Kỳ thi cuối kỳ kết thúc cũng là lúc kỳ nghỉ hè bắt đầu.

Hôm nay trời nhiều mây.

Tôi nhớ rằng nay là ngày Chako và Kousuke-kun sẽ tới bể bơi nhưng ánh nắng mặt trời hơi yếu cho một thời tiết hoàn hảo để đi bơi.

Mà, nếu là hai người đó, có lẽ bọn họ vẫn sẽ tận hưởng đến mức thổi bay những đám mây mù này thôi.

Tôi lê bước trên con đường đến trường.

Căn hộ tôi đang sống cách trường khoảng 15 phút đi bộ.

Có vẻ như nhà của Chako nằm trong cùng khu phố với tôi nhưng dường như lại xa trường hơn một chút.

Cậu ấy tới đón tôi vào mỗi sáng.

Ngay cả trong kỳ nghỉ hè, cậu ấy vẫn thường cùng tôi đến trường để tham gia các hoạt động của hội học sinh.

Tôi đã lo rằng Chako sẽ không có gì để làm nhưng có vẻ như cậu ấy học trong phòng tự học có máy lạnh khi tôi tham gia các hoạt động của hội học sinh.

Nhà của Chako có vẻ không có máy lạnh; “Học ở nơi mát mẻ hiệu quả đến mức đáng sợ đấy biết không?” cậu cười nói.

Tôi đến trường một mình vì hôm nay Chako sẽ đi bơi với Kousuke-kun.

Mười lăm phút thường trôi qua trong chớp mắt hôm nay lại dài lê thê.

“Chào buổi sáng.”

Đến trường, tôi mở cửa phòng hội học sinh và chào người bên trong.

Tôi rời nhà lúc 8 giờ là sớm lắm rồi nhưng Tomotaki-senpai còn đến trước cả tôi.

“Chào buổi sáng.”

Sau khi chào lại tôi, Tomotaka-senpai quay lại nhìn bàn làm việc và tiếp tục phân loại tài liệu.

Cứ thế, anh ấy phân chia tài liệu cho chúng tôi.

Bởi vì anh luôn đến sớm hơn một chút và làm việc này, nên các thành viên trong ban điều hành khác có thể bắt đầu công việc ngay khi đến trường.

Hội học sinh của trường này hoạt động khá hiệu quả.

Về cơ bản, nếu làm tốt công việc của mình, ta không cần phải đến trường mỗi ngày trong kỳ nghỉ hè.

Việc tham gia là bắt buộc vào những ngày có công việc gần hạn chót hoặc khi có cuộc họp chung, còn nếu không, ta có thể tự do lập kế hoạch cho riêng mình.

Mọi người đều có thể sắp xếp thời gian cho bản thân. Hơn nữa, vì có mục tiêu rõ ràng, họ có thể hoàn thành công việc chất lượng một cách hiệu quả.

Chính Tomotaka-senpai đã tạo ra một môi trường như vậy.

Dù Tomotaka-senpai đến sớm hơn mọi người là thế, nhưng anh không hề chểnh mảng.

Anh ấy nhanh chóng kết thúc các cuộc họp tưởng như sẽ kéo dài đến mãn kiếp mà không tốn chút sức, còn tôi chỉ thấy thật là lãng phí thời gian.

Tất nhiên, một khi công việc bắt đầu chồng chất, anh tập hợp mọi người một cách nghiêm túc và chủ động làm việc như một chú ngựa thồ.

Anh ấy là một người cực kỳ nghiêm túc. Cùng với sự điềm đạm tự nhiên, anh là hình mẫu hoàn hảo của một chủ tịch hội học sinh.

Chính vì thế mà những lời anh nói ngày ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

『Bởi rốt cuộc thì bọn chúng cũng đâu có phải con người?』

Nụ cười méo mó mà tôi thoáng thấy trong buổi họp của hội thể thao.

Những lời nói đó thực sự phát ra từ miệng Tomotaka-senpai sao? Từ những gì tôi quan sát được, Tomotaka-senpai là một người tốt bụng và cầu toàn.

Dù có năng lực hơn người, nhưng anh vẫn không hề lơ là mà luôn nỗ lực hết mình.

Càng biết nhiều về Tomotaka-senpai, lời anh nói ngày ấy và Tomotaka-senpai của hiện tại mà tôi biết càng khác biệt.

Đặt túi đựng đồ đạc trên mặt bàn, tôi tiến đến gần Tomotaka-senpai.

Làn gió từ máy điều hòa phả vào cơ thể ấm áp của tôi thật dễ chịu.

"Để em giúp anh một tay, senpai."

"Cảm ơn. Em có thể kẹp các tài liệu đã phân loại ở đằng kia và đặt chúng vào các bàn tương ứng không?”

“Vâng, cứ để em.”

Tôi cũng đã đến sớm để giúp Tomotaka-senpai.

Chỉ có khoảng 20 phút mỗi sáng nhưng đó là khoảng thời gian mà chắc chắn chỉ có riêng hai chúng tôi.

Tôi có thể cảm nhận rằng mình đã có được một lượng tin tưởng và tình bạn nhất định từ Tomotaka-senpai, nhưng tôi không chắc rằng có thay đổi nào so với vòng đầu tiên.

Nhìn vào đống tài liệu mà Tomotaka-senpai đã phân loại, bao gồm cả nội dung, tôi chia thành các tệp hai, ba trang giấy và kẹp chúng lại với nhau.

Đối với những phần yêu cầu chữ ký và những thứ tương tự, tôi gắn nhãn chúng bằng một ghi chú dán để mọi thứ dễ hiểu hơn.

Sau đó, khi đã tích lũy được một lượng nhất định, tôi để chúng ở bàn làm việc của các giám đốc điều hành tương ứng.

“Nghĩ lại thì, hôm nay em không đi cùng người bạn thường ngày nhỉ.”

Khi tôi đang im lặng thực hiện nhiệm vụ được giao, đột nhiên, Tomotaka-senpai thốt ra những lời đó.

Người Bạn thường ngày có phải ám chỉ Chako không?

"Từ cửa sổ này có thể thấy toàn cảnh cổng chính đó biết không? Anh thường thấy hai người đi cùng nhau."

Có lẽ tôi đang làm một biểu cảm kỳ lạ vì Tomotaka-senpai cười theo, trông hơi ngượng ngùng.

"Thì ra là vậy."

Đúng vậy, cổng chính tình cờ lại có thể nhìn thấy từ ô cửa sổ trong phòng hội học sinh.

Nếu là Tomotaka-senpai, người luôn đến sớm, anh ấy có thể đã nhìn thấy hai người bọn tôi bước vào trường.

"Hôm nay Chako đi bơi."

"Bơi?"

"Đúng vậy. Ừm, em nghĩ mình đã từng nhắc đến cậu ấy trước đây, nhưng cậu ấy sẽ đi với bạn cùng lớp Kousuke-kun."

Tomotaka-senpai có vẻ ngạc nhiên, bởi anh ấy đang nhìn tôi với đôi mắt mở to.

"Em không đi cùng họ có được không?"

“Em thực sự không thích bể bơi…”

Tomotaka-senpai tỏ ra bị thuyết phục khi tôi mỉm cười bối rối.

Anh không hỏi thêm nữa. Thay vào đó, anh chuyển ánh nhìn sang khu vực cổng chính qua cửa sổ.

“Hai bóng ma cùng nhau đi đến bể bơi… hả?”

Tôi tự hỏi điều gì phản chiếu trong đôi mắt Tomotaka-senpai.

Đó không phải là nụ cười hoàng tử thường ngày.

Anh nở một nụ cười méo mó, có phần tự giễu.

Chắc chắn, có gì đó không ổn với Tomotaka-senpai khi chuyện liên quan đến những bóng ma.

Anh bảo anh không quan tâm nhưng tôi có cảm giác không hẳn như vậy.

“Senpai… chắc hẳn anh ghét bóng ma lắm nhỉ?”

Những lời tôi vô tình nói ra phát ra với giọng trầm hơn tôi tưởng.

Tomotaka-senpai từ từ rời mắt khỏi cửa sổ và cười một cách bối rối khi nhìn tôi.

“Lần trước anh đã nói rồi mà, không phải anh thực sự yêu ghét gì chúng. Chỉ là anh không quan tâm thôi.”

“Vậy sao…”

Anh ấy sẽ không nói cho tôi biết.

Tôi khẽ thở dài trước lời nói của Tomotaka-senpai.

Nhìn thấy khuôn mặt của tôi như vậy, Tomotaka-senpai thở ra một hơi nhỏ và lấy tay vuốt phần tóc mái của mình ra sau.

