Thì ra Chako là thức thần của Tomotaka-senpai.
Kousuke-kun đã nói trong vòng đầu tiên rằng『Có lẽ Chako thích Kamo-senpai』.
Tại sao đôi mắt của Chako luôn dõi theo Tomotaka-senpai.
Nụ cười mà cậu ấy chỉ dành cho Tomotaka-senpai.
Bởi suy cho cùng, Chako là thức thần của Tomotaka-senpai.
Chắc hẳn nó phải rất đặc biệt và giữa hai người họ có thể có nhiều điều mà chúng ta không hiểu.
Tôi muốn tin Chako.
Kể cả khi ban đầu cậu ấy tiếp cận tôi vì lệnh của Tomotaka-senpai, thì chắc chắn không chỉ có vậy.
Tôi không thể tin Chako.
Chako đã xóa sổ Kousuke-kun ở vòng đầu tiên.
Chắc hẳn là vì Tomotaka-senpai, một thành viên của phe Âm Dương Sư, ghét việc tôi trao sức mạnh cho Kousuke-kun.
Vậy nên Chako cũng ở bên phe Âm Dương Sư.
Có lẽ cậu ấy ở bên Kousuke-kun và tôi chỉ để theo dõi chúng tôi.
Tôi muốn tin Chako.
Bởi vì, sau khi xóa sổ Kousuke-kun, cậu ấy đã chỉ tôi cách hồi sinh Kousuke-kun.
Cậu ấy hẳn đã được ra lệnh và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu với Kousuke-kun.
Tôi nghĩ cậu ấy cảm nhận được cảm xúc khác biệt nơi Kousuke-kun và tôi. Vì vậy, cậu ấy đã hy sinh bản thân mình.
Tôi muốn tin Chako.
Những ngày tháng chúng tôi sống hạnh phúc không phải là lời nói dối.
Nhưng tôi không thể ngăn mình lại được được.
『Chako, cậu bảo vệ tớ là vì được lệnh phải làm vậy sao?』
Tôi muốn cậu ấy nói rằng tôi đã sai.
Tôi muốn cậu ấy nói rằng, "Tớ bảo vệ cậu vì cậu là Yui-chan".
Nhưng Chako chỉ cười với khuôn mặt trông như sắp khóc.
Chako không phủ nhận, tôi càng không thể kìm nén được cảm xúc『bực bội』 dâng trào trong lòng.
Tôi cảm thấy bị phản bội.
Rằng mặc dù tôi thực sự rất thích Chako, nhưng đối với cậu ấy lại không như vậy.
Sau đó, tôi bỏ Chako lại một mình.
Lúc đó, khuôn mặt Chako như sắp khóc.
Cậu ấy cảm thấy thế nào khi bị bỏ lại một mình ở phía sau tòa nhà câu lạc bộ? Cuối cùng tôi cũng nhận ra điều này khi những cảm xúc đen tối trong lòng tôi dịu xuống đôi chút.
Chako đang đau đớn.
Chako đang buồn.
Cậu ấy luôn gánh vác một mình, không thể nói cho tôi biết sự thật.
Mặc dù vậy, tôi đã để lại một Chako như vậy.
Tôi tự hỏi tại sao tôi lại không thể nói điều đó.
『Kể cả cậu được lệnh làm vậy thì cũng không sao cả. Cảm ơn vì đã bảo vệ tớ.』
『Tớ yêu Chako.』
Tôi ước gì mình đã nói như vậy.
Bởi vì đúng là Chako đã bảo vệ tôi.
Lễ hội văn hóa kết thúc và khoảng cách giữa Chako và tôi nhanh chóng giãn rộng.
Cậu ấy không còn đến đón tôi trên đường đến trường và chúng tôi không còn cùng nhau về nhà nữa.
Chako không nói chuyện với tôi nữa.
Đương nhiên, dù Chako không muốn nói chuyện, thì việc tôi cần làm là bắt chuyện cậu ấy.
Thực ra, đã có nhiều lần tôi nghĩ đến việc đó.
Tuy nhiên, Chako thường nhìn chằm chằm lên bầu trời một cách vô hồn và vẻ ngoài đó có vẻ như đang từ chối tôi. Vì vậy, tôi không thể nói chuyện cậu ấy.
『Cậu muốn làm bạn với Chako mặc dù lúc đó cậu không tin cậu ấy sao?』
Trong tôi, có tiếng cười 『Tiện lợi thật nhỉ』.
Tôi không thể rũ bỏ tiếng cười đó.
Tôi tự hỏi mình có thể làm gì cho Chako.
Tôi, người mà lúc đó không tin Chako.
Vẫn còn điều gì đó tôi có thể làm cho cậu ấy.
Ở vòng đầu tiên, Kousuke-kun đã nổi điên vì sức mạnh tôi ban cho cậu ấy và chiến đấu với Chako.
Lần này, tôi không có ý định ban sức mạnh cho Kousuke-kun.
Kousuke-kun không thuộc phe nào cả, hoặc cậu ấy nói vậy, nên có lẽ cậu ấy sẽ không đối đầu với Chako nếu tôi nói với cậu ấy rằng cô ấy thuộc phe Âm Dương Sư.
Chako và Kousuke-kun có lẽ sẽ không chiến đấu nếu cậu ấy không nổi điên.
Vì vậy, tôi nghĩ là ổn.
Chắc chắn sẽ khác so với vòng đầu tiên.
Tomotaka-senpai cũng thay đổi từ vòng đầu tiên.
‘Cho nên dù Chako biến mất thì cũng không sao‘, anh ấy có lẽ sẽ không nghĩ vậy nữa.
Tôi không thể làm bạn với Chako nhưng Chako có lẽ sẽ không biến mất.
Tim tôi đau nhói, nhưng tôi tự nhủ rằng sẽ ổn thôi.
Đêm lễ tình nhân.
Tomotaka-senpai và tôi ở lại phòng Hội học sinh.
Căn phòng ấm áp vì có lò sưởi nhưng có lẽ bên ngoài rất lạnh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn và trăng tròn màu bạc đang tỏa sáng.
“Tomotaka-senpai… Với anh, Chako là gì?”
Đặt tập tài liệu trên tay lên bàn của Tomotaka-senpai, tôi buột miệng nói ra những lời mà tôi đã suy ngẫm bấy lâu.
Một công cụ tiện lợi và dùng một lần?
Hay một người quan trọng mà anh hết sức quý mến và không muốn rời xa?
Khi tôi nhìn chằm chằm vào senpai, vẫn ngồi trên ghế, cử chỉ của anh cho thấy anh đang suy nghĩ.
“Hmm… một vật phẩm ma thuật, anh cho là vậy.”
“Vật phẩm ma thuật?”
Tôi nghiêng đầu trước những lời kỳ lạ mà thậm chí tôi còn không nghĩ tới.
Tomotaka-senpai cười khúc khích đáp lại.
“Em thấy đấy, một Âm Dương Sư Kiệt Xuất có thể tiến gần hơn đến việc trở thành Âm Dương Sư Vô Song khi có Chako ở bên cạnh.”
Tôi cau mày trước những lời đó.
Đây là lần thứ hai tôi nghe những thuật ngữ đó từ Tomotaka-senpai.
『Kiệt Xuất』và『Vô Song』.
Tomotaka-senpai luôn đấu tranh với điều đó.
“Chako là một bóng ma kỳ lạ. nó có thể biến sức mạnh của những bóng ma mà ẻm xóa bỏ thành của riêng mình. Bình thường bóng ma sẽ mất đi bản ngã của mình nhưng Chako có thể vẫn là Chako.”
Senpai lặng lẽ nhìn vào tay mình.
“Chako là thức thần của anh, nên nó càng mạnh thì anh càng mạnh.”
Sức mạnh của Chako sẽ trở thành sức mạnh của Tomotaka-senpai.
Tôi đoán đó là lý do tại sao mà anh nói『Kiệt Xuất』có thể trở thành『Vô Song』.
Tomotaka-senpai, người vẫn đang chăm chú nhìn vào bàn tay phải của mình, ngẩng đầu lên và nhìn tôi.
Anh tiếp tục nói.
“Anh từng nói là bố mẹ không kỳ vọng nhiều vào anh rồi mà.”
“Đúng vậy.”
Chắc hẳn đó là câu chuyện từ ngày Chako và Kousuke đi bơi.
Sau khi tôi gật đầu, mắt Tomotaka-senpai đột nhiên nheo lại.
“Nửa năm sau khi anh sinh ra, em đã chào đời.”
“Đó là….?”
Đột nhiên thay đổi chủ đề, tôi bối rối và nhìn xuống senpai.
Tuy nhiên, Tomotaka-senpai vẫn không để tâm và tiếp tục nói.
“Và con trai cả của gia đình Abe cũng chào đời vào khoảng thời gian đó.”
'Con trai cả của gia tộc Abe', đó có phải là Abe Yoshiharu-kun không?’
『Âm Dương Sư Vô Song』.
"Có phải là Abe Yoshiharu-kun không?" Tôi hỏi. "Đúng vậy," anh trả lời.
“Anh hơn hai người một tuổi, nhớ chứ? Abe, người có thể tiếp tục bảo vệ Yêu Vân Vu Nữ với tư cách là học cùng năm học, so với tôi, người sinh ra sớm và học khác năm học.”
Tomotaka-senpai đột nhiên cười một cách tự chế giễu.
“'Con trai cả của gia tộc Abe là một thiên tài. Một người học nhanh và có thể làm bất cứ điều gì. Cậu ta học cùng năm với Yêu Vân Vu Nữ và luôn có thể tiếp tục bảo vệ người ấy trong tương lai. Và anh đem được đem ra làm phép so sánh với cậu ấy.”
“Nhưng, đó, đó không phải là lỗi của senpai, phải không?”
“Ừm. Tuy nhiên, anh nghĩ rằng có lẽ đó cũng là một loại tài năng. Ngay cả thời điểm sinh ra của anh cũng không được ban phước.”
Có phải đó là sự cam chịu trong mắt Tomotaka-senpai không?
Luôn bị so sánh kể từ khi sinh ra, luôn bị chê bai là bất tài.
Một cuộc sống như vậy sẽ cảm thấy ra sao?
Tôi cau mày nhìn senpai nhưng anh ấy chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ờ thì, anh đã có ý định chấp nhận điều đó. Rằng anh nên làm những gì ít ỏi có thể với sức mạnh của mình… Đó là lúc anh gặp Chako.”
“Khi anh gặp Chako?”
“Aa. Anh đã bị sốc khi gặp Chako. Cảm xúc của Chako rất sâu sắc mặc dù là một bóng ma cực kỳ mạnh mẽ… Hơn nữa, nó cũng là một cô gái tốt như em. Lúc đó anh đã nghĩ À, chính là nó.”
Tomotaka-senpai lại nheo mắt nhìn tôi.
Đôi mắt xanh thẳm ấy khiến tôi như bị thôi miên.
“Anh đã biến Chako thành thức thần của mình và cho nó học cùng lớp với em. Theo cách này, sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi anh học khác năm. Hơn nữa, anh nghĩ en ấy sẽ dễ dàng gần gũi với em hơn nếu hai người cùng giới tính.”
… Tôi không muốn nghe lời Tomotaka-senpai nói.
Tuy nhiên, đôi mắt xanh thẳm của anh ấy không cho tôi đường lui.
“May mắn thay, hầu như không ai biết về sự tồn tại của thức thần Chako nên Phe Bóng Ma cũng sẽ không phát hiện ra. Chako khá nổi bật. Nó không phải đã nhanh chóng trở thành bạn của em sao?”
Vừa rồi, lời nói của Tomotaka-senpai đục khoét trái tim tôi.
Rốt cuộc, Chako là kẻ nói dối.
Có lẽ cậu ấy ở lại với mình vì mệnh lệnh.
Cậu ấy là một thức thần tuyệt vời.
còn tôi kia thì thầm nhẹ nhàng trong lòng tôi.
Tôi lắc đầu, muốn xóa bỏ điều đó.
Sai rồi.
Chako không phải là kẻ nói dối.
Chako thực sự là thức thần của Tomotaka-senpai, đúng.
Có lẽ cậu ấy đã trở thành bạn với tôi vì được lệnh phải làm vậy.
Tuy nhiêm, vào ngày lễ hội văn hóa hôm đó, Chako đã rất buồn.
Cậu ấy tuyệt vọng cầu xin rằng không muốn tôi nhìn thấy.
Cậu ấy cười với khuôn mặt gần như sắp khóc.
Tôi muốn giải thoát Chako.
Đó là những gì tôi có thể làm.
Chako không phải là người ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh.
Nụ cười của mỹ nữ không hợp với Chako, người luôn cười "Hehehe" một cách rạng rỡ.
“Senpai… làm ơn hãy giải thoát cho Chako.”
Những lời thốt ra nhẹ nhàng hơn tôi mong đợi.
Tuy nhiên, nó đủ lớn để đến được Tomotaka-senpai…
Nghe tôi nói, đôi mắt Tomotaka-senpai hiện lên vẻ thích thú.
“Khế ước thức thần là trọn đời. Nó sẽ kéo dài cho đến khi Chako hoặc anh biến mất.”
“… Kể cả khi không thể phá vỡ khế ước, anh có thể chắc chắn rằng mình không can thiệp vào cậu ấy, đúng không, Tomotaka-senpai?”
Khế ước thức thần là trọn đời.
Tôi cảm thấy như mình sắp nhượng bộ trước những lời nặng nề đó, nhưng tôi tuyệt vọng để nghĩ ra để lời.
“Đúng vậy, điều đó có thể. ――Nhưng đối với anh thì chẳng có lợi ích gì.”
Tomotaka-senpai nhìn tôi chằm chú.
Tôi phản chiếu trong đôi mắt xanh thẳm đó.
Tôi không thể trốn thoát.
Đó là những gì tôi nghĩ.
“Có một lợi ích.”
Hít một hơi thật sâu, tôi từ từ thốt lên.
Senpai bị ám ảnh bởi Chako.
Chako là một vật phẩm ma thuật.
Cậu ấy có thể biến Tomotaka-senpai, người chỉ là một Âm Dương Sư Kiệt Xuất, thành một người vô song.
Cậu ấy có thể đồng hành cùng senpai cô đơn.
Cậu ấy là một người bạn đồng hành chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội anh.
Chako là người ban cho Tomotaka-senpai mọi thứ.
Lợi ích mà tôi có thể ban cho Tomotaka-senpai khi anh ấy thả cô ấy ra.
――Tôi chỉ có một mình tôi.
“Em… sẽ thay thế Chako.”
“Em?”
Đôi mắt xanh thẳm nheo lại đầy thích thú .
“Em sẽ trao cho anh Yêu Vân Vu Nữ.”
Có lẽ đây là điều senpai mong muốn.
Tuy nhiên, tôi không thể tìm ra con đường nào khác.
Tomotaka-senpai sẽ có được Yêu Vân Vu Nữ.
Chako sẽ vẫn là một thức thần.
Đây chắc chắn không phải là sự tự do mà Chako khao khát.
Nhưng, Chako, tớ phải làm sao đây?
Tớ không nghĩ ra cách nào khác.
Đêm lễ tình nhân, một mình trong phòng hội học sinh với Tomotaka-senpai.
Tôi từ từ tiến lại gần senpai.
Chako sẽ làm gì khi được tự do?
Cậu ấy sẽ hẹn hò với Kousuke-kun chứ?
Ngực tôi đau nhói khi nghĩ đến điều đó nhưng tôi vờ như không để tâm.
Ngay lúc này, Senpai vẫn ngồi trên ghế. Đặt một tay lên bàn, tôi tiến lại gần mặt anh.
Điều này ổn mà.
Chắc chắn là vậy.
Một chút, chỉ một chút thôi.
Ít hơn lần đó với Kousuke-kun. Tôi tập trung vào một lượng nhỏ sức mạnh và trao một nụ hôn chỉ chạm nhẹ anh ấy.
Khi tôi quay mặt đi, Tomotaka-senpai đặt tay lên miệng, chìm sâu trong suy nghĩ.
“Nó thế nào?”
“Aa. Một sức mạnh đáng kinh ngạc đã đi vào từ nơi em chạm vào.”
“Có thật vậy không?…”
“Vậy ra đây là sức mạnh của『Yêu Vân Vu Nữ』.”
Anh ấy không nổi điên như Kousuke-kun lúc đó.
Cảm ơn trời đất, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đã có thêm một vật phẩm ma thuật nữa.”
Tomotaka-senpai nở một nụ cười rạng rỡ.
Đó là một nụ cười trong sáng như của tuổi trẻ và tôi không nói nên lời trước nụ cười đó.
“Anh sẽ ngừng can thiệp vào Chako nếu em ở lại với anh.”
“Vâng.”
“Cứ thoải mái theo dõi để anh không can thiệp vào Chako nhé.”
Đúng vậy.
Tôi sẽ bảo vệ Chako.
Giống như cách Chako đã bảo vệ tôi.
“Vậy thì chúng ta về nhà nhé?”
“Được.”
Tomotaka-senpai đưa tay ra dọn dẹp đống tài liệu trên bàn.
Đúng lúc đó―.
Cùng với một âm thanh lớn, chao đảo , toàn bộ tòa nhà trường học rung chuyển.
“… Senpai.”
“Đừng lo lắng.”
Senpai nhanh chóng đứng dậy và tiến về phía tôi, đặt tay lên vai tôi.
"Dừng lại!"
Đột nhiên, một giọng nói trẻ con nhưng có phần hung dữ vang lên từ hướng cửa sổ.
Nhìn nhanh về phía cửa sổ nơi giọng nói phát ra, tôi thấy một con sói lớn màu nâu đứng quay lưng về phía chúng tôi như thể nó đang che chở chúng tôi khỏi thứ gì đó.
“Chako!”
“Tomotaka-sama! Ở đó rất nguy hiểm, xin hãy đến nơi nào đó mà ngài có thể dễ dàng trốn thoát!”
Tôi gọi Chako nhưng cậu ấy không phản ứng lại mà lại lao về phía thứ gì đó.
Tomotaka-senpai và tôi vội vã đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Dưới ánh trăng tròn màu bạc.
Một con cáo chín đuôi màu vàng đang trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt sắc bén.
Con sói nâu thực hiện cú đập người về phía con cáo đó.
"Bám chặt vào."
Nói xong, Tomotaka-senpai ôm chặt tôi, mở cửa sổ và nhảy ra ngoài.
“Ơ!!…”
Đây là tầng hai đó!
Tôi ngạc nhiên đến mức ngạt thở, nhưng có vẻ như Tomotaka-senpai đã sử dụng một số bùa chú khi chúng tôi hạ cánh xuống đất mà không hề hấn gì.
Vội vàng tách cơ thể mình khỏi senpai, và nhìn Chako. Ở đó, một con cáo vàng và một con sói nâu đang tấn công lẫn nhau.
“Senpai, đó là…?”
“Aa, vậy là con cáo đã ra ngoài hả.”
Tch , senpai lè lưỡi, đứng trước mặt tôi và bắt đầu tụng một số từ không rõ.
Tôi nhìn những bóng ma đang chiến đấu từ phía sau anh.
Bộ lông vàng đó.
Chín cái đuôi và đôi mắt màu hổ phách.
“Thầy Kyuubi…”
Đúng vậy.
Đó là Kyuubi Teppei-sensei.
『Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian』.
“Nanami, tại sao trò lại chọn Kamo?”
Dù cho con cáo vàng đang chiến đấu chống lại con sói nâu, một giọng nói bình tĩnh vang lên ở đâu đó.
Nó làm ớn lạnh trái tim tôi.
“Ta nghĩ là mình đã cảnh báo trò nhiều lần qua Kousuke. Điều đó, trò không được làm thế.”
Tomotaka-senpai thuộc Phe Âm Dương Sư.
Phe Bóng Ma sẽ không vui nếu tôi chọn anh ấy.
Có phải vì thế mà sensei xuất hiện không?
“Bọn ta cũng không muốn can thiệp vào trò ,nhưng… Chỉ duy có Kamo là không được.”
Con cáo vàng hướng đôi mắt màu hổ phách của nó về phía tôi.
Như để ngắt lời con cáo vàng, con sói nâu nhảy xổ vào thầy ấy.
Chako rất mạnh.
Kể khi đối đầu với Kousuke-kun ở vòng đầu tiên, tôi nghĩ lúc đầu họ ngang tài ngang sức nhưng cậu ấy nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Do đó, bất kể họ gọi sensei là『Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian』bao nhiêu, tôi đã nghĩ họ có thể chiến đấu ít nhiều ngang ngửa.
Tuy nhiên, sức mạnh của Kyuubi-sensei quá mạnh,
Lúc này, Chako thậm chí còn không thể phản kháng.
Ở vòng đầu tiên, con sói nâu có thể phục hồi ngay lập tức bất kể có nhận bao nhiêu đòn tấn công.
Tuy nhiên, đòn tấn công của sensei quá nhanh khiến cậu ấy không thể phục hồi kịp.
Trên hết, sensei cũng cố gắng tấn công Tomotaka-senpai và con sói nâu thực sự đã ngăn chặn những đòn chí mạng.
Cơ thể của con sói nâu trở nên vỡ nát chỉ trong chốc lát.
Chako, Chako sắp bị xử rồi.
Dường như senpai đang cố gắng hỗ trợ Chako bằng cách đọc một câu thần chú nào đó, nhưng con cáo vàng vẫn không dừng lại.
“Chako!”
Tôi gọi con sói nâu, với cơ thể không thể phục hồi kịp thời và thậm chí không thể làm theo ý mình bằng các đòn tấn công.
Sau đó, con cáo vàng vẫn tấn công một cách thờ ơ, đã giảm bớt các đòn tấn công của mình một chút.
“Chako? … Người là, là Tomonaga Chako?”
Con cáo vàng nhìn chằm chằm vào con sói nâu bằng đôi mắt màu hổ phách và gọi tên Chako.
Tuy nhiên, thay vì trả lời, con sói nâu chỉ đơn giản là nhân cơ hội này để cố gắng cắn vào cổ sensei.
BỐP!
Ngay khi tôi nghe thấy tiếng vật gì đó bị đánh, cơ thể của con sói nâu đập xuống sàn. Cùng với tiếng ầm , một đám bụi bay lên.
"Vậy ra ngươi là chó của Kamo hả. Ta hiểu rồi. Đó là lý do ngươi tiếp cận Kousuke."
Một ngọn lửa yếu ớt bùng cháy trong đôi mắt màu hổ phách.
Vẫn nằm trên mặt đất, con sói nâu cố gắng phục hồi một cách tuyệt vọng. Tuy nhiên, cậu ấy trông không hề ổn một chút nào, như thể đã cạn kiệt linh lực.
“Không phải là chó… mà là sói…”
Con sói nâu không cần phải nói, cậu ấy vẫn đáp lại bằng những lời cay độc.
Sau khi nhìn xuống con sói nâu một cách vô cảm, con cáo vàng nói một cách thản nhiên.
“Ta sẽ không xóa sổ ngươi. Ngủ một lúc đi.”
Con cáo vàng vung chân trước.
Tuy nhiên, ngay trước khi chân chạm đất, Tomotaka-senpai đã niệm chú gì đó và chỉ tay phải vào con cáo vàng.
Một vật thể màu đen giống như sợi dây thừng xuất hiện trong không khí và trói chặt con cáo vàng.
“Chạy đi, Chako!”
Tomotaka-senpai hét vào con sói nâu.
Tuy nhiên, con sói nâu dường như không thể di chuyển. Cơ thể cậu ấy chỉ lắc lư nhẹ.
Vô ích.
Phép thuật của senpai không thể duy trì thêm nữa.
Sợi dây trói con cáo vàng có thể đứt bất cứ lúc nào.
Tomotaka-senpai dường như đang tuyệt vọng truyền sức mạnh của mình nhưng con cáo vàng có thể đang phát ra sức mạnh từ chính cơ thể nó.
Không thể tiếp tục được nữa.
Ngay lúc trái tim tôi nhuốm màu tuyệt vọng, một bóng người màu cam hất bay chiếc chân giơ lên đi.
“Kousuke…”
Con cáo vàng tỏ vẻ bực bội.
Con cáo cam đứng trước con sói nâu như thể để che chắn cho nó.
… Là Kousuke-kun.
Kousuke-kun đến để giúp.
"Đó là con chó của Kamo. Tránh ra."
"Câm miệng. Đừng ra lệnh cho tôi."
Con cáo màu cam gầm gừ, để lộ hàm răng hung dữ, và đá mạnh xuống đất.
Sợi dây đen đứt ra và tan biến trong không khí ngay lúc đó.
Tomotaka-senpai sau đó quay về phía Chako và hét lớn.
“Chako! Ta cho phép ngươi!”
Senpai giơ cánh tay phải lên cao.
Khi anh làm vậy, cơ thể của con sói nâu, vẫn bất động trên mặt đất, đột nhiên nhảy lên không trung.
Sau đó, ngay khi tôi nhận ra cậu ấy đang nhảy về phía Tomotaka-senpai, cạp , cậu ấy cắn đứt cánh tay phải của anh.
“Senpai!?
Vội vã chạy đến chỗ senpai đang ngã gục, tôi nhanh chóng dùng tay nâng anh ấy lên.
Mặc dù cánh tay phải đã mất, nhưng máu dường như không chảy ra từ vết thương.
“Anh ổn chứ!? Senpai, Senpai!”
Khi tôi gọi Tomotaka-senpai trong cơn hoảng loạn, senpai nhìn về phía Chako với khuôn mặt méo mó vì đau đớn.
“Anh đã cho nó… mạng sống của mình. Với điều này, Chako sẽ lấy lại sức mạnh của mình.”
“Còn vết thương thì sao?”
“Chako đã cầm máu… rồi. Vậy là ổn rồi.”
"Nhưng cơn đau vẫn không biến mất," Tomotaka-senpai nói trong khi đổ mồ hôi lạnh.
Ngay cả bây giờ, đôi mắt anh vẫn tiếp tục nhìn về phía Chako.
"… Có vẻ sẽ vui lắm đây."
Ngay cả khi khuôn mặt anh méo mó vì đau đớn, Senpai vẫn lẩm bẩm theo một cách cô đơn khó tả.
Đúng là Chako có vẻ đang vui. Cậu ấy lao về phía con cáo vàng trong khi nói với Kousuke-kun: "Tiến lên!" hoặc "Xung phong!"
“Tomonaga, vậy là ngươi đã ăn Kamo?”
“Nn.”
“Một thức thần à… không còn cách nào để cứu ngươi nữa rồi.”
“Im đi, ông anh khốn nạn.”
Như thể để ngắt lời cuộc trò chuyện, con cáo cam chen vào giữa con cáo vàng và con sói nâu rồi đâm sầm vào nhau.
Con cáo vàng nhận đòn tấn công. Voosh , nó di chuyển cơ thể về phía sau.
“Kousuke, cậu cố tình đúng không?”
“Cái đấy có quan trọng không? Chako là Chako.”
Cảm giác như con cáo vàng thở dài thườn thượt.
“Ta mạnh.”
“Tôi thừa biết. Ông vẫn chả thấy đổi tẹo nào sau ngần ấy thời gian nhỉ?”
“Không, không, chúng mình cũng mạnh mà, cậu biết không? Bởi vì Kousuke-chan và tớ tạo thành cặp đôi mạnh nhất!”
“Cái quái gì cơ?”
Kousuke-kun cười một cách bực bội.
Sau đó, coi đó là tín hiệu, ba cơ thể hòa vào nhau.
Tôi tự hỏi đã bao lâu trôi qua?
Cơ thể màu cam, vẫn đang chiến đấu cho đến bây giờ, ngã xuống đất với một tiếng uých .
Và gần như cùng lúc, cơ thể màu vàng cũng ngã xuống đất.
Ngay khi tôi nhận ra con sói nâu hít một hơi thật sâu, cơ thể của nó tan biến trong không khí.
“Yui-chan, Tomotaka-sama…”
Một con sói nâu nhỏ bé bước những bước nhỏ về hướng này.
Dáng đi của nó loạng choạng như thể đã quên cách bước đi.
Chia tay Tomotaka-senpai một lát, tôi vội vã chạy về phía con sói nhỏ.
“Chako, Chako.”
Tôi không muốn.
Tôi không muốn điều này!
Tôi biết.
Rằng không còn nhiều sức mạnh trong cơ thể nhỏ bé này nữa.
Và điều đó có nghĩa là gì.
“Tớ đã làm được rồi… Tớ đã chiến thắng bằng cách nào đó…”
Khi cuối cùng tôi cũng ôm được cơ thể nhỏ bé, Chako nhìn tôi vui vẻ.
“Yui-chan, sau chuyện này, hãy chữa trị cho… Kousuke-chan và sensei…”
Đôi mắt vàng nhìn tôi dịu dàng.
“Tớ muốn trả lại sinh mạng còn lại của Tomotaka-sama trong cơ thể này cho ngài ấy… Nếu là Yui-chan, thì chắc chắn có thể.”
A, cảnh này thật quen thuộc.
Chako sẽ kể cho tôi nghe.
Cách sử dụng sức mạnh của tôi.
“Như vậy, sức mạnh của Yui-chan cũng sẽ giảm đi… Tớ chắc chắn rằng cậu có thể sống cùng Tomotaka-sama.”
Với cơ thể chỉ còn lại chút hơi tàn, Chako phát ra một âm thanh như tiếng cười khúc khích.
“Giờ tớ hiểu rồi, TRUE ENDING của Tomotaka-sama là như thế này, nhỉ…”
Tôi cũng từng đã từng nghe câu này rồi.
'TRUE ENDING'.
Sao cậu lại cười thỏa mãn đến vậy?
Tôi ôm Chako thật chặt.
Khi tôi làm vậy, Tomotaka-senpai lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh tôi.
Mặc dù cơ thể vẫn còn đau, anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Chako bằng tay trái.
Mắt Chako nheo lại vì thoải mái. Sau đó, cậu ấy nhìn senpai với ánh mắt lạ lùng.
“Chako, đừng biến mất.”
Tomotaka-senpai nhìn Chako một cách vô cảm bằng đôi mắt xanh thẳm.
Chako trả lời bằng một âm thanh ám chỉ rằng cậu ấy đang bối rối.
“Xin lỗi, Tomotaka-sama… có vẻ như tôi không thể tuân theo, mệnh lệnh đó.”
“Đó không phải là mệnh lệnh. Đó là một yêu cầu.”
“Không… Hiện tại, tôi thực sự cảm thấy như, tôi có thể, biến mất bất cứ lúc nào.”
Đôi mắt cậu ấy mở to ngạc nhiên trước lời nói của Tomotaka-senpai. Ngay cả khi đó, Chako vẫn đáp lại bằng vẻ mặt bối rối.
Tomotaka-senpai nhìn Chako một cách vô cảm và nói nhẹ nhàng.
“Chako… Ta cho phép ngươi. Ăn ta đi.”
“――!! Đợi đã, đợi đã…! Grrrrr….”
Cơ thể Chako đột nhiên giật nảy lên.
Đôi mắt vàng của cậu ấy mở to và nước dãi chảy ra từ miệng.
Tôi không biết phải làm gì với những thay đổi ở Chako. Tuy nhiên, vì Chako có vẻ đang cố gắng kìm nén bản thân, nên tôi ôm thật chặt cậu ấy trong vòng tay.
“Ngài biết là tôi sẽ nhượng bộ cơn thèm ăn mà…!?”
Chako dường như đang tuyệt vọng kìm nén một điều gì đó. Trong vòng tay tôi, cậu ấy di chuyển bàn chân trước và ấn chúng vào mắt mình.
“Trời ạ, … chuyện gì thế này, cho đến tận phút cuối…?”
Chako nói với giọng trách móc.
Sau đó, khuôn mặt của Tomotaka-senpai trở nên vô cùng buồn bã.
“Chako… Ta không quan tâm. Ăn ta đi. Ta muốn Chako ăn ta và sống sót.”
“… Tôi có thể bị ngộ độc thực phẩm, nên là, không, cảm ơn.”
Chako dụi đầu vào tôi dữ dội.
Thấy hành động như thể đang cố trốn tránh điều gì đó, tôi vuốt lưng cậu ấy thật mạnh.
"Ta không hối hận về những gì mình đã làm. Ta đến đây để xóa bỏ bóng ma, và suy nghĩ theo góc nhìn của một Âm Dương Sư."
Đôi mắt của Tomotaka-senpai không hề do dự trước điều này.
Tuy nhiên, khi đến đây, đôi mắt đó bắt đầu run rẩy.
“Ta xin lỗi.”
Giọng anh khàn khàn.
“Chako. Anh muốn xóa bỏ những điều ta đã làm với em. Anh muốn xóa bỏ mọi thứ anh đã làm với em.”
Cơ thể Chako giật nảy lên khi nghe những lời đó.
Nhìn Tomotaka-senpai, có nỗi đau trong đôi mắt xanh thẳm đó.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Chako và Tomotaka-senpai.
Tuy nhiên, tôi có thể thấy rằng những ký ức đó không hề vui vẻ.
“Những việc Tomotaka-sama đã làm?… Đúng vậy, có rất nhiều.”
Khuôn mặt của Tomotaka-senpai méo mó trước giọng nói yếu ớt của Chako.
Mặc dù Chako dường như vẫn đang kìm nén một cách tuyệt vọng, cậu ấy nói chậm rãi trong nỗi nhớ.
“Ngài đã cho tôi một ngôi nhà… một chiếc giường mềm mại và êm ái, những khoảng thời gian vui vẻ khi xem TV và…”
Cơ thể của Chako bắt đầu biến mất.
Nó dần dần tan vào không khí.
“Thức ăn của con người, tắm rửa và…”
Như thể không còn kìm chế được nữa; cậu ấy nhấc chân trước ra và nhìn tôi bằng đôi mắt vàng của mình.
“Ngài đã cho tôi cơ hội được gặp Yui-chan ở ngôi trường này.”
Tại sao đây lại là những lời cuối cùng của cậu?
Tớ đã bỏ cậu lại phía sau, Chako.
“Yui-chan, mình xin lỗi… xin lỗi. Tớ xin lỗi vì đã không nói với cậu rằng mình là một thức thần. Tớ đã làm cho cậu những cảm xúc khó chịu… Tớ đã cảm thấy rất có lỗi…”
“Tớ cũng xin lỗi. Tớ chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Tớ mừng vì đã gặp được cậu, Chako. Không quan trọng đó có phải là mệnh lệnh hay không.”
Tôi vội vã chất chồng lời nói của mình lên Chako đang biến mất.
Thực lòng mà nói, tôi muốn nói chậm hơn.
Tôi muốn nói thật nhiều lời xin lỗi.
Nhưng không còn thời gian nữa.
Đôi mắt vàng nheo lại vì vui mừng trước lời nói của tôi.
“Ừm, tớ mừng vì được gặp Yui-chan. Tớ thực sự rất vui khi được cùng nhau cười đùa ở trường…”
Chako đang biến mất.
“Nhờ có Tomotaka-sama mà tớ thậm chí còn được đi bơi nữa…”
Đôi mắt vàng ấy cuối cùng hướng về Tomotaka-senpai rồi nhắm lại.
“Cùng với Yui-chan…, tớ thực sự muốn, sống…”
Chưa dứt câu, Chako tan biến vào hư không.
Chỉ để lại một quả cầu năng lượng nhợt nhạt, phát sáng ra ánh sáng mờ.
“Chako, Chako, đừng đi.”
Tomotaka-senpai tuyệt vọng gọi nhưng Chako không còn ở đó nữa.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi, tôi nhìn Tomotaka-senpai.
“Senpai, đây là lần thứ hai Chako biến mất.”
“… Ý em là gì?”
“Em đã quay ngược thời gian.”
Tôi đã hiểu mối quan hệ giữa Chako và Tomotaka-senpai.
Mối quan hệ giữa một Âm Dương Sư và một Thức Thần.
Tuy nhiên, đó không phải là tất cả. Giữa hai người họ còn hơn thế nữa.
Chako không ăn Tomotaka-senpai.
Chako có lẽ sẽ không biến mất nếu cậu ấy làm vậy.
Tuy nhiên, Chako không muốn xóa bỏ Tomotaka-senpai.
“Em vẫn đang trên cuộc hành trình của mình.”
Đúng vậy.
Con đường tôi đi hãy còn dài.
Vẫn còn rất nhiều điều tôi chưa hiểu.
“Em sẽ đưa Chako trở về.”
Một tương lai mà tôi có thể mỉm cười với Chako.
Một tương lai mà Chako có thể được tự do.
Lần này tôi đã thất bại.
Chako đã biến mất,
Tôi chưa thể giải thoát Chako hởi vai trò là một thức thần.
Chúng ta hãy làm lại lần nữa.
Sẽ có một con đường ở đâu đó.
Không lắng nghe hồi âm từ senpai, tôi tập trung vào nội tâm của mình.
Tôi có thể làm được.
Nếu là tôi thì tôi có thể.
Trở về buổi sáng hôm đó.
Một lần nữa.
————————-
Đã đạt được『Âm Dương Sư Kiệt Xuất』Kamo Tomotaka True End.
Lộ trình 『Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian』đã được mở khóa.