(Vinh danh bị trưởng lão đầu tiên của bộ truyện, "mèo xuyên không"! Thật sự là cảm ơn bác rất nhiều vì đã tặng món quà to lớn đến thế hê hê hê.)
"Hừm, dựa theo bản đồ ghi lại trong trận bàn thì gần đây có một chổ sơn cốc tương đối phồn hoa, chúng ta tới đó xem xem có người biết sửa phi chu không sẵn tiện dừng chân một hai ngày gì đấy để nghỉ ngơi luôn."
Nhìn phần mũi của phi chu gặp chút vấn đề nhỏ nhưng ở đây cũng không có ai biết sửa phi chu, Trần Lâm mặc dù rất có học vấn về mảng linh văn và trận đạo nhưng đối với một mảng luyện khí đoán tạo hắn vẫn còn chưa nhập môn nữa vì vậy Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ đề xuất như thế.
Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì, tất cả liền bắt đầu dựa theo chỉ dẫn để đi tới sơn cốc được ghi chép lại.
Bởi vì khoảng cách không xa, nhóm Thường Nguyệt rất nhanh liền đi tới đại môn lộ thiên của sơn cốc kia.
Chỉ thấy nơi này là một dãy núi hình lòng chảo nối liền nhau, cửa vào sơn cốc là một ngọn núi đã bị đào rỗng thân núi, phía trên đỉnh có khắc vài chữ vô cùng bắt mắt.
"Mã Già Sơn Cốc."
Thấy đại thủ bút như này, Thường Nguyệt không khỏi tặc lưỡi mà khen một tiếng:
"Quả là hảo công trình nha."
Thường Nguyệt cảm thấy có lẽ bản thân vẫn còn đánh giá thấp hai chữ "phồn hoa" trong phần chú thích trên bản đồ.
Nơi này có lẽ cũng không phải nơi khỉ ho cò gáy như nàng đoán mà quả thật là một vùng đất màu mỡ tụ tập nhiều tu sĩ tới an cư lạc nghiệp cũng nên.
"Vào thôi, cùng xem nơi này có thứ gì thú vị không nào."
Nói xong, Thường Nguyệt liền mang theo tâm thái tò mò cất bước đi vào.
Thấy vậy mọi người liền đi theo sau.
Cả đám rất nhanh liền đi vào nội bộ và thấy được cảnh tượng bên trong.
Không thể không nói, vùng sơn cốc này quả thật tồn tại một phường thị tương đối lớn và nhộn nhịp sôi động, người ra vào không ngớt.
Mặc dù về chỉnh thể vẫn nhỏ hơn Thiên Nguyên Thành một chút, nhưng nhìn chung thì đã không kém cạnh là bao đâu.
Thường Nguyệt và đồng bọn đi tới cổng phường thị liền thấy dòng người đang đứng xếp hàng đợi vào cổng, hàng người không thể nói là không dài, vì vậy mà sắc mặt Hạ Hi liền chợt khổ sở nói:
"Cả trăm người thế này, chắc chúng ta phải đợi cả buổi sáng mất thôi."
Nghe vậy, Thường Nguyệt nhìn sơ qua hàng người sau đó liền cười khẩy một tiếng liền nói:
"Đừng lo, ta có cách, các ngươi sau đó cứ đi theo ta là được."
Nói xong, cô vợ trẻ liền giở lại bài cũ, từ trong kho đồ lấy ra một tấm thẻ, Thường Nguyệt vừa giơ lên vừa hô:
"Tránh đường tránh đường, ta có 3 bích đây, ưu tiên 3 bích đi trước, mau tránh đường cho ta."
Đám người bị chen hàng chợt có chút khó chịu, song, khi nhìn thấy kẻ chen hàng là một tên mặc giáp đen toàn thân, giáng vẻ vô cùng hung tợn, hiển nhiên là loại người không dễ chọc, nhất là khi hiện tại đối phương còn vô cùng tự tin mà giương tấm thẻ kỳ quái kia để đòi được ưu tiên, đám người liền không khỏi nghĩ xâu xa.
Bởi vì phần lớn đều là tán tu, xu cát tị hung cơ hồ đã thành bản năng, đám người cũng không dám ho he nửa lời mà lựa chọn án binh bất động để theo dõi kỳ biến.
Rất nhanh, Thường Nguyệt và đám người Tử Lăng, Hồng Nghê... đã thông qua hàng người đang xếp hàng mà đi tới cửa phường thị, nơi đây đang đứng đó vài tên tu sĩ tu vi tầm Luyện Khí trung kỳ, hậu kỳ gì đấy.
"Đứng lại, nếu không phải người cư trú ở đây thì muốn tiến vào Mã Già Sơn Cốc cần đóng tiền qua cửa, mười linh thạch một người, ngoài ra cần phải báo thân phận một chút, và ký vào cam kết không cố ý gây hại hoặc quấy phá lợi ích của phường thị và lợi ích của tam đại gia tộc quản lý phường thị này."
Nhìn thấy lại có một đống giấy tờ đưa tới, Thường Nguyệt liền cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi.
Nàng không hiểu sao cảm giác quy định của nơi này nhìn quen quen lắm, tựa như đã gặp ở đâu rồi.
"Này hảo hán à, chúng ta đều là người thiện lành, đạo đức toàn vẹn, từ nhỏ đã học tập và rèn luyện theo năm điều bác dạy, nên các vị có thể châm chước mà miễn mấy cái thủ tục này được không, chỉ thu mỗi thuế qua cửa thôi?"
Nghe vậy, tu sĩ gác cổng liền không kiên nhẫn mà giương lên linh khí rồi vừa chỉ tới vừa hùng hổ nói:
"Quy định là quy định, không có châm trước, nếu không làm cam kết thì các ngươi có thể cút..."
Chưa nói hết câu, Thường Nguyệt liền vươn tay nắm lấy cây gậy linh khí trước mắt rồi cầm tới, nàng vừa cảm khái:
"Linh khí này trông cũng khá đẹp mắt đấy nha, nhưng còn thiếu chút mỹ cảm, đây để ta giúp ngươi điều chỉnh lại một chút."
Vừa nói, cô vợ trẻ liền nhẹ nhàng nắm lấy hai đầu của cây gậy rồi bắt đầu dùng lực để bẻ.
Có lẽ là vì nguyên liệu dùng để luyện chế là kim loại nên côn sắt vô cùng dẻo, dễ dàng liền bị cô vợ trẻ uốn cong thành nhiều hình dạng thú vị và cuối cùng thành phẩm là một con thỏ không mấy đẹp đẽ lắm.
"Đây, trả ngươi này, không cần cảm ơn đâu."
Nhận lại linh khí côn sắt hay nói đúng hơn là đã từng là linh khí dạng côn sắt, tu sĩ gác cổng không khỏi ngớ cả người mà nhìn lấy "con thỏ" dị dạng trên tay, sau đấy hắn lại liếc mắt nhìn thân ảnh toàn thân che kín giáp đen trước mắt, miệng không khỏi thầm nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
"Quy định là ch.ết người là sống, nếu các vị đã tự nhận là người thông tình đạt lý, đạo đức vẹn toàn, đã tuân thủ và rèn luyện năm điều bác dạy từ nhỏ thì tại hạ quả thật không có lý do gì phải ngăn cản các vị cả, xin mọi người đi vào tự nhiên."
"Tốt, vậy thì thật tạ ơn hảo hán đã hiểu cho rồi, đây là tiền vào cửa của chúng ta."
"Ách, cái này thì không cần..."
Không đợi tu sĩ gác cổng nói xong, Thường Nguyệt liền vượt qua hắn mà đi vào.
Hồng Nghê, Tử Lăng, Cảnh Bình, Hạ Hi cũng vội đi theo.
Thấy vậy, tu sĩ gác cổng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy túi linh thạch rồi thở dài một tiếng.
"Lão đại, tên kia là ai mà lại đáng sợ như vậy, có thể dùng man lực uốn cong cả trung phẩm linh khí như thế?"
Nghe tiểu đệ hỏi, tu sĩ gác cổng liền trừng mắt nói:
"Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai bây giờ? Hiếu kỳ như thế sao vừa nãy không lên mà hỏi đi?"
Nói xong, tu sĩ gác cổng nhìn thanh trường côn méo mó biến dạng trên tay một cái sau đó liền nói:
"Nhanh, đi báo cho gia chủ có kẻ lợi hại tới Mã Già Sơn Cốc, nghi vấn có lẽ là Trúc Cơ đại tu."
"Vâng, lão đại yên tâm, ta lập tức liền đi báo tin."
...
Trên đại lộ đông đúc tấp nập trong phường thị.
Các lộ tu sĩ đều đang vị con đường tu đạo mà bôn ba khắp chốn vì kế sinh nhai, có người thì buôn bán hàng rong, có người thì lựa chọn bầy gian hàng, cũng có không ít người vì không có tài lẻ hay sở trường nào mà chỉ có thể đi làm thuê cho tu sĩ khác.
Nhưng dù là loại người nào thì trên mặt bọn hắn có một điểm chung đó là vô cùng hấp tấp vội vàng tựa như đang ngại thời gian của bản thân không đủ vậy.
Chỉ là dáng vẻ hấp tấp vội vàng ấy khi thấy được một đám thiếu niên thiếu nữ ăn mặc hoa lệ sánh vai mà đi, tất cả tán tu đều đồng loạt biến sắc sau đó liền xoay người tránh đi như tránh tà.
Cũng không trách được đám tán tu tại sao lại e dè như thế, chỉ vừa liếc nhìn qua liền có thể thấy đám thiếu niên thiếu nữ kia tuyệt không đơn giản, từng cái ăn mặc sặc sỡ xa hoa không nói, trên mặt từng người đều treo lấy thần sắc kiêu ngạo và hống hách tới tột cùng.
"Uy, tên kia, ngươi vừa nhìn thấy bổn thiếu gia liền quay người muốn đi là có ý gì? Khinh ta đúng không?"
Nghe vậy, tên tán tu liền hoảng rồi vội nói:
"Không, không có, tiểu nhân nào dám khinh thường Tiêu thiếu gia đâu."
"Vậy ngươi vừa rồi là có ý gì?"
"Tiểu nhân... tiểu nhân sợ bản thân làm bẩn mắt chư vị thiếu gia và tiểu thư nên muốn tự che dấu chính mình ạ."
"A, biết nghĩ quá nhỉ, thôi được rồi, bổn đại gia không làm khó ngươi, mau cút đi."
"Vâng vâng, đa tạ Tiêu thiếu gia tha thứ."
Nói xong, vị tán tu kia vừa muốn quay người rời đi, một giọng nói liền vang lên từ phía sau hắn:
"Ta có nói là cho ngươi dùng chân để cút chưa?"
Lời này là từ một thiếu niên lạnh lùng trong nhóm.
Nghe vậy, tán tu liền chợt trở nên khó xử, sau đó sắc mặt méo mó mà nói:
"Vậy, vậy tiểu nhân liền dùng tay để cút."
Chỉ là hắn vừa chống tay xuống đất, một giọng nữ nhí nhảnh khác liền chợt vang lên:
"Ngươi này là định coi nhẹ bổn tiểu thư đấy à, ta có cho ngươi dùng tay để cút đi sao?"
Nghe vậy, tán tu số khổ liền lâm vào cực độ khó xử rồi nói:
"Vậy... vậy các vị thiếu gia và tiểu thư muốn tiểu nhân làm thế nào đây?"
Được đám thanh niên bao quanh là một nữ hài với dáng người mảnh khảnh, sắc mặt lung linh, chỉ là sâu trong ánh mắt nàng lại tràn ngập vẻ trêu cợt để nhìn lấy tên tán tu trước mắt, nàng chợt cười khẩy một tiếng rồi nói:
"Ngươi làm sao là chuyện của ngươi, chẳng lẽ lại muốn bổn tiểu thư đây thị phạm cho ngươi hay gì?"
Nghe vậy, tán tu kia liền biến sắc vội phủ nhận:
"Không có không có, Thẩm tiểu thư hiểu nhân, là tiểu nhân ngu dốt không kịp nghĩ ra, hiện tại tiểu nhân liền cút cho khuất mắt ngài liền."
Nói xong, hắn liền nằm dài trên mặt đường, sau đó liền dùng cằm của mình để ẩn về phía trước để làm trọng tâm kéo thân thể đi, cứ thế hắn liền như con rắn chậm rãi trườn tới trong khi phía sau chợt phá lên một trận tiếng cười đùa cợt nhã.