Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Từng giọt mưa như cuồng phong bạo vũ rơi vào trên người, khiến toàn thân của hắn cảm nhận được ê ẩm khắp người, đây có lẽ là do vừa trải qua quá trình rèn luyện, thân thể còn quá mẫn cảm, cho nên mới có cảm giác như thế này.

Trầm ngâm chốc lát, sau khi xác định đại khái phương hướng, Nhất Minh liền thả người lăng không, hóa thành một đạo hồng quang bay đi.

Dưới bầu trời đêm này, hắn quả thật là không biết nơi nào là nơi nào, nhưng chỉ cần đi ngược lại với phương hướng của đại quân Nhân tộc, hẳn là lộ tuyến rời khỏi Độc Lâm này.

Mà ngay lúc hắn vừa bay đi không bao lâu, hai bóng người liền xuất hiện tại bên ngoài đại thụ, trên tay của một thanh niên khoác bạch y còn cầm theo một chiếc la bàn, bên trên càng có một chiếc kim đang chỉ về một phương hướng.

Chiếu theo phương hướng nhìn qua, hắn nhìn thấy được một ánh hồng quang đang ngự không ở xa xa, ánh hồng quang phảng phất như một đốm sáng nhỏ, đang dần dần bay đi.

“La bàn truy tung vừa mới bắt được khí tức của hắn ở phụ cận, xem ra là chúng ta đến chậm một bước, không ngờ là tên thiếu niên kia vẫn còn sống đến bây giờ, ngươi định làm thế nào?” một thân ảnh cả người hùng tráng, trên lưng còn vác theo một cái búa lớn, ánh mắt nhìn đốm sáng ở phương xa, nhàn nhạt hỏi.



“Cửu điện hạ đã mở lời, ta làm sao có thể để hắn còn sống cho được, dù là thiên kiêu đi chăng nữa, hắn cũng chỉ là võ giả mà thôi, chỉ cần hắn không tấn thăng chân nguyên cảnh, hắn không cách nào có thể thoát khỏi cái ch.ết.”

“Có trách, thì chỉ trách hắn đắc tội điện hạ, lần sau làm người nên biết điều một chút, không phải người nào hắn cũng đều có thể chọc nổi.”
Thanh niên mặc một thân bạch y trên người, chậm rãi nói ra.

Nếu như Nhất Minh ở nơi này mà nói, hắn liền có thể nhận ra được, người thanh niên này chính là người đã đứng ra chỉ trích hắn trong lúc Tiểu Hổ đội đang tập kết trước kia.

“Cũng được, theo phương hướng của hắn, hẳn là muốn rời khỏi Độc Lâm này, người còn không mau mau đuổi theo sao?” thanh niên hùng tráng mở miệng hỏi, hắn đối với nhiệm vụ này cũng không có một chút cảm xúc nào, dù sao thì dưới uy lực món linh bảo kia, thiếu niên này hẳn phải ch.ết không nghi ngờ.

Hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền tiến vào bên trong Độc Lâm cùng với Linh tộc chém giết, chỉ có như vậy, mới sảng khoái.
Thanh niên khoác một thân bạch y cười nhạt một tiếng: “Yên tâm, hắn không chạy được.”

Nói xong, hắn liền vỗ túi trữ vật một cái, một chiếc linh xa liền từ trong túi trữ vật bay ra, cả hai liền nhanh chóng bước lên phía trên, linh xa ngay lập tức bộc phát ra tốc độ kinh người, ầm vang nổ tung, thẳng tắp hướng về phía Nhất Minh lao đi.

Loại linh xa này không có tác dụng gì ngoài tốc độ phi hành của nó, bởi vì những võ giả có lượng linh lực không nhiều, cho nên mới vận dụng linh xa để phi hành, điều này sẽ tiết kiệm được không ít linh lực trong cơ thể.

Những linh xa này mặc dù có chút gân gà, nhưng không phải ai cũng có thể sở hữu được nó, đây chính là biểu tượng của Tây Lương Hoàng Triều, chỉ tu sĩ có cống hiến cho hoàng triều này thì mới có quyền mua nó.

