(Cảm ơn "Xem chùa vương", "pisulu", "Đi Học Hỏi", "Tổng Tư Lệnh vn", "JineeDK", "mèo xuyên không", "Trương Hà", "HeoKhôngTungTăng", "Dtkienxen", "Thiên Lục", "Rakuro", "con nghẹo nhựa", "Lười viết", "zXgKL92518" đã đề cử cho truyện nha hê hê hê hê)

Đang lúc đám thiếu niên thiếu nữ cười đùa cợt nhả thì chợt nhiên, bọn hắn nghe được âm thanh gì đó tựa như tiếng gót sắt nặng nề đạp mạnh từng nhịp trên mặt đất.

Đám thiếu niên thiếu nữ liền chợt chú ý tới ở đầu đường bên kia, một thân ảnh cao lớn toàn thân mặc giáp đen đang ung dung đi tới, phía sau đối phương dường như còn có mấy người nữa.

Nhìn người đang tới với khí thế bức người, đám thiếu gia và tiểu thư vốn chưa từng trải sự đời, chưa biết mùi máu đều chợt bị chấn kinh trong giây lát.

Nhưng rất nhanh, một tên thiếu niên chợt nhận ra bản thân thất thố, hắn liền không khỏi tức giận, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị kẻ khác ngoại chứ cha hắn làm cho giật mình như thế, vì vậy mà sắc mặt hắn trở nên phẫn nộ sau đó bước lên rồi quát.

"Tên ti tiện kia, ngươi sao thấy bổn thiếu gia đây mà không lập tức quỳ xuống để chào?"



Ở phương đối diện, Thường Nguyệt cũng thấy đám người trẻ tuổi ăn mặc xa hoa kia, chỉ là nàng cũng không để ý mà định tiếp tục đi tới, chỉ là không ngờ chưa đi được mấy bước, một tên thiếu niên liền chủ động chắn ngang đường nàng đi khiến Thường Nguyệt nghi hoặc không thôi.

"Ngươi đáng nói ta đấy à?"
"Hừ, ở đây ngoài thứ ti tiện như các ngươi thì còn ai nữa, nhanh đi, mau quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi bổn thiếu gia có lẽ sẽ nhân từ mà tha cho hành động vô lễ vừa rồi của ngươi."

Nghe xong, Thường Nguyệt liền không khỏi hoài nghi mà nhìn sắc mặt đầy kiêu căng của đối phương, trong lòng tự nhủ:
"Móa, thứ đồ não tàn gì thế này, ta tùy tiện đi dạo tí mà cũng có thể gặp sao?"

Tự nhủ là thế, nhưng bởi tự nhận bản thân là người chuộng hòa bình và không thích phiền phức, nên cô vợ trẻ quyết định sẽ giải quyết tình huống này bằng cách thuyết phục đối phương... bằng phương pháp vật lý cơ học.
"Vút."

Một cái chớp mắt, thiếu niên kiêu ngạo chợt kinh hoảng phát hiện một nắm đấm đen ngòm đã dừng lại trước sóng mũi của hắn từ lúc nào không hay, nếu không phải đang có một thân ảnh khác đứng bên cạnh giúp hắn đón đỡ đòn vừa, có khi hiện tại hắn đã bị đối phương đấm nát mặt rồi.

"Ngươi... ngươi cũng dám ra tay."
Không để ý tới tên ngu ngốc kia đang run rẩy chất vấn, Thường Nguyệt nhìn lấy người áo đen đứng ở một bên đang nắm lấy cổ tay của nàng.

"Thú vị thật, đường đường là Trúc Cơ kỳ thế mà lại đi làm hộ vệ cho mấy tên phế vật này, đáng ngươi tu hành tới tận đây sao?"
Nghe vậy, người áo đen liền chợt lộ ra ánh mắt hoài niệm sau đó liền cảm khái một tiếng:
"Không gì là không đáng cả, dù sao lão phu..."

Không đợi nói được hết câu, người áo đen liền chợt biến sắc muốn làm ra phản ứng.

Chỉ là tất cả đều quá muộn, Thường Nguyệt chợt bộc phát lực lượng, sau đó vung tay một cái người áo đen liền bị lực lượng kinh khủng ném bay, đụng vỡ một tòa nhà gỗ, thân ảnh của đối phương liền hóa thành lưu tinh biến mất ở hướng chân trời.

Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, sau đó một thiếu nữ liền run rẩy vì sợ hãi nhưng vẫn hỏi:
"Ngươi... ngươi giết Từ lão rồi?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt nhìn về phương hướng đối phương bị ném bay sau đấy liền nhún vai mà nói:

"Nay ta không có nhã hứng giết người nên chỉ tiễn đối phương một chuyến đi nghỉ dưỡng dài ngày thôi, không cần lo, với tốc độ của Trúc Cơ sơ kỳ chắc bay ba bốn ngày là về được à."
Nghe thấy câu trả lời của Thường Nguyệt, vài âm thanh thở mạnh chợt vang lên.

Sau đó, vô số người mặc áo đen xuất hiện.
Nhưng ngay khi Thường Nguyệt cho rằng bọn họ muốn nhắm vào nàng, thì cảnh tượng trước mắt lại làm nàng hoàn toàn choáng váng và không hiểu ra sao.

Bởi đám người áo đen kia lao tới cũng không phải vị trí của nàng mà là đám thiếu niên thiếu nữ kia, chỉ trong chớp mắt, gần mười tên nam nữ liền bị hộ vệ ôm chuồn mất chỉ để lại duy nhất tên thiếu niên trẻ tuổi kiêu ngạo kia hiện tại đang ngơ ngác tựa như hoàn toàn không tin vào mắt mình.

"Các ngươi đây là ý gì, ta cũng là tộc nhân Tiêu gia mà, sao các ngươi không mang ta đi? Một đám chó ch.ết, bổn thiếu gia nhất định phải lột da các ngươi."

Khống chế không được, thiếu gia họ Tiêu liền phẫn nộ gầm thét, chỉ là rất nhanh hắn liền cảm nhận được một đạo ánh mắt đáng sợ đang nhìn lấy hắn.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi không được động vào ta, ngươi biết cha ta là ai không?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền bật cười một tiếng, sau đấy liền hỏi lại:
"Sao, bộ mẹ ngươi không nói cho ngươi biết à?"
"Ngươi..."
Nghe vậy, thiếu gia họ Tiêu liền bị tức đến á khẩu, hắn muốn nói thêm gì đó, chỉ là một giây sau, tiếp đãi hắn là một gót sắt đạp tới.
"Ầm."

Cả người thiếu gia học Tiêu liền hóa thành tàn ảnh mà bay ngược về sau, đụng nát mấy ngôi nhà rồi mới in sâu vào trong bức tường đá.
"Chán ch.ết."

Thấm mắng một tiếng, Thường Nguyệt vốn muốn nhấc chân tiếp tục đi dạo phố, chỉ là vừa đi được mấy bước nàng liền dừng chân lại, sắc mặt tựa như có điều suy nghĩ nào đấy.
"Kiệt kiệt, chuyện này sẽ thú vị lắm đây."

Thường Nguyệt mở ra kho đồ, mắt nhìn một món vật phẩm nào đó đã bị bỏ xó kể từ hồi mới quay được tới giờ:

"Huy Hiệu Cổ Tích: Tiêu Viêm (màu tím)": Sau khi sử dụng có thể khiến người đeo trải nghiệm một đoạn nhân sinh của Tiêu Viêm khi mà hắn từ thiên tài của gia tộc trở thành phế vật trong suốt ba năm liền, nhận hết thảy khinh thường và nhục nhã để rồi sau đó bị từ hôn và cuối cùng là bái sư một tàn hồn, ước hẹn ba năm để có thể vương giả trở về, đánh mặt tất cả mọi người.

"Chậc chậc, hình như tên ngu ngốc này cũng họ Tiêu nhỉ, nhưng Tiêu Viêm người ta biết ôm đùi, cũng có chút gọi là biết đối nhân xử thế, nhưng nếu đổi lại là một tên ngu ngốc cầm kịch bản như thế thì không biết sẽ ra sao đây?"
Thường Nguyệt không khỏi chợt nổi lên một số ác thú vị.

"Tiểu thư, ngài lại để lộ nụ cười tương đối tiện rồi kìa."
Đứng ở phía sau trầm mặc nãy giờ, Tử Lăng chợt lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền thu liễm một chút sau đấy liền cười nói một tiếng:
"Ta đi một giây rồi sẽ quay lại."
Nói xong, thân ảnh nàng liền chợt biến mất.

Đúng trước tên thiếu niên kiêu ngạo đang bất tỉnh kia, Thường Nguyệt lấy "Huy Hiểm Cổ Tích" ra sau đó dán lên cổ hắn.
Ngay lập tức "Huy Hiệu Cổ Tích" liền mờ dần sau đấy là hoàn toàn biến mất, này cũng đại biểu cho vở kịch trong vai "Tiêu Viêm" của tên này cũng chính thức bắt đầu rồi.

"Kiệt kiệt kiệt, hi vọng chuyện này sẽ mang tới cho ta một chút kịch vui để xem."
Thường Nguyệt thừa nhận tính cách của nàng có chút khác biệt so với các tu sĩ bình thường.

Nếu những tu sĩ khác sinh tử bác đấu là vì tài nguyên tu luyện, vì trả thù, vì các thứ linh tinh khác thì nàng lại hoàn toàn ngược lại, nàng hiếu chiến, nhưng cũng không hiếu sát, bởi nàng chiến đấu không phải là vì lợi ích vật chất, hay nói đúng hơn đạt được lợi ích vật chất chỉ là phụ, mục đích mà nàng chiến đấu phần lớn là vì tìm kiếm niềm vui và sự thỏa mãn cho mình.

Cũng vì vậy mà ngoài hiếu chiến ra, Thường Nguyệt cũng tự nhận bản thân có một chút sở thích đặc thù khác để tìm kiếm niềm vui riêng, và đùa ác chỉ là một trong số đó mà thôi hề hề hề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện