"Ngươi... đã làm nhiều lắm."
Nhìn thi thể dã nhân giờ đây đã sắp nát bét và chuẩn bị vỡ ra thành từng mãnh, đầu lâu thì đã sớm biến dạng và trở nên nhão nhoẹt, Trần Lâm miệng đắng lưỡi khô liền chỉ có thể nói được một câu như thế.
Nghe vậy, Thường Nguyệt mới chú ý tới đối thủ của mình đã trở thành thi thể từ lúc nào không hay, nhưng trái với Trần Lâm, Thường Nguyệt cũng không có quá nhiều phản ứng, nàng lại tiếp tục ngơ ngác nhìn trời.
"Trạng thái vừa nãy của ngươi... là sao thế?"
Trần Lâm khó khăn hỏi một câu, nghe vậy, Thường Nguyệt cũng trầm mặc trong giây lát liền thờ thẩn trả lời:
"Cũng không biết nữa, ta chỉ là thử nghiệm học đối thủ lần này, cố gắng bắt chước "gợn sóng" của tồn tại mạnh nhất mà ta có thể nghĩ đến mà thôi."
"Vậy thì kết quả thế nào? Thất bại sao?"
Ngơ người trong giây lát để suy nghĩ, Thường Nguyệt liền lắc đầu, thân thể vẫn nằm dài trên mặt đất, nàng lạnh nhạt nói:
"Cũng có thể coi là thành công, chỉ là kết quả dường như không giống với ta tưởng tượng lắm."
Trần Lâm nghe xong cũng không hiểu ra sao, nhưng sau đó hắn lại càng thêm nghi hoặc về một việc khác:
"Mà đối tượng ngươi bắt chước là thứ gì thế? Tại sao ngươi vừa rồi... lại trở nên lạ như vậy?"
"À, đó là sinh vật mạnh nhất trần đời này, ít nhất trong lòng ta là thế, cũng không dối gạt ngươi, đó là... ta!"
Phải, dù là sâu trong tiềm thức của bản thân, Thường Nguyệt vẫn cho là chính mình là mạnh nhất, dù hiện tại chưa phải thì tương lai kiểu gì cũng sẽ là, vì vậy mà khi biết được có thể sử dụng
"gợn sóng" để mô phỏng đối tượng mạnh mẽ hơn bản thân, nàng liền ngay lập tức tưởng tượng ra phong thái của bản thân khi là kẻ mạnh nhất sẽ như thế nào, sau đấy liền hiện thực hóa phong thái ấy bằng "gợn sóng" của bản thân.
Chỉ là Thường Nguyệt có chút không ngờ tác dụng phụ lại có chút lớn khi mà mặc dù thực lực nàng có tăng cao thật, nhưng đổi lại tính cách cũng sẽ trở nên cực kỳ cao ngạo và cuồng nhiệt với chiến đấu, đấy cũng là bản thân khi là kẻ mạnh nhất trong tưởng tượng của nàng, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, và đam mê bất tận với chiến đấu, có lẽ vì sở hữu loại tính cách như thế nên nàng trong tương lai mới có thể trở thành tồn tại chí cao vô địch, nhưng dù sao hiện tại bản thân cũng không phải, có loại tính cách cao ngạo và điên cuồng thái quá kia thì ngược lại là một điều khá là tệ.
Và ngoại trừ tác dụng phụ là tâm tính sẽ bị ảnh hưởng cực mạnh ra thì thao tác mô phỏng "gợn sóng" như này còn có một tác dụng phụ khác cũng tệ không kém.
"Ngươi hiện tại cảm giác thế nào rồi, mệt sao?"
Nhìn bộ dạng chán nản của Thường Nguyệt lúc này, Trần Lâm không khỏi lo lắng hỏi.
Thường Nguyệt trầm ngâm vài giây, nàng liền đáp với giọng vô cùng chán nản và đạm mạc:
"Ta cũng không biết nữa, chỉ là cảm giác... vô cùng trống rỗng thôi, nói sao đây, cảm giác cứ như ngươi vừa đi chơi gái xong và tiến vào trạng thái hiền nhân vậy."
"Ví dụ kiểu gì thế, ta không có đi chơi gái bao giờ và ngươi cũng vậy, đừng có nói như thể ngươi là bụi hoa lão thủ như thế."
Trần Lâm chợt cảm thấy có chút buồn cười khi nghe Thường Nguyệt ví dụ, hắn không khỏi cười mắng nàng một câu như thế.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng chỉ nhún vai một cái rồi nói:
"Không quan hệ, dù sao chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy rồi nha."
"Vậy ra đây là tác dụng phụ của năng lực mô phỏng "gợn sóng" của kẻ khác sao? Sẽ khiến cho bản thân sau đó lâm vào trạng thái chán nản như thể bị burn out và cạn kiệt Dopamine như lúc ngươi lúc này đây."
"Có lẽ là vậy, ài, ta cũng không biết nữa, cũng có thể đây chỉ là tác dụng phụ cho riêng ta thôi, dù sao đối tượng mà ta mô phỏng là chính ta trong tương lai cũng không tính là người khác, vì vậy mà tác dụng phụ còn có chút nhẹ, nếu như là tình huống giống tên dã nhân này thì tác dụng phụ có thể sẽ tệ hơn thế này nhiều, dù sao khoảng cách giữa yêu thú và nhân tộc cũng có chút lớn, mạo muội đi xa khỏi giới hạn như thế để có thể đạt được toàn bộ lực lượng của "Liệt Địa Bạo Hùng", có lẽ linh hồn của người này đã sớm biến doạn hoàn toàn, không cách nào quay trở lại bình thường được nữa."
Thường Nguyệt nói ra suy đoán của bản thân, dù bản thân nàng hiện tại cũng đang phải trả giá cho sức mạnh mượn tạm vừa rồi, Thường Nguyệt biết được hiện tại chính cảm thấy bức rứt khó chịu và không thích ứng đến cỡ nào, giống như ngươi đã mang quen đôi dép size 40 nhưng hiện tại lại bị bắt buộc phải mang lại đôi dép size 35 đã từng mang trước đó vậy, cảm giác khó chịu tới cực điểm.
Mà nàng đây là còn chưa vượt qua quá xa so với giới hạn của bản thân đấy, không khó để nghĩ những võ tu đã hoàn toàn từ bỏ thân phận nhân tộc, bỏ qua tất cả giới hạn để mô phỏng hoàn toàn "gợn sóng" của yêu thú, bọn hắn sẽ phải nhận lấy cái giá nặng nề cỡ nào, cái giá cụ thể là gì thì Thường Nguyệt không biết được, nàng chỉ biết là tuyệt đối sẽ không rẻ mà thôi.
"Thế trạng thái hiện tại có khắc phục được không hay ngươi sẽ vĩnh viễn như thế này?"
Trần Lâm nghe xong liền không khỏi lo lắng hỏi.
Thường Nguyệt cũng hơi cảm ứng tình trạng của bản thân hiện tại một chút, sau đấy liền thở phào một hơi liền nói ra:
"Không sao, tất cả chỉ là tạm thời mà thôi, để ta nằm nghỉ thêm một chút, thân thể liền có thể hoạt động bình thường trở lại, tâm trí cũng sẽ dần quay về trạng thái lúc bình thường."
Nói xong, mí mắt Thường Nguyệt cũng dần dần trầm xuống cuối cùng là hoàn toàn đóng lại, nàng trực tiếp thiếp đi vì đã lao lực quá độ.
Thấy vậy, Trần Lâm cũng trầm mặc và giữ yên lặng để cô vợ trẻ có thể ngủ ngon giấc để hồi sức.
Hắn nhìn sang thi thể của dã nhân lúc này đã hóa thành vô số quang điểm và tản đi mất, còn xót lại chỉ là một mẩu xương kỳ lạ không biết là của loài nào và là xương của bộ phận nào.
"Thứ này có tác dụng gì?"
Trần Lâm tự hỏi nhưng ngắm nghía mãi cũng không thấy được điểm đặc biệt, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ đợi Thường Nguyệt tỉnh lại liền nghiên cứu sau, dù sao hiện tại hắn cũng không có thực thể, không thông qua thân thể của cô vợ trẻ, hắn cũng không thể làm gì hơn được.
Sau đó, nhàm chán không có gì làm, Trần Lâm cũng chỉ có thể quan sát xung quanh để canh gác tránh có kẻ địch tập kích đột ngột, thi thoảng thì lại quay sang ngắm nhìn vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ của Thường Nguyệt, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt của Thường Nguyệt khi ngủ, Trần Lâm liền không cầm lòng được mà khẽ nở nụ cười.
"Thật là một nha đầu ngốc, ngươi vốn dĩ không cần phải tự làm khó mình như thế."
Trần Lâm thở dài một hơi rồi chợt lắc đầu, theo hắn nghĩ con đường tiên lộ không nhất thiết phải đi nhanh và hấp tấp làm gì, cứ bình yên thong thả từng bước, mỗi khi gặp khó khăn thì mới ngồi xuống nghĩ cách giải quyết liền được.
Chỉ là đáng tiếc tính tình của Thường Nguyệt lại quá hấp tấp vội vàng, nàng dù làm gì cũng muốn thật hoàn tráng và hết mình, như thể đó là ngày cuối cùng của cuộc đời vậy, đối với tính cách này của nàng, Trần Lâm nhiều lúc cũng rất khó hiểu và muốn khuyên, nhưng nghĩ thật kỹ lại thì hắn cũng chẳng có lý gì để mà khuyên cả bởi thành tựu cả hai đạt được quá chênh lệch, Thường Nguyệt như mặt trời buổi ban trưa, luôn đứng tại nơi cao nhất của thế giới và phô diễn ra hào quang của nàng, trong khi hắn chỉ như một ngọn núi thường thường không có gì lạ, cứ yên ả tại đó cả đời và nấp dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời hàng ngày.
Núi không thể hiểu tại sao mặt trời lại chăm chỉ và hết mình đến vậy để soi sáng thế giới một cách đều đặn, và ngược lại, mặt trời cũng không thể hiểu được tại sao ngày qua ngày, núi vẫn luôn ở đó và không đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn này.
Chỉ là dù khác nhau như thế, nhưng núi và mặt trời lại chưa từng cảm thấy bản thân có gì không ổn và mặc dù nghi hoặc, nhưng bọn hắn cũng không cảm thấy đối phương có gì không ổn hay nói đúng hơn là cả hai đều thích bên còn lại cứ tiếp tục như thế, vì nhờ đó mà núi có thể luôn biết được mặt trời sẽ đến khi nào, và mặt trời cũng sẽ thấy được núi vẫn luôn ở đó để chờ mặt trời.