Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Một đám Tôi Thể cảnh? Không có nửa bước Chân Nguyên?” Nhất Minh đang đi trên đường thì cảm ứng một một nhóm ánh mắt nhìn về phía hắn, toàn thân của hắn tựa như có hàng trăm con kiến bò trên người đồng dạng, nhưng đa phần đều không có khó chịu bao nhiêu, nhưng vẫn rất là phiền.
Từ lúc ra khỏi Tô Tinh Lâu đến giờ, Nhất Minh cảm giác luôn có người đi theo hắn, giờ khắc này đã đến ngã tư thì những ánh mắt này càng tập trung nhiều hơn.
Nhất Minh lộ ra một vệt nụ cười, xem ra là có người mang tiền tài tới a!
Hắn cười hắc hắc trong lòng, bản thân thì lập tức hướng về một phương hướng đi tới, phía trước nơi đó dường như có một cái ngã rẽ vào bên trong, lúc trước hắn đi qua đã từng quan sát một hai.
Trong thành Liễu Tây mặc dù cấm chỉ đánh nhau, nhưng nếu không gây ra náo động quá lớn thì ai mà biết cho được, cũng may là không có nửa bước Chân Nguyên ra tay, nếu không thì Nhất Minh cũng đành phải tìm một nơi đông người đi đến.
Mà nửa bước Chân Nguyên ở nơi này cũng không dám vận dụng sức mạnh, bởi vì một khi xuất thủ, cỗ uy thế kia sẽ không cách nào che giấu cho được, đến khi đó bản thân sẽ gặp phải tình trạng gì thì không biết được rồi, làm ăn lỗ vốn như vậy chỉ có những tên bị lừa đá mới đi thực hiện.
Hiện giờ không giống, những người nhằm vào hắn chỉ là võ giả mà thôi, đối với thực lực bản thân, Nhất Minh vẫn là rất có tự tin, chỉ cần tu sĩ không ra, võ giả bên dưới hắn đều có thể quét ngang toàn bộ.
Tiến vào ngã rẽ bên trong, mặc dù trong thành rất là náo nhiệt, nhưng cũng sẽ có một số nơi được gọi là “khu ổ chuột” tên như ý nghĩa, những khu trong này đều ẩn chứa những thành phần nghèo rớt mồng tơi, bản thân mới đành phải sống trong những khu nhỏ bé chật hẹp như thế này, hằng ngày tìm kiếm mục tiêu cướp bóc sống qua ngày.
Nơi này mặc dù rất sáng, trên trời dương khí nồng nặc chiếu vào bên trong, nhưng trong khu này vẫn không xóa được bầu không khí “ô nhiễm” bốc lên, khắp nơi đều là những mảnh vụn rơi đầy trên đất.
Có thức ăn, có rác thải và đặc biệt là… có người!
Ngay khi Nhất Minh bước vào nơi này một sát na, vô số ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng nhìn về phía hắn không khỏi lóe lên từng tia tinh quang, tựa như đang nhìn thấy một ánh sao hy vọng đồng dạng.
Quan sát những người này, trên người đều ăn mặc thô sơ giản lược, trên người còn bốc lên từng trận mùi hôi khó ngửi vô cùng, có người toàn thân trên dưới đều rách tung tóe cả lên, đầu tóc bù xù tựa như ăn mày đồng dạng.
“Tiểu tử… trên người có cái gì… lập tức giao ra… nếu không… đừng trách chúng ta không giảng đạo lý!” một thanh âm khàn khàn đột nhiên từ phía trước vang lên, một lão già với thân hình lọm khọm chống lấy quải trượng nhìn lấy hắn, toàn thân của lão bốc lên từng trận khí tức mục nát, tựa như lúc nào cũng có thể qua đời đồng dạng.
Những tên khác nghe vậy cũng liền lập tức đứng lên, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Nhất Minh, quan sát một lúc, tất cả đều đưa mắt nhìn về chiếc túi trữ vật trên người của hắn, hai mắt không ngừng tỏa ánh sáng!
Ngay lúc này, một đám gần mười tên võ giả từ phía sau chạy nhanh mà tới, nhìn thấy tên thiếu niên bị một đám người bao vây nhất thời sửng sốt một chút, nhưng sau đó chính là cuồng hỉ không thôi.
“Hổ lão!”
Một tên thanh niên mặt mày phổ thông vô cùng chỉ chỉ vào Nhất Minh lên tiếng nói: “Hổ lão, trên người tên này có rất nhiều linh thạch, chúng ta đuổi theo hắn một đường từ Tô Tinh Lâu tới đây thật là vất vả a, vốn định tự thân ra tay, nhưng giờ có Hổ lão cùng mọi người ở đây, tên này ch.ết chắc, hahaha!”
“Tiểu tử, ngươi khôn hồn thì mau giao túi trữ vật ra đây, một khi động thủ, chúng ta sẽ không chắc rằng sẽ đảm bảo tính mạng của ngươi, tiểu tử, ngươi phải cân nhắc cho kỹ a!”
Nhìn lấy tất cả những điều này, trong lòng của Nhất Minh nở hoa không thôi!
Thật là đông a, vốn tưởng đâu chỉ có gần chục tên võ giả thôi chứ, bây giờ lại xuất hiện nhiều người như vậy, vận khí của ta xem như không tồi a.
Nhất Minh liếc nhìn đám người lộ ra một vệt nụ cười, đối mặt với hơn hai mươi tên võ giả hắn không có e ngại cái gì, chỉ là hơn hai chục con gà mà thôi, muốn chém muốn giết quả thật so với giết gà cũng không khác biệt bao nhiêu.
Mà thái độ này của Nhất Minh lại khiến cho lão giả lọm khọm sinh ra một tia bất an trong lòng, lão mặc dù chỉ là võ giả mà thôi, trên người không hề có chân nguyên ba động nào, nhưng bản thân dù sao cũng đã sống hơn trăm năm, kinh nghiệm cùng lịch duyệt làm sao những tên thanh niên ở đây có thể so sánh cho được.
Đối mặt với hơn hai mươi tên võ giả uy hϊế͙p͙ mà tên thiếu niên trước mắt vẫn không hề có một tia thoái ý nào, một là tên này không ý thức được vấn đề, hai là hắn vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân.
Nếu là cái trước, không đáng e ngại.
Nhưng nếu là cái sau mà nói, nhóm người mình e rằng sẽ phải qua đời tại chỗ, nhớ lại lời của tên thuộc hạ từng nói, hắn đã đuổi theo tên thiếu niên này từ Tô Tinh Lâu đến đây, quãng đường này quả thật không gần a.
Tên thiếu niên này vẫn tiếp tục lựa chọn con đường chật hẹp đi vào, điều này nói lên cái gì, nói lên tên này thừa biết có người theo dõi, nhưng vẫn lựa chọn bước vào nơi đây, chứng tỏ hắn không có bị lừa đá ngáo như thế!
Những dòng suy nghĩ liên tiếp lóe lên trong đầu lão giả, tất cả chỉ không đầy ba cái hô hấp lão liền nhìn ra vấn đề, bản thân lập tức mở miệng khoác khoác tay nói: “Tiểu tử, may cho ngươi là tâm trạng của ta hôm nay vô cùng tốt, ta sẽ không chấp nhất với tiểu tử ngươi, ngươi vẫn là rời đi thôi, chúng ta còn có việc phải làm.”
Nghe nói như vậy, cả đám thanh niên liền trợn tròn hai mắt, bọn hắn nghe được cái gì? Lỗ tai của chúng ta không phải nghe lầm rồi chứ?
Nhất Minh đang chuẩn bị làm thịt đám người này thì nghe được lời như vậy, khiến hắn có chút sửng sốt, lão già này đang ra bài gì đây a? Tại sao ta cảm giác lão quay xe nhanh như thế?
“Hổ lão, ta không nghe nhầm đó chứ, tại sao lại thả tên nhóc này rời đi a, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không làm thịt được hắn?” một tên thanh niên nhịn không được lớn tiếng hỏi một câu.
Nhất Minh đứng kế bên cũng gật đầu phụ họa: “Đúng thế đúng thế, các ngươi nhiều người như vậy chẳng lẽ lại sợ một mình ta hay sao?”
Nhất Minh hắn cũng không phải kẻ lương thiện cái gì, nhưng nếu kêu hắn ra tay với một đám không có sức phản kháng thì hắn không làm được a, các ngươi dù sao cũng phải ra tay đi chứ, cho dù chỉ là động nhẹ vào người ta cũng được a.
Nhìn thấy tên nhóc này cũng phụ họa theo mình, tên thanh niên cứ cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng hắn làm sao nghĩ được nhiều như vậy, nghe như vậy hắn cũng gật đầu phụ họa theo: “Hổ lão nghe thấy rồi chứ, một mình hắn làm sao là đối thủ của chúng ta cho được, lão tại sao phải thả hắn rời đi a?”
Lão già lọm khọm nghe vậy thật muốn đè tên này xuống đất nhét giày vào miệng hắn, ngươi một tên ngu xuẩn mất khôn bị lừa đá còn không biết, ta thật không hiểu tại sao ngươi có thể sống đến bây giờ a, đầu óc quả thật là ngu hết chỗ nói!
Mặc dù như vậy, lão già lọm khọm cũng không có hành động thiếu suy nghĩ cái gì, lão nhàn nhạt liếc mắt nhìn lấy một đám thanh niên quát to một tiếng:
“Im miệng!”
“Các ngươi có còn đặt lão già ta vào trong mắt nữa hay không?”
Nghe thấy lời này, cả đám nhất thời không nói thêm cái gì, lão mặc dù tu vi thấp kém, nhưng trong lòng đám thanh niên này, lão không khác gì cha mẹ của bọn chúng.
Từ khi sinh ra tới giờ, lão không có dạy bọn chúng được cái gì nên người, ngoài dẫn bọn chúng đi rình mò trộm cướp để kiếm miếng ăn qua ngày thì cũng không còn làm được cái gì nữa.
Hiện giờ già yếu, bản thân lão còn phải trông chờ vào đám thanh niên này nuôi dưỡng bản thân, mặc dù vậy, uy tín của lão vẫn là số một trong lòng đám người.
Bây giờ nghe lão già lọm khọm tức giận như vậy, một đám thanh niên cũng không còn dám hó hé cái gì, tất cả đều yên tĩnh đứng yên tại chỗ, ánh mắt tràn đầy vẻ không hiểu chờ đợi lão giải thích.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!