Mười phút trôi qua, mí mắt Thường Nguyệt chợt rung động nhẹ, nàng sau đó mới từ từ tỉnh lại và mở mắt ra.
"Chào buổi sáng, ngủ ngon giấc chứ?"
Trần Lâm tươi cười nhìn Thường Nguyệt rồi hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền vươn vai duỗi người, vừa ngáp một cái sau đó mới dụi mắt rồi hỏi:
"Nãy giờ ta ngủ có lâu không?"
"Thật ra thì cũng không lâu lắm, thậm chí có chút nhanh, mới chỉ trôi qua tầm mười phút mà thôi."
"Mười phút sao, ài, bảo sao cảm giác chẳng đã gì hết."
Thường Nguyệt không khỏi càm ràm một tiếng, nghe vậy Trần Lâm liền cười nói:
"Không ấy lại ngủ thêm một xíu đi, dù sao vẫn còn sớm."
"Ờm, thôi được rồi, theo ta đoán thì kẻ địch mới cũng sắp xuất hiện rồi, vẫn là nên trước hết thanh tỉnh đầu óc một chút thì hơn."
Nói xong, Thường Nguyệt liền bật người đứng dậy vừa dãn vai vừa xoay hông để khởi động thân thể, chợt nhiên, Thường Nguyệt vô tình nhìn thấy được một mảnh xương trắng nằm trên mặt đất.
"Đây là gì? Ta đâu nhớ là trước khi ngủ có thứ này đâu."
Nghe vậy, Trần Lâm cũng nhìn mảnh xương trên mặt đất liền thuật lại những gì đã diễn ra:
"Sau khi ngươi thiếp đi thì cũng là lúc thân thể dã nhân kia hoàn toàn biến mất, khi ấy tại vị trí thi thể sau khi đối phương biến mất liền chừa lại mẫu xương này, ta cũng muốn nghiên cứu thử một chút nhưng dù sao ta hiện tại cũng chỉ là dạng ý thức, không thông qua thân thể của ngươi ta cũng không thể tìm hiểu thêm được gì cả."
Vừa nghe Trần Lâm thuật lại, Thường Nguyệt vừa cúi người cầm mảnh xương kia lên để ngắm nghía nhưng nàng cũng không thấy được điều gì khác thường cả.
Thử dùng mảnh xương trên tay gõ vào đá tảng, hón đá ngay lập tức chia năm xẻ bảy trong khi mảnh xương trên tay vẫn lành lặn và không bị gì hết, Thường Nguyệt và Trần Lâm liền biết được vật này không đơn giản.
"Không ấy ngươi thử dùng "gợn sóng" để tác động vào mảnh xương này thử, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của cổ võ tu mà, có lẽ những vật phẩm như này sẽ bị tác động bởi "gợn sóng" và xảy ra biến hóa nào đó."
Nghe thấy cũng có lý Thường Nguyệt liền gật đầu rồi nói:
"Ừm, để ta thử phát xem sao."
Vừa nói, Thường Nguyệt tụ tập một luồng "gợn sóng" trên tay sau đó lại truyền vào mảnh xương.
Quả nhiên đúng như Trần Lâm suy đoán, mảnh xương ngay lập tức liền có phản ứng, từng mảnh linh văn tối nghĩa chợt hiển hiện trên mẩu xương, ngay sau đó.
"Rống!!"
Một tiếng gầm rú của "Liệt Địa Bạo Hùng" vang lên, ngay sau đó là hư ảnh của một con gấu xám khổng lồ xuất hiện.
Nhìn hư ảnh nửa thật nửa giả trước mắt, cả Thường Nguyệt và Trần Lâm đều không khỏi trố mắt ngạc nhiên hoàn toàn không ngờ món vật phẩm trên tay lại có tác dụng như thế có thể triệu hồi được nguyên con "Liệt Địa Bạo Hùng" thế này.
Chỉ là vài giây trôi qua, Thường Nguyệt và Trần Lâm chợt thấy có gì đó không đúng, hư ảnh "Liệt Địa Bạo Hùng" trước mắt dường như là một con "Liệt Địa Bạo Hùng" bị thiểu năng trí tuệ khi mà sau khi xuất hiện, nó ngoại trừ rống lên một tiếng liền không còn hành động khác.
"Ta phải làm gì với này bây giờ?"
Thường Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Trần Lâm nghe vậy liền vừa nhìn hư ảnh to lớn trước mắt vừa không chắc chắn nói:
"Không ấy ngươi thử ra lệnh cho nó công kích xem?"
"Ra lệnh? Bằng cách nào? Tiến lên đi, "Liệt Địa Bạo Hùng" của ta?"
Thường Nguyệt thử ra lệnh bằng giọng nói như hư ảnh "Liệt Địa Bạo Hùng" vẫn như bị điếc và không nhúc nhích chút nào.
Thấy vậy, Trần Lâm cũng không khỏi bất đắc dĩ, hắn hiện tại không thể sử dụng thần thức chứ nếu không chắc hắn cũng phải thử dùng thần thức truyền âm để xem sao.
"Vậy hiện tại làm sao bây giờ?"
"A, ta chợt nghĩ ra cách, có lẽ sẽ được."
"Cách gì?"
"Ngươi nhớ cái lão tăng nhân có thể điều khiển tượng đồng la hán kia chứ? Biết đâu ta có thể làm lại thao tác tương tự nha."
Nghe vậy, Trần Lâm liền có chút không chắc chắn lắm mà hỏi:
"Ngươi làm được sao?"
"Có gì mà không được, không thử thì làm sao biết được nha."
Nói xong, Thường Nguyệt liền bắt đầu thử điều chỉnh lại tần số của "gợn sóng", nàng muốn tìm ra tần số phù hợp để "gợn sóng" của bản thân có thể được hư ảnh "Liệt Địa Bạo Hùng" cộng hưởng.
Và Thường Nguyệt chợt phát hiện hành động này thế mà có thể làm được khi mà nàng không cần điều chỉnh tần số của "gợn sóng" quá nhiều để mà hư ảnh "Liệt Địa Bạo Hùng" có thể bắt được "gợn sóng" của nàng.
Cảm giác được liên kết giữa "Liệt Địa Bạo Hùng" và bản thân, Thường Nguyệt thử ra lệnh cho hư ảnh công kích đống đất đá trước mắt.
Hư ảnh "Liệt Địa Bạo Hùng" ngay lập tức động, nó giương lên tay gấu và vồ số, vô số đất đá liền bay tứ tung, uy lực không thể nói là không mạnh.
"Hú hú, quá đã luôn, cảm giác chơi thật vui nha."
Thường Nguyệt không khỏi cảm thấy thú vị với trạng thái hiện tại khi mà nàng có thể thông qua "gợn sóng" để ra lệnh cho "Liệt Địa Bạo Hùng" hành động theo ý mình.
Cảm giác này vừa giống như dùng thần thức khống chế khôi lỗi nhưng cũng có phần không giống lắm, Thường Nguyệt không giỏi miêu tả nên nàng chỉ có thể nói là cảm giác này vô cùng đặc biệt.
"Được rồi, chơi xong rồi, về lại đi."
Thường Nguyệt ra lệnh, hư ảnh "Liệt Địa Bạo Hùng" sau đấy liền từ từ nhạt dần và biến mất.
Ngay lúc Thường Nguyệt đang vừa lòng thỏa chí với đồ chơi mới thì chợt nhiên nàng phát hiện mảnh xương trên tay đột ngột có một nửa bị mục nát và hóa thành bụi phấn.
Nhìn đốt xương chỉ còn lại một nửa, Thường Nguyệt liền nhíu mày càm ràm:
"Chỉ có thể sử dụng được hai lần thôi á? Gì mà keo thế."
"Biết đủ đi, ít nhất còn có thể dùng được là tốt rồi, sau đó ngươi liền có thêm một tấm bài tẩy nữa để đối mặt với đối thủ mạnh hơn, không đến mức sẽ chật vật như trận vừa rồi."
Nghe vậy, tâm tình của Thường Nguyệt cũng liền chợt tốt hơn một chút, nàng cũng đồng thuận mà nói:
"Ờm, ngươi nói không sai, quả thật ta có chút lòng tham quá rồi, dù sao những trận tiếp theo có khi cũng sẽ nhận được vật phẩm tương tự, nếu như số lần dùng quá nhiều thì sao mà ta dùng hết đây, như vậy thì game lại dễ quá, hì."
Nghe xong, Trần Lâm không khỏi cảm giác kỳ quái ở đâu đó trong lời vừa rồi.
Ngươi mẹ nó xém tí nữa bị đánh thừa sống thiếu ch.ết, thế mà còn ngại game dễ quá á?"
Trần Lâm không biết phải nói sao với cái sự "ngông" của cô vợ trẻ đây.
Nhưng dù có muốn nói hắn cũng không kịp nói nữa rồi bởi một âm thanh chói tai chợt vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
"Rít!!!"
Tiếng đại bàng rít gào xé tai vang vọng khắp không gian, một vệt đen như xé rách tầng may và cắt đôi bầu trời để lao xuống nhắm thẳng vào mục tiêu duy nhất là Thường Nguyệt.
Không chút e ngại hay sợ sệch, Thường Nguyệt bình tĩnh bật người lùi lại để tránh né đòn công kích phủ đầu của kẻ địch.
"Ầm!!!"
Vệt đen lao thẳng xuống mặt đất khiến cho đất đá văng tứ tung, khói bụi mịt mù.
Nhưng còn không để Thường Nguyệt kịp định hình lại, bóng đen kia một lần nữa lấy tốc độ cực nhanh và xuyên thẳng qua làn khói sau đó vút thẳng tới vị trí của Thường Nguyệt.
"Cái quỷ gì!!"
Tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh đến mức dù đã dự cảm được và đã sớm tiến hành tránh né trước, Thường Nguyệt vẫn bị đối phương bắt kịp hành động.
Trước khi bị gắp lên trời, Thường Nguyệt mơ hồ nhìn ra được thân ảnh của đối thủ lần này của mình, cũng là một dã nhân khác, nhưng là nữ và có thân thể mảnh mai hơn dã nhân trước rất nhiều, dù vậy toàn thân đối phương vẫn tràn ngập từng múi cơ bắp chắc nịch, ngoài ra, sau lưng đối phương còn có một hư ảnh kỳ lạ hình đôi cánh.
Chỉ là dù thấy được, nhưng Thường Nguyệt cũng không cách nào phản ứng được liền đã áp sát, sau một hồi cảm giác trời đất điên đảo, Thường Nguyệt mới chợt nhận ra bản thân lúc này đang bay, hay nói đúng hơn là đang bị người khác lôi kéo bay lên với tốc độ cực cao và cực nhanh.
Thường Nguyệt ngay lập tức liền nhận ra đối phương đây là muốn làm gì, đối phương đơn giản là muốn bắt chước các loài chim lớn hạ sát con mồi bằng cách gắp con mồi lên cao sau đó thả cho rơi tự do với tốc độ bay cực cao.