Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Một cách làm “Nhất Tiễn Song Điêu” này đã giúp cho các võ giả tầng dưới chót phải đỡ khổ hơn rất nhiều, nhưng chỉ là đối với những người có tiềm lực mà thôi, còn đối với những người tư chất bình thường thì vẫn là rất khó để tiến thêm một bước, dù sao muốn thu thập tài nguyên trong thế giới này vẫn là khó khăn vô cùng, đặc biệt là đối với võ giả không có hậu thuẫn.

Tuyết Ngưng nghe lão giả giải thích như vậy trong lòng liền kinh ngạc không thôi, nàng không nghĩ tới một lão giả tán tu lại có thể biết nhiều như vậy, nếu đổi lại là nàng, một Chân Nguyên cảnh cũng chưa chắc có thể biết được những bí mật này.

Không vì cái gì khác, một vị tiền bối làm việc cần gì phải rêu rao khắp nơi?

Nếu không phải gia tộc của nàng cường đại, nàng chưa chắc đã biết những tin tức này, nhưng giờ nó lại từ trong miệng của một võ giả nói ra thì có chút không giống bình thường a, cho dù lão có sống lâu đi chăng nữa thì cũng không cách nào biết được lai lịch của Thiên Đài mới đúng.

Đúng như lão giả giải thích nói, Thiên Đài này chính là một kiện chí bảo, bản thân nó được một vị tiền bối Thần Vương cảnh luyện chế mà thành, đây chính là một tác phẩm dùng để rèn luyện tu sĩ trong giới vực, không có cách nào, mặc dù giới vực có ba chủng tộc sinh sống, nhưng cũng phải tìm cách để tăng lên chiến lực của Nhân tộc a!



Mặc dù nói Thiên Đài là chí bảo của Nhân tộc, nhưng các chủng tộc khác muốn đi vào vẫn là không có vấn đề gì, dù sao trong thành này không có cấm chỉ các chủng tộc khác, cho nên tại nơi này náo nhiệt hơn những nơi khác rất là nhiều, hằng ngày đều có tu sĩ tới đây quan chiến và đặt cược, có người mong muốn trong một ngày phát tài, nhưng sự thật lại vả cho bọn hắn một cái tát không thấy trời trăng.

Đang lúc đám người đang trò chuyện thời điểm, hai cánh của Đại Ưng bỗng dưng co lại, Nhất Minh có thể nhìn thấy Đại Ưng bắt đầu thả người phóng thẳng xuống thành trì bên dưới, tốc độ phải nói tựa như một tia chớp đồng dạng, không tới mười cái hô hấp liền đã tiếp cận thành trì trên không.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Chúc Thiên Hà tái nhợt không thôi, mặc dù cô nàng không có cảm nhận được áp lực gì, nhưng thị giác đập thẳng vào mắt thế kia làm sao một tiểu hài sáu tuổi có thể chịu nổi.

Cả người tiểu cô nương vừa phấn khích nhưng cũng vừa sợ hãi không thôi, con Đại Ưng này cũng thật là bay nhanh quá đi a!

Sau vài cái vỗ cánh, Đại Ưng đã bắt đầu rơi xuống bên cạnh một tòa đất trống, không thể nghi ngờ, đây chính là trạm dịch chuyển thứ năm trong tòa thành này, Nhất Minh quan sát một vòng, nơi này có rất nhiều tu sĩ cùng võ giả chờ sẵn ở đây.

Thả người nhảy xuống, sắc mặt của tiểu cô nương Chúc Thiên Hà bây giờ mới bình ổn trở lại, quan sát một vòng, nơi này có rất nhiều người lạ a!

Có những người tựa như yêu quái một dạng, nàng đã rất nhiều lần gặp phải những người này tại khu ẩm thực, đa phần đều chê bai thức ăn mà thôi, thậm chí còn có yêu quái ăn thử bánh của nàng liền ngay lập tức phun ra, điều này khiến nàng đối với những “yêu quái” này không có một chút hảo cảm nào.

Đám người vừa xuống, nhìn có vô số đạo ánh mắt nhìn về phía bọn họ, đa phần đều quét qua một vòng rồi dừng lại trên người của Tuyết Ngưng, một cô nương dáng người mảnh mai xinh đẹp như vậy, làm sao không khiến cho người khác động lòng cơ chứ.

Nhưng khi phát hiện khí tức trên người của nàng, đa phần những võ giả liền thu hồi ánh mắt, chỉ còn một vài ánh mắt là vẫn nhìn lấy nàng, tựa như đang nhìn con mồi đồng dạng, những người này đa phần đều là Chân Nguyên cảnh cường giả như nàng a!

Tuyết Ngưng cũng không thèm để ý tới, Nhất Minh liền cõng tiểu cô nương lên trên vai, khiến cho tiểu cô nương này có thể nhìn thấy được khung cảnh cao hơn rất nhiều, điều này khiến nàng vô cùng thích thú a.

“Đi thôi!” Nhất Minh nhẹ nhàng nói một tiếng, thả người bước ra khỏi trạm dịch chuyển bên ngoài, một cái đại lộ mở rộng ngay trước mắt, từ trên cao nhìn xuống ban nảy, Nhất Minh liền biết được cái đại lộ này sẽ thông thẳng tới Thiên Đài phía trước.

Không cần nhìn cũng biết, Nhất Minh cũng có thể thấy được một tòa bạch sắc Thiên Đài đang lơ lửng ở giữa không trung, phía trên còn có một vật gì đó vô cùng chói sáng, lộ ra chói mắt vô cùng.

Hình dạng của Thiên Đài cũng vô cùng kỳ lạ, từ trên nhìn xuống tựa như toà tháp đồng dạng, như hiện giờ nhìn thấy liền không giống, bản thân nó có hình thù thon dài và vô cùng to lớn, hình dáng cũng là uốn lượn vô cùng bắt mắt, bản thân còn đang chầm chậm xoay vòng tại chỗ.

“Oa! Đó là Thiên Đài sao!” Chúc Thiên Hà nhìn thấy một tòa bạch tháp lơ lửng giữa không trung liền kích động không thôi, từ trên cao nhìn xuống nàng nhìn không rõ, bây giờ nhìn lại, tòa tháp này quả thật là vô cùng to lớn a!

“Ha ha, đúng vậy, một chút nữa tiến vào Thiên Đài, muội phải cố gắng nghe lời Tuyết Ngưng tỷ tỷ có biết hay không?” Nhất Minh cười cười dặn dò Chúc Thiên Hà một câu, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn phải tiến vào khiêu chiến Thiên Kiêu bảng a, do đó hắn không cách nào để tiểu cô nương này đi theo mình được.

Chúc Thiên Hà nghe vậy liền sửng sốt một chút, tiếp theo đó là lo lắng không thôi, nàng mang theo ngữ khí có chút u buồn nói ra: “Ca ca đây là không mang theo muội nữa sao?”

Nhất Minh nghe vậy liền bật cười ha hả: “Ca ca tiến vào bên trong khiêu chiến người khác a, muội đi theo Tuyết Ngưng tỷ tỷ cũng có thể thấy được ca ca chiến đấu, ca đi chiến đấu cũng không thể mang theo muội được nha.”

Chúc Thiên Hà nghe vậy liền hai mắt tỏa sáng: “Thế thì muội sẽ cổ vũ cho ca ca, ca ca nhất định phải đánh bại đám người xấu kia đó nha!”

Nhất Minh cùng Chúc Thiên Hà vừa đi ở phía trước vừa trò chuyện vui vẻ không thôi, trên con đường này mặc dù không có buôn bán cái gì, nhưng những người lui tới trên đại lộ này vẫn là đông đúc vô cùng.

Đơn giản chỉ vì có rất nhiều con đường nhỏ khác thông hướng sang đây, chính vì vậy mà nơi này vô cùng náo nhiệt.

Nhất Minh có thể nhìn thấy có vô số tòa lầu các san sát với nhau, các tòa lâu đều trang lên một vẻ đẹp sắc xảo vô cùng, không phải là màu trắng đen bình thường, thậm chí còn có tòa lâu phát ra ánh vàng rực rỡ, hấp dẫn không ít sự chú ý của Nhất Minh và tiểu cô nương này.

Đối với điều này, Hổ lão cũng không có lộ ra bất ngờ cái gì, dường như lão đối với nơi này vô cùng quen thuộc một dạng, nhìn thấy phong cảnh mới cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Tuyết Ngưng cùng Mai Ngọc Long hai người thì càng không cần phải nói, hai người bọn họ vốn dĩ là tới đây rất nhiều lần, cho nên cũng không có kinh ngạc bao nhiêu.

Một đường tiến thẳng về phía Thiên Đài phía trước, ngay khi bước vào bên trong phạm vi Thiên Đài một sát na, Nhất Minh liền thấy có hai cái bình đài cao chừng hai trượng nằm ở hai bên, có rất nhiều tu sĩ tiến lên ngồi trên đó quan sát.

Còn quan sát cái gì thì đương nhiên là những người khiêu chiến Thiên Kiêu bảng rồi!

Mỗi khi khiêu chiến được xác lập thì ở giữa Thiên Đài sẽ xuất hiện một cái một cái chiếu ảnh, tất cả tổng cộng có mười cái chiếu ảnh đang phát sáng bên trên, các võ giả ngồi trên bình đài hai bên có thể tiến hành lựa chọn quan sát hay là không, đối với điều này, Nhất Minh vẫn là lần đầu được tận mắt chứng kiến.

Đám người từ phía sau bước tới, Mai Ngọc Long liền xung quanh dẫn đầu bước lên bình đài phía trên, năm người liền tìm năm vị trí ngồi xuống bên dưới.

Ngay khi năm người vừa đi lên bình đài một sát na, liền có không ít đạo ánh mắt nhìn về phía này, không thể nghi ngờ, những đạo ánh mắt này đều tập trung trên người Tuyết Ngưng, điều này xảy ra rất nhiều lần, đi tới nơi nào cũng vậy, cho nên nàng cũng không có lạ gì nữa.

Tiến tới một chỗ vị trí chỉ có bốn cái ghế, bên cạnh lại là một người thanh niên tướng mạo cũng là vô cùng bình thường, Mai Ngọc Long định nhờ người này nhường lại vị trí thì thanh âm của Nhất Minh bỗng dưng vang lên:

“Không cần phiền phức như vậy, chẳng mấy chốc ta liền phải rời khỏi rồi, bốn cái ghế vừa đủ rồi, tạm thời để tiểu Hà ngồi chung với Tuyết Ngưng cô nương đi.”

Nghe nói như vậy, Mai Ngọc Long cũng không có phí lời cái gì, bốn người liền an tọa ngồi xuống, tiểu Hà thì ngồi lên trên đùi của Tuyết Ngưng, một đôi mắt nhỏ không ngừng quan sát xung quanh.

Quan sát một vòng, giờ khắc này hắn mới có thể nhìn kỹ một chút, tại Thiên Đài lơ lửng giữa không trung này còn có các loại hoa văn kỳ lạ vô cùng, trên thân Thiên Đài cũng phát ra một khí tức vô cùng nhu hòa, khiến cho hắn cảm giác được một loại thần thanh khí sảng vô cùng.

Ở một bên phía dưới Thiên Đài, Nhất Minh liền thấy được một cái bảng mà hắn quen thuộc vô cùng, cái bảng này trước kia hắn cũng đã nhìn thấy qua một lần, lần này lại nhìn thấy được, điều này thật khiến cho hắn không cách nào tin được.

Đây chẳng phải là cái bảng của Tử Đấu Đài hay sao?
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện