"Thiên Giới Nhất Thiểm!"
Thiên Võ Tôn Giả khẽ nói, ngay lập tức trường kiếm trên tay hắn một lần nữa chuyển biến, màu đỏ rực lửa chợt hóa thành màu tím ma mị với từng tia chớp tỉm lóe lên xung quanh.
Thấy chuyển biến đột ngột như thế, Thường Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Thiên Võ Tôn Giả đã nhấc kiếm lao tới.
Tốc độ nhanh đến cùng cực, như thể tất cả mọi thứ đều diễn ra trong một khoảnh khắc mà thôi.
"Phốc!!"
Thân rồng ngay lập tức liền bị gọt đi một mảng lớn, Thường Nguyệt cực độ kinh nghi khi mà nàng hoàn toàn không thể phản ứng được trước đòn công kích vừa rồi.
"Bản năng của đột ngột vô hiệu sao? Không đúng, là do đòn công kích đến quá nhanh, nhanh đến mức ta còn chưa nhận được cảnh báo của bản năng thì đã trúng đòn mất rồi."
Lập tức nhận thức được nguyên nhân, sắc mặt Thường Nguyệt liền chợt trầm xuống.
Chỉ là lúc này nàng cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ đối pháp bởi đối thủ đã một lần nữa chuẩn bị công kích tới.
"Gió lên!!!"
Thường Nguyệt ra lệnh, ngay lập tức cuồng phong xung quanh nhanh chóng tích tụ lại xung quanh thân rồng và hình thành một màng phòng hộ khổng lồ.
Nhưng nhiêu đó vẫn là không đủ trước lực công kích và tốc độ kinh hồn của Thiên Võ Tôn Giả lúc này khi mà đối phương chỉ tùy tiện lướt qua, màng phòng hộ của Thường Nguyệt liền ngay lập tức bị xé rách một mảng lớn.
Mặc dù ngay sau đó nàng rất nhanh liền khôi phục lại được màng phòng hộ bằng gió, nhưng tốc độ chung quy vẫn kém hơn tốc độ công kích của Thiên Võ Tôn Giả một chút.
Biết không thể cứ tiếp tục phòng thủ cực đoan như hiện tại, Thường Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ đối pháp.
Và cũng không mất quá nhiều thời gian để Thường Nguyệt nghĩ ra được một chủ ý, chỉ là lúc này nét mặt của nàng không khỏi có chút chần chờ.
"Sao rồi, nghĩ ra được đối pháp sao?"
Trần Lâm có chút lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không giấu diếm mà liền đáp:
"Ý tưởng hay thì không có, nhưng mà chủ ý ngu ngốc thì lại có một cái đấy."
Nói xong, Thường Nguyệt liền chú ý tới lớp màn phòng hộ bằng phong của bản thân đang bắt đầu mỏng dần, phía bên ngoài, một tia chớp màu bạc đang liên tục xẹt qua khắp không gian trên bề mặt màn phòng hộ và để lại từng vết rách, tốc độ sao mà nhanh chóng vô cùng.
Tự ước lượng một chút liền biết lớp phòng thủ của bản thân không trụ được lâu nữa, Thường Nguyệt không nghĩ ra giải pháp khác hữu hiệu hơn liền chỉ có thể bất đắc dĩ thực hiện chủ ý ngu ngốc kia, nàng chợt cười với Trần Lâm một cái rồi nói:
"Trần Lâm này, tính ra đã lâu rồi chúng ta chưa làm pháo hoa nhỉ?"
""
...
Thiên Võ Tôn Giả chứng kiến lòng phòng hộ bằng gió của Thường Nguyệt thế mà có thể duy trì được lâu như vậy dưới thế công dồn dập của hắn, hắn liền không thể không công nhận tài năng thao túng "gợn sóng" của Thường Nguyệt đã đạt tới một đẳng cấp cực cao khi mà có thể sử dụng thần kiếm được tới cấp độ thế này, phải biết mặc dù những thanh kiếm này ẩn chưa uy lực to lớn và quyền năng bất tận nhưng không phải là ai cầm cũng có thể dùng ra được những quyền năng kia.
"Chỉ là thời gian nắm giữ chung quy vẫn là quá ngắn, vì thế mà thủ đoạn còn tương đối thô xơ một chút, rơi vào kết cục thua cuộc như thế này cũng không quá khó đoán."
Tự nhủ một tiếng, Thiên Võ Tôn Giả liền gia tăng thế công của mình, vô số tia chớp màu tím xuất hiện khắp không gian và đả kích vào lồng phòng hộ.
Đứng trước thế công mạnh mẽ và dồn dập như vậy, Thường Nguyệt tựa như bất lực không có cách nào hoán thủ mà chỉ có thể trơ mắt nhìn lồng phòng hộ từ từ bị mài mỏng và đến cuối cùng là hoàn toàn bị chém nát.
"Vụt!!"
Màng chắn giải thể, Thiên Võ Tôn Giả không chút do dự mà phóng tới bản thể của Thanh Long để công kích.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng thôi động đầu rồng lao tới trực tiếp chọi cứng với lưỡi kiếm của đối phương.
"Phốc!!"
Dưới tốc độ kinh khủng gấp mấy chục lần tốc độ âm thanh, Thiên Võ Tôn Giả dễ dàng xé rách lớp vỏ ngoài của hư ảnh Thanh Long, lưỡi kiếm khảm sâu vào trong hư ảnh.
Chỉ là ngay lập tức, Thiên Võ Tôn Giả chợt nhíu mày bởi hắn cảm giác xúc cảm truyền tới từ thanh kiếm không đúng lắm, cảm giác này tựa như chém vào một khối quả bóng bị chứa đầy khí vậy khiến cho hắn không khỏi nghi hoặc trong giây lát, nhưng ngay sau đó sắc mặt Thiên Võ Tôn Giả liền chợt biến.
"Không ổn!!"
"Ầm!!!"
Không có sở hữu thiên phú "cảm quan thiên nhân" có thể giúp người sở hữu cảm giác được nguy hiểm sắp tới, vì vậy mà ngay khi Thiên Võ Tôn Giả vừa phát giác ra được nguy hiểm thì cũng đã quá muộn, thân rồng bị xé rách thì ngay lập tức giải phóng cuồn cuộn "gợn sóng" bị Thường Nguyệt sớm nén chặt ở trong.
Tựa như một quả bóng khí bị chọc thủng, thân rồng ngay lập tức liền bị cuồn cuộn "gợn sóng" xông bạo và tạo ra một vụ nổ tung không lồ giữa bầu trời.
Âm chấn từ vụ nổ kinh khủng tới cực điểm, xung lực mạnh mẽ thổi bay tất cả may đen để lộ ra một vùng trời thoáng đảng.
Từ trong vụ nổ, có hai vật thể nhanh chóng bị thổi bay ra và rơi xuống.
Một lần nữa đất, Thường Nguyệt không khỏi thở gấp vài hơi, trên thân nàng giờ đây tràn đầy vết thương, nhưng bị thương nghiêm trọng nhất vẫn là phần nội tạng trong người khi mà nàng phải ở khoảng cách gần lĩnh trọn xung lực của vụ nổ khí.
Mặc dù đã sớm kế hoạch tốt, cũng tại trước khi hư ảnh Thanh Long phát nổ nàng đã sớm tránh tuốt tới tận đuôi rồng để hạn chế mức sát thương phải nhận đến thấp nhất, nhưng dù vậy thì cái giá phải trả cho một đòn liều mạng vừa rồi cũng không nhỏ chút nào.
"Chỉ là vậy cũng tốt, như này chứng tỏ uy lực của đòn vừa rồi không tệ, ta đã tránh tới vị trí xa trung tâm vụ nổ nhất có thể rồi mà vẫn bị thương đến mức này thì không khó nghĩ tên kia ở tại vị trí trung tâm sẽ phải nhận lấy sát thương thế nào."
Thường Nguyệt đắc ý tươi cười, nhớ tới bản thân khi ấy thế mà lại nghĩ ra thao tác bơm đầy thân rồng bằng "gợn sóng" từ "Nộ Hải" để khiến thân rồng căng cứng, Thường Nguyệt không thể không tự cho bản thân một lượt like.
Ý nghĩ của nàng thật ra rất đơn giản, đó là nếu bản thân đã không thể phản ứng kịp trước tốc độ cực nhanh của đối phương để tiến hành phản công, vậy nàng dứt khoát liền không phản ứng mà trực tiếp tạo ra một quả bom khí như thế, đợi đối phương đánh vào thì bom liền sẽ tự nổ mà không cần nàng phải bắt kịp thời cơ làm gì cả.
Và mặc dù chủ ý này tràn đầy sơ hở và chỉ cần đối thủ hơi sớm phát hiện ra một chút manh mối thì kế hoạch của nàng sẽ hoàn toàn đổ bể, chỉ là khi ấy đã không có những kế hoạch khác, Thường Nguyệt chỉ có thể liều mạng mà nếm thử.
May mắn là chủ ý ngu ngốc của nàng đã thành công, hiện tại chỉ hi vọng chiến quả có thể tốt một chút liền được, không hi vọng có thể bằng một chiêu vừa rồi mà nổ ch.ết đối phương, chỉ hi vọng có thể khiến tên kia trọng thương hoặc là binh khí trên tay đối phương gặp thiệt hại nàng liền đã kiếm lời lớn rồi.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền nhanh chóng điều chỉnh "gợn sóng" của mình nhằm nhanh chóng ổn định và hồi phục lại một chút thương thế nhằm chuẩn bị cho trận chiến sau đó.