Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một tay của Nhất Minh ôm lấy vòng eo của nữ tử chậm rãi rơi xuống khu rừng bên dưới, hương thơm thoang thoảng đập vào mặt, khiến tinh thần của hắn rất là thoải mái.

Cẩn thận xem xét một chút, trên cổ cô nàng giờ khắc này có từng cái đường vân màu xanh nổi lên, hơn nữa còn đang nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh cũng không có nhiều lời, bản thân liền âm thầm vận động linh lực tiến vào bên trong thân thể của nàng, chậm rãi theo từng đầu kinh mạch xuyên qua, quét sạch toàn bộ khí độc ở bên trong.

Dường như cảm nhận được đau đớn, lông mày của nàng bỗng dưng nhíu một cái, đôi mắt to tròn chậm rãi mở ra, ánh mắt lờ mờ hoàn toàn không nhìn thấy cái gì.

Cảm nhận được có một cỗ lực lượng đang trong thân thể của chính mình du tẩu, nàng theo bản năng liền làm ra ngăn cản, một loại cảm giác đau đớn lập tức xông lên não, khiến toàn bộ tâm thần của nàng bừng tỉnh trở lại.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh liền quát khẽ một tiếng: “Yên tĩnh một chút, đừng động.”
Nghe được một thanh âm xa lạ vang lên, nàng rất nhanh liền đưa mắt nhìn lại, cảm nhận được có một bàn tay lạnh lẽo đang chạm trên eo của mình, gương mặt của nàng bỗng chốc đỏ bừng, tức giận mắng to.



“Cái tên biến thái này, ngươi đang chạm vào chỗ nào đó?” vừa mắng, nàng càng ra sức giãy dụa, toàn bộ khí lực đều đầu nhập vào bên trong, một bộ muốn thoát khỏi vòng vây của kẻ xấu một dạng.
Nhưng với sức lực của nàng bây giờ, làm sao có thể thoát khỏi ma trảo của Nhất Minh?

Hắn không cần dùng nhiều sức lực cũng có thể khiến nàng yên tĩnh trở lại, tâm thần liền tập trung vào việc loại bỏ khí độc trong người của nàng.

Cảm nhận được có một dòng năng lượng rất là tinh thuần chảy trong kinh mạch của chính mình, không ngừng quét sạch tạp chất ở bên trong, nàng cảm giác được, thân thể của mình phảng phất đang tắm trong nước suối vậy, vô cùng tươi mát.

Một loại cảm giác thoải mái lan tỏa toàn thân, mỗi nơi đi qua, nàng cảm giác linh lực trong kinh mạch của chính mình ngay lập tức được lấp đầy, cả người cũng có khí lực hơn rất nhiều.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cơn mưa rơi vẫn rất là dày đặc, nó mang theo khí tức tử vong tràn ngập khắp nơi, bao phủ toàn bộ thân hình của hai người vào bên trong.

Nhưng giờ khắc này, nàng hoàn toàn không hề cảm nhận được khí tức lạnh lẽo kia chút nào, trong cảm giác của nàng, chính mình giống như ở bên trong một nơi thế ngoại đào nguyên, linh khí trong lành, trời quang mây tạnh, cảm giác ấm áp chiếu rọi toàn thân.

Nàng cẩn thận đánh giá người thiếu niên trước mắt, cũng không còn quan tâm tới bàn tay đang ôm chặt lấy eo của chính mình, bởi vì trong cảm giác của nàng, thiếu niên này hoàn toàn không hề có ác ý.

Một thiếu niên với thương tích đầy mình, từng vết sẹo còn chưa lành hiện rõ ở trên đó, cẩn thận nhìn lên trên một chút, gương mặt kia, chính là một gương mặt mà nàng vô cùng quen thuộc, phải nói, nàng không thể nào quên được gương mặt này.

“Minh Tôn?” thanh âm của nàng khẽ thốt lên, nàng không biết được chính mình vì sao lại ở bên cạnh cái tên này, sư huynh của mình đâu?
Rất nhiều nghi hoặc nổi lên trong đầu của nàng, nhưng càng để nàng nghi hoặc hơn là, tên này vì sao lại đưa linh lực vào trong người của chính mình?

Cẩn thận cảm thụ một chút, trong cảm giác của nàng, khí độc bên trong cơ thể đang dần dần tiêu biến, thêm vài cái hô hấp qua đi, toàn bộ khí độc bên trong thân thể liền biến mất không còn.

Đến giờ khắc này, nàng mới minh bạch thiếu niên này đang làm cái gì, rõ ràng đây là đang cứu mạng của mình a.
Nhất Minh chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn về phía nàng, mỉm cười nói: “Làm sao? Gặp lại ta, nàng rất bất ngờ sao?”

Nữ tử im lặng không nói gì, nàng đang dùng một ánh mắt kỳ lạ liếc xéo hắn, một bộ ngươi không giải thích rõ ràng ta thề không bỏ qua bộ dáng.

Ánh mắt của nàng chậm rãi từ trên gương mặt của hắn nhìn xuống cánh tay phía dưới, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Ngươi còn định ôm lấy ta đến bao giờ?”

“Ha ha, nàng muốn ta buông tay ra cũng được thôi, nhưng khí độc ở xung quanh nàng phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ ta lại phải giúp nàng loại bỏ khí độc một lần nữa hay sao?” Nhất Minh vẫn ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của nàng, khóe miệng giương lên một vệt nụ cười, thoải mái hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt của nàng lập tức biến ảo, nàng nhanh chóng cảm thụ xung quanh một chút, khí độc vẫn còn ở quanh đây, nhưng thật lạ là, toàn bộ khí độc đều không hề xâm nhập vào bên trong thân thể của chính mình, phảng phất như có một tầng bảo vệ ở bên cạnh, ngăn cách khí độc.

Nàng rất rõ ràng, đây chính là thủ đoạn của thiếu niên này bày ra, nếu như không có hắn bảo vệ, chính mình e rằng phải ch.ết ở nơi này.

Nghĩ tới đây, gương mặt của nàng có chút ngượng ngùng, bây giờ tiếp tục như vầy cũng không phải là chuyện tốt, nhưng nếu cả hai cách xa đi ra, chính mình e rằng phải xong đời, làm như thế nào mới tốt đây?

Tình cảnh này có chút ngượng ngùng, tiến lên cũng không được, lui lại cũng không xong, quả thật là tiến thoái lưỡng nan a!

Đôi mắt của cô nàng không ngừng dao động bốn phương, dường như muốn tìm ra lối thoát nào đó đồng dạng, nhưng cho dù nàng có nhìn về hướng nào, xung quanh đều là một mảnh âm trầm mà quỷ dị, chỉ cần chính mình rời khỏi vòng tay của thiếu niên này, khí độc sẽ ngay lập tức mang chính mình thôn phệ không còn.

Nghĩ tới đây, nàng khóc không ra nước mắt!
Nhìn ra được cô nàng có chút lúng túng, Nhất Minh cười ha hả, rất lâu rồi hắn mới có một loại cảm giác thư giãn thế này, bàn tay chậm rãi thả ra, hắng giọng một cái nói.

“Thực ra chỉ cần cô không cách ta quá xa, linh lực của ta hẳn là có thể bảo vệ cô chu toàn, vừa rồi ta quên mất là chính mình còn có thể làm loại việc này, cô nương chớ có để ý a, ha ha ha.”

“Ngươi!” nghe được lời này, nữ tử liền trợn tròn hai mắt, một tay chỉ thẳng vào mặt Nhất Minh, nhưng ngay sau đó liền cong ngón tay lại, chậm rãi để xuống, ngữ khí có chút uất ức, không nói nên lời.

“Được rồi, được rồi, ta dẫu sao cũng là ân nhân cứu mạng của cô, không phải vào lúc này, cô nên lấy thân báo đáp hay đại loại thế sao?” Nhất Minh phất phất tay tùy ý nói.

Hắn dù sao cũng chỉ nghe qua người ta nói như vậy, chỉ cần là ân nhân cứu mạng, lấy toàn bộ thân gia đi báo đáp, chẳng phải là chuyện thường tình sao, cô nàng này thế mà chậm chạp như vậy?

“Ngươi… ngươi… ngươi, ngươi nói bậy cái gì đấy?” cô nàng không tự chủ lui về sau hai bước, một tay giữ chặt lấy lồng ngực, một chỉ về phía Nhất Minh, giọng tràn đầy ủy khuất hô lớn.

Nhìn thấy biểu hiện này, Nhất Minh nghi hoặc vô cùng, ta đã nói cái gì? Ta dường như không có ý định làm cái gì bậy bạ a?
Cô nàng này vì sao lại phản ứng lớn như vậy? Chẳng phải chỉ là lấy ra thân gia để báo đáp thôi sao?

Mặc dù hắn không có thiếu linh thạch, nhưng dù sao thì cô nàng này trong trận chiến ở thiên kiêu đài cũng hành hạ hắn trọn vẹn gần một canh giờ, bút tích này, hắn vẫn chưa có quên đâu.

“Cô hô to cái gì thế? Ta cứu mạng của cô, không lẽ ngay cả một chút chỗ tốt cũng không có hay sao, linh thạch, đan dược, binh khí, quần áo loại hình, cái nào cũng được, mau mau lấy ra đây.” Nhất Minh phất phất tay, một bộ không còn kiên nhẫn nhíu mày nói.

Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ làm chuyện gì không công cả, ngày hôm nay vì mang theo cô nàng này mà hắn phải mất khá nhiều công sức, bây giờ còn phải hộ tống nữ tử này trở ra ngoài Độc Lâm, điều này làm tốn khá nhiều thời gian của hắn, đương nhiên là phải thu lợi một chút.

Nghe thiếu niên trước mắt nói lời này, tâm thần của nữ tử mới thả lỏng một chút, bản thân nuốt một ngụm nước bọt, dò hỏi.
“Ngươi thật chỉ cần những thứ này?”

Nhất Minh gật gật đầu: “Đương nhiên, đây là vị sư huynh kia của cô nói, chỉ cần ta mang cô trở về Lam Hoa Tông, tông môn ắt sẽ có ban thưởng, nhưng ta cảm thấy việc này rất là phiền phức, ta cũng không có rảnh như vậy, cho nên đành phải nhờ vào cô rồi.”

Nói xong, Nhất Minh đưa mắt nhìn về chiếc nhẫn trữ vật trên tay của cô nàng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy võ giả có mang theo nhẫn trữ vật như vậy.

Cái đồ chơi này xem ra rất là hiếm hoi a, hầu như các tu sĩ khác đều sử dụng túi trữ vật, cô nàng này thế mà có loại nhẫn trữ vật này, ở bên trong hẳn là có không ít thứ tốt.

Hắn không cần nghĩ cũng biết chiếc nhẫn này có cấm chế ở bên trong, chỉ cần không phải chủ nhân mở ra, nhẫn trữ vật liền sẽ phá toái thành từng mảnh nhỏ, ngay cả đồ vật ở bên trong cũng tan thành mây khói.

Nữ tử cảm nhận được trong lời nói của thiếu niên này không hề nói dối, ánh mắt kia cũng không hề có một chút ý xấu nào.

Mặc dù ẩn sâu bên trong ánh mắt kia, nàng có thể cảm nhận được một loại sát khí rất là nồng đậm ở bên trong, chỉ cần dựa vào điều này, nàng liền có thể đoán ra được, thiếu niên này cũng không phải là hạng người tốt lành gì, hai cái xác ở bên cạnh chính là bằng chứng xác thực nhất.

Nàng hít sâu một hơi, bản thân chậm rãi bước lại gần, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chút đồ vật loạn thất bát tao, có linh thạch, đan dược, thảo dược, cung tiễn loại hình,... tất cả đều xếp hành một tòa núi nhỏ.

Nhìn một đống đồ vật xếp thành một tòa núi nhỏ, hai mắt của Nhất Minh không khỏi trừng lớn, hắn không cách nào tin được, bên trong nhẫn trữ vật thế cất chứa nhiều đồ như vậy.

Quan sát một chút, hầu như những thứ đồ này đối với hắn hoàn toàn không có một chút tác dụng gì, dù sao thì hắn cũng không cần những linh thạch hay đan dược này để làm cái gì.
Với tu vi của nàng, phục dụng những loại đan dược này liền có thể tăng tiến tu vi, còn hắn mà nói, hoàn toàn vô dụng.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là mang chuyện này quẳng sang một bên, đưa mắt nhìn về phía cô nàng, mở miệng nói: “Những thứ đồ này đối với ta cũng không có tác dụng, thôi thì như vầy, cô trả lời ta một câu, chuyện lần này coi như xong.”

Nữ tử nghe vậy liền nghi hoặc trong lòng, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở ra, gật đầu nói: “Ngươi… à không, Minh Tôn huynh có chuyện gì muốn biết, cứ hỏi là được, ta biết, ta sẽ trả lời.”
Vừa nói, nàng nhanh chóng mang toàn bộ đồ vật ở trước mặt thu cất đi vào, động tác lưu loát đến cực điểm.

“Ngươi có biết người nào ở nơi này hoặc là bên trong thành Liễu Tây, người người đều gọi hắn là Cửu điện hạ không?” Nhất Minh nhìn sang thi thể của bạch y thanh niên nằm cách đó không xa, nhàn nhạt lên tiếng.

“Cửu điện hạ sao! Ta đương nhiên là biết a, hắn chính là hoàng tử của Tây Lương Hoàng Triều, cái thế lực này cũng được coi là một trong những thế lực đỉnh cấp tại Tây vực, ở bên trong càng là có cường giả Thần Vương cảnh tọa trấn, thực lực rất là kinh người.”

“Mà Cửu điện hạ, chính là vị hoàng tử thứ chín trong số mười tám vị hoàng tử, nghe nói lúc hắn còn chưa đầy mười chín tuổi, bản thân liền đã bước vào Chân Nguyên cảnh, tại thiên kiêu bảng phía trên còn có tên của hắn, ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Nữ tử không dám rời Nhất Minh quá xa, bản thân liền chậm rãi bước lại gần, đứng cách hắn không tới hai bước chân, chậm rãi giải thích nói.

“Không có gì, chỉ là ta có một chút hiếu kỳ về người này mà thôi.” Nhất Minh lắc lắc đầu, bản thân liền bước lại gần thi thể của bạch y thanh niên, cô thấy vậy cũng bước theo đến gần, cẩn thận quan sát.
Một bộ thi thể, đầu lâu bị oanh mất một nửa, tình trạng phải nói thảm hại vô cùng.

Tại dưới cơn mưa này, thân thể dần dần tan biến, nàng có thể nhìn thấy được tại da thịt phía trên, ẩn ẩn còn có từng con côn trùng đang không ngừng cắn nuốt da thịt, trông rất là rợn người.

“Đây là Nhân tộc?” từ trên thân thể nhìn lại, nàng có thể nhìn ra đây là Nhân tộc không sai, nhưng cái nàng nghi hoặc, chính là vì sao lại có người ch.ết ở đây, hơn nữa thi thể còn rất là mới, hiển nhiên là vừa mới ch.ết không lâu.

Nhất Minh gật đầu, cũng không có trả lời, bàn tay cách không trảo một cái, một chiếc túi trữ vật trên người của bạch y thanh niên nhẹ nhõm rơi vào trong tay của hắn.

Tương tự, hắn cũng đối với thi thể của thanh niên hùng tráng lấy đi túi trữ vật, toàn bộ đeo vào trên người, sau đó liền quay sang cô nàng mở miệng nói.
“Chúng ta rời khỏi đây thôi, ta sẽ đưa cô rời khỏi Độc Lâm.”

Nói xong, Nhất Minh tìm ở bên trong túi trữ vật của hai tên này, chốc lát liền nhìn thấy được một cái linh xa ở bên trong, phất tay một cái, một chiếc linh xa ngay lập tức hiển hóa ra trước mắt.

“Bạch Ảnh Xa!” cô nàng nhìn thấy một chiếc linh xa xuất hiện ở trước mắt, chiếc miệng nhỏ bỗng dưng kinh hô một tiếng, nhưng rất nhanh liền ý thức được cái gì, nàng nhanh chóng co rụt cổ lại, len lén quan sát ở xung quanh.

Tại trong khu rừng này, cho dù chỉ là một tiếng động cũng có thể hấp dẫn độc vật ở phụ cận, nàng nhanh chóng im lặng trở lại, không còn nói lời nào
Nhất Minh nhìn linh xa trước mắt, sờ sờ cằm, một bộ rất là chăm chú.

Chiếc linh xa này nhìn từ bên ngoài không khác gì một cái xe kéo cả, dáng vẻ rất là thô lậu, hẳn là loại cấp thấp nhất loại kia, nhưng để hắn nghi hoặc là, vì sao cô nàng này lại kinh ngạc như thế?

Vài cái hô hấp trôi qua, hắn cũng mặc kệ những chuyện này, thân hình bước lên linh xa, cô nàng thấy vậy cũng ngay lập tức bước nhanh đi theo.

Nàng không cách nào rời khỏi thân hình của Nhất Minh, cho dù chỉ là ba bước, thân hình nhỏ nhắn đi theo phía sau, một bộ giống như nha hoàn, gương mặt kia, trông rất là uất ức, không nói nên lời.

Bước lên linh xa, Nhất Minh cẩn thận đánh giá chiếc pháp khí phi hành này một chút, vừa rồi hắn thấy được, tốc độ của linh xa quả thật là kinh người, bằng thực lực của hắn, nếu như bị linh xa truy đuổi, e rằng không cách nào chạy thoát cho được.

Ở bên trong linh xa, Nhất Minh mới nhận thấy được xung quanh có từng cái đường vân khắc họa ở trên đó, ở bên cạnh còn có một cái lỗ khảm, nghĩ nghĩ một chút, hắn liền xuất ra linh thạch, đặt vào bên trong.

Ngay khi linh thạch đầu nhập vào bên trong lỗ khảm một sát na, từng cái đường vân ở xung quanh bỗng chốc sáng lên, trong nháy mắt, toàn bộ linh xa đều sinh động hẳn lên, rất là thần kỳ.

Một chiếc xe kéo thô lậu phảng phất có biến hóa nghiêng trời lệch đất, xung quanh có tầng tầng bạch quang bao bọc, ngồi ở bên trong, hắn cảm giác được từng cơn gió thổi tới, rất là sảng khoái.
Hắn không nói hai lời, bản thân liền thôi động linh xa, hướng thẳng ra phía ngoài Độc Lâm bay đi.

Một đạo bạch quang tại trong đêm đen giống như bạch tinh nhanh chóng vút không lao đi, mỗi nơi đi qua, tại khu rừng bên dưới đều sáng rực hẳn lên, phảng phất như là ngọn đèn chỉ đường, mang những linh hồn thất lạc của Nhân tộc tại trong Độc Lâm, lên đường trở về.

Bầu trời âm u lạnh lẽo, từng cơn gió lạnh thổi qua, mang theo từng tiếng gầm rú rất là kinh hồn táng đảm, phảng phất có một chi đội quân hồn đang tập kết ở phía sau bạch quang, sát khí nồng nặc không cách nào tưởng tượng nổi, dường như muốn hóa thành thực chất, nhanh chóng theo sát bạch quang mà đi.
...

Lượng công việc của ta quá nhiều cho nên chỉ có một chương, mong các vị đạo hữu hiểu cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện