Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bên ngoài trận pháp, rất nhiều võ giả đều mang một màn này để ở trong mắt, bọn hắn cứ nghĩ ba người này sẽ tiếp tục phân ra thắng bại đâu chứ, ai ngờ một màn hỗn chiến này xảy ra cho tới khi còn lại ba người liền dừng lại, khiến không ít người cảm thấy rất là hiếu kỳ.
Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng do có trận pháp bao phủ toàn bộ cứ điểm vào bên trong, cho nên bọn hắn muốn tiến vào cũng không cách nào làm được.
Bọn hắn tụ tập ở bên ngoài hồi lâu, liền nhìn thấy một thanh niên từ bên trong cứ điểm bước ra đồng thời, ba người kia liền hướng về thanh niên chắp tay cúi đầu.
“Đội trưởng!”
Nhất Minh nhàn nhạt liếc nhìn đám người ở xung quanh, mặc dù nhìn tràn diện có vẻ thê thảm, nhưng trên thân cũng không có thụ thương quá nặng, chỉ cần khôi phục một chút liền tốt.
Thế là hắn nhìn về ba người mở miệng nói: “Đi theo ta.”
Nói xong, Nhất Minh liền chủ động quay người bước vào bên trong cứ điểm, cũng không còn để ý tới đám võ giả ở bên ngoài, ai nhìn thì nhìn, hắn cũng mặc kệ không có quan tâm đến.
Ba người nghe xong cũng không có chần chờ, lập tức bước đi theo sau, một tràn hỗn chiến rất nhanh liền đã lắng lại, ai cũng không biết đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Đám người rất nhanh liền mạnh ai nấy giải tán, có người tìm một cái mật thất liền chui đầu vào dưỡng thương, có người ở tại nguyên địa nhắm mắt dưỡng thần, ai làm việc nấy, một bộ như không có việc gì xảy ra vậy.
Bên trong cứ điểm, nơi này được kiến tạo khá là đơn giản, cũng không có cầu kỳ cái gì.
Theo Nhất Minh bước vào bên trong, ba người liền nhìn thấy một khoảng không gian rộng rãi ở trước mắt, hai bên liền có bậc thang tạo thành vòng cung bước lên tầng phía trên, để lại một khoảng không gian rộng rãi ở giữa.
Theo bước chân tiến lên tầng thứ hai, nơi này có rất nhiều gian phòng, ba người đi theo Nhất Minh tiến vào bên trong một gian, cẩn thận đứng ở một bên, cung cung kính kính.
Không thể nghi ngờ, ba người bọn hắn đối với thanh niên trước mắt này rất là hồi hộp cùng lo lắng, không biết vị đội trưởng này triệu bọn hắn vào đây rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhất Minh chậm rãi ngồi xuống tại chủ vị, quét mắt nhìn qua ba người mỉm cười nói: “Không cần khẩn trương, ta là có việc cần cùng các ngươi nói một chút.”
Nghe được lời này, ba người mới thở phào một hơi, nhưng tâm tình kích động vẫn còn ở đó, thế là trung niên mới chắp tay cung kính nói: “Đội trưởng có việc cứ phân phó là được, ba người chúng ta tuyệt sẽ không làm người thất vọng!”
Nghe được lời này, lão giả cùng với cô nàng cũng đồng thời gật đầu, một mặt chờ mong nhìn qua hắn.
“Không cần phải gấp.” Nhất Minh khoác khoác tay, “Trước tiên nói tên của các ngươi đi.”
Ba người nghe vậy lần lượt giới thiệu bản thân, Nhất Minh nghe xong liền minh bạch tên gọi của ba người, Mạnh Hùng, Xích Hoán, Hoàng Anh Thy.
Trung niên với thân hình tràn đầy cơ bắp gọi là Mạnh Hùng, Xích Hoán cùng với Hoàng Anh Thy chính là danh tự của lão giả cùng với cô nàng kia.
“Họ Hoàng?” Nhất Minh có chút nhíu mày, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi chính là cô nàng mà ta gặp ở trong Độc Lâm đi, không biết ngươi cùng với Hoàng gia là quan hệ như thế nào?”
Nói thật, đối với vấn đề này Nhất Minh rất là hứng thú, từ khi sinh hoạt ở nơi đây hắn đã nghe được không ít cái tên quen thuộc, mặc dù có không ít gia tộc hắn chưa từng nghe nói bao giờ, nhưng một số gia tộc lớn như Mộ Dung thế gia, Tô gia,... hắn vẫn là nghe nói tới.
