(Cảm ơn "Lười viết", "zXgKL92518" đã đề cử nha hehehe.)
"Huh, chỉ đơn giản đến thế thôi á?"
Thường Nguyệt nghe xong liền có chút khó tin nhìn lại miếng bia đá cũ kỹ trước mắt, trong lòng có chút không thể tin nổi bí ẩn khiến biết bao bậc tiền bối phải suy luận đến hói cả đầu lại đơn giản như vậy.

Chỉ là hơi suy tư, Thường Nguyệt lại cảm giác rất hợp lý bởi suy luận của các tiền bối cũng không sai, thứ này quả thật không thể vô hạn đưa người khác truyền thừa, bởi bia đá chỉ thu nhận truyền thừa mà nó chưa từng thấy, vì vậy nên vào thời điểm ban sơ, tông môn có nhiều người thành công lấy được truyền thừa từ bia đá là bởi bia đá cũng thu nhận truyền thừa mới từ những đệ tử ấy.

Nhưng truyền thừa của tông môn chung quy là có hạn, các đệ tử của tông môn khi ấy mặc dù không phải người người đều đi đường giống nhau nhưng chắc chắn kiểu gì cũng sẽ có người trùng lập sở học với nhau, vì vậy mà người đến sau liền sẽ không nhận được truyền thừa nữa bởi những gì bọn hắn biết đã sớm bị đổi truyền thừa từ bia đá mất rồi.

Và theo tuế nguyệt dần trôi qua, đệ tử nhận được truyền thừa mới từ bia đá sẽ ngày càng ít bởi khi này e là chín thành chín truyền thừa của Thiên Nguyên Huyền Tông đã sớm bị thu nhận mất rồi, vì vậy nên tới lúc này mới hiếm thấy có người lấy được truyền thừa mới như vậy bởi trừ khi có cơ duyên học được truyền thừa độc lạ từ bên ngoài nếu không thì tông môn có đổi người tới mãn kiếp cũng không cách nào lấy thêm truyền thừa mới từ bia đá.

Vì vậy nên nói danh ngạnh để nhận truyền thừa của đệ tử Thiên Nguyên Huyền Tông là có giới hạn, và danh ngạnh kia chính là số truyền thừa chưa được thu nhận còn lại của tông môn.

"Ách, nhưng cũng không hợp lý lắm, dù sao thiên hạ nhiều truyền thừa đến vậy, các đệ tử của Thiên Nguyên Huyền Tông cũng không phải chỉ ru rú trong tông môn, việc biết thêm một hai đầu truyền thừa không phải của tông môn hẵn là chuyện bình thường chứ? Nếu thế thì chẳng phải là số lượng đệ tử có thể đổi truyền thừa vẫn là rất lớn đấy sao, tại sao tới giờ vẫn khan hiếm như vậy?"



Nghe thấy Thường Nguyệt nghi hoặc, Trần Lâm không khỏi chợt trầm tư suy nghĩ.

Cô vợ trẻ cũng không phải không có lý, đến đệ tử bình thường còn có chút cơ duyên để học được tài lẻ nào đó huống chi là các đệ tử thiên kiêu của tông môn đã đi khắp thiên hạ và học hỏi được không biết bao nhiêu cái mới rồi, như Lưu trưởng lão vậy, đối phương có thể tùy ý móc ra "Truyền thừa của Thiên Hỏa Chân Nhân" vậy chứng tỏ đối phương cũng có thể móc ra truyền thừa của "Thiên Lôi Chân Nhân" hay "Thiên Thủy Chân Nhân" gì đấy.

Nhưng một người có tầm mắt rộng rãi và biết nhiều như thế vẫn không thể cung cấp cho bia đá thứ mà nó chưa từng thu nhận.
Này chỉ có thể nói, trữ lượng tri thức của "Kim Cổ Thạch Bia" sao mà đồ sộ, cơ hồ đã sắp bao trùm hoàn toàn toàn bộ tri thức của Phần Nguyên Giới mất rồi.

"Liệu như vậy có hơi quá không?"

"Không, không quá chút nào đâu, dù sao chẳng phải Lưu trưởng lão đã nói thứ này không thể bị phá hủy rồi sao, vậy thử tưởng tượng nếu nó tồn tại từ vô cùng lâu trước đó, trước cả thời đại "Loạn Tiên Võ", trước cả thời đại "Minh Đạo" còn tồn tại thì sao? Có thời gian dài như thế, việc tấm bia đá này mở rộng được trữ lượng tri thức đến mức có thể bao trùm hoàn toàn tri thức của Phần Nguyên Giới cũng là chuyện bình thường."

Nói đến đây, Trần Lâm và Thường Nguyệt cũng đều chợt im lặng.
Bởi mặc dù giả thuyết này rất có logic nhưng nó vẫn tồn tại một lỗ thủng.

Đó là nếu "Kim Cổ Thạch Bia" đã sớm bao trùm gần hết tri thức của toàn bộ Phần Nguyên Giới thì làm sao tại thời đại "Loạn Tiên Võ" ấy, lại có nhiều đệ tử của tông môn đạt được truyền thừa từ thạch bia đến vậy.

Phải biết thạch bia sẽ không nhận truyền thừa đã đổi, vì vậy nên chỉ có thể nói truyền thừa trong tay các đệ tử khi ấy hoàn toàn mới và thạch bia chưa từng thu nhận.
Vậy những truyền thừa hoàn toàn mới đó từ đâu ra?
Đây là nghi hoặc của cả Trần Lâm và Thường Nguyệt lúc bấy giờ.

Bầu không khí trầm mặc duy trì trong vài giây, Trần Lâm chợt nặng nề lên tiếng:
"Thường Nguyệt, còn nhớ ta nói "Thuật Luyện Đan" rất kỳ quái không?"

"Nhớ, ngươi khi ấy nói "Thuật Luyện Đan" không có gốc rễ để truy ngược lại nguồn gốc cụ thể đến từ đâu và ngươi ví "Thuật Luyện Đan" như thứ rơi từ trên trời xuống vậy, nhưng chuyện đấy thì có liên quan gì tới chuyện này..."
Khoan!
Thường Nguyệt chợt như ngộ ra điều gì đó mà trừng to hai mắt.

"Từ trên trời rơi xuống, từ hư không xuất hiện... không có nguồn gốc để truy, ý ngươi là đống truyền thừa của tông môn khi ấy cũng giống "Thuật Luyện Đan" đều từ trên trời rơi xuống nên mới không có nguồn gốc để truy và chưa từng được "Kim Cổ Thạch Bia" ghi nhận chứ gì."

"Ừm, ý ta nghĩ đúng là thế đấy, mà đây cũng không phải chuyện vô căn cứ, ngươi thử tưởng tượng xem, tông môn sau khi đoạt được bia đá này liền có thể trong thời gian ngắn nhất phi trùng thiên, vậy tại sao Cổ Võ Môn Phái trước đó đã sớm nắm giữ tấm bia đá này lại yếu như thế đến độ bị Thiên Nguyên Huyền Tông trước khi quật khởi diệt môn? Này chỉ có thể giải thích bằng việc Cổ Võ Môn Phái kia không có truyền thừa mới để trao đổi với thạch bia, tình huống khi ấy của bọn hắn có lẽ cũng giống như tông môn hiện tại, à không phải nói là tệ hơn hiện tại mới đúng, tông môn chỉ mới hai trăm năm không có người nào lấy được truyền thừa mới, nhưng môn phái kia khi ấy sợ là đã trải qua mấy trăm, thậm chí ngàn năm không nhận được truyền thừa mới từ thạch bia rồi."

Một tấm bia đá từ từ góp nhặt truyền thừa một chút một trong vô tận tuế nguyệt, thế mà cuối cùng vẫn có người có thể móc ra một đống truyền thừa mới để trao đổi, chuyện này mang ý nghĩa có một kẻ nào đó tồn tại còn lâu hơn cả "Kim Cổ Thạch Bia" thì mới có thể nắm giữ được những tri thức chưa từng được ghi nhận kia.

Mà một thực thể sống dai như chó thế mà lại có mục đích nào đó nên lựa chọn giúp đỡ Thiên Nguyên Huyền Tông và ban cho vô số truyền thừa để vực dậy tông môn trong thời đại "Loạn Tiên Võ" ấy, âm mưu bí ẩn phía sau sao mà khủng bố, vừa nghĩ liền khiến người ta không khỏi chợt nổi da gà.

"Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?"

"Còn làm sao nữa, đem mọi suy đoán hôm nay giấu nhẹm trong lòng cho ta, và cả bí mật về bia đá ch.ết tiệt này nữa, "tồn tại" kia hẵn là cũng không phát hiện ra cơ chế của bia đá ch.ết tiệt này nên mới tùy ý ban phát truyền thừa như thế... mà cũng không đúng, đối phương ban đầu có lẽ không biết nhưng dị thường sau đó rõ ràng như thế, người người trong tông môn đều nhận được truyền thừa của "Kim Cổ Thạch Bia" mà nhất phi trùng thiên, đối phương chỉ cần hơi có đầu óc một tí liền tuyệt đối có thể nhìn ra mánh khóe, chỉ là mặc kệ đối phương có biết tác dụng thật của bia đá này không, hôm nay Tô Thường Nguyệt một chút cũng không biết gì hết, hiểu không?"

"Ừm."

Đối với lời dặn dò của Trần Lâm, cô vợ trẻ hiếm thấy thế mà trịnh trọng đồng thuận, hiển nhiên là người ngơ ngơ ngác ngác không sợ trời không sợ đất như nàng hiện tại cũng nhận rõ vấn đề, chuyện này có thể dính tới bí ẩn thiên cổ, là nơi các đại năng đạt tới cảnh giới vượt qua nàng tưởng tượng dùng để đánh cờ, không phải nơi mà con kiến hôi như nàng hiện tại nên chỏ mũi vào.

Chỉ là hoàn toàn trái ngược với nội tâm hoàn toàn nặng nề và u ám của Trần Lâm, đâu đó trong lòng cô vợ trẻ ngược lại có chút hưng phấn và mong chờ, dính đến "đại năng đánh cờ" hiển nhiên không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng mà "đánh đại năng đánh cờ" ngược lại là một chuyện vừa nghe liền biết là rất thú vị à nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện