Nghe xong cái lý thuyết đỉnh cao có thể khiến cho người bị liệt toàn thân cũng phải đứng dậy vỗ tay khen hay của Thiên Võ Tôn Giả, Thường Nguyệt rất muốn hiện tại liền đem đầu của đối phương tháo xuống để nghiên cứu thử bên trong đầu đối phương chứa thứ gì mới có thể nói ra được những lời vừa rồi.
Chỉ là ngay lúc Thường Nguyệt muốn mở miệng mắng chửi thì giọng Trần Lâm cảm thán chợt vang lên bên tai:
"Quả nhiên là ở đâu cũng có người tài, có thể không cần dựa vào khoa học kỹ thuật cũng có thể nghiên cứu thấu triệt quy luật và cách thức đạt được tốc độ ánh sáng, có lẽ trước đó ta vẫn là quá tự phụ với những tri thức mà bản thân có rồi."
"Uy, ngươi cảm thán cái quỷ à, đừng nói với ta là ngươi cũng chấp nhận được thứ lý luận sặc mùi cần kia chứ?"
"Thì lý luận của đối phương quả thật rất đúng nha có gì mà không đồng ý chứ?"
"Đúng? Đúng chổ nào thế?"
"Ách, nói sao đây, giải thích rõ ràng thì hơi lằng nhằng, ta đố ngươi làm sao để một người bình thường luôn có thể ném một quả bóng bay với tốc độ ánh sáng?"
Nghe thấy lại đố, Thường Nguyệt không khỏi liếc mắt mà lườm lấy Trần Lâm một cái sau đó liền phụng phịu mà đáp:
"Trừ khi tên người bình thường kia là tiên tôn chuyển thế nếu không thì ta không biết."
"Thật ra thì đáp án rất đơn giản đó là để người đó đứng trong một con tàu vũ trụ đang bay với tốc độ ánh sáng là được, đứng trong con tàu vũ trụ đang bay với tốc độ ánh sáng, người đó ném ra quả bóng dù dùng lực yếu cỡ nào cũng có thể luôn ném ra tốc độ nhanh hơn tốc độ ánh sáng."
Nghe xong lời giải thích của Trần Lâm, Thường Nguyệt liền ngớ người trong vài giây.
Mặc dù cảm thấy lời vừa rồi nghe nó cứ thế nào ấy nhưng tỉ mỉ suy nghĩ thì nó lại rất hợp lý, chỉ là Thường Nguyệt luôn cảm thấy có chổ nào đó cấn cấn.
"Chẳng phải đã nói xong vật chất không thể đạt được tốc độ ánh sáng sao? Ném quả bóng bay với tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng như thế bộ không có vấn đề gì hết à?"
"Vấn đề tất nhiên là có rồi, đó là quả bóng ấy theo lý thuyết là đang bay với tốc độ ánh sáng chỉ là bản thân nó lại không tạo ra được quá nhiều năng lượng mà thôi, giống như việc ngươi cưỡi xe chạy mấy chục cây số một ngày vậy, nghe đoạn đường thì có vẻ dài nhưng lượng calo ngươi đốt được lại không đáng là bao cả."
"Huh, được rồi cứ cho là ví dụ của ngươi là đúng đi, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới thứ tốc độ bất thường của tên kia vừa rồi sao?"
Thường Nguyệt không muốn nghe thêm mấy thứ kiến thức vật lý hại não nữa, vì vậy mà nàng chỉ có thể nói sang chủ đề chính.
Nghe thấy nghi hoặc của Thường Nguyệt, Trần Lâm cũng nhún vai một cái rồi bình tĩnh giải thích:
"Thật ra cũng giống như ví dụ của ta mà thôi, chỉ là hơi đổi lại một chút, con tàu vũ trụ đang bay với tốc độ ánh sáng đổi thành vùng thời không hỗn loạn của ngươi khi thi triển "Nguyệt Bộ", còn đối phương thì là quả bóng bay với tốc độ ánh sáng, thế nào đã hiểu chưa?"
"Nó vẫn hơi... khoan, ý ngươi là khi ta sử dụng "Nguyệt Bộ" đối phương cũng đồng dạng sử dụng kỹ thuật động cơ Wrap tương tự nhưng hơi khác những lần trước đó là lần này đối phương sử dụng động cơ Wrap ngay trong vùng thời không hỗn loạn do động cơ Wrap của ta tạo ra sao?"
Thường Nguyệt như có điều nhận ra mà chợt thất thanh mà hô lên.
Nghe vậy, Trần Lâm cũng khẽ cười rồi gật đầu mà đáp:
"Ngươi đón đúng rồi đấy, sở dĩ nói động cơ Wrap không có giới hạn tốc độ tối đa là bởi có thể sử dụng phương pháp lồng nhiều động cơ Wrap vào nhau như thế để gia tăng tốc độ theo bội số của ánh sáng, mặc dù năng lượng tiêu hao cũng sẽ tăng theo cấp số nhân, nhưng theo lý thuyết thì có thể làm được."
"Ách, khó trách tên kia vừa rồi lại nhanh như thế, thì ra một phần không nhỏ trong thứ tốc độ ấy là tốc độ của ta."
Cảm khái một tiếng, Thường Nguyệt lúc này chợt cảm thấy nhẹ nhàng đi không ít bởi ít nhất thì nàng cũng biết được bản thân thua không phải vì bị out trình bởi đối phương mà là bị out trình bởi tốc độ của chính mình.
"Thế nào, ngẩn người lâu như thế ngươi đã hiểu được chưa?"
Ở ngoài, thời gian cũng đã trôi qua nửa phút, Thiên Võ Tôn Giả đầy hứng thú mà nhìn Thường Nguyệt rồi hỏi.
Một lần nữa định thần trở lại, Thường Nguyệt cũng bình tĩnh nhìn đối phương rồi đáp:
"Hừ tưởng cao siêu tới cỡ nào, thì ra cũng chỉ là chút trò vặt mà thôi, cho ta một chút thời gian ta tuyệt đối có thể làm được."
"Hahaha, khẩu khí tốt lắm quả nhiên ngươi rất thú vị mà hahahaha."
Cười lớn khá lâu, Thiên Võ Tôn Giả mới một lần nữa bình ổn trở lại, hắn cười nhạt nhìn Thường Nguyệt rồi nói:
"Hiện tại tâm tình ta khá tốt, trước khi ngươi rời đi còn có nghi hoặc gì không, nếu có thể trả lời ta sẽ giải đáp thắc mắc cho."
"Câu hỏi gì cũng được sao?"
"Tất nhiên là không rồi, như ta đã nói đấy, nếu có thể trả lời được ta sẽ trả lời."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng nhíu mày một lát sau đó liền không chắc chắn lắm mà hỏi thử:
"Tuyệt chiêu mà ngươi và nữ nhân cầm kiếm ta gặp trước đó là gì thế, và làm sao làm được, cái mà triệu hồi ra hư ảnh khổng lồ ấy."
"Ý ngươi là "Võ Đạo Chân Thân" sao? Không trách ngươi sẽ nghi hoặc chuyện này, dù sao với thiên tư của ngươi sớm thôi cũng sẽ chạm tới lĩnh vực này, cũng được vậy thì ta giải thích một chút vậy."
Nuốt nước bọt một chút cho cổ họng thông thoáng, Thiên Võ Tôn Giả liền bắt đầu giải thích:
"Võ Đạo chia ra làm năm trường phái chính đó là "Bách Lưu", "Thiên Âm", "Vạn Hình", "Siêu Thức" và "Hư Thực". Thao tác sử dụng trạng thái của "gợn sóng" để tấn công trực tiếp đó là của trường phái "Bách Lưu", thao tác sử dụng "gợn sóng" để đồng điệu với các vật chất xung quanh để từ đó thao túng cho mình dùng đó là "Thiên Âm", thao tác mô phỏng "gợn sóng" của tồn tại mạnh hơn để tạm thời đạt được lực lượng đó là "Vạn Hình", đây là ba trường phái sử dụng "gợn sóng" mà ngươi đã nắm giữ được rồi, còn hai loại còn lại ngươi chưa nắm giữ được đó là "Siêu Thức" và "Hư Thực". Về "Siêu Thức" thì hơi khó giải thích, đại khái là ngươi điều chỉnh lại "gợn sóng" ở cấp độ tinh vi nhằm khiến cho bản thân có thể "rơi" khỏi không gian thực và tiến vào một vài không gian nhỏ hơn cấu thành thế giới này, còn về "Hư Thực" thì tên như ý nghĩa đó là làm cho "gợn sóng" hóa hư thành thật để tạo ra những món binh khí bằng "gợn sóng" như thế này."
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền ngưng tụ ra một thanh kiếm trước mắt Thường Nguyệt, làm xong hắn liền giải thích tiếp:
"Bình thường, các võ giả chỉ chú trọng trau luyện một hoặc hai trường phái thôi, này cũng là chuyện tốt, dù sao quý tinh bất quý đa nha, nhưng dù thế cũng có một thành phần võ tu sở hữu thiên phú khá xuất chúng từ đó có thể đồng tu cả năm trường phái, và khi có thể đem tất cả trường phái đều tu luyện đến cực hạn, kết hợp lại, bọn hắn liền có tư cách lĩnh ngộ được tuyệt kỹ đỉnh cao nhất của Võ Đạo, "Tái Hiện Kỳ Tích: Võ Đạo Chân Thân"."
Nghe xong, Thường Nguyệt liền có chút ngạc nhiên mà hỏi:
"Dễ như vậy á?"
"Hừ bớt kiêu ngạo đi, ta biết ngươi có thiên phú tuyệt thế, nhưng cũng không vì vậy mà ngươi có thể dễ dàng đem cả năm trường phái tu luyện tới cực hạn đâu, và tất nhiên dù tu luyện tới cực hạn ở cả năm trường phái thì cũng chưa chắc có thể thành công ngưng tụ được "Võ Đạo Chân Thân", vẫn còn một điều kiện khác cũng nghiêm khắc không kém đó là "Võ Đạo Ý Chí"!"
"Võ Đạo Ý Chí?"
"Ừm, đại khái chính là lý do ngươi học võ làm gì, tự trả lời được câu hỏi ấy, ngươi liền sẽ tìm ra được "Võ Đạo Ý Chí" của mình."
"Ặc, làm sao nghe cứ giống giống với cái văn của đám kiếm tu thế, gì mà "lý do ngươi vung kiếm là gì?" trả lời được liền sẽ tìm ra "Kiếm Tâm" gì đấy."
Thường Nguyệt nhịn không được mà nhổ nước bọt, nghe vậy, Thiên Võ Tôn Giả cũng hừ lạnh mà nói:
"Đám "Kiếm Tu" mà ngươi nói cũng chỉ là bản nhái Võ Đạo của bọn ta mà thôi, chỉ là có lồng ghép thêm chút đạo lý của Tiên Đạo vào, vì vậy mà giống cũng phải thôi, dù sao cũng là hàng nhái cả."
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả lại nhìn tới vẻ mặt suy tư của Thường Nguyệt lúc này, sau đấy hắn liền lộ ra sắc mặt có chút cổ quái:
"Mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra nhưng ngươi hình như đã sớm tìm ra "Võ Đạo Ý Chí" của bản thân, vì vậy mà có thể không cần để tâm tới câu hỏi "ngươi học võ để làm gì?" cũng được vì chính ngươi đã sớm có đáp án rồi và có vẻ bản tâm của ngươi cũng hài lòng với đáp án ấy."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền cũng lộ ra ánh mắt cổ quái và chớp mắt mấy cái sau đó liền hỏi lại:
"Ta có á?"