Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay khi lệnh bài xuất hiện một sát na, một cỗ khí tức cực kỳ âm lãnh lập tức bộc phát, bao trùm một phiến khu vực vào bên trong, khiến cho một đám võ giả đang tiến hành nghiệm chứng ở bên cạnh đồng loạt biến sắc!

Bọn hắn theo bản năng lập tức vận dụng linh lực, bao trùm toàn bộ thân thể vào bên trong, bày ra một cái tư thế đề phòng, sắc mặt của tên nào tên nấy đều trắng bệch một mảnh.

Chỉ có một vài tên chân nguyên cảnh tu sĩ là không có làm ra phản ứng quá lớn, dù sao thì cỗ khí tức này chỉ bằng với chân nguyên cảnh mà thôi, đối với bọn hắn cũng không có cấu thành uy hϊế͙p͙ quá lớn.

Nhìn thấy biểu hiện của mọi người xung quanh, Nhất Minh lập tức thu hồi lệnh bài vào bên trong túi trữ vật, khí tức âm tàng kia lập tức biến mất không thấy, ánh mắt quét qua một vòng, một mặt cười khổ.

Một màn này xuất hiện khiến Nhất Minh không cách nào ngờ tới, hắn cũng không ngờ lệnh bài của chính mình lại tỏa ra khí tức nồng nặc như vậy, lão giả đang ung dung nằm tại trên ghế dựa cũng không khỏi mở mắt ra, chăm chú quan sát.

“Oa Tiểu Minh thật là lợi hại a, khí tức nồng nặc như vậy!” Tô Linh Nhi nhìn thấy tấm lệnh bài tỏa ra khí tức nồng nặc, cả người đều rất là hưng phấn, hai mắt tràn đầy tinh quang nhìn chằm chằm vào Nhất Minh, một bộ rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy.



“Ha ha.” Nhất Minh gãi gãi đầu, cũng không biết phải nói cái gì cho phải, “Linh Nhi tỷ tỷ, cái này…”

“Được được được, không cần lo lắng.” nàng vỗ vỗ bờ vai của Nhất Minh trấn an một câu, sau đó liền chỉ chỉ về phía cái trụ ở phía trước, “Đệ cứ thoải mái đặt lệnh bài lên phía trên là được, khí tức của Linh tộc sẽ ngay lập tức được nó đo đạc, để ta xem xem, đệ rốt cuộc thu hoạch được bao nhiêu chiến công a.”

Lời này vừa ra khiến rất nhiều người ở xung quanh nhìn về phía Nhất Minh, không biết thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm sao lại có thể thu thập được nhiều khí tức của Linh tộc như vậy.
Nhưng khi cẩn thận quan sát một hồi, bọn hắn mới giật mình nhận ra, cái tên này… thế mà chỉ là võ giả?

Một võ giả lại có thể săn giết được nhiều Linh tộc như vậy, dựa vào cỗ khí tức vừa rồi tản mác đi ra, hắn chí ít phải giết hơn trăm tên a!

Tại cái nơi nguy hiểm trùng điệp kia có thể giết hơn trăm tên Linh tộc, đừng nói là võ giả, ngay cả Chân Nguyên cảnh muốn làm cũng không phải dễ dàng như vậy.

Chỉ cần hiển lộ một chút khí tức ra thôi, Linh tộc bên kia liền sẽ có cường giả chạy đến, trừ khi bản thân mang đối thủ chém giết, nếu không thì muốn thu thập chiến công hoàn toàn là không có khả năng, mà muốn chém giết chân nguyên cảnh, nói thì dễ, làm được mới khó.

Không đợi bọn hắn kinh ngạc bao lâu, đã thấy Nhất Minh lần nữa mang lệnh bài xuất ra bên ngoài, lần này hắn không có dây dưa dài dòng, một mạch liền mang lệnh bài đặt vào bên trên cái trụ.

Khí tức lạnh lẽo rất nhanh liền hiện ra rồi biến mất, theo lệnh bài tiến nhập vào quang mang bên trên, từng sợi hào quang óng ánh nhanh chóng xâm nhập vào bên trong lệnh bài.

Trong nháy mắt, từng đoàn khí tức màu xanh lục từ bên trong lệnh bài nhanh chóng hiện ra, sau đó dần dần tan biến không thấy, cuối cùng là một dãy ký tự hiện lên phía trên.
27530 chiến công!

Nhìn số lượng chiến công hiện ra trước mắt, rất nhiều người đã hóa đá ngay tại chỗ, thậm chí còn có người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn về phía Nhất Minh liền nổi lên một tia dị dạng.

“Chậc chậc chậc, không ngờ a, thiên kiêu quả nhiên không hổ là thiên kiêu, có thể thu thập được nhiều chiến công như vậy, xem ra là tại Độc Lâm chém giết không ít Linh tộc đi.”

Có người lập tức chậc lưỡi cảm khái, nhất thời rất nhiều người ở xung quanh liền tụ tập trở lại, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Huynh đệ a, ngươi làm thế nào được như vậy, có thể dạy cho ta một chút hay không?”

“Đúng đó đúng đó, huynh đệ ngươi có thể thu thập được nhiều chiến công như vậy, hẳn là có bí quyết của riêng mình, ngươi làm sao có thể sống sót được dưới tình huống nguy hiểm để thu thập chiến công vậy a?”

“Ha ha ha, các ngươi cũng không nhìn hắn chỉ là một võ giả a, thực lực như thế này các ngươi nghĩ hắn có thể thu thập được một lượng chiến công như thế hay sao, theo ta nghĩ, hắn là tại Độc Lâm không ngừng thu thập khí tức trên lệnh bài của người khác, cho nên mới có thể có được một lượng chiến công như thế, người như vậy, ta thật khinh thường a!”

Rất nhiều người xung quanh không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn tán.
Những lời này rơi vào trong tai của Tô Linh Nhi khiến sắc mặt của nàng bỗng dưng lạnh xuống, vừa định mang một đám này dạy dỗ làm người thì bị cánh tay của Nhất Minh ngăn lại.

“Linh Nhi tỷ tỷ không cần phải như thế, bọn hắn chẳng qua chỉ là đối với ta sinh ra hiếu kỳ mà thôi, không cần quan tâm đến, chúng ta vẫn là đi hối đoái vật phẩm thôi.”

Nhất Minh nhìn thấy số lượng chiến công này cũng không biết có thể hối đoái được cái gì, nhưng với gần ba vạn chiến công hẳn là có thể giúp cô nàng này hối đoái một số thứ a.

Tô Linh Nhi nghe vậy chỉ lườm đám người một chút, sau đó liền quay người dẫn theo Nhất Minh rời đi nguyên địa, xuyên qua đám người, rất nhiều tu sĩ cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình mang chính mình gạt ra một bên, cũng không có làm thương tổn tới chính mình.

Cảm nhận được điều này, sắc mặt của một đám chân nguyên cảnh liền bỗng dưng đại biến, hai tay nhanh chóng hành lễ cúi đầu, không dám nói thêm tiếng nào.

Nếu quan sát cẩn thận một chút, có thể nhìn thấy được sau lưng của đám tu sĩ này đều ướt đẫm một mảnh, cả người đều lạnh run, phảng phất như có bàn tay vô hình kề sát cổ của bọn hắn, khiến cả người đều tê rần cả lên, sắc mặt trắng bệch.

Bàn tay run rẩy không ngừng, bờ môi tím tái, hắn quả thật không cách nào ngờ tới, vị cô nương này… à không, vị tiền bối trông bình bình thường thường như vậy, thế mà lại là một Thần cảnh cường giả!

Đám võ giả bên cạnh nhìn thấy một đám chân nguyên cảnh tu sĩ liền khom người cúi đầu, một mặt mộng bức, đây lại là tình huống như thế nào?

Rời khỏi đám người vây tụ, Nhất Minh theo sau cô nàng tiến vào một gian phòng, bước vào bên trong, Nhất Minh cũng không có nhìn thấy cái gì bất thường, đây rõ ràng chính là một gian phòng trống a.
“Tiểu Minh, đệ muốn hối đoái cái gì?” Tô Linh Nhi quay sang Nhất Minh hỏi.

Từ đoạn đường đi tới đây hắn đã suy tính cẩn thận, xét về phương diện chiến đấu, hắn hẳn là cần một thanh binh khí vừa tay.

Còn nếu xét về phương diện tu luyện, hắn quả thật đã đắn đo rất nhiều, thông qua trận chiến vừa rồi, hắn mới minh bạch thủ đoạn của chính mình quả thực là ít đến thương cảm, ngoài một thân lực lượng thuần túy ra thì chẳng có thủ đoạn nào cả.

Chính vì điều này mà hắn mới cẩn thận cân nhắc thêm một số thứ, một là phù văn chi đạo, hai là trận đạo, cùng một số tiểu thủ đoạn để phòng thân.

Hắn tại trong Độc Lâm cũng đã từng nhìn thấy một cô nương sử dụng phù văn công kích kẻ địch, điều này khiến hắn liên tưởng tới một cái tình huống, nếu như chính mình có thể học tập được cái này, có khi nào chỉ cần vung tay một cái liền có vô số công kích bay ra, mang địch nhân oanh không còn một mảnh.

Nghĩ tới đây, khóe miệng của Nhất Minh không khỏi lộ ra nụ cười gian xảo, nhưng tiền đề là phải có tài nguyên a.

Không cần nói cũng biết, phù văn chi đạo quả thật là tiêu tốn tài nguyên đến cực điểm, nhưng đối với điểm này, hắn hoàn toàn không cần lo lắng, thiếu tài nguyên thì đi hóa duyên một chút là được rồi, đối với hắn cũng không phải là lần đầu đi làm loại chuyện này.

Đây không thể nghi ngờ chính là con đường nhanh chóng trở nên giàu có nhất, nhưng đồng thời cũng là con đường nguy hiểm nhất, không cẩn thận liền sẽ phơi thây hoang địa, không phải đùa giỡn.
So với trận đạo cần phải bày bố, hắn vẫn thích “vung tay” hơn, cảm giác hẳn là rất thoải mái a!

Cân nhắc một chút, Nhất Minh liền mở miệng hỏi: “Xin hỏi Linh Nhi tỷ tỷ, với lượng chiến công của ta thì có thể hối đoái được kiến thức về phù văn chi đạo hay là trận đạo hay không?”
Nghe được lời này, Tô Linh Nhi thật sâu nhìn Nhất Minh một chút.

Nàng đương nhiên nhìn ra hắn không có quá nhiều thủ đoạn, có ý nghĩ như vậy quả thật là không sai, nhưng có điều phù văn chi đạo cao thâm huyền ảo, nàng cũng không biết tên nhóc này liệu có nhập môn được hay không.

“Gần ba vạn chiến công, nếu như muốn học tri thức mà nói, hẳn là có thể hối đoái được nhị giai pháp môn, muốn học tri thức của tam giai, ta nhớ là cần chí ít năm vạn chiến công thì phải.” Tô Linh Nhi trầm ngâm nói ra.

“Nhị giai sao!” Nhất Minh lâm vào trầm tư, hắn đương nhiên biết cái gọi là “nhị giai” rốt cuộc là ở cấp độ nào.

Phù văn sư, trận sư, luyện khí sư, luyện đan sư,... được chia thành bốn cái cấp bậc, nhập môn Nhất Giai có thực lực cùng với võ giả cũng không sai biệt lắm, Nhị giai tương ứng với Chân Nguyên, tam giai cùng tứ giai chính là thuộc về Thần cảnh cùng với Thần Quân cấp bậc.

Tri thức cùng pháp môn ở loại cấp bậc này không phải chỉ dùng một chút chiến công liền có thể hối đoái được, với ba vạn chiến công liền có thể hối đoái được Nhị giai pháp môn, xem ra cũng không tệ.

“Nếu nói như vậy, với lượng chiến công hiện tại của ta thì không cách nào hối đoái cho tỷ một môn công pháp rồi?” Nhất Minh nhìn về phía Tô Linh Nhi một mặt bất đắc dĩ nói ra.

Hắn cũng không ngờ tới công pháp dành cho Thần cảnh cường giả lại đắt như vậy, chí ít cần năm vạn chiến công mới có thể hối đoái ra được, đây quả thật là nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Ban đầu hắn chỉ tưởng cô nàng này chỉ là một chân nguyên cảnh mà thôi, với ước lượng ban đầu hẳn là có thể hối đoái cho nàng một môn công pháp, bây giờ thì tốt rồi, người ta rõ ràng là một vị Thần cảnh cường giả, hắn có lòng, nhưng bất lực a!

Nghe được lời này, Tô Linh Nhi nàng cảm giác có chút bất ngờ!
Nhưng trong nháy mắt nàng liền cười ha hả vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ha ha ha, Tiểu Minh có giác ngộ như vậy là rất tốt, ta chờ đệ tặng ta một món a!”

Nhất Minh chỉ cười cười không nói, hắn biết chính mình e rằng không cách nào thực hiện được lời hứa này với cô nàng trước mắt, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn thực hiện đối với tộc nhân của nàng a.

“Xem ra sau khi rời khỏi nơi đây cần phải lưu tâm một chút Tô gia mới được.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, sau đó mới gật đầu nói: “Tỷ yên tâm, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa này.”

“Bây giờ đành nhờ tỷ dẫn ta tới nơi để hối đoái pháp môn của phù văn chi đạo a.” Nhất Minh nhịn không được liền hối thúc một cái, hắn cũng không muốn quanh co lòng vòng, thời gian của hắn bây giờ có hạn, phải nắm chặt mới được.

Nhìn thấy hắn nóng lòng như vậy, nàng cũng không khỏi bật cười mở miệng nói: “Không thành vấn đề!”

Bản thân liền bước về phía trung tâm của gian phòng, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một vòng đồ án ngay tại chính giữa căn phòng hiện lên, từng vòng quang mang chiếu ra hào quang lấp lánh, bên trong còn tản mác ra một cỗ lực lượng rất là huyền diệu, loại cảm giác này, hắn đã từng trải nghiệm qua.
Truyền tống trận!

Tô Linh Nhi nhìn thấy Nhất Minh vẫn còn đứng ngây ra ở đó liền vội vàng hướng về phía hắn trảo một cái, một cỗ lực lượng túm cả người của hắn kéo vào vòng sáng, trong nháy mắt, cả hai liền bị quang mang bao trùm vào bên trong, biến mất không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện