(Cảm ơn "mèo xuyên không" và "vutretrau" đã tặng quà cho tác nha hehehehe)
"Vậy hiện tại ta làm gì với bia đá này bây giờ, có nên thử đổi truyền thừa không?"
"Đổi, tại sao lại không đổi, cơ hội hiếm thấy thế này mà bỏ lỡ chẳng phải rất phí phạm sao, với cả việc ngươi có nhận được truyền thừa hay không nhận được truyền thừa cũng chẳng có gì khác biệt cả, dù sao nếu suy đoán của chúng ta là thật, vậy tồn tại thần bí kia đã mưu đồ vạn năm để có lấy được lợi ích nào đó từ tông môn, tiểu thí hài mới sống được mấy chục năm như ngươi ta thậm chí còn không đáng đối phương liếc nhìn một cái thì có gì mà cần phải e sợ đây?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng cảm thấy lời Trần Lâm nói có lý, mặc dù không vui vì bị coi nhẹ, nhưng nếu quả thật có ván cờ vạn năm nào đấy đang diễn ra thì nàng cũng không có tư cách để tham dự vào và cũng không có tư cách để bị để ý tới nốt.
Vì vậy hiện tại thay vì lo lắng lung tung thì tốt hơn hết vẫn là mau chóng tăng lên thực lực để sớm ngày vén màn bí mật để lật tung cái bàn cờ vạn năm này.
Nghĩ liền làm, Thường Nguyệt hơi điều chỉnh thân thể một chút liền ngồi xuống bên cạnh bia đá, trong lòng thầm nói:
"Ta chuẩn bị bắt đầu đây."
"Tốt, ta hộ đạo cho ngươi."
Dùng thần thức bao trùm khắp các ngỏ ngách trên thân thể cô vợ trẻ để có thể giám sát mọi thay đổi nhỏ nhất trên người nàng, Trần Lâm ra hiệu cho Thường Nguyệt có thể bắt đầu.
"Ào ạt!"
Khí thế trên người cô vợ trẻ chợt tuôn trào, Thường Nguyệt chỉ cần hơi xao động linh lực một chút liền có thể xông phá đạo bình cảnh ngăn chặn biết bao Luyện Khí đại viên mãn đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Thường Nguyệt đột phá dễ dàng như vậy cũng bởi căn cơ của nàng đã quá vững vàng, vững vàng tới mức bình cảnh đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa bởi tu sĩ bình thường muốn rèn luyện ra một căn cơ như thế thì cần hao phí tinh lực và thời gian gấp nhiều lần so với đột phá đại cảnh giới.
Linh lực dần vượt qua ngưỡng tối đa mà Luyện Khí đại viên mãn có thể nắm giữ, Thường Nguyệt dần tiến vào trạng thái chuyên tâm, tinh thần bắt đầu ngưng tụ tới cực độ để tiến hành một bước cực kỳ quan trọng quyết định trực tiếp tới kết quả thành bại của quá trình đột phá này.
Ngưng tụ thần thức.
Bằng cách cô đọng ý niệm tới cực điểm, sau đấy mài dũa nó, tu sĩ có thể khiến ý niệm của mình thăng hoa và tiến hóa thành một thứ gì đó ưu việt hơn và thần kỳ hơn, nên được đa số tu sĩ xưng là "thần thức".
Quá trình này đối với những tu sĩ khác có lẽ là hung hiểm vạn phần bởi nếu ý chí không đủ, tinh thần của bọn hắn có lẽ sẽ chịu đựng không được quá trình rèn luyện kia mà từ đó dần dần đi hướng suy tàn rồi đến cuối cùng thậm chí có thể dẫn tới tình cảnh tinh thần vỡ vụn, vì vậy nên ở bên ngoài, tỉ lệ tán tu Luyện Khí đại viên mãn đổ ở cửa này sao mà cao vô cùng, bởi tán tu không chỉ thường mắc phải tình trạng căn cơ mỏng manh mà đồng thời truyền thừa của bọn hắn còn không đầy đủ, ghi chú không đủ rõ ràng về quá trình ngưng tụ thần thức này.
Ở điểm này thì đệ tử tông môn có ưu thế hơn rất nhiều, không chỉ căn cơ đủ cứng mà còn có kinh nghiệm và được chỉ điểm bởi các bậc tiền bối đi trước để hạn chế mắc phải sai lầm trong lúc ngưng tụ thần thức.
Chỉ là Thường Nguyệt lúc này cóc cần những thứ gọi là kinh nghiệm hay những lưu ý kia, nàng ngưng tụ thần thức cứ tựa như đang ăn cơm uống nước vậy, một mạch mà thành, giống như một đứa trẻ chưa đi đứng được nhưng lại có ký ức của người trưởng thành, vậy đứa trẻ đó còn cần phải học đi sao?
Huống chi là Thường Nguyệt không chỉ sớm biết được cặn kẽ bản chất của thần thức mà nàng còn thường xuyên dùng ké thần thức của Trần Lâm, vì vậy mà hiện tại nàng không cảm thấy quá trình ngưng tụ thần thức này có gì đặc biệt cả.
Nếu có gì đáng nói, vậy thì hẵn là Thường Nguyệt lúc này ngoài ý muốn phát hiện trong đầu mình, có một hình bóng na ná nàng đang diễn luyện lại tất cả những thứ mà nàng đã luyện thành và thấm nhuần trước đó, từ thương thuật, bộ pháp, công pháp,...
Thường Nguyệt giờ khắc này mới chợt hiểu tại sao chỉ có ở khoảnh khắc đột phá đại cảnh giới mới có thể trao đổi truyền thừa với đạo bia, bởi chỉ có khoảnh khắc này, linh hồn của tu sĩ trong quá trình thăng hoa sẽ giống như "Hồi quang phản chiếu" mà nhớ lại những sở học của mình, quá trình này vốn dĩ là để tu sĩ có thể có cái nhìn càng sâu sắc hơn đối với tự mình, nhưng hiện tại lại bị "Kim Cổ Thạch Bia" lợi dụng để học lổm.
Chỉ là quá trình "Hồi quang phản chiếu" này dường như cũng không toàn vẹn lắm, chỉ có những sở học nàng đã nắm giữ vô cùng kỹ lưỡng mới có thể được diễn luyện lại, còn những thứ nàng chỉ xem qua loa cho có hay chỉ chạm tới da lông thì hoàn toàn không được xuất hiện.
Nhưng cũng không phải là không thể thay đổi, chỉ cần nàng chủ động muốn nhớ lại, những thứ nàng đã học từ lâu nhưng ít khi dùng tới như một chút pháp thuật đơn giản cũng có thể được diễn luyện lại, chỉ là hình ảnh có chút mơ hồ mà thôi.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng không định hao phí tâm thần nhớ lại chút pháp thuật vô dụng kia làm gì mà nàng bắt đầu đặt trọng tâm vào những thứ tâm đắc nhất của mình, như thương thuật, như bộ pháp, như chiến pháp vân vân...
Nhưng theo thời gian, Thường Nguyệt không khỏi chợt nhíu mày, có gì đó không đúng lắm.
"Quái, ta sắp hồi tưởng lại xong toàn bộ sở học tâm đắc nhất của mình rồi, tại sao thứ này vẫn không có phản ứng, đây hoàn toàn là ta tự sáng tạo ra nha làm sao có thể sớm bị ghi nhận được?"
Thấy Thường Nguyệt nghi hoặc, Trần Lâm yên lặng ở một bên quan sát nãy giờ cũng trầm tư một chút sau đó liền không chắc chắn lắm mà nói:
"Có khi nào những sở học đó của ngươi không hợp lệ không?"
"Ách, tại sao chứ?"
"Kiểu như, những thứ kia chỉ thuộc về riêng mỗi mình ngươi vậy, dù sao tất cả sở học dành cho chiến đấu của ngươi đều được sáng tạo xoay quanh cốt lõi là bản năng chiến đấu không tầm thường của ngươi, nếu đổi lại thành người khác liền không dùng được bởi không ai có được bản năng chiến đấu kinh dị như thế, vì vậy có thể nói mặc dù con đường ngươi đi không phải là không đủ tốt nhưng lại không thể tự thành một thể hệ hay lưu phái được, trong khi truyền thừa bình thường thì yêu cầu cơ bản nhất là phải có tính phổ biến, trong khi sở học của ngươi không có tính phổ biến ấy liền không thành truyền thừa được nên cũng không phù hợp ghi nhận của tấm bia đá này."
Nghe thế, Thường Nguyệt không khỏi chợt ngớ cả người, nếu nói vậy thì chẳng phải nàng đang lâm vào tình cảnh kim sơn ở trước mắt nhưng cái gì cũng không thể lấy được sao?
"Thật ra cũng không phải là không có những thứ khác để đổi, chẳng phải gần đây ngươi vừa đi ra một con đường không tầm thường chưa từng có ai đi đấy sao."
"Ách có à, sao ta không biết?"
"Có, ngươi quên mất gần đây có người còn đến hỏi thăm ngươi cách đi con đường đó rồi à?"
Nghe tới đây, Thường Nguyệt liền chợt hoàn toàn hiểu ý Trần Lâm muốn nói là gì.
Phương pháp sớm giải trừ "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc"!