Chako và Kousuke-kun đến đón tôi sau cuộc họp với hội học sinh và cuộc trò chuyện với Tomotaka-senpai.
Có vẻ như hai người bọn họ đã ghé qua trường trên đường về nhà từ bể bơi.
Trò chuyện qua điện thoại, bọn tôi nhất trí gặp nhau ở cổng chính vì họ không được phép vào trường khi mặc thường phục.
Tiếng ve sầu ban đêm thật ồn ào.
Có vẻ như họ đã tới nơi trước tôi, tôi thấy Chako và Kousuke-kun ở ngoài cổng chính, đang đùa giỡn với nhau.
Nhìn thấy tôi, Chako vẫy tay vui vẻ.
Một chiếc váy maxi ren trắng.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi denim ngắn tay, để hở phía trước.
Mái tóc đen dài được tết lại và búi thành một búi ở phía sau.
Rất dễ thương…
Tôi hơi bị mê hoặc bởi một Chako khác với thường lệ.
Kousuke-kun mặc áo sơ mi trắng và quần ba lỗ kẻ caro màu xám, phù hợp với bầu không khí tinh nghịch của cậu ấy.
“Chako, Kousuke-kun, xin lỗi vì đã làm phiền hai cậu.”
Khi tôi vẫy tay chào lại bọn họ, hai người đang vui vẻ liền cứng người lại.
Có lẽ họ ngạc nhiên khi nhìn thấy người phía sau tôi.
"À, Xin chào."
Người đó mỉm cười và chào Chako và Kousuke-kun.
Đúng vậy.
Không hiểu sao Tomotaka-senpai lại đi cùng tôi đến cổng chính.
“Chào.”
“…ào.”
Cả hai dường như đã lấy lại được chút bình tĩnh sau khi nghe lời chào, rồi mỗi người đều đáp lại một lời chào.
Chako là với một nụ cười cực kỳ đẹp.
Trong khi đó, đôi mắt Kousuke-kun vẫn đang trợn tròn lên vì ngạc nhiên.
Tôi quan sát cả hai.
Kousuke-kun có vẻ xa cách hơn bình thường.
Ở chiều ngược lại, Chako còn kỳ lạ hơn cả Kousuke-kun.
Cậu ấy thường nở nụ cười rạng rỡ bất kể là với ai, nhưng cậu lại phô ra nụ cười mỹ nữ hoàn hảo trước mặt Tomotaka-senpai.
Trong vòng đầu tiên, tôi những tưởng là do Chako thích Tomotaka-senpai.
Tôi đã nghĩ rằng đó là vì cậu ấy muốn cho senpai thấy mặt tốt của mình, dù chỉ một chút. Hoặc là để giấu đi vẻ lo lắng…
“Anh nghe bảo hai đứa đi bể bơi? Có vui không?”
“Vâng.”
“Ra là thế. Vui là được rồi.”
Tomotaka-senpai hỏi và Chako trả lời.
Và rồi, Senpai nở một nụ cười rạng rỡ vượt xa cả nụ cười hoàng tử mọi khi.
Senpai hôm nay thật tuyệt vời.
Anh định mê hoặc bao nhiêu người nữa bằng nụ cười đó? Tôi cảm thấy máu dồn lên má khi nhìn nụ cười đó.
Mặc dù tôi nghĩ rằng ngay cả Chako cũng sẽ bị nụ cười lấp lánh đó hạ gục, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại lùi lại một bước, giấu nửa người mình ra sau lưng Kousuke-kun.
“Thế là, đến cả bóng ma cũng có thể tận hưởng bể bơi.”
Tomotaka-senpai cười khúc khích.
Nụ cười của anh không hề méo mó chút nào.
Cơ mà sao tôi thấy câu từ có gì đó sai lắm?
Vẫn còn đang bối rối, tôi ngước lên nhìn Tomotaka-senpai.
May mắn thay, Chako vẫn tiếp tục mỉm cười xinh đẹp kể cả sau khi nghe câu đó.
Về phần Kousuke-kun, cậu ấy dường như không nhận thức được ý nghĩa đằng sau những lời đó mà tỏ ra quan tâm tới Chako hơn, người không biểu lộ bất kỳ phản ứng cụ thể nào mà trốn đằng sau cậu.
Mặc dù khi tôi thấy nhẹ nhõm vì cả hai không thực sự bận tâm, tôi vẫn thúc Tomotaka-senpai và bắt anh ấy quay mặt về phía mình.
Rồi tôi thì thầm.
“Câu đó là mỉa mai, senpai.”
“Thật vậy sao? Đó là ý kiến trung thực và không có ác ý gì cả.”
“Không. Anh lại bắt đầu trông giống học sinh tiểu học rồi đấy.”
“… Thật sao.”
Cử chỉ của Tomotaka-senpai cho thấy anh đang suy tư.
Có thể thấy nhận thức của anh đối với bóng ma đã thay đổi, nhưng có vẻ như thói quen cũ không dễ gì mà bỏ được.
… Senpai, hãy vững vàng lên.
Trong khi Tomotaka-senpai và tôi thì thầm, với nụ cười xinh đẹp vẫn còn trên khuôn mặt, Chako gọi Tomotaka-senpai.
Vẫn giữ nguyên tư thế giấu nửa người sau Kousuke-kun.
“Chủ tịch Hội học sinh, nhà anh ở gần đây ạ?”
“Không, sẽ gần hơn nếu đi bằng cổng sau.”
Thế sao anh lại đi lối này?
Câu hỏi như được khắc trên trán Kousuke-kun.
Chako vẫn mỉm cười xinh đẹp nhưng có lẽ cậu ấy cũng có cùng quan điểm.
“Vậy bọn em sẽ đi ngay bây giờ.”
“Tạm biệt”, Chako nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời tạm biệt và bắt đầu bước đi.
Kousuke-kun cũng đi theo Chako sau khi chào Tomotaka-senpai.
“Em cũng đi đây.”
Nếu không nhanh lên thì sẽ bị hai người bọn họ bỏ lại phía sau mất.
“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Ừm, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Khi tôi chào Tomotaka-senpai, senpai cũng nói vẫy tay chào lại và nói “Gặp lại sau”.
Chako và Kousuke-kun đang đợi tôi cách đó một khoảng ngắn.
Khi tôi vội vã chạy đến chỗ bọn họ. Chako trở nên mất kiên nhẫn. Đôi mắt cậu ấy mở to.
“Nè nè, Yui-chan, tại sao Chủ tịch Hội học sinh lại ở đây?”
“Tớ cũng không biết. Có lẽ ảnh phát hiện ra mình thích bóng ma và muốn gặp chúng chăng.”
Có lẽ vậy?
Tôi không thực sự hiểu, nhưng khi tôi trả lời như vậy, Chako nghiêng đầu trong khi Kousuke-kun cau mày dữ dội.
“Hở? Kamo-senpai là một Âm Dương Sư mà phải không. Cậu bảo ảnh thích bóng ma là sao?”
“Bởi đó là chuyện hôm nay bọn tớ thảo luận?”
Kousuke-kun lộ ra ánh mắt không nói nên lời trước câu trả lời của tôi.
“Nanami không nghi ngờ gì… Có lẽ đó là một loại thao túng dư luận.”
“Thao túng?”
Mắt tôi mở to bởi những lời tôi chưa từng nghĩ tới.
Tại sao Tomotaka-senpai lại cố gắng thao túng tôi?
Hay đúng hơn, là ai thao túng ai cơ?
Khi tôi nghiêng đầu bối rối, Kousuke-kun vờ như đang suy nghĩ.
Cậu lẩm bẩm: "Có lẽ cứ để Nanami biết sẽ tốt hơn."
“Ngôi trường này tồn tại hai phe là phe Bóng Ma và phe Âm Dương Sư.”
“Hở?”
Phe Bóng Ma và phe Âm Dương Sư?
Tôi ngạc nhiên trước những lời lẽ đáng quan ngại xuất hiện đột ngột.
Rốt cuộc, tôi không hề biết tới chuyện này trong vòng đầu tiên. Hơn nữa, ngôi trường chính là biểu tượng cho nền hòa bình ngày nay.
“À thì, chẳng có gì hay ho để đề cập tới vấn đề này một cách công khai cả. Có rất nhiều thứ diễn ra đằng sau hậu trường, rõ là vậy.”
“Tớ hiểu rồi…”
Kousuke-kun đưa ra tuyên bố chắc nịch. Phải có một thứ như vậy.
“Nhưng sao cậu lại bảo tớ biết thì tốt hơn?”
“… Nanami, đó là bởi cậu là Yêu Vân Vu Nữ.”
『Yêu Vân Vu Nữ』
Tôi đã từng nghe tới cái tên này trước đây.
Ở vòng đầu tiên, Kousuke-kun đã đề cập tới cái tên này khi nhờ tôi giúp.
Rằng tôi là Yêu Vân Vu Nữ và tôi có thể ban sức mạnh cho bóng ma.
Rằng hãy ban sức mạnh đó cho cậu, vào cái đêm lễ tình nhân định mệnh.
“Yêu Vân Vu Nữ.”
“Đúng vậy. Bất kỳ bóng ma đều khao khát sức mạnh ấy. Đó cũng là lý do tại sao cậu thường bị bóng ma tấn công, Nanami.”
“…Ừm.”
Đúng thế.
Đó cũng là lý do tại sao hôm nay tôi không thể đi bơi.
“Yui-chan, Kousuke-kun, ở đây nóng quá. Chúng mình đi bộ nhé?”
Chako gọi bọn tôi, những người còn đang đứng lại trò chuyện.
Chako dường như chẳng hứng thú với câu chuyện mà đã đi trước một quãng và ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Kousuke-kun và tôi đi song song phía sau cậu ấy.
“Yêu Vân Vu Nữ thì có liên quan gì đến phe Bóng ma và phe Âm Dương Sư?”
“À. Từ góc nhìn của cả hai phe, mối quan tâm lớn nhất hiện nay là ai sẽ có được sức mạnh của Yêu Vân Vu Nữ.”
“… Nhưng, tớ đâu có bị ai nhắm đến đâu?”
Tôi chỉ đang sống một cuộc sống học đường bình thường, dù là trong vòng đầu tiên hay ngay lúc này.
Khó mà tưởng tượng được rằng tôi lại liên quan tới các âm mưu và kế hoạch như vậy.
Khi tôi cúi đầu bối rối, Kousuke-kun vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Chuyện đấy thì cậu không cần lo. Có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng chúng đều không liên quan đến Nanami.”
Dưới cái nắng gay gắt ngày hè, Kousuke-kun nhìn tôi và mỉm cười rạng rỡ.
"Chỉ để phòng ngừa thôi. Tớ nghĩ rằng để cậu biết thì vẫn hơn. Bởi vì Kamo-senpai thuộc phe Âm Dương Sư."
Hiểu rồi.
Tomotaka-senpai ở Âm Dương Sư.
Anh ấy đối xử tử tế với tôi có thể chỉ là anh đang cố gắng thu phục tôi.
Thế nên Kousuke-kun nói mới nhắc nhở tôi.
Rằng hãy cẩn thận với Tomotaka-senpai.
“… Kousuke-kun có phải thuộc phe Bóng Ma không?”
Tôi tự hỏi liệu có phải vì thuộc phe Bóng ma nên cậu ấy mới nói như vậy không?
Cũng giống như cách mà Tomotaka-senpai cố gắng tuyên bố với Kousuke-kun rằng tôi thuộc về phe Âm Dương Sư qua hành động thân thiết với tôi, có phải Kousuke-kun cũng đang thực hiện điều tương tự?
Tôi nhìn chằm chằm vào Kousuke-kun.
“Không, tớ không thuộc phe Bóng Ma. Đương nhiên, tớ cũng không thuộc phe Âm Dương Sư.”
Kousuke-kun không hề nao núng trước cái nhìn chằm chằm của tôi. Cậu nhìn lại tôi.
“Tớ chỉ muốn Nanami có một cuộc sống học đường bình thường.”
Thế rồi, cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Như thể được tiếp thêm sức mạnh từ cái vỗ lưng đó, tôi thấy phấn khởi hẳn lên.
“Thì, tớ không phủ nhận là mình thiên về phe Bóng Ma hơn vì bản thân tớ cũng là một bóng ma. Cậu cũng vậy đúng không, Chako?”
Kousuke-kun nói với Chako đang đi phía trước.
Không ngoảnh lại, Chako vẫn nhìn lên bầu trời.
“Những chuyện như thế này thật là rắc rối.”
“Có lẽ cậu đúng.”
Kousuke-kun cười cách sảng khoái.
Quay lưng lại với bọn tôi, Chako cười tươi.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm lưng đó.
Chako không nói sự thật.
Rốt cuộc, Chako đã đến để khuất phục Kousuke-kun ở vòng đầu tiên.
Cậu ấy ở đó như thể đã biết tất cả mọi thứ.
Tomotaka-senpai cũng ở đó.
Có phải cậu đến để khuất phục Kousuke-kun vì cậu thuộc phe Âm Dương Sư không?
Có phải cậu định đánh bại Tomotaka-senpai vì cậu thuộc phe Bóng Ma không?
Nè, Chako.
Cậu đang gánh vác những gì vậy?
“Quan trọng hơn, Yui-chan! Bể bơi thật tuyệt vời!”
Chako đổi chủ đề và quay về phía tôi.
Vẫn là nụ cười rạng rỡ thường ngày.
Dù cảm thấy nụ cười đó có phần xa cách, nhưng cả ba bọn tôi vẫn đi bộ cho đến khi về đến nhà.
Kỳ nghỉ hè đã kết thúc và lễ hội văn hóa đã cận kề.
Chưa từng có một ngày nào mà hội học sinh bận rộn đến thế.
Những ngày mệt mỏi kiểm tra tài liệu, đơn đăng ký và xác nhận phân bổ khu vực.
Khi ngày khai mạc cuối cùng cũng đến, mọi thứ trở nên hỗn loạn với việc tuần tra, giải quyết các vấn đề phát sinh trong ngày và những thứ tương tự.
“Tomotaka-senpai! Xin lỗi, Câu lạc bộ Thư pháp bảo rằng họ không có đủ gỗ để sử dụng cho cuộc thi thư pháp chiều nay!”
Tôi chuyển lời phàn nàn vừa nhận được từ Câu lạc bộ Thư pháp cho Tomotaka-senpai.
Người quản lý gỗ đang nghỉ trưa nên không có ai tới kiểm tra ngay.
Tomotaka-senpai thật hoàn hảo.
Có lẽ anh ấy biết rất rõ về phạm trù gỗ.
Tomotaka-senpai mỉm cười khi tôi nhìn anh ấy với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
“Được rồi. Anh có biết, thế chúng ta cùng đi xem kho gỗ nhé?”
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều!”
Quả nhiên, anh ấy biết rất rõ.
Đúng như mong đợi từ Tomotaka-senpai.
Kể từ sự cố trong kỳ nghỉ hè đó, mức độ lấp lánh của Tomotaka-senpai tăng lên và anh ấy bắt đầu cười thường xuyên hơn.
Tôi nghĩ bọn tôi đã trở nên khá thân thiết do có rất nhiều thời gian bên nhau trong Hội học sinh.
Kousuke-kun dường như chỉ quan tâm tới việc tôi có bị lừa hay không.
Tuy nhiên, tôi quyết định tin tưởng Tomotaka-senpai.
Đây là Tomotaka-senpai mà đôi khi tâm trí thực sự trở lại làm một học sinh tiểu học.
Nụ cười này chắc chắn là thật.
Khi chúng tôi đến phòng học nơi cất gỗ, một người từ Câu lạc bộ Thư pháp đã đợi sẵn ở đó.
Có vẻ như việc chuẩn bị của Câu lạc bộ Thư pháp cần phải sớm hoàn thành nên trông cô ấy rất nóng lòng muốn lấy số gỗ còn thiếu.
Tomotaka-senpai và tôi bước vào lớp. Kiểm tra số gỗ được thông báo là đang thiếu hụt với mẫu yêu cầu.
“Quả thực, có vẻ như câu lạc bộ thư pháp đang thiếu một inch gỗ vuông.”
“V-vâng, đúng vậy.”
“Chúng ta đi lấy nó nhé?”
“Vâng, cảm ơn hội trưởng rất nhiều.”
Thành viên Câu lạc bộ Thư pháp chắc hẳn rất hào hứng ghi gặp Tomotaka-senpai.
Đôi khi cô ấy nghẹn lời.
Có lẽ cô gái đó cực kỳ bối rối, dẫn tới ngã rất mạnh khi vội vã cố gắng lấy gỗ.
Sau đó, khúc gỗ mất thăng bằng do tác động của cú ngã, rồi đổ chồng lên nhau như những quân cờ domino.
Và nơi mà chúng đổ xuống là――
"… !!"
"Coi chừng!"
Là chỗ của tôi và Tomotaka-senpai.
Khúc gỗ mất thăng bằng rơi về phía bọn tôi.
Đây là lần thứ hai nhưng vẫn thật đáng sợ.
Nhắm chặt mắt lại, một âm thanh khủng khiếp vang vọng xung quanh.
“X-Xin lỗi! Mọi người ổn chứ!?”
Một giọng nói lo lắng vang lên.
Khúc gỗ lẽ ra phải rơi vào người tôi lại không đau. Tôi từ từ mở mắt ra, trước mắt là ngực của Tomotaka-senpai.
Có vẻ như senpai đã che chắn cho tôi, giống như trong lần đầu tiên.
Tuy nhiên, cảm giác như anh ấy ở gần hơn so với hiệp đầu tiên.
Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như bọn tôi đã thân thiết hơn lần đầu.
Anh ôm chặt tôi vào người bằng tay trái trong khi tay phải giơ lên, có lẽ là để bảo vệ đầu tôi.
“Anh ổn chứ, senpai?”
“Ừ. Không có vấn đề gì cả. Nanami-san cũng ổn chứ?”
“Em ổn.”
Rõ ràng là senpai không bị thương nhiều, giống như hiệp đầu tiên.
Hiện tại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó.
Sau đó, tôi nhẹ nhàng tách cơ thể mình khỏi Tomotaka-senpai và nhìn vào cửa sau của lớp học.
Kousuke-kun, người đang hướng đến đây, đang ở đó…
Cùng với dáng vẻ sững sờ của Chako.
“Oi, giúp tớ một tay, Chako!”
Kousuke-kun gọi Chako khi anh ấy gỡ tấm gỗ che phủ chúng tôi.
Tuy nhiên, Chako không phản ứng gì.
Đôi mắt cậu ấy sáng rực, dán chặt vào Tomotaka-senpai.
Không phải màu xanh lam đậm đẹp đẽ thường thấy.
Mà là đôi mắt vàng rực với con ngươi hình thon dẹt.
Chako đã nhìn đăm chiêu một lúc rồi những nếp nhăn sâu hình thành giữa hai lông mày của và cậu ấy chạy đi như thể đang cố gắng rũ bỏ thứ gì đó.
Lúc này, đống gỗ đã được dọn dẹp đáng kể và thành viên Câu lạc bộ thư pháp đã xin lỗi rất nhiều.
Ngay cả khi Tomotaka-senpai chấp nhận lời xin lỗi của cô, anh ấy vẫn đưa ra những chỉ dẫn chính xác và bảo cô mang phần gỗ bị thiếu đi trong thời gian này.
Dù đống gỗ vẫn phải được sắp xếp, nhưng chúng tôi không có bất kỳ thương tích đáng kể nào. Vì vậy, chúng tôi cảm ơn tất cả những người đã tụ họp ở đây và yêu cầu họ trở về vị trí ban đầu.
“Senpai, Chako cư xử lạ lắm.”
“… À.”
Tôi lặng lẽ tiến lại gần senpai, người vừa mới chỉ dẫn xong. Có lẽ senpai nghĩ ra điều gì đó, nên anh liếc nhìn mu bàn tay phải của mình.
Gỗ có vẻ đã cào xước chỗ đó; máu đang chảy ra.
“Anh ổn chứ?”
“A, chừng này thì không vấn đề gì.”
Senpai trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay khi tôi nghĩ đến việc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói của Kousuke-kun vang lên.
“…Chako không có ở đây.”
Kousuke-kun đang bực bội.
Nghĩ lại thì, lần đầu tiên cũng như vậy.
Kousuke-kun đã đuổi theo Chako sau chuyện này.
“Kousuke-kun, tớ sẽ đi tìm Chako. Vậy nên tớ sẽ để cậu sắp xếp nơi này.”
“Hả? Tại sao lại là tớ?”
“Làm ơn.”
Kousuke-kun miễn cưỡng thở dài, cậu ấy đi sắp xếp gỗ.
Ở vòng đầu tiên, Kousuke-kun trở nên kỳ lạ sau khi theo đuổi Chako ở đây.
Tốt hơn hết là tôi không nên để cậu ấy theo đuổi.
Trong thâm tâm, tôi xin lỗi Kousuke-kun, tôi sắp rời khỏi lớp học để đi tìm Chako.
“Anh cũng đi.”
“… Senpai cũng đi à?”
“Ừ. Cũng được.”
Vì tôi không ngờ anh lại rằng sẽ đi cùng, tôi ngạc nhiên nhìn Tomotaka-senpai.
Tomotaka-senpai mỉm cười mơ hồ và đi trước tôi, rời khỏi lớp học.
Dù sao đi nữa, Chako là ưu tiên hàng đầu hiện nay.
Tôi đi theo Tomotaka-senpai mà không hỏi gì thêm.
Tôi nghĩ sẽ khó tìm Chako vì cậu ấy rời đi đã lâu. Tuy nhiên, điều đó lại dễ dàng đến không ngờ.
Mọi người đều trả lời rõ ràng khi chúng tôi hỏi về một cô gái chạy ngang qua đây.
Phía sau tòa nhà câu lạc bộ, cách xa sân thể thao.
Ở đó, Chako ôm chặt đầu gối, mặt áp vào đó. Vẻ ngoài đó là một sự chịu đựng tuyệt vọng, làm tổn thương trái tim của ngay cả tôi, người đang chứng kiến.
“Chako, cậu ổn chứ?”
Tôi gọi Chako ngay sau khi bước vào phía sau tòa nhà câu lạc bộ.
Chako rùng mình và co người lại, như thể đang sợ hãi.
Ngay khi tôi lý luận rằng có lẽ tốt hơn là tôi không nên đến gần cậu ấy, Tomotaka-senpai lặng lẽ bước tới.
“Chako.”
Tomotaka-senpai gọi tên Chako.
… Không kèm họ.
Anh gọi cậu ấy mà không có bất kỳ kính ngữ nào.
Từ khi nào mà họ lại trở nên thân thiết đến thế?
Tôi dõi theo tấm lưng anh trong sự bối rối.
Cơ thể Chako càng căng thẳng hơn sau khi được Tomotaka-senpai gọi.
“Làm ơn đừng đến đây.”
Giọng nói đau đớn của Chako vang lên.
"Em xin anh."
Cậu ấy cầu xin.
Tuy nhiên, thay vì đáp ứng mong muốn đó, Tomotaka-senpai từ từ tiến đến gần Chako.
“Em cầu xin anh… Em không muốn Yui-chan nhìn thấy điều này. Em cầu xin anh.”
Chako lặp lại『Em cầu xin anh』như thể một câu thần chú.
Nghe những lời đó, Tomotaka-senpai quay sang tôi và nói: "Xin lỗi."
“Em có thể để bọn anh nói chuyện một lát được không?”
“… Vâng, em hiểu.”
Tôi không muốn rời xa Chako, người đang trong tình trạng như vậy.
Nhưng Chako nói rằng cậu ấy không muốn tôi nhìn thấy.
Thế nên, tôi cho rằng mình không nên nhìn thì hơn.
Tôi rời khỏi phía sau tòa nhà câu lạc bộ và đi đến một nơi mà tôi không thể nhìn thấy Chako và Tomotaka-senpai.
Sau đó, tôi lặng lẽ dựa vào tường của tòa nhà câu lạc bộ.
Tuy không nhìn thấy nhưng tôi có thể nghe thấy giọng nói của họ một chút.
Tôi có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tomotaka-senpai và tiếng thở hổn hển của Chako.
Thỉnh thoảng, còn có cả tiếng môi nữa, như thể có thứ gì đó đang bị hút vào.
“Chako, hít thở chậm thôi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Tomotaka-senpai vang lên.
Tôi tự hỏi phải mất bao lâu để những âm thanh môi và tiếng thở hổn hển dừng lại sau đó.
Về mặt thời gian, tôi đoán là khoảng 5 phút.
Khoảng thời gian tưởng chừng dài khủng khiếp cuối cùng cũng kết thúc khi Tomotaka-senpai gọi tôi.
“Mọi chuyện ổn rồi, Naba-san.”
Khi tôi bước vào phía sau tòa nhà câu lạc bộ với những lời đó, tôi thấy senpai thường thấy. Chako đang nhìn xuống đất với vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Tôi không biết vì Chako từ chối mặt đối mặt nhưng đôi mắt của cậu ấy hẳn đã trở lại màu xanh thẳm.
Tôi cân nhắc nên nói gì khi từ từ tiến lại gần họ.
Tôi nên hỏi gì?
Tôi nên hỏi như thế nào?
“Ừm, anh vừa hôn cậu ấy phải không?”
Tôi đã nghĩ đến nhiều điều nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được ý tưởng nào hay.
Vì vậy, mặc dù không chắc mình có nên hỏi điều này không, tôi quyết định hỏi trực tiếp Tomotaka-senpai.
Họ có bắt đầu hẹn hò với nhau mà tôi không biết không?
“Không, thứ anh cho đi là máu.”
“Máu?”
“Đúng vậy, tay anh vừa chảy máu, đúng không? Chako không thể chịu đựng được sau khi nhìn thấy điều đó.”
Nói xong, anh ta chỉ cho tôi thấy mu bàn tay của mình.
Vết thương đáng lẽ phải ở đó đã biến mất.
Khi nói "máu" anh ta có ý nói đến máu sao?
Vậy là anh đã cho cậu ấy máu sao?
“Em thấy đấy, Chako là thức thần của anh.”
“Thức thần?”
“Đúng. Chako có hợp đồng với anh. Chako lắng nghe những gì anh nói. Đổi lại, anh trao cho em ấy linh lực của mình. Đó là hợp đồng.”
Tomotaka-senpai có lẽ đã chọn cách giải thích mà tôi dễ hiểu.
Nhưng tôi vẫn không thực sự hiểu.
Tôi chỉ hiểu rằng mối quan hệ giữa Chako và Tomotaka-senpai không bình thường.
Những gì tôi cố gắng tìm cách đưa Chako trở về.
Tôi nghĩ rằng chắc chắn sẽ có điều gì đó thay đổi nếu tôi tìm ra mối quan hệ giữa Chako và Tomotaka-senpai.
Đó là mối quan hệ giữa một Âm Dương Sư và Một Thức Thần.
Mối quan hệ giữa người ra lệnh và người được ra lệnh.
Khi tôi không nói nên lời vì sốc, Tomotaka-senpai nhìn tôi dịu dàng.
Sau đó, anh ấy nói khẽ.
“Chako học ở trường này theo lệnh của anh.”
Mặc dù tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào của lễ hội văn hóa ở đằng xa, nhưng ở đây lại rất yên tĩnh.
“Cốt là để bảo vệ『Yêu Vân Vu Nữ』.”
Lời nói của Tomotaka-senpai lạnh lùng đâm vào tim tôi.
Tôi không nên nghe thêm nữa.
Tôi có thể dừng lại nếu tôi giữ được bình tĩnh, nhưng tôi không thể dừng chính mình lại.
“Chako, cậu bảo vệ tớ là vì được lệnh phải làm vậy sao?”
Tôi nhìn Chako chăm chú.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi Chako nhận được ánh nhìn của tôi, cậu ấy chỉ cười một cách bối rối, khuôn mặt cậu ấy gần như sắp khóc.
“… Tớ hiểu rồi. Hiểu.”
Ở vòng đầu tiên.
Câu nói 『Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.』mà Tomotaka-senpai đã nói.
Tôi đã hiểu.
Chako luôn ở bên tôi sở dĩ là vì đó là nhiệm vụ cậu được giao.
Người luôn đến cứu tôi.
Người luôn cười rạng rỡ bên cạnh tôi.
Tôi rất thích Chako mạnh mẽ, tốt bụng, dễ thương và hay cười.
Thế nhưng, có vẻ đối với Chako thì lại khác nhỉ.
“Senpai, vẫn còn việc phải làm nên chúng ta hãy về thôi.”
“… Ừm.”
Nói vậy với senpai, tôi quay lại và bắt đầu đi.
Hôm nay là lễ hội văn hóa.
Chúng ta không thể để chủ tịch hội học sinh kẹt ở đây vào một ngày rắc rối như thế này được.
Tomotaka-senpai đến bên tôi.
Nhưng Chako không đến.
Cậu ấy không nói một lời.
…Tôi thật là ngốc.
Tôi đã rất phấn khích, cố gắng hết sức để đưa Chako trở về.
Thậm chí còn đi xa đến mức quay ngược thời gian.
Vậy mà Chako lại không xem tôi là bạn.
“Vậy ra khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau chỉ là dối trá.”
Những lời nói nhẹ nhàng thoát ra từ miệng tôi khi chúng tôi tiến về địa điểm chính của lễ hội văn hóa.
Tôi không nói điều đó với Tomotaka-senpai.
Tôi chỉ nói ra những lời hiện lên trong lòng mình.
Những lời tôi tự nói với bản thân đã làm tan nát trái tim tôi.