"Vù vù vù vù!!"
Cuồng phong xao động, bão tố nổi lên, chỉ vài giây sau khi Thường Nguyệt sử dụng năng lực của thần khí trên tay, mây đen không biết từ đâu kéo tới đã ngay lập tức che kín cả bầu trời.

Ngẩng đầu nhìn xem thiên tượng biến đổi, Thiên Võ Tôn Giả không khỏi có chút kinh ngạc mà cảm thán một tiếng:

"Ngươi thế mà có thể trong thời gian ngắn liền khống chế và sử dụng được "Long Lân" tới cấp độ thế này chứng tỏ dù là ý chí lực hay tạo nghệ thao túng "gợn sóng" của ngươi cũng không tệ lắm đâu, chỉ là nếu ngươi mơ tưởng dựa vào vài ngọn gió nhỏ này để đánh bại được ta thì vẫn còn ngây thơ lắm."

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không cho ý kiến mà chỉ cười nhạt mà nói:
"Thật vậy sao?"
Ngay sau đó, "gợn sóng" xung quanh Thường Nguyệt bắt đầu thay đổi và dần dần chuyển biến sang một loại "gợn sóng" lạ lẫm khác.
"Rống!!"

Ngay lúc này, Thiên Võ Tôn Giả chợt nghe thấy một tiếng long ngâm như có như không ở bên tai, hắn chợt ngỡ ngàng trong giây lát, ngay sau đó trong lòng liền chợt có chút gấp mà thầm nói "không ổn".

Chỉ là hiện tại mới phản ứng thì đã muộn bởi quanh thân Thường Nguyệt lúc này đã nổi lên hư ảnh Thanh Long bao phủ lấy nàng.



Thần long tái hiện giữa thiên địa và phô trương ra khí thế phi phàm của nó, thân rồng vắt ngang cả bầu trời tựa như đang gánh vác toàn bộ thiên khung trên lưng, cuồng phong loạn vũ reo hò nhảy múa chào đón vương của chúng xuất thế.

Đứng ở dưới đất, Thiên Võ Tôn Giả trầm mặc nhìn lấy hư ảnh Thanh Long vô cùng ngưng thực ở trên bầu trời, hoàn toàn không biết phải nói gì mới tốt bây giờ, hiển nhiên là Thiên Võ Tôn Giả biết về năng lực này của thần kiếm trên tay Thường Nguyệt, nhưng cũng bởi vì biết nên hiện tại hắn mới trầm mặc và không biết phải nói gì bởi vì hắn biết được muốn làm được đến cấp độ này cần phải thỏa mãn những điều kiện hà khắc tới cỡ nào.

"Sao vậy, cảm thấy sợ hãi trước thực lực thực tế của ta sao?"
Đầu rồng khổng lồ nhìn lấy Thiên Võ Tôn Giả tựa như con kiến bé nhỏ trên mặt đất, miệng rồng chợt nhe răng cười và giễu cợt.

Nghe vậy, Thiên Võ Tôn Giả làm sao lại không biết được tác giả của câu này chính là bản thân, hiện tại đối phương nhại lại đơn giản là muốn khiến hắn nếm mùi gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Nhưng mà lúc này Thiên Võ Tôn Giả ngược lại chẳng có mảy may nổi nóng hay xao động, hắn hiện tại vô cùng bình tĩnh mà nhìn lấy hư ảnh Thanh Long, trong mắt thoáng qua vài tia hoài niệm nhưng ngay sau đó liền biến mất, Thiên Võ Tôn Giả bình tĩnh nói:

"Không thể không nói có thể làm đến mức độ này, ngươi thành công khiến ta bất ngờ rồi đấy, chỉ là như đã nói từ trước, nếu hi vọng sẽ bằng những thứ phù phiếm này để đánh bại ta thì ngươi quá ngây thơ rồi."

Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền triệu hồi cuốn sách đang đọc dở vừa nãy tới tay, ngay lập tức trên bìa sách chợt phát ra từng tia sáng kì lạ.

Biết chậm trễ sẽ sinh biến, Thường Nguyệt từ khi biến hình thành công đã sớm tích súc lực lượng, ngay lúc này một đạo phong cầu liền ngưng tụ ra sau đó không chút chậm trễ liền như đạn bắn mà lao tới vị trí của đối thủ.

Nhìn phong cầu khổng lồ đánh tới, sắc mặt Thiên Võ Tôn Giả lúc này dị thường bình tĩnh.
"Ầm!!"

Đòn công kích của Thường Nguyệt vừa va chạm mặt đất liền ngay lập tức nổ tung, phạm vi bán kính hai cây số ngay lập tức liền bị vô số cuồng phong quét qua và thổi bay, một đám mây hình nấm do khói bụi mù mịt được nhấc lên.
"Sinh ra từ "Vô" và kết thúc tại "Vô", vạn vật đều nên vậy."

Đột nhiên lúc này, giọng nói của Thiên Võ Tôn Giả chợt vang lên, ngay sau đó, giữa trung tâm vụ nổ, không gian chợt như một tấm màn bị kéo ra để lộ bóng đêm trống rỗng ở phía sau, vụ nổ khí từ đòn công kích của Thường Nguyệt cũng cứ thế mà rơi vào bóng đêm vô tận, tấm màn không gian dần khép lại, mọi thứ liền cứ thế mà chợt kết thúc như thể chưa từng bắt đầu vậy.

"Đó là...?"
Thường Nguyệt nheo lại mắt rồng mà nhìn lấy thân ảnh của Thiên Võ Tôn Giả hay nói đúng hơn là nhìn lấy thanh binh khí trên tay hắn.
Không sai vào đâu được, chính là thanh kiếm có thể chém rách không gian và mang mục tiêu bị chém trúng vào các lát cắt góc độ.

Thường Nguyệt thầm nghĩ, sắc mặt không khỏi chợt trở nên vô cùng nghiêm túc bởi đã đánh qua một lần, nàng biết được năng lực của thanh kiếm kia khó chơi đến cỡ nào, khi đó nàng có thể phá giải được cũng là dùng mưu và ứng biến, vì vậy mà Thường Nguyệt không quá tự tin có thể lại dùng chiêu cũ để phá giải năng lực khó chịu của thanh kiếm kia.

"Sao thế, ngươi e ngại năng lực của "Vô" sao? Hah, nếu vậy thì thân là bậc trưởng bối ta chấp ngươi một chút cũng được."

Thiên Võ Tôn Giả cười cợt một tiếng sau đó liền xoay cổ tay, trường kiếm trên tay hắn ngay lập tức biến dạng và thay đổi, rõ ràng nhất chính là phần màu sắc khi mà từ màu đen tuyền giờ đây lại đột nhiên đổi sang màu đỏ rực của máu.
""Luyện Ngục" hiện hình, vạn vật hóa tro!"

Thiên Võ Tôn Giả vung kiếm, ngay lập tức ồ ạt biển lửa liền xuất hiện và ngập tràn khắp không gian.
Thường Nguyệt ngay lập tức liền cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt đập vào mặt khiến cho nàng không thể không vội thao túng cuồng phong để chống lại từng đợt sóng nhiệt kinh khủng kia.

"Lại một thanh thần khí khác? Đùa gì thế, lại còn có thể chơi như vậy á?"

Mặc dù đã sớm dự đoán bản thân sử dụng thần khí lấy được trong đây hẵn sẽ không quá có lợi thế khi đấu với đổi thủ là chủ nhân của toàn bộ nơi này, nhưng trường hợp đối phương có thể luân chuyển sử dụng nhiều thanh thần khí thế này thì Thường Nguyệt chưa từng nghĩ tới.

Nhưng mặc dù chưa từng nghĩ tới viễn cảnh thế này, nàng cũng đã không còn đường để lui nữa rồi, vì vậy mà mặc cho thần khí đối phương đang sử dụng hiện tại là một thanh kiếm kì lạ mà nàng chưa từng gặp thì Thường Nguyệt vẫn quyết định phải cường công tới cùng.
"Gió đến!!"

Cuồng phong tích tụ và hình thành một cơn lốc xoáy ập tới đối thủ, thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền vung ra trường kiếm trên tay, một cơn lốc từ lửa liền hình thành đụng vào vòi rồng của Thường Nguyệt.
"Ầm!!"
Một vụ nổ kinh thiên động địa xuất hiện và quét sạch vạn vật xung quanh.

Dù vậy, bằng vào thân rồng cứng cỏi, Thường Nguyệt vẫn có thể vượt qua ồ ạt sóng nhiệt để lao tới tấn công Thiên Võ Tôn Giả.
Vuốt rồng mang theo vô số phong nhận sắc bén đập tới, Thiên Võ Tôn Giả cũng vung kiếm tới để đón đỡ.
Lửa và gió giao thoa, kiếm và vuốt va chạm liên hồi trong không gian.

Mặc dù tình thế nhìn như ngang tài ngang sức, nhưng Thường Nguyệt dường như cảm nhận được ưu thế dường như đang nằm ở bên nàng.
"Mặc dù không biết vì sao, nhưng lửa của hắn dường như hơi kém hơn một chút so với gió của ta, có thể thắng được!!"

Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền càng thêm nhiệt tình công kích, cuồn cuộn cuồng phong cũng nổi lên càng lúc càng dày đặc, thậm chí đã lần át cả không gian đang rực lửa lúc này.

Thấy được tình thế như vậy, Thiên Võ Tôn Giả cũng không hề ngoài ý muốn bởi hắn đã sớm đoán trước tình cảnh này rồi, dù sao tình huống và trạng thái của cả hai lúc này là hoàn toàn khác biệt, hắn thua thiệt một chút cũng là phải.

Chỉ là Thiên Võ Tôn Giả lại chẳng có mảy may gấp gáp bởi chút thua thiệt này trong mắt hắn cũng chẳng thấm vào đâu.
"Đắc ý sao nha đầu? Thế thì hi vọng sau đó ngươi còn có thể tiếp tục đắc ý bởi việc vui còn dài lắm!"
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền chợt xoay cổ tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện