Ngày hôm sau.
Nói cách khác là ngày 30 tháng 4.
Dù trong đầu tôi vẫn nghĩ đó là đêm 29 tháng 4 (em gái chưa đến đánh thức thì tức là ngày mới chưa tới)—khi cha mẹ tôi, Karen và Tsukihi cuối cùng cũng đi ngủ sau khi thức rất khuya vì giờ là ngày nghỉ lễ, tôi lẻn ra ngoài. Tôi ngồi lên chiếc xe đạp địa hình, đạp chầm chậm, cố không gây tiếng động. Đi cách xa nhà rồi mới dám bật đèn xe, đến tôi cũng cảm thấy thế là hơi quá cẩn thận rồi.
Đi chơi đêm.
Không phải thế.
Tôi không bạo dạn đến vậy—xét trên thành tích học tập thì đúng là rất kém, nhưng tôi là một nam sinh nghiêm chỉnh.
Thật là bực mình khi cứ bị coi là một kẻ chơi bời.
Giờ, nếu phải nói xem tôi cố chống lại cơn buồn ngủ để đi đâu, thì đó là vùng ngoại ô thị trấn, tới toà nhà bỏ hoang trước đây từng là trường bổ túc. Đó là một tòa nhà sắp sập, đến nỗi một cuộc thi can đảm cũng không dám dùng, cơ bản là nó đã giống một đống đổ nát lắm rồi—chắc chắn việc đến đây lúc nửa đêm thế này không mang lại ấn tượng gì tốt đẹp.
Nếu nói thế giống một hành vi bất chính tôi cũng không cách nào phản bác.
Tuy nhiên tôi có một lý do.
Lý do cho việc đến một nơi như thế này—và lý do phải làm việc đó lúc nửa đêm.
Một lý do chính đáng.
Tôi dừng xe trước hàng rào của tòa nhà. Tuy xung quanh không một bóng người nên có thể không cần lo lắng, nhưng tôi vẫn khóa xe lại cho chắc ăn, hay có thể đó chỉ là thói quen. Tôi đi qua hàng rào và vào trong nhà.
Dù tôi đã nói nơi này đến cuộc thi can đảm cũng không dám dùng, tòa nhà này giống như ngôi nhà thứ hai của tôi, nhưng thực ra vào đây lúc nửa đêm thế này cũng thấy lạnh sống lưng—huống hồ.
Huống hồ trong tòa nhà này còn có một con quái vật thực sự—
Quái vật.
Yêu quái.
Vua của những loài quái dị.
Một vampire.
Một kẻ săn mồi về đêm.
"Dù sao giờ cũng là chuyện đã qua rồi—"
Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nào đó.
Đại loại như vậy.
Sống ở đây không phải một vampire—mà là tàn dư của một vampire.
Những gì còn sót lại của một vampire—
Một cô bé vampire—giả.
Trong tòa nhà hoang phế, tôi tránh né gạch vụn với rác rưởi, leo cầu thang lên thẳng tầng cao nhất.
Ở tầng bốn có ba phòng—đều từng được dùng làm phòng học—tôi mở cánh cửa gần nhất mà không hy vọng gì nhiều.
Có vẻ như hôm nay tôi không may.
Cả cánh cửa thứ nhất và thứ hai đều không có.
Cũng không thể nói cánh cửa thứ ba là thành công—dù cô bé vampire—giả ở đó, nhưng lão già lẽ ra nên ở đó lại không có mặt.
“Quái... lão Oshino đó. Nửa đêm rồi còn đi đâu không biết?"
Ông ấy ra ngoài rồi sao? Ông ấy là một người hành động khó mà đoán biết được, như mọi khi—tuy nhiên giờ này thì có khi ông ấy đang ngủ ở tầng dưới trên những cái bàn được ghép lại thành giường. Cũng có thể ông ấy đoán trước được tôi sẽ đến nên đã tránh tầng bốn để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình. Tôi cũng không báo trước ngày giờ chính xác, nhưng ông ấy là người có thể nhìn thấu người khác—ông ấy có thể đã thấy trước việc tôi sẽ đến.
Nói thế thì tôi đúng là một vị khách phiền phức. Đến thăm lúc nửa đêm thế này quả không phải chuyện bình thường. Tôi đã sai lầm khi nghĩ ông ấy sẽ luôn chào tôi với câu “Araragi-kun, cậu đến muộn thế"
Vì tôi có liên hệ với một vampire vượt quá hiểu biết thông thường, tự nhiên hành động của tôi cũng không bình thường—tuy nhiên.
Khi để một tay sau lưng đóng cửa lại và nhìn cô bé cựu vampire đang ngồi ở góc phòng học tối đen như mực—tôi nuốt nước bọt.
Tôi tất nhiên sẽ căng thẳng.
Kể ra thì.
Đây là lần đầu tiên tôi và cô ấy chỉ có hai người đối diện nhau kể từ Kỳ nghỉ Xuân.
Trước giờ, khi tôi gặp cô ấy ở đây, như thế này, luôn có Oshino bên cạnh—dù tôi nói là hai người nhưng cô bé đó tuyệt đối không phải nhân loại, và thậm chí cả tôi cũng chẳng phải luôn.
Một loài quái dị nửa mùa—một nhân loại nửa mùa.
Và trách nhiệm cho việc tôi và cô bé đó trở nên như vậy—phần lớn là thuộc về tôi.
Tôi khẩn trương.
Tim tôi như thắt lại.
Cảm giác tội lỗi—nảy sinh.
Thật là moe.
"............"
À không, tôi nói moe là một từ đồng âm với ‘nảy sinh’ chứ không phải tôi bị hấp dẫn bởi sự dễ thương của cô bé tóc vàng ăn mặc mát mẻ này.
Cô bé khoảng 8 tuổi đang ngồi rất vô tư.
Cô ấy có một mái tóc vàng óng dày mượt như lụa.
Cô ấy mặc một bộ váy đáng yêu—để lộ đôi chân trần mảnh khảnh, với một làn da như trong suốt, chắc cũng không đi lại nhiều trong tòa nhà này.
Nhưng cô ấy không dễ thương.
Không cần thêm lời nào… đã tự giải thích rồi.
Chỉ cần miêu tả ánh mắt hằn học đầy hận ý đang nhìn chằm chằm vào tôi là đủ rồi.
"...Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Cô sẽ làm mình bị xấu đi đấy"
Trong khi nói đùa như vậy, tôi đến gần cô ấy—cẩn thận từng bước một.
"Sao cô không thử cười? Một gương mặt tươi cười với cô là thích hợp nhất đấy"
Không trả lời.
Cứ như thể cô ấy là một cái xác—à, có thể cô ấy đúng là một cái xác thật.
Mặt khác, dù tôi nói chuyện với cô ấy nhưng tôi cũng không mong đợi có hồi đáp. Tôi không thể tưởng tượng ra một tình tiết như cô ấy đột nhiên nói chuyện trở lại đúng vào thời điểm này, sau khi không nói một lời nào từ kỳ nghỉ xuân đến nay.
Chỉ là.
Dù tôi có im lặng—tâm tình cũng sẽ trở nên sa sút, do đó tôi cố nói nhiều chút.
Đặc biệt là hôm nay Oshino không ở đây.
Tuy nhiên, việc tôi nói một gương mặt tươi cười phù hợp nhất với cô ấy là thật.
Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy, người đang ngồi im ở góc lớp như sắp mốc meo lên rồi, và mở áo khoác ra.
...Ờ, dù tôi có từ từ cởi đồ trước mặt một cô gái tóc vàng ăn mặc mát mẻ, tôi không có ý định bắt chước Lupin the 3rd.
Dù có là tiểu thuyết sợ cũng sẽ không được xuất bản mất.
Không phải ai cũng nghe lời giải thích rằng cô ấy không phải một bé gái, cô ấy là một loài quái dị và cô ấy đã 500 tuổi rồi nên không có vấn đề gì cả.
Dù cuối tháng tư trời vẫn lạnh, tôi phải cởi trần trong tòa nhà đổ nát này—để cho cô bé này ăn.
Ăn?
Thế sao phải cởi áo?
Định để đồ ăn lên cơ thể rồi ăn sao?
Tôi có thể nghe thấy những câu hỏi kiểu như vậy, nhưng không cần phải giải thích (tôi nghĩ là những người hỏi câu hỏi thứ 3 sẽ hỏi những câu kia trước)
Không cần nhiều lời.
Bữa ăn của một vampire—là máu.
"...Này, ít nhất hãy nói itadakimasu chứ. Nếu không sẽ không đúng lễ nghi đi"
Tôi vòng tay quanh thân thể nhỏ bé của cô ấy, và trong khi cố hướng miệng cô ấy về phía cổ tôi—thành ra trông giống như ôm nhau vậy, đây là tư thế dù đã làm bao nhiêu lần tôi cũng không thể quen được.
Một bữa ăn. Hút máu.
Mà có lẽ với cô ấy đây còn chẳng phải một bữa ăn, mà giống truyền dinh dưỡng cấp cứu hơn—dù sao thì giờ đây cô ấy đã mất khả năng hút máu nguyên bản của mình.
Oshino Meme, chuyên gia về quái dị, đã tiến hành cải tạo thể chất của cô ấy, và giờ cơ thể cô ấy không chấp nhận được máu ai khác ngoài tôi—ngược lại, nếu cô ấy không định kỳ uống máu tôi, cô ấy sẽ chết, cô ấy sẽ biến mất, cô ấy là một tồn tại bi thảm như thế.
Giờ cô ấy về cơ bản là nô lệ của cậu—Oshino đã nói thế.
Dù tôi nghĩ ở đây thì tôi, người cứ phải liên tục cho cô ấy máu, mới là nô lệ.
Tôi đã từng là đầy tớ của cô ấy.
Tên đầy tớ của ta.
Cô ấy từng ngạo mạn, hống hách gọi tôi như thế—nhớ đến những lời đó, ngực tôi lại đau nhói khi thấy thân thể yếu đuối hiện tại này của cô ấy.
Mỗi lần tôi cho cô ấy máu.
Chỗ bị đâm bởi răng nanh của cô ấy, dấu vết duy nhất còn lại của một vampire, không phải là cổ—mà là ngực tôi.
Trái tim tôi đau đớn.
Nó đập loạn lên. Nó đập loạn lên.
Thương cảm.
Tuy nhiên, vì lý do đó nỗi đau này—làm tôi thấy an tâm.
Vì cô ấy còn hấp thu dịch cơ thể của tôi—ít ra cô ấy còn cố gắng sống.
Bởi vì vampire này đã từng cố tự tử.
Vampire ngay từ đầu giống như đã chết
đã cố sống vì tôi—
"...Cái gì?"
Vừa dứt lời.
Tôi để ý là hôm nay cô ấy không cắn cổ tôi—chúng tôi đang ôm nhau, cô ấy đang đè cả người lên tôi, quấn quanh tôi không chỉ là hai cánh tay mảnh khảnh mà cả đôi chân nhỏ như que tăm nữa, nửa thân trên của chúng tôi dính chặt lấy nhau, tư thế này của cô ấy giống một con gấu túi koala vậy, thế nhưng, cô ấy vẫn không cắn tôi.
"............?"
Tôi không thể đoán được ý định của cô ấy.
Phải chăng cô ấy từ chối hút máu tôi—có nghĩa là cô ấy không muốn sống nữa, trong giây phút đó tôi run rẩy vì sợ hãi, và đồng thời đôi tay đang ôm dụng lực mạnh hơn suýt nữa làm gãy lưng cô ấy—nhưng không phải thế.
Tôi đã lầm.
Cân nhắc lại—tôi nhìn theo tầm mắt của cô bé vampire này.
Cô ấy không nhìn vào cổ tôi.
Cô ấy đang nhìn vào chiếc hộp tôi đã để cạnh đó trước khi ôm cô ấy.
Chiếc hộp tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
"Ế...."
Tôi mang nó cho Oshino Meme lang thang, một kẻ du cư không có duyên với cuộc sống sung túc, thậm chí giờ đang sống trong tòa nhà bỏ hoang này. Đó là một món quà, hay là đồ tiếp tế.
Đó là một hộp tổng hợp của Mr Donut.
10 cái bánh với giá 1000 yên.
Golden Chocolate, French Cruller, Angel French, Strawberry Whip French, Honey Churro, Coconut Cruller, Pon De Ring, D-Pop, Double Chocolate, Coconut Chocolate.
Nó tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
Tôi lúc đầu định mua nó làm quà cho mấy đứa em gái lúc trở về sau khi gặp Hanekawa. Tuy nhiên Karen và Tsukihi đồng thanh nói “bọn em đang ăn kiêng” hay thứ vớ vẩn gì đó, thật lãng phí lòng tốt của người anh trai này.
Con gái mới lớn không nên ăn kiêng, bọn mày cần trở nên đầy đặn một chút, thế là nó trở thành một cuộc tranh luận gay gắt đến mức có thể gây trở ngại lớn cho quan hệ cá nhân của chúng tôi sau này, tuy nhiên hộp Mr. Donut đó là tôi mua bằng tiền của Tsukihi, do đó tôi ở vào thế bất lợi trong cuộc tranh luận.
Cuối cùng tôi phải xin lỗi.
Có cảm giác anh em nhà này chẳng có đạo lý gì.
Phải nói là một mình ăn 10 cái thì quá nhiều, hơn nữa doughnut để càng lâu thì càng mất đi hương vị, do đó không còn cách nào khác tôi mang nó đến cho Oshino khốn cùng, người ăn bữa nay phải lo bữa mai.
Cái kẻ phải trú trong tòa nhà đổ nát này để tránh nắng mưa sương gió, mà có khi lão có uống cả mưa với sương thật ấy chứ, tôi có đủ lòng trắc ẩn để thỉnh thoảng mang cho lão chút đồ ngọt.
.............
Vì sự kiện ở Kỳ nghỉ Xuân tôi nợ ông ấy một khoản tiền lớn, 5 triệu yên, đến tôi cũng không hiểu tại sao tôi cảm thấy mang một hộp bánh cùng lắm là 1000 yên đến làm lễ vật có vẻ hoành tráng lắm.
5 triệu.
Đó là một khoản nợ có thể khiến người trưởng thành phải treo cổ tự tử đi.
Tôi không biết làm thế nào để trả được, tôi thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện đó.
Có nên đi bán nội tạng không nhỉ?
Với Bất tử thân của mình tôi có thể tái tạo nội tạng vô số lần.
"Đáng sợ!"
Dù sao thì—tóm lại cái hộp bánh ngọt ngào thơm ngon này chính là lý do cô bé vampire dù đang ôm tôi nhưng nhìn chằm chằm vào nó mà hoàn toàn phớt lờ tôi.
Ánh nhìn bỏng cháy.
Nói cách khác là một ánh mắt đam mê cuồng nhiệt.
"Nhưng... không thể nào"
Không thể nào.
Không đời nào.
Dù cô ấy chỉ còn là một cái bóng của bản thân lúc trước, dù là rơi vào cảnh khốn cùng.
Dù gần như toàn bộ bản thân cô ấy đã bị lấy đi—không còn bóng dáng, ngay cả tên cũng bị tước đoạt, nhưng cô ấy đã từng là một vampire kiêu hãnh.
Hơn nữa cô ấy không phải là một vampire tầm thường.
Cô ấy là vampire vừa thiết huyết vừa nhiệt huyết vừa lãnh huyết, với huyết thống quý tộc.
Có thể nói là vampire thuần chủng.
Cô ấy đã từng như thế.
Thực phẩm thiết yếu, là máu, được dâng ngay trước mặt, thế mà cô ấy chỉ quan tâm đến doughnut, sao có thể....
Ực.
Cô ấy phát ra thanh âm đó.
Nhìn mới thấy miệng cô ấy nước dãi đang chảy ròng ròng.
"Đừng làm tan vỡ giấc mơ của tôi!"
Cùng với những lời giận giữ đó tôi đẩy cô bé ra.
Cô bé đập đầu vào bức tường phía sau và khụy xuống.
Ôi không, tôi đã hành động quá thô bạo và thiếu suy nghĩ. Cũng tại vì nước dãi đầy trên vai thì thật khó chịu.
Ờ, chuyện đó thì, dù chỉ là ý định chưa thực hiện được, nhưng tôi đã từng muốn liếm mặt Hanekawa chứ không phải vai, do đó chắc chắn tôi cũng không phải người đáng khen ngợi.
"C-cô không sao chứ?"
Tôi đưa tay định xoa đầu cô bé vừa bị đập đầu khá mạnh, và tôi bị đẩy ra một cách thô bạo.
Có vẻ như cô ấy đã nổi điên.
Mái tóc vàng óng của cô ấy dựng đứng lên.
....cô ấy trông giống một con thú.
Cô ấy giống một con mèo giận dỗi và sẽ không để bạn đến gần hoặc chạm vào nó.
Thật tệ khi làm cô ấy tức giận—nếu không bắt cô ấy hút máu, thân thể cô ấy sẽ không trụ được. Gần đây tôi gặp vấn đề phiền não nên đã lâu không đến đây. Nguyên nhân của vấn đề là sự hiểu lầm về tình yêu, nhưng nhờ có Tsukihi tất cả đã rõ ràng, đó là lý do tại sao tôi cố bù đắp thời gian đã lãng phí, nếu có thể tôi muốn cô ấy uống máu tối nay.
Dù lẻn ra khỏi nhà lúc nửa đêm mà em gái không phát hiện chắc chắn không dễ dàng gì—thậm chí ban ngày cũng không đơn giản. Bởi vì vampire là loài hoạt động về đêm, cơ bản thì ban ngày là giờ ngủ của chúng.
Không có sinh vật nào lại có tâm trạng tốt khi đang ngủ thì bị đánh thức cả—bắt cô ấy hút máu được chắc cùng vất vả.
Tóm lại nửa đêm là thời điểm tốt nhất để hút máu.
...tôi thực sự đã đối xử với cô ấy như động vật.
Hay như một em bé.
Những bà mẹ cho con bú có thể hiểu cảm giác này nhỉ.
Giờ thì tôi nên làm gì với cô ấy đây—tôi khoanh tay tự hỏi.
Nếu Oshino ở đây tôi sẽ hỏi xin lời khuyên của ông ấy, nhưng ông ấy vắng mặt. Dù ông ấy có đang ngủ ở một phòng học khác, đây cũng không phải là chuyện đáng để đánh thức ông ấy dậy. Tệ hơn là có thể ông ấy sẽ đòi thêm tiền tư vấn. Tôi không thể tiếp tục nợ thêm được.
Thực ra.
Tôi đã quyết định chăm sóc vampire này cả đời.
Tôi sẽ làm gì nếu tôi thậm chí còn không tự mình giải quyết được vấn đề kiểu này.
"Trong trường hợp này có lẽ nên xoa đầu cô ấy nhỉ… không, việc đó là để chứng tỏ sự phục tùng mà…”
Uhmmm.
À, phải rồi.
Rẻ thôi, nhưng tất cả đều bắt đầu từ Mr. Donut, chắc hẳn Mr. Donut sẽ giải quyết được.
Đúng vậy, xích mích có thể được giải quyết bằng đồ ăn.
Giống trong Oishinbo.[1]
Hahaha, như là, một khi nhìn thấy đồ ăn bạn không thể không kiềm chế cơn giận.
Tôi lấy hộp Mr Donut ra khỏi túi nilon, đặt nó trên đầu gối và từ từ mở ra để cô bé vampire có thể nhìn thấy.
Rồi tôi lấy cái gần nhất, Golden Chocolate, đưa tay ra mời cô ấy.
Tôi đưa cho cô ấy.
Ngay lập tức nó đã bị lấy đi.
Cô ấy lấy nó với một siêu tốc độ cứ như thể hoàn toàn chưa mất đi khả năng của vampire vậy.
Và cô bé không hề nhìn mà cắn ngay.
Với cùng siêu tốc độ đó, cô bé ăn hết chiếc Golden Chocolate chỉ trong 3 miếng. Tư thế đó thật làm người ta lo cô ấy sẽ ăn luôn cả ngón tay của mình mất.
Không không không không.
Thật háu ăn.
Tôi phải nhắc lại, nhưng cô ấy chưa bao giờ uống máu tôi ngon lành như thế—thật là sốc.
"—Uh-oh!"
Ngay sau khi ăn xong, cô bé vampire lập tức hướng tới 9 cái doughnut còn lại trong hộp đang đặt trên đầu gối tôi.
Tôi vất vả lắm mới ôm cái hộp né được công kích.
Không đùa đâu, cô ấy nếu cứ di chuyển theo quỹ đạo đó thì có khi bụng tôi cũng bị xuyên thủng mất.
"Ngồi xuống!"
Cô ấy định tiếp tục tấn công, và không suy nghĩ tôi quát lên.
Tôi không biết tại sao mình lại hét là ngồi xuống.
Cô ấy đâu có phải chó.
Tuy nhiên cô bé vampire, ngoan ngoãn vâng lời tôi, ngồi xuống tại chỗ—và không ôm đầu gối như thường lệ, cô ấy ngồi xổm xuống, một tư thế ngồi xinh đẹp.
Rồi nhìn tôi chằm chằm với biểu tình vô cùng nghiêm túc.
"............"
Tôi không thể hiểu chuyện quái gì đang xảy ra thế này, tuy nhiên tôi đã nghĩ nếu cứ im lặng thì sẽ không có tiến triển gì được, do đó tôi thử lấy ra chiếc bánh mà tôi cho là ngon nhất trong số chín chiếc còn lại, French Cruller, và lịch sự đưa về phía cô bé vampire.
Nhớ tới chiếc Golden Chocolate lúc trước, tôi thấy nếu cứ thế đưa cô ấy sẽ ăn cả tay mình mất, nên tôi đặt chiếc bánh xuống trước mặt cô ấy.
Đương nhiên, một tòa nhà bỏ hoang như thế này thì không có ai quét dọn sạch sẽ rồi (cô bé vampire đi chân trần, nhưng tôi và Oshino đều đi giầy), trước tiên tôi trải một miếng khăn giấy ra rồi mới đặt chiếc doughnut lên trên.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ nhảy xổ vào ngay lập tức, nhưng cô bé vampire chỉ chảy nước miếng, giữ nguyên tư thế ngồi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt của quỷ dữ, theo đúng nghĩa đen.
Ánh mắt này mãnh liệt đến mức cái nhìn lúc nãy chỉ giống như một nụ cười mà thôi—nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc tôi đã chết rồi. Hơn nữa còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết một cách kỳ quái.
Mà thực sự thì đúng là vampire có thể giết người bằng ánh mắt.
Cái thứ gọi là ma nhãn ấy.
Nghĩ lại thì ở Kỳ nghỉ xuân cô ấy có thể phá nát bê tông chỉ bằng ánh mắt—giờ tính mạng của tôi đang gặp nguy hiểm sao?
"...Tay"
Bất giác.
Tôi đưa tay ra.
Cô bé vampire không do dự đặt bàn tay lên trên tay tôi. Giống như E.T. trong phim, nhưng, có lẽ có chút thù hằn, nên đó là một cú đập tay mạnh như các cầu thủ đập tay ăn mừng sau khi có cú đánh ghi điểm vậy.
"Ờ thì… ăn đi"
Khi chơi karuta cần có từ mấu chốt.
Ví dụ như musumefusahose.[2]
Nghe nói việc có thính lực tốt cho phép hành động ngay sau khi nghe từ mấu chốt sẽ quyết định kết quả trận đấu—đáng tiếc là tôi không biết nhiều về karuta, nhưng nếu đó là thật thì tôi tin cô bé vampire này rất có năng khiếu chơi karuta.
Trước khi tôi nói xong câu “ăn đi”, cô ấy đã hành động—không, cô ấy đã hành động xong rồi.
Như một con dã thú, cô ấy cắm ngập răng vào cái French Cruller.
Mà nói gì đến dã thú chứ.
Cô ấy có điểm giống một chú chó nuôi trong nhà.
Hình ảnh một cô bé tóc vàng ước chừng 8 tuổi đang bò ra liếm sàn nhà và cắm đầu vào chiếc French Cruller trên khăn giấy, nghĩ kiểu gì cũng vô cùng nguy hiểm.
Thậm chí khăn giấy.... quả nhiên tôi đã lựa chọn đúng khi không đưa trực tiếp cho cô ấy bằng tay.
Có vẻ như cô ấy không thể tiêu hóa khăn giấy, do đó cô ấy giữ nó lại trong miệng và nhổ ra.
Không thể nói cô ấy lịch sự được…
Thực ra thì ngay từ thời điểm cô ấy bò ra ăn doughnut đã không thể gọi gì là lịch sự được nữa rồi.
Ừm—thậm chí ở Kỳ nghỉ Xuân, cô ấy cũng đã không có thói quen ăn uống lịch sự rồi. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy có nói vampire và nhân loại có lễ nghi ăn uống khác nhau.
Lúc đó cô ấy bảo tôi nhìn chằm chằm người khác đang ăn là bất lịch sự—tuy nhiên giờ cô ấy đang nhìn chằm chằm tôi không phải vì tôi bất lịch sự, mà chắc chắn là vì cô ấy đang nhằm vào 8 cái doughnut còn lại.
"Thực ra tôi mang cái này cho Oshino—"
Hơn nữa dù cho những cái doughnut cô ấy ăn có ngon đến thế nào thì nó cũng không thể cung cấp dinh dưỡng. Nguồn dinh dưỡng duy nhất cho cô bé vampire này—loại thực phẩm dinh dưỡng có một không hai—chỉ có máu của tôi mà thôi.
"—Ờ thì có lẽ thêm 3 cái nữa cũng được"
Lúc đầu có 10 cái.
Nếu tôi chia đều cho Oshino và cô ấy, mỗi người sẽ được 5 cái—xem ra thì cũng giống tôi, Oshino khó mà ăn hết cả 10 cái doughnut được.
"Cô muốn cái nào? Chọn 3 cái đi"
Tôi cho cô ấy xem bên trong hộp.
"Thích cái nào thì lấy ngón tay chỉ vào"
Thế là cô bé lấy một đầu ngón tay trái—bắt đầu theo trình tự, toàn bộ chỉ một lần.
Từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng, từng cái doughnut một.
"............"
Tất cả.
Tham lam.
Dường như không hề có ý định từ bỏ, với một vẻ mặt cáu kỉnh cô bé vampire làm lại một lần nữa, chỉ từ đầu đến cuối từng cái một, không bỏ cái nào.
"Uhmm"
Vậy ra là cô ấy thích đồ ngọt à… nhưng mà, tất cả chỗ đó thì quá nhiều. Cơ thể nhỏ bé thế kia mà có thể hấp thu hết chỗ đồ ngọt đó sao.
Cô bé vampire nhìn chằm chằm vào tôi—tôi đã cảm thấy áp lực. Áp lực có thể phá nát bê tông.
Thật sự tôi cảm thấy mình như bị nghiền nát.
Thứ đang nghiền nát tôi lúc này có lẽ là cảm giác tội lỗi. Dù sao thì cô bé vampire phải sống cuộc đời như thế này là trách nhiệm của tôi. Thực tế rằng vampire xinh đẹp và kiêu ngạo một thời giờ đang nằm bò ra đất ăn doughnut làm tôi quá đau lòng.
Từ Kỳ nghỉ Xuân cô ấy chưa từng nói một lời.
Dù trước đây rất hay cười, giờ cô ấy chỉ còn vẻ mặt khó chịu và buồn bã.
Dù tôi biết khi nghĩ đến những gì cô ấy đã làm, những gì cô ấy sẽ làm, tôi không nên cảm thấy đồng tình—là con người thì không thể đồng tình.
"Được rồi. Tất cả cho cô hết đấy"
Tôi nói.
Rộng lượng, nhẹ nhàng, tôi đặt chiếc hộp doughnut xuống sàn nhà.
Như là một lời mời.
"Giờ xoay ba vòng và sủa ‘gâu’ nào "
Á.
Chết tiệt, tôi bất giác lại yêu cầu cô ấy biểu diễn—trong khi đang nghĩ vậy, trước khi tôi kịp rút lại mệnh lệnh, cô ấy đã thực hiện một cú xoay ba vòng tại chỗ tuyệt đẹp, như một con quay vậy.
Nói đến con quay{koma} thì có lẽ cô ấy trông giống chim cổ đỏ{komadori} hơn.
Tuy nhiên cuối cùng cô ấy quay mặt đi giận dỗi và không sủa ‘gâu’, đó có lẽ là chút kiêu ngạo cuối cùng của một cựu quý tộc đi—phần kiêu ngạo này đúng là xuất hiện có quá muộn.
Hmm.
Quả nhiên là cô ấy vẫn không nói lời nào.
Tôi đã nghĩ tôi có thể bắt cô ấy phát ra thanh âm nào đó, nhưng đúng như dự đoán tôi đã không thành công.
Nếu cô ấy mà nói trong cái cảnh hài hước này thì tôi sẽ thất vọng đấy.
Tình tiết lố bịch như thế thật không thể tin được.
Tôi đẩy hộp doughnut trên sàn và nói ‘ăn đi’. Ngay lập tức cô bé vampire, như đã chờ từ lâu, lập tức phủ phục trên mặt đất một lần nữa và bắt đầu ăn 8 cái doughnut cùng cái hộp.
Tham ăn khủng khiếp, cứ đà này có khi cô ấy sẽ ăn cả sàn nhà.
Không phải chó, mà cô ấy là một đứa trẻ bị đói đã lâu.
"Tuyệt vời. Cái thứ đồ ăn hình vòng này thật ngon. Đúng là một rương báu vật đầy những chiếc nhẫn ngọt ngào."
"Cô vừa nói đấy à!?"
Tôi đã định nhìn đi chỗ khác bỗng ngạc nhiên lập tức quay đầu lại, nhưng cô bé vampire không làm gì bất thường cả, vẫn với một biểu tình gần như vô cảm, cô ấy cắm mặt trên sàn nhà—không, đúng hơn là cắm mặt vào doughnut.
Đó là tôi nghe phải ảo thanh sao...?
Whoa, tim tôi đập thật nhanh.
Thiệt tình, cái loại bất ngờ này đúng là lừa đảo.
"Uhmm... dù sao thì biết được đồ ăn yêu thích của cô ấy cũng coi như là một thu hoạch… có lẽ."
Việc biết thứ đồ ăn yêu thích của cô ấy là gì sau này có thể giúp cải thiện mối quan hệ giữa chúng tôi, do đó tin tức này có vẻ hữu ích.
Tuy nhiên.
Cô ấy—vẫn không nói.
Dù tôi muốn điều đó đến nỗi nghe phải ảo thanh—cô ấy vẫn ngoan cố không nói chuyện với tôi.
Dù chúng tôi từng có quan hệ chủ tớ, nhưng nay đã là quá khứ.
"Aaai. Tôi không nghĩ lý do cô không thể nói chuyện là vì cô có mồm miệng của một cô bé 8 tuổi—"
Thực ra tôi chưa từng nghĩ về chuyện đó, nhưng có thể là thế.
Dù sao tôi cũng mong cô ấy nói chuyện, chỉ đôi ba câu trẻ con cũng được.
Giống như Sue trong Genshiken.[3]
Giống như Sue trong Genshiken.
Giống như Sue trong Genshiken!
"Cậu đang làm gì vậy, Madaragi-kun?"
Đột ngột có thanh âm từ phía sau làm tôi giật mình như bị dính phải nước đá vậy, tôi bật dậy.
Tôi quay lại và Oshino đứng ở đó.
Không tiếng bước chân, không một dấu hiệu.
"Ông làm tôi giật cả mình...."
Tôi thở phào nhẹ nhõm nói.
Đã có một khoảng thời gian tôi dùng nơi này làm hang ổ, do đó nó đã trở nên quen thuộc, nhưng một tòa nhà bỏ hoang thì vẫn là một tòa nhà bỏ hoang—nếu trong tình huống này có ai đó đột ngột đứng sau lưng tôi, tất nhiên tôi sẽ bất ngờ.
"....Đừng xuất hiện đột ngột thế. Dù tên ông là Oshino cũng không cần lẻn tới như vậy chứ."[4]
"Hmph. Còn cậu Madaragi-kun, dù ở Kỳ nghỉ Xuân cậu có thù hằn gì thì cũng không nên ngược đãi vampire-chan như vậy."
"Tôi đâu có ngược đãi cô ấy."
"Tôi nghĩ đối xử với cô bé như một con chó là quá đủ để gọi đó là ngược đãi, Madaragi-kun."
Trời đất ơi, Oshino nhún vai một cách giả tạo.
"Tôi đoán là cậu mang hộp Mr Donut đó cho tôi làm quà—hmm, tiếc là tôi không được ăn."
"............"
Ông ấy cười nhăn nhở, nói chuyện như thể đã nhìn thấu mọi việc như thường lệ.
Và đừng có gọi tôi là Madaragi.
Không biết tại sao tôi cứ có cảm giác đó là phong cách của một nhân vật khác.
Ông ấy đã tiết lộ trò đùa trong tương lai.
Sao cũng được—Oshino Meme.
Một ông chú tầm 30 tuổi.
Ông ấy xuất hiện.
Quanh năm suốt tháng đều mặc cái áo sơ mi Aloha, rõ ràng là không phù hợp với một người trung niên. Một chuyên gia về quái dị, một người lão luyện trong lĩnh vực ma quỷ, quái vật—vô cùng xứng với các danh hiệu của mình, một nhân vật rất khả nghi.
Theo một báo cáo mật là trong bản chuyển thể anime ông ấy sẽ trông rất ngầu, nhưng tôi quan tâm làm quái gì.
Với tôi ông ấy là một lão kỳ quái.
"Araragi-kun, có thể tôi chưa nói với cậu, nhưng tôi yêu đồ ngọt. Lần sau nếu có cơ hội nhớ để dành cho tôi một phần nhé. Loại yêu thích của tôi là Old Fashion. Bởi vì tôi là một người cổ điển"
"Đừng có nói cái gì mà cổ điển, ông là một người phiền toái."
Thật phiền toái khi một người trưởng thành tự nhận mình là người cổ điển, đi sau thời đại—dù đúng là Old Fashion ngon thật.
Nhìn cô ấy, cô bé vampire vừa nhét xong vào miệng cả cái Old Fashion lẫn Pon The Ring, với một biểu tình như kiểu 'Ế? Gì vậy? Mr Donut ư? Ta không biết', cô ấy trở lại vị trí cũ của mình ở góc phòng, ngồi ôm đầu gối.
Vì chuyện đã xảy ra ở Kỳ nghỉ Xuân—cô ấy không muốn trông không nghiêm chỉnh trước mặt Oshino.
Dù có giữ biểu tình như vậy, cô ấy vẫn không che giấu được vết bẩn trên khóe miệng.
Mục đích so sánh chỉ có thể, nhưng mà, nghĩ đơn giản thì ngoài Oshino, cô ấy có thể cũng còn có chút để ý đến tôi, điều đó làm tôi an tâm hơn.
....dù cũng có thể cô ấy hoàn toàn chẳng quan tâm.
"Được rồi. Lần sau tôi sẽ mua cho ông cả hộp Old Fashion—chỉ còn 1 chút nữa tôi là tôi đủ điểm Mr Donuts rồi. Mà này, Oshino. Nửa đêm rồi ông còn đi đâu vậy?"
Theo như tôi phán đoán, ông ấy không ngủ ở phòng khác, do đó tôi hỏi.
"Hm. Tôi đi làm việc"
Không nghiêm túc chút nào, vẫn giả ngốc như mọi khi, Oshino trả lời tôi.
"Lý do một kẻ lang thang như tôi ở lại thành phố này, cũng như lý do tôi đến đây, là thu thập những câu chuyện quái dị—dù hiện nay công việc quan trọng nhất của tôi là giải quyết hậu quả những chuyện cậu đã làm."
"Giải quyết hậu quả?"
Liếc sang một bên, tôi trộm nhìn cô bé vampire đang ngồi ôm đầu gối trên sàn.
Cô bé vampire dường như không quan tâm gì đến cuộc đối thoại của chúng tôi…
"Ý ông là lo cho cô ấy?"
"Đó là một phần thôi—thực tế thì vampire rất phiền toái. Dù sao thì chúng cũng là vua của những loài quái dị—chỉ cần ở đó thôi, chúng có thể dẫn phát rất nhiều hiện tượng. Chúng không ngừng kích thích và ảnh hưởng tới những gì xung quanh. Dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ là việc cậu giao cho tôi đấy."
"Ông đang làm nhiều việc cùng lúc sao?? Cứ như Boogiepop[5] vậy. Làm ăn phát đạt cũng thật tốt đi?"
Dù nếu không tính đến 5 triệu yên của tôi, các câu chuyện quái dị khác có vẻ không phải là ‘công việc’ kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Tiếc là tôi không giỏi như Boogiepop—đầu tôi không thể nghĩ nhiều chuyện cùng lúc được."
Dù sao thì, Oshino nói.
"Quay lại chuyện tôi vừa nói—Araragi-kun. Đừng có bắt nạt vampire-chan quá. Hành động đó sẽ dẫn tới rắc rối đấy."
"Tôi đã bảo là tôi không có bắt nạt cô ấy mà."
Tôi cũng có cảm giác là mình đùa hơi thái quá, nhưng cơ bản đều là chuyện cô ấy tự làm. Cũng không thể nói là tôi không thích, nhưng cứ như cô ấy cố tình đem mình ra làm trò cười trước mặt tôi vậy.
"À mà, từ Kỳ nghỉ Xuân tôi đã luôn tự hỏi điều này rồi, có thể nào tâm trí cô ấy giờ cũng thành trẻ con không?"
Dù ngoại hình của cô ấy chỉ khoảng 8 tuổi, lúc đầu cô ấy vốn trông như một quý cô trẻ tuổi—dù vampire có bị ảnh hưởng bởi ngoại hình như thế nào, thực tế là cô ấy đã 500 tuổi vẫn không thay đổi.
Hơn nữa đến cả một đứa bé 8 tuổi cũng sẽ không ăn như chó.
"À, chuyện đó không thể khác được, Araragi-kun—và không chỉ là với vampire. Những loài quái dị được tạo nên từ niềm tin của con người."
"Niềm tin của con người?"
"Đúng vậy. Chúng tồn tại vì con người nghĩ chúng tồn tại—đó là quái dị. Người ta nói ma, khi xem xét kỹ thì đó chỉ là cỏ bạc héo úa, nhưng trước khi nghiên cứu kỹ, thì cỏ bạc héo úa thực sự chính là ma."
"Hả? Tôi thực sự không hiểu. Đúng là tín ngưỡng và đức tin có thể làm đến cả cá sardine cũng được tôn thờ đi, nhưng thế thì liên quan gì đến cô ấy?"
"Lý do tại sao vampire là loài quái dị mạnh nhất, đó là vì mọi người nghĩ rằng vampire là loài quái dị mạnh nhất. Quái dị là căn cứ nhận thức chung quanh của con người mà xuất hiện—chúng hành động theo những gì con người mong đợi."
Chúng là như vậy đấy, Oshino nói.
Trong khi nói, ông ấy nhìn cô bé vampire.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì cái nhìn đó nhẹ nhàng đến mức con côn trùng cũng chẳng chết, không chút áp lực.
"À, vampire-chan đằng kia—hiện tại cậu là người duy nhất biết vampire này, Araragi-kun."
"............"
"Nói đúng ra thì có cả tôi và cô lớp trưởng nữa, nhưng người ảnh hưởng lớn nhất đến vampire-chan vẫn là cậu. Đó là lý do giờ cậu là nguồn dinh dưỡng duy nhất cho vampire-chan. Ảnh hưởng đó vô cùng trực tiếp."
"Vậy—ý ông là giờ cô ấy như vậy bởi vì tôi nghĩ cô ấy sẽ trở thành như vậy?"
Không.
Có thể cô ấy thích Mr Donut là do ảnh hưởng của tôi, nhưng ăn như chó thì.... nếu tôi mong đợi một vampire hành động như vậy thì đúng là bị điên rồi. Tôi thực sự cần đi gặp bác sĩ tâm lý. Giờ vẫn là nửa đêm, nhưng tôi nên sớm hẹn trước.
"Vì tôi không giống ông hay Hanekawa, có thể tôi xem cô ấy là một cô bé 8 tuổi—nhưng, đó vẫn không phải những gì tôi kỳ vọng."
"Một đứa trẻ không nhất thiết phải trưởng thành đúng như cha mẹ mong muốn, đúng không? Và đúng là cô ấy có chịu ảnh hưởng từ những kỳ vọng—kiểu như vậy."
"Kỳ vọng—của cha mẹ"
Ảnh hưởng.
Của gia đình.
"Tôi không định thuyết giáo cậu như thể mình là một người tốt, nhưng nếu cậu chỉ trêu đùa thì đã ảnh hưởng xấu đến cô ấy. Thêm vào đó."
Oshino dừng nói ở đó.
Và ông ấy không tiếp tục.
Oshino không tiếp tục không phải vì ông ấy lo cho tôi. Oshino không phải loại người sẽ quan tâm kiểu này. Ông ấy không nói đơn giản là vì không cần phải nói—hơn nữa đối với tôi thì đó cũng là điều tôi không cần phải nghe.
Thêm vào đó.
Thực tế là vampire kiêu hãnh đã bị thoái hóa thành đứa trẻ ngây thơ này—nếu tôi ảnh hưởng xấu đến cô ấy thì nên làm thế nào.
Chỉ có thế thôi.
Tuy nhiên trong lời của Oshino có điểm tôi không đồng ý—dù ông ấy nói không nhất thiết sẽ được như kỳ vọng, vampire này ít ra cũng đã theo được một điều tôi mong đợi.
Đó là—cô ấy không tha thứ cho tôi.
Cô ấy không cười, cô ấy không nói.
Vampire đó—không thể tha thứ cho tôi.
Cũng như tôi không thể tha thứ cho vampire đó.
"Này, Araragi-kun. Cậu cho cô ấy ăn doughnut như vậy, tôi đoán chắc đã hút máu đúng giờ rồi nhỉ?"
"Hút máu đúng giờ sao"
Đừng có nói như thể cho ăn đúng giờ vậy chứ.
"Vẫn chưa. Thật hiếm khi ông đoán sai đấy. Doughnut ăn trước, hút máu để sau. Có vẻ như cô ấy thích doughnut hơn máu của tôi. Thật là một đả kích tinh thần lớn."
"Hmm. Ờ, máu cậu không ngọt bằng được. Tôi có thể hiểu cảm giác của vampire-chan."
Ừ hứ, Oshino gật gù một mình.
Ông ấy đồng cảm về cái gì cơ chứ?
"Vậy đi, Araragi-kun, tôi đã nói đến chủ đề này rồi, nhưng cô lớp trưởng vẫn ổn chứ?"
"À?"
Hơi đột ngột.
Ông ấy nói cứ như thể ông ấy đã nhìn thấu là tôi gặp Hanekawa sáng nay, đây cũng là một khả năng đặc biệt khác của ông ấy, thấu thị sao—tôi cho là thế, nhưng nghĩ cẩn thận thì không thể nào đi.
Nghĩ lại thì, giờ tôi nhớ ra là Oshino luôn rất để ý một cách kỳ lạ về Hanekawa.
Cứ khi nào có thời gian là ông ấy hỏi tôi về Hanekawa.
Không, nói ông ấy để ý đến Hanekawa—đúng hơn là ông ấy để ý đến khuynh hướng của Hanekawa.
Phải có lý do nào đó.
Vì những chuyện đã xảy ra ở Kỳ nghỉ Xuân, Oshino đối với Hanekawa rất cảnh giác—không kể tới việc ông ấy nghiêm túc đến thế nào, từ góc nhìn của Oshino thì một người như Hanekawa nhất định là một phiền toái đi.
"Cô bé kia là phiền toái đối với tất cả mọi người."
Oshino đính chính đôi chút cái suy nghĩ tôi chưa từng nói ra khỏi miệng.
Đây gọi là nhìn thấu sao.
"Dĩ nhiên điều đó cũng đúng với cậu nữa—chuyến viếng thăm của vampire-chan đã làm tình trạng của quái dị thị trấn này sinh ra biến đổi rất lớn, nói cách khác, sự tồn tại của cô lớp trưởng cũng làm con người ở thị trấn này biến đổi rất lớn."
"Nói thế có hơi quá đáng đấy."
"Nói quá là đúng. Phải nói phóng đại một chút, khoa trương một chút. Đó mới thực sự đúng với trường hợp của cô ấy."
Vậy, cô ấy thế nào.
Oshino hỏi.
"Thế nào—à, cô ấy ổn."
"Thật sao?"
Thật ngoan cố.
Sở dĩ ông ấy ngoan cố như vậy có lẽ là do Oshino nghi ngờ phản ứng hời hợt của tôi (hay việc nói dối một cách thiếu tự nhiên của tôi).
Thật ra không phải như vậy.
Đó đúng là một lời nói dối.
Nhưng đó là chuyện về gia đình Hanekawa, tôi không nghĩ đó là chuyện tôi có thể nói ra.
Miếng băng trên má trái của cô ấy nữa—cả chuyện đằng sau đó nữa.
Vì tôi đã hứa sẽ không kể với ai.
Kể cả Oshino.
"Hmm, tôi hiểu rồi. Cậu không thể nói ra, đúng không."
Tuy nhiên Oshino, đúng như dự đoán, chỉ cần nhìn tôi đang do dự nên trả lời hay từ chối mà đã đoán được tình cảnh ‘không thể nói ra’ của tôi.
"Thế thì—có thể nghĩ là trên người cô ấy đã xảy ra chuyện mà cậu không thể nói? Điều đó làm tôi lo lắng."
"—Đó không phải chuyện ông cần lo lắng."
Và tất nhiên.
Đó cũng không phải là chuyện tôi cần lo lắng.
"Đó là vấn đề của Hanekawa. Tôi không thể can thiệp. Kể cả nếu có chuyện xảy ra, chỉ có cô ấy có thể tự cứu lấy mình được thôi—không ai có thể giúp được."
"Uhmm. Thế thì tôi sẽ không truy vấn nữa."
Tôi đã nghĩ ông ấy sẽ tiếp tục hỏi thêm—nhưng không ngờ Oshino dễ dàng rút lui.
"Quả thực cậu tán tỉnh cô lớp trưởng kiểu gì thì cũng không phải chuyện tôi có thể can thiệp."
"Tôi không có tán tỉnh cô ấy."
"Tôi không thể can thiệp việc cậu lật váy cô ấy hay gì khác."
"Ông biết được những gì rồi!?!?"
"Thế thì tôi sẽ dùng phương pháp tiếp cận ngược lại."
Oshino nói, không nghe lời giải thích của tôi.
"Nói cho tôi tất cả mọi chuyện trừ những chuyện không thể nói. Cũng không phải cậu không thể nói bất cứ chuyện gì liên quan đến cô lớp trưởng, đúng không?"
"............"
Vậy là—tôi nghĩ mình không thể tiếp tục giữ im lặng.
Dù tôi có cố tránh nói đến gia cảnh Hanekawa, hay việc cô ấy bị cha đánh—tôi không thể giữ bí mật tất cả mọi chuyện.
Chắc cũng không có vấn đề gì nếu tôi nói chuyện hôm nay—xét theo ngày tháng thì đã là hôm qua rồi—tôi tình cờ gặp cô ấy trên đường và nói chuyện đôi chút với cô ấy.
Nếu thế Oshino sẽ không thể đoán ra gì.
Ít ra là cũng không dễ dàng gì.
Nghĩ vậy, tôi né tránh một cách tài tình—dù tôi cũng không chắc là tài tình đến mức nào—những phần bị cấm kể đến, và đem sự tình hôm nay nói ra.
Giấu những chuyện tôi cần phải giấu.
Tôi được em gái đánh thức dậy vào buổi sáng.
Tôi gặp Hanekawa.
Và cuối cùng—tôi đã chôn một con mèo bị xe cán chết.
Tôi kể hết.
"Araragi-kun."
Sau đó—Oshino.
Oshino Meme.
Trong khi lấy ra một điếu thuốc từ túi ngực của chiếc áo sơ mi Aloha, nhét vào miệng mà không châm lửa—Oshino Meme nói
"Đừng có nói với tôi—đó là một con mèo bạc không đuôi—"
Lúc trước ông ấy đã kìm nén lắm mới không hỏi.
Cảm ơn.
Giờ, vấn đề thực sự đây.
Nói cách khác là ngày 30 tháng 4.
Dù trong đầu tôi vẫn nghĩ đó là đêm 29 tháng 4 (em gái chưa đến đánh thức thì tức là ngày mới chưa tới)—khi cha mẹ tôi, Karen và Tsukihi cuối cùng cũng đi ngủ sau khi thức rất khuya vì giờ là ngày nghỉ lễ, tôi lẻn ra ngoài. Tôi ngồi lên chiếc xe đạp địa hình, đạp chầm chậm, cố không gây tiếng động. Đi cách xa nhà rồi mới dám bật đèn xe, đến tôi cũng cảm thấy thế là hơi quá cẩn thận rồi.
Đi chơi đêm.
Không phải thế.
Tôi không bạo dạn đến vậy—xét trên thành tích học tập thì đúng là rất kém, nhưng tôi là một nam sinh nghiêm chỉnh.
Thật là bực mình khi cứ bị coi là một kẻ chơi bời.
Giờ, nếu phải nói xem tôi cố chống lại cơn buồn ngủ để đi đâu, thì đó là vùng ngoại ô thị trấn, tới toà nhà bỏ hoang trước đây từng là trường bổ túc. Đó là một tòa nhà sắp sập, đến nỗi một cuộc thi can đảm cũng không dám dùng, cơ bản là nó đã giống một đống đổ nát lắm rồi—chắc chắn việc đến đây lúc nửa đêm thế này không mang lại ấn tượng gì tốt đẹp.
Nếu nói thế giống một hành vi bất chính tôi cũng không cách nào phản bác.
Tuy nhiên tôi có một lý do.
Lý do cho việc đến một nơi như thế này—và lý do phải làm việc đó lúc nửa đêm.
Một lý do chính đáng.
Tôi dừng xe trước hàng rào của tòa nhà. Tuy xung quanh không một bóng người nên có thể không cần lo lắng, nhưng tôi vẫn khóa xe lại cho chắc ăn, hay có thể đó chỉ là thói quen. Tôi đi qua hàng rào và vào trong nhà.
Dù tôi đã nói nơi này đến cuộc thi can đảm cũng không dám dùng, tòa nhà này giống như ngôi nhà thứ hai của tôi, nhưng thực ra vào đây lúc nửa đêm thế này cũng thấy lạnh sống lưng—huống hồ.
Huống hồ trong tòa nhà này còn có một con quái vật thực sự—
Quái vật.
Yêu quái.
Vua của những loài quái dị.
Một vampire.
Một kẻ săn mồi về đêm.
"Dù sao giờ cũng là chuyện đã qua rồi—"
Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nào đó.
Đại loại như vậy.
Sống ở đây không phải một vampire—mà là tàn dư của một vampire.
Những gì còn sót lại của một vampire—
Một cô bé vampire—giả.
Trong tòa nhà hoang phế, tôi tránh né gạch vụn với rác rưởi, leo cầu thang lên thẳng tầng cao nhất.
Ở tầng bốn có ba phòng—đều từng được dùng làm phòng học—tôi mở cánh cửa gần nhất mà không hy vọng gì nhiều.
Có vẻ như hôm nay tôi không may.
Cả cánh cửa thứ nhất và thứ hai đều không có.
Cũng không thể nói cánh cửa thứ ba là thành công—dù cô bé vampire—giả ở đó, nhưng lão già lẽ ra nên ở đó lại không có mặt.
“Quái... lão Oshino đó. Nửa đêm rồi còn đi đâu không biết?"
Ông ấy ra ngoài rồi sao? Ông ấy là một người hành động khó mà đoán biết được, như mọi khi—tuy nhiên giờ này thì có khi ông ấy đang ngủ ở tầng dưới trên những cái bàn được ghép lại thành giường. Cũng có thể ông ấy đoán trước được tôi sẽ đến nên đã tránh tầng bốn để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình. Tôi cũng không báo trước ngày giờ chính xác, nhưng ông ấy là người có thể nhìn thấu người khác—ông ấy có thể đã thấy trước việc tôi sẽ đến.
Nói thế thì tôi đúng là một vị khách phiền phức. Đến thăm lúc nửa đêm thế này quả không phải chuyện bình thường. Tôi đã sai lầm khi nghĩ ông ấy sẽ luôn chào tôi với câu “Araragi-kun, cậu đến muộn thế"
Vì tôi có liên hệ với một vampire vượt quá hiểu biết thông thường, tự nhiên hành động của tôi cũng không bình thường—tuy nhiên.
Khi để một tay sau lưng đóng cửa lại và nhìn cô bé cựu vampire đang ngồi ở góc phòng học tối đen như mực—tôi nuốt nước bọt.
Tôi tất nhiên sẽ căng thẳng.
Kể ra thì.
Đây là lần đầu tiên tôi và cô ấy chỉ có hai người đối diện nhau kể từ Kỳ nghỉ Xuân.
Trước giờ, khi tôi gặp cô ấy ở đây, như thế này, luôn có Oshino bên cạnh—dù tôi nói là hai người nhưng cô bé đó tuyệt đối không phải nhân loại, và thậm chí cả tôi cũng chẳng phải luôn.
Một loài quái dị nửa mùa—một nhân loại nửa mùa.
Và trách nhiệm cho việc tôi và cô bé đó trở nên như vậy—phần lớn là thuộc về tôi.
Tôi khẩn trương.
Tim tôi như thắt lại.
Cảm giác tội lỗi—nảy sinh.
Thật là moe.
"............"
À không, tôi nói moe là một từ đồng âm với ‘nảy sinh’ chứ không phải tôi bị hấp dẫn bởi sự dễ thương của cô bé tóc vàng ăn mặc mát mẻ này.
Cô bé khoảng 8 tuổi đang ngồi rất vô tư.
Cô ấy có một mái tóc vàng óng dày mượt như lụa.
Cô ấy mặc một bộ váy đáng yêu—để lộ đôi chân trần mảnh khảnh, với một làn da như trong suốt, chắc cũng không đi lại nhiều trong tòa nhà này.
Nhưng cô ấy không dễ thương.
Không cần thêm lời nào… đã tự giải thích rồi.
Chỉ cần miêu tả ánh mắt hằn học đầy hận ý đang nhìn chằm chằm vào tôi là đủ rồi.
"...Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Cô sẽ làm mình bị xấu đi đấy"
Trong khi nói đùa như vậy, tôi đến gần cô ấy—cẩn thận từng bước một.
"Sao cô không thử cười? Một gương mặt tươi cười với cô là thích hợp nhất đấy"
Không trả lời.
Cứ như thể cô ấy là một cái xác—à, có thể cô ấy đúng là một cái xác thật.
Mặt khác, dù tôi nói chuyện với cô ấy nhưng tôi cũng không mong đợi có hồi đáp. Tôi không thể tưởng tượng ra một tình tiết như cô ấy đột nhiên nói chuyện trở lại đúng vào thời điểm này, sau khi không nói một lời nào từ kỳ nghỉ xuân đến nay.
Chỉ là.
Dù tôi có im lặng—tâm tình cũng sẽ trở nên sa sút, do đó tôi cố nói nhiều chút.
Đặc biệt là hôm nay Oshino không ở đây.
Tuy nhiên, việc tôi nói một gương mặt tươi cười phù hợp nhất với cô ấy là thật.
Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy, người đang ngồi im ở góc lớp như sắp mốc meo lên rồi, và mở áo khoác ra.
...Ờ, dù tôi có từ từ cởi đồ trước mặt một cô gái tóc vàng ăn mặc mát mẻ, tôi không có ý định bắt chước Lupin the 3rd.
Dù có là tiểu thuyết sợ cũng sẽ không được xuất bản mất.
Không phải ai cũng nghe lời giải thích rằng cô ấy không phải một bé gái, cô ấy là một loài quái dị và cô ấy đã 500 tuổi rồi nên không có vấn đề gì cả.
Dù cuối tháng tư trời vẫn lạnh, tôi phải cởi trần trong tòa nhà đổ nát này—để cho cô bé này ăn.
Ăn?
Thế sao phải cởi áo?
Định để đồ ăn lên cơ thể rồi ăn sao?
Tôi có thể nghe thấy những câu hỏi kiểu như vậy, nhưng không cần phải giải thích (tôi nghĩ là những người hỏi câu hỏi thứ 3 sẽ hỏi những câu kia trước)
Không cần nhiều lời.
Bữa ăn của một vampire—là máu.
"...Này, ít nhất hãy nói itadakimasu chứ. Nếu không sẽ không đúng lễ nghi đi"
Tôi vòng tay quanh thân thể nhỏ bé của cô ấy, và trong khi cố hướng miệng cô ấy về phía cổ tôi—thành ra trông giống như ôm nhau vậy, đây là tư thế dù đã làm bao nhiêu lần tôi cũng không thể quen được.
Một bữa ăn. Hút máu.
Mà có lẽ với cô ấy đây còn chẳng phải một bữa ăn, mà giống truyền dinh dưỡng cấp cứu hơn—dù sao thì giờ đây cô ấy đã mất khả năng hút máu nguyên bản của mình.
Oshino Meme, chuyên gia về quái dị, đã tiến hành cải tạo thể chất của cô ấy, và giờ cơ thể cô ấy không chấp nhận được máu ai khác ngoài tôi—ngược lại, nếu cô ấy không định kỳ uống máu tôi, cô ấy sẽ chết, cô ấy sẽ biến mất, cô ấy là một tồn tại bi thảm như thế.
Giờ cô ấy về cơ bản là nô lệ của cậu—Oshino đã nói thế.
Dù tôi nghĩ ở đây thì tôi, người cứ phải liên tục cho cô ấy máu, mới là nô lệ.
Tôi đã từng là đầy tớ của cô ấy.
Tên đầy tớ của ta.
Cô ấy từng ngạo mạn, hống hách gọi tôi như thế—nhớ đến những lời đó, ngực tôi lại đau nhói khi thấy thân thể yếu đuối hiện tại này của cô ấy.
Mỗi lần tôi cho cô ấy máu.
Chỗ bị đâm bởi răng nanh của cô ấy, dấu vết duy nhất còn lại của một vampire, không phải là cổ—mà là ngực tôi.
Trái tim tôi đau đớn.
Nó đập loạn lên. Nó đập loạn lên.
Thương cảm.
Tuy nhiên, vì lý do đó nỗi đau này—làm tôi thấy an tâm.
Vì cô ấy còn hấp thu dịch cơ thể của tôi—ít ra cô ấy còn cố gắng sống.
Bởi vì vampire này đã từng cố tự tử.
Vampire ngay từ đầu giống như đã chết
đã cố sống vì tôi—
"...Cái gì?"
Vừa dứt lời.
Tôi để ý là hôm nay cô ấy không cắn cổ tôi—chúng tôi đang ôm nhau, cô ấy đang đè cả người lên tôi, quấn quanh tôi không chỉ là hai cánh tay mảnh khảnh mà cả đôi chân nhỏ như que tăm nữa, nửa thân trên của chúng tôi dính chặt lấy nhau, tư thế này của cô ấy giống một con gấu túi koala vậy, thế nhưng, cô ấy vẫn không cắn tôi.
"............?"
Tôi không thể đoán được ý định của cô ấy.
Phải chăng cô ấy từ chối hút máu tôi—có nghĩa là cô ấy không muốn sống nữa, trong giây phút đó tôi run rẩy vì sợ hãi, và đồng thời đôi tay đang ôm dụng lực mạnh hơn suýt nữa làm gãy lưng cô ấy—nhưng không phải thế.
Tôi đã lầm.
Cân nhắc lại—tôi nhìn theo tầm mắt của cô bé vampire này.
Cô ấy không nhìn vào cổ tôi.
Cô ấy đang nhìn vào chiếc hộp tôi đã để cạnh đó trước khi ôm cô ấy.
Chiếc hộp tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
"Ế...."
Tôi mang nó cho Oshino Meme lang thang, một kẻ du cư không có duyên với cuộc sống sung túc, thậm chí giờ đang sống trong tòa nhà bỏ hoang này. Đó là một món quà, hay là đồ tiếp tế.
Đó là một hộp tổng hợp của Mr Donut.
10 cái bánh với giá 1000 yên.
Golden Chocolate, French Cruller, Angel French, Strawberry Whip French, Honey Churro, Coconut Cruller, Pon De Ring, D-Pop, Double Chocolate, Coconut Chocolate.
Nó tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
Tôi lúc đầu định mua nó làm quà cho mấy đứa em gái lúc trở về sau khi gặp Hanekawa. Tuy nhiên Karen và Tsukihi đồng thanh nói “bọn em đang ăn kiêng” hay thứ vớ vẩn gì đó, thật lãng phí lòng tốt của người anh trai này.
Con gái mới lớn không nên ăn kiêng, bọn mày cần trở nên đầy đặn một chút, thế là nó trở thành một cuộc tranh luận gay gắt đến mức có thể gây trở ngại lớn cho quan hệ cá nhân của chúng tôi sau này, tuy nhiên hộp Mr. Donut đó là tôi mua bằng tiền của Tsukihi, do đó tôi ở vào thế bất lợi trong cuộc tranh luận.
Cuối cùng tôi phải xin lỗi.
Có cảm giác anh em nhà này chẳng có đạo lý gì.
Phải nói là một mình ăn 10 cái thì quá nhiều, hơn nữa doughnut để càng lâu thì càng mất đi hương vị, do đó không còn cách nào khác tôi mang nó đến cho Oshino khốn cùng, người ăn bữa nay phải lo bữa mai.
Cái kẻ phải trú trong tòa nhà đổ nát này để tránh nắng mưa sương gió, mà có khi lão có uống cả mưa với sương thật ấy chứ, tôi có đủ lòng trắc ẩn để thỉnh thoảng mang cho lão chút đồ ngọt.
.............
Vì sự kiện ở Kỳ nghỉ Xuân tôi nợ ông ấy một khoản tiền lớn, 5 triệu yên, đến tôi cũng không hiểu tại sao tôi cảm thấy mang một hộp bánh cùng lắm là 1000 yên đến làm lễ vật có vẻ hoành tráng lắm.
5 triệu.
Đó là một khoản nợ có thể khiến người trưởng thành phải treo cổ tự tử đi.
Tôi không biết làm thế nào để trả được, tôi thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện đó.
Có nên đi bán nội tạng không nhỉ?
Với Bất tử thân của mình tôi có thể tái tạo nội tạng vô số lần.
"Đáng sợ!"
Dù sao thì—tóm lại cái hộp bánh ngọt ngào thơm ngon này chính là lý do cô bé vampire dù đang ôm tôi nhưng nhìn chằm chằm vào nó mà hoàn toàn phớt lờ tôi.
Ánh nhìn bỏng cháy.
Nói cách khác là một ánh mắt đam mê cuồng nhiệt.
"Nhưng... không thể nào"
Không thể nào.
Không đời nào.
Dù cô ấy chỉ còn là một cái bóng của bản thân lúc trước, dù là rơi vào cảnh khốn cùng.
Dù gần như toàn bộ bản thân cô ấy đã bị lấy đi—không còn bóng dáng, ngay cả tên cũng bị tước đoạt, nhưng cô ấy đã từng là một vampire kiêu hãnh.
Hơn nữa cô ấy không phải là một vampire tầm thường.
Cô ấy là vampire vừa thiết huyết vừa nhiệt huyết vừa lãnh huyết, với huyết thống quý tộc.
Có thể nói là vampire thuần chủng.
Cô ấy đã từng như thế.
Thực phẩm thiết yếu, là máu, được dâng ngay trước mặt, thế mà cô ấy chỉ quan tâm đến doughnut, sao có thể....
Ực.
Cô ấy phát ra thanh âm đó.
Nhìn mới thấy miệng cô ấy nước dãi đang chảy ròng ròng.
"Đừng làm tan vỡ giấc mơ của tôi!"
Cùng với những lời giận giữ đó tôi đẩy cô bé ra.
Cô bé đập đầu vào bức tường phía sau và khụy xuống.
Ôi không, tôi đã hành động quá thô bạo và thiếu suy nghĩ. Cũng tại vì nước dãi đầy trên vai thì thật khó chịu.
Ờ, chuyện đó thì, dù chỉ là ý định chưa thực hiện được, nhưng tôi đã từng muốn liếm mặt Hanekawa chứ không phải vai, do đó chắc chắn tôi cũng không phải người đáng khen ngợi.
"C-cô không sao chứ?"
Tôi đưa tay định xoa đầu cô bé vừa bị đập đầu khá mạnh, và tôi bị đẩy ra một cách thô bạo.
Có vẻ như cô ấy đã nổi điên.
Mái tóc vàng óng của cô ấy dựng đứng lên.
....cô ấy trông giống một con thú.
Cô ấy giống một con mèo giận dỗi và sẽ không để bạn đến gần hoặc chạm vào nó.
Thật tệ khi làm cô ấy tức giận—nếu không bắt cô ấy hút máu, thân thể cô ấy sẽ không trụ được. Gần đây tôi gặp vấn đề phiền não nên đã lâu không đến đây. Nguyên nhân của vấn đề là sự hiểu lầm về tình yêu, nhưng nhờ có Tsukihi tất cả đã rõ ràng, đó là lý do tại sao tôi cố bù đắp thời gian đã lãng phí, nếu có thể tôi muốn cô ấy uống máu tối nay.
Dù lẻn ra khỏi nhà lúc nửa đêm mà em gái không phát hiện chắc chắn không dễ dàng gì—thậm chí ban ngày cũng không đơn giản. Bởi vì vampire là loài hoạt động về đêm, cơ bản thì ban ngày là giờ ngủ của chúng.
Không có sinh vật nào lại có tâm trạng tốt khi đang ngủ thì bị đánh thức cả—bắt cô ấy hút máu được chắc cùng vất vả.
Tóm lại nửa đêm là thời điểm tốt nhất để hút máu.
...tôi thực sự đã đối xử với cô ấy như động vật.
Hay như một em bé.
Những bà mẹ cho con bú có thể hiểu cảm giác này nhỉ.
Giờ thì tôi nên làm gì với cô ấy đây—tôi khoanh tay tự hỏi.
Nếu Oshino ở đây tôi sẽ hỏi xin lời khuyên của ông ấy, nhưng ông ấy vắng mặt. Dù ông ấy có đang ngủ ở một phòng học khác, đây cũng không phải là chuyện đáng để đánh thức ông ấy dậy. Tệ hơn là có thể ông ấy sẽ đòi thêm tiền tư vấn. Tôi không thể tiếp tục nợ thêm được.
Thực ra.
Tôi đã quyết định chăm sóc vampire này cả đời.
Tôi sẽ làm gì nếu tôi thậm chí còn không tự mình giải quyết được vấn đề kiểu này.
"Trong trường hợp này có lẽ nên xoa đầu cô ấy nhỉ… không, việc đó là để chứng tỏ sự phục tùng mà…”
Uhmmm.
À, phải rồi.
Rẻ thôi, nhưng tất cả đều bắt đầu từ Mr. Donut, chắc hẳn Mr. Donut sẽ giải quyết được.
Đúng vậy, xích mích có thể được giải quyết bằng đồ ăn.
Giống trong Oishinbo.[1]
Hahaha, như là, một khi nhìn thấy đồ ăn bạn không thể không kiềm chế cơn giận.
Tôi lấy hộp Mr Donut ra khỏi túi nilon, đặt nó trên đầu gối và từ từ mở ra để cô bé vampire có thể nhìn thấy.
Rồi tôi lấy cái gần nhất, Golden Chocolate, đưa tay ra mời cô ấy.
Tôi đưa cho cô ấy.
Ngay lập tức nó đã bị lấy đi.
Cô ấy lấy nó với một siêu tốc độ cứ như thể hoàn toàn chưa mất đi khả năng của vampire vậy.
Và cô bé không hề nhìn mà cắn ngay.
Với cùng siêu tốc độ đó, cô bé ăn hết chiếc Golden Chocolate chỉ trong 3 miếng. Tư thế đó thật làm người ta lo cô ấy sẽ ăn luôn cả ngón tay của mình mất.
Không không không không.
Thật háu ăn.
Tôi phải nhắc lại, nhưng cô ấy chưa bao giờ uống máu tôi ngon lành như thế—thật là sốc.
"—Uh-oh!"
Ngay sau khi ăn xong, cô bé vampire lập tức hướng tới 9 cái doughnut còn lại trong hộp đang đặt trên đầu gối tôi.
Tôi vất vả lắm mới ôm cái hộp né được công kích.
Không đùa đâu, cô ấy nếu cứ di chuyển theo quỹ đạo đó thì có khi bụng tôi cũng bị xuyên thủng mất.
"Ngồi xuống!"
Cô ấy định tiếp tục tấn công, và không suy nghĩ tôi quát lên.
Tôi không biết tại sao mình lại hét là ngồi xuống.
Cô ấy đâu có phải chó.
Tuy nhiên cô bé vampire, ngoan ngoãn vâng lời tôi, ngồi xuống tại chỗ—và không ôm đầu gối như thường lệ, cô ấy ngồi xổm xuống, một tư thế ngồi xinh đẹp.
Rồi nhìn tôi chằm chằm với biểu tình vô cùng nghiêm túc.
"............"
Tôi không thể hiểu chuyện quái gì đang xảy ra thế này, tuy nhiên tôi đã nghĩ nếu cứ im lặng thì sẽ không có tiến triển gì được, do đó tôi thử lấy ra chiếc bánh mà tôi cho là ngon nhất trong số chín chiếc còn lại, French Cruller, và lịch sự đưa về phía cô bé vampire.
Nhớ tới chiếc Golden Chocolate lúc trước, tôi thấy nếu cứ thế đưa cô ấy sẽ ăn cả tay mình mất, nên tôi đặt chiếc bánh xuống trước mặt cô ấy.
Đương nhiên, một tòa nhà bỏ hoang như thế này thì không có ai quét dọn sạch sẽ rồi (cô bé vampire đi chân trần, nhưng tôi và Oshino đều đi giầy), trước tiên tôi trải một miếng khăn giấy ra rồi mới đặt chiếc doughnut lên trên.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ nhảy xổ vào ngay lập tức, nhưng cô bé vampire chỉ chảy nước miếng, giữ nguyên tư thế ngồi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt của quỷ dữ, theo đúng nghĩa đen.
Ánh mắt này mãnh liệt đến mức cái nhìn lúc nãy chỉ giống như một nụ cười mà thôi—nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc tôi đã chết rồi. Hơn nữa còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết một cách kỳ quái.
Mà thực sự thì đúng là vampire có thể giết người bằng ánh mắt.
Cái thứ gọi là ma nhãn ấy.
Nghĩ lại thì ở Kỳ nghỉ xuân cô ấy có thể phá nát bê tông chỉ bằng ánh mắt—giờ tính mạng của tôi đang gặp nguy hiểm sao?
"...Tay"
Bất giác.
Tôi đưa tay ra.
Cô bé vampire không do dự đặt bàn tay lên trên tay tôi. Giống như E.T. trong phim, nhưng, có lẽ có chút thù hằn, nên đó là một cú đập tay mạnh như các cầu thủ đập tay ăn mừng sau khi có cú đánh ghi điểm vậy.
"Ờ thì… ăn đi"
Khi chơi karuta cần có từ mấu chốt.
Ví dụ như musumefusahose.[2]
Nghe nói việc có thính lực tốt cho phép hành động ngay sau khi nghe từ mấu chốt sẽ quyết định kết quả trận đấu—đáng tiếc là tôi không biết nhiều về karuta, nhưng nếu đó là thật thì tôi tin cô bé vampire này rất có năng khiếu chơi karuta.
Trước khi tôi nói xong câu “ăn đi”, cô ấy đã hành động—không, cô ấy đã hành động xong rồi.
Như một con dã thú, cô ấy cắm ngập răng vào cái French Cruller.
Mà nói gì đến dã thú chứ.
Cô ấy có điểm giống một chú chó nuôi trong nhà.
Hình ảnh một cô bé tóc vàng ước chừng 8 tuổi đang bò ra liếm sàn nhà và cắm đầu vào chiếc French Cruller trên khăn giấy, nghĩ kiểu gì cũng vô cùng nguy hiểm.
Thậm chí khăn giấy.... quả nhiên tôi đã lựa chọn đúng khi không đưa trực tiếp cho cô ấy bằng tay.
Có vẻ như cô ấy không thể tiêu hóa khăn giấy, do đó cô ấy giữ nó lại trong miệng và nhổ ra.
Không thể nói cô ấy lịch sự được…
Thực ra thì ngay từ thời điểm cô ấy bò ra ăn doughnut đã không thể gọi gì là lịch sự được nữa rồi.
Ừm—thậm chí ở Kỳ nghỉ Xuân, cô ấy cũng đã không có thói quen ăn uống lịch sự rồi. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy có nói vampire và nhân loại có lễ nghi ăn uống khác nhau.
Lúc đó cô ấy bảo tôi nhìn chằm chằm người khác đang ăn là bất lịch sự—tuy nhiên giờ cô ấy đang nhìn chằm chằm tôi không phải vì tôi bất lịch sự, mà chắc chắn là vì cô ấy đang nhằm vào 8 cái doughnut còn lại.
"Thực ra tôi mang cái này cho Oshino—"
Hơn nữa dù cho những cái doughnut cô ấy ăn có ngon đến thế nào thì nó cũng không thể cung cấp dinh dưỡng. Nguồn dinh dưỡng duy nhất cho cô bé vampire này—loại thực phẩm dinh dưỡng có một không hai—chỉ có máu của tôi mà thôi.
"—Ờ thì có lẽ thêm 3 cái nữa cũng được"
Lúc đầu có 10 cái.
Nếu tôi chia đều cho Oshino và cô ấy, mỗi người sẽ được 5 cái—xem ra thì cũng giống tôi, Oshino khó mà ăn hết cả 10 cái doughnut được.
"Cô muốn cái nào? Chọn 3 cái đi"
Tôi cho cô ấy xem bên trong hộp.
"Thích cái nào thì lấy ngón tay chỉ vào"
Thế là cô bé lấy một đầu ngón tay trái—bắt đầu theo trình tự, toàn bộ chỉ một lần.
Từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng, từng cái doughnut một.
"............"
Tất cả.
Tham lam.
Dường như không hề có ý định từ bỏ, với một vẻ mặt cáu kỉnh cô bé vampire làm lại một lần nữa, chỉ từ đầu đến cuối từng cái một, không bỏ cái nào.
"Uhmm"
Vậy ra là cô ấy thích đồ ngọt à… nhưng mà, tất cả chỗ đó thì quá nhiều. Cơ thể nhỏ bé thế kia mà có thể hấp thu hết chỗ đồ ngọt đó sao.
Cô bé vampire nhìn chằm chằm vào tôi—tôi đã cảm thấy áp lực. Áp lực có thể phá nát bê tông.
Thật sự tôi cảm thấy mình như bị nghiền nát.
Thứ đang nghiền nát tôi lúc này có lẽ là cảm giác tội lỗi. Dù sao thì cô bé vampire phải sống cuộc đời như thế này là trách nhiệm của tôi. Thực tế rằng vampire xinh đẹp và kiêu ngạo một thời giờ đang nằm bò ra đất ăn doughnut làm tôi quá đau lòng.
Từ Kỳ nghỉ Xuân cô ấy chưa từng nói một lời.
Dù trước đây rất hay cười, giờ cô ấy chỉ còn vẻ mặt khó chịu và buồn bã.
Dù tôi biết khi nghĩ đến những gì cô ấy đã làm, những gì cô ấy sẽ làm, tôi không nên cảm thấy đồng tình—là con người thì không thể đồng tình.
"Được rồi. Tất cả cho cô hết đấy"
Tôi nói.
Rộng lượng, nhẹ nhàng, tôi đặt chiếc hộp doughnut xuống sàn nhà.
Như là một lời mời.
"Giờ xoay ba vòng và sủa ‘gâu’ nào "
Á.
Chết tiệt, tôi bất giác lại yêu cầu cô ấy biểu diễn—trong khi đang nghĩ vậy, trước khi tôi kịp rút lại mệnh lệnh, cô ấy đã thực hiện một cú xoay ba vòng tại chỗ tuyệt đẹp, như một con quay vậy.
Nói đến con quay{koma} thì có lẽ cô ấy trông giống chim cổ đỏ{komadori} hơn.
Tuy nhiên cuối cùng cô ấy quay mặt đi giận dỗi và không sủa ‘gâu’, đó có lẽ là chút kiêu ngạo cuối cùng của một cựu quý tộc đi—phần kiêu ngạo này đúng là xuất hiện có quá muộn.
Hmm.
Quả nhiên là cô ấy vẫn không nói lời nào.
Tôi đã nghĩ tôi có thể bắt cô ấy phát ra thanh âm nào đó, nhưng đúng như dự đoán tôi đã không thành công.
Nếu cô ấy mà nói trong cái cảnh hài hước này thì tôi sẽ thất vọng đấy.
Tình tiết lố bịch như thế thật không thể tin được.
Tôi đẩy hộp doughnut trên sàn và nói ‘ăn đi’. Ngay lập tức cô bé vampire, như đã chờ từ lâu, lập tức phủ phục trên mặt đất một lần nữa và bắt đầu ăn 8 cái doughnut cùng cái hộp.
Tham ăn khủng khiếp, cứ đà này có khi cô ấy sẽ ăn cả sàn nhà.
Không phải chó, mà cô ấy là một đứa trẻ bị đói đã lâu.
"Tuyệt vời. Cái thứ đồ ăn hình vòng này thật ngon. Đúng là một rương báu vật đầy những chiếc nhẫn ngọt ngào."
"Cô vừa nói đấy à!?"
Tôi đã định nhìn đi chỗ khác bỗng ngạc nhiên lập tức quay đầu lại, nhưng cô bé vampire không làm gì bất thường cả, vẫn với một biểu tình gần như vô cảm, cô ấy cắm mặt trên sàn nhà—không, đúng hơn là cắm mặt vào doughnut.
Đó là tôi nghe phải ảo thanh sao...?
Whoa, tim tôi đập thật nhanh.
Thiệt tình, cái loại bất ngờ này đúng là lừa đảo.
"Uhmm... dù sao thì biết được đồ ăn yêu thích của cô ấy cũng coi như là một thu hoạch… có lẽ."
Việc biết thứ đồ ăn yêu thích của cô ấy là gì sau này có thể giúp cải thiện mối quan hệ giữa chúng tôi, do đó tin tức này có vẻ hữu ích.
Tuy nhiên.
Cô ấy—vẫn không nói.
Dù tôi muốn điều đó đến nỗi nghe phải ảo thanh—cô ấy vẫn ngoan cố không nói chuyện với tôi.
Dù chúng tôi từng có quan hệ chủ tớ, nhưng nay đã là quá khứ.
"Aaai. Tôi không nghĩ lý do cô không thể nói chuyện là vì cô có mồm miệng của một cô bé 8 tuổi—"
Thực ra tôi chưa từng nghĩ về chuyện đó, nhưng có thể là thế.
Dù sao tôi cũng mong cô ấy nói chuyện, chỉ đôi ba câu trẻ con cũng được.
Giống như Sue trong Genshiken.[3]
Giống như Sue trong Genshiken.
Giống như Sue trong Genshiken!
"Cậu đang làm gì vậy, Madaragi-kun?"
Đột ngột có thanh âm từ phía sau làm tôi giật mình như bị dính phải nước đá vậy, tôi bật dậy.
Tôi quay lại và Oshino đứng ở đó.
Không tiếng bước chân, không một dấu hiệu.
"Ông làm tôi giật cả mình...."
Tôi thở phào nhẹ nhõm nói.
Đã có một khoảng thời gian tôi dùng nơi này làm hang ổ, do đó nó đã trở nên quen thuộc, nhưng một tòa nhà bỏ hoang thì vẫn là một tòa nhà bỏ hoang—nếu trong tình huống này có ai đó đột ngột đứng sau lưng tôi, tất nhiên tôi sẽ bất ngờ.
"....Đừng xuất hiện đột ngột thế. Dù tên ông là Oshino cũng không cần lẻn tới như vậy chứ."[4]
"Hmph. Còn cậu Madaragi-kun, dù ở Kỳ nghỉ Xuân cậu có thù hằn gì thì cũng không nên ngược đãi vampire-chan như vậy."
"Tôi đâu có ngược đãi cô ấy."
"Tôi nghĩ đối xử với cô bé như một con chó là quá đủ để gọi đó là ngược đãi, Madaragi-kun."
Trời đất ơi, Oshino nhún vai một cách giả tạo.
"Tôi đoán là cậu mang hộp Mr Donut đó cho tôi làm quà—hmm, tiếc là tôi không được ăn."
"............"
Ông ấy cười nhăn nhở, nói chuyện như thể đã nhìn thấu mọi việc như thường lệ.
Và đừng có gọi tôi là Madaragi.
Không biết tại sao tôi cứ có cảm giác đó là phong cách của một nhân vật khác.
Ông ấy đã tiết lộ trò đùa trong tương lai.
Sao cũng được—Oshino Meme.
Một ông chú tầm 30 tuổi.
Ông ấy xuất hiện.
Quanh năm suốt tháng đều mặc cái áo sơ mi Aloha, rõ ràng là không phù hợp với một người trung niên. Một chuyên gia về quái dị, một người lão luyện trong lĩnh vực ma quỷ, quái vật—vô cùng xứng với các danh hiệu của mình, một nhân vật rất khả nghi.
Theo một báo cáo mật là trong bản chuyển thể anime ông ấy sẽ trông rất ngầu, nhưng tôi quan tâm làm quái gì.
Với tôi ông ấy là một lão kỳ quái.
"Araragi-kun, có thể tôi chưa nói với cậu, nhưng tôi yêu đồ ngọt. Lần sau nếu có cơ hội nhớ để dành cho tôi một phần nhé. Loại yêu thích của tôi là Old Fashion. Bởi vì tôi là một người cổ điển"
"Đừng có nói cái gì mà cổ điển, ông là một người phiền toái."
Thật phiền toái khi một người trưởng thành tự nhận mình là người cổ điển, đi sau thời đại—dù đúng là Old Fashion ngon thật.
Nhìn cô ấy, cô bé vampire vừa nhét xong vào miệng cả cái Old Fashion lẫn Pon The Ring, với một biểu tình như kiểu 'Ế? Gì vậy? Mr Donut ư? Ta không biết', cô ấy trở lại vị trí cũ của mình ở góc phòng, ngồi ôm đầu gối.
Vì chuyện đã xảy ra ở Kỳ nghỉ Xuân—cô ấy không muốn trông không nghiêm chỉnh trước mặt Oshino.
Dù có giữ biểu tình như vậy, cô ấy vẫn không che giấu được vết bẩn trên khóe miệng.
Mục đích so sánh chỉ có thể, nhưng mà, nghĩ đơn giản thì ngoài Oshino, cô ấy có thể cũng còn có chút để ý đến tôi, điều đó làm tôi an tâm hơn.
....dù cũng có thể cô ấy hoàn toàn chẳng quan tâm.
"Được rồi. Lần sau tôi sẽ mua cho ông cả hộp Old Fashion—chỉ còn 1 chút nữa tôi là tôi đủ điểm Mr Donuts rồi. Mà này, Oshino. Nửa đêm rồi ông còn đi đâu vậy?"
Theo như tôi phán đoán, ông ấy không ngủ ở phòng khác, do đó tôi hỏi.
"Hm. Tôi đi làm việc"
Không nghiêm túc chút nào, vẫn giả ngốc như mọi khi, Oshino trả lời tôi.
"Lý do một kẻ lang thang như tôi ở lại thành phố này, cũng như lý do tôi đến đây, là thu thập những câu chuyện quái dị—dù hiện nay công việc quan trọng nhất của tôi là giải quyết hậu quả những chuyện cậu đã làm."
"Giải quyết hậu quả?"
Liếc sang một bên, tôi trộm nhìn cô bé vampire đang ngồi ôm đầu gối trên sàn.
Cô bé vampire dường như không quan tâm gì đến cuộc đối thoại của chúng tôi…
"Ý ông là lo cho cô ấy?"
"Đó là một phần thôi—thực tế thì vampire rất phiền toái. Dù sao thì chúng cũng là vua của những loài quái dị—chỉ cần ở đó thôi, chúng có thể dẫn phát rất nhiều hiện tượng. Chúng không ngừng kích thích và ảnh hưởng tới những gì xung quanh. Dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ là việc cậu giao cho tôi đấy."
"Ông đang làm nhiều việc cùng lúc sao?? Cứ như Boogiepop[5] vậy. Làm ăn phát đạt cũng thật tốt đi?"
Dù nếu không tính đến 5 triệu yên của tôi, các câu chuyện quái dị khác có vẻ không phải là ‘công việc’ kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Tiếc là tôi không giỏi như Boogiepop—đầu tôi không thể nghĩ nhiều chuyện cùng lúc được."
Dù sao thì, Oshino nói.
"Quay lại chuyện tôi vừa nói—Araragi-kun. Đừng có bắt nạt vampire-chan quá. Hành động đó sẽ dẫn tới rắc rối đấy."
"Tôi đã bảo là tôi không có bắt nạt cô ấy mà."
Tôi cũng có cảm giác là mình đùa hơi thái quá, nhưng cơ bản đều là chuyện cô ấy tự làm. Cũng không thể nói là tôi không thích, nhưng cứ như cô ấy cố tình đem mình ra làm trò cười trước mặt tôi vậy.
"À mà, từ Kỳ nghỉ Xuân tôi đã luôn tự hỏi điều này rồi, có thể nào tâm trí cô ấy giờ cũng thành trẻ con không?"
Dù ngoại hình của cô ấy chỉ khoảng 8 tuổi, lúc đầu cô ấy vốn trông như một quý cô trẻ tuổi—dù vampire có bị ảnh hưởng bởi ngoại hình như thế nào, thực tế là cô ấy đã 500 tuổi vẫn không thay đổi.
Hơn nữa đến cả một đứa bé 8 tuổi cũng sẽ không ăn như chó.
"À, chuyện đó không thể khác được, Araragi-kun—và không chỉ là với vampire. Những loài quái dị được tạo nên từ niềm tin của con người."
"Niềm tin của con người?"
"Đúng vậy. Chúng tồn tại vì con người nghĩ chúng tồn tại—đó là quái dị. Người ta nói ma, khi xem xét kỹ thì đó chỉ là cỏ bạc héo úa, nhưng trước khi nghiên cứu kỹ, thì cỏ bạc héo úa thực sự chính là ma."
"Hả? Tôi thực sự không hiểu. Đúng là tín ngưỡng và đức tin có thể làm đến cả cá sardine cũng được tôn thờ đi, nhưng thế thì liên quan gì đến cô ấy?"
"Lý do tại sao vampire là loài quái dị mạnh nhất, đó là vì mọi người nghĩ rằng vampire là loài quái dị mạnh nhất. Quái dị là căn cứ nhận thức chung quanh của con người mà xuất hiện—chúng hành động theo những gì con người mong đợi."
Chúng là như vậy đấy, Oshino nói.
Trong khi nói, ông ấy nhìn cô bé vampire.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì cái nhìn đó nhẹ nhàng đến mức con côn trùng cũng chẳng chết, không chút áp lực.
"À, vampire-chan đằng kia—hiện tại cậu là người duy nhất biết vampire này, Araragi-kun."
"............"
"Nói đúng ra thì có cả tôi và cô lớp trưởng nữa, nhưng người ảnh hưởng lớn nhất đến vampire-chan vẫn là cậu. Đó là lý do giờ cậu là nguồn dinh dưỡng duy nhất cho vampire-chan. Ảnh hưởng đó vô cùng trực tiếp."
"Vậy—ý ông là giờ cô ấy như vậy bởi vì tôi nghĩ cô ấy sẽ trở thành như vậy?"
Không.
Có thể cô ấy thích Mr Donut là do ảnh hưởng của tôi, nhưng ăn như chó thì.... nếu tôi mong đợi một vampire hành động như vậy thì đúng là bị điên rồi. Tôi thực sự cần đi gặp bác sĩ tâm lý. Giờ vẫn là nửa đêm, nhưng tôi nên sớm hẹn trước.
"Vì tôi không giống ông hay Hanekawa, có thể tôi xem cô ấy là một cô bé 8 tuổi—nhưng, đó vẫn không phải những gì tôi kỳ vọng."
"Một đứa trẻ không nhất thiết phải trưởng thành đúng như cha mẹ mong muốn, đúng không? Và đúng là cô ấy có chịu ảnh hưởng từ những kỳ vọng—kiểu như vậy."
"Kỳ vọng—của cha mẹ"
Ảnh hưởng.
Của gia đình.
"Tôi không định thuyết giáo cậu như thể mình là một người tốt, nhưng nếu cậu chỉ trêu đùa thì đã ảnh hưởng xấu đến cô ấy. Thêm vào đó."
Oshino dừng nói ở đó.
Và ông ấy không tiếp tục.
Oshino không tiếp tục không phải vì ông ấy lo cho tôi. Oshino không phải loại người sẽ quan tâm kiểu này. Ông ấy không nói đơn giản là vì không cần phải nói—hơn nữa đối với tôi thì đó cũng là điều tôi không cần phải nghe.
Thêm vào đó.
Thực tế là vampire kiêu hãnh đã bị thoái hóa thành đứa trẻ ngây thơ này—nếu tôi ảnh hưởng xấu đến cô ấy thì nên làm thế nào.
Chỉ có thế thôi.
Tuy nhiên trong lời của Oshino có điểm tôi không đồng ý—dù ông ấy nói không nhất thiết sẽ được như kỳ vọng, vampire này ít ra cũng đã theo được một điều tôi mong đợi.
Đó là—cô ấy không tha thứ cho tôi.
Cô ấy không cười, cô ấy không nói.
Vampire đó—không thể tha thứ cho tôi.
Cũng như tôi không thể tha thứ cho vampire đó.
"Này, Araragi-kun. Cậu cho cô ấy ăn doughnut như vậy, tôi đoán chắc đã hút máu đúng giờ rồi nhỉ?"
"Hút máu đúng giờ sao"
Đừng có nói như thể cho ăn đúng giờ vậy chứ.
"Vẫn chưa. Thật hiếm khi ông đoán sai đấy. Doughnut ăn trước, hút máu để sau. Có vẻ như cô ấy thích doughnut hơn máu của tôi. Thật là một đả kích tinh thần lớn."
"Hmm. Ờ, máu cậu không ngọt bằng được. Tôi có thể hiểu cảm giác của vampire-chan."
Ừ hứ, Oshino gật gù một mình.
Ông ấy đồng cảm về cái gì cơ chứ?
"Vậy đi, Araragi-kun, tôi đã nói đến chủ đề này rồi, nhưng cô lớp trưởng vẫn ổn chứ?"
"À?"
Hơi đột ngột.
Ông ấy nói cứ như thể ông ấy đã nhìn thấu là tôi gặp Hanekawa sáng nay, đây cũng là một khả năng đặc biệt khác của ông ấy, thấu thị sao—tôi cho là thế, nhưng nghĩ cẩn thận thì không thể nào đi.
Nghĩ lại thì, giờ tôi nhớ ra là Oshino luôn rất để ý một cách kỳ lạ về Hanekawa.
Cứ khi nào có thời gian là ông ấy hỏi tôi về Hanekawa.
Không, nói ông ấy để ý đến Hanekawa—đúng hơn là ông ấy để ý đến khuynh hướng của Hanekawa.
Phải có lý do nào đó.
Vì những chuyện đã xảy ra ở Kỳ nghỉ Xuân, Oshino đối với Hanekawa rất cảnh giác—không kể tới việc ông ấy nghiêm túc đến thế nào, từ góc nhìn của Oshino thì một người như Hanekawa nhất định là một phiền toái đi.
"Cô bé kia là phiền toái đối với tất cả mọi người."
Oshino đính chính đôi chút cái suy nghĩ tôi chưa từng nói ra khỏi miệng.
Đây gọi là nhìn thấu sao.
"Dĩ nhiên điều đó cũng đúng với cậu nữa—chuyến viếng thăm của vampire-chan đã làm tình trạng của quái dị thị trấn này sinh ra biến đổi rất lớn, nói cách khác, sự tồn tại của cô lớp trưởng cũng làm con người ở thị trấn này biến đổi rất lớn."
"Nói thế có hơi quá đáng đấy."
"Nói quá là đúng. Phải nói phóng đại một chút, khoa trương một chút. Đó mới thực sự đúng với trường hợp của cô ấy."
Vậy, cô ấy thế nào.
Oshino hỏi.
"Thế nào—à, cô ấy ổn."
"Thật sao?"
Thật ngoan cố.
Sở dĩ ông ấy ngoan cố như vậy có lẽ là do Oshino nghi ngờ phản ứng hời hợt của tôi (hay việc nói dối một cách thiếu tự nhiên của tôi).
Thật ra không phải như vậy.
Đó đúng là một lời nói dối.
Nhưng đó là chuyện về gia đình Hanekawa, tôi không nghĩ đó là chuyện tôi có thể nói ra.
Miếng băng trên má trái của cô ấy nữa—cả chuyện đằng sau đó nữa.
Vì tôi đã hứa sẽ không kể với ai.
Kể cả Oshino.
"Hmm, tôi hiểu rồi. Cậu không thể nói ra, đúng không."
Tuy nhiên Oshino, đúng như dự đoán, chỉ cần nhìn tôi đang do dự nên trả lời hay từ chối mà đã đoán được tình cảnh ‘không thể nói ra’ của tôi.
"Thế thì—có thể nghĩ là trên người cô ấy đã xảy ra chuyện mà cậu không thể nói? Điều đó làm tôi lo lắng."
"—Đó không phải chuyện ông cần lo lắng."
Và tất nhiên.
Đó cũng không phải là chuyện tôi cần lo lắng.
"Đó là vấn đề của Hanekawa. Tôi không thể can thiệp. Kể cả nếu có chuyện xảy ra, chỉ có cô ấy có thể tự cứu lấy mình được thôi—không ai có thể giúp được."
"Uhmm. Thế thì tôi sẽ không truy vấn nữa."
Tôi đã nghĩ ông ấy sẽ tiếp tục hỏi thêm—nhưng không ngờ Oshino dễ dàng rút lui.
"Quả thực cậu tán tỉnh cô lớp trưởng kiểu gì thì cũng không phải chuyện tôi có thể can thiệp."
"Tôi không có tán tỉnh cô ấy."
"Tôi không thể can thiệp việc cậu lật váy cô ấy hay gì khác."
"Ông biết được những gì rồi!?!?"
"Thế thì tôi sẽ dùng phương pháp tiếp cận ngược lại."
Oshino nói, không nghe lời giải thích của tôi.
"Nói cho tôi tất cả mọi chuyện trừ những chuyện không thể nói. Cũng không phải cậu không thể nói bất cứ chuyện gì liên quan đến cô lớp trưởng, đúng không?"
"............"
Vậy là—tôi nghĩ mình không thể tiếp tục giữ im lặng.
Dù tôi có cố tránh nói đến gia cảnh Hanekawa, hay việc cô ấy bị cha đánh—tôi không thể giữ bí mật tất cả mọi chuyện.
Chắc cũng không có vấn đề gì nếu tôi nói chuyện hôm nay—xét theo ngày tháng thì đã là hôm qua rồi—tôi tình cờ gặp cô ấy trên đường và nói chuyện đôi chút với cô ấy.
Nếu thế Oshino sẽ không thể đoán ra gì.
Ít ra là cũng không dễ dàng gì.
Nghĩ vậy, tôi né tránh một cách tài tình—dù tôi cũng không chắc là tài tình đến mức nào—những phần bị cấm kể đến, và đem sự tình hôm nay nói ra.
Giấu những chuyện tôi cần phải giấu.
Tôi được em gái đánh thức dậy vào buổi sáng.
Tôi gặp Hanekawa.
Và cuối cùng—tôi đã chôn một con mèo bị xe cán chết.
Tôi kể hết.
"Araragi-kun."
Sau đó—Oshino.
Oshino Meme.
Trong khi lấy ra một điếu thuốc từ túi ngực của chiếc áo sơ mi Aloha, nhét vào miệng mà không châm lửa—Oshino Meme nói
"Đừng có nói với tôi—đó là một con mèo bạc không đuôi—"
Lúc trước ông ấy đã kìm nén lắm mới không hỏi.
Cảm ơn.
Giờ, vấn đề thực sự đây.
Danh sách chương