(Cảm ơn "Rakuro", "Dtkienxen" đã đề cử cho truyện nha hehehe.)
"Ta thề là ta đã khống chế lại hết mức rồi, này chắc chắn là trận pháp ngươi có vấn đề."
"Không, trận pháp không có vấn đề, chỉ là quả thật cũng không thể trách ngươi được."
"Phải, không thể trách ta được... nhưng vậy thì trách ai bây giờ?"
Ta không sai, trận pháp của ngươi cũng không sai, vậy ai sai? Yamete Kuda"sai" chăng?
Không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc của cô vợ trẻ, Trần Lâm mượn lại phi kiếm trong tay nàng liền bắt đầu xem xét thử.
Đây là một thanh pháp khí loại phi kiếm bình thường, ngoài đặc tính sắc bén ra thì không có gì đặc biệt lắm.
Tuy nhiên, mặc dù thanh phi kiếm này không có điểm nào đặc biệt nhưng trên thân kiếm thì lại có.
Trần Lâm thấy được pháp lực đen tuyền của Thường Nguyệt giờ đây đang chảy xuôi trong thân kiếm, mà những nơi nó đi qua, "linh văn" được vẽ trên thân kiếm liền chợt thiếu mất một chút, nếu cứ dựa theo tốc độ thế này, qua không mấy tiếng nữa thanh pháp khí loại phi kiếm này sẽ triệt để báo hỏng và trở thành một thanh "phôi" kiếm và cần được khắc lại linh văn để nó có thể trở lại đẳng cấp ban đầu.
"Thú vị thật, Thường Nguyệt ngươi có phát hiện ra không, pháp lực của ngươi dường như ẩn chứa một đặc tính tương đối kỳ lạ đấy."
"Ách, có sao?"
Nghe Trần Lâm đột nhiên nói vậy, Thường Nguyệt liền có chút nghi hoặc mà nghoẹo đầu nhìn hắn.
"Cũng không chắc nữa, nhưng thử một chút liền biết nha."
Nói xong, Trần Lâm liền ngồi xuống đất sau đó bắt đầu vẽ vài đạo linh văn lên mặt đất.
Có một điều cần nói ở đây đó là nếu lúc trước Trần Lâm cần hi sinh máu của mình để có thể cấu trúc ra linh văn thay cho việc sử dụng phù tài thì hiện tại hắn thậm chí không cần sử dụng đến máu tươi nữa.
Chỉ bằng "Thần Thức" vô cùng hùng hậu và đặc biệt hơn rất nhiều lần so với Trúc Cơ bình thường, Trần Lâm có thể dễ dàng tay không họa một chút linh phù cấp thấp.
Như hiện tại đây hắn chỉ mất nửa phút liền vẽ xong hai đạo linh phù nhất giai cao cấp.
Làm xong, Trần Lâm nhìn gọi Thường Nguyệt lại gần rồi nói:
"Hiện tại ta sẽ kích hoạt hai đạo linh phù này, vào khoảnh khắc ấy ngươi cũng truyền pháp lực của ngươi vào hai đạo linh phù này được chứ?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không cảm thấy có gì khó khăn, chỉ là nàng nhìn khoảng cách gần thế này liền không khỏi nhíu mày rồi hỏi:
"Ngươi ở gần thế này sẽ không bị nổ bị thương đấy chứ? Không ấy lui lại một chút đi để ta kích hoạt cho."
"Không sao, ta hiện tại đã khó mà bị sát thương được lắm, trừ khi là sát thương thẳng vào linh hồn, nếu không ta có thể ngồi chịu thứ này nổ cả ngày."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng liền không nhiều lời nữa, nhưng chỉ có một nửa nguyên nhân là vì tin tưởng vào lời Trần Lâm mà thôi, một nửa nguyên nhân còn lại chủ yếu là vì nàng tin tưởng vào thực lực của mình có thể bảo vệ Trần Lâm nếu hai đạo linh phù dưới chân phát nổ.
"Được rồi, bắt đầu này."
Vừa dứt lời, Trần Lâm liền kích phát hai đạo linh phù, ngay lập tức, Thường Nguyệt cũng ép ra hai giọt pháp lực đen tuyền sau đó nhỏ vào hai đạo linh phù chuẩn bị được kích hoạt kia.
Linh phù bị kích hoạt lập tức toát ra ánh sáng đậm, chỉ là không đợi chúng kịp phát nổ, hai giọt pháp lực của cô vợ trẻ liền rơi lên phần bề mặt linh văn.
Ngay lập tức, từ phát ra ánh sáng đậm tựa như có thể kích hoạt bất kỳ lúc nào, quang mang của hai đạo linh phù đột nhiên bắt đầu chập chờn sau khi nhiễm phải pháp lực của Thường Nguyệt rồi đến cuối cùng trở nên tối sầm lại như đèn bị chập mạch.
Diễn tả thì lâu, nhưng quá trình diễn ra lại nhanh vô cùng, linh phù thường thường sau khi được kích hoạt thì tầm nửa giây đến ba giây sau sẽ phát huy tác dụng, nhưng hiện tại nửa giây cũng không tới, hai đạo linh phù trên mặt đất dù bị kích hoạt cũng không thể phát cơ chế của nó mà ngược lại còn bị mất linh bởi một nguyên nhân nào đấy.
