Hai tháng đã trôi qua kể từ khi tôi và Tet đặt chân đến thành phố Hầm ngục.
Mỗi ngày tôi đều ăn trái cây kỳ diệu và giáng vài tia sét vào con rồng đất ở tầng hai mười, nên giờ đây bê ma lực của tôi đã vượt qua con số 18 000. Chúng tôi cùng đều đặn bán chiến lợi phẩm từ con rồng đất cho hội để kiếm tiền.
「Tám xu vàng một ngày. Cũng may là giá của nguyên liệu không giảm đi dù đã bị chúng ta farm một đống.」
Cứ tiếp tục farm con trùm gác cổng ở tầng hai mươi cũng không hẳn là cách tốt nhất để kiếm tiền.
Hầu hết các mạo hiểm giả hạng D sẽ chẳng thể nào đánh bại được nó, còn một tổ đội hạng C thì còn có thể xoay xở phần nào nếu có kế hoạch cụ thể, chuẩn bị tốt cùng vô vàn may mắn. Từ hạng B trở lên là có thể farm nó như chúng tôi đang làm đây, nhưng chỉ khi có đủ một tổ đội sáu người thôi, nên phần thưởng trên đầu người cũng chẳng khá khẩm gì cho cam. Họ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu đi farm lũ quái ở tầng hai mươi mốt thay vì cứ đâm đầu vào một con boss như này.
Những người duy nhất có thể farm con rồng đất hiệu quả ngang chúng tôi chỉ có Tổ đội bậc A của Arsus, Thanh Gươm Rạng Đông mà thôi, nhưng giờ họ đang bận cày ải ở tầng hai mươi tư rồi.
「Chise-san, Tet-san, hãy làm kiểm tra đi!」
「Kiểm tra gì cơ?」
「Bài kiểm tra thăng hạng lên hạng B đó! Không thể để một cặp đôi farm con rồng đất hàng ngày ở hạng C được! Chủ hội cùng đồng ý rồi!」
「À… Rồi rồi. Khi nào bọn tôi rảnh đã. Giờ tôi với Tet đang bận.」
Hồi ở Darryl, tôi và Tet đã được đặc cách thăng lên hạng C vì đã đánh bại một đàn ogre, nhưng vì mong muốn của Tet nên chỉ thăng lên hạng D thôi. Tuy vậy, trên đương đến Thành phố Hầm ngục, tôi và Tet đã hoàn thành hàng tá uỷ thác, và ngay lập tức thăng lên hạng C ngày khi đủ điều kiện, nhờ vào xác nhận của chủ hội ở Darryl. Và giờ chúng tôi được đề nghị làm bài kiểm tra mạo hiểm giả đầu tiên trong đời để được thăng lên hạng B.
Nhưng mà kể cả thế thì giờ tôi và Tet cũng đang bận.
「Hãy bắt đầu tiết luyện tập pha chế potion hôm nay nào!」
「Dạ vânggg!」
Số lượng trẻ học【Chế dược】đã giảm xuống chỉ còn khoảng một nửa so với ban đầu. Nửa còn lại không hề bỏ cuộc, nhưng các em ấy đang tập trung vào việc luyện tập tích mana vào mắt để tìm kiếm thảo dược, vì nhóm này đã bộc lộ năng khiếu trong việc ấy. Và vì việc hái thảo dược trong tuyết vào mùa đông khá khó khăn, chủ hội đã đặc biệt cho phép cho bọn trẻ thu hái thảo dược từ tầng một và tầng hai của hầm ngục, với Tet làm người hộ tống.
「Đi theo chị nào.」
Tôi dẫn lũ trẻ đến toà nhà bên cạnh cô nhi viện. Tôi và Tet đã dùng số tiền kiếm được từ việc farm con rồng đất để mua nó, biến nơi đây thành xưởng pha chế potion.
Hơn thế nữa…
「Chise-oneechan! Bọn em xin được một ít mùn cưa và cành cây vụn từ xưởng gỗ này!」
「Cảm ơn các em. Giờ thì bắt đầu thôi.」
Hầu hết số gỗ đang được tiêu thụ tại Thành phố Hầm ngục đều đến từ tầng mười một của hầm ngục. Và cũng nhờ lượng gỗ dồi dào mà các tiều phu mang về, một lượng khổng lồ các nhánh và cành cây, mùn cưa, cùng các loại gỗ phế liệu bị ném ngược trở lại vào hầm ngục. Hầm ngục thì lại tự hấp thụ đống rác đó, khiến ngành công nghiệp gỗ của thành phố này khá thân thiện với môi trường, nhưng tôi quyết định sẽ tận dụng chỗ phế liệu đó cho cô nhi viện dùng.
「Đội làm giấy cũng bắt tay vào việc luôn nhé!」
「Vâng ạạạ!」
Ý tưởng của tôi là thu thập gỗ phế liệu, đun sôi cùng với nước trong một cái nồi lớn, rồi sử dụng để làm giấy. Ở Trái đất, người ta sẽ phải đun sôi với cả hoá chất để phân huỷ chất gỗ, nhưng đây là dị giới. Có một loại potion được pha chế từ lõi của Slime Lục có thể phân huỷ chất xơ trong gỗ, nên tôi yêu cầu nhóm đang học【Chế dược】pha một ít để tinh chế gỗ.
Cũng thật trùng hợp là loại slime lục đó lại sinh sôi ở khu vực đồng bằng dưới tầng một và hai của hầm ngục hơi lũ trẻ đang thu lượm dược liệu, càng tiện thu thập luôn một thể.
Khi gỗ đã bị rã ra, người ta sẽ rửa qua với nước sạch. Sau đó đun sôi hỗn hợp bột mì với nước để tạo thành hồ, sau đó hoà lẫn hồ với bột gỗ, lọc qua rây (cũng bằng gỗ) rồi dàn đều lên một tấm ván. Chúng tôi đã làm khoảng vài trăm tờ giấy rồi gửi mẫu đến hội mạo hiểm giả, lãnh chua và những chức sắc cấp cao trong Giáo hội.
Giáo hội đặc biệt ủng hộ việc làm giấy và đã hỗ trợ Cha Paulo toàn bộ chi phí sản xuất. Cho đến nay, tốn rất nhiều tiền để làm một cuốn kinh thánh, nên việc hạ giá thành sẽ khiến việc truyền đạo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Và bằng cách để trẻ em sao chép kinh thánh, họ vừa có thể giúp bọn trẻ cải thiện khả năng đọc viết vừa tạo thêm nhiều kinh thánh hơn nữa.
Hình như các hội thương nhân cũng gửi yêu cầu mua giấy thì phải.
Lũ trẻ đang học hỏi rất tốt các kỹ thuật【Chế dược】, và có thể tự làm những lọ potion thông dụng được bày bán trong thị trấn. Hội mua chúng với giá một xu bạc và năm xu đồng lớn. Thông thường, họ sẽ mua chúng với giá hai xu bạc một lọ, nhưng họ hạ giá đi một chút với điều kiện họ sẽ bảo vệ bọn trẻ mồ côi nếu có chuyện xảy ra. Nhưng kể cả thế, lũ trẻ vẫn vô cùng hào hứng, vì chúng kiếm được gấp bảy lần việc chỉ bán riêng thảo dược – vốn chỉ được có hai đồng lớn.
「Chị Chise! Hôm qua kĩ năng【Chế dược】của em vừa đạt cấp 2 đấy!」
Nhóc Dan, đứa trẻ đầu tiên ở cô nhi viện mà tôi gặp, đã phấn đấu học hỏi không ngừng, và vừa khoe với tôi thành quả sau bao nỗ lực của em ấy.
「Chúc mừng nhóc nhé. Có lẽ đã đến lúc để các em tự bơi rồi.」
「Oneechan?」
「Những ai thuộc nhóm【Chế dược】, tập hợp lại đây nào!」 Tôi gọi bọn trẻ lại. 「Đây là những quyển sách chị viết bằng những tờ giấy do các em làm đó. Không được đẹp cho lắm, các em đừng chê nhé.」
Tôi lấy từ trong túi ma thuật ra mười quyển sách. Chúng được làm khá sơ sài: từng trang được tôi hiệu đính và để Tet sao chép, đóng thành sách bằng cách đục lỗ rồi dùng chỉ khâu lại.
「Nội dung bên trong những quyển sách này là Chế dược học căn bản mà chị đã dạy các em, ứng dụng thực tiễn, và một vài công thức tiêu chuẩn.」
「Hể? Sao thế ạ?」
「Chị chỉ giúp đỡ các em cho đến khi các em có thể tự lập thôi. Giờ đây các em đã có thể tự pha chế ra hầu hết các loại potion trong quyển sách này thông qua nghiền ngẫm và luyện tập, thậm chí nếu các em dùng chỗ sách này để dạy những em nhỏ khác, chúng cũng có thể học kĩ năng【Chế dược】như các em. Vì vậy, tất cả hãy cố gắng hết sức mình nhé. Còn chị sẽ tiếp tục đi phiêu lưu.」
Đám trẻ bắt đầu oà khóc và cố bám lấy người tôi, nói rằng chúng muốn được học thêm nữa, không muốn tôi rời đi. Tôi dùng【Cường hoá Thân thể】để giữ bản thân đứng vững, vừa cười chua chát trước sự gắn bó của bọn trẻ với tôi dù mới chỉ hai tháng bên nhau.
「Thôi nào các con. Không được làm phiền Chise-sama như vậy.」
「Cha…」
「Dù cô ấy có quay lại chuyến phiêu lưu, thì cùng đâu có nghĩa là Chise-san sẽ không bao giờ quay lại đây đâu.」
「Đúng thế. Trước khi rời thành phố này để đi tới điểm đến tiếp theo thì chị vẫn còn quay lại đây mà.」 Tôi nói, đoạn xoa đầu bọn trẻ để chúng bình tĩnh lại. Hay đúng hơn là tôi định làm vậy, vì có vài đứa đang trong giai đoạn dậy thì phát triển chiều cao nên tôi chẳng thế với tới đầu mấy đứa đó được. Đối với mấy đứa này, tôi chỉ có thể vỗ vai hoặc bắt tay với chúng thôi.
「Cha có vài chuyện quan trọng cần bàn với Chise-sama, vì vậy cha và cô ấy sẽ quay lại nhà thờ. Các con nhớ làm theo những gì Chise-sama đã dặn dò nhé.」
「Vângggg ạ!」
Nghe lời Cha Paulo, cuối cùng lũ trẻ cùng chịu buông tôi ra.
Cha dẫn tôi quay lại nhà thờ - vào căn phòng mà ngày đầu tiên chúng tôi đã đến để thanh tẩy cái vòng siết cổ - rồi ngồi xuống bàn nói chuyện.
「Bắt đầu giải quyết thủ tục thôi, Chise-sama.」
「Bắt đầu thôi.」
Tôi lục lội trong túi phép và lấy ra giấy chứng nhận sở hữu đất đai và tòa nhà mà chúng tôi đang sử dụng để sản xuất thuốc và giấy cạnh trại trẻ mồ côi, trong khi Cha Paulo lấy ra hợp đồng và một cuốn sách được đóng rất đẹp mắt. Thủ tục nói chung khá là dài dòng, nhưng tóm tắt lại thì: Tôi sẽ chuyển quyền sở hữu tòa nhà sản xuất thuốc/giấy mà tôi đã mua bằng tiền riêng của mình cho Nhà thờ, và giúp lũ trẻ tự kiếm sống bằng sức lao động của mình.
Đổi lại, Nhà thờ sẽ tặng tôi một quyển thánh thư như một món quà cảm ơn.
Tôi đọc lướt qua bản hợp đồng rồi ký tên. Sau đó Cha Paulo ký cái tên rất dài của mình vào (nó là tên thánh hay do Cha xuất thân quý tộc, tôi cũng chẳng biết nữa), rồi bản hợp đồng được đóng dấu.
Trong hai tháng qua, hội mạo hiểm giả và lãnh chúa của thành phố này đã hết lòng hỗ trợ bọn tôi trong việc giúp cô nhi viện từ phụ thuộc tài chính bên ngoài giờ có thể tự lực cánh sinh. Hơn nữa, tôi và Tet cũng đã chi trả toàn bộ chi phí cần thiết, cộng thêm ma thuật của tôi giải quyết mọi vấn đề phát sinh. Giờ đây, tôi đã trao lại quyền điều hành cơ sở hoàn chỉnh cho Nhà thờ, và nhận lại một quyển thánh thư như một món quà đáp lễ.
「Tương truyền quyển thánh thư này chưa những phép thuật mô phỏng lại những phép màu mà nữ thần đã sử dụng khi Người hạ thế xuống trần gian. Ngay cả tôi cũng chỉ có thể sử dụng những phép ở nửa đầu cuốn thánh thư này mà thôi.」
「Cảm ơn Cha. Tôi sẽ trân trọng cuốn thánh thư này khi đọc.」
「Thông thường chỉ có những người được chọn trong Giáo hội Ngũ Đại Nữ Thần mới được phép sở hữu thánh thư, nhưng cô đã dễ dàng đạt đủ điều kiện cần thiết. Nếu gia nhập Giáo hội, chắc chăn cô sẽ được phong danh hiệu thánh nữ!」
Tôi cố nhịn cười trước nhận định rằng một cô gái trùm mũ đáng sợ như tôi lại đủ tư cách làm thánh nữ .
「Tôi là một phù thuỷ mà.」
「Không. Ta hoàn toàn chắc chắn cô là một thánh nữ - chỉ là không gia nhập Giáo hội mà thôi.」
Cha Paulo nói với nụ cười dịu dàng trên môi, kết thúc cuộc trò chuyện.
「Xong việc rồi thì tôi đến chỗ Tet đây. Đến giờ ăn trưa rồi.」
「À, đến giờ ăn trưa rồi à. Cả ta cùng rất mong chờ bữa trưa này đấy!」 [note57387]
Dứt lời, tôi đi chuẩn bị bữa trưa cho lũ trẻ. Khoảng trưa là lúc Tet dẫn những đứa trẻ vào hầm ngục quay về, và bàn ăn tối của trại trẻ mồ côi là lúc náo nhiệt nhất. Tôi thích dành thời gian bên những đứa trẻ ngây thơ như vậy. Nó thực sự xoa dịu tâm hồn tôi.