“Đúng rồi, huh. Để thưởng cho nỗ lực làm việc chăm chỉ, anh sẽ cho em biết một bí mật nhỏ của mình.”

Đôi mắt xanh sâu thẳm tỏa sáng phía sau mái tóc nâu hạt dẻ.

Đây chính là những lời tôi đã mong đợi, tôi vô thức siết chặt nắm đấm của mình.

“Em biết anh là âm dương sư, phải không?”

"Đúng."

“Em biết đấy, âm dương sư bắt đầu huấn luyện từ khi còn khá trẻ để kiểm soát sức mạnh của mình.”

Tôi cố căng tai ra để không nghe sót lời nào của Tomotaka-senpai.

Tôi muốn biết mọi thứ về Tomotaka-senpai.

Khi tôi đang chăm chú nhìn, Tomotaka-senpai nhìn tôi với ánh mắt có phần xa xăm.

“Anh bắt đầu tập luyện làm âm dương sư từ khi mới ba tuổi.”

“Ba tuổi?”

Tôi vô thức thốt lên.

“Ba tuổi… chẳng phải đó là giai đoạn mà một đứa trẻ cuối cùng cũng phải rời bỏ cha mẹ và bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè và giáo viên sao?”

"Thực vậy. Nhưng đó là chuyện bình thường đối với gia tộc Kamo.”

Cho đến hôm nay, tôi vẫn không biết âm dương sư là gì.

Chắc chắn, giống như những người tuyệt vời đến từ giới kabuki hay những người tham gia thế vận hội, họ được giáo dục năng khiếu trước khi đạt được các kỹ năng cần thiết. [note62279]

“Gia tộc Kamo là một gia tộc âm dương sư lâu đời. Từ đó truyền lại các kỹ thuật và kiến thức tích lũy qua bao đời xuyên suốt lịch sử. Đương nhiên, anh cũng được học những điều này và sẽ dạy lại chúng cho đời con đời cháu mình.”

“Thật sự là một gia tộc có nguồn gốc cổ xưa và danh giá nhỉ?”

“Thật vậy. Đó là cái người ta gọi là danh gia vọng tộc.”

Tomotaka-senpai đột nhiên cười tự giễu.

Ngay cả một biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt cũng có thể cho biết nhiều điều.

Tôi khẽ gật đầu giục Tomotaka-senpai tiếp tục, không cho anh ấy cơ hội kết thúc câu chuyện.

“Cứ như vậy, anh bắt đầu luyện tập từ khi còn nhỏ. Nhưng khi ấy anh vẫn chỉ là một đứa trẻ. Anh muốn chơi nhiều hơn và cũng không thực sự hiểu được vị trí của mình. Có lần, anh bỏ chạy khỏi buổi luyện tập và lạc vào một ngọn núi gần đó. Khi đó anh khoảng sáu tuổi.”

Tomotaka-senpai dường như đã nhớ ra điều gì đó, khóe miệng anh ta đột nhiên nhếch lên khi cười.

Một nụ cười méo mó.

“Ở đó có một thứ mềm mại, lốm đốm màu nâu và trắng… Anh tự hỏi đó là loại bóng ma gì. Nó hình cầu, giống như một quả bóng lông.”

“Quả bóng lông?”

“Ừm. Anh nghĩ nó lớn hơn quả bóng rổ khoảng một cỡ.”

Trong nháy mắt, nụ cười méo mó của Tomotaka-senpai biến mất. “Kích thước khoảng chừng này,” anh ta chỉ ra bằng cử chỉ tay.

“Mặc dù thoạt nhìn anh biết đó là một bóng ma, nhưng cuối cùng anh vẫn đưa tay ra chào đón nó. Giờ nghĩ lại, nếu đó là một bóng ma ma mãnh ngụy trang, có lẽ anh đã chết rồi.”

“… Em mừng là Tomotaka-senpai chưa chết.”

Tomotaka-senpai kể về trải nghiệm đáng sợ đó như thể đó là điều gì đó thực sự thú vị.

Tôi đáp lại như thể trách móc anh ấy.

Tuy nhiên, giọng nói của tôi có vẻ không có sức nặng với Tomotaka-senpai, anh nhàn nhã đáp lại ánh mắt của tôi.

“Kể từ đó, anh đã nhiều lần lên núi nhiều lần để quan sát bóng ma đó.

“Anh chỉ nhìn nó thôi sao?”

“Ai mà biết được, có lẽ anh đã chạm vào nó một chút?”

Tomotaka-senpai trầm ngâm, có lẽ đang nhớ lại những sự kiện trong quá khứ.

“Ngày nào cũng phải tập luyện nên anh không thể kết bạn được. Chỉ có đủ thời gian rảnh để đi xem bóng ma đó.”

“Miễn cưỡng là vậy” Tomotaka-senpai nói thêm.

Sau đó, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

“Anh không phải thiên tài nên tôi phải nỗ lực rất nhiều. Chỉ cần nỗ lực, ta sẽ gặt hái được lợi ích tương đương. Mặc dù vậy, có vẻ như bố mẹ đã rất khó chịu vì anh không học nhanh.”

Tomotaka-senpai nói như thể chuyện chẳng có gì.

Tuy nhiên, tôi khá bất ngờ trước lời nói của anh.

Liệu có phải Tomotaka-senpai đang bực tức không?

“Bố mẹ anh có vẻ hơi cầu toàn nhỉ…”

Không mảy may suy nghĩ, tôi lẩm bẩm, diễn đạt suy nghĩ của mình thành lời.

Tomotaka-senpai đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ khi anh nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Không phải có một Abe Yoshiharu trong lớp em sao? Cậu ta là một trong những hậu duệ nổi tiếng của Abe no Seimei.” [note62278]

Abe Yoshiharu.

Đúng, cậu ấy học cùng lớp với tôi.

Mái tóc đen ngắn và đôi mắt cùng màu. Cùng với cặp kính cậu đeo, là một người toát ra vẻ thông thái.

Tôi không hề biết cậu ấy là hậu duệ của một người nổi tiếng mà ngay cả tôi cũng biết…

Tomotaka-senpai ngượng ngùng gật đầu với tôi, người đang mở to mắt ngạc nhiên.

“Cậu ta là một thiên tài. Dù kém tôi một tuổi nhưng rõ ràng cậu ta học hỏi rất nhanh. Cũng vì thế mà bố mẹ vẫn hay than thở về sự kém cỏi của anh khi đem so với cậu ấy. Bố mẹ chưa bao giờ khen ngợi anh hết.”

“Thực sự quá…”

Tomotaka-senpai không thực sự nói với bất kỳ cảm xúc cụ thể nào, nhưng đến cả tôi cũng có thể hiểu.

Đó hẳn là những ngày khó khăn đối với một đứa trẻ.

“Anh mừng vì bóng ma quả cầu bông đã ở đó.”

Tomotaka-senpai bảo rằng anh chỉ miễn cưỡng đến xem nhưng dù vậy thì cũng không sao.

Vẫn tốt hơn nhiều so với việc ở một mình.

Tuy nhiên, Tomotaka-senpai không gật đầu trước lời nói của tôi.

“Chắc là sau khoảng một năm sau. Bọn họ đã nhìn thấy anh đi lên núi. Bố mẹ ngay lập tức yêu cầu anh thanh tẩy bóng ma đó vì đó là một『cơ hội』.”

“Không thể nào…”

Tomotaka-senpai nói như thể chẳng có chuyện gì nhưng chẳng phải bóng ma đó đã giúp an ủi anh ấy sao?

Lông mày tôi nhíu lại và tôi nhìn Tomotaka-senpai với vẻ bối rối nhưng anh vẫn tiếp tục nói một cách thờ ơ, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc cụ thể nào.

“Anh đã không thể làm được. Anh không có đủ sức mạnh. Và như thế, sự thất vọng của bố mẹ càng tăng đến nỗi sau đó anh chẳng còn thời gian để lên núi nữa”.

“Cũng vì thế mà anh không biết chuyện gì đã xảy ra với bóng ma đó,” Tomotaka-senpai tiếp tục.

“…Có lẽ là do sự kém cỏi của bản thân, mà anh đã trở nên phẫn uất với bóng ma đó.”

Tomotaka-senpai từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Có lẽ là từ đó trở đi. Anh bắt đầu nghĩ về bóng ma như một thứ gì đó khác hơn là con người.”

Tomotaka-senpai sinh ra trong một gia đình âm dương sư và được nuôi dưỡng như một âm dương sư.

Có thể là trong quá trình đó, anh đã không còn quan tâm đến những bóng ma nữa?

“Anh là một『Âm Dương Sư Kiệt Xuất』. Nhưng chỉ vậy thôi. Kém anh một tuổi là có một 『Âm Dương Sư Vô Song』. Người học cùng lớp với em.”

Đôi mắt vốn hướng ra ngoài cửa sổ giờ đang hướng về phía tôi.

Khuôn mặt của Tomotaka-senpai, vẻ mặt anh như thể đang cố tìm câu trả lời nơi tôi.

“Đó là『Kamo Tomotaka』mà em đang cố gắng hết sức để hiểu. Đơn giản chỉ là một người đàn ông đang cố gắng che giấu sự tầm thường của mình bằng sự chăm chỉ.”

“Và đó là bí mật nhỏ của anh,” anh cười khúc khích khi quay lại với đống tài liệu.

Một bầu không khí hoàn toàn không thay đổi, giống hệt như trước khi chúng tôi nói chuyện.

Nhưng tôi hiểu.

Người này cũng giống như Kousuke-kun.

Bị huyễn hoặc bởi một tồn tại mạnh hơn mình, để rồi coi nhẹ bản thân.

“Tomotaka-senpai rất tuyệt vời.”

Tôi không biết liệu lời nói của tôi có thể chạm tới anh ấy hay không.

“Em rất vui vì Tomotaka-senpai là Chủ tịch Hội học sinh.”

Có thể tôi sẽ không thể tìm thấy một Chủ tịch Hội học sinh hoàn hảo như vậy ở bất cứ đâu.

“Em không biết gì về âm dương sư, càng không biết gì về cái gọi là kiệt xuất hay vô song. Em không hiểu, nhưng chỉ từ cuộc trò chuyện vừa rồi, Em hiểu rằng Tomotaka-senpai đã làm việc vô cùng chăm chỉ.”

Khi tôi chăm chú nhìn Tomotaka-senpai, anh ấy cũng nhìn lại tôi.

“Em hiểu rằng chỉ làm việc chăm chỉ thôi là chưa đủ. Em biết rằng nó sẽ chỉ có ý nghĩa khi chúng ta thấy được thành quả.”

Tôi cũng vậy.

Chẳng biết gì, tôi quay ngược thời gian như thế này.

Chỉ vì tôi làm việc chăm chỉ, vì tôi cố gắng làm sao để những điều tương tự ở vòng đầu tiên không lặp lại, kết quả sẽ hiển hiện. Không có gì đảm bảo tôi sẽ đạt được kết quả mong muốn.

Đưa Chako về.

Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu tôi không thể làm được điều đó.

"Em cũng vậy. Vẫn đang trên cuộc hành trình của mình. Chắc chắn, ngay cả lúc này, Tomotaka-senpai cũng đang trên cuộc hành trình của mình.”

Vâng, thành quả vẫn chưa kết trái.

Vì vậy, xin đừng đánh giá thấp công sức của bản thân.

Bởi vì tôi cũng không muốn xem nhẹ sự chăm chỉ của chính mình.

“Chúng ta hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ nhé.”

Thế nên, những cố gắng này không vô nghĩa.

Lời nói của tôi là dành cho Tomotaka-senpai nhưng tôi bắt đầu nghĩ về bản thân mình trước khi kịp nhận ra điều đó.

Sau bài phát biểu của mình, tôi để Tomotaka-senpai một mình và không nói thêm lời nào.

Bất chấp những lời của tôi, Tomotaka-senpai không hề giễu cợt mà thay vào đó lại nhìn tôi bằng ánh mắt kiên quyết.

“Em cố gắng vì điều gì?”

Đôi mắt xanh thẳm của Tomotaka-senpai nhìn tôi đầy dò xét.

Nhận được ánh mắt đó, một nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng nở trên môi và tôi cười khúc khích.

"Đó là một bí mật."

Đôi mắt của Tomotaka-senpai mở to trước lời nói của tôi nhưng anh ấy ngay lập tức lấy lại nụ cười như hoàng tử của mình.

“Em thực sự rất thú vị.”

Đáp lại lời nói của anh, tôi cười khúc khích.

Sau đó, tôi nói với anh ấy một điều khác mà tôi quan tâm.

“Ngoài ra, Tomotaka-senpai, anh không hề có ác cảm gì với bóng ma quả cầu bông đó đâu.”

“Làm sao em biết?”

"Em hiểu."

『Không phải anh thực sự yêu ghét gì chúng.』

『Chỉ là anh không quan tâm thôi.』

Càng ngẫm thêm, tôi càng có thể chắc chắn.

“Tomotaka-senpai, anh nói chuyện cứ như học sinh tiểu học ấy, biết không?”

“Học sinh tiểu học…?”

"Đúng thế. Anh bảo rằng 『Tớ không có quan tâm tới cậu nghe chưa!』, để rồi bắt nạt và khiến cô gái anh thích khóc, khiến cô ấy phải hỏi 『Bộ cậu ghét tớ lắm hả!』, rồi anh hốt hoảng giải thích『Không phải tớ ghét cậu nhá!』. Chẳng phải điều đó cũng giống như một cậu học sinh tiểu học không thể tự mình thổ lộ với cô gái mà mình thích sao?”

Chắc hẳn bóng ma quả cầu bông đó cũng sẽ đồng tình với tôi.

Ngay cả trong cuộc thảo luận về cuộc thi chạy tiếp sức chỉ dành cho bóng ma, có lẽ vì vị thế của một âm dương sư, mà anh phải đứng ngoài cuộc thảo luận một cách thiếu tự nhiên.

“Senpai thích những bóng ma.”

Tomotaka-senpai hoàn toàn choáng váng trước lời nói của tôi.

Lúc đầu, miệng anh mở ra như thể muốn phủ nhận. Tuy nhiên, lời nói không thốt ra được từ miệng và anh chỉ phô ra một khuôn mặt ngốc nghếch.

Sau đó, anh đưa tay lên che miệng, không thốt nên lời và trầm ngâm “Hmm”.

Chắc phải khoảng 5 phút.

Tomotaka-senpai nghiêm túc mở miệng.

"Nếu em nói vậy thì có lẽ là vậy thật."

“…Chắc chắn rồi, Em cho là như vậy.”

Anh đâu cần tới 5 phút cho một lời nhận xét.

Bực dọc, tôi nhìn Tomotaka-senpai một cách khinh bỉ. Có vẻ như anh ấy đã hiểu mọi chuyện bằng cách nào đó. Anh trông như thể có chiếc vảy đã rơi ra khỏi mắt.

“Anh rất phấn khích mỗi khi chiến đấu với chúng và những câu chuyện của em về những người bạn cùng lớp mà em hay kể cũng khá thú vị.”

Và rồi anh nở một nụ cười lấp lánh.

Mặc dù đang nói về những bóng ma, nhưng đó không phải là nụ cười méo mó thường thấy.

Đó là một nụ cười cho thấy rằng anh ấy thực sự cảm thấy hạnh phúc, từ tận đáy lòng.

“Vậy là anh thích những bóng ma mặc dù là một âm dương sư?”

Tomotaka-senpai bật cười một cách chân thành và vui vẻ.

Bỏ mặc tôi, anh bật cười đến mức rơi nước mắt.

“Cảm ơn, Nanami-san. Anh đã tìm được một cái tôi mới.” [note62280]

Phòng của Hội học sinh chỉ có hai người bọn tôi.

Tiếng điều hòa chạy nhẹ.

Những tia nắng ngày hè chiếu sáng rực rỡ qua ô cửa sổ.

Giữa lúc đó, Tomotaka-senpai lau nước mắt trên khóe mắt bằng ngón trỏ phải trong khi nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Cảm giác như thể một mảnh ghép nào đó đã rơi vào đúng vị trí.

Chắc chắn đã có gì đó thay đổi.

Tôi tin là vậy.

Cuối cùng, ngày hôm đó Tomotaka-senpai đã mỉm cười rạng rỡ.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tomotaka-senpai như vậy, nhưng sức mạnh của nụ cười đó thật to lớn, bất kể giới tính, các thành viên của Hội học sinh đã trải qua ngày hôm đó với khuôn mặt đỏ bừng.

Ai mà biết anh ấy cũng có nụ cười như vậy, ngoài nụ cười hoàng tử thường ngày…

Và tôi, là tôi, cũng không ngoại lệ trước nụ cười đó. Tôi không ngăn đôi má mình ửng đỏ lên.

Không có một Tomotaka-senpai nào như vậy trong vòng đầu tiên.

Mọi thứ đang thay đổi từng chút một.

Thêm một chút nữa.

Thêm một chút nữa và tôi chắc chắn mọi thứ sẽ sớm ổn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện