Việc này cũng chẳng vui vẻ gì để mà kể, và đúng là tôi đã không coi nó là chuyện quan trọng.
Dù sao thì—nếu bạn làm việc đó với Hanekawa, chôn một con mèo nằm chết trên đường, có lẽ là do bị xe cán, nói thật thì đó cũng chỉ như một việc thường ngày mà thôi.
Có vô số chuyện tương tự.
Như khi cô ấy cứu tôi ở Kỳ nghỉ Xuân.
Hanekawa—đã chôn con mèo.
Rất tự nhiên.
"Araragi-kun, cậu có thể giúp tớ không?"
Cô ấy nói.
Vẫn với thái độ và vẻ mặt tươi cười thường lệ, như thể cô ấy đã một lần nữa quên đi miếng băng trên mặt mình.
Cô ấy ôm trong tay con mèo chết với bộ lông lúc đầu vốn trắng đẹp, sau khi bị cán quá nhiều lần, màu đỏ của máu và màu đen của đất đã hòa lẫn vào nhau.
Như thể cô ấy thương hại nó.
Như thể cô ấy rất yêu quí nó.
Cô ấy ôm nó trong tay.
Như câu tục ngữ yêu quý mèo {= thích ai đó} vậy, có nhiều người thích mèo—đến cả tôi cũng không ghét chúng—tuy nhiên, dù cho nó không bị nghiền nát, tôi không nghĩ có nhiều người có thể ôm cái xác mèo như thế.
Tôi nghĩ vậy.
Và trái tim tôi—lại một lần nữa rung động.
Như thể muốn nói gì đó.
Nhưng không thể nói nên lời.
"Mèo Cách trở" {Sawarineko}
Đây là duyên số hay gì đây—thật ra tôi chỉ định cho máu cô bé vampire và mang doughnut cho Oshino rồi về nhà ngủ, nhưng giờ thì không thể nữa rồi.
Tôi bất đắc dĩ phải trợ giúp Oshino.
Có lẽ tôi không nên nói”bất đắc dĩ”, cứ như tôi là nạn nhân vậy—với người mà tôi nợ 5 triệu yên thì dù ông ta bắt làm gì thì tôi cũng phải làm thôi, hơn nữa chuyện này lại còn liên quan đến Hanekawa.
Đừng nói là hỗ trợ.
Tôi thực sự muốn giúp trong chuyện này.
"Một loài động vật có vú, ăn thịt, thuộc họ nhà mèo"
Oshino nói.
Mèo.
"Mèo Cách trở là một trong những câu chuyện quái dị tôi đang thu thập ở thị trấn này—thật ra thì lúc trước tôi ra ngoài chính là để theo đuổi nó. Tôi không biết chúng ta có thể gọi đó là trùng hợp không—thực sự là một sự trùng hợp khó chịu. Mượn lời một ông bạn cũ của tôi, không thể không cảm thấy có ác ý ở đây[1]."
"Nhưng—đợi đã, Oshino"
Những lời Oshino nói làm tôi hoang mang—hay đúng hơn là tôi chẳng hiểu gì cả, tôi chỉ phản đối theo phản xạ mà không suy nghĩ gì.
"Tôi giải thích không rõ ràng sao? Con mèo mà tôi và Hanekawa chôn không phải là một loài quái dị. Nó thực sự đã từng sống— mèo quá cố. Đó là một con mèo có thực thể, không phải vô hình. Nó bị xe cán chết—đúng như ông nói nó không có đuôi, và nếu tôi nhớ không lầm thì lông nó màu trắng bạc—nhưng nó không phải loài quái dị hay ma gì—cơ bản là thế."
"Đúng vậy. Nó không phải."
Kể cả tôi cũng sẽ nghĩ vậy.
Trong tình huống bình thường.
Oshino nói.
Ông ấy sẽ không bao giờ xúc động mà phủ định ngay lời phản bác của tôi—ông ấy vẫn là Oshino suồng sã như thường ngày. Luôn muốn giữ cân bằng, luôn đứng ở vị trí trung lập, đó chính là thái độ đặc trưng của Oshino, của Oshino Meme.
Đó là Oshino như thường lệ—tuy nhiên.
Tôi nhìn điếu thuốc chưa đốt trên miệng ông ấy—cảm nhận được có chút lo lắng.
Và có lẽ cảm giác này không chỉ là tưởng tượng của tôi.
Có lẽ là—đó là do chuyện có liên quan đến Hanekawa.
"Tuy nhiên, Araragi-kun—cô lớp trưởng không bình thường. Chúng ta đã thảo luận vấn đề này nhiều rồi, và tôi không muốn tranh cãi với cậu nữa—nhưng cô gái đó thực sự rất nguy hiểm."
"....Ờ, tôi hiểu là ông có cảnh giác với cô ấy."
"Không phải cảnh giác. Nhìn vampire-chan này."
Oshino, điêu luyện chỉ tới cô bé đang ngồi trong góc lớp bằng đầu điếu thuốc ông ấy đang ngậm trên miệng.
"Cô ấy sống dở chết dở như vậy là do cậu—nhưng ngọn nguồn của mọi chuyện, có thể nói là do sự can thiệp của cô lớp trưởng"
"Điều đó—cũng đúng."
Ở Kỳ nghỉ Xuân.
Thực sự là tôi được cứu bởi Hanekawa—không có ai giúp tôi, cô ấy là người duy nhất. Ân tình này không biết bao giờ mới có thể đền đáp được.
Tuy nhiên—là,
Theo logic thì, có thể nói nếu Hanekawa không ở đó, sự kiện Kỳ nghỉ Xuân sẽ không bao giờ xảy ra.
Đó thực sự không phải âm mưu hay chủ ý của cô ấy—không phải ý định hay mục đích của cô ấy—thế nhưng, tôi không thể không thừa nhận Hanekawa là một con dao hai lưỡi.[2]
"Ừ. Một con dao hai lưỡi. Chính xác. Cô ấy là một cô gái đáng sợ, hiện thân của hiệu ứng cánh bướm[3]—dù đến cả hỗn độn cũng có giới hạn thôi, nhưng cô ấy thực sự là một đạo diễn tài ba, một nhà sản xuất ghê gớm. Kể cả một chuyện nhỏ nhặt, bình thường, cảm động hàng ngày như chôn một con mèo bị xe cán chết, khi cô ấy tham gia vào, có thể trở thành một sự kiện lớn kinh thiên động địa."
Đặc biệt, mèo là một điềm xấu—Oshino nói.
"Mèo Cách trở—rất hợp với cô lớp trưởng”
"............"
Tôi không nghe kỹ về loài quái dị Oshino đang theo đuổi, Mèo Cách trở. Lý do chính là vì không có thời gian, nhưng đâu đó trong tim tôi cảm thấy không muốn nghe.
Tôi cũng.
Tôi cũng—đã nghĩ vậy.
Ngay từ đầu tôi đã có dự cảm chẳng lành.
Từ lúc nào? Từ lúc cô ấy chôn con mèo? Không.
Từ lúc tôi nhìn thấy miếng băng trên má trái cô ấy? Không.
Có lẽ—ngay từ lần đầu tiên tôi gặp Hanekawa.
Lẽ ra tôi nên hiểu rõ.
Do đó
"Oshino"
Tôi nói, bỏ qua những lời phản bác không cần thiết.
Không phải lúc để tranh cãi.
"Tôi nên làm gì? Giả sử giờ đang có chuyện gì đó xảy ra—" "Ồ không, có đến tám chín phần mười khả năng là chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Nếu cứ thế thì tốt—Oshino nói.
"Chẳng qua là cẩn thận một chút. Cẩn thận còn hơn sau này phải hối tiếc mà—dù có không phải 90% mà là 99,99% đi nữa. Xét đến rủi ro có thể phát sinh, chúng ta vẫn phải đề phòng. Đừng tỏ vẻ bất an như vậy, Araragi-kun."
Oshino nói câu cuối như để trêu chọc thái độ của tôi, nhưng không biết sao tôi có cảm giác những lời đó là để tôi bình tâm lại. Cứ như chính Oshino hoàn toàn không nghĩ vậy chút nào—ông ấy không nghĩ khả năng là 90% hay 99,99%.
Không, theo xác suất mà nói thì có thể đúng là như vậy thật.
Tuy nhiên—dù cho là một phần mười hay một phần vạn.
Tôi và Oshino đều hiểu cô gái mang tên Hanekawa Tsubasa sẽ rơi vào khả năng đó.
Cô ấy và chỉ có cô ấy.
Cô ấy thực sự rất nguy hiểm.
"Những cơn đau đầu đó cũng rất đáng lo—theo như tôi thấy. Chúng giống như những điềm báo. Được rồi, Araragi-kun, chúng ta chia ra nhé. Tôi sẽ đi đào con mèo trắng cô cậu đã chôn. Nói cách khác, tôi sẽ đi đào mộ."
"Đ-đào mộ à."
"Ờ, đó là một hành động xúc phạm—nhưng tôi vẫn phải thử. Nếu con mèo được chôn ở đó chỉ đơn giản là một con mèo thì chúng ta có thể an tâm. Tất cả sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau, kết thúc có hậu. Dù tôi có bị trừng phạt cũng không sao. Tôi sẽ bình thản đón nhận.”
"Tôi quan tâm đến ông làm gì—tôi còn chẳng hiểu ý ông là gì nữa. Vậy là tôi chỉ cần bảo ông nơi chúng tôi chôn con mèo? Có cần phải đưa ông đến đó không?"
"Tất nhiên cậu phải chỉ cho tôi địa điểm, nhưng không cần dẫn đường. Chỉ cần nói vị trí đại khái thôi, tôi sẽ tự tìm mộ con mèo."
"Hmmm—"
Ông ấy không phải kẻ lang thang vô dụng nhỉ. Ông ấy không cần quen thuộc địa hình—cũng không phải tự nhiên ông ấy có thể lấy tòa nhà bỏ hoang đến dân địa phương còn không biết đến này làm trụ sở.
"Tất nhiên tôi sẽ nói cho ông—nhưng đó không phải vùng tôi quen thuộc, nên sẽ hơi khó miêu tả chính xác được. Chỉ nói địa điểm đại khái thế liệu có được không?"
"Không thành vấn đề"
Oshino gật đầu.
Dù tôi không đáng tin cậy ông ấy cũng không phàn nàn hay mỉa mai nửa lời—nhưng ngược lại, điều đó chứng tỏ rõ ràng tình hình giờ đang khẩn cấp đến mức nào.
Tuy nhiên—tình hình khẩn cấp sao.
Có thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả—thế mà đã là tình huống khẩn cấp sao.
Thật giống như đang ở thời chiến vậy.
"Mặt khác, tôi sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng khác"
"Ế?"
"Không phải tôi vừa nói rồi sao? Đó là lý do tại sao chúng ta chia ra—tôi cần cậu tiếp cận trực tiếp với cô lớp trưởng."
"Tr-trực tiếp?"
“Giờ cậu sẽ đến nhà cô lớp trưởng. Khi gặp hãy nhìn kỹ gương mặt và đôi mắt cô ấy lúc nói chuyện, xem cô ấy có ổn không."
Oshino đã an bài tốt mọi chuyện, đương nhiên—tôi không thể nói nên lời.
Cái gì? Đến nhà cô ấy?
"Này—đừng ngốc thế, Oshino. Ông nghĩ giờ là mấy giờ?"
"Là ban đêm. Nửa đêm. Chính bởi vì giờ là nửa đêm—có thể nói, nếu không phải nửa đêm thì vô nghĩa. Hơn nữa lại còn là giờ Sửu, giờ mà các loài quái dị hoạt động mạnh nhất. Nói cách khác, là thời điểm sự cách biệt âm dương rõ ràng nhất"
"Tôi đã trải nghiệm ở kỳ nghỉ xuân nên tôi cũng hiểu —"
Nhưng thế giới này có thứ gọi là lịch sự và bất lịch sự. Đêm hôm khuya khoắt đến nhà bạn gái học cùng lớp thì rõ ràng là thuộc loại người sau rồi.
"Đây là tình huống khẩn cấp nên có bất lịch sự cũng phải làm. Không làm không được. Cùng lắm là bé lớp trưởng sẽ khinh bỉ cậu thôi mà."
"Thế thực sự là tình huống tệ nhất!"
Với lại,
Có thể cô ấy đã khinh bỉ tôi vì những chuyện xảy ra trong ngày rồi, hơn nữa nếu cô ấy đã khinh bỉ tôi từ Kỳ nghỉ Xuân thì cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì, giờ ông ấy nhắc đến tôi mới thấy thật ngạc nhiên sao tôi có thể đột ngột tiếp nhận điều đó.
Bị ghét ngay từ đầu.
Một khả năng rất đáng buồn.
"Mà chúng ta không thể đổi công việc được—tôi sẽ không thể nhận biết con mèo bị chôn có phải là mèo bình thường hay không—"
"Chính xác. Và—cậu là người thích hợp nhất để xem cô lớp trưởng có gì dị thường hay không."
Bởi vì cậu là một người bạn.
Câu đó, bất ngờ được thêm vào, dường như có chút châm chọc hay mỉa mai—tuy nhiên dù mỉa mai, đó là một từ tuyệt vời để khích lệ tôi.
Đúng vậy.
Không nói đến quái dị—nếu đây là chuyện về Hanekawa,
Thì tôi mới là chuyên gia chứ không phải Oshino.
"À. Oshino, nhưng tôi không biết nhà Hanekawa ở đâu."
"Ế? Cái gì? Kỳ quái vậy. Cậu và cô lớp trưởng học cùng lớp, đúng không? Không phải lớp có sổ ghi địa chỉ hay gì đó sao?"
"Đấy là chuyện từ đời nào rồi hả? Giờ mọi người đều thận trọng trong việc quản lý thông tin cá nhân—thậm chí cả bạn bè cũng chỉ biết số di động và email của nhau thôi, chỗ ở hay thậm chí là trạm tàu điện họ đi cũng không biết"
"Thật là một thời đại khủng khiếp a. Lão già Aloha này không thể theo kịp."
Lão già Aloha cau mày, tỏ vẻ thực sự rất ghê tởm. Từ góc nhìn của một người mù công nghệ đến điện thoại di động cũng không có như ông ấy, thời đại này đúng là khủng khiếp.
"Thôi bỏ đi, từ Kỳ nghỉ Xuân đến giờ cậu đã gần gũi cô ấy được 1 tháng, đừng nói là cậu không biết chút gì về nhà cô ấy. Từ những cuộc nói chuyện, thời gian cô ấy cần để đến địa điểm hẹn gặp, đại loại thế, cậu chắc có thể đại khái đoán được nơi cô ấy sống đúng không?"
"Đừng nói như tôi là kẻ theo dõi như vậy....."
Ờ thì.
Đúng là tôi đại khái đoán được.
Đương nhiên rồi (thờ ơ).
Nếu tôi không thể làm được thế thì đó là một sự sỉ nhục đối với Araragi Koyomi.
Cô bé vampire tóc vàng, hoàn toàn không chút hứng thú, mặt vẫn vùi trong đầu gối, không để tâm đến cuộc nói chuyện giữa tôi và Oshino—thế là.
Tôi tăng tốc chiếc xe đạp leo núi trên đường phố đêm khuya.
Tôi có bật đèn xe, nhưng lúc này cũng không cần thiết. Trước khi rời tòa nhà bỏ hoang đó tôi không quên cho cô bé vampire đó hút máu (không biết sao tôi cảm thấy cô ấy thích ăn doughnut hơn, thật là sốc), do đó giờ cơ thể tôi có độ vampire hóa khá cao rồi. Dù trời tối thế nào tôi cũng có thể nhìn rất xa.
Ánh đèn xe đạp cũng là một dấu hiệu để người đi đường biết có xe đạp đi qua, kể cả khi tôi có thể nhìn xa thì không bật đèn vẫn rất nguy hiểm.
"Ôi trời, chuyện trở nên nghiêm trọng rồi—với lại biết nói gì khi đến nhà Hanekawa vào giờ này đây?"
Dù càng sớm càng tốt—dù buổi tối thì tốt,
Chuyện này vẫn thật điên rồ.
Một gia đình bình thường đã thế rồi, huống hồ gia đình Hanekawa còn có những bất hòa và căng thẳng—xét trên những gì tôi nghe lúc sáng, đó không có vẻ là nơi sẽ hoan nghênh một thằng bạn học cùng lớp tới chơi lúc nửa đêm.
Cứ giả định là tình huống tệ nhất.
"Dù sao mình cũng giấu chuyện đó với Oshino—hơn nữa kể cả nếu ông ấy biết thì chắc mình vẫn phải làm chuyện này."
Dù sao thì chúng tôi không thể đổi công việc cho nhau được. Không nói đến việc ông ấy có thể thấy gì bất thường ở Hanekawa hay không, hành động đến thăm nhà một cô gái lúc nửa đêm có thể là hơi quá kể cả với lão cáo già gian xảo như Oshino.
Ông ấy vốn đã là một lão già đáng khả nghi rồi, sau khi sống một thời gian dài trong tòa nhà bỏ hoang đó, ông ấy giờ trông còn lôi thôi hơn lúc tôi gặp ở Kỳ nghỉ Xuân.
Ông ấy đúng là một kẻ khả nghi.
Có thể ông ấy là một lãng khách.
Có thể ông ấy là truyền nhân của Phi thiên ngự kiếm.[4]
Không như ông ấy, nếu tôi có bị báo cảnh sát thì đó cũng chỉ bị xem là một trò đùa trẻ con. Tôi sẽ tận dụng đặc quyền của trẻ vị thành niên này.
"Hơn nữa, như Hanekawa nói, tôi là một con gà—tôi không dám làm chuyện như đào mộ."
Kết quả là đúng người đúng việc.
Khi đã có thể bình tâm lại, tôi dừng xe.
Nhìn tên đường trên cột đèn tín hiệu giao thông, tôi đoán đây là khu vực Hanekawa đang sống—
Lúc tới không biết phải nói thế nào, thôi để tùy cơ ứng biến vậy—chuyện đó để sau,
Trước hết tôi cần tìm nhà Hanekawa đã.
......Đùa gì thế chứ.
Cứ như bước đầu tiên dễ dàng lắm vậy.
Vô cùng khó khăn đấy.
Dù chỉ là một thị trấn vùng quê, nhưng đây chắc chắn là một khu dân cư—trong khi tăng tốc chiếc xe đạp, tôi đã đánh giá thấp độ khó của chuyện này, tôi nghĩ chỉ cần nhìn biển tên từng nhà một là được, nhưng khi làm mới thấy vất vả.
Cứ như đang cố mở mật mã 4 số chỉ bằng sự kiên nhẫn vậy.
Chắc chắn tôi sẽ bỏ cuộc giữa chừng.
Thực ra với mã khóa ít ra tôi còn dám chắc cuối cùng sẽ tìm ra mã, nhưng trong trường hợp này rất có thể ước lượng bạn đầu của tôi là sai—việc nhà Hanekawa ở khu vực này chỉ là do tôi dự đoán mà thôi.
Hơn nữa chúng ta đang nói đến Hanekawa.
Thậm chí có khả năng cô ấy giả bộ làm thế để tôi hiểu lầm—không, nếu thế tức là tôi bị đề phòng tới mức nào vậy.
Thế thì đúng là bị đối xử như một kẻ theo dõi rồi.
Vì cần cẩn thận, tôi nên giảm tốc độ, chậm rãi kiểm tra bảng tên từng nhà một, nhưng với tôi hiện giờ thì không cần thiết.
Điểm mạnh của mắt vampire về cơ bản là thị lực động—cả tầm nhìn của tôi cũng như được mở rộng. Tôi có tự tin mình sẽ không lỡ bảng tên của nhà nào ở cả 2 bên đường dù có đạp xe hết tốc lực.
Quyết tâm đi một vòng, không bỏ sót chỗ nào trong khu vực, kiểm tra từng nhà một từ đầu tới cuối, tôi đạp chân lên mặt đất.
Đó là một cuộc tìm kiếm chỉ với một người.
Tôi không quan tâm dù cho trái tim mình có không chịu được.
So với những gì Hanekawa đã làm cho tôi ở Kỳ nghỉ Xuân, dù tôi có tan xương nát thịt cũng không từ.
Quyết tâm của tôi dù sao cuối cùng cũng chỉ là vô nghĩa.
Quyết tâm của tôi lần nào cũng thất bại.
Một nỗ lực đến chậm.
Nếu tôi thực sự lo cho Hanekawa, nếu tôi thực sự muốn làm gì đó cho cô ấy—ban ngày, dù cô ấy có từ chối hay không cho tôi nói, thậm chí nếu tôi có bị khinh bỉ—tôi nên đến nhà cô ấy.
Thực sự đã
quá muộn.
"—Ah"
Ngay sau khi tôi đi hết con phố chính, và rẽ vào ngõ.
Giờ này tôi đạp xe mà không gặp ai cả, đột nhiên trước mặt tôi.
Đột ngột.
Như một đòn tấn công bất ngờ.
Không một lý do—cô ấy xuất hiện.
Trái với lẽ thường—cô ấy xuất hiện.
Không, cô ấy ở đó—nó ở đó, nói thế cứ như cô ấy cố tình muốn xuất hiện trước mặt tôi, cứ như cô ấy đang đợi tôi vậy, dù điều đó không công bằng.
Đó là một cách nghĩ tự cho mình là trung tâm.
Không có gì thuận lợi như thế.
Đó không phải tất nhiên cũng không phải ngẫu nhiên.
Đơn giản là, con đường của chúng tôi giao nhau do hoàn cảnh xô đẩy mà thôi—tôi, đối với cô ấy, không gì hơn là một tồn tại nhỏ bé, tầm thường, thậm chí không đáng để ý.
Cứ như—một con người đối với một loài quái dị.
Nửa đêm, khi thậm chí ánh đèn đường cũng không đáng tin.
Đèn LED gắn trên xe đạp của tôi đang chiếu sáng lên cái gì—mình đang trốn cái gì vậy chứ, cô ấy là ai.
Mọi người đều đã biết cô ấy, đó là lớp trưởng trong những lớp trưởng.
Hanekawa Tsubasa.
"—À... nhưng”
Dù thế.
Không có ai nhìn vào mà có thể nghĩ cô ấy là Hanekawa.
Thậm chí cha mẹ cô ấy cũng sẽ không nhận ra.
Giả định này, trong trường hợp này, thật mỉa mai—
"....Hanekawa…. sao?"
Cô ấy trắng.
Cô ấy trắng.
Cô ấy trắng.
Tồn tại của cô ấy—thuần một màu trắng.
Cô ấy trắng như một bộ kimono cưới.
Đó không phải một phép ẩn dụ so sánh với Tuần lễ Vàng, nhưng chắc người ta gọi đây là trắng như tuyết.
Mái tóc dài đẹp của Hanekawa vốn đen như lông quạ ướt giờ trắng như thể trong suốt—làn da Hanekawa, bình thường đã nhợt nhạt giờ lại càng trắng đến phát bệnh.
Cô ấy đã biến đổi.
Giày tất cũng không đi, chỉ có quần áo lót, làm người ta có cảm tưởng như cô ấy vừa chạy vội ra khỏi nhà tắm—duy có màu sắc của đồ lót là một màu đen tương phản hoàn toàn.
Nó thật nổi bật.
Vô cùng—đen.
Tuy nhiên, tôi nhận ra màu đen đó.
Không nghi ngờ gì đó là màu Hanekawa đã mặc ban ngày—không đời nào tôi có thể quên được nó.
Đó là một màu đen hút người ta vào.
Đó không phải nhân tố quyết định, nhưng tôi tin thực thể trước mặt mình là Hanekawa Tsubasa.
Hình dạng eo của cô ấy—không, cái đó không quan trọng.
Kể cả nếu có quan trọng thì tôi cũng dừng ở đây thôi.
Vấn đề là.
Hơn cả thực tế cô ấy đang mặc đồ lót, hay màu tóc cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, trông quá mất tự nhiên nếu chỉ là cô ấy vừa đi nhuộm—vấn đề rõ ràng nhất là.
"—Meo meo"
Trên đầu cô ấy—mọc tai mèo.
Mèo—Cách trở.
"—Meo meo"
Cô ấy—kêu.
Như tiếng rung phát ra từ cổ họng.
"Ha-Hanekawa"
"A—cái gì vậy? Ngươi là một người bạn của cô chủ sao?"
Hanekawa—không.
Mèo Cách trở nói.
Giọng nói và âm điệu, cả biểu tình khuôn mặt nữa—cách xa Hanekawa hàng năm ánh sáng.
Tôi không thể liên hệ được điểm nào với cô ấy.
Hanekawa trước mặt tôi, dù là Hanekawa, lại không phải là Hanekawa chút nào.
Hanekawa sẽ không bao giờ nói cái giọng làm nũng của trẻ con như thế, và cô ấy sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt hung ác như thể sắp cắn tôi đến nơi vậy, hoàn toàn trái ngược với giọng nói.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Hiện tượng này là sao.
Dù là Hanekawa—cô ấy hoàn toàn khác với Hanekawa. Quá tương phản, cực kỳ trái ngược.
Thậm chí còn chẳng phải là tương phản, đó là hai thái cực đối nghịch hoàn toàn.
Xoay ngược lại—và do đó họ đồng nhất.
"Nya ha ha—ta nghĩ mình đã từng gặp qua ngươi. Ngươi đã ở đó khi cô chủ chôn ta—hừm. Thế thì vừa đúng lúc meo meo."
Mèo Cách trở nói với một nụ cười nhạt, không để tâm đến sự hoang mang của tôi.
Trong khi đôi mắt nheo lại của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ta không hiểu nó có nghĩa gì, nhưng bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không? Thế thì ta sẽ giao họ cho ngươi meo meo."
Cô ấy nói.
Rầm một tiếng, cô ấy ném gì đó dưới chân tôi.
Không, cô ấy ném 2 thứ, hiệu ứng âm thanh phải là rầm rầm mới đúng chứ—phải không nhỉ?
Nhưng đó là một khối hỗn độn.
Chỉ một khối.
"Ế—"
Chuyện bất ngờ liên tiếp kéo nhau mà tới, đầu óc tôi không thể hoạt động bình thường được nữa—nhưng ngược lại có khi thế lại hay.
Vì tôi sẽ không bị sốc bởi những chuyện như thế này.
Chính xác là.
Những chuyện kiểu như—có 2 người bị ném dưới chân tôi.
"............!"
Không, cuối cùng tôi vẫn bị sốc.
Sốc đến nỗi không nói được.
Tôi nghĩ mình sắp ngã đổ cả xe đạp mất.
Nhưng mà—Mèo Cách trở lôi hai người này từ chỗ quái nào ra vậy?
Cô ấy mang theo họ ngay từ đầu sao?
Theo tình huống mà nói thì tôi chỉ có thể nghĩ thế, nhưng—trong trường hợp đó, do việc nhìn thấy Hanekawa mặc đồ lót và có tai mèo gây ấn tượng quá mạnh đến nỗi tôi không để ý thấy Mèo Cách trở đang kéo theo 2 người sao?
Hoặc.
Là do 2 người đó không chuyển động, như thể họ đã chết—như những xác chết, do đó tôi đã bất giác loại bỏ họ khỏi tâm trí?
"Để xem nào. Cái gì nhỉ—à, phải rồi. Hình như 2 người đó là ‘cha mẹ’ của Cô chủ hay gì đó meo meo."
Mèo Cách trở nói.
Với một điệu cười tà ác.
Cô ấy có vẻ vui, nhưng—chỉ là có vẻ.
Không còn gì khác.
"Tóm lại họ không cần thiết nữa meo meo. Giết họ cũng chẳng ích gì. Trêu đùa cũng chẳng ích gì. Hoàn toàn vô dụng. Đó là lý do tại sao ta nhờ ngươi, bạn bè, xử lý họ giùm ta—giết họ cũng được. Hãy giúp cô chủ hả giận meo meo."
Và rồi Mèo Cách trở quay lưng lại với tôi.
Tưởng tượng cô ấy đã mọc tai mèo thì có mọc đuôi cũng không có gì lạ chắc do ảnh hưởng tiêu cực của anime và manga—đáng buồn thay, mông cô ấy vẫn nhẵn thín và nhẹ nhàng vung vẩy.
Thế cũng đúng.
Bởi Mèo Cách trở—là một con mèo không đuôi.
"N-Này! Đợi đã! Hanekawa!"
Tôi nói, nhảy xuống xe như thể đá nó đi—gọi cô ấy. Tôi đưa tay ra. Trông như cô ấy đang định trở lại đường cũ, tôi ngay lập tức đuổi theo—nhưng rõ ràng là không cần thiết.
Hanekawa.
Cô ấy.
Mèo Cách trở—đột nhiên quay lại.
"Đợi đã, hắn dám nói thế."
Cô ấy thì thầm.
Cô ấy thì thầm, có vẻ hằn học—với sát ý.
Đột nhiên cô ấy nổi giận do những câu nói theo bản năng đó của tôi.
Mạch máu nổi trên trán—đồng tử thì chuyển thành màu đỏ.
Cô ấy nhe nanh.
"Đừng kỳ vọng những điều đó từ cô chủ, đồ ngốc!"
Vì các người mà cô chủ mới trở nên như vậy!
Còn chưa dứt lời—Mèo Cách trở đã nhảy tới chỗ tôi.
Không, miêu tả như thể cô ấy nhảy tới chỗ tôi sẽ là một lời nói dối trắng trợn—có thể gọi là khoác lác. Nói đúng ra thì tôi chỉ nhận thức được khi cô ấy đã nhảy xong.
Tuy nhiên, đây cũng là một sự thật đáng sợ.
Đó là một sự thật đáng sợ đến nỗi tôi muốn tránh diễn tả cho đúng—bởi vì như đã đề cập trước đó, tôi vừa cung cấp máu cho cô bé vampire, nói cách khác giờ thân thể tôi, thị lực của tôi đã được tăng cường—mà Mèo Cách trở thể hiện một tốc độ đến tôi còn không thể nhận thức được.
Lúc này lẽ ra không có gì tôi không thể nhìn rõ mới phải.
Và thực tế đáng sợ là không chỉ có tốc độ.
Sức mạnh của cô ấy cũng rất ghê gớm.
Như mèo vờn chuột—cô ấy cắn tay trái tôi, và chỉ với lực của răng nanh và xương hàm, cô ấy giật đứt cánh tay tôi khỏi vai cùng với tay áo, như hái quả chín trên cây vậy.
"Ah......GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Thật xấu mặt và thật khiếm nhã, lúc nửa đêm ở ngay giữa khu dân cư như thế này, tôi hét lên thảm thiết như một cô gái bị một tên biến thái tấn công, hy vọng không ai trách cứ tôi—ở Kỳ nghỉ Xuân tôi đã trải qua nhiều chuyện không may, nhưng cánh tay tôi chưa bao giờ bị thô bạo cắn đứt rời ra như vậy cả.
Hơn nữa ở Kỳ nghỉ Xuân thì bất tử thân của tôi ở một đẳng cấp khác.
Hiện nay tôi không có khả năng hồi phục vết thương mạnh đến mức tái tạo một cánh tay trong nháy mắt—và một lượng lớn máu từ vai phun ra như suối.
Lượng máu lớn đến mức làm người ta ngạc nhiên sao thân thể con người có thể chứa nhiều đến vậy.
"A......EEEEEAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAARGH!
"Đừng có la lối om sòm lên vì chuyện đó chứ"
Kể cả nếu như không có người nào trách cứ tôi.
Dường như có một con mèo đã làm thế—trong khi tôi cúi mình phủ phục dưới ánh đèn đường, cô ấy đưa bàn chân trần giẫm lên đầu tôi.
Tôi không thể cử động.
Tôi không thể chống cự.
Tôi thậm chí còn không thể hất chân cô ấy khỏi đầu mình.
Cứ như bị giẫm lên đầu làm sức lực của tôi tan biến—thậm chí tôi còn thấy một cảm giác kỳ lạ.
Thực tế là bị giẫm làm cơn đau ở vai trái của tôi dịu lại—thật không thể tin được!
Hanekawa giẫm lên tôi và cơn đau của tôi thuyên giảm, tôi thật là một tên biến thái!
Và còn hơn cả giảm, dường như cơn đau đã không còn—
"Nếu so sánh nỗi đau như thế với những gì cô chủ phải chịu đựng, thì nó chỉ như muỗi đốt mà thôi."
"....Cô chủ của cô"
Có phải là Hanekawa, tôi cố hỏi một chuyện đã quá rõ ràng—nhưng tôi không thể.
Lý do là tôi không còn sức để nói nữa—nhưng dù sao đó cũng là 1 chuyện rõ ràng mà chẳng cần phải hỏi.
Quá dễ thấy.
Quá thuần túy.
Quá đơn giản.
Hoàn toàn hiển nhiên—mọi chuyện quá rõ ràng.
"À, phải rồi. Này, nhân loại,"
Mèo Cách trở—dù tôi không cần hỏi dường như đã trả lời.
"Cô chủ giờ đã có ta. Cho nên không cần ngươi nữa. Cha mẹ, bạn bè tất cả đều không cần nữa. Thậm chí cả chính cô chủ—cũng không cần thiết nữa."
Và rồi nhổ cánh tay mà cô ấy đang ngậm trong miệng ra—như thể đó là rác rưởi. Cánh tay rơi xuống ngay trước mặt tôi, nhỏ máu.
"Ng-ngươi nói là, kh-không cần?"
"Ta sẽ làm cô chủ tự do—tự do hơn bất kỳ ai khác. Ngươi biết, đúng không? Đây là điều các người không thể làm được. Các người chỉ biết trói buộc cô chủ, xiềng xích cô chủ—"
Trước hết.
Hãy bắt đầu bằng việc giải tỏa áp lực khổng lồ này của cô ấy đã—Mèo Cách trở nói.
Và cô ấy nhảy.
Đúng hơn là bay.
Cái đó chắc chắn là giống bay hơn nhảy.
Không khụy gối nhiều, trong nháy mắt cô ấy hạ thấp trọng tâm, và với một cú bật nhẹ—cô ấy nhảy qua cột đèn, qua dây điện và mái nhà trước mặt—cô ấy biến mất trong màn đêm.
Đó không phải là nhảy.
Đó là một hành động không thể thực hiện với sức người—nói lúc này có hơi muộn, nhưng đó rõ ràng là hành động của một loài quái dị.
Như thể cô ấy mọc cánh.
Không phải hổ mọc thêm cánh—là mèo mọc thêm cánh.
"......Hanekawa"
Hanekawa Tsubasa.
Cô gái sở hữu đôi cánh quái dị.
Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy và tại sao lại thành ra thế này, nhưng có một điều tôi chắc chắn là lo lắng của Oshino đã hoàn toàn chính xác.
Trúng hồng tâm.
Tất cả đều trúng.
Và—thêm vào đó.
Một lần nữa tôi lại không đến kịp.
Tôi đã—quá muộn.
"Ah...... hừ"
Tôi chậm chạp đứng dậy—dùng tay phải nhặt lấy cánh tay trái mà Mèo Cách trở vừa vứt ở đó, trong khi ngạc nhiên vì cân nặng của nó, tôi đặt lên chỗ bị đứt, dù khá là thô và bị xé rời nên mặt cắt không gọn gàng cho lắm, nhưng cũng phải đưa miệng vết thương chạm vào nhau để cố hồi phục.
Vì tôi không hy vọng sẽ tái tạo được, tôi chỉ có thể chắp nối thế này—đó là điều tôi chưa từng thử qua trong Kỳ nghỉ Xuân, nhưng dựa theo những kiến thức tạp nham về vampire mà tôi biết qua anime và manga, làm thế này có lẽ da thịt, dây thần kinh và các thứ khác có thể nối lại.
"............"
Trong tầm nhìn đang dần trở nên mờ mịt của tôi, Hanekawa hay Mèo Cách trở đều đã không còn bóng dáng—chỉ có chiếc xe đạp leo núi của tôi nằm một bên, và hai người khác đồng dạng cũng nằm trên đất.
Hai con người.
Cha và mẹ.
Cha mẹ của Hanekawa.
Cha của Hanekawa Tsubasa và mẹ của Hanekawa Tsubasa.
Không quan hệ huyết thống—cũng không quan hệ tình cảm, gia đình của cô ấy.
Gia đình.
Nhưng tôi tự hỏi tại sao.
Lúc sáng nay tôi đã vô cùng oán giận họ, nhưng giờ khi nhìn họ không chút sức sống nằm đó như thể đã chết—tôi không thấy chút cảm xúc mạnh nào, tôi không hiểu tại sao.
Tôi không thấy giận dữ.
Tôi cũng không thấy hả hê vì tình trạng đáng buồn của họ.
Tôi chẳng càm thấy gì cả, một chút cũng không.
Tôi không thể đổ lỗi hay nổi giận với họ.
Tôi chỉ nghĩ—họ bình thường cũng thật đáng thương.
Tôi chỉ muốn cảm thấy thương hại họ.
Kỳ lạ là, hai người lẽ ra là những kẻ làm tổn thương Hanekawa—nhưng không hiểu sao, trong mắt tôi họ chỉ là những nạn nhân đáng thương hại.
Dù sao thì—nếu bạn làm việc đó với Hanekawa, chôn một con mèo nằm chết trên đường, có lẽ là do bị xe cán, nói thật thì đó cũng chỉ như một việc thường ngày mà thôi.
Có vô số chuyện tương tự.
Như khi cô ấy cứu tôi ở Kỳ nghỉ Xuân.
Hanekawa—đã chôn con mèo.
Rất tự nhiên.
"Araragi-kun, cậu có thể giúp tớ không?"
Cô ấy nói.
Vẫn với thái độ và vẻ mặt tươi cười thường lệ, như thể cô ấy đã một lần nữa quên đi miếng băng trên mặt mình.
Cô ấy ôm trong tay con mèo chết với bộ lông lúc đầu vốn trắng đẹp, sau khi bị cán quá nhiều lần, màu đỏ của máu và màu đen của đất đã hòa lẫn vào nhau.
Như thể cô ấy thương hại nó.
Như thể cô ấy rất yêu quí nó.
Cô ấy ôm nó trong tay.
Như câu tục ngữ yêu quý mèo {= thích ai đó} vậy, có nhiều người thích mèo—đến cả tôi cũng không ghét chúng—tuy nhiên, dù cho nó không bị nghiền nát, tôi không nghĩ có nhiều người có thể ôm cái xác mèo như thế.
Tôi nghĩ vậy.
Và trái tim tôi—lại một lần nữa rung động.
Như thể muốn nói gì đó.
Nhưng không thể nói nên lời.
"Mèo Cách trở" {Sawarineko}
Đây là duyên số hay gì đây—thật ra tôi chỉ định cho máu cô bé vampire và mang doughnut cho Oshino rồi về nhà ngủ, nhưng giờ thì không thể nữa rồi.
Tôi bất đắc dĩ phải trợ giúp Oshino.
Có lẽ tôi không nên nói”bất đắc dĩ”, cứ như tôi là nạn nhân vậy—với người mà tôi nợ 5 triệu yên thì dù ông ta bắt làm gì thì tôi cũng phải làm thôi, hơn nữa chuyện này lại còn liên quan đến Hanekawa.
Đừng nói là hỗ trợ.
Tôi thực sự muốn giúp trong chuyện này.
"Một loài động vật có vú, ăn thịt, thuộc họ nhà mèo"
Oshino nói.
Mèo.
"Mèo Cách trở là một trong những câu chuyện quái dị tôi đang thu thập ở thị trấn này—thật ra thì lúc trước tôi ra ngoài chính là để theo đuổi nó. Tôi không biết chúng ta có thể gọi đó là trùng hợp không—thực sự là một sự trùng hợp khó chịu. Mượn lời một ông bạn cũ của tôi, không thể không cảm thấy có ác ý ở đây[1]."
"Nhưng—đợi đã, Oshino"
Những lời Oshino nói làm tôi hoang mang—hay đúng hơn là tôi chẳng hiểu gì cả, tôi chỉ phản đối theo phản xạ mà không suy nghĩ gì.
"Tôi giải thích không rõ ràng sao? Con mèo mà tôi và Hanekawa chôn không phải là một loài quái dị. Nó thực sự đã từng sống— mèo quá cố. Đó là một con mèo có thực thể, không phải vô hình. Nó bị xe cán chết—đúng như ông nói nó không có đuôi, và nếu tôi nhớ không lầm thì lông nó màu trắng bạc—nhưng nó không phải loài quái dị hay ma gì—cơ bản là thế."
"Đúng vậy. Nó không phải."
Kể cả tôi cũng sẽ nghĩ vậy.
Trong tình huống bình thường.
Oshino nói.
Ông ấy sẽ không bao giờ xúc động mà phủ định ngay lời phản bác của tôi—ông ấy vẫn là Oshino suồng sã như thường ngày. Luôn muốn giữ cân bằng, luôn đứng ở vị trí trung lập, đó chính là thái độ đặc trưng của Oshino, của Oshino Meme.
Đó là Oshino như thường lệ—tuy nhiên.
Tôi nhìn điếu thuốc chưa đốt trên miệng ông ấy—cảm nhận được có chút lo lắng.
Và có lẽ cảm giác này không chỉ là tưởng tượng của tôi.
Có lẽ là—đó là do chuyện có liên quan đến Hanekawa.
"Tuy nhiên, Araragi-kun—cô lớp trưởng không bình thường. Chúng ta đã thảo luận vấn đề này nhiều rồi, và tôi không muốn tranh cãi với cậu nữa—nhưng cô gái đó thực sự rất nguy hiểm."
"....Ờ, tôi hiểu là ông có cảnh giác với cô ấy."
"Không phải cảnh giác. Nhìn vampire-chan này."
Oshino, điêu luyện chỉ tới cô bé đang ngồi trong góc lớp bằng đầu điếu thuốc ông ấy đang ngậm trên miệng.
"Cô ấy sống dở chết dở như vậy là do cậu—nhưng ngọn nguồn của mọi chuyện, có thể nói là do sự can thiệp của cô lớp trưởng"
"Điều đó—cũng đúng."
Ở Kỳ nghỉ Xuân.
Thực sự là tôi được cứu bởi Hanekawa—không có ai giúp tôi, cô ấy là người duy nhất. Ân tình này không biết bao giờ mới có thể đền đáp được.
Tuy nhiên—là,
Theo logic thì, có thể nói nếu Hanekawa không ở đó, sự kiện Kỳ nghỉ Xuân sẽ không bao giờ xảy ra.
Đó thực sự không phải âm mưu hay chủ ý của cô ấy—không phải ý định hay mục đích của cô ấy—thế nhưng, tôi không thể không thừa nhận Hanekawa là một con dao hai lưỡi.[2]
"Ừ. Một con dao hai lưỡi. Chính xác. Cô ấy là một cô gái đáng sợ, hiện thân của hiệu ứng cánh bướm[3]—dù đến cả hỗn độn cũng có giới hạn thôi, nhưng cô ấy thực sự là một đạo diễn tài ba, một nhà sản xuất ghê gớm. Kể cả một chuyện nhỏ nhặt, bình thường, cảm động hàng ngày như chôn một con mèo bị xe cán chết, khi cô ấy tham gia vào, có thể trở thành một sự kiện lớn kinh thiên động địa."
Đặc biệt, mèo là một điềm xấu—Oshino nói.
"Mèo Cách trở—rất hợp với cô lớp trưởng”
"............"
Tôi không nghe kỹ về loài quái dị Oshino đang theo đuổi, Mèo Cách trở. Lý do chính là vì không có thời gian, nhưng đâu đó trong tim tôi cảm thấy không muốn nghe.
Tôi cũng.
Tôi cũng—đã nghĩ vậy.
Ngay từ đầu tôi đã có dự cảm chẳng lành.
Từ lúc nào? Từ lúc cô ấy chôn con mèo? Không.
Từ lúc tôi nhìn thấy miếng băng trên má trái cô ấy? Không.
Có lẽ—ngay từ lần đầu tiên tôi gặp Hanekawa.
Lẽ ra tôi nên hiểu rõ.
Do đó
"Oshino"
Tôi nói, bỏ qua những lời phản bác không cần thiết.
Không phải lúc để tranh cãi.
"Tôi nên làm gì? Giả sử giờ đang có chuyện gì đó xảy ra—" "Ồ không, có đến tám chín phần mười khả năng là chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Nếu cứ thế thì tốt—Oshino nói.
"Chẳng qua là cẩn thận một chút. Cẩn thận còn hơn sau này phải hối tiếc mà—dù có không phải 90% mà là 99,99% đi nữa. Xét đến rủi ro có thể phát sinh, chúng ta vẫn phải đề phòng. Đừng tỏ vẻ bất an như vậy, Araragi-kun."
Oshino nói câu cuối như để trêu chọc thái độ của tôi, nhưng không biết sao tôi có cảm giác những lời đó là để tôi bình tâm lại. Cứ như chính Oshino hoàn toàn không nghĩ vậy chút nào—ông ấy không nghĩ khả năng là 90% hay 99,99%.
Không, theo xác suất mà nói thì có thể đúng là như vậy thật.
Tuy nhiên—dù cho là một phần mười hay một phần vạn.
Tôi và Oshino đều hiểu cô gái mang tên Hanekawa Tsubasa sẽ rơi vào khả năng đó.
Cô ấy và chỉ có cô ấy.
Cô ấy thực sự rất nguy hiểm.
"Những cơn đau đầu đó cũng rất đáng lo—theo như tôi thấy. Chúng giống như những điềm báo. Được rồi, Araragi-kun, chúng ta chia ra nhé. Tôi sẽ đi đào con mèo trắng cô cậu đã chôn. Nói cách khác, tôi sẽ đi đào mộ."
"Đ-đào mộ à."
"Ờ, đó là một hành động xúc phạm—nhưng tôi vẫn phải thử. Nếu con mèo được chôn ở đó chỉ đơn giản là một con mèo thì chúng ta có thể an tâm. Tất cả sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau, kết thúc có hậu. Dù tôi có bị trừng phạt cũng không sao. Tôi sẽ bình thản đón nhận.”
"Tôi quan tâm đến ông làm gì—tôi còn chẳng hiểu ý ông là gì nữa. Vậy là tôi chỉ cần bảo ông nơi chúng tôi chôn con mèo? Có cần phải đưa ông đến đó không?"
"Tất nhiên cậu phải chỉ cho tôi địa điểm, nhưng không cần dẫn đường. Chỉ cần nói vị trí đại khái thôi, tôi sẽ tự tìm mộ con mèo."
"Hmmm—"
Ông ấy không phải kẻ lang thang vô dụng nhỉ. Ông ấy không cần quen thuộc địa hình—cũng không phải tự nhiên ông ấy có thể lấy tòa nhà bỏ hoang đến dân địa phương còn không biết đến này làm trụ sở.
"Tất nhiên tôi sẽ nói cho ông—nhưng đó không phải vùng tôi quen thuộc, nên sẽ hơi khó miêu tả chính xác được. Chỉ nói địa điểm đại khái thế liệu có được không?"
"Không thành vấn đề"
Oshino gật đầu.
Dù tôi không đáng tin cậy ông ấy cũng không phàn nàn hay mỉa mai nửa lời—nhưng ngược lại, điều đó chứng tỏ rõ ràng tình hình giờ đang khẩn cấp đến mức nào.
Tuy nhiên—tình hình khẩn cấp sao.
Có thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả—thế mà đã là tình huống khẩn cấp sao.
Thật giống như đang ở thời chiến vậy.
"Mặt khác, tôi sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng khác"
"Ế?"
"Không phải tôi vừa nói rồi sao? Đó là lý do tại sao chúng ta chia ra—tôi cần cậu tiếp cận trực tiếp với cô lớp trưởng."
"Tr-trực tiếp?"
“Giờ cậu sẽ đến nhà cô lớp trưởng. Khi gặp hãy nhìn kỹ gương mặt và đôi mắt cô ấy lúc nói chuyện, xem cô ấy có ổn không."
Oshino đã an bài tốt mọi chuyện, đương nhiên—tôi không thể nói nên lời.
Cái gì? Đến nhà cô ấy?
"Này—đừng ngốc thế, Oshino. Ông nghĩ giờ là mấy giờ?"
"Là ban đêm. Nửa đêm. Chính bởi vì giờ là nửa đêm—có thể nói, nếu không phải nửa đêm thì vô nghĩa. Hơn nữa lại còn là giờ Sửu, giờ mà các loài quái dị hoạt động mạnh nhất. Nói cách khác, là thời điểm sự cách biệt âm dương rõ ràng nhất"
"Tôi đã trải nghiệm ở kỳ nghỉ xuân nên tôi cũng hiểu —"
Nhưng thế giới này có thứ gọi là lịch sự và bất lịch sự. Đêm hôm khuya khoắt đến nhà bạn gái học cùng lớp thì rõ ràng là thuộc loại người sau rồi.
"Đây là tình huống khẩn cấp nên có bất lịch sự cũng phải làm. Không làm không được. Cùng lắm là bé lớp trưởng sẽ khinh bỉ cậu thôi mà."
"Thế thực sự là tình huống tệ nhất!"
Với lại,
Có thể cô ấy đã khinh bỉ tôi vì những chuyện xảy ra trong ngày rồi, hơn nữa nếu cô ấy đã khinh bỉ tôi từ Kỳ nghỉ Xuân thì cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì, giờ ông ấy nhắc đến tôi mới thấy thật ngạc nhiên sao tôi có thể đột ngột tiếp nhận điều đó.
Bị ghét ngay từ đầu.
Một khả năng rất đáng buồn.
"Mà chúng ta không thể đổi công việc được—tôi sẽ không thể nhận biết con mèo bị chôn có phải là mèo bình thường hay không—"
"Chính xác. Và—cậu là người thích hợp nhất để xem cô lớp trưởng có gì dị thường hay không."
Bởi vì cậu là một người bạn.
Câu đó, bất ngờ được thêm vào, dường như có chút châm chọc hay mỉa mai—tuy nhiên dù mỉa mai, đó là một từ tuyệt vời để khích lệ tôi.
Đúng vậy.
Không nói đến quái dị—nếu đây là chuyện về Hanekawa,
Thì tôi mới là chuyên gia chứ không phải Oshino.
"À. Oshino, nhưng tôi không biết nhà Hanekawa ở đâu."
"Ế? Cái gì? Kỳ quái vậy. Cậu và cô lớp trưởng học cùng lớp, đúng không? Không phải lớp có sổ ghi địa chỉ hay gì đó sao?"
"Đấy là chuyện từ đời nào rồi hả? Giờ mọi người đều thận trọng trong việc quản lý thông tin cá nhân—thậm chí cả bạn bè cũng chỉ biết số di động và email của nhau thôi, chỗ ở hay thậm chí là trạm tàu điện họ đi cũng không biết"
"Thật là một thời đại khủng khiếp a. Lão già Aloha này không thể theo kịp."
Lão già Aloha cau mày, tỏ vẻ thực sự rất ghê tởm. Từ góc nhìn của một người mù công nghệ đến điện thoại di động cũng không có như ông ấy, thời đại này đúng là khủng khiếp.
"Thôi bỏ đi, từ Kỳ nghỉ Xuân đến giờ cậu đã gần gũi cô ấy được 1 tháng, đừng nói là cậu không biết chút gì về nhà cô ấy. Từ những cuộc nói chuyện, thời gian cô ấy cần để đến địa điểm hẹn gặp, đại loại thế, cậu chắc có thể đại khái đoán được nơi cô ấy sống đúng không?"
"Đừng nói như tôi là kẻ theo dõi như vậy....."
Ờ thì.
Đúng là tôi đại khái đoán được.
Đương nhiên rồi (thờ ơ).
Nếu tôi không thể làm được thế thì đó là một sự sỉ nhục đối với Araragi Koyomi.
Cô bé vampire tóc vàng, hoàn toàn không chút hứng thú, mặt vẫn vùi trong đầu gối, không để tâm đến cuộc nói chuyện giữa tôi và Oshino—thế là.
Tôi tăng tốc chiếc xe đạp leo núi trên đường phố đêm khuya.
Tôi có bật đèn xe, nhưng lúc này cũng không cần thiết. Trước khi rời tòa nhà bỏ hoang đó tôi không quên cho cô bé vampire đó hút máu (không biết sao tôi cảm thấy cô ấy thích ăn doughnut hơn, thật là sốc), do đó giờ cơ thể tôi có độ vampire hóa khá cao rồi. Dù trời tối thế nào tôi cũng có thể nhìn rất xa.
Ánh đèn xe đạp cũng là một dấu hiệu để người đi đường biết có xe đạp đi qua, kể cả khi tôi có thể nhìn xa thì không bật đèn vẫn rất nguy hiểm.
"Ôi trời, chuyện trở nên nghiêm trọng rồi—với lại biết nói gì khi đến nhà Hanekawa vào giờ này đây?"
Dù càng sớm càng tốt—dù buổi tối thì tốt,
Chuyện này vẫn thật điên rồ.
Một gia đình bình thường đã thế rồi, huống hồ gia đình Hanekawa còn có những bất hòa và căng thẳng—xét trên những gì tôi nghe lúc sáng, đó không có vẻ là nơi sẽ hoan nghênh một thằng bạn học cùng lớp tới chơi lúc nửa đêm.
Cứ giả định là tình huống tệ nhất.
"Dù sao mình cũng giấu chuyện đó với Oshino—hơn nữa kể cả nếu ông ấy biết thì chắc mình vẫn phải làm chuyện này."
Dù sao thì chúng tôi không thể đổi công việc cho nhau được. Không nói đến việc ông ấy có thể thấy gì bất thường ở Hanekawa hay không, hành động đến thăm nhà một cô gái lúc nửa đêm có thể là hơi quá kể cả với lão cáo già gian xảo như Oshino.
Ông ấy vốn đã là một lão già đáng khả nghi rồi, sau khi sống một thời gian dài trong tòa nhà bỏ hoang đó, ông ấy giờ trông còn lôi thôi hơn lúc tôi gặp ở Kỳ nghỉ Xuân.
Ông ấy đúng là một kẻ khả nghi.
Có thể ông ấy là một lãng khách.
Có thể ông ấy là truyền nhân của Phi thiên ngự kiếm.[4]
Không như ông ấy, nếu tôi có bị báo cảnh sát thì đó cũng chỉ bị xem là một trò đùa trẻ con. Tôi sẽ tận dụng đặc quyền của trẻ vị thành niên này.
"Hơn nữa, như Hanekawa nói, tôi là một con gà—tôi không dám làm chuyện như đào mộ."
Kết quả là đúng người đúng việc.
Khi đã có thể bình tâm lại, tôi dừng xe.
Nhìn tên đường trên cột đèn tín hiệu giao thông, tôi đoán đây là khu vực Hanekawa đang sống—
Lúc tới không biết phải nói thế nào, thôi để tùy cơ ứng biến vậy—chuyện đó để sau,
Trước hết tôi cần tìm nhà Hanekawa đã.
......Đùa gì thế chứ.
Cứ như bước đầu tiên dễ dàng lắm vậy.
Vô cùng khó khăn đấy.
Dù chỉ là một thị trấn vùng quê, nhưng đây chắc chắn là một khu dân cư—trong khi tăng tốc chiếc xe đạp, tôi đã đánh giá thấp độ khó của chuyện này, tôi nghĩ chỉ cần nhìn biển tên từng nhà một là được, nhưng khi làm mới thấy vất vả.
Cứ như đang cố mở mật mã 4 số chỉ bằng sự kiên nhẫn vậy.
Chắc chắn tôi sẽ bỏ cuộc giữa chừng.
Thực ra với mã khóa ít ra tôi còn dám chắc cuối cùng sẽ tìm ra mã, nhưng trong trường hợp này rất có thể ước lượng bạn đầu của tôi là sai—việc nhà Hanekawa ở khu vực này chỉ là do tôi dự đoán mà thôi.
Hơn nữa chúng ta đang nói đến Hanekawa.
Thậm chí có khả năng cô ấy giả bộ làm thế để tôi hiểu lầm—không, nếu thế tức là tôi bị đề phòng tới mức nào vậy.
Thế thì đúng là bị đối xử như một kẻ theo dõi rồi.
Vì cần cẩn thận, tôi nên giảm tốc độ, chậm rãi kiểm tra bảng tên từng nhà một, nhưng với tôi hiện giờ thì không cần thiết.
Điểm mạnh của mắt vampire về cơ bản là thị lực động—cả tầm nhìn của tôi cũng như được mở rộng. Tôi có tự tin mình sẽ không lỡ bảng tên của nhà nào ở cả 2 bên đường dù có đạp xe hết tốc lực.
Quyết tâm đi một vòng, không bỏ sót chỗ nào trong khu vực, kiểm tra từng nhà một từ đầu tới cuối, tôi đạp chân lên mặt đất.
Đó là một cuộc tìm kiếm chỉ với một người.
Tôi không quan tâm dù cho trái tim mình có không chịu được.
So với những gì Hanekawa đã làm cho tôi ở Kỳ nghỉ Xuân, dù tôi có tan xương nát thịt cũng không từ.
Quyết tâm của tôi dù sao cuối cùng cũng chỉ là vô nghĩa.
Quyết tâm của tôi lần nào cũng thất bại.
Một nỗ lực đến chậm.
Nếu tôi thực sự lo cho Hanekawa, nếu tôi thực sự muốn làm gì đó cho cô ấy—ban ngày, dù cô ấy có từ chối hay không cho tôi nói, thậm chí nếu tôi có bị khinh bỉ—tôi nên đến nhà cô ấy.
Thực sự đã
quá muộn.
"—Ah"
Ngay sau khi tôi đi hết con phố chính, và rẽ vào ngõ.
Giờ này tôi đạp xe mà không gặp ai cả, đột nhiên trước mặt tôi.
Đột ngột.
Như một đòn tấn công bất ngờ.
Không một lý do—cô ấy xuất hiện.
Trái với lẽ thường—cô ấy xuất hiện.
Không, cô ấy ở đó—nó ở đó, nói thế cứ như cô ấy cố tình muốn xuất hiện trước mặt tôi, cứ như cô ấy đang đợi tôi vậy, dù điều đó không công bằng.
Đó là một cách nghĩ tự cho mình là trung tâm.
Không có gì thuận lợi như thế.
Đó không phải tất nhiên cũng không phải ngẫu nhiên.
Đơn giản là, con đường của chúng tôi giao nhau do hoàn cảnh xô đẩy mà thôi—tôi, đối với cô ấy, không gì hơn là một tồn tại nhỏ bé, tầm thường, thậm chí không đáng để ý.
Cứ như—một con người đối với một loài quái dị.
Nửa đêm, khi thậm chí ánh đèn đường cũng không đáng tin.
Đèn LED gắn trên xe đạp của tôi đang chiếu sáng lên cái gì—mình đang trốn cái gì vậy chứ, cô ấy là ai.
Mọi người đều đã biết cô ấy, đó là lớp trưởng trong những lớp trưởng.
Hanekawa Tsubasa.
"—À... nhưng”
Dù thế.
Không có ai nhìn vào mà có thể nghĩ cô ấy là Hanekawa.
Thậm chí cha mẹ cô ấy cũng sẽ không nhận ra.
Giả định này, trong trường hợp này, thật mỉa mai—
"....Hanekawa…. sao?"
Cô ấy trắng.
Cô ấy trắng.
Cô ấy trắng.
Tồn tại của cô ấy—thuần một màu trắng.
Cô ấy trắng như một bộ kimono cưới.
Đó không phải một phép ẩn dụ so sánh với Tuần lễ Vàng, nhưng chắc người ta gọi đây là trắng như tuyết.
Mái tóc dài đẹp của Hanekawa vốn đen như lông quạ ướt giờ trắng như thể trong suốt—làn da Hanekawa, bình thường đã nhợt nhạt giờ lại càng trắng đến phát bệnh.
Cô ấy đã biến đổi.
Giày tất cũng không đi, chỉ có quần áo lót, làm người ta có cảm tưởng như cô ấy vừa chạy vội ra khỏi nhà tắm—duy có màu sắc của đồ lót là một màu đen tương phản hoàn toàn.
Nó thật nổi bật.
Vô cùng—đen.
Tuy nhiên, tôi nhận ra màu đen đó.
Không nghi ngờ gì đó là màu Hanekawa đã mặc ban ngày—không đời nào tôi có thể quên được nó.
Đó là một màu đen hút người ta vào.
Đó không phải nhân tố quyết định, nhưng tôi tin thực thể trước mặt mình là Hanekawa Tsubasa.
Hình dạng eo của cô ấy—không, cái đó không quan trọng.
Kể cả nếu có quan trọng thì tôi cũng dừng ở đây thôi.
Vấn đề là.
Hơn cả thực tế cô ấy đang mặc đồ lót, hay màu tóc cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, trông quá mất tự nhiên nếu chỉ là cô ấy vừa đi nhuộm—vấn đề rõ ràng nhất là.
"—Meo meo"
Trên đầu cô ấy—mọc tai mèo.
Mèo—Cách trở.
"—Meo meo"
Cô ấy—kêu.
Như tiếng rung phát ra từ cổ họng.
"Ha-Hanekawa"
"A—cái gì vậy? Ngươi là một người bạn của cô chủ sao?"
Hanekawa—không.
Mèo Cách trở nói.
Giọng nói và âm điệu, cả biểu tình khuôn mặt nữa—cách xa Hanekawa hàng năm ánh sáng.
Tôi không thể liên hệ được điểm nào với cô ấy.
Hanekawa trước mặt tôi, dù là Hanekawa, lại không phải là Hanekawa chút nào.
Hanekawa sẽ không bao giờ nói cái giọng làm nũng của trẻ con như thế, và cô ấy sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt hung ác như thể sắp cắn tôi đến nơi vậy, hoàn toàn trái ngược với giọng nói.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Hiện tượng này là sao.
Dù là Hanekawa—cô ấy hoàn toàn khác với Hanekawa. Quá tương phản, cực kỳ trái ngược.
Thậm chí còn chẳng phải là tương phản, đó là hai thái cực đối nghịch hoàn toàn.
Xoay ngược lại—và do đó họ đồng nhất.
"Nya ha ha—ta nghĩ mình đã từng gặp qua ngươi. Ngươi đã ở đó khi cô chủ chôn ta—hừm. Thế thì vừa đúng lúc meo meo."
Mèo Cách trở nói với một nụ cười nhạt, không để tâm đến sự hoang mang của tôi.
Trong khi đôi mắt nheo lại của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ta không hiểu nó có nghĩa gì, nhưng bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không? Thế thì ta sẽ giao họ cho ngươi meo meo."
Cô ấy nói.
Rầm một tiếng, cô ấy ném gì đó dưới chân tôi.
Không, cô ấy ném 2 thứ, hiệu ứng âm thanh phải là rầm rầm mới đúng chứ—phải không nhỉ?
Nhưng đó là một khối hỗn độn.
Chỉ một khối.
"Ế—"
Chuyện bất ngờ liên tiếp kéo nhau mà tới, đầu óc tôi không thể hoạt động bình thường được nữa—nhưng ngược lại có khi thế lại hay.
Vì tôi sẽ không bị sốc bởi những chuyện như thế này.
Chính xác là.
Những chuyện kiểu như—có 2 người bị ném dưới chân tôi.
"............!"
Không, cuối cùng tôi vẫn bị sốc.
Sốc đến nỗi không nói được.
Tôi nghĩ mình sắp ngã đổ cả xe đạp mất.
Nhưng mà—Mèo Cách trở lôi hai người này từ chỗ quái nào ra vậy?
Cô ấy mang theo họ ngay từ đầu sao?
Theo tình huống mà nói thì tôi chỉ có thể nghĩ thế, nhưng—trong trường hợp đó, do việc nhìn thấy Hanekawa mặc đồ lót và có tai mèo gây ấn tượng quá mạnh đến nỗi tôi không để ý thấy Mèo Cách trở đang kéo theo 2 người sao?
Hoặc.
Là do 2 người đó không chuyển động, như thể họ đã chết—như những xác chết, do đó tôi đã bất giác loại bỏ họ khỏi tâm trí?
"Để xem nào. Cái gì nhỉ—à, phải rồi. Hình như 2 người đó là ‘cha mẹ’ của Cô chủ hay gì đó meo meo."
Mèo Cách trở nói.
Với một điệu cười tà ác.
Cô ấy có vẻ vui, nhưng—chỉ là có vẻ.
Không còn gì khác.
"Tóm lại họ không cần thiết nữa meo meo. Giết họ cũng chẳng ích gì. Trêu đùa cũng chẳng ích gì. Hoàn toàn vô dụng. Đó là lý do tại sao ta nhờ ngươi, bạn bè, xử lý họ giùm ta—giết họ cũng được. Hãy giúp cô chủ hả giận meo meo."
Và rồi Mèo Cách trở quay lưng lại với tôi.
Tưởng tượng cô ấy đã mọc tai mèo thì có mọc đuôi cũng không có gì lạ chắc do ảnh hưởng tiêu cực của anime và manga—đáng buồn thay, mông cô ấy vẫn nhẵn thín và nhẹ nhàng vung vẩy.
Thế cũng đúng.
Bởi Mèo Cách trở—là một con mèo không đuôi.
"N-Này! Đợi đã! Hanekawa!"
Tôi nói, nhảy xuống xe như thể đá nó đi—gọi cô ấy. Tôi đưa tay ra. Trông như cô ấy đang định trở lại đường cũ, tôi ngay lập tức đuổi theo—nhưng rõ ràng là không cần thiết.
Hanekawa.
Cô ấy.
Mèo Cách trở—đột nhiên quay lại.
"Đợi đã, hắn dám nói thế."
Cô ấy thì thầm.
Cô ấy thì thầm, có vẻ hằn học—với sát ý.
Đột nhiên cô ấy nổi giận do những câu nói theo bản năng đó của tôi.
Mạch máu nổi trên trán—đồng tử thì chuyển thành màu đỏ.
Cô ấy nhe nanh.
"Đừng kỳ vọng những điều đó từ cô chủ, đồ ngốc!"
Vì các người mà cô chủ mới trở nên như vậy!
Còn chưa dứt lời—Mèo Cách trở đã nhảy tới chỗ tôi.
Không, miêu tả như thể cô ấy nhảy tới chỗ tôi sẽ là một lời nói dối trắng trợn—có thể gọi là khoác lác. Nói đúng ra thì tôi chỉ nhận thức được khi cô ấy đã nhảy xong.
Tuy nhiên, đây cũng là một sự thật đáng sợ.
Đó là một sự thật đáng sợ đến nỗi tôi muốn tránh diễn tả cho đúng—bởi vì như đã đề cập trước đó, tôi vừa cung cấp máu cho cô bé vampire, nói cách khác giờ thân thể tôi, thị lực của tôi đã được tăng cường—mà Mèo Cách trở thể hiện một tốc độ đến tôi còn không thể nhận thức được.
Lúc này lẽ ra không có gì tôi không thể nhìn rõ mới phải.
Và thực tế đáng sợ là không chỉ có tốc độ.
Sức mạnh của cô ấy cũng rất ghê gớm.
Như mèo vờn chuột—cô ấy cắn tay trái tôi, và chỉ với lực của răng nanh và xương hàm, cô ấy giật đứt cánh tay tôi khỏi vai cùng với tay áo, như hái quả chín trên cây vậy.
"Ah......GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Thật xấu mặt và thật khiếm nhã, lúc nửa đêm ở ngay giữa khu dân cư như thế này, tôi hét lên thảm thiết như một cô gái bị một tên biến thái tấn công, hy vọng không ai trách cứ tôi—ở Kỳ nghỉ Xuân tôi đã trải qua nhiều chuyện không may, nhưng cánh tay tôi chưa bao giờ bị thô bạo cắn đứt rời ra như vậy cả.
Hơn nữa ở Kỳ nghỉ Xuân thì bất tử thân của tôi ở một đẳng cấp khác.
Hiện nay tôi không có khả năng hồi phục vết thương mạnh đến mức tái tạo một cánh tay trong nháy mắt—và một lượng lớn máu từ vai phun ra như suối.
Lượng máu lớn đến mức làm người ta ngạc nhiên sao thân thể con người có thể chứa nhiều đến vậy.
"A......EEEEEAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAARGH!
"Đừng có la lối om sòm lên vì chuyện đó chứ"
Kể cả nếu như không có người nào trách cứ tôi.
Dường như có một con mèo đã làm thế—trong khi tôi cúi mình phủ phục dưới ánh đèn đường, cô ấy đưa bàn chân trần giẫm lên đầu tôi.
Tôi không thể cử động.
Tôi không thể chống cự.
Tôi thậm chí còn không thể hất chân cô ấy khỏi đầu mình.
Cứ như bị giẫm lên đầu làm sức lực của tôi tan biến—thậm chí tôi còn thấy một cảm giác kỳ lạ.
Thực tế là bị giẫm làm cơn đau ở vai trái của tôi dịu lại—thật không thể tin được!
Hanekawa giẫm lên tôi và cơn đau của tôi thuyên giảm, tôi thật là một tên biến thái!
Và còn hơn cả giảm, dường như cơn đau đã không còn—
"Nếu so sánh nỗi đau như thế với những gì cô chủ phải chịu đựng, thì nó chỉ như muỗi đốt mà thôi."
"....Cô chủ của cô"
Có phải là Hanekawa, tôi cố hỏi một chuyện đã quá rõ ràng—nhưng tôi không thể.
Lý do là tôi không còn sức để nói nữa—nhưng dù sao đó cũng là 1 chuyện rõ ràng mà chẳng cần phải hỏi.
Quá dễ thấy.
Quá thuần túy.
Quá đơn giản.
Hoàn toàn hiển nhiên—mọi chuyện quá rõ ràng.
"À, phải rồi. Này, nhân loại,"
Mèo Cách trở—dù tôi không cần hỏi dường như đã trả lời.
"Cô chủ giờ đã có ta. Cho nên không cần ngươi nữa. Cha mẹ, bạn bè tất cả đều không cần nữa. Thậm chí cả chính cô chủ—cũng không cần thiết nữa."
Và rồi nhổ cánh tay mà cô ấy đang ngậm trong miệng ra—như thể đó là rác rưởi. Cánh tay rơi xuống ngay trước mặt tôi, nhỏ máu.
"Ng-ngươi nói là, kh-không cần?"
"Ta sẽ làm cô chủ tự do—tự do hơn bất kỳ ai khác. Ngươi biết, đúng không? Đây là điều các người không thể làm được. Các người chỉ biết trói buộc cô chủ, xiềng xích cô chủ—"
Trước hết.
Hãy bắt đầu bằng việc giải tỏa áp lực khổng lồ này của cô ấy đã—Mèo Cách trở nói.
Và cô ấy nhảy.
Đúng hơn là bay.
Cái đó chắc chắn là giống bay hơn nhảy.
Không khụy gối nhiều, trong nháy mắt cô ấy hạ thấp trọng tâm, và với một cú bật nhẹ—cô ấy nhảy qua cột đèn, qua dây điện và mái nhà trước mặt—cô ấy biến mất trong màn đêm.
Đó không phải là nhảy.
Đó là một hành động không thể thực hiện với sức người—nói lúc này có hơi muộn, nhưng đó rõ ràng là hành động của một loài quái dị.
Như thể cô ấy mọc cánh.
Không phải hổ mọc thêm cánh—là mèo mọc thêm cánh.
"......Hanekawa"
Hanekawa Tsubasa.
Cô gái sở hữu đôi cánh quái dị.
Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy và tại sao lại thành ra thế này, nhưng có một điều tôi chắc chắn là lo lắng của Oshino đã hoàn toàn chính xác.
Trúng hồng tâm.
Tất cả đều trúng.
Và—thêm vào đó.
Một lần nữa tôi lại không đến kịp.
Tôi đã—quá muộn.
"Ah...... hừ"
Tôi chậm chạp đứng dậy—dùng tay phải nhặt lấy cánh tay trái mà Mèo Cách trở vừa vứt ở đó, trong khi ngạc nhiên vì cân nặng của nó, tôi đặt lên chỗ bị đứt, dù khá là thô và bị xé rời nên mặt cắt không gọn gàng cho lắm, nhưng cũng phải đưa miệng vết thương chạm vào nhau để cố hồi phục.
Vì tôi không hy vọng sẽ tái tạo được, tôi chỉ có thể chắp nối thế này—đó là điều tôi chưa từng thử qua trong Kỳ nghỉ Xuân, nhưng dựa theo những kiến thức tạp nham về vampire mà tôi biết qua anime và manga, làm thế này có lẽ da thịt, dây thần kinh và các thứ khác có thể nối lại.
"............"
Trong tầm nhìn đang dần trở nên mờ mịt của tôi, Hanekawa hay Mèo Cách trở đều đã không còn bóng dáng—chỉ có chiếc xe đạp leo núi của tôi nằm một bên, và hai người khác đồng dạng cũng nằm trên đất.
Hai con người.
Cha và mẹ.
Cha mẹ của Hanekawa.
Cha của Hanekawa Tsubasa và mẹ của Hanekawa Tsubasa.
Không quan hệ huyết thống—cũng không quan hệ tình cảm, gia đình của cô ấy.
Gia đình.
Nhưng tôi tự hỏi tại sao.
Lúc sáng nay tôi đã vô cùng oán giận họ, nhưng giờ khi nhìn họ không chút sức sống nằm đó như thể đã chết—tôi không thấy chút cảm xúc mạnh nào, tôi không hiểu tại sao.
Tôi không thấy giận dữ.
Tôi cũng không thấy hả hê vì tình trạng đáng buồn của họ.
Tôi chẳng càm thấy gì cả, một chút cũng không.
Tôi không thể đổ lỗi hay nổi giận với họ.
Tôi chỉ nghĩ—họ bình thường cũng thật đáng thương.
Tôi chỉ muốn cảm thấy thương hại họ.
Kỳ lạ là, hai người lẽ ra là những kẻ làm tổn thương Hanekawa—nhưng không hiểu sao, trong mắt tôi họ chỉ là những nạn nhân đáng thương hại.
Danh sách chương