Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay lúc Nhất Minh vừa tiến vào Tô Tinh Lâu thời điểm, liền có một đạo thần niệm nhẹ nhàng quét qua người của hắn, với những điều này, Nhất Minh hoàn toàn không cảm nhận được cái gì, dù sao hắn vẫn chỉ là một võ giả mà thôi, làm sao có thể phát hiện một cường giả dò xét cơ chứ.
Tại cửu tầng bên trên, một lão giả với hai mắt nhắm nghiền, trên người không có một chút khí tức nào, lão ngồi xếp bằng lơ lửng ở giữa tựa như không tồn tại đồng dạng, nếu không để ý mà nói, sự hiện diện của lão sẽ nhanh chóng bị phớt lờ ngay lập tức, giống như hoàn toàn hòa vào ở giữa thiên địa này không sai biệt lắm.
Không thể nghi ngờ, luồng thần niệm vừa rồi chính là phát ra từ người của lão giả, mặc dù ba động vô cùng nhỏ yếu, nhưng không hề che giấu được cường giả ở bên trong Tô Tinh Lâu cảm ứng, nhưng cảm ứng sau, cảm nhận được luồng thần niệm không hướng về phía mình, các tu sĩ liền không còn quan tâm đến.
Mà giờ khắc này, Nhất Minh đã tiến vào bên trong một căn phòng thoát ra y phục trên người, đi đến nơi này thời điểm hắn mới phát hiện ra, không chỉ riêng linh thạch chính mình không có, mà nhẫn trữ vật trên tay cũng không cách nào thôi động.
Có thể nói, toàn bộ gia sản của hắn chính là bộ bạch y trên người này đây, nhìn thấy bộ bạch y nằm ở trước mắt, Nhất Minh cười khổ không thôi, chính mình lại có một ngày vì nghèo phải bán đi quần áo trên người, đây quả thật là không thể tưởng tượng được a.
Nhưng hiện tại hắn cũng không còn cách nào, chính mình tại nơi này phải nói quá yếu, trong mắt người khác, chính mình so với con kiến cũng không sai biệt lắm, người khác động sát tâm mà nói, nghiền ch.ết chính mình chỉ là một cái ấn tay mà thôi.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh thở dài một cái bước ra khỏi căn phòng, mang bộ y phục giao cho thiếu nữ rồi nhận lấy linh thạch.
“Công tử, nếu như ngài còn có những bộ y phục với chất liệu và kiểu dáng khác có thể tìm đến bản lâu, bản lâu sẽ không để công tử thất vọng!” thiếu nữ nở một nụ cười tươi như hoa, ngữ khí vô cùng ôn nhu nói ra.
“Được, tại hạ cáo từ!” Nhất Minh gật gật đầu, sau đó liền mang theo túi trữ vật xoay người rời đi, nơi này không còn có việc của hắn, đừng nói tới Linh Y, ngay cả một kiện binh khí hắn cũng mua không nổi, ở lại nơi này chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Thêm nữa, từ lúc bước vào Tô Tinh Lâu, đã có không ít ánh mắt nhìn về phía hắn, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn ăn mặc không giống với mọi người, khí chất lẫn y phục trên người đều nói lên bốn chữ: Con em thế gia!
Chính vì vậy mà thu hút không ít ánh mắt của mọi người trong lâu, cũng may là nơi này mọi người không được phép làm loạn, nếu không thì hắn không có dễ dàng rời khỏi Tô Tinh Lâu như vậy.
Thế đạo bây giờ vô cùng phức tạp, mặc dù thường ngày các tu sĩ không có lẫn nhau tranh đấu cái gì, nhưng cũng không ngăn trở được võ giả bên dưới âm thầm ra tay cướp đoạt tài nguyên.
Võ giả tranh đấu so với tu sĩ tranh đấu phải nhỏ hơn rất nhiều, có thể nói, hai con kiến đánh nhau thì cần gì phải để ý đến? Chẳng lẽ mỗi con kiến đánh nhau tất cả đều phải quản hết hay sao, quản lý của tòa thành đâu có rảnh rỗi đến mức như thế.
Trừ khi gây ra sự tình náo động quá lớn làm ảnh hưởng đến lợi ích của thành trì, thì hộ vệ nơi đây mới quản tới mà thôi.
Rời khỏi Tô Tinh Lâu, Nhất Minh liếc mắt nhìn số linh thạch bên trong túi trữ vật một chút, từng khỏa linh thạch sáng lấp la lấp lánh nằm ở bên trong, không thể không nói, Tô Tinh Lâu xuất thủ vẫn là rất hào phóng nha.
Tất cả được hẳn 100 khối linh thạch!
100 khối linh thạch dùng để mua một bộ y phục bình thường, nghe thì có vẻ rất là vô lý, nhưng phải biết, Tô Tinh Lâu mua không phải y phục, mà là giá trị mà mà bộ y phục đó mang lại trong tương lai, có thể nói, tương lai sắp tới, những người ở đây sẽ vì những bộ y phục mới xuất phẩm của Tô Tinh Lâu mà trở nên điên cuồng.
Nhất Minh hắn rất muốn nâng thêm giá cả, nhưng hắn không có làm như vậy, đơn giản là vì… thực lực không đủ a!
