"Phụt!"
Chui ra khỏi bức tường đá dày cộm, Thường Nguyệt khặc ra một búng máu liền phun ra sau đấy liền đưa tay chùi mồm, ánh mắt tương đối tức giận mà nhìn lấy nguyên đám tượng đồng trước mắt.
"Không sao chứ?"
Trần Lâm có chút lo lắng hỏi, chỉ là Thường Nguyệt cũng còn rất sung sức, nàng cười gằng một cái liền nói:
"Ta thì không sao, nhưng đám đồng nát này thì chuẩn bị có sao rồi đấy, không chơi trò né chướng ngại vật nữa, ta muốn đập nát tất cả bọn hắn."
"Đợi chút, làm vậy..."
Không đợi Trần Lâm kịp nói xong, Thường Nguyệt đã cực tốc phóng tới nhắm vào một bức tượng đồng la hán gần nhất rồi tung quyền, cuộn cuộn "gợn sóng" ngay lập tức đem đối phương chấn ngã, vùng bụng lõm xuống một cái hố, mặc dù không hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu nhưng chiến lực giảm sút là điều tất nhiên rồi.
Chỉ là chủ động đánh phủ đầu như thế Thường Nguyệt cũng phải trả giá khi mà nàng nhanh chóng tránh được một tên tượng đồng đánh lén, nhưng không thể tránh được công kích của tượng đồng thứ hai.
"Ầm!!"
Ngay lập tức cô vợ trẻ liền bị đánh trúng, toàn bộ thân thể bị chôn sâu xuống đất.
"Cút ngay!!"
Tượng đồng la hán còn không kịp thu tay liền ngay lập tức bị Thường Nguyệt mạnh mẽ nắm lấy nắm đấm sau đó vặn ngã cả thân thể tượng đồng.
Bất chấp thân thể lúc này máu không, Thường Nguyệt vận dụng "gợn sóng" để nhanh chóng hồi phục lại vết thương đồng tiếp tục lao lên đối trọng trực tiếp với mười ba tên tượng đồng la hát còn đứng.
"Vút!"
Không chút huyền niệm, Thường Nguyệt sau khi lại đánh ngã một tên tượng đồng la hán nữa nàng liền tiếp tục bị đánh bay ra xa.
Lần nữa chui ra từ bức tường bao quanh quảng trường, hai mắt Thường Nguyệt giờ đây đỏ hồng không biết là vì nhuộm phải máu tươi từ trên trán đổ xuống hay là vì nguyên nhân gì khác, chỉ là Thường Nguyệt cũng không quan tâm, nàng lần nữa cong người chuẩn bị lại lao tới.
"Thường Nguyệt!, Ngươi đã hứa với ta sẽ biết trân trọng chính mình hơn, bộ ngươi đã quên rồi sao?"
Trần Lâm không nhìn nổi phong cách chiến đấu điên cuồng và coi thường mạng sống như vậy của Thường Nguyệt nữa, hắn liền vội nghiêm giọng lên tiếng.
Dường như nghe ra Trần Lâm lúc này thật sự đang tức giận, cô vợ trẻ mặc dù vẫn còn có chút nóng máu với đám tượng la hán trước mắt, nhưng nàng vẫn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tâm tình sau đó có chút lo âu mà nói:
"Xin lỗi, ta lại để ngươi lo lắng rồi, ta hiện bình tĩnh lại rồi đây."
Thấy Thường Nguyệt lộ ra vẻ mặt đáng thương tựa như vô cùng hối cãi rồi như thế, Trần Lâm cũng không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng nhưng sau đấy cũng không thể giận tiếp nữa liền đành ôn hòa nhắc nhở cô vợ trẻ nhà mình:
"Giữ cái đầu lạnh, mặc dù ta không hoàn toàn cấm ngươi chiến đấu trong trạng thái hoàn toàn điên cuồng, nhưng đó chỉ nên là phương án cuối cùng và khi không còn cách nào khác mà thôi, hiện tại ngươi còn chưa rơi vào bước đường cùng, thế nên để giành được chiến thắng, ngươi cần giữ cái đầu lạnh và một lý trí minh mẫn, dù sao đám tượng đồng kia cũng không cảm thấy đau, việc ngươi có hành hạ hay tr.a tấn bọn chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
Quả thật như thế, nếu không thể hoàn toàn khiến cho kết cấu của tượng đồng biến dạng thì dù cho có quật ngã chúng bao nhiều lần đi chăng nữa, đám tượng đồng vô hồn ấy cũng sẽ một lần nữa đứng lên.
Nhìn mười lăm bức tượng đồng đang dạo bước đi tới, Thường Nguyệt hít một hơi sâu và cố gắng thanh lọc đi tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng lúc này.
Trần Lâm nói phải, việc nàng phẫn nộ với những bức tượng trước mắt ngoại trừ tự giày vò chính mình liền hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Để chiến thắng, nàng cần phải tìm ra được điểm yếu của chúng.
"Đám đồng nát này bởi vì được điều khiển bởi một người nên phối hợp vô cùng đồng đều, chiến thuật ăn miếng trả miếng hoàn toàn không cách nào phát huy tác dụng khi mà ta cứ công kích liền chắc chắn sẽ phải nhận đòn."
Cần phải nghĩ cách khác!
Thường Nguyệt nhắm mắt lại bắt đầu tập trung cực độ để suy nghĩ.
Mặc cho đám tượng đồng từng bước lại gần, Thường Nguyệt vẫn đứng yên bất động.
Cho đến khi tượng đồng gần nhất đã giơ lên bàn chân chuẩn bị dậm xuống, Thường Nguyệt vẫn không nhúc nhích chút nào.
Chỉ đến khi khoảnh khắc chuẩn bị bị dậm trúng, cô vợ trẻ mới một lần nữa mở mắt ra, hai con ngươi sục sôi chiến ý, Thường Nguyệt vận dụng "gợn sóng" để ngạnh kháng cự lực trên bàn chân của tượng đá sau đó lại mạnh mẽ bộc phát chợt đẩy ngã nó.
"Sao rồi, nghĩ ra được gì rồi à?"
Trần Lâm thấy Thường Nguyệt như lần nữa sống lại, toàn thân đều cuồng cuộng sức sống, hắn liền không khỏi cười hỏi.
Chỉ là câu trả lời sau đó của cô vợ trẻ liền khiến Trần Lâm cười không nổi nữa.
"Hoàn toàn không nghĩ ra được gì xấc, xem ra cái trò lâm trận cảm ngộ này cũng không phải lúc nào cũng có hiệu quả."
Vừa đáp, Thường Nguyệt vừa xoay người tránh né một quyền của tượng đồng, rồi nàng lại vận dụng "gợn sóng" để đối kháng với đòn công kích của tượng đồng khác.
Đứng giữa mười lăm tên tượng đồng, Thường Nguyệt không chút nao núng mà chống đỡ từng đòn công kích, chỉ là từ đầu tới cuối nàng hoàn toàn không phản kích chút nào, hoàn toàn tập trung toàn tâm toàn ý để né tránh và phòng thủ.
"Ầm ầm ầm!"
Liên miên công kích giáng xuống nhưng không phải bị đón đỡ liền là bị Thường Nguyệt sớm tránh né, Thường Nguyệt như một con bướm linh hoạt nhẹ nhàng bay múa giữa không gian.
Trần Lâm ở một bên quan chiến liền nguy hoặc và khó hiểu không thôi bởi chỉ hoàn toàn phòng ngự và tránh né như vậy hình như cũng không giống phong cách thường ngày của cô vợ trẻ mà hắn biết lắm.
Chỉ là hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào tài năng đấu pháp của Thường Nguyệt, Trần Lâm cũng không hỏi nhiều mà cứ thế ở một bên im lặng quan sát kỳ biến.
Lần lượt đón đỡ từng đòn công kích, mặc dù tần suất có chút dồn dập, và từng quyền từng cú dậm đều như trời giáng, nhưng Thường Nguyệt biểu thị bản thân vẫn có thể đón đỡ được, đồng thời còn có thể đón đỡ được vô cùng ung dung và không còn chật vật như trước đó nữa.
Này là bởi Thường Nguyệt đã dần dần ghi nhớ và làm quen với nhịp độ công kích của đám tượng đồng la hán.
Chỉ là dù vậy, Thường Nguyệt vẫn không hài lòng, nàng dường như còn đang chờ đợi một điều gì đó.
"Cảm giác, cảm giác, cho ta cái cảm giác đó đi nào."
Tự nhủ với lòng, Thường Nguyệt càng thêm tập trung vào từng lần đón đỡ.
Cho đến khi dự cảnh trước một đòn công kích phía sau lưng, Thường Nguyệt cảm thấy có thể tránh né được liền theo bản năng muốn tránh né.
Chỉ là ngay lập tức, linh quang nhất thiểm, Thường Nguyệt ngay lập tức liền nhìn ra gì đó.
Không chút do dự liền quay người, Thường Nguyệt ngay lập tức bộc phát lực lượng mạnh mẽ đem cú đấm của tượng đồng gạt đi.
Đây vốn dĩ chỉ là một cú gạt đòn bình thường, như cánh tay của tượng đồng theo quán tay bị đẩy quơ sang phải ngay lập tức liền dụi vào đầu một bức tượng đồng khác đang định lao tới công kích.
Bức tượng đồng bị vạ lây ngay lập tức xuống trùng hợp đụng ngã hai bức tượng đồng khác đứng phía sau.
Đội ngũ ngay lập tức liền bị rồi loạn đi phân nữa.
Thấy vậy Thường Nguyệt liền chợt vô cùng đắc ý mà tươi cười:
"Bị bắt bài rồi nhé, đồ khốn!"