(Cảm ơn "Thiên Lục" "vô thượng kỷ nguyên" "Trương Hà" "Lười viết" "HeoKhôngTungTăng" đã đề cử cho truyện nha hê hê hê.)
Trong lúc Thường Nguyệt đang bắt đầu những bước cuối của quá trình đột phá cảnh giới "Trúc Đạo Cơ" thì ở bên ngoài, tông chủ và Lưu Lăng Vân vẫn kiên nhẫn chờ đợi nàng.
Nhưng vì khoảng thời gian này có chút nhàm chán nên cả hai quyết định đánh cờ một chút để giết thời gian.
Chỉ là trạng thái của cả hai khi chơi cờ lúc này lại không giống nhau lắm.
Trái ngược với sự nghiêm túc và quyết tâm phải giành chiến thắng của Lưu Lăng Vân, tông chủ ngược lại thì hạ cờ vô cùng tùy ý không có tí chiến thuật nào có thể nói cả.
Nhưng dù vậy, Lưu Lăng Vân vẫn vô cùng nghiêm chỉnh để ứng phó, trái ngược với phong thái chểnh mảng mọi khi, hiện tại Lưu Lăng Vân vô cùng tập trung, trong đầu không ngừng tính toán từng nước đi sau đó thật cẩn thận, đến khi nhìn ra được cơ hội chiến thắng, nàng mới đưa tay bốc một quân cờ lên rồi hạ cờ.
"Cạch."
Không giống thái độ nghiêm túc muốn giành chiến thắng cho bằng được của Lưu Lăng Vân, tông chủ lúc này lại không có chút nào để ý biến hóa trên bàn cờ mà chỉ thâm thúy nhìn vào một mảnh hư không tựa như đang nhìn tới một nơi xa xăm nào đấy.
"Tông chủ, tới lượt ngài kìa."
Tựa như không xem nổi nữa, Lưu Lăng Vân chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, tông chủ mới một lần nữa có phản ứng, hắn ôn hòa nhìn Lưu Lăng Vân một cái rồi mỉm cười sau đó liền nghiêng đầu nhìn vào bàn cờ.
Vừa liếc mắt, tông chủ liền có thể thấy được thế cục của ván cờ lúc này vô cùng bất lợi cho hắn, trong khi đối thủ lại chiếm hết tất cả tiên cơ, hiện tại thậm chí đã bày xong một đạo tử cục cho hắn, chỉ cần tiếp tục đánh xuống, không tới mười nước tông chủ biết mình tất sẽ thua chặt.
Chỉ là dù cho thế cục có bất lợi như vậy, tông chủ vẫn không có tí nào nao núng mà ngược lại còn tươi cười nhìn Lưu Lăng Vân rồi tán thưởng:
"Không tệ nha, có thể làm được tới đây, trình độ đánh cờ của nha đầu ngươi đã không kém gì sư tôn ngươi rồi."
"Hắc, vậy thì Lăng Vân xin đa tạ tông chủ tán thưởng rồi."
"Không cần đa tạ đâu, bởi ngươi có thực lực thật mà, chỉ là..."
Vừa nói, tông chủ vừa nhấc tay hạ cờ.
"Cách."
Một tiếng hạ cờ vang lên, tông chủ bình tĩnh mỉm cười nhìn Lưu Lăng Vân rồi nói:
"Chiếu tướng hết cờ."
Nhìn một con xe sừng sững chiếm cứ trung tâm bàn cờ, sắc mặt Lưu Lăng Vân không khỏi chợt đờ đẫn trong giây lát tựa như không thể tin nổi, khóe mắt chợt giật giật mấy cái, Lưu Lăng nhìn tông chủ rồi nói:
"Tông chủ, ngài biết là chúng ta đang đánh cờ vây chứ?"
Nhìn một bàn cờ vốn toàn quân trắng và đen, nhưng giờ đây lại đột nhiên xuất hiện một con xe ngang ngược nằm giữa bàn cờ, nằm giữa một đống quân trắng và quân đen, Lưu Lăng Vân cũng không biết nội tâm của mình hiện tại đang thế nào nữa.
Chỉ là trái ngược với nội tâm muốn chửi bậy của Lưu Lăng Vân, tông chủ vẫn bình thản như mọi khi, hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng :
"Có thật là chúng ta đang đánh cờ vây không, hay chỉ mình nha đầu ngươi nghĩ vậy thôi?"
Nghe vậy, Lưu Lăng Vân càng không thể tin nổi.
Móa, lời vô sỉ đến nhường này là lời tông chủ một tông có thể nói sao?
Chỉ là không kịp để Lưu Lăng Vân kịp chửi bậy, tông chủ tựa như có cảm ứng gì đấy sau đó liền quay người rồi nói:
"Nha đầu kia dường như cũng sắp xong rồi, đi thôi, cùng đi tiếp đón thiên kiêu mới của tông môn nào."
Nói xong liền không chút chần chờ, tông chủ liền lăng độ hư không rời đi để lại Lưu Lăng Vân với vẻ mặt ngơ ngác ngỡ ngàng.
Nàng nhìn bàn cờ trước mắt một cái, sau đó liền không khỏi thầm mắng một tiếng:
"Lão đầu vô lại."
Nói xong, Lưu Lăng Vân cũng không chần chờ nữa, nàng phẩy tay thu bàn cờ vào nhẫn trữ vật sau đó cũng đuổi theo tông chủ tới trước cửa đá sâu trong sơn động.
Không đợi quá lâu, cửa đá dần dần chuyển động rồi mở ra.
Thường Nguyệt vừa đi ra ngoài liền thấy được bóng dáng tông chủ và sư tôn của mình đang đứng trước hành lang để đợi nàng, cô vợ trẻ liền mỉm cười sau đó hành lễ:
"Thường Nguyệt bái kiến tông chủ và sư tôn."
"Tốt rồi, lễ nghi gì đó thì bỏ qua đi, thế nào, có thành công không?"
Lưu Lăng Vân có chút gấp rút gặn hỏi, dù sao đây cũng là đệ tử đầu tiên của nàng, đồng thời cũng là trường hợp "Song Đạo Trúc Cơ" đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến, nên giờ đây Lưu Lăng Vân có chút vội vã cũng không lạ.
Thấy sư tôn gấp rút như thế, Thường Nguyệt cũng không giấu diếm mà bộc phát tu vi.
Ngay lập tức, khí thế tương tự "Trúc Cơ đại viên mãn" liền tuôn trào ra, sau lưng cô vợ trẻ, một hư ảnh "Luân Xa" cũng dần ngưng tụ.
Thấy vậy, Lưu Lăng Vân không khỏi nghi ngờ hỏi:
"Sao chỉ có một "Chân Luân" thế này? Chẳng lẽ ngươi không giải trừ thêm một đạo "Tiên Thiên Ràng Buộc" được sao?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng chú ý tới dị tượng sau lưng mình, sau đấy nàng liền lắc đầu rồi bất đắc dĩ nói:
"Cũng không phải, đệ tử thật ra đã mở thành công hai đạo "Tiên Thiên Ràng Buộc" để thành tựu "Song Đạo Trúc Cơ" rồi, chỉ là hiện tại vừa bộc phát thì chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được lực lượng tương đương "Nhất Đạo Trúc Cơ" mà thôi, muốn hoàn toàn giải phóng ra lực lượng của "Song Đạo Trúc Cơ" e là phải đợi một chút."
Nghe vậy, Lưu Lăng Vân cũng có chút ngạc nhiên, dù sao nàng cũng chưa từng tận mắt gặp "Song Đạo Trúc Cơ" bao giờ, chỉ là rất nhanh nàng cũng hiểu nguyên do trong đó, dù sao một chút thiên kiêu "Song Đạo Trúc Cơ" có thể địch nổi Kim Đan đại viên mãn, lực lượng chênh lệch đến một đại cảnh giới như thế hiển nhiên không thể tùy tiện mà sử dụng được.
Biết được nguyên do trong đó, Lưu Lăng Vân cũng rất kiên nhẫn mà chờ đợi Thường Nguyệt vượt qua khoảng thời gian giảm sốc này, tới khi năm phút đã trôi qua, cuối cùng sau lưng Thường Nguyệt mới xuất hiện dị thường, một hư ảnh "Luân Xa" thứ hai cũng từ từ hiện hình, chỉ là trạng thái vô cùng mờ ảo mà thôi, nhưng lại thêm một phút nữa trôi qua, hư ảnh kia cuối cùng cũng bắt đầu ngưng thực lại, điều này chứng tỏ Thường Nguyệt hoàn toàn là "Song Đạo Trúc Cơ" hàng thật giá thật, trạng thái của nàng lúc này thậm chí có thể đơm nhau với Kim Đan mà không ngán.
"Chỉ là khoảng thời gian giảm sốc này có hơi dài, theo ta tính toán thì muốn hoàn toàn bộc phát ra tất cả lực lượng cần tới mười phút đi, nhưng trạng thái mười thành lực lượng ấy sợ là cũng không bền lắm."
Lưu Lăng Vân lập tức cho ra nhận xét, nghe vậy Thường Nguyệt cũng bất đắc dĩ cười khổ, bởi nàng cũng biết là vậy, nhưng không có cách, đó là bất cập muôn thuở của "Song Đạo Trúc Cơ" nàng cũng không phải thần thánh, không cách nào trở thành ngoại lệ được.
Chỉ là trái ngược với Lưu Lăng Vân, tông chủ ngược lại cũng không có phản ứng gì quá lớn, ngược lại chỉ tươi cười một tiếng rồi nói:
"Nha đầu không cần để ý lời sư phụ ngươi nói đâu, bởi ngươi đã làm rất tốt rồi, thật ra không thể ngay lập tức nắm lấy sức mạnh to lớn cũng không phải chuyện xấu bởi như thế ngươi liền sẽ không lâm vào sự kiêu ngạo, nhưng đồng thời vẫn có thể ngẩng mặt đi đường bởi ngươi có khả năng uy hϊế͙p͙ kẻ nào từ Kim Đan trở xuống."
Nghe vậy, mặc dù cũng không thật cảm thấy thất vọng hay gì, Thường Nguyệt vẫn hành lễ tạ ơn:
"Đa tạ tông chủ khích lệ."
"Thôi có thể thành công thì tốt rồi, hiện tại với danh nghĩa tông chủ của Thiên Nguyên Huyền Tông, ta chính thức sắc phong ngươi là đệ tử chân truyền dự bị, có thể sớm hưởng các đãi ngộ của chân truyền, nhưng đồng thời cũng phải gánh chịu trách nhiệm tương tự chân truyền, nhưng ta cũng không bắt buộc, ngươi có quyền từ chối nếu ngươi muốn."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng có chút nghi hoặc không biết trách nhiệm của chân truyền là gì, nàng quay sang nhìn sư tôn, sư tôn cũng nhìn nàng một cái liền thở dài nói:
"Nhìn chung thì trách nhiệm của chân truyền cũng không có gì không tốt, ngược lại còn rất phù hợp với kiểu người hiếu chiến như ngươi, nên ta đề nghị ngươi nên đồng ý đi."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không do dự nữa mà cúi đầu hành lễ trước tông chủ:
"Đa tạ tông chủ ưu ái, Thường Nguyệt sau này tuyệt đối sẽ tận trách với bổn phận của mình."