Tôi mở mắt ra.
Một căn phòng quen thuộc.
Mắt tôi ươn ướt.
Tôi đã trở lại, một lần nữa.
Tôi từ từ đưa tay ra bên cạnh gối, kiểm tra điện thoại.
Ngày tháng ghi rõ là ngày lễ khai giảng.
Tôi đã thất bại.
Chako lại biến mất.
Ở vòng đầu tiên, tôi nghĩ rằng mối quan hệ giữa Chako và Tomotaka-senpai chính là điểm mấu chốt.
Tôi đã khám phá ra điều đó.
Tôi cũng phát hiện ra rằng có sự phân chia giữa phe Âm Dương Sư và phe Bóng Ma và tôi có liên quan đến nó.
Tuy nhiên, tôi đã thất bại.
Mặc dù cuối cùng tôi cũng khám phá ra mối quan hệ giữa Chako và Tomotaka-senpai, và lý do Chako và Kousuke-kun đánh nhau.
Tôi đã nghĩ rằng vì Chako là thức thần của Tomotaka-senpai, cậu ấy sẽ không biến mất nếu tôi ở bên cạnh Tomotaka-senpai.
Tôi cũng nghĩ rằng nếu tôi thay thế Chako, cậu ấy có thể sống tự do hơn ngay cả khi vẫn là thức thần. Thế nhưng…
『Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian』đã xuất hiện.
Bởi vì phe Bóng Ma căm ghét Tomotaka-senpai, người xuất thân từ phe Âm Dương Sư, sở hữu Yêu Vân Vu Nữ.
Cũng giống như cách Kousuke-kun bị căm ghét khi có được sức mạnh, có những người có quyền lực căm ghét việc Tomotaka-senpai có được sức mạnh.
Điều đó trở nên rõ ràng như ban ngày.
Chako biến mất để bảo vệ Tomotaka-senpai và tôi.
Giống như cách cậu ấy biến mất để bảo vệ Kousuke-kun và tôi trong vòng đầu tiên.
Bây giờ tôi đã trở về.
Mong muốn ban đầu của tôi đã tăng gấp đôi.
Luôn cười cùng Chako.
Và để Chako được sống tự do.
Có thể tôi đang đòi hỏi quá nhiều.
Nhưng ngay cả như thế, tôi vẫn muốn giải thoát cho Chako.
Có thể người đó sẽ biết cách.
Sensei.
Nếu đó là Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian.
Sau khi lễ khai giảng lần thứ ba của tôi kết thúc, Chako và tôi lại trở thành bạn bè.
Đương nhiên rồi.
Bởi vì chúng tôi có một bí mật.
Chako đã nhận được lệnh từ Tomotaka-senpai.
Còn tôi thì muốn đưa Chako trở về.
Đây có lẽ không phải là tình bạn thuần túy.
Tuy nhiên, tôi nghĩ thế cũng không sao.
Bởi vì những ngày vui vẻ của tôi và Chako không phải là lời nói dối.
Tôi đã tham gia Hội học sinh ở vòng đầu tiên và vòng thứ hai nhưng không phải lần này.
Thay vào đó, tôi tham gia Câu lạc bộ nhiếp ảnh do Kyuubi-sensei làm cố vấn.
Tất nhiên, là để gần gũi hơn với Kyuubi-sensei.
Khi tôi nói với Chako rằng tôi sẽ tham gia Câu lạc bộ Nhiếp ảnh, thì cậu ấy cũng quyết định tham gia.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi đây là lần đầu tiên Chako tham gia bất kỳ hoạt động câu lạc bộ nào. Cậu ấy hẳn đã phải làm nhiều việc theo lệnh của Tomotaka-senpai.
Hôm nay là buổi định hướng của câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Bao gồm Chako và tôi, có khoảng 6 sinh viên năm nhất. Nếu tính thêm các senpai, thì có khoảng 15 người.
Mỗi tháng có một buổi gặp mặt của câu lạc bộ. Ngoài ra, có vẻ như tôi có thể tham gia các cuộc thi hoặc triển lãm bất cứ lúc nào. Về
cơ bản, chúng tôi hoạt động độc lập nhưng sẽ hoạt động như một câu lạc bộ trong các chuyến đi chụp ảnh ngoài khuôn viên nhà trường, khi chụp các trận đấu của các câu lạc bộ như Bóng chày và Bóng đá, v.v.
“Có vẻ vui đấy, Yui-chan.”
Sau khi kết thúc buổi định hướng, Chako ngồi cạnh tôi trong phòng câu lạc bộ và cười, “Hehehe”.
Không hiểu sao, giờ tôi đã ở cùng câu lạc bộ với Chako ở vòng thứ ba, tôi cũng thấy vui.
“Không phải sao? Hãy chụp thật nhiều ảnh đẹp nhé.”
“Ừ. À, nhưng tớ phải làm gì với máy ảnh đây?”
Chako nhìn lên trần nhà.
“Yui-chan sẽ làm gì?”
“Máy ảnh phản xạ ống kính đơn quá đắt nên tớ đang nghĩ đến việc mua một chiếc máy ảnh không gương lật.”
“Tớ hiểu rồi. Cậu định mua mới một chiếc hả.”
“Chako có định mua không?”
“Ừ, tớ không có cái nào hết. Nhưng tớ không có tiền nên có thể tớ sẽ mua một chiếc máy ảnh kỹ thuật số nhỏ gọn.”
”Nhưng máy ảnh kỹ thuật số nhỏ gọn cũng có vấn đề,” Chako lo lắng lẩm bẩm với hai tay khoanh lại.
Câu lạc bộ nhiếp ảnh trợ cấp cho những khoản như bảng triển lãm và in ấn, nhưng người tham giả phải mang theo máy ảnh của riêng mình.
Thế nên, buổi định hướng trước đó cũng đã đề cập đến máy ảnh.
Là một bóng ma, Chako không có máy ảnh. Cậu ấy cũng không thể mượn máy ảnh vì không có gia đình.
Và vì chỉ sống bằng tiền học bổng, tôi không nghĩ cậu ấy có thể dễ dàng mua một chiếc máy ảnh mới toanh.
“Chúng ta hãy hỏi ý kiến của thầy nhé.”
Nói xong, tôi đứng dậy và tiến đến chỗ Kyuubi-sensei đang ngồi cạnh cửa sổ.
Chako cũng vội vã đi theo.
“Thầy ơi thầy, thầy rảnh chứ ạ?”
“Ừm? Có chuyện gì thế?”
Tôi gọi giáo viên đang ngồi nói chuyện với một số học sinh năm nhất.
Mái tóc vàng ngắn. Mắt màu hổ phách giống hệt Kousuke-kun.
Khuôn mặt hơi giống Kousuke-kun nhưng thay vì tinh nghịch, bạn có thể cảm nhận được sự điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành trong biểu cảm đó.
“Sử dụng máy ảnh kỹ thuật số nhỏ gọn có bất tiện không ạ?”
“Không, tất nhiên mỗi người đều có hoàn cảnh riêng nên điều đó không quan trọng.”
Thầy nhìn tôi với ảnh mắt dịu dàng màu hổ phách.
Thầy nói bằng giọng bình tĩnh, như thể đó là một người khác với người đã từng chiến đấu với Chako.
“Em đang nghĩ đến việc mua một chiếc máy ảnh không gương lật. Ừm, còn về máy ảnh kỹ thuật số nhỏ gọn, thì đây là bạn em…”
Chako hơi ngạc nhiên nhưng không thực sự phản kháng.
Nhìn vào đó, khu vực xung quanh bàn làm việc của sensei toàn là các cô gái năm nhất.
… Một sensei tuyệt vời thực sự rất quan trọng.
“Aa, Tomonaga là một bóng ma.”
“Đúng vậy. Thế nên em không có máy ảnh…”
“Thầy hiểu rồi, còn bố mẹ em thì sao?”
“À, em, không có bố mẹ.”
Chako cười xấu hổ.
Lúc đó, đôi mắt của sensei mở to một chút, chúng nheo lại để thừa nhận.
"Không có cha mẹ?"
"Vâng."
"Mọi chuyện cho đến giờ hẳn đã rất khó khăn với em."
Mái tóc vàng của Sensei tung bay trong gió.
“Không. Em có một người giống như cha mẹ nuôi.”
Những học sinh năm nhất khác nhìn sensei một cách vô hồn nhưng Chako cười "Hehehe" không chút bận tam.
Nhìn thấy một Chako như vậy, đôi mắt của sensei nheo lại như thể cậu ấy quá sáng chói. Sau đó, thầy gọi những học sinh năm nhất xung quanh.
“Được rồi, hôm nay đến đây là kết thúc. Các em có thể hỏi năm hai, năm ba nếu còn khúc mắc điều gì.”
Mặc dù mỗi tân sinh đều nói lời cảm ơn, nhưng không ai trong số họ di chuyển.
Đứng dậy mà không để ý đến họ, sensei nhìn Chako.
“Đi cùng thầy một chút nhé, Tomonaga.”
“À, Yui-chan có thể đi cùng không?”
“Thầy không phiền.”
Hả? Tại sao lại là tôi nữa? Tôi bối rối nhìn Chako. Cậu ấy nở một nụ cười tinh nghịch.
“Vì chính Yui-chan đã báo với sensei. Nếu đi một mình thì tớ sẽ gặp rắc rối mất.”
Liếc nhìn những học sinh mới vẫn đang vây quanh sensei, cậu ấy thì thầm vào tai tôi.
Tôi luôn cảm thấy kỹ năng giao tiếp của Chako rất tốt.
Có lẽ sẽ để lại ấn tượng xấu nếu chỉ gọi Chako ra giữa những học sinh mới.
Chào hỏi các tân sinh viên một cách thoải mái, sensei rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Chako cũng chào hỏi các tân sinh viên mà không chút do dự nên tôi cũng làm theo.
Tiếp theo, lấy cặp của chúng tôi ở bàn làm việc, chúng tôi đi theo sensei.
Chúng tôi nhanh chóng đuổi kịp khi sensei đang đợi ở một khoảng cách xa tại hành lang.
Xác nhận rằng chúng tôi đã đến, sensei bắt đầu bước đi.
“Naba và Tomonaga, hai trò là bạn cũ hả?”
“Không, bọn em gặp nhau ở lễ khai giảng cách đây không lâu.”
“Ra vậy, thế mà, hai trò trông lại rất thân thiết.”
“Có lẽ đó là thứ mà người ta gọi là 'định mệnh'~?”
Chako cười “Hehehe” khi chúng tôi trò chuyện nhẹ nhàng.
Ánh nắng mùa xuân nhẹ nhàng chiếu trên mái tóc của sensei.
“Tại sao em lại muốn tham gia Câu lạc bộ Nhiếp ảnh?”
Sensei liếc nhìn về phía chúng tôi trong khi tôi bị cuốn hút bởi mái tóc của thầy.
Tôi đánh mắt với Chako trước câu hỏi.
Để được gần gũi với thầy hơn.
Tất nhiên, tôi không thể nói như vậy được.
Nghe lời thầy, tôi vắt óc tìm câu trả lời.
“Cá nhân em thì, để xem nào. ――Em muốn đóng băng những gì em thích.”
“Đóng băng?”
“Vâng. Để ghi lại những thứ không thay đổi, theo cách chúng vốn có. Để ghi lại những điều sẽ thay đổi, sau khi chúng đổi thay.”
“Ồ, Yui-chan thực sự triết lý đấy.”
Mắt Chako mở to khi nghe tôi nói.
“Tựa như một câu đố vậy.”
Sensei có vẻ trầm ngâm khi đi trước chúng tôi.
Để che mắt hai người này, tôi cười khúc khích.
“Tớ đã trả lời rồi. Còn em thì sao, Chako?”
“À, ừ. Được thôi! Tôi sẽ nói gì đó ngầu như Yui-chan.”
“Không, không cần phải ngầu đâu em biết không?”
"Haha," sensei cười khi dừng lại trước cửa.
Đây là phòng luyện thi môn hóa.
Kyuubi-sensei dạy môn khoa học nên có vẻ như thầy ấy thường lui tới đây.
“Vào đi.”
“Xin thứ lỗi.”
“Xin thứ lỗi?”
Theo sau sensei mở cửa và bước vào, Chako và tôi vào phòng chuẩn bị hóa học.
Có 3 bàn làm việc lớn trong phòng, ngổn ngang những thứ như tài liệu và hồ sơ.
Có vẻ như tất cả các sensei đều đã ra ngoài vào lúc này.
“Ngồi đó đi.”
Sensei chỉ vào chiếc ghế sofa da hai chỗ ngồi gần đó khi bước vào phòng.
Cảm thấy hơi bồn chồn, Chako và tôi nhìn xung quanh trong khi ngồi xuống.
“Này này, Yui-chan, chuyện này có vẻ căng thẳng nhỉ.”
“Ừm.”
Trong lúc hai người bọn tôi còn đang thì thầm với nhau, thầy ngồi xuống chiếc ghế gấp đối diện, bên kia chiếc bàn trà nhỏ.
“Vậy, tại sao em lại tham gia Câu lạc bộ Nhiếp ảnh, Tomonaga?”
“À, chắc chắn rồi, thầy định hỏi sao? Xem nào, là vì EM CÒN SỐNG! Em muốn để lại bằng chứng về điều đó.”
“Thế nào?”, “Không phải rất tuyệt sao?”, Chako khịt mũi đầy tự hào.
Bộ dạng đùa giỡn của cậu ấy rất dễ thương nhưng tôi lại cảm thấy ngột ngạt.
Nhìn tôi như vậy, Chako nghiêng đầu.
“Hử? Không ngầu sao?”
“… Ừm. Nó ngầu mà.”
“Ồ, tạ ơn Chúa.”
Chako cười “Hehehe”.
“Nói cách khác, về cơ bản tớ chỉ muốn lưu lại những kỷ niệm về những ngày vui vẻ.”
“Tớ hiểu mà.”
Sensei gật đầu thật sâu trước lời nói ngượng ngùng của Chako.
“Thầy cũng vậy.”
Sensei, ngồi trên chiếc ghế gấp, bật cười.
Đôi mắt màu hổ phách của thầy trông vô cùng cô đơn.
"Vậy, về lý do thầy gọi em, Tomonaga. Hãy dùng chiếc máy ảnh mà thầy không còn dùng nữa."
Sensei ngay lập tức xóa đi màu sắc trong đôi mắt đó và nhìn Chako với nụ cười của một người trưởng thành.
Chako ngạc nhiên nói, "Ể..." khi cô đáp lại ánh mắt của sensei.
“Không, không được.”
“Nó không có dây đeo. Còn về ống kính, thầy chỉ có thể cho anh mượn ống kính tiêu chuẩn. Được chứ?”
“Ờ? Dạ, tất nhiên là đủ rồi, nhưng mà…”
“Được rồi, ngày mai thầy sẽ mang đến.”
“À, không, ý em không phải vậy sao? Hả?”
Chako muốn từ chối nhưng cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn đều đặn.
Mắt Chako đảo quanh trước diễn biến bất ngờ này.
“Trẻ em không cần phải kiềm chế.”
Sensei nhìn Chako bằng đôi mắt hiền từ.
Khi Chako nhìn tôi với vẻ bối rối, tôi ngẩng đầu lên xuống, ngụ ý rằng mượn cũng được.
Chako thay đổi giữa nhìn sensei và tôi một lúc. Sau khi ngẩng đầu lên một lần, cậu ấy nhìn sensei.
“Nếu vậy thì tôi sẽ không ngần ngại… cảm ơn thầy rất nhiều.”
Sau đó Chako cười ngượng ngùng.
Đó là nụ cười dường như pha trộn giữa lòng biết ơn và lời xin lỗi.
"Dễ thương…"
Từ đó vô tình tuôn ra khi tôi nhìn nụ cười đó.
Nụ cười đó là sao vậy!
“Không, tớ không thể đánh bại Yui-chan được.”
Đối với tôi, người đang bị cuốn hút, Chako cười "Hehehe" thường lệ.
Vâng, nụ cười đó cũng dễ thương.
“Vậy, sensei, thầy gọi em đến đây chỉ để cho em mượn máy ảnh thôi ạ?”
“Aa. Bởi vì sẽ rất phiền phức nếu để mọi người nghĩ rằng thầy thiên vị ai đó.”
“Em biết mà. Em vui vì có máy ảnh nhưng mọi người sẽ ‘hừm, hừm’, đúng không.”
Vâng vâng , Chako tự gật đầu.
“Vậy thì chuyện máy ảnh sẽ là bí mật!”
Đó là bí mật giữa ba chúng tôi—cậu ấy cười đùa.
Không hiểu sao, nhìn thấy nhiều biểu cảm khác nhau của Chako lại khiến tôi ấm lòng.
Ở vòng thứ ba này, tôi được thấy những biểu cảm của Chako mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“Tớ mừng vì đã tham gia Câu lạc bộ Nhiếp ảnh.”
“Hửm? Có chuyện gì thế.”
“Chúng ta hãy chụp thật nhiều ảnh đẹp nhé.”
“Ừ.”
Để ghi lại những thứ không thay đổi, theo cách chúng vốn có.
――Để Chako có thể luôn mỉm cười.
“Thầy thấy em đang phấn khích, Naba. Hãy giữ vững phong độ và giành được giải thưởng trong cuộc thi nhé, câu lạc bộ sẽ được thăng hạng trong trường và được đối xử tốt hơn.”
“Trời ạ, dừng lại đi, sensei. Làm ơn đừng nói những điều thế tục với Yui-chan.”
Để ghi lại những điều sẽ thay đổi, sau khi chúng đổi thay.
――Giải phóng Chako khỏi việc vai trò thức thần, mang lại cho cậu sự tự do.
Kyuubi-sensei là một sensei tốt bụng, luôn nghĩ đến học sinh của mình.
Thầy đang làm một công việc tuyệt vời với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của Lớp 1 và Lớp 2. Thầy cũng đáng tin cậy, dù là với tư cách giáo viên khoa học hay cố vấn của câu lạc bộ.
Cứ đà này, không đời nào thầy lại không nổi tiếng. Học sinh nữ luôn vây xung quanh thầy.
Tuy nhiên, sensei vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa mình và học sinh.
Dù thầy đối xử tốt với mọi người với tư cách là một giáo viên, thì thầy chưa từng đối xử tốt với học sinh với tư cách Kyuubi Teppei.
Nhưng tôi vẫn nghĩ Chako khác biệt.
Bỏ qua việc cho mượn máy ảnh, có vẻ như sensei đang lo lắng cho Chako.
Có lẽ thầy ấy cảm thấy rằng, với tư cách là một bóng ma như cậu ấy, thầy phải giúp đỡ một Chako không cha không mẹ.
Thay vì là một sensei, thầy đang trông chừng Chako với tư cách là bóng ma Kyuubi Teppei.
Đối với tôi, điều đó giống như một ước mơ đã thành sự thật.
Sensei nên quan tâm đến Chako nhiều hơn.
Càng biết nhiều về Chako, thầy sẽ càng muốn giúp cậu ấy.
Bóng ma mạnh nhất thế giới sẽ giúp đỡ Chako.
Tôi cá là thế.
Tôi sống cuộc sống học đường với Chako trong khi tham gia các hoạt động của câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Trước khi kịp nhận ra, trận đấu giữa các lớp đã kết thúc.
Đội của Kousuke-kun đang ở trong tình trạng tồi tệ. Ở vòng thứ ba này, cậu ấy đã để thua lớp 2 năm nhất của Kyuubi-sensei lần đầu tiên.
Kousuke-kun vô cùng xấu hổ nhưng vì Chako hiện tại và tôi không thân thiết với cậu ấy lắm, nên tôi chỉ an ủi cậu ấy bằng câu "Cố lên nhé".
Vì chúng tôi có mối quan hệ thân thiết với sensei, nên khoảng cách giữa Kousuke-kun và chúng tôi hiện tại là rộng nhất từ trước đến nay.
Không thể tránh khỏi điều đó.
Bởi vì đối với Kousuke-kun, sự tồn tại của Chako và tôi, những người có mối quan hệ thân thiện với sensei chỉ kích thích sự phức tạp của cậu ấy.
Tháng lá tươi, câu lạc bộ nhiếp ảnh hôm nay sẽ đi leo núi để chụp phong cảnh núi non.
Chúng tôi đã đi chụp nhiều nơi ngoài trường nhưng đây là lần đầu tiên lên núi.
Tuy nhiên, Chako dường như bận lòng điều đó và không mấy hào hứng.
“Đi leo núi… Tớ không có kỷ niệm đẹp nào cả.”
Nói xong, cậu sợ hãi đi theo sau thầy.
Mặc dù chỉ là đi lên đường núi, cậu vẫn nhìn xung quanh và có vẻ rất cảnh giác.
“Này, Tomonaga. Trò không cần phải lo lắng; sẽ không có gì xuất hiện đâu.”
“Không đâu, sensei. Nó sẽ xuất hiện thôi. Đá. Một tảng đá to đùng.”
“À… nghĩ lại thì, hồi trước cũng có chuyện như thế này.”
“Thấy chưa, em biết mà!”
“Ổn mà. Đường sá đang được bảo dưỡng và rào chắn đá đã hoàn thành nên sẽ không có tai nạn nào xảy ra đâu.”
Mặc dù nghe lời sensei, nhưng có vẻ như Chako không thể bình tĩnh lại; cậu áy bám chặt vào lưng sensei, không chịu rời đi.
Cả Câu lạc bộ Nhiếp ảnh đều sốc trước tình trạng của Chako, chuyện này là không thể tưởng tượng được đối với một Chako bình thường.
Trước tình trạng hiếm hoi của Chako, sensei thốt lên: "Ôi trời," kèm theo một tiếng thở dài. Dù là thế, thầy vẫn từ từ trèo lên vì cậu ấy.
Tôi ở bên cạnh Chako một lúc nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục sợ hãi đến nỗi tôi nhanh chóng bỏ cậu lại phía sau.
“Chakoo! Tớ sẽ bỏ cậu lại nếu không nhanh lên đó!”
Nói xong, tôi quay lại và vẫy tay.
“Không thể được!”
Chako, người đang đi chậm rãi, nhảy ra khỏi lưng sensei và lao về phía tôi.
Đúng như mong đợi của một bóng ma.
Vươn tới tôi chỉ bằng một cú nhảy, cậu ấy ôm chặt tôi.
“Ờ, … Chako, sao thế?”
“Không được.”
“Chako?”
Vẫn ôm chặt tôi, cậu ấy nhìn chằm chằm vào đỉnh núi.
Đôi mắt đó cực kỳ cảnh giác.
Tôi cũng nhìn theo hướng Chako đang nhìn. Tuy nhiên, tôi chỉ thấy những cây xanh tươi tốt ở đó.
"Xin lỗi…"
Có lẽ đã bình tĩnh lại một chút, Chako thì thầm nhẹ nhàng.
Giọng cậu ấy có vẻ hơi khàn nên theo phản xạ tôi vỗ nhẹ lưng Chako.
“Không, không sao đâu. Cậu thấy không khỏe à?”
Một Chako khác thường.
Mọi người đều có vẻ cũng lo lắng. Sensei lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh Chako.
“Tomonaga, nếu không khỏe thì em có muốn quay lại không? Thầy sẽ đưa em về nhà.”
“À, không, tôi xin lỗi. Em chỉ hơi ngạc nhiên vì có một con bọ thôi.”
Chako vẫn vùi mặt vào vai tôi và cười ngại ngùng.
Chako chưa bao giờ sợ côn trùng.
Có chút bối rối vì lời nói dối quá lộ liễu, tôi nhìn sensei. Sensei gật đầu.
Sau đó, thầy đặt tay lên đầu Chako.
Chiếc mũ làm việc bằng vải denim mà Chako đội phát ra tiếng 'bốp'.
“Vậy thì đi thôi.”
“Vâng.”
Khi tôi từ từ đứng dậy, Chako cũng đứng dậy.
Sau đó, như thể không có chuyện gì xảy ra, sensei bước đến trước Chako.
Tôi nắm tay Chako và đi theo sau thầy.
Trên đường đi, Chako trở nên năng động hơn một chút và chúng tôi leo lên trong khi trò chuyện về nhiều thứ.
Đó là những câu chuyện phiếm như chiếc áo sơ mi kẻ caro màu hồng tôi đang mặc trông dễ thương hay quần bó đi bộ đường dài sọc mà Chako đang mặc trông rất thời trang.
Chako trở nên cực kỳ phấn khích khi cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh.
“Chúng ta đã làm được rồi!”
Cậu ấy cất giọng vui mừng trên đỉnh núi.
Chako phấn khích đến nỗi như thể việc sợ hãi cho đến tận bây giờ là một lời nói dối.
『Cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi!』không quan tâm rằng đó chỉ là một chuyến leo núi đơn giản mà chúng ta có thể vượt qua trong một ngày, cậu ấy hành động như thể mình đã lên đến đỉnh của một ngọn núi cao nhất thế giới.
“Tuyệt quá phải không, em ấy trông có vẻ tràn đầy năng lượng.”
“Đúng vậy.”
Sensei và tôi cười khi nhìn thấy Chako như vậy.
Sau đó, mỗi người chúng tôi chụp ảnh riêng.
Tôi cũng chụp những thứ như cảnh quan thị trấn từ trên cao và phong cảnh và bọ rùa trên cỏ, nhưng tôi đột nhiên nhận ra Chako không có ở đó.
Những người khác cũng tản ra xung quanh khi họ chụp ảnh và sensei có vẻ bận rộn khi hướng dẫn họ.
Tôi nhìn quanh một cách bồn chồn để tìm Chako.
Chako có vẻ không ở gần đây nên tôi hỏi những thành viên khác trong câu lạc bộ khi tìm kiếm.
Khi tôi đi về hướng mà tôi nghĩ Chako đã đi, có một khoảng không mở ra khi tôi đi xuống một chút từ đỉnh núi bằng cách sử dụng đường mòn dành cho động vật.
Khi đi đến đó để tìm Chako, cậu ấy đang nhìn lên một cách vô hồn vào một cây anh đào núi khổng lồ ở đó.
Cậu ấy đã tháo chiếc mũ mà đang đội xuống. Hai bím tóc đuôi ngựa mượt mà buộc gần tai bay phấp phới trong gió.
Thật đẹp làm sao.
Giữa thảm thực vật xanh tươi, một cô gái tóc đen đứng dưới một cây anh đào núi lớn.
Đôi mắt xanh thẳm của cậu có màu sắc dịu dàng mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Tựa như một bức tranh…
Như thể bị cuốn hút, tôi chụp lại khung cảnh đó bằng chiếc máy ảnh đeo trên cổ.
Bức ảnh Chako chạm vào cành cây anh đào núi với góc nghiêng nhẹ nhàng, đã trở thành báu vật của tôi.