Thấy vậy, Thường Nguyệt không khỏi nghi hoặc nhìn Trần Lâm rồi hỏi:
"Chẳng lẽ linh phù của ngươi bị sịt rồi?"
Nghe vậy, Trần Lâm liền lắc đầu sau đó liền nói:
"Không phải là do ta vẽ sai, mà là do pháp lực của ngươi có vấn đề."
Vừa nói, Trần Lâm vừa đưa tay lau đi hai giọt pháp lực đen tuyền kia, để lộ cảnh tượng bên dưới hai giọt pháp lực ấy, linh văn của một linh phù cần nối liền một chổ mà thành, nhưng hiện tại lại bị đứt gãy ở vị trí nơi giọt pháp lực của Thường Nguyệt rơi xuống.
"Thấy không, đoạn linh văn này bị xóa bỏ mất rồi, cũng không đúng, phải nói là bị "lấn át" mất thì đúng hơn."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền ngỡ ngàng sau đấy nghi hoặc hỏi:
"Đây là có chuyện gì rồi?"
"Nói sao đây, có lẽ là do pháp lực của ngươi hơi có chút đặc biệt, quá cô đặc và ngưng tụ, nên mật độ của nó có chút cao vì vậy mà sẽ lấn át đi các loại linh lực, pháp lực khác có mật độ thấp hơn nó."
Bởi vì sở hữu "Thiên dữ chú phược" cường hóa phần "Hồn", Trần Lâm có thể dễ dàng thấy được quá trình pháp lực của Thường Nguyệt "lấn át" mất đoạn linh văn kia, đoạn linh văn bị thiếu cũng không có biến mất, chỉ là nó bị dìm ngập trong giọt pháp lực đen tuyền kia mất rồi nên không cách nào phát huy tác dụng được nữa.
Nghe thấy Trần Lâm giải thích, Thường Nguyệt cái hiểu cái không, nàng nghĩ nghĩ rồi lại hỏi tiếp:
"Vậy chuyện này là tốt hay xấu vậy?"
Nghe được vấn đề này, Trần Lâm nhìn đoạn linh văn trên mặt đất mấy giây sau đấy liền trả lời:
"Có tốt, nhưng cũng có xấu, tốt ở chổ là nếu đối thủ của ngươi chuyên sử dụng pháp khí để đối địch thì đối phương tiêu chắc rồi, chỉ cần có thể khiến một lượng pháp lực vừa đủ của ngươi tiến nhập vào pháp khí của đối phương vậy thanh pháp khí đó liền sẽ trực tiếp báo phế ngay lập tức, cứ như vậy ngươi liền sẽ chiếm được ưu thế to lớn."
"Đù, nhức nách vậy, như thế chẳng phải ta vô đối rồi?"
Nghe thấy cô vợ trẻ nói ra lời ngây thơ như thế, Trần Lâm liền cười một tiếng sau đó liền giội cho nàng một chậu nước lạnh:
"Ưu thế của ngươi rất lớn, đúng, nhưng ngươi đừng quên là chính ngươi cũng không cách nào sử dụng pháp khí được cả, trong khi ở cảnh giới "Trúc Cơ" này, chỉ cần là tu sĩ hơi có gia sản một chút thì không ai không thủ hơn ba món pháp khí trở lên để phòng thân cả, người ta có đồ chơi dự phòng, nhưng ngươi thì lại không có gì hết, nói chung thì cũng không lời lắm."
Nghe vậy Thường Nguyệt trầm từ suy nghĩ một chút, chỉ là nàng cũng chẳng thấy ở đâu có vấn đề cả, đối phương có một món pháp khí với nhiều món pháp khí cũng có khác nhau là mấy đâu, dù sao cứ lần lượt đánh bể là được.
Thấy Thường Nguyệt có vẻ như còn không phục, Trần Lâm liền nói thêm:
"Và đừng quên là lên Trúc Cơ kỳ cần ngự khí phi hành để phi hành với tốc độ cao à nha, ngươi không thể ngự khí phi hành thì ngươi nhắm mình bay chay liệu có thể dí kịp người ta không?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền cứng họng không cách nào cãi được, quả thật không có ngự khí phi hành và có ngự khí phi hành là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, tốc độ cái trước không cách nào có thể so sánh được với tốc độ của cái sau.
Chỉ là thua về lý nhưng cũng không thể thua khí độ, Thường Nguyệt lập tức không phục mà phản bác:
"Không thể bay kịp thì sao? Ta nhưng còn có thể chạy nha, ta không tin có Trúc Cơ có thể bay nhanh hơn được tốc độ khi ta chạy nước rút đấy."
Nghe vậy, Trần Lâm liền á khẩu không nói gì được nữa.
Hắn vốn muốn phản pháo rằng đối phương chạy làm sao nhanh hơn tốc độ người ta bay được, chỉ là khi nghĩ tới tốc độ kinh khủng của cô vợ trẻ khi phóng trên mặt đất, Trần Lâm chỉ có thể đành thôi.
"Được rồi ngươi giỏi lắm, ngươi là nhất, nhất ngươi rồi, không ai chơi lại được ngươi nữa đâu."
"Hừ, này là tất nhiên rồi, còn cần phải nói sao?"
"..."