Tôi khẽ mở khóe mắt.

Trong căn phòng có kích thước khoảng tám tấm chiếu tatami.

Trần và tường tuyền một màu trắng. Cuối giường là cửa sổ trượt lớn nối với ban công.

Tôi nằm trên chiếc giường trong góc phòng mà khóc.

Đây là phòng của tôi.

Từ khi đăng ký nhập học học viện tư nhân Sayo Gakuen, tôi đã rời nhà bố mẹ đẻ và bắt đầu sống tự lập.

Vì là con gái, lại còn một thân một mình, nên tôi đã lắp hệ thống khóa điện tử. Ngoài ra còn có bảo vệ ở tầng trệt.

Lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt lăn trên bờ má, tôi với lấy chiếc điện thoại thông minh cạnh giường và kiểm tra ngày tháng.

Tôi đã trở lại.

Điện thoại thông minh cho biết hôm nay là buổi sáng ngày khai giảng.

Ơn Chúa.

Tôi đã có thể quay trở lại.

Lúc đó, lồng ngực tôi như thắt lại và nước mắt trực chờ tuôn rơi.

Tôi hít một hơi thật chậm và sâu, cố gắng hết sức để kìm nén.

Sẽ ổn thôi.

Tôi có thể làm được.

Tôi sẽ không lặp lại sai lầm tương tự như lần đầu tiên.

Tôi chắc chắn sẽ xây dựng một tương lai với Chako.

Lần này hãy cố gắng gần gũi với Tomotaka-senpai hơn.

Bởi vì Tomotaka-senpai chắc chắn có liên quan tới Chako.

Tôi không biết thực hư ra sao.

Thế nhưng, với khát khao vẫn còn rực cháy trong lồng ngực, tôi sẽ thay đổi mọi thứ.

Tôi bận lên mình bộ đồng phục thân quen rồi cùng bố mẹ đến lễ khai giảng.

Ở lần đầu tiên tôi đã rất lo lắng nhưng có vẻ hôm nay tôi còn lo lắng hơn nữa.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, tôi ngước nhìn tấm bảng thông báo thành viên lớp học.

Những cái tên quen thuộc hãy còn đó, giống như lần đầu tiên.

『Tomonaga Chako』

『Naba Yui』

Chỉ nhìn vào cái tên ấy thôi cũng khiến tim tôi thắt lại vì đau.

Cố nén sự hồi hộp, tôi bước vào lớp học quen thuộc bằng cửa sau.

Hướng mắt về chỗ ngồi của mình, đã có ai đó ngồi ở ghế phía trước.

Người con gái mang vẻ trầm tư khó đoán, khuôn mặt thanh tú tựa lên cánh tay mảnh mai mà nhìn thẳng đầy mị hoặc.

Mỗi lần cô gái nghiêng đầu, mái tóc đen dài đến tận bả vai lại phấp phới như ngọn cờ trước gió.

Là Chako.

Chako đang ở đây.

Thân xác đã tan biến do lỗi lầm của tôi đang ở đó.

Chako, tớ xin lỗi.

Lần này, tớ chắc chắn, chắc chắn sẽ cứu được cậu.

Niềm hạnh phúc khi có Chako ở đây và sự hối tiếc vì sự ngu ngốc của bản thân quay cuồng trong trái tim tôi, đổ đầy rồi trào dâng.

Sẽ trông thật kỳ quặc nếu tôi bắt đầu khóc ngay lúc này.

Thế mà tôi lại chẳng thể ngăn được những giọt nước mắt đang tuôn rơi từng giọt.

Chỉ còn một bước nữa là vào tới lớp, tôi dừng lại.

Rồi kín đáo lau nước mắt bằng tay trái để Chako không phát hiện ra.

Sau đó, tại lễ khai giảng, giống như lần đầu tiên, tôi chào cậu ấy.

Chako cười với khuôn mặt rạng rỡ mà tôi yêu thích.

Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè.

Rốt cuộc thì tôi đã quay lại là để mang Chako về.

Đương nhiên, Kousuke-kun cũng học lớp này. Cùng nhau, ba chúng tôi lại trò chuyện rất nhiều.

Những ngày tháng bình yên như vậy thực sự khiến tôi hạnh phúc.

Có những thứ tôi phải giải quyết để những ngày tháng này không bị mất đi một lần nữa.

Giống như lần đầu tiên, tôi tham gia hội học sinh và trở thành thư ký.

Để tôi có thể đến gần Tomotaka-senpai.

Để khám phá được mối quan hệ giữa Tomotaka-senpai và Chako, tôi phải dành nhiều thời gian với Tomotaka-senpai hơn so với vòng đầu tiên.

Tôi muốn hỏi ngay Tomotaka-senpai về mối quan hệ của anh ấy với Chako. Nhưng rồi đã kiềm chế được bản thân.

Bởi vì những từ ngữ ở vòng đầu tiên hiện lên trong đầu tôi.

『Không phải việc của ngươi.』

Tomotaka-senpai chắc chắn sẽ không nói với tôi của hiện tại.

Trên thực tế, khả năng cao anh ta sẽ nâng cao cảnh giác và giữ khoảng cách với tôi.

Tôi cần hành động một cách thận trọng.

Thi thoảng tôi gián tiếp đề cấp tới Chako với Tomotaka-senpai, nhưng lại chưa từng trực tiếp hỏi về mối quan hệ của anh với cậu ấy.

Sẽ ổn thôi. Dần dần thấu hiểu Tomotaka-senpai vẫn là hơn.

Chỉ cần thành công, tôi sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra với Chako.

Kìm nén sự thiếu kiên nhẫn và mong muốn phải làm gì đó ngay, tôi dành thời gian bên Tomotaka-senpai.

Giữa những ngày như vậy, hội học sinh tất bật với việc chuẩn bị cho hội thể thao.

Vào ngày thi đấu, giống như lần đầu tiên, Chako và Kousuke-kun đùa giỡn trong khi trêu chọc tôi.

Về kết quả, chúng gần giống với lần đầu tiên.

Cuộc đua tiếp sức của tôi lại trở thành lịch sử đen tối… Tôi thực sự muốn thay đổi chuyện này.

Và hôm nay, bọn tôi đang kiểm duyệt báo cáo kết quả của hội thể thao, cũng như tổ chức một họp đánh giá với các thành viên trong ban điều hành đóng vai trò như ban giám khảo của cuộc thi.

“Rốt cuộc không phải cũng chỉ toàn mấy cuộc thi chỉ nam giới mới có thể tham gia sao?”

Giám khảo cho hội thể thao của năm hai mở lời.

Tomotaka-senpai đồng ý với một nụ cười tựa bạch mã hoàng tử.

“Quả thật, không thể nào cạnh tranh lại các bóng ma được.”

"Đúng. Các bạn nữ cũng môn chạy tiếp sức nên tôi không nghĩ có vấn đề gì, cơ mà…”

“Nhưng vì là con gái nên không phải trông rất dễ thương sao? Chứ chả ai hơi đâu đi xem một đám đực rựa chạy hụt hơi để trao nhau cây gậy của mình hết.”

Giám khảo cho hội thể thao của năm ba cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Các giám khảo khác đều đồng tình.

Họ nói có lý.

Cuộc thi chạy tiếp xúc giữa đám con trai nhận được tiếng reo hò sôi nổi và kịch tính hơn hẳn vì những chàng trai chạy tiếp sức hết mình trông rất là ngầu!

“Ừm, vậy chỉ cho phép các bóng ma tham gia cuộc chạy tiếp sức của nam thì sao ạ?”

Tôi nói ra một suy nghĩ bất chợt.

Chức danh của tôi là thư ký, thế nhưng thay vì làm những việc như viết biên bản cuộc họp, thì vai trò của tôi với tư cách là thành viên hội học sinh lại là làm trợ lý cho các thành viên của ban điều hành vào những thời điểm bận rộn như thế này.

Và vì thế, không có vấn đề cụ thể nào với việc tôi đề xuất ý kiến của bản thân hết.

"Đó là một ý kiến hay!"

Đôi mắt của giám khảo hội thể thao của năm ba sáng lên trước đề xuất của tôi.

Là một bóng ma, anh ấy cực kỳ hứng thú với cuộc đua tiếp sức chỉ có bóng ma tham gia.

“Nếu thế thì cuộc thi sẽ kết thúc nhanh quá, sao không gắn thêm lốp xe vào rồi chạy nhỉ?”

“Chúng ta cũng có thể thay thế dùi cui bằng tạ?”

“Thế còn thêm một cái giống như một cuộc thi tìm đồ vật thì sao?”

Các giám khảo khác đang lắng nghe cũng bày tỏ quan điểm của mình và đưa ra nhiều đề xuất khác nhau.

Thế rồi không biết từ lúc nào, họ bắt đầu thảo luận về cách làm cho cuộc thi chạy tiếp sức giữa các bóng ma trở nên khắc nghiệt hơn.

Có một số đề xuất khá gay gắt, nhưng nếu đã là bóng ma thì chỉ chừng đó vẫn có thể bằng cách này hay cách khác mà vượt qua được.

Tôi gạch đầu dòng các đề xuất và viết chúng lên bảng đen.

Bọn họ trông phấn khích đến mức tôi phải tự hỏi liệu một buổi họp về hội thể thao có đem lại nhiều hoóc môn hạnh phúc tới vậy không? Thật là đáng suy ngẫm.

Do đó, thay vì tạo ra các cuộc thi dành cho nam giới là con người, các trận đấu dành cho bóng ma được tạo ra đồng thời với việc giảm chỉ tiêu các cuộc thi khác để cân bằng.

Môn bóng mà tôi biết cho tới nay đã trở nên quá đỗi khắc nghiệt với số lượng người tham gia đông đảo, rồi tôi đưa ra đề xuất khá bẩn cẩn rằng chúng ta nên thử futsal.

Tomotaka-senpai quan sát buổi họp sôi nổi với nụ cười rạng rỡ.

Anh ta không thực sự nói ra suy nghĩ của mình mà chỉ nhắc nhở mọi người khi tới giờ tan trường và ngầm tóm tắt lại những đề xuất.

Tomotaka-senpai đang nghĩ gì đằng sau nụ cười đó? Thật kỳ lạ.

Bởi dẫu vẫn là nụ cười lấp lánh đó, dẫu vẫn còn lúc nó thể hiện niềm vui và sự lo lắng với người khác, nhưng lần này tôi không thể cảm nhận được điều gì giống vậy hết.

Cuối cùng, mãi đến gần 6 giờ chiều, buổi họp mới kết thúc.

Các thành viên trong ban điều hành đều đã rời đi, chỉ còn lại Tomotaka-senpai và tôi dọn dẹp phòng họp.

Gió lùa vào từ cửa sổ mang theo hơi ẩm và cảm giác ấm áp mơn man da thịt.

“Có vẻ như năm sau sẽ khó khăn đây.”

Tôi bật cười khi nhớ lại buổi họp náo nhiệt.

Cuộc thi chạy tiếp sức chỉ dành cho bóng ma.

Có vẻ sẽ rất thú vị.

Tuy nhiên, trái ngược với giọng điệu của tôi, một giọng nói điềm tĩnh vang lên.

“Đúng vậy. Nhưng các thành viên sẽ thay đổi vào năm tới. Anh nghĩ chúng ta sẽ cần nhiều nhân lực hơn để thực hiện các hoạt động mới.”

Trước lời nói của anh, nhiệt huyết trong người tôi còn đang cao ngất sau buổi họp, đã nguội đi một chút.

Đúng ha.

Hôm nay chúng tôi đã có rất nhiều niềm vui, suy ngẫm về năm nay và quyết định xem sẽ làm gì trong năm tới. Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng các thành viên đưa các đề xuất này sẽ lại có mặt vào năm tới.

Ngày hôm nay, người giám khảo đã chủ động đưa ra nhiều đề xuất là một học sinh năm ba.

Anh ta sẽ không góp mặt trong ban điều hành vào năm tới.

Hơn nữa, ngay cả những người trong ban điều hành năm hai và năm nhất cũng sẽ bị truất quyền tham gia ban điều hành vào các năm sau.

Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ sẵn sàng tiếp tục.

Cứ như vậy, các thành viên trong ban điều hành mới sẽ không hề hay biết về buổi họp nhiệt thành này…

Theo lẽ đó, sẽ thật rắc rối khi phải nghĩ ra một cuộc thi mới.

Tôi cảm tưởng như động lực vừa có đã tiêu biến hết, rồi bọn họ có thể sẽ quyết định làm theo phong tục hàng năm.

Suy cho cùng thì cứ làm theo truyền thống vẫn là dễ hơn.

"Thật đáng tiếc. Mấy bạn trong lớp em chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Kousuke-kun hẳn sẽ vui mừng khi biết rằng sẽ có cuộc thi chạy tiếp sức chỉ dành cho bóng ma vào năm tới.

Chako có lẽ cũng sẽ than vãn: “Tớ cũng muốn tham gia!”

Khẽ thở dài, tôi bắt đầu đóng cửa sổ lớp học lại.

Tomotaka-senpai đang dọn dẹp tài liệu trên bàn, nhưng rồi anh đột nhiên nhìn về phía tôi.

“Mấy bạn trong lớp có phải là mấy đứa em hay nhắc đến không?

“Vâng, là Kousuke-kun và Chako.”

“Cả hai đều là bóng ma phải không? Liệu em có cổ vũ nếu hai bóng ma đó tham gia thi đấu không?

"Có chứ! Em sẽ cổ vũ mạnh luôn!”

Suy cho cùng thì màn tiếp sức của Kousuke-kun chắc hẳn rất tuyệt.

Khi tôi siết chặt nắm tay và nghĩ về ngày hôm đó, Tomotaka-senpai tò mò nhìn tôi.

“Em thực sự rất thú vị đó chứ.”

“Em á?”

“Aa, bởi anh không hiểu nổi có gì hay ở cái cuộc thi chạy tiếp sức chỉ dành cho bóng ma.”

Tomotaka-senpai hừ một tiếng.

Đó không phải là nụ cười hoàng tử thường ngày.

Đó là một nụ cười méo mó, thoáng qua trong giây lát.

Tôi đã từng thấy biểu cảm này trước đây.

Đó là khuôn mặt mỉm cười khi chiến đấu với Chako.

“… Tomotaka-senpai có ghét bóng ma không?”

"Ghét? Không. Anh không thực sự quan tâm tới chúng.”

Mái tóc nâu dài khẽ đung đưa trong gió.

Ánh mặt trời lặn khi chiều tà phản chiếu trong đôi mắt xanh thẳm của anh.

“Bởi rốt cuộc thì bọn chúng cũng đâu có phải con người?”

Tomotaka-senpai cười nhẹ.

Nó đẹp như tranh vẽ đến nỗi tôi theo phản xạ nuốt nước bọt.

Tôi đã hiểu Tomotaka-senpai hơn một chút.

Có vẻ như Tomotaka-senpai nghĩ bóng ma là thứ gì đó khác với con người.

Cũng giống như việc người ta thấy chó, mèo dễ thương và trân quý mạng sống của chúng vậy.

Tôi có cảm giác rằng anh ấy coi họ như những sinh vật tầm thường như kiến hay bọ chét nước.

“Này, Nanami. Cậu với Chako có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè chưa?”

Trong giờ ăn trưa khi kỳ nghỉ hè đang rất gần.

Kousuke-kun đến bên Chako và tôi đang ăn trưa.

Cậu cầm theo mấy tấm vé không rõ nguồn gốc trong tay.

"Kế hoạch hả? Không, không có gì đặc biệt cả.”

“Tớ muốn đi chơi thật nhiều với Yui-chan,” Chako trả lời.

Đó dường như là một tin tốt đối với Kousuke-kun, cậu ấy ghé mặt lại và nở một nụ cười đắc thắng.

“Vậy chúng ta đi đến bể bơi nhé.”

“Bể bơi?"

"Chuẩn. Tớ mới có được mấy tấm vé vào cửa miễn phí.”

“Ơ thật sao? Đưa tớ coi, đưa tớ coi!”

Có vẻ như những tấm vé trong tay Kousuke-kun là vé vào bể bơi miễn phí.

Khi tôi đưa tấm vé in màu cho Chako, cậu chăm chú quan sát nó với vẻ thích thú.

“Nè nè, Yui-chan! Tuyệt lắm đấy! Nó ghi là ở đó có tới tám đường trượt nước lận!”

“Đúng vậy, tuyệt quá phải không? Hơn nữa, phí vào cửa thông thường là 2000 yên, nhưng có trong tay tấm vé này thì sẽ được miễn phí. Nó thậm chí còn bao gồm cả vé trượt nước trong một ngày.”

“Uây! Không phải thế có nghĩa là chúng ta có thể chơi bao nhiêu tùy thích sao? Tớ đi, đi liền! Cậu cũng đi đúng không Yui-chan?”

“Cậu sẽ đi mà đúng không, Nanami?”

Trong chớp mắt, sự phấn khích của Chako tăng cao khi cô tràn đầy mong muốn lên đường.

Và khi Kousuke-kun cười với tâm trạng cực kỳ vui vẻ khi thấy Chako phấn khích, cậu ấy vẫn liếc nhìn tôi.

… Tớ biết.

Tớ hiểu, Kousuke-kun à.

『Chako sẽ đi nếu Nanami đi cùng, nên tớ xin cậu đấy.』

Tôi là miếng mồi để dụ Chako vào.

“Xin lỗi. Tớ không đi đâu."

Lấy làm tiếc nhưng miếng mồi này sẽ rút lui.

Khi tôi mỉm cười đáp lại để bầu không khí không trở nên tồi tệ, mắt Kousuke-kun mở to vì sốc.

Mặt khác, Chako lại “Ế…”, sự phấn khích của cậu ấy giảm đi rõ rệt.

Tôi gần như thể có thể nhìn thấy đôi tai chó và cái đuôi đáng ra không nên có ở đó.

Đôi tai và chiếc đuôi có lẽ đang rũ xuống một cách u sầu.

Trông thấy một Chako tội nghiệp đến vậy, tôi thiếu chút thì thốt lên “Đùa thôi, tôi cũng sẽ đi!”, nhưng bây giờ tôi phải chịu đựng, chịu đựng.

“Cậu biết không, Chako. Tớ không có kỷ niệm đẹp về bể bơi.”

"Tớ hiểu…"

“Ừm, ở gần nước dễ xuất hiện bóng ma và tớ không muốn làm phiền những du khách khác… Xin lỗi, Chako.”

Cảm thấy có lỗi với Chako đang tỏ ra nuối tiếc, tôi xin lỗi.

Vẫn còn đang quan sát,『Chết tiệt, mồi nhử coi như đi tong. Mình phải làm gì giờ?』được viết trên mặt Kousuke-kun.

… Hãy tự mình lo liệu nhé.

“Vậy nếu Yui-chan không đi thì tớ cũng không đi.”

Đúng như Kousuke-kun mong đợi, Chako bắt đầu nói rằng cậu ấy không muốn đi nữa.

Lúc này, tôi thật muốn nói『Cứ thoải mái đi, đừng bận tâm đến tớ.』 với tư cách là một người bạn.

Tuy nhiên, tôi không thể tự mình ủng hộ Kousuke-kun được, nên tôi chỉ đành nở một nụ cười bối rối.

Đây là hình phạt của việc lấy người khác làm mồi nhử.

Tôi có thể thấy Kousuke-kun đang bối rối trước diễn biến không lường trước được mặc dù lúc đầu mọi việc diễn ra rất tốt đẹp.

Tuy nhiên, có vẻ như cậu ấy không có ý định bỏ cuộc; cậu ấy đang cật lực tìm một lối thoát.

“… Chako. Hãy nghĩ mà xem.”

“Ơ, về cái gì cơ?”

“Hiếm khi có bóng ma đến bể bơi cậu biết mà.”

"Ừm, bể bơi rất tuyệt."

“Nếu cậu để lỡ chuyện này, cậu có thể sẽ không bao giờ có cơ hội nữa đâu.”

"Đúng thế."

“Một nơi có phí vào cửa là 2000 yên, lại được miễn phí. Hơn nữa, cậu có thể chơi các đường trượt nước bao nhiêu tùy thích. Trên hết, tớ sẽ đãi cậu bữa trưa. Thế nào? Tớ cá là cậu sẽ không tìm được cơ hội như vậy nữa đâu.”[note61915]

Có thể thấy Chako đang giao động.

“Chako, cậu không có nhiều tiền phải không?”

"… Ừm."

Chako mỉm cười xấu hổ.

"Hở? Thật sao?"

“Ừ, rốt cuộc thì tớ cũng là một bóng ma mà?”

Tôi ngạc nhiên nhìn Chako.

Sau đó, đôi mắt của Chako đảo quanh như thể đang cố gắng che giấu điều gì.

Là sự thật.

Nghĩ lại thì đúng vậy thật.

Có lẽ các bóng ma rất khó kiếm tiền trong thế giới con người.

“Dạo này cậu sống thế nào rồi?”

“Ừm cậu thấy đấy, hiệu trưởng đã cấp học bổng khi tớ vào trường này. Tớ vẫn nhận được khoản trợ cấp hàng tháng.”

“Cảm ơn rất nhiều, Hiệu trưởng-sama đáng kính” Cô nói với cười một cách chân thành.

“Còn Kousuke-kun thì sao?”

“À, tớ là một bóng ma có bố mẹ nên mọi chuyện vẫn ổn. Có lẽ cũng tương tự với cậu, Nanami.”

"Ừm hứm."

“Chako có lẽ là một bóng ma không có cha mẹ.”

“Phải không?” Khi Kousuke-kun nhìn Chako, cô gật đầu đồng ý.

“Vậy là đến cả bóng ma cũng có nhiều loại khác nhau nhỉ.”

“Ừm, đúng rồi, có hai loại: loại được sinh ra từ cha mẹ và loại được sinh ra đột ngột từ tự nhiên như Chako. Tớ nghĩ những người như Chako chắc hẳn rất khó khăn.”

“Không, không, tớ nhận được những khoản trợ cấp tốt từ học bổng mà không phải hoàn trả và được phép theo học tại trường này, tớ thực sự đang tận hưởng khoảng thời gian này.”

Chako mỉm cười rạng rỡ.

Vì lý do nào đó, ngực tôi đau nhói.

Tớ đã không biết chuyện đó, Chako.

“Cậu không muốn tiêu quá nhiều tiền phải không? Với tấm vé này, cậu có thể chơi thỏa thích mà không tốn xu nào.”

Nở một nụ cười tà ác, Kousuke-kun nhẹ nhàng rót từng lời thì thầm của quỷ dữ vào tai Chako.

Nghe vậy, Chako thốt lên: “Ối không, là lời thì thầm của quỷ dữ! Chết tớ rồi!” [note61901]

Tôi nhìn hai người họ với một nụ cười bối rối… đáng ra tôi nên làm vậy, thế nhưng.

“… Tới bể bơi đi, Chako.”

Trước khi tôi kịp nhận ra thì những lời đó đã thoát ra khỏi miệng tôi.

Dù là tôi không có ý định ủng hộ Kousuke-kun.

“Hãy trượt bao nhiêu cậu muốn trên các đường trượt nước và nhớ ăn cho rỗng túi Kousuke-kun nghe chưa.”

"… Được. Tớ hiểu rồi. Đi bơi nào, Kousuke-kun.”

Tôi nói với một nụ cười dịu dàng. Chako nhìn xuống một lúc trước khi gật đầu.

Thấy vậy, Kousuke-kun thực hiện cú đấm nhỏ ở ngoài tầm nhìn của Chako.

“Vậy mai chúng ta sẽ lên lịch trình vào ngày mai nhé.”

"Ừm. Ah, tiếc là Yui-chan không đến, nhưng tớ rất mong chờ trò trượt nước!”

Chako mỉm cười.

Mặt khác, Kousuke-kun nở một nụ cười như đời này không còn gì luyến tiếc.

… Đúng, được ngắm cô gái mà mình thích trong bộ đồ bơi cơ mà.

Hơn nữa còn được ở một mình với người ấy.

Cậu ấy chắc phải ở trên chín tầng mây.

“Đợi một chút, Kousuke-kun.”

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và kéo Kousuke-kun, người có lẽ còn đang ở trên thiên đường, vào một góc lớp học.

Chako ngơ ngác nhìn theo, nhưng tôi ra hiệu cho cậu ở yên đấy.

Tiếp theo, tôi nhỏ nhẹ tâm sự mỏng với Kousuke-kun.

“Tớ sẽ đánh cậu nếu dám trượt cùng với câu ấy, hiểu chưa.”

"Hở? Aa… hiểu.”

Đôi mắt cậu ấy vẫn đang trên mây.

Vậy là cậu cũng biết cân nhắc một chút rồi nhỉ.

“Ngoài ra, nếu ai đó cố tán tỉnh Chako khi cậu không có mặt, mấy câu như 『Mày đang làm gì với cô gái của tao vậy hả?』cũng không được phép, được chứ. Hãy bảo vệ cậu ấy cẩn thận trước khi chuyện ấy xảy ra.”[note61902]

"… Hiểu."

“Còn nữa, Chako có lẽ sẽ không quá để tâm và sẽ chỉ mang một bộ đồ bơi, thế nên hãy mang theo khăn chống hăm để cậu ấy dùng.”

“… Sheesh, cậu cứ làm quá.”

Kousuke-kun nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi.

Tôi muốn đi.

Tôi cũng muốn đến hồ bơi với Chako.

Nhưng rất nhiều bóng ma sẽ xuất hiện nếu tôi đi và nó có thể sẽ trở thành một thảm họa.

Cuối cùng tôi cũng bắt đầu để tâm tới sức mạnh của chính mình.

Tôi không thể tới một bể bởi nơi người thường vui chơi rồi gây sự cố.

Với suy nghĩ đó, tôi trừng mắt nhìn Kousuke-kun từ bên dưới. Cậu thở dài đáp lại “Haah”.

“Rồi hiểu rồi, tớ sẽ làm đàng hoàng.”

“Ừm. biết điều đấy."

Ý nghĩ về việc Chako và Kousuke-kun đi đến hồ bơi một mình khiến tôi có hơi khó chịu.

Bản thân tôi cũng không biết sự khó chịu này là gì.[note61903]

Tuy nhiên, nếu Chako muốn đi đến vậy thì không khác được.

Tôi muốn Chako có thật là nhiều niềm vui.

Tôi buông Kousuke-kun ra và quay về bên Chako.

Chako hỏi "Có chuyện gì vậy?" thông qua ánh mắt nhưng tôi cười và nói rằng không có chuyện gì cả.

Đúng thế.

Có chuyện tôi phải hoàn thành.

Hãy giải quyết mọi hoạt động của hội học sinh trong kỳ nghỉ hè.

Tôi đã hiểu Tomotaka-senpai hơn một chút.

Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều điều tôi chưa hiểu.

Nè, Chako.

Tomotaka-senpai đối với cậu là gì?

Cậu là gì đối với Tomotaka-senpai?

Tôi cảm thấy có điều gì đó sẽ thay đổi nếu tôi có thể giải quyết được câu hỏi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện