Từ đây sẽ là góc nhìn của Yui Nanami
•
•
Một con sói to lớn, với bộ lông màu nâu nhạt ngoạm chặt cổ một con cáo chín đuôi màu cam.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi đứng ở rìa sân thể thao và cất giọng.
“KOUSUKE-KUN…!!”
Con cáo màu cam đó có lẽ là chân dạng bóng ma của bạn cùng lớp tôi, Kousuke-kun.
Cơ thể vừa nổi cơn tam bành giờ đã bị một con sói nâu trấn áp và đẩy đến bờ vực của cái chết.
Tại sao? Không phải tôi chỉ đang cố giúp Kousuke-kun sao?
Kousuke-kun mong muốn trở mạnh mẽ.
Cậu ấy càng ngày càng gắng sức hơn và dường như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Thế nên tôi đã nghĩ sẽ tốt biết bao nếu sức mạnh của mình có thể giúp được.
Tôi muốn giúp Kousuke-kun, người trông vô cùng đau khổ và căm ghét chính bản thân mình.
Kousuke-kun trở nên điên loạn sau khi nhận được sức mạnh từ tôi.
Như thể biết trước chuyện sẽ xảy ra, con sói màu nâu nhạt xuất hiện từ đâu đó và tấn công con cáo màu cam hung hãn.
Cuối cùng nó cũng khuất phục được Kousuke-kun.
Con sói nâu không chút do dự ngoạm vào cổ con cáo màu cam, không thèm để tâm tới tiếng gọi của tôi.
Khi cổ của con cáo màu cam bị xé toạc, nó thậm chí không thể cất lên một tiếng tru cuối cùng và nhanh chóng tan biến xuống đất.
VOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!
Như để thế chỗ cho con cáo màu cam, con sói nâu gầm lên một tiếng vang trời.
Cơn khát máu dâng lên toàn bộ cơ thể ấy và nước dãi chảy ra từ miệng tạo nhỏ giọt thành tiếng pụp.
Tôi chết lặng trước hình dáng quái dị đó.
Đó là thứ gì?
Sói nâu?
Lúc đầu, con sói đó và Kousuke-kun ngang tài ngang sức, hoặc Kousuke-kun có vẻ chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên, thời gian càng trôi qua, Kousuke-kun càng trở nên thua thiệt.
Cuộc chiến kết thúc không lâu sau đó và con sói đó ăn thịt Kousuke-kun.
Và bây giờ, con sói đó đang nổi điên.
Dù cho mới đây vẫn còn tia lý trí trong đôi mắt đó, nhưng giờ đây tôi không thể nhìn thấy nó nữa.
Nó trở nên điên loạn và đang lao thẳng về phía tòa nhà của trường học.
Tại tôi…?
Là lỗi của tôi ư?
tôi thực sự không biết chính xác sức mạnh của mình là gì.
Cho đến nay, đã có rất nhiều lần tôi chạm trán bóng ma trong đời, nhưng mọi thứ luôn trong tầm kiểm soát.
Kể từ khi vào cấp ba, người bạn thân và cũng là một bóng ma, Chako đã luôn bảo vệ tôi.
Vì thế, tôi đã có thể sống yên bình mà không cần suy nghĩ thêm về sức mạnh của chính mình.
Tôi những tưởng mình chỉ là một cô gái bình thường, có đôi chút thu hút với bóng ma.
Nhưng chuyện này là sao?
Có nhìn sao thì nó cũng không bình thường.
Dù là bóng ma nhưng bản thân chúng hẳn phải có cái tôi như Chako và Kousuke-kun.
Có phải chính tôi đã cướp đi cái tôi ấy?
Con sói không ngừng tấn công tầng 2 của tòa nhà trường học, thì một hình bóng từ cửa sổ lao xuống sân.
Tôi căng mắt nhìn bóng dáng đó.
Được chiếu sáng bởi ánh trăng, mái tóc nâu tỏa sáng.
Một chàng trai có mái tóc nâu dài phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp ái nam ái nữ. càng làm tăng sức quyến rũ.
Giờ đây, khuôn mặt xinh đẹp đó cong môi thích thú khi phòng thủ trước đòn tấn công của con sói đó.
“Tomotaka-senpai?”
Ngạc nhiên, cái tên đó thoát ra khỏi miệng tôi.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Đó là Tomotaka-senpai, một âm dương sư và là chủ tịch hội học sinh của trường này.
Với tư cách là thư ký hội học sinh, bọn tôi đã tiếp xúc rất nhiều lần và tôi cũng ngưỡng mộ hình tượng hoàng tử của anh ấy.
Senpai đó hiện đang nhìn con sói với nụ cười điên loạn mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Với đôi mắt vàng mờ đục, con sói tấn công Tomotaka-senpai bằng những móng vuốt tàn bạo.
… Đó là.
Những móng vuốt đó.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra.
Phong cách chiến đấu đó, hình dáng đó. Và cảm giác déjà vu này.
Người đã luôn bảo vệ tôi.
Những móng vuốt đã cứu tôi vô số lần.
“CHAKO!!”
tôi hét to nhất có thể để con sói có thể nghe thấy.
Chako.
Có phải Chako đó không?
Tomotaka-senpai lẩm bẩm điều gì đó trong khi chống đỡ các cuộc tấn công của con sói bằng bùa chú.
Mặc dù vậy, những đòn tấn công dai dẳng không cho anh ta cơ hội để phản công.
Thế rồi, chỉ trong giây lát.
Con sói ngừng chuyển động trước tiếng gọi của tôi.
Không bỏ lỡ cơ hội, Tomotaka-senpai ngay lập tức giải phóng toàn bộ sức mạnh tích trữ bấy lâu.
Những thứ giống như sợi dây xích màu đen quấn quanh con sói và siết chặt cơ thể ấy đến kiệt quệ.
Con sói cào vào đầu đầy đau đớn.
Chako…
Là Chako.
Không thể tin được cảnh tượng trước mắt, tôi trợn tròn mắt vì sốc.
Thân hình khổng lồ ngã quỵ xuống đất, quằn quại và giãy giụa.
Tomotaka-senpai đang nhìn xuống con sói với nụ cười điên dại nhưng rồi anh ấy đột nhiên quay sang nhìn về phía tôi.
Không.
Không ổn.
Ngay khi nhìn vào đôi mắt đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Chako sẽ bị thanh tẩy mất.
Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi khiến tôi dựng tóc gáy.
Tôi vô thức hét lên.
"Làm ơn dừng lại!"
Có lẽ giọng nói của tôi, Tomotaka-senpai cười một cách thích thú.
Tôi điên cuồng di chuyển đôi chân tê cứng của mình và bước vào giữa Chako và Tomotaka-senpai.
Tôi ấn mạnh vào ngực Tomotaka-senpai.
“Đừng thanh tẩy Chako!”
“Ngươi thực sự rất thú vị.”
Anh nở một nụ cười dịu dàng, lấp lánh như chàng hoàng tử trong các câu chuyện kể.
Dưới ánh trăng tròn màu bạc, đôi mắt xanh thẳm đó nhìn tôi.
… Tôi đã từng nghĩ rằng nụ cười đó thật tuyệt vời.
Tim tôi đập thình thịch mỗi khi trông thấy nụ cười ấy.
Nhưng không.
Có điều gì đó rất không ổn ở người này.
Khi bị con sói tấn công, anh ta nở một nụ cười méo mó, điên dại.
Anh ta cười như thể đang tận hưởng từng phút giây.
Con sói này là Chako phải không?
Tại sao anh ta lại cười vui vẻ như vậy khi làm tổn thương Chako?
Kousuke-kun và tôi đã nhầm to rồi.
Sau lễ hội văn hóa, Kousuke-kun tỏ ra chán nản.
Hỏi ra thì cậu ấy bảo “Tớ đã thua Chako”.
Còn nói thêm: “Có lẽ Chako thích Tomotaka-senpai”.
tôi đã rất sốc.
Tôi rất ngạc nhiên khi hai người họ đánh nhau, thế nhưng tôi còn ngạc nhiên hơn khi biết rằng Chako thích Tomotaka-senpai.
Mỗi khi Kousuke-kun và tôi ở một mình, Chako thường đến xen vào giữa. Cũng có những lúc cậu ấy nói những mấy lời ngọt ngào với Kousuke-kun.
Thế nên tôi đã nghĩ rằng Chako thích Kousuke-kun.
Chako cười rất vui vẻ khi đùa giỡn với Kousuke-kun.
Mặc dù có khuôn mặt xinh đẹp đến vậy nhưng cậu ấy luôn nở một nụ cười rạng ngời.
… Thật đau đớn khi chứng kiến điều đó.
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ không còn ở bên nhau nữa.
Khi Chako và Kousuke-kun bắt đầu hẹn hò, tôi sẽ không còn cần thiết nữa.
Tôi sợ ngày đó đến, tôi nghĩ thời gian cứ trôi qua như thế này cũng chẳng sao.
Tôi ước rằng những ngày chúng ta ở bên nhau sẽ kéo dài mãi mãi.
Thế nhưng Chako thích Tomotaka-senpai?
Tôi không muốn tin vào lời nói của Kousuke-kun nên đã suy nghĩ về những gì đã xảy ra cho đến giờ.
Cảm xúc của Chako.
Hành động của Chako.
Khi nghĩ về nó. Đúng, Chako chưa bao giờ đi đâu một mình cùng Kousuke-kun.
Mỗi khi Kousuke-kun và tôi đang trò chuyện, cậu ấy sẽ tham gia với câu “Sao thế, có chuyện gì thế~?”, và cười rạng rỡ.
Tuy nhiên, cậu ấy chưa bao giờ lên tiếng chủ động nói chuyện hay mời Kousuke-kun hết.
Chako không thích Kousuke-kun.
Tôi đã cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi dòng suy nghĩ đạt tới điểm đó.
Có lẽ Chako cũng giống tôi.
Cậu ấy chỉ không muốn bị Kousuke-kun và tôi bỏ rơi.
Với suy nghĩ đó, tôi đã bị thuyết phục. Tôi bắt đầu quan sát Chako.
Sau đó tôi đã hiểu ra.
Chako thích Tomotaka-senpai.
Tôi không biết mối quan hệ giữa hai người là gì nhưng ánh mắt của Chako luôn dõi theo Tomotaka-senpai.
Không giống như khi tôi nói chuyện với Kousuke-kun, khi tôi nói chuyện với Tomotaka-senpai, cậu ấy lặng lẽ rời đi.
Tôi nghĩ đó hẳn là vì cậu ấy không muốn thấy tôi nói chuyện với Tomotaka-senpai.
Chako rất tốt bụng nên đã không thể nói ra. Tuy nhiên cậu ấy cũng không thể đứng lại nơi đó, chắc cậu ấy đang lủi thủi ở một góc nào đó.
Vì vậy, tôi quyết định tránh gặp Tomotaka-senpai nhiều nhất có thể.
Tôi không biết liệu chuyện tình giữa âm dương sư và bóng ma có viên mãn hay không, nhưng tôi không muốn thấy Chako buồn.
Sau đó, tôi đã nói chuyện rất nhiều với Kousuke-kun, người ngày càng quan tâm tới tôi hơn.
Tôi tin rằng Kousuke-kun có chút tình cảm mờ nhạt với Chako.
Một cách tự nhiên. Có lẽ chẳng có chàng trai nào mà không mê mẩn trước nụ cười rạng rỡ với khuôn mặt xinh xắn đến vậy.
Tuy nhiên, Kousuke-kun đã ngừng tiếp cận Chako kể từ sau lễ hội văn hóa.
Mặc dù một phần là vì cậu biết rằng Chako thích Tomotaka-senpai, nhưng tôi biết, việc để thua Chako đã khiến cậu phải chịu đả kích nặng nề.
Cũng là do Kousuke-kun có mặc cảm rất lớn về sức mạnh của mình.
Kousuke-kun có một người anh trai. Là giáo viên chủ nhiệm lớp 2 Kyuubi Teppei.
Người ta nói rằng Kyuubi-sensei là bóng ma mạnh nhất trên thế giới này.
Ở trong trường này, tôi cũng đã nghe lời kể này không ít.
Biểu hiện của Kousuke-kun trở nên chua chát mỗi khi nghe thấy điều đó và than vãn: "Ổng không giống tớ".
Con cáo vô dụng.
Hết lần này đến lần khác, Kousuke-kun liên tục lặp đi lặp lại với chính mình.
Thành thật mà nói, có lẽ cậu có điều muốn thổ lộ với Chako.
Đó là lý do tại sao cậu trông có vẻ đau khổ mỗi khi nhìn thấy Chako trong lớp.
Dù vậy, cậu vẫn không thể nói ra.
Con cáo vô dụng không có gì để nói với Chako, người mạnh hơn cậu.
Tôi muốn mang lại sự tự tin cho Kousuke-kun.
Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt tinh nghịch đó mỉm cười.
Và rồi, tôi muốn ba chúng tôi quay lại những ngày tháng vui vẻ ấy.
Nè, Kousuke-kun.
Hai chúng ta thực sự là những kẻ ngốc.
Chako thích Tomotaka-senpai?
Vì Chako đã đau khổ rất nhiều.
Người khiến cậu ấy đau khổ chính là Tomotaka-senpai.
Thế nhưng anh ta lại cười rất vui vẻ.
Đây không phải là tình yêu.
Không thể nào như vậy được.
Chako rên rỉ đau đớn.
Thân hình to lớn và những chiếc răng nanh sắc nhọn hiện rõ từ cái miệng hung dữ đó, chúng hoàn toàn không giống Chako chút nào.
Thật đáng sợ.
Tuy nhiên, tôi lại gần Chako đang quằn quại.
“Chako, Chako! Tớ sẽ giúp cậu!"
Chako dường như không nghe thấy tôi. Cậu ấy đang gãi đầu bằng chân trước.
Tôi có thể chết chỉ với một đòn từ chân đó nhưng tôi từ từ tiếp cận Chako.
“Chako!”
Trong giây lát, đôi mắt vàng đó nhìn tôi.
Sau đó, mặc dù suýt bị chân trước của cô ấy đánh trúng nhưng chuyển động của cậu ấy đã dừng lại.
Ah.
Suy cho cùng, Chako vẫn là Chako.
Chako luôn kề bên bảo vệ tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cái đầu to đó.
Và cầu nguyện một cách tuyệt vọng.
Hãy đưa Chako trở lại hình dạng ban đầu.
Tôi là『Yêu Vân Vu Nữ』. Có vẻ như tôi sở hữu quyền năng mà người bình thường không có.
Nếu sức mạnh này có thể khiến Kousuke-kun và Chako phát điên, thì nó cũng có thể cứu được Chako.
Với niềm tin đó, tôi cầu nguyện một cách tuyệt vọng.
Đó hẳn là lý do tại sao sức mạnh lại giúp được Chako.
Hình dạng con sói khổng lồ từ từ tan biến.
Cơ thể tan chảy quay cuồng trong gió và khuếch tán vào khí quyển.
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại là một cơ thể nhỏ giống như một chú cún con.
Tôi ôm cơ thể nhỏ bé trong vòng tay.
Nước mắt tôi rơi xuống bộ lông trắng nâu nhạt.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cơ thể nhỏ bé này có lẽ là Chako.
Chako mà tôi biết có mái tóc đen và đôi mắt xanh thẳm.
Cậu ấy là một cô gái có khuôn mặt rất được chăm chút.
Cậu ấy có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp và có xu hướng tạo ấn tượng lạnh lùng. Tuy nhiên, khoảnh khắc cậu cười, sự lạnh lùng đó biến mất và tôi thích nụ cười ấy.
Ngoài ra, Chako rất mạnh. Cậu ấy luôn kề bên bảo vệ tôi.
Con người và bóng ma là hai giống loài khác nhau nhưng Chako và tôi là bạn thân.
Người bạn thân nhất đó hiện đang biến mất trong vòng tay tôi.
Tôi không muốn.
Đừng đi, Chako.
Đôi mắt vàng từ từ mở ra khi tôi ôm cậu ấy thật chặt.
Tôi biết Tomotaka-senpai đang ở phía sau nhưng có vẻ như Chako không còn nhìn thấy gì nhiều nữa. Đôi mắt cậu ấy dán chặt vào tôi.
“Yui-chan, có vật thể màu trắng cỡ lòng bàn tay nào rơi gần đây không?”
Đó không phải là giọng nói mà tôi biết.
Đó là một giọng cao tựa như giọng của một đứa trẻ.
Chako là một bóng ma nên tôi cho rằng có sự khác biệt giữa hình dạng con người và hình dạng ban đầu của cậu ấy.
Đó có thể không phải là giọng nói thánh thót mà tôi biết, nhưng trái tim tôi ấm lên khi nghe cậu ấy gọi『Yui-chan』.
Bất kể ngoại hình ra sao, Chako vẫn là Chako.
Lúc này tôi không muốn rời xa Chako. Tuy nhiên, điều cậu ấy nói ra trong tình trạng này hẳn phải rất quan trọng.
Tôi nhẹ nhàng đặt Chako xuống sàn và nhìn quanh tìm kiếm.
Sau đó, tôi nhìn thấy một vật thể màu trắng sáng ở trung tâm sân thể thao.
Tôi vội vàng đi lấy nó và quay lại chỗ Chako.
"Cái này!?"
“Ừm, đúng cái đó…”
Tôi quỳ xuống bên cạnh Chako và bế cậu ấy lên.
Giọng nói nhẹ nhàng của ấy khiến trái tim tôi rung động. Không muốn mất đi giọng nói ấy, tôi siết chặt vòng tay mình.
“Đó là răng nanh của Kousuke-chan… một vật tổ. Chắc hẳn vẫn còn sót lại một chút linh lực.”
“Của Kousuke-kun?”
“Ừm… Kể cả nếu chỉ còn lại một chút, nếu đó là Yui-chan… tớ nghĩ cậu hẳn có thể làm gì đó.”
Ngay cả trong giây phút này, giọng nói nhẹ nhàng ấy vẫn cố gắng hết sức để truyền đạt thông điệp.
Vật rắn màu trắng tôi đang cầm là vật tổ của Kousuke-kun.
Tôi tưởng Chako đã ăn thịt Kousuke-kun nhưng cậu ấy có thể được hồi sinh theo ý tôi?
“Yui-chan, Cậu đã làm được rồi… Đây chính là TRUE ENDING.”
Chako nói với giọng điệu như thể đang cười.
Tôi không hiểu.
Tôi hoàn toàn không hiểu Chako đang nói gì hết!
Chako mang vẻ vui mừng trong khi biến mất.
Tôi hoàn toàn không hiểu cảm xúc của Chako, nhưng tôi hiểu rằng cơ thể cô ấy đang lụi tàn.
“À, Yui-chan… tớ, không có… vật tổ…”
Chako yếu ớt nói.
Hiện tại, cậu ấy hiện đang ở trong hình dạng một con sói nhỏ, nhưng từ giọng điệu, tôi cảm thấy rằng cậu ấy đang cười với khuôn mặt rạng rỡ như mọi khi.
Chako luôn kề bên bảo vệ tôi.
Tôi thích khuôn mặt luôn mỉm cười rạng rỡ ấy.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tôi hiểu rằng sức mạnh của Chako đang tan biến.
Tôi tập trung hết sức để cố gắng thu thập chúng, dù chỉ một chút.
Tuy nhiên, tôi không thể ngăn chặn sự tan biến của Chako.
“Chako, ngươi sắp biến mất hả?”
Tomotaka-senpai, người nãy giờ vẫn bình tĩnh quan sát từ phía sau, quỳ xuống bên cạnh tôi.
Anh từ từ đặt tay lên đầu Chako.
Mặc dù vậy, mắt cô không thể mở được nữa. Tomotaka-senpai lặng lẽ đưa mặt mình lại gần Chako.
“Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.”
Tomotaka-senpai nhẹ nhàng thì thầm vào đôi tai dựng đứng màu nâu của Chako.
Sau đó Chako yếu ớt di chuyển chân phải và đánh nhẹ vào má Tomotaka-senpai.
Sau đó, cơ thể cô tan biến vào không khí.
“Chako! CHAKO!!”
Bóng hình vẫn còn ở đó một lúc trước giờ đã biến mất.
Tôi tuyệt vọng hét vào khoảng trống nhưng không thể tìm thấy bóng dáng đó nữa.
Tomotaka-senpai lập tức đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!”
“Chuyện gì?”
“C-chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Chako?”
“Không phải việc của ngươi.”
Anh ta tỏ vẻ không quan tâm, quy chung chuyện qua thì cũng đã qua rồi.
“Tomotaka-senpai, anh không buồn khi Chako biến mất sao?”
"Ta? Không đời nào ta lại buồn vì sự biến mất của một bóng ma hết.”
“Thế tại sao…”
Anh đang khóc sao?
Không có bất kỳ cảm xúc cụ thể nào trên nét mặt của Tomotaka-senpai.
Những nước mắt.
Nước mắt tiếp tục chảy ra từ khóe mắt anh.
Tuy nhiên, Tomotaka-senpai không để tâm mà chỉ liếc nhìn vật trắng trong tay tôi.
“Với cái đó, ngươi có thể hồi sinh người mình yêu, bóng ma đó. Và rồi, sức mạnh rắc rối đó cũng sẽ biến mất theo.”
Nói xong, Tomotaka-senpai rời đi.
Bị bỏ lại phía sau, tôi quỳ gối một lúc và chìm đắm trong dòng suy tư.
Đúng rồi.
Chako nói với tôi.
Nếu sử dụng sức mạnh của tôi, Kousuke-kun có thể được hồi sinh.
Kousuke-kun sẽ rất buồn vì Chako đã ra đi, nhưng sẽ ổn thôi nếu có tôi ở cạnh an ủi cậu ấy.
Nhưng còn Chako thì sao?
Chako sẽ không trở lại nữa.
Tôi…
Điều ước của tôi là――
Luôn dành những ngày tháng vui vẻ cùng Chako.
Chỉ mình Kousuke-kun thôi là chưa đủ.
Đó không phải là tương lai mà tôi mong muốn.
Hãy mang Chako trở lại.
Không có thất bại.
Tôi nhắm chặt mắt lại và ước.
Tôi có một sức mạnh.
Tôi không biết sức mạnh ấy là gì.
Tuy nhiên, sức mạnh khiến Kousuke-kun và Chako phát điên hẳn đang nằm trong tôi.
Đúng thế.
Tôi có thể làm được.
Chúng ta hãy quay trở lại ngày hôm đó.
Trở lại buổi sáng hôm đó khi tôi gặp Chako.
•
•
•
Đã đạt được『Con cáo vô dụng』 Kyuubi Kousuke True Ending.
Lộ trình 『Âm dương sư kiệt xuất』đã được mở khóa.