Nếu như hắn có thực lực trong người, đừng nói là 100 khối, ngay cả 1000 khối cũng có thể, phải biết, một khi mẫu y phục được tung ra bên ngoài, kèm theo Linh Văn Sư khắc họa trên đó, chiếc y phục mới sẽ có giá gấp nhiều lần thế này, đây là một bút mua bán không hề lỗ một chút nào.
Thở dài một cái, Nhất Minh cất linh thạch vào trong người, một đường trở về gian hàng của lão giả lúc trước, hắn đã có hứa với lão giả sẽ chiêu đãi lão một bữa tiệc rượu, lần này trở về là để thực hiện lời hứa.
Ngay lúc Nhất Minh vừa rời khỏi Tô Tinh Lâu không được bao lâu thời điểm.
Tại tầng thứ chín của Tô Tinh Lâu.
“Thế nào rồi, đã tr.a ra được chưa?” một thanh âm khàn khàn của lão giả vang lên, lão giả này trên người khoác một thân bạch y, thanh âm từ miệng vang lên nhưng sắc mặt vẫn không hề có một chút biến hóa nào, trên người khí tức nội liễm, dường như đang nói chuyện một mình đồng dạng.
Thanh âm vừa dứt, bỗng nhiên có một thân ảnh từ giữa hư không xuất hiện trước mặt lão giả, người này toàn thân trắng như tuyết, trên người khoác một bộ màu lục váy dài, từng đường họa tiết được tạo dựng trên váy dài vô cùng xinh đẹp.
Gương mặt cùng bờ môi đều vô cùng hồng hào, phối hợp với làn da trắng như tuyết khiến gương mặt nàng tựa như vừa uống say đồng dạng, thân hình uốn lượn chập chùng có thừa, toàn bộ kết hợp với nhau tạo nên một vẻ đẹp vô cùng sắc sảo.
Nàng nhìn vào thoạt chừng như thiếu nữ mười sáu, nhưng khí tức trên người vừa phát ra ban nảy lại không hề giống một thiếu nữ mười sáu vốn có, với diện mạo này, nàng rất dễ bị người khác nhận lầm chỉ là một tiểu cô nương không có sức mạnh gì.
Thanh âm của nàng tựa như tiên âm một dạng, nó du dương, nó nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vài phần sắc bén: “Bẩm sư tôn, đồ nhi đã cho người đi điều tr.a lai lịch của thiếu niên vừa rồi, nhưng rất tiếc là không hề có thu hoạch nào, các hộ vệ của thành Liễu Tây cũng không hề nghe nói qua người này, hắn tựa như trống rỗng xuất hiện tại đây đồng dạng.
Mặc dù đồ nhi nói lời này có chút không thể tin được, nhưng sự thật chính là như vậy.”
Nhất thời cả không gian trong này liền lâm vào trầm mặc, toàn bộ tầng chín đều không hề phát ra một chút khí tức nào nhưng bầu không khí nơi đây cảm giác nặng nề vô cùng.
Nàng không thể tin được, có người mà đến cả Ám vệ của Tô gia cũng không cách nào tr.a ra được, nếu nói một tên võ giả có thể vô thanh vô tức bỗng nhiên xuất hiện trong thành, thì có đánh ch.ết nàng cũng không tin được.
Nếu tên thiếu niên này chỉ là một võ giả bình thường thì cũng thôi đi, nhưng điều đáng nói ở đây chính là trên người hắn toát ra một vẻ vô địch khí thế, loại khí chất này chỉ có những thiên kiêu cùng cảnh vô địch kia mới có thể xuất hiện trên người.
Trên người tên thiếu niên này lại xuất hiện loại khí thế kia, điều này chứng tỏ tên này có lai lịch không hề tầm thường a.
Nhưng cho dù nàng có điều tr.a thế nào thì thủ hạ bên dưới đều không cách nào biết được lai lịch của hắn, chỉ biết hắn bỗng nhiên xuất hiện trong thành, hơn nữa chỉ tiếp xúc với duy nhất một người, mà người này lại là một cái tán tu.
Thông qua điều tra, người tán tu kia cũng không biết tên thiếu niên kia là ai, chỉ biết một điều là tên thiếu niên này hoàn toàn không biết gì về thế giới này, ngay cả những thường thức nhất của thế giới hắn cũng không biết.
Đây chính là điểm đáng ngờ nhất!
Nàng liền mang mọi thông tin điều tr.a ra được một năm một mười toàn bộ kể ra, thông tin mặc dù vô cùng ít ỏi, nhưng chất lượng thông tin thì lại vô cùng quan trọng.
Có thể nói, sự xuất hiện của tên thiếu niên này đã khiến Tô Tinh Lâu điều động ám vệ, không ngừng từ trong bóng tối điều tr.a việc này.
“Ta đã biết rồi.” bạch y lão giả gật gật đầu, thanh âm khàn khàn nói ra: “Ngươi cứ tiếp tục âm thầm theo dõi hắn, trước khi xác nhận được thân phận của tên nhóc này cũng đừng gây nên bất kỳ động tĩnh gì, một thiếu niên với y phục khác thường, trên thân lại mang theo một cỗ vô địch khí thế, lai lịch của người này thật sự khiến ta là hiếu kỳ a!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!