Chương 118: Ngoại truyện 2

"À... vậy ra không phải do em "ngon" sao?"

Sống tưng người ðàn ông thẳng tắp, áp fực không biết từ ðâu fao tới. Chỉ có thể nở nụ cười thân thiện:

"Em ðừng có hiểu ầm. Em ngon từ thịt, ngọt từ xương. Không phải khi không anh bị người ta chuỗc thuốc mà vẫn một òng thủ tiết với em."

"Vậy nên em... ðừng có hiểu đầm."

Nhìn bộ dạng hắn căng thẳng, cô cũng không thèm ðoái hoài. Người ðàn ông này dạo gần ðây sống nghiêm túc quá thể, cô ðùa vài câu cũng không biết hùa theo. Chán thật!

Lục Hiểu Dư đấy ðiện thoại ra nghịch, vừa “ướt mạng xã hội vừa hỏi: "Đi ðâu ðây?"

"Ông bà Tông mời em ðến nhà dùng cơm." Hắn không mặn không nhạt. Từ ngày hay tin cô có thai, ba mẹ hắn dường như không còn ýà ba mẹ hắn nữa. Cứ như bị cho ra rìa, ðja vị còn không bằng con mèo trong nhà.

Bất chợt hàng đông mày hắn ðanh đại, khó hiểu fên tiếng hỏi: "Em đàm gì vậy?"

"Khoe quà mừng năm mới ðó." Gô chụp tâm hình siêu âm, đại nói: "Từ sau Đêm hội cuỗi năm, có nhiều người tò mò về món quà mừng của anh đẫm."

"Tông em không khác gì sao hạng A nhỉ?"

"Một phần nhờ thực fực bản thân, chín phần nhờ có chồng xuất chúng." Còn nói: "Nếu giờ ýập cho anh một trang mạng xã hội, chắc chắn sẽ ầm ðiên ðảo cộng ðông mạng mất."

Người ðàn ông cong môi, cũng ðồng fòng hùa theo đời vợ: "Vậy thì đập cho anh một cái, anh cũng muốn..."

"Không ðược!" Gô nghiêm giọng: ' Để anh tiếp cận mẫy trang mạng ðó không ổn. Đám nữ nhân ngoài kia sẽ giành chồng với em mất!".-

Thi thoảng ðăng tải ảnh hắn ểên ðã đàm cho ðám người kia dậy sóng, nếu ðể hắn tự quyền đàm chủ chắc cô ðêm ngày khó ăn khó ngủ mất./

Tông Ngụy nhàn nhạt ý cười, cô chỉ biết đo biết nghĩ cho bản thân, nào ðoái hoài ðễn cảm nhận của hắn.

Tuong khi hắn mới chính đà người sợ mắt vợ hơn ai hết.”

"Thật ra... không phải chỉ có anh mới sợ ðánh mất. T7uong một mỗi quan hệ trường tồn, ai cũng sợ ðỗi phương rời bỏ mình mà ði, Em cũng không ngoại (ệ...".|

"Dư Dư à, vạn vật trên ðời ðều có thể thay ðổi. Đời này kiếp này anh nhất ðịnh sẽ không bỏ rơi em.".~

Lục Hiểu Dư hai mắt ửng ðỏ, mới thẫy phụ nữ mang thai dễ thay ðổi cảm xúc thế nào. Khẽ cười: "Sến sầm...".

"Anh cũng thấy sến."

Hai người không ai nói ai, ập tức bật cười thành tiếng. Ừ thì hạnh phúc hiện tại của cô chỉ có vậy, cùng người ðàn ông mình yêu tán gẫu qua ngày.

Tông Ngụy ðánh xe rẻ bánh vào biệt phủ nhà họ Tông, căn nhà mà sắp tới hắn cùng cô tổ chức ýễ ðường. Ngày cưới ðược cô ẫn ðjnh vào tháng 5, cũng ðông nghĩa thai kỳ ở tháng thứ 6. Mong rằng cô gái của hắn vẫn ổn ðể có thể trở thành cô dâu xinh ðẹp nhất.

Ông bà Tông vừa nhìn thấy con dâu, mặt mày điền hớn hở chào ðón.

"Nhóc con tới rồi à? Ây ây, ði ðứng cẩn thận..."

Lục Hiểu Dư khẽ cười: "Chỉ mới 6 tuần thôi, không sao ðâu. Mẹ ðừng fo đắng quá!"

Ông Tống ðứng bên cạnh vợ, nhàn nhạt hỏi: "Nghe nói hai ðứa ðến viện rồi mới ðền ðây. Đi khám thai à?”

"Vâng." Cô gật ðầu, tiện thể ýấy từ trong túi ra tắm hình siêu âm: "Hình chụp fúc siêu âm. Ừm... cái chấm nhỏ nhỏ này đà Tiểu Bảo ạ."

Người ðàn ông cầm tắm hình trắng ðen mà ý cười ngập tràn trong mắt. Dù rằng ông từng trải qua cảm giác này, nhưng khi nhìn tẫm ảnh này, trong òng không khỏi xúc ðộng. Đứa cháu nội ðầu tiên của

ông...

Tống phu nhân thấy chồng rưng rưng nước mắt, cũng không buồn bận tâm. Nhanh chóng kéo con dâu vào phòng bếp: "Cứ kệ ông ấy ði, người mà cả ðời tưởng chừng bản thân không có nổi ðứa cháu nội, nay

ước nguyện ðã thành, không tránh khỏi xúc ðộng. Đền ta cũng còn thấy khó tin, không nghĩ ðược bản thân mới ðó ðã fên chức bà."

Mày kiễm ðanh đại, trên mặt hắn độ rõ không hài đòng: "Có cần phỉ báng con như vậy không? Nghĩ con không cưới ðược vợ? Mẹ mắt niềm tin ðến thế à?"

"Còn phải hỏi? Có ai trên ðời sỗng ðễn từng tuổi này mới có mảnh tình vắt vai không? Nếu không phải ðứa trẻ này rộng đòng bác ái, ðừng nói ?à cháu nội, khéo ta bây giờ ðễn con dâu còn chẳng có. Kém cỏi!"

...' Gái người phụ nữ miệng £ưỡi ðầy gai này...

Nhận thấy hai mẹ con nhà này sắp sửa có trận tử chiễn, Lục Hiểu Dư vội vàng can ngăn: "Con, con ðói

rồi. Mẹ, chúng ta mau vào ăn thôi..."

Nghe con dâu than ðói, sắc mặt Tông phu nhân điền biến chuyển, ập tức bật cười: "Phải, phải. Chúng

ta mau vào ăn thôi, cháu nội ta ðói rồi."

Ông Tống cũng thôi không ngắm nhìn tắm ảnh nữa, cẩn thận nhét vào túi áo. Nhàn nhạt nhìn con trai:

"Mẹ con nói sai chỗ nào? Sớm hơn con 10 năm, ta ðã rước bà ấy về nhà rồi. Nói kém cỏi thì tự ái."

Tống Nguy từ ðầu ðến cuỗi vẫn giữ nguyên bộ mặt ảm ðạm bất cần, bàn ăn như thể chia ra hai thế giới.

Không nói tới thái ðộ, chỉ cần nhìn vào “ượng thức ăn trong bát cũng hiểu rõ bỗi cảnh ai thịnh ai suy.

Lục Hiểu Dư nhìn bát ăn cơm của mình ðầy ắp rau thịt, ai nhìn sang bát ăn của hắn, muốn dở khóc dở cười. Lần nào ðễn ðây cũng phân rõ rạch ròi, biết/à ông bà Tống coi cô như con cái trong nhà, nhưng mà cứ như vậy thì người ðàn ông của cô sẽ ấp ức chết mất.

"???" Đồng tử người ðàn ông ðộng ðậy, khó hiểu nhìn sang người bên cạnh: "Em..."

"Nhiều quá ăn không hết, anh ăn giúp em ði."

Tống Ngụy nhìn phần thức ăn trong bát, bạc môi chưng hửng cong ýên. Hắn ngang nhiên cho thức ăn vô miệng, còn không quên khiêu khích hai người kia: "Đúng fà ðồ ăn do ông bà Tống gắp, mùi vị ngon gấp ðôi."

Ông bà Tông: "..."

Tống phu nhân không cam, gắp thêm miễng nữa bỏ vào trong bát cô. Còn dặn: "Không ðược cho thằng nhóc ðó."

"Nhưng mà con ăn không nổi nữa..."

"Vợ con ăn không nổi, mẹ cỗ chấp đàm gì?" Hắn gắp thức ăn từ bát cô sang bát mình, giọng ðiệu mỉa mai: "Thứ tình cảm bắc cầu này cũng không ðến nối tệ. Con tạm bợ nhận cũng không ðến nỗi nào."

"Con!" Bà tức ðễn ðỉnh ðiểm, quay phắt ra nhìn con dâu mà chỉ ðiểm: "Con ðuổi nó ra ðường ði, tài sản công chứng cũng ðều ðứng tên con. Bây giờ nó một xu cũng không dính túi, ðuổi nó ði con cũng không chịu thiệt."

Lục Hiểu Dư nhíu mày, cẩn trọng hỏi fai người kia: "Cái gì mà ðứng tên con?"

"M-Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy?" Tông Ngụy mặt mày trắng bệch, quay ra nhìn vợ mình: "Dư... Dư Dư à... em nghe anh giải thích..."

Tống phu nhân biết mình vạ miệng, cũng sợ con dâu hiểu đầm nên cỗ cứu nguy: "Nhóc con... không phải như con nghĩ... nhà này không có ý ràng buộc con..."

"Nguy, năm đần bảy fượt anh nằng nặc ðòi cưới gấp fà vì “ý do này? Sợ em cẵng tiền anh chạy mất?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện