Góc nhìn của Cha Paulo
Cuộc đời tôi đã trải qua nhiều thăng trầm trước khi tôi dừng chân tại thành phố này.
Là con trai thứ năm trong gia tộc quý tộc, dòng máu quý tộc của tôi đi kèm với nghĩa vụ gia nhập Giáo hội từ nhỏ. Nói cho dễ nghe thì đó là "loại bỏ gánh nặng" cho gia đình có tới năm người con trai. May thay, tôi lại sở hữu năng khiếu về ma thuật.
Bước chân vào Giáo hội, nơi tôn thờ Nữ thần Liriel trong Ngũ Đại Nữ Thần, tôi đã học Thánh Thuật, chữa bệnh cho người dân, xua đuổi bất hạnh, thanh tẩy lời nguyền và luôn nỗ lực tôn thờ Ngũ Đại Nữ Thần - những vị thần cai quản thế giới này.
Giáo hội Ngũ Đại Nữ Thần dạy rằng Vị Thần Sáng Thế đã sinh ra chín lục địa, sau đó sinh ra các vị thần để dẫn dắt người dân mỗi vùng. Lục địa của chúng tôi được cai quản bởi Ngũ Đại Nữ Thần: Lariel, Liriel, Luriel, Leriel và Loriel. Giáo hội chúng tôi tôn kính các Nữ thần và thực hành những giáo lý của Người.
Những thần thoại về đáng sáng thế từ thuở hồng hoang, những giai thoại về Ngũ Đại Nữ Thần chính là nguồn gốc cho giáo lý hiện tại của loài người.
Tương truyền rằng loài người đã từng du hành qua chín lục địa từ trước đại thảm hoạ hai ngàn năm trước, nhưng hiện tại chúng ta đang thiếu thốn công nghệ về hàng hải để có thể đi đến những vùng đất xa xôi. Dù cho chúng tôi vẫn tin rằng những miền đất ấy có tồn tại, vì thỉnh thoảng vẫn có vật phẩm lạ trôi dạt đến bờ biển lục địa này, thì phần còn lại của thế giới vẫn là một bí ẩn lớn với chúng tôi… Nhưng hãy quay lại chủ đề chính cái đã.
Thời trai trẻ, tôi đã được tung hô rằng sẽ trở thành một hồng y của Giáo hội trong tương lai, thế nhưng sự đố kị và xa lánh của những người xung quang đã đưa đẩy tôi đến với thành phố hầm ngục này và phải từ bỏ việc thăng tiến.
Nhưng đây chính là nơi đức tin của tôi bị thử thách.
Với vai trò quản lý nhà thờ và trại trẻ mồ côi của thành phố, thỉnh thoảng tôi trò chuyện với lãnh chúa vùng, giảng dạy giáo lý của các vị thần và thánh nhân cho người dân vào ngày Sa-bát, và nỗ lực hết mình để mang lại sự ổn định cho những đứa trẻ mồ côi.
Tôi có thể làm được. Mặc cho tín ngưỡng của bản thân, tôi nhanh chóng gặp phải những khó khăn và buộc phải thoả hiệp, nhưng tôi vẫn cố hết sức mình để lũ trẻ không phải chết đói. Đã có lúc tôi muốn cầu xin sự giúp đỡ từ những nữ thần, tự nhốt mình trong phòng để cầu nguyện.
Nó chẳng giúp thay đổi điều gì trong cuộc sống hàng ngày của chúng tôi cả, thế nhưng vài đứa trẻ đã bộc lộ năng khiếu, và sau khi dạy chúng [Thánh Ma pháp], tôi đã cho chúng rời khỏi cô nhi viện. Một số đứa đã trở thành linh mục tại các nhà thờ nhỏ hơn trong vùng, trong khi những đứa khác trở thành mạo hiểm giả, chữa trị cho những người bị thương. Một số đứa trẻ khác mà tôi cho ra riêng may mắn có mối quan hệ với những người khác, may mắn tìm được công việc và gửi lại một chút tiền kiếm được để đền đáp lòng tốt của nhà thờ.
Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, và khi tôi cân nhắc việc giao những đứa trẻ đang dần suy yếu cho vị linh mục kế nhiệm thì họ xuất hiện. Hai mạo hiểm giả: Chise-sama, một pháp sư trẻ với mái tóc đen và đôi mắt đen, và Tet-sama, một người phụ nữ da ngăm vàng. Nữ pháp sư, Chise-sama, người mà tôi sẽ đề cập nhiều nhất, nói năng khá điềm đạm. Cô ấy mang lại cho tôi cảm giác nhẹ nhõm, như thể tôi đang nói chuyện với một người bằng tuổi, mặc dù cô ấy trông có vẻ gần tuổi với những đứa trẻ do tôi nuôi nấng hơn.
Hai người họ tới đây để thanh tẩy chiếc vòng siết cổ tìm thấy trong hầm ngục, và cũng quyên góp một chút cho nhà thờ. Khi tôi còn đang suy nghĩ xem nên mua gì cho lũ trẻ với số tiền đó thì Dan – một trong số những đứa trong cô nhi viện – chạy đến cầu xin hai người họ dẫn thằng bé vào hầm ngục.
Do dự vì xấu hổ, tôi không cho lũ trẻ ra khỏi thị trấn để hái thảo dược, nhưng tôi cũng không thể cho phép chúng vào hầm ngục, nơi ma vật luôn rình rập. Chúng chỉ là những đứa trẻ, không thể tự bảo vệ lấy mình.
Nghe tôi quở trách, thằng bé liền bỏ chạy. Thấy vậy, Chise-sama đã quyên góp thêm tiền và thức ăn. Họ chỉ đến đây để thanh tẩy vật phẩm, nhưng khi biết tình hình của cô nhi viện, họ sẵn lòng quyên góp thêm. Tôi thật sự rất biết ơn.
Nhưng chuỗi ngày của những bất ngờ mới chỉ bắt đầu.
Hôm sau khi Chise-sama quay lại, cô ấy dẫn theo Dan – thằng bé đã tìm mọi cách để được vào hầm ngục, và nói rằng sẽ dạy bọn trẻ cách pha chế potion. Thậm chí Chise-sama còn bỏ tiền túi ra mua công cụ và nhà xưởng để bọn trẻ có thể tự làm việc kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Cô ấy thậm chí còn lôi kéo cả hội thám hiểm và lãnh chúa khu vực vào cuộc, tạo ra một khuôn khổ quy mô lớn để giúp chúng tôi đứng vững trên đôi chân của mình. Hội trưởng Hội Mạo hiểm giả vốn đã biết về hoàn cảnh của chúng tôi, có thể vì ông ấy thân thiết với những mạo hiểm giả đến từ trại trẻ mồ côi, nên đã đưa ra những gợi ý có lợi cho chúng tôi. Lãnh chúa cũng chấp nhận lời thỉnh cầu của chúng tôi, và lệnh cho các bộ trưởng dưới quyền cân nhắc các vấn đề rồi giải quyết mọi việc.
Mặc dù tôi đã từng nói chuyện với trưởng hội mạo hiểm giả trước đây về việc chữa lành những người bị thương, nhưng khi tôi cố gắng cảm ơn ông ấy vì đã đưa ra đề xuất giúp đỡ trại trẻ mồ côi thì—
“Cô gái đó chính là người đã bảo tôi làm vậy. Cô ấy bảo tôi phải đảm bảo rằng số tiền quyên góp hàng tháng cho nhà thờ sẽ không bị giảm đi, ngay cả khi bọn trẻ có thể pha chế potion, tất cả đều đề phòng trường hợp [Chế dược học] không được truyền lại và cuối cùng cô nhi viện sẽ không còn thu nhập. Nhưng vì điều đó sẽ khiến trại trẻ mồ côi có nguy cơ bị chiếm dụng, nên họ sẽ luôn theo dõi và thỉnh thoảng xuống kiểm tra bọn trẻ. Đừng thất vọng về điều đó.”
Sau đó, chúng tôi và lãnh chúa đã nói chuyện rất nhiều về việc quyên góp cho trại trẻ mồ côi sẽ được giải quyết như thế nào.
Nghĩ về mọi thứ theo quan điểm của tôi với tư cách là một linh mục của nhà thờ, tôi muốn họ tiếp tục quyên góp như họ vẫn thường làm, nhưng phần lớn số tiền họ quyên góp đến từ thuế công dân và cũng có giới hạn.
Theo quan điểm của các quan chức, nếu quỹ quyên góp cho cô nhi viện tiền thặng dư thì số tiền quỹ dư thừa đó sẽ bị cắt giảm và được luân chuyển chuyển đến những người dân nghèo và các trại trẻ mồ côi khác.
Bản thân lãnh chúa muốn giảm số tiền cấp cho trại trẻ mồ côi, nhưng nếu chúng tôi trở nên hoàn toàn tự chủ, chúng tôi sẽ mất kết nối với họ thông qua các khoản quyên góp, và có khả năng họ sẽ mất đi những nhân viên đầy hứa hẹn trong tương lai.
Chủ hội muốn có thêm nhiều chế dược sư để có nguồn cung cấp thuốc ổn định hơn. Anh ấy cũng muốn sự ổn định cho trại trẻ mồ côi, vì nhiều đứa trẻ mồ côi là con của các mạo hiểm giả.
Vòng đàm phán đầu tiên của chúng tôi kết thúc mà không có giải pháp nào được đưa ra, và tôi phải báo cáo điều đó với Chise-sama.
"...Vâng. Tôi đoán họ không thể chỉ ưu tiên trại trẻ mồ côi, phải không?”
“Tôi xin lỗi, Chise-sama. Bạn để lại vấn đề này cho ta, và ta thì… ”
“Không, là lỗi của tôi khi đã quá tập trung vào trại trẻ mồ côi. Tôi cũng cần phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh hơn.”
“Không, thưa Chise-sama. Thông thường rất khó để nhìn thấy mọi thứ từ tầm nhìn từ trên cao mà một vị thần vốn có,” tôi nói với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn bắt đầu nghĩ về cách cô ấy có thể cải thiện mọi thứ không chỉ cho trại trẻ mồ côi mà còn cho phần còn lại của thành phố.
Tôi mang những ý tưởng mà hai chúng tôi đã nghĩ ra tới cuộc gặp tiếp theo với lãnh chúa và các quan chức của ông, và qua nhiều cuộc gặp mặt khác, chúng tôi đã tìm được tiếng nói chung. Sau cùng, chúng tôi quyết định rằng mặc dù số tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi của nhà thờ sẽ giảm dần, nhưng số tiền quyên góp vốn dành chi trại trẻ mồ côi sẽ đảm nhận một phần hoạt động dọn dẹp của thành phố, mà lãnh chúa sẽ đích thân quản lý.
Mặc dù các chi tiết nhỏ đã được thay đổi một chút nhưng hầu hết mọi thứ vẫn diễn ra đúng như kế hoạch của Chise-sama. Tôi thực sự tự hỏi cô ấy đã suy nghĩ thấu đáo đến mức nào. Chise-sama cũng có tầm nhìn xa khi nghĩ đến cách sử dụng gỗ phế thải bị vứt bỏ trong hầm ngục để làm thành giấy, giúp tăng thêm lợi nhuận. Ý nghĩ bắt đầu thoáng qua trong đầu tôi rằng chính Liriel đã cử cô ấy để thay mặt một vị thánh nữ để giúp đỡ chúng tôi.
“Thưa Cha, nếu Cha dùng giấy do bọn trẻ tạo ra để làm thêm nhiều cuốn kinh thánh, Cha sẽ có thể truyền bá đức tin của mình xa hơn. Điều đó sẽ giúp việc nhận được tiền từ những người cấp cao hơn trong Giáo hội trở nên dễ dàng hơn, và trại trẻ mồ côi ở đây cùng với cơ sở pha chế thuốc và sản xuất giấy có thể là một hình mẫu cho cách xây dựng trại trẻ mồ côi ở các thị trấn khác.”
“Chise-sama, cô...”
“—Ờ thì, đó chỉ là lời nói suông thôi. Điều tôi thực sự muốn là giúp bọn trẻ học đọc và viết dễ dàng hơn. Các em ấy lấy tất cả gỗ từ hầm ngục, vì vậy các em ấy sẽ không bao giờ lo hết than để viết.”
“Thay vào đó, bạn sẽ sử dụng tờ giấy có thể bán để kiếm lời cho bọn trẻ?”
"Chuẩn rồi. Trẻ em phải biết đọc, viết và làm toán khi rời trại trẻ mồ côi. Ưu tiên hàng đầu của tôi là dạy họ tất cả những điều đó và [Chế dược học]. Lợi nhuận chỉ là thứ yếu thôi. Và nếu bọn trẻ kiếm được tiền, điều đó có nghĩa là Cha sẽ ít cần làm việc hơn, và như thế Cha sẽ có thể dạy chúng đọc và viết trong khi chép kinh.”
Nói rồi, Chise-sama lấy ra một vài quyển sách hướng dẫn về [Chế dược học], làm giấy, cách đọc và viết. Cô ấy bảo tôi gửi chúng cho cấp trên trong nhà thờ. Tất cả đều được cô và Tet-sama viết tay.
Có hai việc xảy ra khi các em ấy học trên giấy. Đầu tiên, những cuốn sách mà Chise-sama đưa cho tôi đã được sao chép một lần nữa, đóng bìa cẩn thận và được các nhà thờ trên khắp lục địa sử dụng. Thứ hai, bằng cách cho trẻ sử dụng giấy, chúng tôi có thể biết được rằng một số trẻ có tài năng đặc biệt. Bức vẽ của một đứa trẻ đã đưa em ấy trở thành người làm bảng hiệu của thành phố, trong khi tác phẩm nghệ thuật chi tiết của một đứa trẻ khác đã giúp em ấy trở thành họa sĩ tôn giáo độc quyền của Giáo hội. Những con đường đi đến tự chủ mà trước đây các em ấy chưa bao giờ nghĩ đến đã mở ra trước mjatws.
Khả năng nhìn trước tương lai cho bọn trẻ của Chise-sama không thua một nhà tiên tri hay phù thủy nào, tâm hồn của cô ấy như một vị thánh nữ đầy lòng nhân ái, và khi được khen ngợi, Chise-sama lại xấu hổ như một cô gái ở độ tuổi thiếu nữ.
Để đáp lại sự giúp đỡ của Chise-sama, tôi đã đưa cho cô ấy một cuốn thánh thư ghi chép các Thánh thuật dựa trên phép màu của các Nữ thần mà Giáo hội đã ban cho tôi. Mặc dù tôi quá bận rộn với cuộc sống hàng ngày ở đây nên không thể luyện tập chúng, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ có thể thành thục được những ma pháp ấy.