Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngồi trên lưng Đại Ưng bay khỏi tầng mây bên trên tính toán đâu đấy không đầy một ngày thời thời gian, Đại Ưng liền có xu thế bắt đầu hạ xuống bên dưới.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Đại Ưng giờ khắc này đã bắt đầu bay thấp bên dưới tầng mây, tòa thành bên dưới cũng đã hiện rõ trước mắt, một khung cảnh với lít nha lít nhít những tòa lầu các bé xíu chằng chịt bên dưới, nhưng tất cả dường như được sắp xếp một cách có trình tự vô cùng rõ ràng.
Từ trên cao nhìn xuống, Nhất Minh có thể thấy được hầu như tất cả con đường đều có khả năng liên thông với nhau, tựa như một cái mạng nhện đồng dạng, nhưng nhìn vào không hề có cảm giác rối loạn chút nào.
Hạ thấp xuống một chút, hắn có thể nhìn thấy được một cái trung tâm quảng trường khá là nhỏ bé, có lẽ là do khoảng cách có chút xa, cho nên tòa quảng trường này to bằng một cái nắm tay của hắn mà thôi.
Mặc dù so sánh như vậy có chút không hợp thói thường, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa cho nên chỉ có thể đo đạc như thế, không thể nghi ngờ, với khoảng cách xa như thế này nhìn xuống mà còn có kích thước như vậy, tòa quảng trường này hẳn rất là rộng lớn a!
Cẩn thận quan sát một chút, hầu như tất cả con đường tại nơi này đều lấy tòa quảng trường này làm trung tâm, có thể thấy được từ con đường nào cũng có thể tiến về nơi này.
Bởi vì là do khoảng cách quá xa, cho nên hắn không cách nào nhìn thấy được người nào ở bên dưới.
Chính giữa tòa quảng trường rộng lớn này còn có một tòa tựa như lầu các một dạng, kích thước của nó to không đến một phần mười của cái quảng trường này, toàn bộ đều là bạch sắc đứng sừng sững ở giữa không trung, lộ ra thần kỳ vô cùng.
Thiên Đài!
Không thể nghi ngờ, tòa quảng trường trống trải này chính là cái gọi là Thiên Đài không sai.
“Oa! Nơi này chính là trung tâm tòa thành hay sao!” Chúc Thiên Hà hai mắt tràn đầy tinh quang nhìn xuống bên dưới, trong miệng không ngừng thốt ra từng tràng cảm khái không thôi.
Đây chính là lần đầu tiên nàng đi đến một nơi xa xôi như vậy, từ trên cao nhìn xuống mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng cảnh sắc bên dưới lại khiến tiểu cô nương này rung động không thôi.
“Phải đó!” một tay của Tuyết Ngưng ôm lấy tiểu cô nương, một tay còn lại chỉ chỉ tòa quảng trường bên dưới mỉm cười nói:
“Cái ô vuông bên dưới chính là nơi mà chúng ta sẽ đến, nó gọi là Thiên Đài, một khi tới nơi đó, muội sẽ thấy được có rất nhiều người bên dưới, muội nhất định không được chạy lung tung đó a, người bên dưới rất là đông đúc, cho nên rất dễ bị lạc đường, muội mà lạc mất là chúng ta không cách nào tìm được đâu a.”
Nghe nói như vậy, Chúc Thiên Hà gật gật cái đầu nhỏ, ngữ khí nghiêm túc nói: “Tuyết Ngưng tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ ngoan ngoan ngồi trên lưng ca ca mà, sẽ không chạy lung tung nha.”
“Thật là hoài niệm a!” Hổ lão một tay chống lấy quải trượng, một tay còn lại vuốt vuốt chòm râu màu bạc, ánh mắt nhìn xuống Thiên Đài bên dưới không khỏi cảm khái một câu.
“Trước kia tiền bối đã từng sống ở nơi này sao?” Nhất Minh đứng bên cạnh hỏi vu vơ một câu, hắn đối với lão giả lọm khọm này có chút hiếu kỳ, một võ giả lại biết nhiều về nơi này như vậy, nếu không phải tự thân trải nghiệm sẽ không cách nào nói ra được nhiều tin tức như thế a.
Mặc dù lão sống lâu cũng là một phần, nhưng một lão giả sống lâu lại có thể có nhiều người đi theo như vậy, đây quả thật là điều không bình thường a, đặc biệt là tại trong một cái thế giới cường giả vi tôn như thế này.
Hổ lão nghe vậy liền nhìn thiếu niên này một chút, ngữ khí có chút vui vẻ nói ra: “Trước kia có đi qua, ha ha, chỉ là một chút nông nỗi ở thời niên thiếu mà thôi, không nói cũng được!”
Nhất Minh nghe vậy cũng không có truy vấn thêm, mà hắn nói sang chuyện khác, bắt đầu hỏi lão giả về thông tin của Thiên Đài này.
“Tiền bối, không biết Thiên Đài bên trong có xảy ra tình trạng giết người cướp của gì không, ta cảm thấy nếu như chúng ta làm quá lố có khi nào bị người ra tay hạ sát thủ hay không?”
Đây quả thật là điều mà hắn đang lo lắng, bản thân hắn cùng với lão giả chỉ là võ giả mà thôi, mặc dù nói chính hắn có cường giả hộ đạo, nhưng vị tiền bối này đảm nhiệm việc đặt cược sẽ không có người hộ đạo như vậy a.
Lỡ như có người trong lúc đặt cược thua liền nóng tính ra tay hạ sát thủ, đây chẳng phải là xong con bê rồi sao?
“Ha ha, không cần lo lắng!” lão giả lọm khọm cười ha hả nói: “Bên ngoài Thiên Đài thì ta không chắc, nhưng bên trong Thiên Đài thì ngươi có thể yên tâm không cần phải lo lắng về tính mạng của mình.”
“Điều này nói như thế nào?” Nhất Minh bắt đầu có hứng thú, chẳng lẽ nói, bên trong Thiên Đài này có cái gì đặc biệt hay sao, hay đại loại là một vị cường giả vô cùng công tư phân minh chẳng hạn?
Nghĩ điều này mặc dù có chút không hợp thói thường, bởi vì chỉ cần là sinh linh thì đều sẽ có tình cảm, mà có tình cảm đương nhiên sẽ có phân chia lợi ích, chỉ cần lợi ích đủ nhiều, đương nhiên là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Tuyết Ngưng cùng Mai Ngọc Long nghe hai người trò chuyện cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, không biết một người tán tu như lão giả lại có thể giải thích điều này như thế nào?
Hai người bọn họ đều là thành viên của thế gia, cho nên biết một chỗ chuyện bí mật không phải chuyện lạ gì, nhưng một người tán tu lại chỉ là võ giả còn có thể biết được điều gì hay sao?
Không đợi hai người suy nghĩ quá lâu, thanh âm của lão giả lại tiếp tục vang lên: “Ta từng nghe nói, Thiên Đài này chính là được một vị tiền bối luyện chế mà thành, không biết vị tiền bối kia dùng loại vật liệu gì, có thể là lấy từ bên ngoài tinh không mang về, có thể nói, cả nguyên tòa Thiên Đài kia đều là một loại chí bảo.
“Bên trong Thiên Đài còn có khí linh ở bên trong, toàn bộ Thiên Đài đều được nó quản chế, từ việc các tu sĩ tiến vào khiêu chiến nhận được Thiên Kiêu điểm để hối đoái tài nguyên tu luyện, cho đến ở bên trong rèn luyện đều được khí linh một tay quản lý.”
“Bất kỳ một tu sĩ nào tại trong phạm vi Thiên Đài nảy sinh ra sát ý đều sẽ được khí linh ở bên trong hết lòng chú ý, nếu như trong phạm vi này ra tay mà nói, người tu sĩ này liền sẽ bị uy năng của Thiên Đài giam cầm, còn bị giam bao lâu thì ta không biết được rồi.”
“Đương nhiên, đây chỉ là đối với những tu sĩ từ Thần Quân trở xuống, bản thân Thiên Đài cũng là có hạn, nó không cách nào mang một Thần Quân cường giả cầm cố lại được, mà lại, Thần Quân cường giả cũng không có rảnh đến nỗi chạy tới Thiên Đài làm cái gì, dù sao nơi này cũng chỉ dành cho Chân Nguyên cảnh tu sĩ trở xuống mà thôi.”
“Hơn nữa, tại thành Liễu Tây cấm chỉ tu sĩ đánh nhau, một khi vi phạm liền sẽ bị cường giả áp chế ngay lập tức, có thể nói, chỉ cần ở trong Thiên Đài ngươi liền không cần phải lo về tính mạng, còn một khi rời khỏi phạm vi Thiên Đài thì có thể bị người ám sát bất kỳ lúc nào.”
Nhất Minh nghe vậy liền gật gật đầu, nếu là như vậy thì mình an tâm rồi!
Đối với vị tiền bối có thể luyện chế ra tòa Thiên Đài này Nhất Minh cảm giác vô cùng hứng thú, không biết là Luyện Khí Sư trình độ bực nào mới có thể luyện chế ra một tòa dành cho các tu sĩ rèn luyện như vậy a.
Chưa nói tới tài nguyên ở bên trong là thế nào có được, bản thân Thiên Đài cũng chỉ là một kiện chí bảo mà thôi, bản thân nó không có cách nào thu thập vật phẩm, vậy chắc hẳn là có một vị tiền bối mang vật phẩm cất vào bên trong làm phần thưởng đi.
Đối với suy đoán này, Nhất Minh vẫn là cảm thấy vô cùng hợp lý, càng như vậy, hắn càng đối với vị tiền bối này cảm kích vô cùng, không những tạo điều kiện cho tu sĩ lịch luyện, còn mang phần thưởng tặng không ra ngoài, vừa có thể rèn luyện, vừa là nơi tuyển chọn nhân tài.
Đây quả thật là Nhất Tiễn Song Điêu a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!