(Cảm ơn "mèo xuyên không", "Tổng Tư Lệnh vn", "vô thượng kỷ nguyên", "HeoKhôngTungTăng", "Lười viết ", "pisulu", "zXgKL92518", "JineeDK", "Xem chùa vương" đã đề cử cho truyện nha ahihihi)
"Vậy khi nào ngươi liền định xuất phát đi tìm động phủ của cổ võ tu?"
Đang cùng nhau tu sửa lại trận pháp, Trần Lâm chợt nhiên liền hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không có suy tư quá nhiều liền ung dung trả lời:
"Ờm, có lẽ là tầm hai ba ngày nữa đi, ta thì khởi hành bất kỳ lúc nào cũng được đấy, nhưng phải nhường Hồng Nghê sư muội có thời gian chuẩn bị nữa nha."
Thấy còn ba ngày thời gian, Trần Lâm theo bản năng suy tư nên chế loại phù gì cho phù hợp với tình trạng của cô vợ trẻ hiện tại.
Chỉ là chợt nhiên hắn lại nhớ tới pháp lực của Thường Nguyệt có đặc tính "lấn át" vô cùng cổ quái có thể chôn vùi mọi loại năng lượng ngoại lai có mật độ thấp hơn nó, loại đặc tính như thế hiển nhiên rất phù hợp trong chiến đấu nhưng khiếm khuyết cũng không nhỏ đó là hoàn toàn không cách nào dùng để vẽ phù được, à không chỉ không cách nào vẽ phù được, sợ là ngay cả kích hoạt linh phù cũng làm không được bởi kích hoạt linh phù cần thôi động một ít linh lực hoặc pháp lực vào để làm kíp nổ, nhưng với đặc tính kì lạ kia, Thường Nguyệt vừa thôi động pháp lực thì linh phù sợ là sẽ lập tức bảo hỏng mất.
Trong khi bản thân hắn hiện tại còn chỉ mới là Luyện Khí tầng bảy, linh lực của một mình hắn không cách nào chèo chống hắn tới khi chế xong một tấm linh phù nhị giai được.
Tựa như nhìn ra Trần Lâm đang có suy nghĩ, Thường Nguyệt cũng đoán được phần nào ý nghĩ của hăn lúc này, vì vậy nên nàng liền vỗ vai hắn một cái sau đó liền nói:
"Không cần phải lo nghĩ như thế đâu, ta hiện tại đã rất mạnh rồi, ngươi có thể tự tin vào năng lực của ta."
Nghe vậy, Trần Lâm liền càng cảm thấy hơi sầu não hơn một chút bởi ý vị điều này là hắn hiện tại rất khó có thể mang lại trợ giúp lớn trong chiến đấu cho Thường Nguyệt.
Chỉ là hiện tại bầu không khí cũng đang tốt, không muốn để cho Thường Nguyệt lo nghĩ nhiều, Trần Lâm cũng nở nụ cười sau đó liền nói:
"Ta không có sao cả, ngươi yên tâm đi, à, mà ngươi đã có kế hoạch làm sao để tới được vương quốc Thái Tuế chưa?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền nghi hoặc nói:
"Không phải là cứ thuê một tòa phi chu rồi bay tới đó sao?"
Thấy Thường Nguyệt thiếu kiến thức cơ bản như thế, Trần Lâm liền lắc đầu một cái sau đó thay nàng phổ cập một chút:
"Nếu là ngươi định ngôi phi chu loại nhỏ dùng để bay tới bay lui giữa tông môn và Thiên Nguyên Thành thì không có đâu, phi chu loại nhỏ không bay được đoạn đường dài như từ tông môn tới vương quốc Thái Tuế."
"Ặc, như vậy thì hiện tại làm sao bây giờ, chẳng lẽ thuê xe ngựa?"
"Không cần, thật ra thì tông môn cũng có cho đệ tử thuê phi chu cỡ trung, nhưng giới hạn ở đệ tử nội môn trở lên, may mà ngươi hiện tại cũng vừa hay là đệ tử nội môn rồi, khi nào rảnh rổi thì đến Nội Vụ Đường một chút để đăng ký thuê phi chu liên được, chỉ là thủ tục hình như cũng không nhanh lắm."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền chợt ỉu xìu xuống sau đấy liền càm ràm.
"Ài, lại phải làm thủ tục lằng nhằng à, chán vậy?"
"Phải chịu thôi, nếu không thuê thì ngươi chỉ có thể bay đi một mình hoặc là ngồi xe ngựa để chạy đường dài."
"Ài, xem ra không có cách nào khác rồi."
...
Ngày hôm sau, vừa báo thời gian và địa điểm hẹn cho Hồng Nghê, Thường Nguyệt liền lên đường tới Nội Vụ Đường.
Bởi vì ở đây là nơi đệ tử nhận phúc lợi hàng tháng của tông môn nên chắc chắn sẽ không có ngày vắng vẻ rồi.
Tới nơi này, Thường Nguyệt liền thấy được ở đây đông ngươi vô cùng làm cho nàng có chút bất đắc dĩ.
Chỉ là ngay khi định tiến lên xếp hàng, Thường Nguyệt liền chợt nghĩ ra gì đó, sau đấy nàng liền từ trong túi lấy ra một thứ sau đó liền vừa tiến tới.
"Trành đường tránh đường, ta có ba bích đây, ưu tiên người có ba bích đi trước nào."
Hành động chen hàng này của cô vợ trẻ tất nhiên là nhấc lên phản ứng không nhỏ từ đám người đang xếp hàng.
Không ít người quay đầu lại, sắc mặt giận dữ hé miệng tựa như muốn mắng chửi, chỉ là khi nhìn thấy tấm ba bích trong tay người mặt giáp đen kia, tất cả đều đồng loại nghi hoặc.
Đây là thứ gì?
Đây là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người lúc này, chỉ là khi thấy thái độ của Thường Nguyệt dù đang chen hàng cũng ung dung như thế, mặc dù vô cùng nghi hoặc nhưng mọi người cũng não bổ suy đoán tấm thẻ kia có lẽ là một loại chứng minh thân phận nào đấy, vì vậy mà để tránh rước lấy phiền phức, mọi người đều đồng loạt tránh ra một bên cho Thường Nguyệt đi qua.
Ở trong gốc tối, đội trị an cũng nhìn thấy hành động vô pháp vô thiên của cô vợ trẻ, chỉ là khi bọn hắn định hành động để thực thi chức trách thì chợt thấy hàng người nhanh chóng nhích qua nhường đường cho người mặt giáp đen kia.
Tất cả thành viên của đội trị an có mặt lúc này đều không khỏi nghi hoặc sau đó nhìn nhau một cái tựa như đang ra ám hiệu nào đó.
"Người kia là ai?"
Một người trông có vẻ là đội trưởng của đội tri an này đọc được ám hiệu của đội viên, sau đó hắn liền nhìn người mặc giáp đen kia một cái.
Hắn thân cư chức cao, tất nhiên là biết được đây là tiêu chí của vị quán quân của kỳ Ngoại Môn Thi Đấu năm nay.
Chỉ là quán quân thì quán quân, quy định của tông môn vẫn phải được giữ gìn một cách nghiêm túc.
Chỉ là khi nhìn tới tấm thẻ bài được đối phương gọi là "3 bích", đội trưởng cũng rất nhanh liền nghĩ đến một chuyện đó là quán quân các kỳ Ngoại Môn Thi Đấu đều sẽ được tông chủ ưu ái thưởng riêng.
Phần thưởng này không nằm trong quy định của tông môn và không năm nào giống năm nào, vì thế dù là hắn cũng không biết được.
Nhưng dựa vào thái độ tự tin của người kia liền thấy được đối phương hoàn toàn không lo lắng chút nào khi chà đạp lên quy định của tông môn thế này, này hẵn là do có chổ dựa đủ cứng, và tấm thẻ bài kia chính là vật đáng ngờ nhất, nhưng cũng là có khả năng nhất.
Chỉ trong một giây, đội trưởng đội trị an liền tưởng tượng và não bổ ra rất nhiều thứ.
Hắn lại nhìn đám đông đang xếp hàng.
Vô cùng trật tự và không có tí rối loạn nào, này dù có bị trách cứ thì tội cũng không nặng chút nào, hắn hoàn toàn có thể ung dung gánh được, chỉ là nếu như hiện tại liền lên bắt đối phương, nếu tấm thẻ gọi là "3 bích" kia thật đại biểu cho tông chủ vậy thì dù hắn làm đúng luật nhưng cũng tiêu chắc rồi, mặc dù không đến mức sẽ bị nghiêm phạt cỡ nào, nhưng ngày sau sợ là khó thăng tiến được.
Trong mấy giây ngắn ngủi, đội trưởng liền tưởng tượng ra vô vàn kịch bản, trong đó tồi tệ nhất thì hắn thậm chí còn vì đắc tội cùng lúc thiên kiêu của tông môn và tông chủ nên bị cấp trên chén ép tới mức bị tống khỏi tông môn, từ nay bất hạnh trở thành một tên tán tu nghèo khó.
Mồ hôi lạnh chợt xuất hiện sau gáy, mặc dù biểu cảm của đội trưởng vẫn nghiêm túc như mọi khi nhưng hắn chỉ nhìn lại người kia một cái sau đó liền lùi lại.
Thấy vậy, các đội viên mặc dù nghi hoặc vị đội trưởng kia luôn hành sự nghiêm chính không sợ cường quyền hôm nay bị sao thế này, nhưng mọi người chỉ nghi hoặc chứ cũng không dám hành động khác thường, vì vậy nên tất cả đều quay lại vị trí cũ.
Phía đám người đang xếp hàng thấy đội trị an cũng không dám tiến lên ngăn cản, vì vậy từng cái đều âm thầm cảm khái bản thân vừa ra quyết định nhúng nhường là thông minh cỡ nào, không thấy quyền cao chức rộng như đội trị an cũng không dám hành động nông nổi đấy sao?
Cứ thế, hai bên não bộ liên tục để suy đoán ra thân phận và chổ dựa phía sau của cô vợ trẻ, chỉ là Thường Nguyệt cũng không biết mấy chuyện này, nàng cứ thế mà đi thẳng tới quầy nội vụ.
"Ta muốn thuê phi chu trung cấp."
Người tiếp đãi cô vợ trẻ mặc dù bị choáng váng bởi cảnh tượng vừa rồi, nhưng khi thấy đội chấp pháp và hàng dài hơn trăm người không ai dám động đậy ho he trước hành động ngông cuồng của đối phương, hắn cứ tưởng mình bị lạc hậu nên không biết vị đại nhân này mới nổi này là ai, vì vậy mà thái độ cũng vô cùng cung kính và nhẹ nhàng, không có tí ung dung và coi thường như khi tiếp đãi những người khác.
"Sư tỷ buổi sáng tốt lành, xin sư tỷ đợi một chút sư đệ sẽ giải quyết ngay."
Nói xong đệ tử tư vấn liền vội vàng chạy ra phía sau, thái độ hối hả hấp tấp vô cùng khiến cho Thường Nguyệt cũng bị nghi hoặc.
Từ khi nào đám người này làm việc với hiệu suất cao đến vậy thế, sao ta không biết?