Chương 3456

“Con điên rồi, Lâm Dương!” Nhị Tôn Trưởng tiến lên vài bước, giữ chặt lấy cánh tay anh quát: “Con có biết quỷ kế của bọn họ hay không? Vốn đi bọn họ còn lo lắng không làm gì được con vì thể chất Võ Thần của cơn nên mới gọi con đến đây, ép con tự cắt cổ tay rút mạch, tự hủy hoại chính mình.

Đợi đến khi kinh mạch của con đứt đoạn, bọn họ sẽ Ta tay trừng trị con.

Thế mà con không phát hiện, còn muốn chủ động, làm thể à.

Nếu con thật sự làm theo ý của họ mà cắt cổ tay rút kinh mạch, như vậy có khác nào tự con đưa minh lên thớt, mặc cho bọn họ xâu xé đâu!” “Nhị Tôn Trưởng, sao con không rõ ý đồ của họ được? Nhưng nếu con không làm, bọn họ sẽ càng có lý đo để trừng trị con.

Thậm chí ngay cả người và Thượng Thanh Cung cũng khó tránh khỏi việc bị trách phạt. Như vậy kết quả còn bết bát hơn cả”

“Có nói thế nào thì kết quả ấy cũng khá hơn nhiều so với việc con tự đưa bản thân mình vào chỗ chết. Nhóc con,giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, thế nên con nhất định phải cố nhãn nhịn. Nhị Tôn Trưởng gấp gáp khuyên can.

Thế nhữhg;ì Pian Lâm lại (ác(đấu hồi: “Nhị Tôn Trưởng, con đã có kế hoạch riêng rồi”

“Con… ngu xuẩn lỗ mãng!” Nhị Tôn Trưởng nghe anh nói vậy càng thêm tức giận.

Lúc này Lâm Dương đã tiến lên phía trước, lớn tiếng nói với Đại Tôn Trưởng: “Đại Tôn Trưởng, nếu tôi đồng ý làm theo những gì ông nói mà chứng minh được bản thân mình không nói dối, như vậy Nhị Tôn Trưởng và đệ tử Thượng Thanh Cung có thể bình an vô sự hay không?”

“Đương nhiên, lúc ấy tôi sẽ không làm khó dễ bọn họ. Dù sao đi chăng nữa, Nhị Tôn Trưởng cũng là trụ cột của Thiên Cung chúng tai”

“Được!

Lâm Dương gật đầu, đột nhiên rút dao từ thắt lưng của một đệ tử thuộê đội chấp pháp bên cạnh, không chút do dự cắt lên cổ tay của bản thân.

Xoetf Dao găm nhẹ nhàng cắt đứt một đường trên cổ tay Lâm Dương.

Ánh mắt Lâm Dương hung ác, trực tiếp nắm lấy một sợi gân mạch rút mạnh ra.

Cơn đau đớn dữ dội truyền tới làm cho khuôn mặt tuấn tú, đẹp đế tựa thiên thần của anh trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Anh không kêu lấy một tiếng mà cố nén đau nhức đang không ngừng truyền tới, giơ sợi kinh mạch vừa được rút ra lên thật cao.

Mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc.

Đại Tôn Trưởng, Tam Tôn Trưởng, Trịnh Xuân Viễn và toàn bộ những người có mặt ở đó đều phải trợn to mắt mà nhìn) Nhị Tôn Trưởng cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Trên đời này… Thật sự có-người tàn nhẫn như vậy sao?” Tam Tôn Tíưởng ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, lẩm bẩm.

“Tên này điên rồi. Cậu ta chính là một thằng điên!” Trịnh Xuân Viễn cũng không nhịn được run rẩy nói.

Đại Tôn Trưởng không nói một lời, ánh mắt ông ta rơi vào sợi gân mạch kia, như đang âm thầm suy nghĩ cái gì đó. “Đại Tôn Trưởng! Bây giờ ông còn gì muốn nói nữa không? Ông cũng nhìn thử sợi gân mạch này xem, có đúng là nó đã từng được mở ra hay không” Lâm Dương lớn tiếng nói, âm thanh vì quá đau đớn mà nhẹ nhàng run rẩy.

“Tốt lắm! Lâm Dương, cậu làm rất tốt! Mở rộng kinh mạch, tôi luyện cơ thể! Quả là như vậy, cậu không hề nói dối!” Đại Tôn Trưởng gật đầu liên tục.

“Nếu đã như vậy, mong Đại Tôn Trưởng thả mấy người bên Thượng Thanh Cuñgra; không tiếp tục làm khó dễ Nhị Tôn Trưởng nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện