Rốt cuộc thì Ekdoic và Ulffe cũng thành công tìm ra được câu trả lời nên chúng tôi sẽ bắt đầu hành động nhằm giải quyết triệt để… Song, chúng tôi cần phải chuẩn bị trước vài thứ nữa.
Ngay lúc này, Ekdoic cũng đang bay quanh khắp nơi để tiến hành chuẩn bị.
Tôi thì có chút rảnh trong lúc ấy nên đang dẫn Illias và Ulffe tham quan thành phố Quama.
Đây cũng là dịp tốt vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi chưa thể nhìn ngắm kỹ càng khung cảnh nơi đây.
So với Turize thì người mang phong cách mạo hiểm giả ở đây nhiều hơn, nhất là tỉ lệ Á nhân lại càng nhiều hơn nữa.
Nhìn vào điểm khác biệt này, tôi phần nào cũng cảm nhận được lý do Marito gọi Turize là đất nước cổ hủ.
Vì bang hội không có sức ảnh hưởng tại Turize nên cũng không có chỗ làm việc dễ dàng tiếp nhận Á nhân như Liod.
Xét đến việc ấy, kể cả các Á nhân trực thuộc Shenite, bang hội duy nhất cắm rễ tại Turize, cũng sẽ không muốn đến gần nơi đó.
Ngoài ra vẫn còn lý do khác mà họ né tránh Turize, đó chính là sự tồn tại của Ma Giới kề cận.
Tôi nghe bảo rằng tuy Á nhân thiện chiến với con người, nhưng lại rất nhát gan khi đối đầu với Ma Vương.
Và Ma Giới Methys cùng Ma Giới Turize có độ nguy hiểm cao trong số đó có lẽ là nơi mà các Á nhân pha lẫn dòng máu của thú muốn tránh né.
“Cơ mà Quama nhiều Á nhân thật đấy, nếu Turize cũng sớm trở thành quốc gia thân thiện với Á nhân thì tốt rồi.”
“Về khoản này thì Marito và tộc Hắc Lang sẽ là một cơ hội tốt.”
“Cũng phải, nhất định bệ hạ sẽ hoàn thành thật tốt chuyện này.”
Và chúng tôi đặt chân đến nơi nổi bật nhất, quảng trường mà [Tiêu Chí Anh Hùng] toạ lạc.
Tại trung tâm quảng trường giản dị là một tấm bia đá lớn đứng sừng sững.
Những văn tự dài dòng được khắc trên bia đá kể về chuyện Yugura Nariya đến vùng đất này, dùng tốc độ khủng khiếp xâm nhập Ma Giới và tiêu diệt Thương.
“Chạm vào cái này là sẽ nhìn thấy ký ức của Yugura Nariya ư?”
Tôi chạm vào nhưng chẳng có gì biến chuyển.
“Chắc là phải chạm vào bằng ma lực rồi.”
“Nhưng tôi đâu có ma lực.”
“Đúng rồi nhỉ, vậy thì anh cứ đặt tay trên đó đi.”
Illias chồng tay lên bàn tay đang đặt trên bia đá của tôi.
Vào khoảnh khắc cảm nhận được chút nhiệt lượng truyền qua thì thị giác của tôi đã chuyển từ quảng trường sang một hoang nguyên.
Xung quanh là vô số Undead, thậm chí còn có cả chủng loại được vũ trang.
“_____”
Tôi định khẽ thốt lên nhưng chẳng nghe thấy giọng nói nào.
Không, tôi vẫn có thể nói, chỉ là âm thanh lại không thể phát ra.
Ulffe đáng lẽ ở bên cạnh lại không có, Illias thì vẫn bình thường.
Là do phản ứng bởi cùng một ma lực sao… Nơi này gần giống như thế giới giả tưởng của Kim... không, là kém hơn một chút.
Bản thân vẫn có thể cử động. Nhưng nếu di chuyển bậy bạ thì có khả năng đụng trúng Ulffe mà mình đang không thấy mất.
“Được rồi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Khi quay lại thì ở đó có một người đàn ông đang đứng.
Mái tóc khá dài cùng đôi mắt đen, khuôn mặt điển trai điềm đạm và đường nét rất giống đàn ông Nhật Bản.
Tuổi tác khoảng chừng 25, trang phục là bộ áo choàng rộng rãi với màu trắng làm chủ đạo.
Kẻ này chính là Yugura Nariya, là người từng được dịch chuyển từ Trái Đất giống như [tôi].
Dù được gọi là anh hùng, nhưng trang bị của gã lại trông giống như pháp sư… À vẫn còn kiếm nữa.
Hẳn Yugura Nariya lúc này đã trở thành Bạch Ma Vương nên mới lấy tông màu trắng như vậy.
“Yugura, chuẩn bị xong rồi đấy.”
Một giọng nói quen thuộc vang bên tai, là của gã Vô Sắc.
Nhưng nhìn ngó xung quanh lại chẳng thể thấy bóng dáng của gã, đúng là hắn vốn đã luôn che giấu bản thân rồi.
Ngay lúc tôi quay đầu lại thì Yugura Nariya đã bay đến trước mặt.
Và rồi cứ thế mà bay xuyên cơ thể tôi.
Khi vội vàng nhìn qua thì quân đoàn Undead phía trước đã bắt đầu bị đánh bay tán loạn lên không trung.
Trước khi xác Undead rơi xuống mặt đất, chúng đã bị phân giải thành bột phấn và hoá thành bụi.
Bản thân chăm chú nhìn khung cảnh ấy, và đến khi nhận ra thì vô số Undead xung quanh đã chẳng còn lại một mống.
Có vẻ như nó gần giống như đòn quét ngang tạo ra sóng xung kích phạm vi rộng mà Illias từng sử dụng, nhưng tôi không hề trông thấy một động tác tụ lực nào.
Tuy quên đeo mắt kính siêu nhân, nhưng e rằng có đeo vào thì kết quả cũng giống thế mà thôi.
Rõ ràng Yugura Nariya sở hữu sức mạnh vượt trội hơn cả đám người siêu nhân tại thế giới này.
“________”
Yugura Nariya đã nói gì đó vào thời điểm cuối cùng.
Trong một chốc, tôi đã hoang mang không rõ hắn nói gì, nhưng đó chính là ngôn ngữ mà tôi vô cùng quen thuộc, tiếng Nhật Bản.
Lúc tôi cố lý giải ý nghĩa thì khung cảnh đã quay trở về quảng trường.
“…Cô thấy chưa?”
“___Ừ, một sức mạnh thật đáng kinh ngạc.”
Vẻ mặt của Illias đang diễn tả việc cô ấy vừa chứng kiến một khung cảnh vượt qua sức tưởng tượng của mình.
Dường như sức mạnh của Yugura Nariya nằm ở tầng thứ khiến cả Illias lúc này cũng phải kinh thán.
“Mạnh đến mức Illias cũng nghĩ thế sao?”
“Về năng lực thân thể thì có lẽ chúng tôi còn tương đương, nhưng cách điều khiển và lượng ma lực trong cơ thể của người đó quá đỗi dị thường. Cường Hoá Ma Lực, làn sóng xung kích phạm vi rộng, cấu trúc ma pháp Thanh Tẩy, tất cả chúng đều được thực hiện trong một hơi thở.”
“Tôi hiểu hắn ta rất tuyệt nhưng mà vẫn chẳng rõ lắm.”
“Có lẽ anh sẽ dễ hiểu hơn nếu mô tả rằng hắn sở hữu năng lực thân thể và lượng ma lực của Ulffe, tốc độ cấu trúc ma pháp của Lacra và kỹ thuật cấu trúc nhiều chủng loại của Ekdoic.”
“Ra là vậy, quả nhiên là quái vật.”
“Tôi còn trông thấy người đó vẫn còn rất thư thả. Nhất định cuộc chiến vừa nãy vẫn còn chưa phải dốc toàn bộ sức lực.”
Cùng là người Trái Đất mà ăn gian thế nhỉ.
Nếu có thể chiến đấu được như thế thì [tôi] lúc này sẽ ra sao đây ta.
“Shishou! Yugura mạnh thật nhỉ!”
Ulffe hình như cũng đã thử nghiệm [Tiêu Chí Anh Hùng] và hưng phấn vì nhìn thấy khung cảnh ấy.
Trái tim của phần lớn con người hẳn là sẽ vỡ vụn sau khi nhìn thấy cách biệt sức mạnh đó, nhưng quả nhiên là Ulffe, em ấy lại còn máu lửa hơn nữa.
“Đúng là mạnh thật… nhưng có gì đó rất là khác biệt trong chủng loại ấy.”
“Chủng loại ư?”
“Ừ, thứ đó khác với sức mạnh được gầy dựng theo lối thông thường. Sức mạnh ấy mang tính đột phá như nắm được phương pháp cách tân vậy.”
“Anh cũng hiểu chuyện đó sao?”
“Chúng tôi đều là người sống cùng hành tinh mà, về giới hạn cơ thể thì tôi hiểu rất rõ.”
Với tư cách đã từng quan sát những người như vận động viên, võ sĩ và quân nhân, dáng vẻ của Yugura Nariya hoàn toàn khác với kiểu người luôn rèn luyện thân thể.
Nếu là con người của hơn 100 năm trước thì chính là vào khoảng thế chiến thứ nhất. Có lẽ hắn từng có kinh nghiệm tòng quân, nhưng tôi không trông thấy ấn tượng gì về quân nhân chính quy từ hắn.
Một con người như thế mà có thể chuyển động như vừa nãy thì chắc chắn sẽ lưu lại danh tiếng trong lịch sử, ngang bằng với cả người xạ thủ trong truyền thuyết kia.
Nếu trở thành Ma Tộc hay Ma Vương thì tôi có thể chạm đến lĩnh vực ấy không? À mà tôi không muốn làm vậy đâu.
Nếu bỗng dưng sở hữu sức mạnh đấy thì thú vui cuộc đời không chỉ là bớt đi một nửa đâu.
Tôi thích tận hưởng độ khó phù hợp khi chơi game chứ không phải kiểu người cắm đầu cày cuốc.
Với lại tôi cũng hay chơi kiểu hạn chế tài nguyên nữa, cơ mà tình huống hiện tại cũng chẳng khác gì cả.
“Nếu lấy tiêu chuẩn từ anh rồi đạt được sức mạnh đó từ khi đến thế giới này thì quả nhiên là vậy. Tiện thể thì lúc cuối cùng người đó có lẩm bẩm gì đó, không lẽ đấy là ngôn ngữ từ hành tinh của anh ư?”
“Ừ, nó là tiếng Nhật. Có vẻ như ngoài mạo hiểm giả, Yugura Nariya còn để lại thông điệp cho đồng hương khi đến thế giới này nữa.”
“Kẻ đó nói gì vậy?”
“[Sức mạnh lớn hơn nữa sẽ phải vứt bỏ cả cách sống của bản thân, nếu muốn sống tại thế giới nơi đây thì hãy vừa lòng với sức mạnh lúc này].”
“Nghĩa là sao?”
“Đường cùng của kẻ đạt được sức mạnh không ai có thể so sánh chính là cô độc. Yugura Nariya đang cảnh báo rằng phải biết chừng mực thôi.”
Yugura Nariya sẽ chạm tay vào lĩnh vực xa hơn nữa.
Từ lời “bị thần giết chết”do Vô Sắc Ma Vương từng nói thì chắc chắn là vậy rồi.
Đúng là tôi không muốn dính líu gì đến kẻ như thế cả. Tôi không mong chờ cuộc đời sẽ lưu lại tên mình trong thần thoại đâu.
“Ra là vậy ư… Thật khó có thể tưởng tượng khung cảnh như thế.”
“Nói chung thì hắn đã cho tôi thấy một ví dụ thất bại vô cùng quý trọng, coi như là đáng công đến đây. Giờ thì thong thả hội hợp với Lacra và Mix thôi.”
“Ừ, được thôi.”
Nên đi ăn trưa trước hay đi tìm bọn họ trước nhỉ? Illias và Ulffe thì không rành về quán xá tại đây lắm, chắc nhờ Mix là tốt nhất.
“Tôi chỉ hỏi thử thôi, hai người có biết rõ quán xá quanh đây không?”
Cả hai đều lắc đầu. Quả nhiên là phải trông cậy vào Mix rồi.
Thật ra nếu nhờ vả Mix hoài thì tông giọng của cô ấy lại trở nên cao vút nên tôi cũng muốn hạn chế, nhưng đúng là vẫn không thể vứt bỏ mị lực của một Mix vô cùng an tâm và đáng tin cậy.
“A ưm, có thể cho tôi xin phép một chút không?”
Khi chúng tôi định rời khỏi quảng trường thì có một giọng nữ gọi giật lại.
Đó là người phụ nữ ngồi một mình khi chúng tôi bước đến quảng trường, trang phục của cô ấy là bộ đồ Giám Mục của Yugura giáo giống như Lacra.
Tuổi tác thì cỡ như Lacra, nhìn từ nét mặt thì đây là loại người sở hữu tinh thần hăng hái.
“Không biết cô có chuyện gì không?”
“Nếu mọi người đang tìm nơi ăn uống thì tôi có biết đến một chỗ, liệu tôi có thể xin phép giới thiệu mọi người không?”
“Thật là một lời mời đáng mừng, anh nghĩ sao?”
Hừm, đúng lúc buồn ngủ gặp chiếu manh, nhưng mà…
“Thế thì tốt quá, chúng tôi có thể nhờ cô không?”
“Ưm. A, thật xin lỗi, tên của tôi là Macetta Noites.”
-------------------------------------------------------------------
Tôi đã toàn bại trước Lacra.
Sau khi khiến tôi nằm bò trên mặt đất, Lacra vừa ngáp vừa tỏ vẻ chán chường, cũng chẳng thèm nhìn đến tôi.
Cách biệt giữa chúng tôi lớn đến vậy sao? Mà đúng là vậy rồi.
Chém đứt kết giới bằng ma pháp là kỹ thuật mà kể cả các Đại Giám Mục cũng không thể thực hiện một cách dễ dàng.
Ấy vậy mà mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc. Tôi chẳng thể cảm nhận được gì trước khác biệt áp đảo về sức mạnh.
Song, ngoài khả năng chiến đấu thì cô ta đều vô dụng.
Những thất bại chồng chất kia không phải diễn xuất, cô ta không thể nào lại đi diễn xuất để gây hại cho Đại Thánh Đường cả.
“Thật sự… quá thảm hại…!”
Tôi cắn chặt môi, một chút vị máu ngập tràn trong miệng.
Tôi đã hoàn toàn thất bại, nhưng tôi không muốn thừa nhận mình kém cỏi hơn Lacra.
Sự tự phụ rằng mình vẫn còn thắng cô ta ở nhiều mặt cứ liên tục khiến bản thân nhục nhã.
Đãi ngộ đối với tôi tại Morgana vẫn không hề thay đổi, nhất định Lytial-sama đã nhìn thấu việc tôi thua cuộc ngay từ đầu.
Bởi vì bị giam cầm trong tư thù nên tôi đã không thể nhận ra khác biệt sức mạnh mà thua trận, thế thì họ vẫn có thể giáng cấp tôi xuống để bản thân có thể tự phản tỉnh.
Nhưng mọi chuyện vẫn tiếp tục như cũ, tức là họ hiểu rõ rằng Lacra thuộc tầng thứ còn cao hơn nữa.
Lacra đang đứng ở phía trước vị trí mà tôi mãi mới có thể chạm đến.
Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng cay đắng.
Nhưng tôi không có cách nào để khiến Lacra ưu phiền cả.
Có lẽ tôi cần phải không từ thủ đoạn, nhưng bên cạnh cô ta còn có một Mix Turize nữa.
Không ai thuộc đẳng cấp 2 mà không biết đến thực lực của người phụ nữ đó. Cho dù có sai lầm cũng không được phép đối địch với kẻ như vậy.
Tôi buộc phải suy nghĩ làm thể nào để có thể tấn công vào đối phương.
Vì vậy, tôi cần tìm hiểu rõ con người của Lacra.
Làm thế nào để nắm giữ thông tin đây, tôi phải tránh né việc bị đối phương cảnh giác.
Khi tôi đứng dậy định rời khỏi quảng trường thì có một nhóm ba người nam nữ lọt vào tầm mắt.
Việc họ đến bên cạnh Tiêu Chí Anh Hùng chứng tỏ họ là người lữ hành hoặc mạo hiểm giả vừa đến Quama… Người đàn ông trông vô cùng yếu ớt, nhưng hai người kia lại sở hữu sức mạnh khá lớn.
Người hiệp sĩ hệt như không chút sơ hở, cả ma lực cũng được tẩy luyện đến mức vô thức bao trùm cơ thể.
Bên phía Á nhân thì… Cái gì đây? Tôi chỉ biết đến một người sở hữu lượng ma lực sâu không thấy đáy như thế này, đó chính là Yugura-sama mà bản thân từng nhìn thấy trong Tiêu Chí Anh Hùng.
Tôi chưa từng thấy những khuôn mặt này tại Quama, nhất định họ là những người vô cùng mạnh đến từ quốc gia khác.
“Ra là vậy sao… Thật khó có thể tưởng tượng khung cảnh như thế.”
“Nói chung thì hắn đã cho tôi thấy một ví dụ thất bại vô cùng quý trọng. Cũng đáng công đến đây. Giờ thì thong thả hội hợp với Lacra và Mix thôi.”
Họ vừa nói gì cơ? Lacra và Mix?
Ba người này là người quen của họ ư?
Có lẽ đây chính là vận may của tôi, cơ hội ngàn năm có một để nắm giữ thông tin của Lacra.
Tôi cất tiếng gọi ba người đó và mời họ đến quán ăn quen thuộc của mình.
Trong quán ăn có hai vị trí trống dành cho hai người, vậy nên người đàn ông giống như đứng đầu trong nhóm ngồi xuống cùng tôi.
Người hiệp sĩ thì ngồi ở ghế sau, nhưng cô ấy vẫn luôn hướng sự chú ý đến xung quanh kể cả trong tình huống này.
Giả như tôi có định ra tay với người đàn ông này thì nhất định cô ấy cũng sẽ rút kiếm xen vào trước cả khi tôi thành công chạm đến.
Dĩ nhiên là tôi không thể nào đi gây tổn thương đến một người không quen biết, đó chỉ là giả như thôi.
Người đàn ông hoàn thành bữa ăn vô cùng đúng phép tắc lễ nghĩa.
Cách nói chuyện cũng rất ôn hoà và tinh tế, thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu đây có thật sự là người quen của Lacra hay không.
“Ai da, thức ăn ngon thật đấy. Macetta-san, thật lòng cảm ơn cô.”
“Đây là quán ăn mà tôi thường hay lui tới, nếu anh có thể thích nó thì tốt quá rồi.”
“Ra là vậy. Thật vui sướng khi thứ mình công nhận cũng được người khác công nhận nhỉ. Không biết tôi phải đáp lễ cô như thế nào đây____”
“Tôi là người định cư lâu dài tại thành đô Quama, nếu có thể trò chuyện một chút mỗi khi có cơ hội như thế này thì tôi đã mãn nguyện rồi.”
Cảm giác của anh ta đối với tôi cũng không hề tệ, nhưng phải làm sao để hỏi chuyện đây?
Nếu đặt câu hỏi quá đột ngột thì sẽ bị anh ta nghi ngờ và tức giận.
Lacra là giáo sĩ giống như mình, vậy nếu dẫn dụ đến chuyện để anh ấy tự nói rằng bên mình có một giáo sĩ giống vậy thì có lẽ sẽ bám theo chủ đề này được.
Không tệ lắm, cứ đi theo phương pháp này vậy.
Khi tôi hạ quyết định và chuẩn bị bắt chuyện thì bỗng cảm nhận được chút khác lạ trong mắt anh ta.
Có gì đó không đúng. Bản thân hoàn toàn không cảm nhận chút thay đổi ma lực nào, nhưng bản năng của tôi vẫn đang báo động.
“Là chuyện về Lacra nhỉ?”
“…Ể?”
“Mặc trang phục giống nhau thì chỉ cần suy nghĩ một chút là được thôi.”
…Đúng rồi, đúng là như vậy.
Tôi và Lacra cùng mặc trang phục Giám Mục của Yugura giáo.
Nếu là người quen của Lacra thì cũng không lạ nếu anh ta quan sát được quan hệ giữa tôi và Lacra.
Tôi cần phải bình tĩnh. Nếu anh ta tự mình nhắc đến chủ đề này thì là một cơ hội quá tốt rồi.
“A, ừ. Tôi là người cùng khoá với Lacra, vì lúc nãy anh đã nhắc đến tên Lacra nên tôi mới hoài niệm mà gọi___”
“Và cô muốn biết điểm yếu của Lacra ư?”
“…Hả!? Anh nói___”
“Khi nhắc đến tên Lacra, nhìn vào đôi mắt cùng cách cô cứng người lên thì tôi có thể lý giải đại khái quan hệ của hai người. Cô hẳn là người không tiếc nỗ lực trong việc học tập, một người như vậy mà nhìn vào Lacra thì phần nhiều sẽ cảm thấy không thể tha thứ cô ta. Nếu Macetta-san là người cùng khoá với Lacra thì có lẽ sẽ rực cháy lòng ghen ghét và kháng cự đối với chuyện Lacra trở thành Giám Mục trước mình.”
Người này… là thứ gì?
Anh ta biết về tôi sao?
Không, người này chẳng hề nói dối gì cả.
“Cô cố tình muốn tìm kiếm thông tin lúc này là vì vừa có cơ hội tiếp xúc Lacra gần đây phải không? Vậy thì Macetta-san chính là thành viên thuộc bang hội Morgana nhỉ, và chắc là đẳng cấp 2 nữa. Địa vị mình đã gầy dựng tại chân trời mới lại bị Lacra giẫm đạp nên thù mới hận cũ nổi lên… Chắc là như vậy rồi.”
“…Anh đã nghe Lacra kể lại sao?”
“Không hề, tôi từng nghe chuyện Lacra gia nhập Morgana với đẳng cấp 2, nhưng ngoài ra thì chẳng ai nói gì cả. Họ chưa từng kể cho tôi về Macetta-san.”
Đây không phải nói dối, người này chỉ vừa mới lý giải tôi mà thôi.
Không chỉ thế, chính vì biết rõ Lacra là ai nên anh ta mới có thể so sánh với tôi và suy đoán ra những chuyện này.
“Hình như là có cuộc kiểm tra lúc gia nhập Morgana nhỉ? Vậy đối thủ trong cuộc thực chiến của Lacra chính là Macetta-san sao?... Có vẻ là thế rồi.”
“Anh rốt cuộc là…”
“Đừng để ý mấy chuyện vặt vãnh, cô không cần phải cảnh giác như thế đâu. [Tôi] hiểu được ý đồ của Macetta-san chứ không định làm gì cả. Nhưng đó chỉ là trong trường hợp cô không làm gì chuyện gì thôi.”
“…Là vậy sao.”
Tôi đã sai lầm, người này không phải kẻ bản thân có thể đối đầu.
Không phải là về kỹ thuật chiến đấu, mà chỉ đơn thuần là bản thân tôi đã bị anh ta nhìn thấu.
Anh ta thật sự có thể nhìn thấu nhiều chuyện như vậy chỉ bằng một chút gợi ý từ người lần đầu gặp mặt sao?
Không, cho dù có trí tuệ như vậy thì anh ta cũng không thể nào lại nhìn thấu cả tâm tình của tôi đến thế.
Tôi nên ngoan ngoãn rút lui tại đây. Đối đầu với người này sẽ không giúp bản thân đạt được lợi lộc gì.
Song, dường như nhìn thấu ý định rút lui của tôi nên anh ta lại tiếp tục câu chuyện.
“Sẵn dịp rồi thì chúng ta hãy trò chuyện một chút nào. Khúc mắc trong lòng cô chỉ đơn giản là do cô tự ý đối địch với Lacra. Cô tự ý xem Lacra là người có tư cách thấp hơn mình, bị chính người đó tạo ra cách biệt và nếm trải nhục nhã. Và hẳn là việc thua trận trong cuộc quyết đấu gần đây lại càng khiến cô cay đắng hơn nữa.”
“Tự ý… sao…”
“Lacra có khuyết điểm trí mạng trong công việc bình thường. Chính vì vậy, cảm giác ưu việt sẽ xâm chiếm bản thân khi cô nhìn vào Lacra, nhưng đó lại là sai lầm mà cô phạm phải. Cô chịu thua trước cảm giác ưu việt đó nên chẳng thèm nói chuyện lẫn nhìn đến Lacra. Nếu có thể trò chuyện thì hẳn cô sẽ biết được Lacra là một con người mà đến cả con tim cũng rất vụng về. Nếu có thể nhìn vào thì cô sẽ có thể lý giải được sức mạnh ấy của Lacra.”
Ký ức trong quá khứ hiện về trong đầu.
Bản thân gần như chẳng có ký ức đã trò chuyện hay từng nhìn vào Lacra.
Tôi đã làm gì kể từ khi nhìn thấy cô ta vào lần gặp đầu tiên, rồi trông thấy những thất bại liên tiếp sau đó?
Tôi xem Lacra như một người vô hình.
“Sở đoản cũng sẽ trở thành sở trường. Cô đã nỗ lực hơn người khác ở rất nhiều việc, nhưng Lacra quá vụng về nên chỉ có thể đặt nỗ lực lên một việc. Trong khi cô nỗ lực cân bằng mọi thứ thì Lacra chỉ nỗ lực tập trung vào một chuyện. Song, nếu đổi cách nhìn thì Lacra đã dồn toàn bộ nỗ lực vào một điểm. Đó là lĩnh vực mà cô không thể chạm đến, chuyện cô bại trận trước Lacra là kết quả hoàn toàn xứng đáng. Đã vậy mà cô còn căm hận Lacra thì chẳng phải đó là do sự tuỳ tiện của cô sao?
Cảm giác khó chịu ghét bỏ bản thân dần tràn ra từ sâu trong lòng.
Tôi đã muốn chọn cách sống đúng đắn như một Giám Mục, như một con người.
Nhưng đúng như anh ấy nói, tôi đã xem thường Lacra.
Và bản thân bị Lacra vượt mặt, toàn bại trước Lacra, rồi tự mình phẫn uất.
Tôi chẳng thể phản biện chút gì trước lời nói của anh ta.
“Tôi… tôi…”
“Nhưng Macetta-san cũng là một người rất tuyệt vời.”
“….Hở?”
“Dĩ nhiên là nếu chỉ nhìn vào hành động đối với Lacra thì tôi không thể nói rằng cô là người tốt. Nhưng những chuyện khác thì sao? Cô có phải loại người cảm thấy xấu hổ về tất cả những gì mình đã làm được không?”
“Không có ____”
“Trong tình trạng không lý giải Lacra mà nhìn vào thì cô ta sẽ chỉ là một con người luộm thuộm. Chấp nhận bản thân thất bại trước một kẻ như vậy tương đương với việc giá trị và ý nghĩa nỗ lực từ trước đến nay đều bị phủ nhận. Lý do cô mang địch ý đối với Lacra là vì sự căm phẫn khi những nỗ lực của chính mình… không, là cả nỗ lực của những người khác bị đối xử một cách bất công. Cô là một người thuần tuý và vô cùng thẳng thắn, cô không cần phải xấu hổ vì điều đó.”
“.….”
“Chỉ là ánh mắt của cô ngày xưa quá hạn hẹp. Chính vì nguyên nhân đó nên kể cả hiện tại, cô vẫn bị giam cầm bởi những chuyện xảy ra trong tầm mắt hạn hẹp của mình. Cô hãy thở ra một chút và trở nên bình tĩnh xem. Là một Giám Mục, là một mạo hiểm giả, cô cho rằng mình có thật sự thua kém Lacra không?”
Lacra đã trở thành Giám Mục trước tôi.
Cô ta đã trở thành mạo hiểm giả đẳng cấp 2 dễ dàng hơn tôi.
Song, đó là vì năng lực chiến đấu của cô ta quá vượt trội, chỉ là một trường hợp vô cùng đặc biệt.
Về công việc của Giám Mục thì tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt hơn.
Và bản thân cũng là một mạo hiểm giả giàu kinh nghiệm hơn.
“Một người thắng Lacra ở hầu hết phương diện như cô không cần phải cố chấp vào một điểm thất bại vô cùng nhỏ nhoi. Nhưng nếu Macetta-san là một kẻ cuồng chiến dâng cả cuộc đời cho chiến đấu thì lại khác rồi.”
“Tôi… tôi không phải kiểu người làm loạn như vậy đâu…”
“Đúng vậy. Tôi cho rằng cô chỉ là có hơi suy đoán vội vàng chứ vẫn là một con người tuyệt vời và đầy mị lực đó.”
Anh ta dùng hai tay bao trùm lấy tay tôi.
Đôi mắt ấy đã không còn cảm giác đáng sợ kỳ lạ lúc nãy, mà nó đang là đôi mắt của một thanh niên điềm đạm.
“Macetta-san, cô sở hữu nhiều sở trường và cũng biết được khuyết điểm của mình. Cô có thể nỗ lực cũng có thể tự phản tỉnh. Thay vì đứng chững lại tại đây thì cô nên tiến về phía trước. Nhất định trong tương lai của cô sẽ xuất hiện chuyện chỉ có cô mới có thể hoàn thành, và người như cô nhất định sẽ có thể hoàn thành được nó.”
Đối với người mang địch ý với đồng bọn của mình, anh ấy lại khuyên bảo, không phủ nhận mà thừa nhận tôi.
Sau lúc đó thì tôi không còn nhớ rõ lắm, đến khi sực tỉnh thì tôi đã chia tay bọn họ và bước trên đường về.
Điều duy nhất tôi có thể nói chính là ghen tị cùng ghét bỏ đối với Lacra trong lòng đang dần héo mòn và khô cạn.
Tôi không còn cố chấp với Lacra nữa, nhưng vào lần tới, tôi muốn lý giải Lacra theo một ý nghĩa khác.
Mình cần phải tin tưởng vào lời của người ấy, của một người…
“….Ủa, hình như mình chưa nghe tên của người đó nữa?”
Ngay lúc này, Ekdoic cũng đang bay quanh khắp nơi để tiến hành chuẩn bị.
Tôi thì có chút rảnh trong lúc ấy nên đang dẫn Illias và Ulffe tham quan thành phố Quama.
Đây cũng là dịp tốt vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi chưa thể nhìn ngắm kỹ càng khung cảnh nơi đây.
So với Turize thì người mang phong cách mạo hiểm giả ở đây nhiều hơn, nhất là tỉ lệ Á nhân lại càng nhiều hơn nữa.
Nhìn vào điểm khác biệt này, tôi phần nào cũng cảm nhận được lý do Marito gọi Turize là đất nước cổ hủ.
Vì bang hội không có sức ảnh hưởng tại Turize nên cũng không có chỗ làm việc dễ dàng tiếp nhận Á nhân như Liod.
Xét đến việc ấy, kể cả các Á nhân trực thuộc Shenite, bang hội duy nhất cắm rễ tại Turize, cũng sẽ không muốn đến gần nơi đó.
Ngoài ra vẫn còn lý do khác mà họ né tránh Turize, đó chính là sự tồn tại của Ma Giới kề cận.
Tôi nghe bảo rằng tuy Á nhân thiện chiến với con người, nhưng lại rất nhát gan khi đối đầu với Ma Vương.
Và Ma Giới Methys cùng Ma Giới Turize có độ nguy hiểm cao trong số đó có lẽ là nơi mà các Á nhân pha lẫn dòng máu của thú muốn tránh né.
“Cơ mà Quama nhiều Á nhân thật đấy, nếu Turize cũng sớm trở thành quốc gia thân thiện với Á nhân thì tốt rồi.”
“Về khoản này thì Marito và tộc Hắc Lang sẽ là một cơ hội tốt.”
“Cũng phải, nhất định bệ hạ sẽ hoàn thành thật tốt chuyện này.”
Và chúng tôi đặt chân đến nơi nổi bật nhất, quảng trường mà [Tiêu Chí Anh Hùng] toạ lạc.
Tại trung tâm quảng trường giản dị là một tấm bia đá lớn đứng sừng sững.
Những văn tự dài dòng được khắc trên bia đá kể về chuyện Yugura Nariya đến vùng đất này, dùng tốc độ khủng khiếp xâm nhập Ma Giới và tiêu diệt Thương.
“Chạm vào cái này là sẽ nhìn thấy ký ức của Yugura Nariya ư?”
Tôi chạm vào nhưng chẳng có gì biến chuyển.
“Chắc là phải chạm vào bằng ma lực rồi.”
“Nhưng tôi đâu có ma lực.”
“Đúng rồi nhỉ, vậy thì anh cứ đặt tay trên đó đi.”
Illias chồng tay lên bàn tay đang đặt trên bia đá của tôi.
Vào khoảnh khắc cảm nhận được chút nhiệt lượng truyền qua thì thị giác của tôi đã chuyển từ quảng trường sang một hoang nguyên.
Xung quanh là vô số Undead, thậm chí còn có cả chủng loại được vũ trang.
“_____”
Tôi định khẽ thốt lên nhưng chẳng nghe thấy giọng nói nào.
Không, tôi vẫn có thể nói, chỉ là âm thanh lại không thể phát ra.
Ulffe đáng lẽ ở bên cạnh lại không có, Illias thì vẫn bình thường.
Là do phản ứng bởi cùng một ma lực sao… Nơi này gần giống như thế giới giả tưởng của Kim... không, là kém hơn một chút.
Bản thân vẫn có thể cử động. Nhưng nếu di chuyển bậy bạ thì có khả năng đụng trúng Ulffe mà mình đang không thấy mất.
“Được rồi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Khi quay lại thì ở đó có một người đàn ông đang đứng.
Mái tóc khá dài cùng đôi mắt đen, khuôn mặt điển trai điềm đạm và đường nét rất giống đàn ông Nhật Bản.
Tuổi tác khoảng chừng 25, trang phục là bộ áo choàng rộng rãi với màu trắng làm chủ đạo.
Kẻ này chính là Yugura Nariya, là người từng được dịch chuyển từ Trái Đất giống như [tôi].
Dù được gọi là anh hùng, nhưng trang bị của gã lại trông giống như pháp sư… À vẫn còn kiếm nữa.
Hẳn Yugura Nariya lúc này đã trở thành Bạch Ma Vương nên mới lấy tông màu trắng như vậy.
“Yugura, chuẩn bị xong rồi đấy.”
Một giọng nói quen thuộc vang bên tai, là của gã Vô Sắc.
Nhưng nhìn ngó xung quanh lại chẳng thể thấy bóng dáng của gã, đúng là hắn vốn đã luôn che giấu bản thân rồi.
Ngay lúc tôi quay đầu lại thì Yugura Nariya đã bay đến trước mặt.
Và rồi cứ thế mà bay xuyên cơ thể tôi.
Khi vội vàng nhìn qua thì quân đoàn Undead phía trước đã bắt đầu bị đánh bay tán loạn lên không trung.
Trước khi xác Undead rơi xuống mặt đất, chúng đã bị phân giải thành bột phấn và hoá thành bụi.
Bản thân chăm chú nhìn khung cảnh ấy, và đến khi nhận ra thì vô số Undead xung quanh đã chẳng còn lại một mống.
Có vẻ như nó gần giống như đòn quét ngang tạo ra sóng xung kích phạm vi rộng mà Illias từng sử dụng, nhưng tôi không hề trông thấy một động tác tụ lực nào.
Tuy quên đeo mắt kính siêu nhân, nhưng e rằng có đeo vào thì kết quả cũng giống thế mà thôi.
Rõ ràng Yugura Nariya sở hữu sức mạnh vượt trội hơn cả đám người siêu nhân tại thế giới này.
“________”
Yugura Nariya đã nói gì đó vào thời điểm cuối cùng.
Trong một chốc, tôi đã hoang mang không rõ hắn nói gì, nhưng đó chính là ngôn ngữ mà tôi vô cùng quen thuộc, tiếng Nhật Bản.
Lúc tôi cố lý giải ý nghĩa thì khung cảnh đã quay trở về quảng trường.
“…Cô thấy chưa?”
“___Ừ, một sức mạnh thật đáng kinh ngạc.”
Vẻ mặt của Illias đang diễn tả việc cô ấy vừa chứng kiến một khung cảnh vượt qua sức tưởng tượng của mình.
Dường như sức mạnh của Yugura Nariya nằm ở tầng thứ khiến cả Illias lúc này cũng phải kinh thán.
“Mạnh đến mức Illias cũng nghĩ thế sao?”
“Về năng lực thân thể thì có lẽ chúng tôi còn tương đương, nhưng cách điều khiển và lượng ma lực trong cơ thể của người đó quá đỗi dị thường. Cường Hoá Ma Lực, làn sóng xung kích phạm vi rộng, cấu trúc ma pháp Thanh Tẩy, tất cả chúng đều được thực hiện trong một hơi thở.”
“Tôi hiểu hắn ta rất tuyệt nhưng mà vẫn chẳng rõ lắm.”
“Có lẽ anh sẽ dễ hiểu hơn nếu mô tả rằng hắn sở hữu năng lực thân thể và lượng ma lực của Ulffe, tốc độ cấu trúc ma pháp của Lacra và kỹ thuật cấu trúc nhiều chủng loại của Ekdoic.”
“Ra là vậy, quả nhiên là quái vật.”
“Tôi còn trông thấy người đó vẫn còn rất thư thả. Nhất định cuộc chiến vừa nãy vẫn còn chưa phải dốc toàn bộ sức lực.”
Cùng là người Trái Đất mà ăn gian thế nhỉ.
Nếu có thể chiến đấu được như thế thì [tôi] lúc này sẽ ra sao đây ta.
“Shishou! Yugura mạnh thật nhỉ!”
Ulffe hình như cũng đã thử nghiệm [Tiêu Chí Anh Hùng] và hưng phấn vì nhìn thấy khung cảnh ấy.
Trái tim của phần lớn con người hẳn là sẽ vỡ vụn sau khi nhìn thấy cách biệt sức mạnh đó, nhưng quả nhiên là Ulffe, em ấy lại còn máu lửa hơn nữa.
“Đúng là mạnh thật… nhưng có gì đó rất là khác biệt trong chủng loại ấy.”
“Chủng loại ư?”
“Ừ, thứ đó khác với sức mạnh được gầy dựng theo lối thông thường. Sức mạnh ấy mang tính đột phá như nắm được phương pháp cách tân vậy.”
“Anh cũng hiểu chuyện đó sao?”
“Chúng tôi đều là người sống cùng hành tinh mà, về giới hạn cơ thể thì tôi hiểu rất rõ.”
Với tư cách đã từng quan sát những người như vận động viên, võ sĩ và quân nhân, dáng vẻ của Yugura Nariya hoàn toàn khác với kiểu người luôn rèn luyện thân thể.
Nếu là con người của hơn 100 năm trước thì chính là vào khoảng thế chiến thứ nhất. Có lẽ hắn từng có kinh nghiệm tòng quân, nhưng tôi không trông thấy ấn tượng gì về quân nhân chính quy từ hắn.
Một con người như thế mà có thể chuyển động như vừa nãy thì chắc chắn sẽ lưu lại danh tiếng trong lịch sử, ngang bằng với cả người xạ thủ trong truyền thuyết kia.
Nếu trở thành Ma Tộc hay Ma Vương thì tôi có thể chạm đến lĩnh vực ấy không? À mà tôi không muốn làm vậy đâu.
Nếu bỗng dưng sở hữu sức mạnh đấy thì thú vui cuộc đời không chỉ là bớt đi một nửa đâu.
Tôi thích tận hưởng độ khó phù hợp khi chơi game chứ không phải kiểu người cắm đầu cày cuốc.
Với lại tôi cũng hay chơi kiểu hạn chế tài nguyên nữa, cơ mà tình huống hiện tại cũng chẳng khác gì cả.
“Nếu lấy tiêu chuẩn từ anh rồi đạt được sức mạnh đó từ khi đến thế giới này thì quả nhiên là vậy. Tiện thể thì lúc cuối cùng người đó có lẩm bẩm gì đó, không lẽ đấy là ngôn ngữ từ hành tinh của anh ư?”
“Ừ, nó là tiếng Nhật. Có vẻ như ngoài mạo hiểm giả, Yugura Nariya còn để lại thông điệp cho đồng hương khi đến thế giới này nữa.”
“Kẻ đó nói gì vậy?”
“[Sức mạnh lớn hơn nữa sẽ phải vứt bỏ cả cách sống của bản thân, nếu muốn sống tại thế giới nơi đây thì hãy vừa lòng với sức mạnh lúc này].”
“Nghĩa là sao?”
“Đường cùng của kẻ đạt được sức mạnh không ai có thể so sánh chính là cô độc. Yugura Nariya đang cảnh báo rằng phải biết chừng mực thôi.”
Yugura Nariya sẽ chạm tay vào lĩnh vực xa hơn nữa.
Từ lời “bị thần giết chết”do Vô Sắc Ma Vương từng nói thì chắc chắn là vậy rồi.
Đúng là tôi không muốn dính líu gì đến kẻ như thế cả. Tôi không mong chờ cuộc đời sẽ lưu lại tên mình trong thần thoại đâu.
“Ra là vậy ư… Thật khó có thể tưởng tượng khung cảnh như thế.”
“Nói chung thì hắn đã cho tôi thấy một ví dụ thất bại vô cùng quý trọng, coi như là đáng công đến đây. Giờ thì thong thả hội hợp với Lacra và Mix thôi.”
“Ừ, được thôi.”
Nên đi ăn trưa trước hay đi tìm bọn họ trước nhỉ? Illias và Ulffe thì không rành về quán xá tại đây lắm, chắc nhờ Mix là tốt nhất.
“Tôi chỉ hỏi thử thôi, hai người có biết rõ quán xá quanh đây không?”
Cả hai đều lắc đầu. Quả nhiên là phải trông cậy vào Mix rồi.
Thật ra nếu nhờ vả Mix hoài thì tông giọng của cô ấy lại trở nên cao vút nên tôi cũng muốn hạn chế, nhưng đúng là vẫn không thể vứt bỏ mị lực của một Mix vô cùng an tâm và đáng tin cậy.
“A ưm, có thể cho tôi xin phép một chút không?”
Khi chúng tôi định rời khỏi quảng trường thì có một giọng nữ gọi giật lại.
Đó là người phụ nữ ngồi một mình khi chúng tôi bước đến quảng trường, trang phục của cô ấy là bộ đồ Giám Mục của Yugura giáo giống như Lacra.
Tuổi tác thì cỡ như Lacra, nhìn từ nét mặt thì đây là loại người sở hữu tinh thần hăng hái.
“Không biết cô có chuyện gì không?”
“Nếu mọi người đang tìm nơi ăn uống thì tôi có biết đến một chỗ, liệu tôi có thể xin phép giới thiệu mọi người không?”
“Thật là một lời mời đáng mừng, anh nghĩ sao?”
Hừm, đúng lúc buồn ngủ gặp chiếu manh, nhưng mà…
“Thế thì tốt quá, chúng tôi có thể nhờ cô không?”
“Ưm. A, thật xin lỗi, tên của tôi là Macetta Noites.”
-------------------------------------------------------------------
Tôi đã toàn bại trước Lacra.
Sau khi khiến tôi nằm bò trên mặt đất, Lacra vừa ngáp vừa tỏ vẻ chán chường, cũng chẳng thèm nhìn đến tôi.
Cách biệt giữa chúng tôi lớn đến vậy sao? Mà đúng là vậy rồi.
Chém đứt kết giới bằng ma pháp là kỹ thuật mà kể cả các Đại Giám Mục cũng không thể thực hiện một cách dễ dàng.
Ấy vậy mà mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc. Tôi chẳng thể cảm nhận được gì trước khác biệt áp đảo về sức mạnh.
Song, ngoài khả năng chiến đấu thì cô ta đều vô dụng.
Những thất bại chồng chất kia không phải diễn xuất, cô ta không thể nào lại đi diễn xuất để gây hại cho Đại Thánh Đường cả.
“Thật sự… quá thảm hại…!”
Tôi cắn chặt môi, một chút vị máu ngập tràn trong miệng.
Tôi đã hoàn toàn thất bại, nhưng tôi không muốn thừa nhận mình kém cỏi hơn Lacra.
Sự tự phụ rằng mình vẫn còn thắng cô ta ở nhiều mặt cứ liên tục khiến bản thân nhục nhã.
Đãi ngộ đối với tôi tại Morgana vẫn không hề thay đổi, nhất định Lytial-sama đã nhìn thấu việc tôi thua cuộc ngay từ đầu.
Bởi vì bị giam cầm trong tư thù nên tôi đã không thể nhận ra khác biệt sức mạnh mà thua trận, thế thì họ vẫn có thể giáng cấp tôi xuống để bản thân có thể tự phản tỉnh.
Nhưng mọi chuyện vẫn tiếp tục như cũ, tức là họ hiểu rõ rằng Lacra thuộc tầng thứ còn cao hơn nữa.
Lacra đang đứng ở phía trước vị trí mà tôi mãi mới có thể chạm đến.
Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng cay đắng.
Nhưng tôi không có cách nào để khiến Lacra ưu phiền cả.
Có lẽ tôi cần phải không từ thủ đoạn, nhưng bên cạnh cô ta còn có một Mix Turize nữa.
Không ai thuộc đẳng cấp 2 mà không biết đến thực lực của người phụ nữ đó. Cho dù có sai lầm cũng không được phép đối địch với kẻ như vậy.
Tôi buộc phải suy nghĩ làm thể nào để có thể tấn công vào đối phương.
Vì vậy, tôi cần tìm hiểu rõ con người của Lacra.
Làm thế nào để nắm giữ thông tin đây, tôi phải tránh né việc bị đối phương cảnh giác.
Khi tôi đứng dậy định rời khỏi quảng trường thì có một nhóm ba người nam nữ lọt vào tầm mắt.
Việc họ đến bên cạnh Tiêu Chí Anh Hùng chứng tỏ họ là người lữ hành hoặc mạo hiểm giả vừa đến Quama… Người đàn ông trông vô cùng yếu ớt, nhưng hai người kia lại sở hữu sức mạnh khá lớn.
Người hiệp sĩ hệt như không chút sơ hở, cả ma lực cũng được tẩy luyện đến mức vô thức bao trùm cơ thể.
Bên phía Á nhân thì… Cái gì đây? Tôi chỉ biết đến một người sở hữu lượng ma lực sâu không thấy đáy như thế này, đó chính là Yugura-sama mà bản thân từng nhìn thấy trong Tiêu Chí Anh Hùng.
Tôi chưa từng thấy những khuôn mặt này tại Quama, nhất định họ là những người vô cùng mạnh đến từ quốc gia khác.
“Ra là vậy sao… Thật khó có thể tưởng tượng khung cảnh như thế.”
“Nói chung thì hắn đã cho tôi thấy một ví dụ thất bại vô cùng quý trọng. Cũng đáng công đến đây. Giờ thì thong thả hội hợp với Lacra và Mix thôi.”
Họ vừa nói gì cơ? Lacra và Mix?
Ba người này là người quen của họ ư?
Có lẽ đây chính là vận may của tôi, cơ hội ngàn năm có một để nắm giữ thông tin của Lacra.
Tôi cất tiếng gọi ba người đó và mời họ đến quán ăn quen thuộc của mình.
Trong quán ăn có hai vị trí trống dành cho hai người, vậy nên người đàn ông giống như đứng đầu trong nhóm ngồi xuống cùng tôi.
Người hiệp sĩ thì ngồi ở ghế sau, nhưng cô ấy vẫn luôn hướng sự chú ý đến xung quanh kể cả trong tình huống này.
Giả như tôi có định ra tay với người đàn ông này thì nhất định cô ấy cũng sẽ rút kiếm xen vào trước cả khi tôi thành công chạm đến.
Dĩ nhiên là tôi không thể nào đi gây tổn thương đến một người không quen biết, đó chỉ là giả như thôi.
Người đàn ông hoàn thành bữa ăn vô cùng đúng phép tắc lễ nghĩa.
Cách nói chuyện cũng rất ôn hoà và tinh tế, thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu đây có thật sự là người quen của Lacra hay không.
“Ai da, thức ăn ngon thật đấy. Macetta-san, thật lòng cảm ơn cô.”
“Đây là quán ăn mà tôi thường hay lui tới, nếu anh có thể thích nó thì tốt quá rồi.”
“Ra là vậy. Thật vui sướng khi thứ mình công nhận cũng được người khác công nhận nhỉ. Không biết tôi phải đáp lễ cô như thế nào đây____”
“Tôi là người định cư lâu dài tại thành đô Quama, nếu có thể trò chuyện một chút mỗi khi có cơ hội như thế này thì tôi đã mãn nguyện rồi.”
Cảm giác của anh ta đối với tôi cũng không hề tệ, nhưng phải làm sao để hỏi chuyện đây?
Nếu đặt câu hỏi quá đột ngột thì sẽ bị anh ta nghi ngờ và tức giận.
Lacra là giáo sĩ giống như mình, vậy nếu dẫn dụ đến chuyện để anh ấy tự nói rằng bên mình có một giáo sĩ giống vậy thì có lẽ sẽ bám theo chủ đề này được.
Không tệ lắm, cứ đi theo phương pháp này vậy.
Khi tôi hạ quyết định và chuẩn bị bắt chuyện thì bỗng cảm nhận được chút khác lạ trong mắt anh ta.
Có gì đó không đúng. Bản thân hoàn toàn không cảm nhận chút thay đổi ma lực nào, nhưng bản năng của tôi vẫn đang báo động.
“Là chuyện về Lacra nhỉ?”
“…Ể?”
“Mặc trang phục giống nhau thì chỉ cần suy nghĩ một chút là được thôi.”
…Đúng rồi, đúng là như vậy.
Tôi và Lacra cùng mặc trang phục Giám Mục của Yugura giáo.
Nếu là người quen của Lacra thì cũng không lạ nếu anh ta quan sát được quan hệ giữa tôi và Lacra.
Tôi cần phải bình tĩnh. Nếu anh ta tự mình nhắc đến chủ đề này thì là một cơ hội quá tốt rồi.
“A, ừ. Tôi là người cùng khoá với Lacra, vì lúc nãy anh đã nhắc đến tên Lacra nên tôi mới hoài niệm mà gọi___”
“Và cô muốn biết điểm yếu của Lacra ư?”
“…Hả!? Anh nói___”
“Khi nhắc đến tên Lacra, nhìn vào đôi mắt cùng cách cô cứng người lên thì tôi có thể lý giải đại khái quan hệ của hai người. Cô hẳn là người không tiếc nỗ lực trong việc học tập, một người như vậy mà nhìn vào Lacra thì phần nhiều sẽ cảm thấy không thể tha thứ cô ta. Nếu Macetta-san là người cùng khoá với Lacra thì có lẽ sẽ rực cháy lòng ghen ghét và kháng cự đối với chuyện Lacra trở thành Giám Mục trước mình.”
Người này… là thứ gì?
Anh ta biết về tôi sao?
Không, người này chẳng hề nói dối gì cả.
“Cô cố tình muốn tìm kiếm thông tin lúc này là vì vừa có cơ hội tiếp xúc Lacra gần đây phải không? Vậy thì Macetta-san chính là thành viên thuộc bang hội Morgana nhỉ, và chắc là đẳng cấp 2 nữa. Địa vị mình đã gầy dựng tại chân trời mới lại bị Lacra giẫm đạp nên thù mới hận cũ nổi lên… Chắc là như vậy rồi.”
“…Anh đã nghe Lacra kể lại sao?”
“Không hề, tôi từng nghe chuyện Lacra gia nhập Morgana với đẳng cấp 2, nhưng ngoài ra thì chẳng ai nói gì cả. Họ chưa từng kể cho tôi về Macetta-san.”
Đây không phải nói dối, người này chỉ vừa mới lý giải tôi mà thôi.
Không chỉ thế, chính vì biết rõ Lacra là ai nên anh ta mới có thể so sánh với tôi và suy đoán ra những chuyện này.
“Hình như là có cuộc kiểm tra lúc gia nhập Morgana nhỉ? Vậy đối thủ trong cuộc thực chiến của Lacra chính là Macetta-san sao?... Có vẻ là thế rồi.”
“Anh rốt cuộc là…”
“Đừng để ý mấy chuyện vặt vãnh, cô không cần phải cảnh giác như thế đâu. [Tôi] hiểu được ý đồ của Macetta-san chứ không định làm gì cả. Nhưng đó chỉ là trong trường hợp cô không làm gì chuyện gì thôi.”
“…Là vậy sao.”
Tôi đã sai lầm, người này không phải kẻ bản thân có thể đối đầu.
Không phải là về kỹ thuật chiến đấu, mà chỉ đơn thuần là bản thân tôi đã bị anh ta nhìn thấu.
Anh ta thật sự có thể nhìn thấu nhiều chuyện như vậy chỉ bằng một chút gợi ý từ người lần đầu gặp mặt sao?
Không, cho dù có trí tuệ như vậy thì anh ta cũng không thể nào lại nhìn thấu cả tâm tình của tôi đến thế.
Tôi nên ngoan ngoãn rút lui tại đây. Đối đầu với người này sẽ không giúp bản thân đạt được lợi lộc gì.
Song, dường như nhìn thấu ý định rút lui của tôi nên anh ta lại tiếp tục câu chuyện.
“Sẵn dịp rồi thì chúng ta hãy trò chuyện một chút nào. Khúc mắc trong lòng cô chỉ đơn giản là do cô tự ý đối địch với Lacra. Cô tự ý xem Lacra là người có tư cách thấp hơn mình, bị chính người đó tạo ra cách biệt và nếm trải nhục nhã. Và hẳn là việc thua trận trong cuộc quyết đấu gần đây lại càng khiến cô cay đắng hơn nữa.”
“Tự ý… sao…”
“Lacra có khuyết điểm trí mạng trong công việc bình thường. Chính vì vậy, cảm giác ưu việt sẽ xâm chiếm bản thân khi cô nhìn vào Lacra, nhưng đó lại là sai lầm mà cô phạm phải. Cô chịu thua trước cảm giác ưu việt đó nên chẳng thèm nói chuyện lẫn nhìn đến Lacra. Nếu có thể trò chuyện thì hẳn cô sẽ biết được Lacra là một con người mà đến cả con tim cũng rất vụng về. Nếu có thể nhìn vào thì cô sẽ có thể lý giải được sức mạnh ấy của Lacra.”
Ký ức trong quá khứ hiện về trong đầu.
Bản thân gần như chẳng có ký ức đã trò chuyện hay từng nhìn vào Lacra.
Tôi đã làm gì kể từ khi nhìn thấy cô ta vào lần gặp đầu tiên, rồi trông thấy những thất bại liên tiếp sau đó?
Tôi xem Lacra như một người vô hình.
“Sở đoản cũng sẽ trở thành sở trường. Cô đã nỗ lực hơn người khác ở rất nhiều việc, nhưng Lacra quá vụng về nên chỉ có thể đặt nỗ lực lên một việc. Trong khi cô nỗ lực cân bằng mọi thứ thì Lacra chỉ nỗ lực tập trung vào một chuyện. Song, nếu đổi cách nhìn thì Lacra đã dồn toàn bộ nỗ lực vào một điểm. Đó là lĩnh vực mà cô không thể chạm đến, chuyện cô bại trận trước Lacra là kết quả hoàn toàn xứng đáng. Đã vậy mà cô còn căm hận Lacra thì chẳng phải đó là do sự tuỳ tiện của cô sao?
Cảm giác khó chịu ghét bỏ bản thân dần tràn ra từ sâu trong lòng.
Tôi đã muốn chọn cách sống đúng đắn như một Giám Mục, như một con người.
Nhưng đúng như anh ấy nói, tôi đã xem thường Lacra.
Và bản thân bị Lacra vượt mặt, toàn bại trước Lacra, rồi tự mình phẫn uất.
Tôi chẳng thể phản biện chút gì trước lời nói của anh ta.
“Tôi… tôi…”
“Nhưng Macetta-san cũng là một người rất tuyệt vời.”
“….Hở?”
“Dĩ nhiên là nếu chỉ nhìn vào hành động đối với Lacra thì tôi không thể nói rằng cô là người tốt. Nhưng những chuyện khác thì sao? Cô có phải loại người cảm thấy xấu hổ về tất cả những gì mình đã làm được không?”
“Không có ____”
“Trong tình trạng không lý giải Lacra mà nhìn vào thì cô ta sẽ chỉ là một con người luộm thuộm. Chấp nhận bản thân thất bại trước một kẻ như vậy tương đương với việc giá trị và ý nghĩa nỗ lực từ trước đến nay đều bị phủ nhận. Lý do cô mang địch ý đối với Lacra là vì sự căm phẫn khi những nỗ lực của chính mình… không, là cả nỗ lực của những người khác bị đối xử một cách bất công. Cô là một người thuần tuý và vô cùng thẳng thắn, cô không cần phải xấu hổ vì điều đó.”
“.….”
“Chỉ là ánh mắt của cô ngày xưa quá hạn hẹp. Chính vì nguyên nhân đó nên kể cả hiện tại, cô vẫn bị giam cầm bởi những chuyện xảy ra trong tầm mắt hạn hẹp của mình. Cô hãy thở ra một chút và trở nên bình tĩnh xem. Là một Giám Mục, là một mạo hiểm giả, cô cho rằng mình có thật sự thua kém Lacra không?”
Lacra đã trở thành Giám Mục trước tôi.
Cô ta đã trở thành mạo hiểm giả đẳng cấp 2 dễ dàng hơn tôi.
Song, đó là vì năng lực chiến đấu của cô ta quá vượt trội, chỉ là một trường hợp vô cùng đặc biệt.
Về công việc của Giám Mục thì tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt hơn.
Và bản thân cũng là một mạo hiểm giả giàu kinh nghiệm hơn.
“Một người thắng Lacra ở hầu hết phương diện như cô không cần phải cố chấp vào một điểm thất bại vô cùng nhỏ nhoi. Nhưng nếu Macetta-san là một kẻ cuồng chiến dâng cả cuộc đời cho chiến đấu thì lại khác rồi.”
“Tôi… tôi không phải kiểu người làm loạn như vậy đâu…”
“Đúng vậy. Tôi cho rằng cô chỉ là có hơi suy đoán vội vàng chứ vẫn là một con người tuyệt vời và đầy mị lực đó.”
Anh ta dùng hai tay bao trùm lấy tay tôi.
Đôi mắt ấy đã không còn cảm giác đáng sợ kỳ lạ lúc nãy, mà nó đang là đôi mắt của một thanh niên điềm đạm.
“Macetta-san, cô sở hữu nhiều sở trường và cũng biết được khuyết điểm của mình. Cô có thể nỗ lực cũng có thể tự phản tỉnh. Thay vì đứng chững lại tại đây thì cô nên tiến về phía trước. Nhất định trong tương lai của cô sẽ xuất hiện chuyện chỉ có cô mới có thể hoàn thành, và người như cô nhất định sẽ có thể hoàn thành được nó.”
Đối với người mang địch ý với đồng bọn của mình, anh ấy lại khuyên bảo, không phủ nhận mà thừa nhận tôi.
Sau lúc đó thì tôi không còn nhớ rõ lắm, đến khi sực tỉnh thì tôi đã chia tay bọn họ và bước trên đường về.
Điều duy nhất tôi có thể nói chính là ghen tị cùng ghét bỏ đối với Lacra trong lòng đang dần héo mòn và khô cạn.
Tôi không còn cố chấp với Lacra nữa, nhưng vào lần tới, tôi muốn lý giải Lacra theo một ý nghĩa khác.
Mình cần phải tin tưởng vào lời của người ấy, của một người…
“….Ủa, hình như mình chưa nghe tên của người đó nữa?”
Danh sách chương