Bây giờ lại gặp nữ tử họ Hoàng, không biết cô nàng này cùng với Hoàng YY có phải là cùng một gia tộc hay là không, nếu như cùng một gia tộc mà nói, hắn hẳn là nên để tâm một chút.
Nghe được câu hỏi này, Hoàng Anh Thy có chút ngẩn người, nàng không hiểu vì sao vị đội trưởng này lại biết tới gia tộc của chính mình, nhưng nàng cũng không có gì phải giấu diếm, thế là nàng mở miệng trả lời.
“Hồi đội trưởng, ta quả thật là xuất thân từ Hoàng gia, nhưng gia tộc của ta chỉ là một gia tộc bình thường thôi, có thể nói cũng không có gì đặc biệt, đội trưởng thế mà cũng nghe nói tới Hoàng gia sao?”
Nàng không cách nào hiểu được, đội trưởng thế mà cũng biết tới gia tộc của chính mình?
Mặc dù nói là gia tộc, nhưng gia tộc của nàng so với “bình thường” cũng không khác là bao nhiêu, trong nhà cũng chỉ có lão tổ là Thần cảnh cường giả mà thôi, so với hầu hết các gia tộc khác mà nói, gia tộc của nàng thuộc vào trung hạ lưu, dạng gia tộc như vầy không có một ngàn cũng có tám trăm, quả thật là nhiều không đếm hết.
Nhất Minh nghe vậy liền gật đầu, cũng không có ở trên vấn đề này nói thêm, hắn chỉ cần biết như vậy là đủ rồi.
“Đầu tiên, chính là chúc mừng ba người các ngươi đã từ trong rất nhiều người vượt lên trở thành phó đội, ta không phải là đang nói lời khách khí, các ngươi cũng không cần khách sáo, sự thật chính là sự thật.” Nhất Minh khoác tay chặn lại ba người, “Đây chính là thành quả của các ngươi không ngừng nỗ lực tu luyện, cho nên hôm nay các ngươi mới có thể đứng ở nơi này, về sau, cứ tiếp tục giữ vững như thế.”
Nghe được lời này về sau, mọi lời khách sáo từ trong miệng của ba người đều nuốt ngược trở vào, đứng trước vị đội trưởng này, bọn họ muốn đập mông ngựa cũng là không có khả năng, dường như đều bị vị này ngăn cản trở lại.
Nhìn thấy ba người muốn nói lại thôi, Nhất Minh nở ra một vệt nụ cười, tiếp tục nói:
“Chuyện thứ hai, ba người các ngươi bây giờ đã trở thành phó đội, sở dĩ ta chọn ra ba người là vì muốn các ngươi tự do hành động, ta cũng không thể thời thời khắc khắc bảo vệ các ngươi, cho nên mỗi khi đưa ra quyết định, ba người các ngươi phải thương lượng cho thật kỹ.”
“Tại trên chiến trường, quyết định của các ngươi sẽ ảnh hưởng tới tính mệnh của toàn bộ thành viên trong tiểu đội, các ngươi đã sẵn sàng cho điều này hay chưa?”
Nói xong, Nhất Minh lẳng lặng nhìn lấy ba người, chờ ba người biểu hiện.
Lần lượt nhìn qua, Mạnh Hùng cùng Xích Hoán có vẻ trấn định hơn cô nàng Hoàng Anh Thy rất nhiều, Nhất Minh hắn đương nhiên cũng hiểu được tâm tình của cô nàng này, dù sao thì đây hẳn là lần đầu tiên cô nàng gánh lấy trọng trách lớn như vậy, cho nên có lo lắng cũng là điều bình thường vô cùng.
Một quyết định sai lầm liền sẽ khiến toàn tiểu đội gặp phải tai ương, đổi lại là võ giả khác, đương nhiên cũng sẽ rụt rè e ngại.
Xích Hoán nhìn qua, thanh âm khàn khàn mỉm cười đối với Hoàng Anh Thy nói: “Hoàng cô nương không cần lo lắng, đội trưởng đây là trao cơ hội cho ba người chúng ta luyện tập, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ phải gánh lấy loại trách nhiệm này, bây giờ có đội trưởng ở sau, cô nương cũng không cần do dự như thế, cứ thoải mái chính là.”
“Một mình đưa ra quyết định có thể sẽ lo lắng bất an, nhưng có thêm hai người chúng ta, ba cây chụm lại thì ngại gì không làm nên đại sự?”
Lời này vừa ra, Mạnh Hùng ở một bên cũng vỗ vỗ bộ ngực, vang lên từng tiếng thanh âm hùng hồn, gật đầu phụ họa.
Sau một phen đắn đo về sau, Hoàng Anh Thy cũng không còn lo lắng, nhìn thấy ba người đã sẵn sàng về sau, Nhất Minh mới hài lòng gật gật đầu.
Đây mới chính là mục đích của hắn, hắn cũng không biết điều mình làm có thay đổi được cái gì ở tương lai hay không, nhưng dù sao thì có thể trông nom được thì cứ trông nom đi, để cho ba người tự hành bàn bạc quyết định, điều này sẽ giúp ích cho ba người rất nhiều, ngày sau mỗi người đảm nhiệm một phân đội cũng không có cảm thấy lúng túng.
“Rất tốt.” Nhất Minh hài lòng gật gật đầu, “Các ngươi cũng không cần lo lắng quá nhiều, trên chiến trường đương nhiên sẽ xuất hiện những tình huống không cách nào ngờ tới, đến lúc đó, cho dù các ngươi có đưa ra quyết định sai lầm dẫn tới toàn quân bị diệt cũng không cần tự trách, chỉ cần các ngươi có thể sống sót, sau này để Linh tộc trả lại gấp trăm gấp ngàn lần là được.”
Đây không nói là nói nhảm, Nhất Minh hắn thật sự nghiêm túc với điều này, cho dù có bảo vệ tốt như thế nào đi chăng nữa, đã lên chiến trường, chắc chắn sẽ có thương vong, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
“Ngươi đánh ta một chưởng, ta trả lại cho ngươi mười quyền, ngươi cho ta mười quyền, ta liền bưng cả ổ nhà ngươi lên, ngươi muốn liều ch.ết một kích, ta liền tránh né mũi nhọn.”
“Nhớ kỹ, tất cả mọi thứ ngoài tính mạng của bản thân đều là rác rưởi, ba người các ngươi liệu sức mà làm, đừng để bản thân phải rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.”
Một trận chiến tại bên trong Độc Lâm kia, Nhất Minh hắn mới khắc sâu ấn tượng về điều này, lần đó hắn đưa ra một quyết định sai lầm khiến bản thân không thể không liều mạng với tên Linh tộc kia, rất may là bản thân vẫn còn sống sót trở về, cho nên hắn mới cẩn thận dặn dò ba người.
Lần đầu tiên ba người cảm giác được đội trưởng cũng có một mặt ấm áp như vậy, điều này khiến ba người cảm động không thôi, thế là cả ba đều cùng nhau cúi đầu thi lễ.
“Đa tạ lời dạy của đội trưởng!”
“Được rồi được rồi.” Nhất Minh khoác khoác tay, “Lời nói cũng đã nói xong, bây giờ các ngươi lui xuống hảo hảo khôi phục đi thôi, thời điểm mặt trời lặn các ngươi liền tập trung mọi người tại trước cứ điểm là được, ta còn có việc phải rời đi một lát.”
Nói xong, Nhất Minh liền hướng ra bên ngoài gian phòng rời đi, ba người thấy thế liền chắp tay hành lễ, đợi đến khi Nhất Minh rời khỏi về sau, Xích Hoán mới nhẹ giọng cảm khái.
“Vị đội trưởng này… thật là kỳ lạ!”
“Lời này nói thế nào?” Mạnh Hùng đứng ở một bên nghi hoặc, hắn đương nhiên cũng không có minh bạch ý tứ của Xích Hoán, Xích Hoán nhìn hắn cười cười về sau liền lắc lắc đầu, bước chân rời đi, cũng không có đáp lại.
Một màn này khiến sắc mặt của Mạnh Hùng càng phát ra hứng thú, thế là hắn không ngừng bám theo lão giả hiếu kỳ hỏi liên tục, Hoàng Anh Thy cũng không có chần chờ mà bước đi theo, nàng cũng rất là hiếu kỳ.
Bước ra khỏi cứ điểm, Nhất Minh vẫn còn thấy không ít người ở bên ngoài trận pháp nhìn lấy, cũng không có rời đi.
Hắn đối với đám người này cũng không có hứng thú giải thích, xuất ra ngọc bài đặt lên phía trên màn sáng, trận pháp chậm rãi tán đi về sau, hai chân của Nhất Minh bỗng dưng phát lực đồng thời, song dực đỏ như máu cấp tốc hiện ra, bên trên còn ẩn ẩn có từng điểm hoa văn màu vàng xen lẫn trong đó, rất là chói mắt.
Hắn liền hóa thành một ánh hồng quang vút không bay đi, trong nháy mắt liền đã vọt ra xa mấy chục trượng, rất nhanh liền biến mất không thấy.