Bạch y thanh niên có được linh xa cũng là nhờ Cửu điện hạ ban cho, loại linh xa này chẳng qua chỉ là loại cấp thấp mà thôi, những tu sĩ càng cường đại, bản thân càng là có pháp khí phi hành rất là hoành tráng.

Mà loại pháp khí này, cần tốn hao đại lượng tài nguyên mới có thể luyện chế ra được, những võ giả bình thường không có khả năng tiêu tốn đại lượng tài nguyên đi luyện chế lấy linh xa làm cái gì.

Tốc độ của linh xa so với tốc độ ngự không của võ giả quả thật nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc, một thân ảnh thiếu niên đang ngự không, trên thân còn mang theo một tiểu cô nương, dáng dấp quả thật là xinh không chịu được.

Dường như cảm nhận được cái gì, Nhất Minh bỗng dưng ngừng lại thân hình, ánh mắt quay về phía sau nhìn lại, chỉ thấy một chiếc linh xa to gần ba trượng đang lấy tốc độ cực kỳ kinh người lao tới.
Hắn nhíu mày.

Bởi vì trong tình huống hiện tại, những võ giả này hẳn là phải cùng tiến về bên kia nghênh địch, làm sao lại có người hướng về phía mình chạy tới, đây là muốn làm cái gì?

Bản thân của bạch y thanh niên liền thoắt một cái, đứng dậy, trong miệng càng là hô to: “Phía trước phải chăng là Minh Tôn huynh đệ?”
Nghe được thanh âm từ phía trên linh xa phát ra, Nhất Minh cũng không có đáp lại, chỉ là chau mày, nhìn qua hai bóng người đứng tại bên trên linh xa.

Nghe thanh âm có vẻ như rất là nhiệt tình cùng kinh hỉ, phảng phất như đồng môn lâu ngày gặp lại nhau, nhưng Nhất Minh lại nhận ra một tia sát cơ, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm hai bóng người đang cấp tốc lướt tới.
Hai tên này muốn giết ta!

Nhìn ra điểm này, trường thương đang lơ lửng ở xung quanh Nhất Minh cũng phát ra từng tia lạnh lẽo, trong người của hắn cũng có vô biên sát cơ sinh sôi.
Muốn giết ta, vậy thì đành phải mời ngươi xuống u minh đi một chuyến!

“Đúng là ta!” Nhất Minh lên tiếng hô to, thân hình bỗng dưng lướt về phía linh xa, trực tiếp bay đến.

Nhìn thấy cảnh này, hai người cũng thu hồi linh xa, lập tức ngự không tiến về, bạch y thanh niên cũng không muốn linh xa bị trận chiến này tàn phá không còn, dù sao thì lực lượng của võ giả bộc phát đi ra cũng đủ để đánh linh xa thành từng mảnh nhỏ.

Ba bóng người càng là ăn ý hướng về đối phương tới gần, riêng phần mình thôi động tự thân linh lực.

Đợi hai bên chỉ còn cách nhau mười trượng xa, bạch y thanh niên quát chói tai một tiếng: “Tiểu tử không biết sống ch.ết, dám đắc tội Cửu điện hạ, hôm nay ta liền lấy tính mạng của ngươi, cho dù có là thiên kiêu của Quang Minh Điện đi chăng nữa, ngươi cũng phải ch.ết không thể nghi ngờ.”

Dứt lời, không đợi bạch y thanh niên làm ra cử động tiếp theo, trong mắt của hắn, chỉ thấy thân hình của nữ tử phóng thẳng lên không trung, toàn thân đều không hề động đậy, vẫn còn đang bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, mặc cho thân thể tự do bay lên.

Mà trong một cái chớp mắt này, một đạo thương ảnh tại trong màn đêm gào thét mà tới, lực lượng trên đó phát ra càng không thể khinh thường, hướng thẳng về phía thanh niên hùng tráng đánh tới.

Bạch y thanh niên nhìn thấy một thanh trường thương lao tới tên đồng bạn bên cạnh, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trừng lớn, một bộ không dám tin.
Hắn hoàn toàn không hiểu, chính mình vừa mới nói một câu ngoan thoại mà thôi, tên thiếu niên này liền đã ra tay tuyệt sát, điều này quả thật không bình thường a.

Chiếu theo bình thường mà nói, một võ giả khi nghe nói lời này liền phải sững sờ mới đúng, nhưng bây giờ đây, người sững sờ, lại là chính ta?
Toàn bộ ý nghĩ lóe lên chỉ trong một cái chớp mắt, cánh tay của hắn nhanh chóng đưa vào bên trong túi trữ vật, một bộ muốn lấy ra thứ gì.

Nhìn thấy trường thương bay tới, thanh niên hùng tráng ở bên cạnh nắm chặt búa lớn, quát chói tai một tiếng, búa lớn mang theo lực lượng kinh khủng cùng với trường thương va chạm cùng một chỗ.

Một tiếng oanh động vang lên, đồng thời, đầu lâu của tên bạch thanh niên ở bên cạnh liền nổ tung không còn, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, cảm nhận được chất lỏng dính trên da mặt, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi khiến hắn dường như ý thức được cái gì.

Ánh mắt nhìn qua đồng bạn bên cạnh, chỉ thấy một thiếu niên với một tay còn đang nắm chặt phần đầu còn lại của bạch y thanh niên, một nửa còn lại liền đã tan nát thành từng mảnh, thân thể càng là co giật không ngừng, một bộ ch.ết không nhắm mắt bộ dáng.

Gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, da đầu của thanh niên hùng tráng dường như muốn nổ tung.
Trong đôi mắt kia, sát cơ trào ra không gì sánh được, thanh niên hùng tráng nhìn thấy sát cơ nồng nặc không hề che giấu, phảng phất như tử thần giáng lâm, muốn mang sinh mệnh của chính mình đều chôn vùi vào hắc ám.

Bản năng cầu sinh trỗi dậy mãnh liệt, cánh tay của hắn nắm chặt búa lớn, lực lượng trong người càng là không có giữ lại, một búa hung hăng quất tới.
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, khiến hắn muốn ra sức giãy dụa, nắm lấy một sợi sinh cơ.

Nhưng còn chưa tấn thăng Chân Nguyên cảnh, hắn làm sao có thể là đối thủ của Nhất Minh?
Chỉ thấy cánh tay của Nhất Minh hung hăng nắm chặt, huyết dịch trên người của tên bạch y thanh niên liền ồ ạt xông ra ngoài, hóa thành một đạo huyết tiễn, ầm vang bay tới.

Cả hai liền va chạm giữa không trung, một tiếng động thật to nổ ra, bàn tay của Nhất Minh cũng vào giờ khắc này hướng về phía trường thương trảo một cái, trường thương đen nhánh lập tức bay vào trong tay, thân hình liền hướng về phía tên thanh niên hùng tráng vọt tới.

Cảm nhận được sát cơ khóa chặt chính mình, toàn thân của thanh niên hùng tráng đều rung lên, hắn tinh tường một điều, thiếu niên này muốn giết chính mình e rằng không khác gì so với thịt một con gà.
Minh bạch những điều này, hắn lập tức mở miệng hô to: “Minh… Minh Tôn huynh xin dừng tay!”

Dứt lời, hắn đã thấy được một ánh thương lóe lên ngay giữa thái dương của bản thân, sát ý tràn ngập, phảng phất như một đầu hung thú đang nhe nanh trước mặt của mình, chỉ cần mình nói nhảm một câu, nó sẽ ngay lập tức mang mình một ngụm nuốt vào.

Nuốt nước bọt một cái, toàn thân của thanh niên hùng tráng đều đang run rẩy, thanh âm có chút ngập ngừng nói ra: “Minh… Minh Tôn huynh, ta… ta quả thật là không muốn cùng huynh đối địch, chẳng qua là lời của Cửu điện hạ không thể trái, ta không thể không làm theo a!”

“Cửu điện hạ?” nghe được lời này, Nhất Minh khẽ nhíu mày, không đợi thanh niên đáp lời, một thương liền xuyên thẳng vào đầu của hắn, máu tươi bắn ra, một khối huyết cầu liền được hắn thu lại ở trên tay, ngẩn đầu nhìn lên trên không trung, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười.

“Xem ra là vừa đúng lúc.” thân hình của hắn nhanh chóng vọt lên, mang cô nàng đang bất tỉnh ôm đi vào, thả người chậm rãi rơi xuống bên dưới, cẩn thận quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện