"Vù vù vù!!!"
Tiếng gió xé liên tục lướt qua tai, Thường Nguyệt thông qua đạo lỗ hỏng kia sau đó liền ngựa không dừng vó mà tiếp tục phóng thẳng lên.
Trong quá trình này, cảnh tượng xung quanh khiến cho nàng không khỏi bị choáng ngợp, mặc dù cảnh vật vẫn như cũ vẫn là nơi nàng từng đứng, nhưng giờ đây Thường Nguyệt được tận mắt chứng kiến nó qua nhiều góc độ khác nhau.
Thế giới vật chất lúc này đây tựa như đã hoàn toàn rũ bỏ mọi tấm màn che và hiện ra chân tướng trước mắt nàng.
"Đây là... chân lý sao?"
Liên tục bay lên cao, Thường Nguyệt thấy được từng tầng góc độ đã góp phần cấu thành nên thế giới mà nàng sống từ đó tới giờ, tại trong một góc độ nào đó, Thường Nguyệt thấy được quá khứ và tương lai của vạn vật xung quanh, nhưng một giây sau khi mà bản thân bay lên tầng cao hơn, thị giác của nàng chợt thay đổi và Thường Nguyệt "nhìn thấy" được liên kiết phổ biến giữa vạn vật.
"Thì ra là vậy sao, thanh kiếm kia của đối phương có khả năng chia tách thế giới thành những lát cắt "góc độ" cơ bản nhất sau đó đưa đối thủ hoặc bản thân vào những tầng lát cắt đó, càng xuống những tầng sâu cách xa với thế giới vật chất thì sự tồn tại sẽ càng bị mất bớt, cho đến khi hoàn toàn rơi khỏi tất cả lát cắt góc độ thì sự tồn tại của ngươi sẽ hóa thành hư vô, không còn quá khứ, hiện tại hay tương lai, không còn một dấu vết nào thuộc về ngươi còn tồn tại trong thế giới vật chất nữa."
Trần Lâm chợt nói ra suy đoán của mình, nghe vậy, Thường Nguyệt đang bay lên cũng không khỏi chợt cảm thấy sóng lưng mát lạnh, nàng hoàn toàn không thể tin được trên đời lại có một khả năng đáng sợ đến vậy có thể đem sự tồn tại của một người xóa sạch, nếu lỡ như nàng vừa rồi không thể thoát ra được thì...
"Liệu ngươi sẽ còn nhớ ta chứ, Trần Lâm?"
"Ngươi đáng nói gì thế?"
"Ý ta là, nếu như có ngày ta thật sự biến mất như thế thì liệu ngươi có còn nhớ ta không?"
"Tất nhiên là ta sẽ nhớ ngươi."
"Bằng cách nào?"
"Này thì ta không biết được, ta chỉ có thể khẳng định rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta vẫn sẽ nhớ ngươi và sẽ mang ngươi trở lại."
Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch của Trần Lâm, Thường Nguyệt liền chợt ngơ người trong vài giây sau đó liền hoàn toàn trầm mặc không nói thêm lời nào mà chuyên chú tiếp tục bay lên.
"Bình ổn bình ổn lại nào, tim đập nhanh quá sẽ không có lợi cho chiến đấu..."
...
"Rống!!!"
Liên tục xuyên qua vô số lát cắt góc độ, cuối cùng đến một lúc nào đó, Thường Nguyệt cũng thành công bay lên lát cắt góc độ cao nhất cũng là nơi thế giới vật chất tồn tại.
Thường Nguyệt bắt chước Thanh Long rống lên một tiếng để thị uy sau đó hai mắt liền liếc xuống bên bờ sông và nhìn chằm chằm lấy nữ nhân mặc đồ tang kia.
Đối phương lúc này cũng thấy được Thường Nguyệt trở lại thế giới thực, nhưng bởi gương mặt đối phương bị một màn sương đen bao phủ khiến cho không ai có thể nhìn ra được thần sắc ở phía sau.
Nhưng động tác một lần nữa rút kiếm của nữ nhân mặc đồ tang cũng báo hiệu cho hiệp hai của trận chiến này chính thức bắt đầu.
"Vù vù vù vù!!!"
Vô số cuồng phong tích tụ, một viên phong cầu cứ thế được hình thành, Thường Nguyệt nhắm thẳng tới vị trí của nữ nhân mặc đồ tang sau đó liền bắn ra phong cầu.
Mặc dù là lần đầu tiến vào trạng thái kì lạ như hiện tại khi mà Thường Nguyệt cảm giác bản thân tựa như một đầu Thanh Long thực thụ, nhưng bởi trạng thái này là một trong những năng lực của thần kiếm, vì vậy mà nàng sau khi đánh bại được ý chí của Thanh Long trong thanh kiếm liền có thể sử dụng dễ dàng vô cùng và có thể thoải mái vận dụng tất cả khả năng của một đầu Thanh Long.
Trong đó long tức chỉ là chiêu thức cơ bản nhất, nhưng một chiêu thức cơ bản như thế cũng ẩn chứa uy lực mạnh mẽ đến cực điểm, đừng nhìn phong cầu quy mô khôn lớn nhìn thì có vẻ khó mà trúng đích, nhưng một khi bộc phát thì có thể dễ dàng liền quét sạch một vùng đất rộng lớn với bán kính hàng cây số thành bình địa.
Vì vậy mà đối phương trừ khi có thể sử dụng ra loại bộ pháp có thể bộc phát ra tốc độ cực nhanh trong chớp mắt như "Nguyệt Bộ" nếu không thì mơ tưởng có thể tránh khỏi uy lực của đòn long tức này.
Chỉ là hành động tiếp theo của nữ nhân mặc đồ tang lại hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Thường Nguyệt khi mà đối phương không hề có ý định chạy trốn mà ngược lại chợt xúc thế sau đó phóng tới rồi tung kiếm chém vào phong cầu.
"Hừ, ngu xuẩn, xứng đáng bị nổ tan xác."
Thường Nguyệt hừ lạnh một tiếng, là người từng thể nghiệm qua, nàng tất nhiên là biết phong cầu có sức bộc phá kinh khủng như thế là bởi được nén vô cùng chặt, việc dùng kiếm chém như thế không chỉ không khiến cho uy lực phong cầu giảm bớt mà thậm chí còn có thể khiến cho phong cầu bộc phát càng mãnh liệt hơn.
Nhưng vừa nghĩ như thế, một giây sau Thường Nguyệt liền bị đánh mặt khi mà nữ nhân kia có thể dễ dàng chém xuyên qua phong cầu, ngay sau đó phong cầu trong chớp mắt liền bị đánh tan hoàn toàn và không có tạo ra bất kì hiệu quả nào.
"What?!"
Thường Nguyệt há hốc mồm hoàn toàn không thể tin được, nhưng một giây sau nàng liền bị buộc phải tiếp túc hành động bởi nữ nhân kia sau khi chém tan phong cầu liền phóng tới chổ nàng.
Thấy vậy, Thường Nguyệt không chút do dự liền chuyển người phóng lên trời, tốc độ nhanh chóng tới cực điểm, cho dù nữ nhân mặc đồ tang có thể bay cũng không cách nào đuổi kịp.
Trong trạng thái của Thanh Long, nàng tựa như một vị vua thật sự của bầu trời này.
"Vù vù vù vù!!"
Thường Nguyệt lại phun ra một đạo long tức, cuồn cuộn cuồng phong phóng tới chổ nữ nhân mặc đồ tang, nhưng đối phương không hề nao núng mà chợt vung kiếm tiếp tục chém, chỉ là một chém đơn giản, nhưng tất cả phong nhận đều bị đánh tan một cách dễ dàng.
"Hờ..."
Thường Nguyệt chợt nheo mắt, nàng dường như vừa nhìn ra một chút mánh khóe nào đó, chỉ là vì không chắc chắn được, vì vậy mà nàng chỉ có thể tiếp tục du tẩu giữa bầu trời và công kích từ xa để tiếp tục thăm dò đối phương.
"Vút vút vút!!"
Từng đạo phong nhận đánh ra rồi lại từng đạo phong nhận bị đánh tan, Thường Nguyệt liên tục đánh du kích tới tận năm phút đồng hồ.
Trong quá trình này, Thường Nguyệt mặc dù tiêu hao không ít thể lực nhưng bù lại thì nàng đã đại khái thăm dò ra được kỹ thuật của đối phương.
"Thì ra là vậy sao, đối phương không chém vào vật thể bắn tới mà là chém vào vùng không gian của vật thể được bắn tới để từ đó dời chúng sang các lát cắt góc độ."
Thường Nguyệt tự nhủ, rồi nàng chợt nhíu mày bởi nếu nàng đoán không sai thì đây là một vấn đề khá rắc rồi đấy bởi chỉ cần bị lưỡi kiếm của thanh kiếm kia chém trúng liền sẽ bị ném sang các lát cắt góc độ, mặc dù có thể thuận theo dấu vết tồn tại của bản thân để quay trở lại thế giới thực nhưng đối thủ dường như cũng nắm giữ năng lực đứng cách góc độ để công kích, vì vậy mà Thường Nguyệt hoàn toàn không muốn bị ném ra khỏi thế giới thực một chút nào.
Nhưng nếu không cận chiến thì nàng khó mà hóa giải được kỹ thuật của đối phương, mà nếu cứ kéo dài như thế này thì người bị mệt ch.ết trước tiên sợ sẽ là nàng mất.
"Hừ, xem ra chỉ có thể dùng lại trò cũ vậy."
Thường Nguyệt nghiêm mặt sau đó bắt đầu thôi động "gợn sóng" quanh người.