Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Tốc độ của cả hai so với bình thường Chân Nguyên cảnh phải nhanh hơn rất nhiều, La Duệ Quân tấn thăng Thiên Đạo Chân Nguyên, tốc độ càng là không phải bình thường tu sĩ có thể so sánh, vừa bước vào chân nguyên cảnh, một thân thực lực càng là khiến người ta phải lâm vào tuyệt vọng.

Tốc độ của Nhất Minh so với La Duệ Quân vốn dĩ phải thua xa một mảng lớn, nhưng vì bản thân không ngừng thúc dục thân pháp để đi đường, linh lực trong người cũng điên cuồng tiêu hao, nhưng đồng thời cũng nhanh chóng được bổ sung đi vào, tạo thành một vòng tuần hoàn không hề đứt quãng.

Dù là như vậy, đối với hắn cũng không coi là chuyện gì to tát gì.

Nhìn thấy thiếu niên này cứ liên tục bóp nát từng khối linh thạch trong tay, La Duệ Quân cũng không biết phải nói cái gì cho phải, chỉ còn lại là thật sâu cảm khái, hắn cũng không cách nào hiểu nổi, làm thế nào mới có thể luyện hóa linh khí thành linh lực nhanh như vậy đây?

La Duệ Quân hắn mặc dù không có khả năng luyện hóa linh thạch nhanh như Nhất Minh, nhưng với thực lực bây giờ, hắn hoàn toàn có thể mang đại lượng linh khí từ trung phẩm linh thạch hấp thu đi vào, hóa thành chân nguyên, trữ trong đan điền.



Bản thân càng là hóa thành một dòng lôi quang phá không bay đi, mỗi nơi đi qua, đại địa bên dưới liền nhấc lên từng tầng cuồng phong bạo vũ, từng thanh âm nổ tung do lôi quang truyền ra khiến toàn bộ không trung đều phải rung động mãnh liệt.

Những võ giả đang chém giết ở bên dưới khi nghe thấy đạo thanh âm này cũng không khỏi bịt tai lại, một tia chớp từ giữa không trung xoẹt qua, thanh âm xuyên thích vào trong tai khiến não hải của bọn hắn oanh minh không ngừng, thậm chí còn có người chịu không được dẫn đến thất khiếu tràn ra máu tươi, thân thể tựu ầm vang sụp đổ.

Đại chiến xảy ra, ngay cả Thần cảnh cường giả cũng không chắc chính mình sẽ còn sống sót trở ra chứ đừng nói tới võ giả và tu sĩ Chân Nguyên cảnh.

Nhìn thấy từng nhóm võ giả ở bên dưới điên cuồng chém giết, Nhất Minh chỉ có thể lẳng lặng nhìn lấy những tràn cảnh này, từng tràn cảnh máu tươi văng tung tóe nhanh chóng lướt qua trong đầu của hắn, khiến sắc mặt của hắn càng phát ra lạnh lẽo.

Hắn biết chính mình hiện tại vẫn còn rất yếu rất yếu, yếu đến nỗi không có khả năng thay đổi chiến cuộc, hắn cũng không biết tương lai của chính mình sẽ như thế nào, có lẽ sẽ trở thành cường giả trấn áp hết thảy, cũng có thể sẽ hóa thành một đống bạch cốt, không ai biết tới.

“Đại chiến xảy ra, chỉ cần có một tia ngoài ý muốn giáng lâm trên người, bản thân ta liền sẽ ch.ết không có chỗ chôn, phải mau chóng nâng cao thực lực lên mới được, chí ít là phải đưa bản thân đạt tới cực hạn, nếu không thì ta cũng không biết được cảnh giới tiếp theo sẽ là cái gì.”

Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hắn đối với con đường này hoàn toàn mù mịt, truyền thừa không có, hắn cũng không biết bước tiếp theo sẽ đi như thế nào, tu luyện ra sao.

Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, hắn vẫn tin tưởng một điều, có một ngày chính mình sẽ rời đi giới vực, bởi vì hắn biết ngoại trừ giới vực này, bên ngoài tinh không kia còn có vô số giới vực to to nhỏ nhỏ như thế.
Mà quê hương của hắn, cũng là một trong số đó.

Hắn muốn quay trở về, hắn muốn được gặp lại phụ mẫu, cho dù chỉ đứng từ xa nhìn lấy, hắn cũng cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy.

Bởi vì hắn biết, thực lực của cha mẹ hắn không phải bình thường, nếu không có tương ứng thực lực, muốn gặp lại, quả thật là giống như ngày và đêm khác biệt, tồn tại, nhưng chẳng bao giờ gặp nhau.

Từ khi hắn biết được Thần Quân cường giả bế quan một lần chí ít là cần mấy chục năm, hắn đã liên tưởng tới tình cảnh cha mẹ hắn bế quan một lần… có phải hay không chỉ là một cái chớp mắt trong mắt hai người, hắn đã hóa thành bạch cốt?

Hắn biết cha mẹ không phải là Thần Quân đơn giản như thế, bởi vì Thần Quân cường giả còn không có khả năng rời khỏi giới vực, hồi tưởng lại từng mảnh ký ức trước kia, hai người hẳn là cường giả so với Thần Quân còn phải mạnh không biết bao nhiêu lần.

“Nếu như chính mình không nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân, đến một lúc nào đó sẽ phải theo thời gian mà trở nên già yếu, nếu như một ngày đó thật sự xảy ra, chính ta sẽ không có khả năng gặp lại hai người được nữa.”

Nghĩ tới đây, Nhất Minh theo sát ở phía sau La Duệ Quân, huyết bào tung bay ở giữa, bản thân dường như được một đầu hồng long bao phủ toàn thân, song dực màu máu gia trì ở trên lưng, khiến cho tốc độ của hắn càng tăng thêm mấy phần.

Hai người trong mấy chốc liền đã xuất hiện cách chiến trường chỗ Hổ lão không xa.

Cảm giác được hai luồng khí tức từ phương xa nhanh chóng tiếp cận tới gần, Hổ lão lập tức liếc mắt nhìn qua, khóe miệng càng là nhếch lên cười lạnh, ánh mắt liền tựu thu hồi, cả người liền hướng về hai tên Linh tộc vồ giết tới, xuất thủ càng hung ác thêm mấy phần.

Một màn này, nhìn xem sắc mặt của hai tên Linh tộc càng phát ra âm trầm, bọn hắn cũng không ngờ hai tên sâu kiến kia thế mà vẫn còn sống cho tới bây giờ, điều này nói rõ người của bọn hắn đã bỏ mạng không còn, bây giờ liền tới lượt bọn hắn.

Nhất chưởng rơi xuống, một vòng đại nhật chiếu rọi bát phương, đại nhật ở sau lưng Hổ lão bỗng dưng tỏa ra hào quang rực rỡ, nương theo bàn tay nhấn xuống bên dưới mà tán khai hỏa diễm rất là tàn bạo.

Một chưởng rơi xuống tựa như đại nhật hàng lâm, hướng về hai tên Linh tộc một béo một gầy, hung ác đè ép.

Một lực đè ép xuống dưới, thiên địa oanh minh, không trung nhấc lên tầng tầng gợn sóng, một cỗ áp lực cực lớn bẻ gãy nghiền nát hết thảy, trực tiếp giáng lâm tại trên thân của hai người bọn hắn.

Có thể đại địa ở bên dưới đều trong nháy mắt chấn động kịch liệt, vô số vết nứt lập tức hiện ra, tiếp lấy chia năm xẻ bảy, không ngừng phá toái, trực tiếp sụp đổ.
Một màn này khiến cho hai tên Linh tộc cũng không dám khinh thường, thần sắc nhao nhao biến đổi.

“Lão thất phu này… thế mà vẫn còn giữ lại dư lực!” Linh tộc gầy còm trợn to hai mắt, một bộ vô pháp tin tưởng.

Bọn hắn từ lúc bị giam cầm trong phiến không gian này đã giao thủ không biết bao nhiêu lần, nhưng từ đầu tới cuối cũng không làm nên chuyện gì, lão già này với hai kiện Linh bảo gia thân khiến hai người bọn hắn không cách nào chiếm thượng phong cho được.

Hai kiện Linh bảo, một công một thủ, phối hợp với kinh nghiệm chiến đấu của lão già này, hai kiện Linh bảo được phát huy ra một cách vô cùng tinh tế, khiến cho hai người bọn hắn không cách nào chạm vào, chỉ còn cách lấy kéo dài thời gian để chậm rãi tiêu hao.

Nhưng bây giờ khác biệt, một chưởng rơi xuống khiến bọn hắn không còn dám giữ lại chút gì, cả hai liền ngay lập tức làm ra đáp trả, oanh minh một tiếng, toàn bộ màn sáng bao phủ đều lung lay kịch liệt, từng tia rạn nứt bắt đầu lan ra khắp nơi, một bộ sắp phá toái bộ dáng.

Thanh âm cũng vô pháp tán đi, ngay lập tức liền có vô số tiếng oanh động truyền ra, theo Nhất Minh cùng La Duệ Quân tiến tới gần, liền có thể nhìn thấy Hổ lão đang mang hai tên Linh tộc đè lên đánh, khiến bọn hắn thậm chí còn không ngóc đầu lên được.

“Hai tên Linh tộc sâu kiến, ngày hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi để tế những linh hồn của Nhân tộc đã ch.ết trận tại trong Độc Lâm này.”
Theo thanh âm của Hổ lão truyền ra, tay phải nâng lên lần nữa hạ xuống, hung hăng nhấn mạnh một cái.

Lập tức một vòng Đại Nhật ở sau lưng truyền ra oanh minh quanh quẩn, hướng về hai tên Linh tộc ở phía dưới cấp tốc rơi xuống.

Cũng không phải là hoàn toàn rơi xuống, mà là rơi đến giữa không trung cách hai tên Linh tộc có gần hai mươi trượng thời điểm đột nhiên dừng lại, hỏa diễm từ bên trong Đại Nhật mang theo ánh đỏ ngút trời tựa như kinh đào hải lãng, hướng về thân hình của hai người bọn hắn bao trùm đi vào.

Từ xa xa nhìn lại, một tràn hỏa diễm phảng phất như thiên hôn địa ám, khiến cho nhật nguyệt vô quang, không gian vỡ vụn!
Hỏa diễm hóa thành trường hà chảy xuôi, bao phủ bát phương, lại như thần hỏa xua tan đêm tối, oanh minh khắp nơi, làm cho toàn bộ một phiến khu vực đều hóa thành biển lửa, nháy mắt bốc cháy.

“Nuốt cho ta!”
“Nuốt toàn bộ thân xác, nuốt toàn bộ linh hồn, mang toàn bộ xương cốt của các ngươi đều hóa thành phấn mai tiêu tán, vĩnh viễn tiêu tan!”

Hai mắt của Hổ lão tràn đầy xích hồng, mái tóc dường như cũng bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm, tay trái đỏ rực hướng về hai tên Linh tộc hung hăng khẽ bóp, tay phải đồng thời hóa thành một cự đại hỏa trảo vồ tới, sát ý kinh thiên.

Nhìn thấy một màn này để hai tên Linh tộc cảm giác tê cả da đầu, hai tay nhanh chóng ấn niệm pháp quyết, từng ngón tay khô bại hoành không xuất thế, hướng về hỏa diễm hung hăng va chạm.

Oanh minh truyền ra, chấn động bát phương, ngay cả phong cấm trận pháp cũng vào thời khắc này ầm vang toái liệt, hóa thành từng điểm quang mang rơi xuống bên dưới, rực rỡ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện