Thường Nguyệt phát hiện ra được điều kiện lặp của năng lực quái dị của đối phương, nhưng tình huống tệ hại lúc này cũng không tốt hơn là mấy khi mà hiện tại đối mặt với nàng không chỉ một mà là tận hai nguồn nguy hiểm chí mạng vô hình.

Liên tục tránh né và đón đỡ, Thường Nguyệt dần dần bị dồn tới bên bờ của dòng sông đen.
Nhận thấy không còn chổ lui lại nữa, nàng chỉ có thể cắn răng mà tiến hành phản kích.
"Bất Tịnh Hải!!"

"Gợn sóng" xung quanh ngay lập tức tự nhân lên với một quy mô cùng lớn, hàng trăm "gợn sóng" ào ạt ập tới và nhấn chìm không gian trước mắt.
Nhưng tất cả dường như đều vô dụng khi mà lưỡi kiếm kia dễ dàng mà xuyên qua đòn công kích của nàng.

Thân ảnh vô hình đang cầm kiếm kia dường như không chỉ đơn giản chỉ là vô hình mà dường như là thật không tồn tại, dù cho nàng có dùng thủ đoạn gì cũng không thể công kích tới người đối phương.

Nhưng đối phương thông qua lưỡi kiếm quái lạ kia thì ngược lại có thể tổn thương được nàng.
Này là còn chưa nói đến sự nguy hiểm chí mạng vô hình kia, thứ đó hoặc kẻ đó thì thật sự vô hình và không tồn tại, nhưng Thường Nguyệt vẫn có thể cảm giác được sự nguy hiểm đến gần.

Nói thật, Thường Nguyệt lúc này cảm thấy biệt khuất tới cực điểm khi mà năng lực của đối thủ quá quỷ dị khiến cho một thân thực lực của nàng không cách nào phát huy được.
Cảm giác tình huống đang ngày một tệ dần hơn, Thường Nguyệt liền chợt cắn răng ra quyết định.



"Không được, tình thế này quá tệ hại, tiếp tục đánh tiếp ta khó mà thắng được!"
Phải phá cục, bất chấp cái giá nào đi chăng nữa!
Nghĩ như vậy, Thường Nguyệt ngay lập tức thôi động "gợn sóng" để kích hoạt thần kiếm trên tay.

Nàng biết động tác này không khác gì uống thuốc độc giải khát khi mà sẽ kích hoạt vòng lặp trong năng lực của đối phương và sẽ khiến cho lợi thế của đối phương càng nhiều hơn.

Nhưng thế trận lúc này đã quá tệ hại rồi, không làm liều thì nàng chỉ có nước dần dần bị ép vào bại cục.

Quả nhiên ngay khi Thường Nguyệt sử dụng thần kiếm, ngay lập tức màu mực trong không gian liền dần dần rút đi, màu trắng đã gần như bao phủ hoàn toàn không gian, thân ảnh của Thường Nguyệt lúc này cũng mờ nhạt vô cùng.
Chỉ là nàng mặc nhiên chẳng để tâm mảy may vì đại chiêu của nàng vẫn chưa xong.
"Cạch!"

Bè gỗ lần nữa cập bến, nhưng lần này, không còn bất kỳ thanh người hay vật nào nữa.
Nhưng Thường Nguyệt vẫn có thể cảm giác được, lúc này bản thân đang phải đối mặt với nguy hiểm tới từ bốn nguồn khác nhau.
Tình thế có thể nói là tệ hại tới cực điểm.
Nhưng...
"Rống!!!"

Một tiếng long ngâm chợt vang lên, quanh thân Thường Nguyệt dần dần hình thành và ngưng tụ hư ảnh Thanh Long.
"Ào ạt ào ạt!!"

Trong hoàn cảnh không gian đa phần chỉ còn lại màu trắng, thi thoảng mới có vài vết mực đen thế này, đột nhiên, mây đen gió lớn không biết từ đâu mà kéo tới chẳng mấy chốc liền hoàn toàn tràn đầy trong không gian.
"Rống!!"
Thường Nguyệt trong thể nội hư ảnh Thanh Long ngay lập tức khống chế thân ảnh bay lên.

Hư ảnh Thanh Long dài tới hàng chục cây số vắt ngang giữa bầu trời, Thường Nguyệt lúc này đây tựa như chúa tể của thiên địa tọa ngự tại nơi cao nhất và trấn áp vạn vật dưới thân mình.

Chỉ là lúc này, Thường Nguyệt không có thời gian để hảo hảo thể nghiệm cảm giác đặc biệt này, bởi nàng còn có một việc khác.
Đầu rồng đảo hướng liên hồi, Thường Nguyệt dường như đang cố tìm kiếm một thứ gì đó.

Và vài giây trôi qua, hai mắt Thanh Long liền chợt sáng lên tựa như đã tìm được thứ nó muốn.
Trở lại vài phút trước.
"ch.ết tiệt, không thể tiếp tục ở trong tình cảnh này lâu hơn được, Trần Lâm ngươi biết cách phá giải loại thủ đoạn này sao?"

Thường Nguyệt vừa phải phòng thủ trước lưỡi kiếm sắc bén trước mắt, vừa phải tránh né luồng cảm giác nguy hiểm kia, tình cảnh của nàng không thể nói là không căng thẳng.

Nhưng dù vậy, Trần Lâm mặc dù cũng gấp không kém nàng chỉ là hắn cũng không có cách nào tốt hơn nên chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói ra suy đoán của mình:

"Ta chưa từng thấy loại thủ đoạn này, nhưng ta đoán nơi này nếu giống với thuật toán vòng lặp đệ quy thì nó hẵn sẽ có những điều kiện ngừng của vòng lặp đệ quy."
"Điều kiện đó là gì?"
"Vòng lặp thực hiện đủ nhiều để cho ra kết quả đúng với yêu cầu của người thực hiện vòng lặp."

"Móa, vậy chẳng phải là nói là nơi này sẽ lặp mãi đến khi ta bị đánh ch.ết sao?"
"Về lý thuyết là vậy, nên chúng ta không thể tận dụng điều kiện đấy mà phải tận dụng một lổ hỏng khác."
"Và đó là...?"
"Thay đổi kiểu tham số!"

Vòng lặp đệ quy và tất cả thuật toán khác đều sinh ra nhằm mục đích giải bài toán khó và cho ra kết quả nhanh chóng, nhưng chúng hữu dụng như thế thì tất nhiên cũng có một vài điều kiện hà khắc, một trong số đó là tham số đưa vào phải luôn đúng với kiểu tham số đã khai báo, nếu tham số đưa vào đột ngột bị đổi kiểu thì thuật toán ngay lập tức liền sẽ nổ thông báo bug.

Trong thực tế, tham số đột ngột bị đổi kiểu cũng không hiếm gặp bởi trong một chương trình phức tạp, tham số cho các thuật toán đệ quy thường sẽ là kết quả của các thuật toán khác được thực hiện trước đó, vì vậy mà cho dù thuật toán đệ quy được tạo tốt, nhưng các thuật toán khác gặp vấn đề khi xuất ra kết quả thì thuật toán đệ quy cũng sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp và chương trình trực tiếp thông báo có bug ở phần code trong thuật toán đệ quy mặc dù code của ngươi hoàn toàn đúng.

"Nhưng ta cũng không hoàn toàn chắc chắn lắm, dù sao giữa code và thực tế có sự chênh lệch rất lớn về độ phức tạp, ta cũng không biết liệu vòng lặp trong kỹ thuật của đối phương có tồn tại một lổ hỏng như thế không vì vậy mà ngươi nên nghĩ cho kỹ, nếu cược sai, tình thế lúc này liền sẽ càng tệ hơn đấy."

Trần Lâm đưa ra cảnh báo, nghe vậy, Thường Nguyệt cũng vừa chiến đấu, trong đầu thì bắt đầu suy tư.
"Cược sai thì tình thế sẽ càng tệ hơn sao..."
...
"Là ở đó!!"

Trong khoảnh khắc mô phỏng "gợn sóng" của Thanh Long, Thường Nguyệt liền ngay lập tức cảm giác được mảnh thiên địa xung quanh chợt có sự biến đổi nho nhỏ, một luồng cảm giác bị bài xích đột nhiên xuất hiện xung quanh nàng.

Chỉ là cảm giác bài xích ấy vừa xuất hiện liền đang lấy tốc độ cực nhanh mà giảm bớt, chỉ là Thường Nguyệt tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nàng nhanh chóng phát hiện ra đầu nguồn của sự bài xích kia.

Giống như một bình nước đột nhiên xuất hiện lỗ nhỏ trên thân bình, dòng nước sẽ thuận theo đó mà chảy ra và tất cả sinh vật trong bình nước đều có thể cảm giác được thứ lực bài xích ấy, Thường Nguyệt thuận theo cảm giác mà phóng tới lổ hỏng kia nhằm thoát khỏi hoàn cảnh tệ hại lúc này đây.

Chỉ là chủ nhân của nơi này hiển nhiên sẽ không để nàng được như ý khi mà bốn luồng cảm giác nguy hiểm đột ngột ập tới cùng một lúc.
"Cút hết ra cho ta!!"
Thường Nguyệt thôi động cuồng phong tụ tập quanh mình sau đó liền thực hiện một cú thần long bãi vĩ.

Ngay lập tức, cuồng cuộng phong nhận liền nổ tung và tràn ngập khắp thiên địa.

Dường như là bởi lực lượng của Thanh Long hay nói đúng hơn là lực lượng của thần kiếm trên tay Thường Nguyệt cũng là một loại lực lượng vô cùng cao cấp hoàn toàn không kém thanh kiếm của nữ nhân mặc đồ tang kia vì vậy mà phong nhận từ thần kiếm có thể tác động đến đầu nguồn của cảm giác nguy hiểm kia từ đó ngăn cản trong giây lát để tranh thủ cho Thường Nguyệt một ít thời gian.

Thấy vậy, hai mắt Thường Nguyệt chợt sáng, nàng dường như đã phát hiện hi vọng chiến thắng của bản thân nằm ở đâu rồi.
"Khó trách đối phương lại dùng thủ đoạn như thế để hạn chế triệt để khả năng sử dụng thần kiếm của ta, thì ra là vì e ngại năng lực của thứ này sao?"

Thường Nguyệt tươi cười nhìn thần kiếm trên tay, nhưng một giây sau đó nàng liền tập trung phóng tới lỗ hỏng trước mắt.

Mặc dù đã tìm ra cách gây sát thương lên người đối phương, nhưng điều đó cũng không thay đổi được thực tế đó là hoàn cảnh hiện tại xung quanh nàng vô cùng tệ hại, vì vậy mà nàng trước đó cần phải mau chóng rời khỏi đây cái đã, phải sớm cân bằng lại lợi thế của hai bên sau đó mới có thể nghĩ tới chuyện đánh nhau và làm sao để giành chiến thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện