(Cảm ơn "mèo xuyên không", "zXgKL92518", "Yuh Lê", "phan ká" đã đề cử cho truyện nha hihihi.)
Sơ bộ nắm giữ được tất cả các ứng dụng của "Vô vi chuyển biến" mà hắn có thể nghĩ tới, Trần Lâm bắt đầu đưa ánh mắt tới thứ khả năng tối thượng của kỹ thuật này.
"Bành Trướng Lãnh Địa à..."
Nhắm mắt nhớ lại nguyên lý của kỹ thuật "Bành Trướng Lãnh Địa" trong nguyên tác, Trần Lâm chợt cảm thấy "Lãnh Địa" và "Đại Thế" nó sao mà dị khúc đồng công chi diệu.
Về cơ bản, "Lãnh Địa" gồm hai phần, kết giới và thuật thức.
Trong khi phần kết giới có tác dụng cô lập một mảnh không gian và biến nó thành sân nhà của người thi triển lãnh địa thì thuật thức có tác dụng cải tạo phần sân nhà ấy trở nên có lợi nhất bản thân và giáng hiệu quả bất lợi nhất lên người kẻ địch ở trong lãnh địa.
Và "Đại Thế" thì cũng tương tự, người thi triển "Đại Thế" cần phải dùng thần thức của bản thân để đoạt quyền khống chế một mảng thiên địa từ Thiên Đạo, mặc dù tu sĩ không có thứ tương tự như thuật thức hoặc là có mà hắn chưa biết, nhưng nói chung thì một khi thi triển "Đại Thế" thành công, kẻ địch ở trong mảng thiên địa bị khống chế hoàn toàn không có khả năng né tránh đòn công kích của người nắm giữ "Đại Thế", cùng hiệu quả tất trúng của lãnh địa y như đúc.
"Chỉ là dù không có thuật thức, nhưng "Đao Thế" của Hà trưởng lão dường như đã không khác một "lãnh địa" hoàn thiện là mấy khi mà nó vừa có hiệu quả tất trúng từ việc khóa chặt kẻ địch và sát chiêu chính là "Đồ Thiên Đao Khí" kia, nếu phải vạch lá tìm sâu để tìm kiếm điểm khác nhau thì có lẽ đó là "Đại Thế" không có kết giới vì vậy mà nội bộ "Đại Thế" vẫn chịu sự ảnh hưởng bởi các quy tắc của thế giới bên ngoài, trong khi "Lãnh Địa" thì có kết giới, vì vậy mà không gian bên trong lãnh địa hoàn toàn cô lập và quy tắc trong lãnh địa hoàn toàn phụ thuộc vào cơ chế thuật thức của người thi triển chứ không phải quy tắc của "Thiên Đạo"."
Để mà nói giữa "Đại Thế" không có kết giới và "Lãnh Địa" có kết giới thì cái nào hơn cái nào, Trần Lâm rất khó khẳng định được bởi cả hai đều có đặc trưng riêng.
Mặc dù trong nguyên tác, các "Lãnh Địa" có kết giới thường sẽ bị "Lãnh Địa" không kết giới khắc chế rất mạnh, nhưng Trần Lâm không nghĩ việc "Đại Thế" không có kết giới nguyên lý nó giống với một "Lãnh Địa" không có kết giới.
"Đại Thế" không có kết giới là bởi người thi triển không cách nào hoàn toàn đoạt được quyền khống chế mảng thiên địa đó từ tay Thiên Đạo, có lẽ là vì thiếu thứ gì đó tựa như "thuật thức bẩm sinh" nên mới vậy, vì thế có thể nói "Đại Thế" càng giống như một cái kết giới nửa mở thì đúng hơn, không phải người thi triển không muốn đóng hoàn toàn mà là vì bọn hắn không thể đóng kín hoàn toàn mảng thiên địa ấy nên mới bất đắc dĩ để nửa mở như vậy.
Vì thế nên Trần Lâm vẫn rất nóng mắt kỹ năng "Bành Trướng Lãnh Địa" bởi nếu học được, vậy hắn sẽ ngay lập tức đạt được chiến lực tương đương với Hà trưởng lão khi ấy, khi mà đối phương bật "Đao Thế" để trảm tên Trúc Cơ Vạn Thi Quan kia.
"Hừm, bước đầu tiên cần làm đó là dựng lên một cái kết giới của bản thân trước, mặc dù không biết trong nguyên tác làm thế nào, nhưng có lẽ ta có thể thử học theo đám người Tiêu gia."
Nhớ tới không lâu trước đó, hai mươi tên Trúc Cơ Tiêu gia đồng loạt sử dụng thần thức để đoạt quyền khống chế một mảng thiên địa nhỏ nhằm dựng lên một cái "Đại Thế" chấp vá.
Mặc dù hiệu quả không ra sao, nhưng Trần Lâm vẫn cảm thấy thao tác ấy rất có giá trị tham khảo, vì vậy mà hắn liền phân thân làm ba sau đấy tiến hành bành trướng thần thức của mình.
Với quy mô thần hồn kinh người, Trần Lâm dễ dàng lắp đầy một mảng khu vực rộng lớn bằng thần hồn của bản thân.
Bước tiếp theo, hắn cần lấn át ý chí của "Thiên Đạo" để đoạt quyền khống chế mảng thiên địa này.
Nghe đã không dễ rồi, nhưng khi thực hành Trần Lâm mới phát hiện ra vấn đề mới:
"Phải làm sao để lấn át ý chí của Thiên Đạo bây giờ?"
Trần Lâm không biết được, bởi khi ấy đám Trúc Cơ kỳ của Tiêu gia dường như thông qua một môn bí thuật nào đấy để làm được, và hắn nhìn từ ngoài thì rất khó để thấy tường tận được cơ chế của bí thuật kia.
"Chậc quả nhiên không dễ như ta nghĩ, chắc phải làm phiền Thường Nguyệt thăm dò thử một chút vậy."
Nghĩ như thế, Trần Lâm liền câu thông với cô vợ trẻ nhà mình.
...
Trong sảnh tiệc, Thường Nguyệt sau khi dùng súng phán xét kiểm tr.a qua một đợt thức ăn thức uống, thấy không có vấn đề nàng liền bung lụa mà ăn thịt uống rượu, tư thái vô cùng hào sảng, hoàn toàn không có chút gì giống như là người vừa quấy cho Tiêu gia gà bay trứng vỡ.
"Hahaha, tiểu hữu thấy bửa tiệc tiếp đãi này của Tiêu gia ta thế nào, không bị mất quy cách chứ?"
Lão tổ Tiêu gia thấy Thường Nguyệt phóng khoáng không câu nệ như thế, hắn cũng cười phá lên một tiếng sau đó lại hỏi thăm ý nghĩ của Thường Nguyệt lúc này.
"Cũng tạm được đi."
Vừa nhai vừa trả lời, Thường Nguyệt vốn định nói thêm gì đó chỉ là sắc mặt nàng chợt đọng lại trong giây lát, nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra và tiếp tục nhai.
"Hahaha, quý đạo hữu đây quả nhiên là có phong thái của bậc hào kiệt, cũng không biết quý danh của đạo hữu đây là gì, gia sư là người phương nào."
Thẩm gia chủ và Ngọc gia chủ tay cầm ly rượu tới tươi cười bắt chuyện.
Nghe vậy, cũng không cảm thấy có gì là không thể nói, Thường Nguyệt liền nhúng vai đáp:
"Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta gọi Tô Thường Nguyệt, đệ tử nội môn của Thiên Nguyên Huyền Tông, gia sư là Lưu Lăng Vân, trưởng lão Kim Sơn."
Nghe vậy, Thẩm gia chủ và Ngọc gia chủ đều có chút chấn kinh bởi gia thế của Thường Nguyệt.
Mặc dù bọn hắn chỉ là Trúc Cơ ở vùng thâm sơn ngõ cùng này, nhưng chút thường thức như trưởng lão của một sơn trong nội môn có địa vị cao cỡ nào bọn hắn vẫn là biết.
Cả hai sau đó không khỏi nhìn nhau mà cười khổ, trong lòng thầm than ngươi có chổ dựa lớn như thế sao từ đầu không lộ ra đi, là sợ bọn ta không nể mặt ngươi hay gì?
Ngược lại thì cùng là Kim Đan, lão tổ Tiêu gia cũng không bị dọa sợ bởi danh hào của Lưu Lăng Vân, hắn chỉ thầm suy tư một chút sau đấy lại cười nói:
"Thì ra tiểu hữu đây là đệ tử của nha đầu ngang bướng kia sao, quả nhiên rất trò và thấy đều như nhau, đều có tướng gây chuyện ahahaha."
Nghe vậy, tới phen Thường Nguyệt chợt ngạc nhiên mà hỏi:
"Tiêu tiền bối đây có quen sư tôn của ta sao?"
"Nói quen thì cũng không đến mức, ta chỉ là từng nghe từ vài người bạn già vẫn còn nhậm chức trong tông môn kể lại những sự tích của sư tôn nha ngươi thôi, chậc chậc, không thể không nói, sư tôn của ngươi không chỉ sở hữu thiên phú khoáng cổ thước kim, ngay cả tài gây chuyện cũng là ngàn năm có một đấy."
Thấy bộ dáng của đối phương tựa như đang cảm khái, Thường Nguyệt cũng rất hứng thú với lịch sử đen của sư tôn nhà mình nên nàng liền gặn hỏi:
"Không biết sư tôn nhà ta lúc trước đã làm những gì mà lại nổi danh như thế?"
"Hah, cái này một lời khó nói hết đâu, từ chút việc lông gà vỏ tỏi như trộm linh dược từ dược điền tới những đại sự như đệ tử tông ta kéo băng đi đánh nhau với đệ tử của các đại thế lực khác khi ấy cũng đều có dấu răng của sư tôn ngươi ở trong."
"Chậc, không hổ danh là nàng."
Nhớ tới tính tình của sư tôn nhà mình, Thường Nguyệt cũng liền không cảm thấy lạ lắm.
Lại uống một hớp rượu, nàng liền chợt vờ như lơ đễnh mà đổi chủ đề.
"Mà thứ cho vãn bối hỏi câu này có chút riêng tư, không biết trong trận chiến vừa rồi, chư vị Trúc Cơ của Tiêu gia đồng loạt thi triển thần thức để khóa chặt không gian ấy là bí thuật gì thế, không biết liệu tiền bối có thể tiết lộ một hai không?"
Nghe vậy, sắc mặt lão tổ Tiêu gia cũng chợt đọng lại, sau đó hắn liền ôn hòa mà lắc đầu nói:
"Đó là bí thuật trọng điểm của Tiêu gia ta, thứ cho lão hủ không thể nhiều lời được rồi."
"Là vậy sao..."
Cảm khái một tiếng, Thường Nguyệt liền bình tĩnh tiếp tục uống rượu.