Một lần nữa khó khăn mở mắt ra, Trần Lâm nghi hoặc đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này đã không thiên điện, không còn vòm trời, không còn tượng đá nữa.
Tất cả đều biến mất, còn lại chỉ là màn đêm u ám bất tận và... một bàn cờ vây.

À ngoài ra còn cả chiếc vương tọa mà hắn đang ngồi nữa.
"Lại chuyện quái quỷ gì nữa đây?"
Đánh giá tình trạng hiện tại của bản thân một chút, phát hiện mình hiện tại hoàn toàn không có cách nào rời khỏi ghế, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ dời ánh mắt tới bàn cờ trước mắt.

Đó là một ván cờ đang dang dở đã đánh được một nửa rồi, chỉ là thế cục không lạc quan lắm cho quân trắng bởi quân đen giờ đây đã lấn lướt hoàn toàn.
"Cách!"
Đột nhiên lúc này đây, một cánh tay từ trong bóng tối vươn ra sau đó hạ cờ.
Đối phương là quân trắng.

"Ý gì đây, muốn ta đánh cờ à?"
Nghi hoặc tự nhủ, Trần Lâm sau đó cũng học theo động tác của đối phương mà vươn tay ra, ngay lập tức một viên cờ đen liền xuất hiện và bị hai đầu ngón tay của hắn kẹp lấy.

Trần Lâm thầm cảm khái một tiếng "Thật thần kỳ" xong hắn liền dời mắt nhìn lại thế cục trên bàn cờ.
Thế cục của cờ trắng cơ hồ là đã hoàn toàn rơi vào xu hương suy tàn rồi, giờ đây hắn tùy tiện tiến công ở đâu cũng có thể dễ dàng chiến thắng.

Chỉ là khi vừa định hạ cờ, Trần Lâm liền chợt dừng lại động tác trên tay.
Không hiểu vì cớ gì mà hắn cảm thấy bản thân không muốn thắng lắm.
Nói sao đây, dù hắn hiện tại là người chấp chưởng quân đen, nhưng bên cờ trắng lại mới là bên cho hắn cảm giác thân thiết và quan trọng với mình.



Mặc dù không hiểu ra sao, nhưng hiện tại quá ít thông tin, lý tính hoàn toàn không có tác dụng gì vào lúc này, càng suy đoán nhiều liền càng dễ nghĩ linh tinh, Trần Lâm đắn đo hồi lâu liền quyết định học cô vợ trẻ mà tin vào trực giác của bản thân.
"Cách."

Trần Lâm hạ cờ, bởi vì không muốn giành chiến thắng nên hắn tùy tiện hạ cờ vào góc bàn cờ.
Đây là một nước nhàn cờ và không có tác dụng gì, chỉ là dù vậy nó vẫn vì nguyên do nào đó mà tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.

Tất cả quân cờ trắng trên bàn cờ đều như bị ảnh hưởng bởi lực lượng thần bí nào đó mà không ngừng run rẩy dữ dội, sau đó liền đồng loạt ngã màu và dần dần chuyển hóa thành cờ đen.
Toàn bộ bàn cờ đều là cờ đen.
Chỉ là dù vậy ván cờ vẫn chưa kết thúc.

Bởi vài sau đó, cánh tay kia lại một lần nữa vươn ra từ trong bóng tối và hạ cờ.
"Cách!"
Một quân cờ trắng hạ xuồng, nhưng những quân đen lại chẳng có động tĩnh gì mấy.

Đang lúc Trần Lâm cho rằng mọi chuyện đến đây đã kết thúc, thì bỗng nhiên, một quân đen bên cạnh quân trắng vừa hạ kia đột nhiên lắc lư sau đó dần ngã màu trở lại thành quân trắng.

Cảnh tượng trước mắt không thể không nói là không kỳ hoa, mặc dù không hiểu ra sao nhưng Trần Lâm đoán trong này hẵn là có thâm ý nào đó.

Chỉ là hắn cũng không biết bản thân nên làm gì tiếp theo bây giờ, dù cho đối phương vừa cứu rỗi lại một quân trắng thì thế cục vẫn không khác là mấy, vẫn là thế cục đầy bàn đều thua, hiện tại hắn mà hạ cờ thì quân trắng thua chặt, trừ khi người thần bí đối diện lại ra một nước cờ tương tự vừa nãy nếu không thì ván cờ sẽ triệt để kết thúc ở đây.

Nhưng Trần Lâm cảm thấy đối phương sợ là sẽ khó mà lại đánh ra một nước cờ như thế nữa, bởi làm vậy thì chẳng phải ván cờ này sẽ kéo dài tới vô tận sao?
Hẵn là sẽ không hố tới vậy chứ?

Đang lúc Trần Lâm đắn đo suy nghĩ, cánh tay thần bí kia lại một lần nữa vươn ra, chỉ là lần này đối phương cũng không phải là muốn hạ cờ mà chỉ đơn thuần là giương lên cánh tay trong khi bàn tay thì nắm chặt.

Trần Lâm hai mắt nghi hoặc nhìn động tác vừa xong của đối phương, hoàn toàn không hiểu thâm ý của hành động này là gì, vì vậy mà hắn chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi:
"Không biết các hạ đây là muốn gì?"
"Tay."
Hắn muốn tay của ta?

Nghi hoặc trong chốc lát, Trần Lâm liền chợt hiểu, ý đối phương dường như là cũng muốn hắn vương tay ra.
Đã hiểu ý, Trần Lâm liền cũng đưa tay về phía trước.
Thấy vậy, cánh tay kia liền đặt vào lòng bàn tay của hắn một thứ gì đó, sau đó liền thu tay lại.
Trần Lâm cũng rụt tay về.

Hắn nhìn nắm tay của mình dần mở ra để lộ thứ mà người kia vừa đưa tới.
Là một quân cờ tầm thường.
Chỉ là rơi vào tình huống lúc này thì lại vô cùng bất thường, bởi quân cờ đối phương vừa đưa lại là quân hậu trong cờ vua.

Con mẹ nó hắn đang ở tu tiên giới, đối phương lấy đâu ra cờ vua ở đây thế này?
Với cả đang đánh cờ vây ngươi đưa ta quân "Hậu" là ý gì?
Đang lúc Trần Lâm vô cùng nghi hoặc và mê man.
Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên.

"Thiên Đạo Bất Nhân, ví vạn vật như sồ cẩu, Tiên Nhân Bất Nghĩa, coi chúng sinh như tư lương."
"Nhớ lấy những lời này, loạn thế cũng đều từ đó mà ra cả."

Lời vừa nói xong, Trần Lâm liền chợt cảm thấy một cảm giác mất trọng lực truyền tới, cùng với đó là thị giác của hắn dần dần bay lên cao, bàn cờ vây trước mắt cũng từ từ mà nhỏ dần khiến cho Trần Lâm không khỏi chợt gấp gáp mà hỏi lớn:
"Rốt cuộc các hạ là ai?"

Trầm mặc vài giây, giọng nói trầm thấp kia mới một lần nữa vang lên:
"Ngươi rồi sẽ biết thôi..."
"Lời khuyên cuối, trừ quân "Hậu" trên tay, ngoài ra thì đừng tin bất kỳ kẻ nào hết... kể cả ta... kể cả ngươi... kể cả hắn..."

Theo thị giác đang nhanh chóng bay lên, giọng nói kia cũng càng lúc càng nhỏ đi cho đến khi Trần Lâm hoàn toàn không thể nghe thấy gì được nữa.

Giờ khắc này sau khi Trần Lâm rời đi, không gian cũng quay trở lại dáng vẻ u tối và tịch mịch, tất cả đều mờ nhạt, tối đen và trống rỗng, duy chỉ có hai quân cờ trắng trên bàn cờ là còn giữ được sắc màu vốn có, mặc dù nhỏ bé nhưng giờ đây bọn chúng lại trở thành điểm nhấn duy nhất trong bóng đêm tĩnh mịch này.

Một tiếng thở dài chợt vang vọng khắp không gian tối đen như mực.
...
Chợt trừng lớn mắt ra, Trần Lâm giật mình theo bản năng đứng người lên.
Hắn nhìn lại, Trần Lâm chợt phát hiện bản thân giờ đây thế mà đã quay về thiên điện kia.

Chỉ là lần này hắn không còn bị trói chặt trên chiếc vương tọa sau lưng nữa mà đã có thể tự do di chuyển trở lại.
"Vừa rồi là gì? Một giấc mộng? Hồi quy tiền kiếp? Chứng vọng tưởng?"

Trần Lâm có chút hoảng hốt mà không ngừng tự hỏi, chỉ là hắn không thể tìm ra đáp án mà bản thân muốn được bởi đoạn ký ức vừa rồi quá mờ mịt, ngoại trừ quân hậu kia thì hắn hiện tại chỉ có thể nhớ mang máng đại thể mà không cách nào nhớ chi tiết được tình huống vừa rồi được.

"Thôi, không nghĩ ra được thì thôi, hiện tại ta..."
Trần Lâm vừa trấn an bản thân vừa đưa tay lên trán muốn lau mồ hôi, chỉ là khi đưa tay lên ngang mắt, Trần Lâm liền chợt phát hiện trong tay mình vẫn đang nắm thứ gì đó.
Hắn mở lòng bàn tay ra, hai mắt nghi hoặc nhìn vật bên trong.

Chỉ là không nhìn thì thôi, vừa nhìn Trần Lâm liền cảm thấy mồ hôi trên trán đã sắp hóa thành thác mà đổ xuống mất rồi.
Không trách Trần Lâm khủng hoảng như vậy, bởi trong lòng bàn tay hắn lúc này đây chẳng biết từ khi nào liền nắm lấy một quân hậu trong môn cờ vua.

Một quân hậu trắng, bộ dáng hoàn toàn trùng khớp với quân "Hậu" hắn đã nhận lấy trong đoạn trải nghiệm vừa rồi.
"Con mẹ nó, chuyện này..."
"Két..."

Đang lúc Trần Lâm muốn chửi tục một cách vô văn hóa, cánh cửa vốn đóng chặt của đại điện liền đột nhiên xuất hiện dị động rồi từ từ mở ra.
Thấy vậy, Trần Lâm cũng không đoái hoài gì nữa mà nhanh chân chạy vội tới.

Quá nhiều bí ẩn, quá nhiều hố, hắn không muốn dừng lại nơi ch.ết tiệt này thêm một phút giây nào nữa, quá kinh khủng, Trần Lâm biểu thị tâm linh của mình hiện tại đã bị đả kích nghiêm trọng và cần phải được chữa trị bằng cái ôm của cô vợ trẻ mới được.

"Móa nó đừng để ta biết được ai làm ra đống chuyện ch.ết tiệt này, nếu không thì ta... ta không tranh luận với ngươi một trận thì không được mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện