Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Công tử quá khen, chẳng qua là do lão phu gặp được cơ duyên mà thôi, so với tốc độ trưởng thành của công tử, quả thật là không đáng nhắc tới.” Hổ lão cười cười khoác khoác tay nói.

“Mà lại, công tử không có việc gì chứ?” Hổ lão cẩn thận quan sát Nhất Minh một vòng mở miệng hỏi, La Duệ Quân đứng ở một bên cũng âm thầm quan sát, không hề bỏ qua bất kỳ chi tiết bất thường nào.

Nhất Minh nghe vậy liền lắc lắc đầu, bàn tay thuận tiện ném khối Lục Tinh Thạch cho Hổ lão: “Ta thì có việc gì? Rất khỏe a!”

Hổ lão nhanh chóng chụp lấy khối tinh thạch cho vào trong túi trữ vật, vẻ mặt có chút cổ quái, lão không cách nào nghĩ thông suốt được, làm sao một thiếu niên lại có thể áp chế sát khí trong người một cách dễ dàng như vậy được?

La Duệ Quân cũng vừa định hỏi cái gì thì thấy bàn tay của Nhất Minh lập tức bóp nát huyết cầu, từng sợi huyết tơ nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể, khiến toàn thân của hắn đều là một trận sảng khoái!

Một màn này hai người đều đã gặp qua một lần, đương nhiên là biết điều này có ý vị như thế nào.
Thế nhưng là, không cần trải qua bao lâu, một khối huyết cầu liền đã tiêu tán không thấy, Nhất Minh cũng không hề có một chút biểu hiện gì là đánh mất bản thân cả.



Nhìn thấy hai người nhìn mình chằm chằm, thần sắc của Nhất Minh trở nên cổ quái.

Hắn vẫn chưa tinh tường vì sao hai người lại có biểu hiện như thế này, trước đó Hổ lão có từng hỏi hắn sau khi luyện hóa huyết dịch có cảm giác bất thường gì hay không, kể từ thời điểm đó hắn đã biết Hổ lão dường như biết chút ít gì.

Bây giờ nhìn thấy thần sắc của hai người nhìn chính mình chằm chằm, điều này càng khiến hắn đối với suy đoán của mình thêm phần nắm chắc, thế là hắn hắng giọng một cái, mở miệng nói.

“Hổ lão, La huynh, hai người nếu như có chuyện gì nghi hoặc thì cứ hỏi ta, đừng có nhìn ta chằm chằm như thế có được hay không?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, La Duệ Quân vốn là tuổi trẻ nóng tính, nhịn không được liền mở miệng hỏi: “Minh Tôn huynh, cái công pháp kia có phải hay không gọi là Huyết Ma Thần Công?”

Hắn quả thật là nghi hoặc vô cùng, theo như trong sử tịch ghi lại, chỉ có Huyết Ma Thần Công mới có thể mang khí huyết của một người sinh sinh rút ra bên ngoài giúp cho bản thân luyện hóa, tăng cao tu vi.

Mà Hổ lão đứng ở bên cạnh cũng bất động thanh sắc, một bộ không hề quan tâm tới bộ dáng, hai mắt không ngừng cảnh giác xung quanh nhưng lỗ tai thì không thể không nghe lấy.

“Huyết Ma Thần Công?” Nhất Minh nghe vậy liền lắc lắc đầu, “Thế thì không phải, công pháp mà ta tu luyện gọi là Huyết Thần Kinh, còn vì sao ta có được công pháp này thì La huynh có thể đi hỏi tỷ muội của Chúc gia, ba người chúng ta cũng vì công pháp này mà trở thành bằng hữu.”

“Nói mới nhớ, Tuyết Ngưng cô nương từng mời ta tới gia tộc của cô ấy chơi một chút, nhưng hiện giờ tình hình quả thực không tốt, e rằng ta cũng không có thời gian gặp lại cô ấy, nếu huynh có gặp thì tiện thể chuyển lời hỏi thăm sức khỏe giúp ta.”

Nhất Minh hắn cẩn thận ước lượng một chút, chính mình sinh hoạt ở đây cũng đã gần chín tháng rồi, chỉ còn ba tháng thời gian nữa là kỳ hạn một năm sắp tới, e rằng không cách nào có thể tiến vào cấm địa của Chúc gia cho được.

Hắn cũng không ngờ tới là Linh tộc lại tấn công vào khoảng thời gian này, điều này khiến cho kế hoạch tiến vào cấm địa của hắn đã tan thành mây khói.

La Duệ Quân nghe vậy liền minh bạch rồi: “Chỉ cần không phải Huyết Ma Thần Công là tốt, cái công pháp kia quả thực không phải là thứ đồ tốt gì, tại trước mặt của người khác, huynh cũng đừng nên sử dụng thủ đoạn này, nếu không thì sẽ gây ra rắc rối không hề nhỏ a.”

Nhất Minh nghe vậy liền nghi hoặc trong lòng, vừa rồi chẳng phải hắn vừa sử dụng thủ đoạn kia hay sao?
Theo ý thức hắn ngẩng đầu nhìn lên thương khung bên trên, vừa rồi chính mình hành động như vậy, những vị đại nhân kia hẳn là có thể nhìn ra được đi?

Nhìn thấy Nhất Minh nhìn lên thương khung, La Duệ Quân làm sao không biết hắn đang nghĩ cái gì, thế là mở miệng trấn an nói.

“Minh Tôn huynh không cần lo lắng, mặc dù ta nói sử dụng thủ đoạn này trước mặt người khác sẽ gặp không ít rắc rối, nhưng đối với những vị đại nhân kia mà nói, Linh tộc mới là điều mà bọn họ nên quan tâm chú ý tới.”

Nhất Minh nghe vậy cũng gật gật đầu, hắn còn muốn biết thêm vì sao hai người này lại cho rằng hắn tu luyện cái gọi là Huyết Ma Thần Công kia, thế là hắn mở miệng hỏi.
“La huynh, Hổ lão, không biết cái gọi là Huyết Ma Thần Công kia rốt cuộc là thứ gì, vì sao hai người lại lo lắng như vậy?”

Hai người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, thanh âm của Hổ lão nhàn nhạt vang lên: “Đạo hữu hẳn là thiên kiêu của La thế gia đi, chuyện này đạo hữu giải thích so với ta sẽ cặn kẽ hơn rất nhiều.”

La Duệ Quân nghe vậy cũng từ chối cho ý kiến, thế là ba người chậm rãi rơi xuống đại địa bên dưới ngồi xếp bằng, La Duệ Quân mang những gì mình biết về Huyết Ma lão tổ cùng với sự kiện trước kia nói lại một lần.

Khoảng thời gian này cũng chỉ trôi qua nửa chén trà mà thôi, đầy đủ để ba người chậm rãi khôi phục một chút.
Nhất Minh sau khi nghe xong liền minh bạch rồi, chẳng trách hai người sau khi nhìn thấy chính mình luyện hóa huyết dịch lại ngưng trọng tới như vậy.

“Thì ra là vậy, đa tạ La huynh giải hoặc, dường như công pháp mà ta tu luyện không có cái tác dụng phụ kia, cho nên hai người không cần lo lắng.” Nhất Minh mỉm cười nói.

Hổ lão nghe vậy dường như nhớ tới cái gì, thế mà lão cũng không có chần chờ mà hỏi ra: “Công tử, ta nhận thấy sát khí trong người của ngươi quả thật là không giống bình thường, vì sao lại nồng nặc như vậy?”

La Duệ Quân nghe thấy điều này cũng không khỏi nghiêm túc lại, dù sao thì chuyện này cũng có liên quan tới việc hấp thu huyết dịch của người khác.

Sở dĩ các tu sĩ trở thành thất tâm giả, một phần cũng là do sát khí trên người của bọn họ quá nặng, nặng tới mức không cách nào khống chế được tâm thần của chính mình, gặp ai liền ra tay tàn sát người đó, không hề phân biệt được bất cứ người nào.

Nhất Minh nghe vậy cũng không biết phải giải thích như thế nào, hắn chỉ có thể cười ha ha rồi trầm ngâm chốc lát, dường như đang chỉnh lý điều gì đó vậy.

Sát khí từ trên người của hắn bắt đầu nồng nặc là từ khi hắn luyện hóa Huyết Tinh Thạch rồi tiến vào một nơi như chiến trường kia, lần đó hắn đang ở tại trong phủ của thành chủ.

Trong lần lâm vào ảo cảnh kia, hắn không biết đã chém giết bao nhiêu người, có lẽ vì thế mà sát khí trong người mới nặng như vậy đi.

Thế là Nhất Minh cũng chỉ đành lắc lắc đầu: “Việc này ta cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể giải thích sơ lược một chút, có lần ta lâm vào ảo cảnh trong chiến trường, chém giết vạn vạn người trong đó, có lẽ vì thế mà sát khí trong người của ta mới nặng như vậy đi.”

“Việc này nói ra hai vị có thể không tin, ta cũng không có cách nào.” Nhất Minh lắc lắc đầu thở dài một hơi, cả người cũng chậm rãi đứng lên, bàn tay bóp nát khối linh thạch trong tay, ánh mắt bỗng dưng trở nên kiên định hơn rất nhiều, ngữ khí lạnh như băng nói.

“Nhưng ta có thể cam đoan một điều, một khi bản thân ta có dấu hiệu đánh mất đi chính mình, ta sẽ tự tay kết liễu chính ta, sẽ không gây cho Nhân tộc bất kỳ phiền toái nào, hai vị cứ yên tâm là được.”

Hổ lão cùng với La Duệ Quân nghe vậy bỗng dưng cảm giác có dòng điện từ trong người chạy qua, hai người nhìn nhau không nói lời nào, cũng đồng dạng đứng dậy nhìn theo phương hướng của Nhất Minh.

Nơi đó, Nhất Minh hắn có thể cảm nhận được khí tức của Chân Nguyên cảnh đang chập chờn tán loạn, cỗ khí tức kia lúc cao lúc thấp, dường như đạt tới một cái ngưỡng nào đó, nhưng lại không cách nào vượt qua, đánh vỡ bình chướng, hoàn thành tấn thăng.

“Đi thôi, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, đội quân ở bên kia e là chịu áp lực không nhỏ.” nói xong, Nhất Minh thả người tung bay lên trên.
Một tấm huyết bào theo đại phong thổi tới mà phiêu dật trong gió, bản thân liền hóa thành một ánh hồng quang phá không bay đi, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Hổ lão cùng với La Duệ Quân thấy vậy cũng liền đuổi theo, ba ánh hào quang tại trong đêm tối phảng phất như lưu tinh xoẹt qua, rất là chói mắt.
Tại một nơi chiến trường trong Độc Lâm, hoàn cảnh nơi này phải nói ác liệt vô cùng.

Không trung bên trên, từng tiếng bạo liệt liên tiếp truyền ra, vô số đạo thuật pháp mang theo hào quang óng ánh không ngừng va chạm, oanh minh quanh quẩn.

Mấy chục vị Chân Nguyên cảnh lẫn nhau chiến thành một đoàn, có người thụ thương lui về phía sau cấp tốc khôi phục, cũng có người xông về phía trước ngăn cản địch nhân, không cho tới gần.

Tràn diện không khác gì tu la chiến trường cả, oanh minh vang vọng khắp nơi, thậm chí còn có người trúng phải oanh kích đã tuyên cáo vẫn lạc.
Cuồng phong bạo vũ nhấc lên bốn phía, uy áp kinh khủng hàng lâm xuống đại địa bên dưới khiến rất nhiều võ giả chịu áp lực vô cùng to lớn.

Dù là như vậy, tiếng chém giết vẫn không hề ngừng lại, một mảnh Độc Lâm giờ đã tan hoang không còn một mảnh, chỉ còn lại một phiến khu vực có màn sáng bao trùm là không có việc gì, lộ ra thập phần chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện