Cuộc tập kích của huynh đệ có hiệu quả hơn cả tôi tưởng tượng. Một cuộc chiến buộc đối phương lãng phí năng lực của Phi Ma Vương và chịu cái giá phải trả cho ân huệ ấy. Vào thời điểm anh ta bảo chúng tôi đừng khống chế đám Harpy trên bầu trời, tôi cũng chưa từng tưởng tượng đến chuyện này.

“Ngay sau khi phô trương năng lực được Yugura ban tặng, hắn lại bị lợi dụng điều đó mà khiến quân đội mình sụp đổ. Kể cả lúc này, chắc hẳn Phi Ma Vương cũng không nắm rõ tình huống chi tiết trên chiến trường.”

“Kế hoạch càng nghe càng thấy khó chịu thật nhỉ. Tôi phải nghi ngờ nhân tính của anh đấy.”

“Vốn dĩ cô có xem trọng tôi bao nhiêu đâu. Tuy nhiên, bên này có đội quân quản gia chứ bên kia thì không có ai cả. Cho dù đã cải thiện tình huống không ít, nhưng đám thượng cấp thăng lên Unique và đám trung cấp thăng lên thượng cấp vẫn còn hơi thở. Cho dù bọn trung cấp gần chết thì vẫn là kẻ địch khá là khó nhằn so với chiến lực của bên Methys. Mấy người hãy tìm cách đột phá hoặc là duy trì ưu thế đi. Khi nào bên này kết thúc thì sẽ gửi viện quân sang.”

Kẻ địch bị giảm đi phần lớn, số lượng còn lại cũng đã bị yếu đi. Phi Ma Vương cũng chưa chắc nắm rõ tình huống trong thời điểm này, vậy thì đây chính là cơ hội tuyệt hảo để giáng một đòn nặng nề vào quân địch. Nếu có thể kết liễu ma vật cấp bậc Unique thì tình huống trên chiến trường sẽ càng nghiêng về bên này hơn.

“Đã rõ. Chúng tôi sẽ chỉ nhắm vào đám Unique và thượng cấp, ngoài ra là hỗ trợ cho các thánh hiệp sĩ.”

“Chắc hẳn đối phương đang nhận ra dị thường rồi. Trước tiên thì khả năng chúng sử dụng năng lực là rất cao. Các anh không được miễn cưỡng. À mà chuyện của mẹ các anh thì sao rồi?”

“…Cũng không tốt cho lắm.”

“Thậm chí là tồi tệ nữa cơ. Ekdoic thì cứ thế nói hết, Lacra thì tự mình chạy đi mất tiêu.”

“Phải chịu thôi mà!? Vốn dĩ nếu Thượng Thư-sama đưa ra gợi ý chính xác hơn thì mọi chuyện đã được thu xếp ổn thoả rồi!?”

“Lại là lỗi của tôi sao? Lý do Lacra chạy trốn chắc lại kiểu không muốn giá trị trong cuộc sống hiện tại bị hạ thấp vì bị mẹ mình xin lỗi chứ gì.”

“Ư… Anh nói cứ như đã đứng xem suốt vậy.”

Quả nhiên là huynh đệ, vẫn cứ thản nhiên nhìn thấu trái tim người khác như vậy. Suy đoán của anh ta không sai lầm, hơn nữa còn đánh trúng vào trọng tâm. Một thủ thuật nắm giữ trái tim con người và tước đi lựa chọn muốn trở thành kẻ địch của đối phương. Thật sự vô cùng đáng sợ.

“Ừ thì tôi cũng hiểu cảm xúc của cô. Nhưng mà cứ chạy trốn hoài thì chỉ lưu lại khúc mắc cho cả hai bên thôi.”

“Thì tại vì…”

“À thôi, xin lỗi. Tôi nói hơi quá. Xem như tôi tạ lỗi mà đưa ra lời khuyên____ Không, tôi sẽ tặng cho cô vài câu nói phép thuật vậy.”

Nghe thấy lời đó khiến cả tôi cũng phản ứng. Nhưng huynh đệ có sử dụng ma pháp được đâu..

“Đừng nói là một chút, chẳng phải tài năng ma pháp của Thượng Thư-sama không có chút xíu nào hay sao?”

“Ồ, nói tới người khác là mạnh miệng thật nhỉ. Nếu cô đã muốn gây sự thì tôi sẽ chiều.”

“A, mình lỡ miệng rồi!?... Nhưng làm sao có thứ thuận tiện như vậy___”

“Lacra, đúng là lời của cha mẹ thương yêu con cái vẫn có thể khiến mình tổn thương. Chắc hẳn cô sẽ chịu những cảm giác khó chịu vì điều đó tổn hại đến giá trị trong nhân sinh hiện tại của mình. Nhưng đừng để ý. Chỉ chừng ấy chuyện thì [tôi] sẽ bù đắp lại toàn bộ cho cô. [Tôi] sẽ cho cô nếm trải nhiều đến mức phải thừa nhận cuộc đời hiện tại chính là điều tuyệt vời nhất. [Tôi] hứa đấy.”

“…Anh nói đơn giản thật nhỉ.”

“Cô nghĩ [tôi] không làm được sao?”

“…Tôi nghĩ là… được. Thượng Thư-sama là người sẽ không bao giờ hứa điều mình không làm được.”

“Cô hiểu rõ đấy chứ. Nói chung là vậy đấy, cứ gặp khó chịu một chút đi. [Tôi] sẽ chuẩn bị thứ để bồi đắp lại cho.”

Huynh đệ thậm chí còn không để Lacra nghi ngờ rằng liệu anh ta sẽ làm gì, hoặc là có thể làm được hay không. Không ai ở đây lại nghi ngờ những lời đường đường chính chính của huynh đệ. Đó là vì anh ta đã tạo ra những thành tích như thế. Ra vậy, nó đúng là lời nói phép thuật.

“Tôi hiểu rồi. Nhưng anh nhớ đó! Tôi sẽ yêu cầu làm lại đến khi nào thoả mãn thì thôi đó!”

“Cứ an tâm. Chỉ là chuyện đó phải để sau đã. Cô nhớ cố gắng nghiêm chỉnh làm việc đấy. Thế nhé.”

Tín hiệu bị ngắt. Garne đã tiến vào trạng thái chiến đấu. Chúng tôi cũng phải nhanh chóng ra chiến trường thôi.

“Vậy thì đi nào. Sau khi truyền đạt chi tiết cho Harkdoc thì Girista cứ tự do chiến đấu. Nói là tự do nhưng cô nhớ phải chọn mục tiêu đấy.”

“Tôi hiểu mà~. Vốn dĩ đây lại là cơ hội để chiến đấu với ma vật cấp bậc Unique nữa~. Mấy thánh hiệp sĩ thì để sau thôi~”

“Không có trước sau gì hết. Cô cứ nghĩ rằng nếu làm ra hành vi tổn hại lợi ích cho huynh đệ thì sẽ bị Harkdoc đâm sau lưng đi.”

“Đồng mình mà tệ bạc quá đi mà~? Thôi tôi đi nhé~”

Girista lững thững rời đi, nhưng dấu chân ấy có cảm giác khá là nhẹ nhàng. Dù sao thì cuối cùng cũng xuất hiện kẻ địch mà cô ta có thể chiến đấu. Tôi ít nhiều cũng lý giải cảm xúc của cô ta.

“Chúng ta cũng đi thôi. Cơ mà tên đàn ông đó không ngờ lại có thể thản nhiên nói ra lời như vậy đấy.”

“Đúng vậy. Nếu tôi cũng có thể đường hoàng nói những lời như vậy với Thương thì tốt rồi. Xin thứ lỗi vì bản thân vẫn còn non nớt.”

“___Cái tên này cũng lại…”

Hừm, tôi lại khiến cô ấy khó chịu rồi ư? Quả nhiên là tôi vẫn còn quá sớm để bắt chước huynh đệ. Vấn đề cần giải quyết cứ càng lúc càng nhiều lên.

Dường như do cuộc trò chuyện với huynh đệ nên tinh thần của Lacra cũng hăng hái hơn bình thường. Nếu cứ lơ đễnh thì e rằng mục tiêu sẽ bị Lacra cướp hết mất. Tuy bản thân không định cạnh tranh… Không, có lẽ trong lòng tôi đang muốn cạnh tranh với cô ấy. Lòng cạnh tranh giúp mình làm việc tốt hơn cũng không tệ lắm.

-------------------------------------------------------------------

“Ko… Kogagyos-sama! Chúng ta phải làm sao đây!?”

“Đừng cuống! Nếu kẻ địch đã đến thì nhiệm vụ của chúng ta là phải thể hiện sức mạnh của mình!”

Cho dù bảo thuộc hạ đừng cuống, bọn ta cũng không thể làm gì với tình huống này. Kể từ lúc kẻ địch giăng kết giới xung quanh, những sự việc không thể nào tin nổi rằng nó là chỉ huy của Ma Vương-sama cứ liên tục xảy ra. Đám Ác ma cấp thấp liên tục đột kích với quy mô nhỏ, bọn ta thì đánh trả lại. Chỉ như thế thì ta cho rằng không cần phải dùng đến năng lực của ngài ấy.

Song, Ma Vương-sama lại giải phóng năng lực và bảo chúng ta phải toàn lực tử thủ. Dù truyền đạt rằng thể lực binh lính gặp nguy hiểm thì đáp lại vẫn chỉ là những lời “duy trì hiện trạng.” Và cuối cùng, ngay thời điểm kẻ địch chính thức vào thế tấn công thì năng lực lại bị giải trừ. Kết quả chính là thảm cảnh hiện tại, thậm chí binh lính bên này còn bị áp đảo bởi những địch nhân vốn còn chưa đạt đến trung cấp.

“Ít nhất thì nếu năng lực của Ma Vương-sama có thể giải phóng một lần nữa thì___!”

Ta bỗng cảm nhận được năng lực của Ma Vương-sama lan đến như thúc đẩy. Đồng thời, các binh sĩ cũng có thêm sức mạnh. Thật tốt quá. Thế này thì bọn ta sẽ có thể chiến đấu, sẽ có thể____

“Kh… không ổn! Cử động của các binh sĩ rõ ràng đang trở nên rất chật vật! Kogagyos-sama!”

“Đừng nháo! Một khi đã có sức mạnh của Ma Vương-sama thì chúng ta không được phép thất bại! Hãy cố gắng giao chiến đi!”

Cái tên này được đưa lên làm đội phó, cất công nhận được sức mạnh của Ma Vương-sama để có thể nói chuyện mà chỉ toàn khóc lóc. Nhưng cử động của binh lính đã phải trả giá cho lần phát động năng lực thời gian dài trước đó đúng là rất chậm chạp. Tuy đã thú sẽ trở nên dũng mãnh hơn khi bị dồn vào đường cùng, nhưng so với thời điểm khoẻ mạnh thì chúng đang yếu hơn. Kẻ địch gần như không sơ suất. Ngược lại, sau khi năng lực của Ma Vương-sama được tái sử dụng thì chúng càng thận trọng mà bình tĩnh tiêu diệt quân lính bọn ta. Trái lại, quân đội bên này càng xuất hiện nhiều công kích bất cẩn và tự tạo ra sơ hở nhiều hơn.

Không những thế, quân đoàn mang trang phục kỳ quái ở đằng xa cũng sở hữu sức mạnh vô cùng dị thường. E rằng đó chính là Ác ma, nhưng toàn bộ bọn chúng đều ngang bằng hoặc mạnh hơn cả cấp bậc Unique. Binh lính đang bắt đầu bị giày xéo bởi bọn chúng. Nếu ở trạng thái hoàn chỉnh thì có lẽ bọn ta sẽ có thể đối đầu bọn chúng, nhưng với trạng thái này thì rất khó khăn để chiến đấu với đội quân đó. Bọn ta cần một sức mạnh lớn hơn nữa để khai phá cục diện này, và bọn ta có thủ đoạn ấy. Đúng thế, đó chính là sức mạnh của những kẻ thuộc cấp bậc Unique bọn ta.

Toàn bộ Unique bọn ta đều nhận ma lực trực tiếp từ Ma Vương-sama, và bọn ta có thể chủ động giải phóng sức mạnh ấy. Hơn nữa, nhờ nhục thể mạnh mẽ vốn có nên gánh nặng cũng không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng. Tuy ngài ấy bảo bọn ta rằng hãy sử dụng nó vào lúc bị dồn vào đường cùng, nhưng…

“Ngươi ở đây sao. Ta đã tìm lâu lắm đó.”

“Ngươi là____ Bolveractian!”

Hiệp sĩ Turize từng càn quét bọn ta, gã đàn ông có thể xem là chủ lực của địch đang đứng trước mặt. Kể cả trong thời điểm bọn ta phải làm gì đó với quân đoàn Ác ma, quả nhiên hắn vẫn không hề thả lỏng chút nào.

“Có vẻ sẽ không phải rút lui nữa rồi, ta đến đây để chiến đấu theo nguyện vọng của ngươi đây.”

“…Được thôi. Nếu có thể gặt đầu kẻ chủ lực của con người như ngươi thì sĩ khí quân địch cũng sẽ hạ thấp. Hãy gom lấy tất cả phẫn uất từ trước đến giờ mà giải toả đi nào!”

“Không, ta cũng____ Mà kệ vậy.”

“Lên đi!”

Bolveractian, sau vài lần chứng kiến thì ta đã nắm giữ sức mạnh và chuyển động của hắn. Ta không thể trực tiếp va chạm với những cú vung búa liên tục đến từ sức mạnh không hề giống như được phát ra từ cơ thể già lão ấy. Bí mật sức mạnh ấy nằm ở trình độ cường hoá ma lực vô cùng cao của hắn. Song, kết giới phòng ngự của hắn chỉ triển khai ở mức tối thiểu. Tuy nó luôn bao bọc cơ thể, nhưng sức phòng ngự của nó chỉ có thể ngăn cản một kích của ta.

Ta bắt đầu với một cú vung kiếm sang ngang. Nếu hắn luồn xuống rồi lùi về sao thì ta sẽ dùng cơ thể húc tới để phá tư thế của hắn. Nếu hắn nhảy lên trên thì ta có thể lập tức tóm lấy.

“Gì đây, một đòn chẳng có bá khí gì cả. Tạp niệm của ngươi lộ ra rõ ràng quá đấy.”

“Cái gì!?”

Ấy vậy mà hắn lại vung búa từ chính diện mà đánh bật kiếm của ta lên. Cánh tay có chút tê tái, hắn đã đánh chính xác vào trung tâm thanh kiếm quét ngang của ta.

Tiếp đó, hắn không dừng thế công mà xoay một vòng rồi nhắm vào cằm của ta. Vì hướng trọng tâm về phía trước để húc vai nên ta không kịp né tránh. Vậy thì____

“Hừm!”

Ta hạ trán trước khi bị đánh trúng vào cằm và húc đầu đón đỡ chiếc búa. Nếu chỉ lợi dụng sức nặng của chiếc búa thì đòn này vẫn còn rất nhẹ. Và công kích của hắn đã ngừng lại, đây là cơ hội tốt để truy kích!

“Hô!”

“Hả!?”

Ngay khi gã hô lên, sức mạnh thêm vào chiếc búa bỗng tăng lên, cả cơ thể ta bị nhấc bổng. Khi ta lộ ra ý định phản kích, hắn đã chuyển sang dùng sức và ném ta đang ở kề cận về phía sau. Lực tay và sức bộc phát thật đáng kinh ngạc. Quả nhiên lão binh này trong đám con người cũng mang sức mạnh hoàn toàn khác biệt.

Ta xoay cơ thể trên không trung và tiếp đất. Cự ly có chút xa hơn vừa nãy. Cả hai bên đều không có vết thương, nhưng những đòn tấn công của ta đều bị phong toả vô cùng gọn gàng.

“Xương sọ ngươi kiên cố đấy. Ta còn định đập vỡ mà cuối cùng ngươi chỉ bị bay đi thôi.”

“Fu, fufufu, ngươi rất giỏi! Như thế mới xứng đáng để chiến đấu chứ!”

Những công kích nửa vời sẽ chỉ bị ngăn cản. Vậy thì không cần phải thăm dò nữa. Giờ là lúc phải dùng từng kích tất sát!

Ta giậm chân, chém ra vô số đường kiếm ngang dọc. Thế nhưng, hắn lại bình tĩnh nhìn thấu quỹ tích của chúng và né tránh với chuyển động không chút dư thừa. Song, ta cũng không phải không thể theo kịp chuyển động ấy.

“Ngươi định né tránh tới lúc nào!”

“Vậy ta không né nữa. Nè.”

“Cái!?”

Ngay thời khắc ta định vung kiếm, chiếc búa của hắn đã đập vào kiếm của ta. Dù điều chỉnh tư thế sau khi mất thăng bằng và tiếp tục tấn công, kiếm của ta vẫn bị búa của hắn đập vào trước.

Không lẽ chỉ với vài lần né tránh mà hắn đã nhìn thấu hoàn toàn đường kiếm của ta ư!? Không, không có gì phải kinh ngạc. Hắn ta đã luôn đánh hơi công kích của ta và nhanh chóng ứng phó. Thế thì mấy trò như thế này cũng không____

“Ngươi đầu óc không tốt mà suy nghĩ nhiều thật nhỉ. Nhưng trong lúc chém giết thì ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”

“___!?”

Xung kích ở vùng cạnh đầu, là một kích từ búa ư!? Không, búa của hắn đang dùng để đánh vào kiếm của ta___ Là cán búa! Hắn khéo léo nhích tay cầm cán búa và đánh vào đầu ta từ khoảng trống rất nhỏ… Nhưng so với đầu búa thì nó vẫn yếu hơn nhiều. Chỉ thế này thì bị đánh bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề.

“Ta đã bảo là ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Lại thêm một kích mạnh mẽ đánh vào bụng. Lần này thì đúng là đầu búa. Hắn đã nắm vũ khí lại trong lúc ấy và đánh chính xác vào bộ phận mà ta lộ sơ hở.

Giáp bị vỡ ra, cơ thể bị đánh bật về sau. Ta vừa thủ thế vừa tiếp đất nhằm phòng ngừa truy kích. Nhưng đối phương lại không làm vậy. Không, hắn không hề di chuyển khỏi vị trí đó từ nãy đến giờ.

“…Tại sao ngươi lại không truy kích?”

“Ta sẽ không truy kích kẻ rời khỏi vòng tròn.”

“Vòng tròn…?”

Nhìn kỹ lại thì có một vòng tròn được vẽ như bao quanh vị trí bọn ta chiến đấu nãy giờ. Nó không phải được đục ra bởi vũ khí. E rằng hắn đã sử dụng ma pháp. Trong lúc giao chiến mà hắn còn thừa sức để làm vậy ư… Nhưng ý nghĩa của vòng tròn này là gì? “Đây là cách so tài của đội Ragdo bọn ta. Nếu cứ đánh bay lẫn nhau thì di chuyển cũng mệt, với cả nếu phá huỷ kiến trúc xung quanh thì lại gây phiền hà cho người khác. Vì vậy nên bọn ta quyết định vị trí chiến đấu bằng cách này. Kẻ nào bị đánh bay đi thì phải nhanh chóng quay lại. Nào nào, ngươi quay lại đi.”

“…Đừng giỡn mặt ta!”

Vòng tròn này mang ý nghĩa rằng chúng phải di chuyển bên trong vòng tròn, và kẻ bị đánh văng ra là kẻ còn non nớt. Hắn đã chiến đấu với ta trong trạng thái bị ràng buộc như vậy. Điều đó đồng nghĩa với việc bản thân bị khinh thường.

Ta đạp một bước và lao tới, nhưng đòn tấn công vẫn bị nhẹ nhàng né tránh. Quả nhiên là chuyển động của ta đã bị đọc được. Ánh mắt của hắn đang quan sát toàn bộ thân thể ta.

“Nào, ngươi lại ra ngoài rồi. Nếu muốn chiến tiếp thì vào trong nhanh đi.”

“…Được thôi. Ta sẽ đánh nát sự ngạo mạn đó của ngươi!”

Về năng lực cơ thể thì ta vẫn mạnh hơn hắn, điều này là chắc chắn. Nhưng hắn lại vượt qua điều đó bằng kỹ thuật. Cách biệt này không thể khoả lấp một cách dễ dàng, và ta cũng không chắc cách biệt của bọn ta là bao xa.

Nếu vậy thì ta thừa nhận điều đó. Và ta sẽ cho hắn biết rằng bản thân ta chính là người đang tiếp nhận ân huệ từ Ma Vương-sama.

HIện tại chính là lúc để giải phóng năng lực “Đấu Tranh.”

-------------------------------------------------------------------

Cái tên này tự xưng là Kogagyos ấy nhỉ? Tình trạng của hắn đang thay đổi. Hắn không chỉ gia tăng sát khí giống như đám ma vật xung quanh, những lớp cơ bắp như dã thú kia cũng đang trở nên săn chắc và phình to lên. Chắc là hắn đang dùng bài tẩy rồi.

“____Ta lên đây!”

Lần này, hắn lại không lao vào mà thản nhiên đi bộ vào trong vòng tròn. Cả những suy nghĩ lẫn sơ hở thừa thãi cũng ít đi so với lúc nãy. Vậy thì ta phải tự mình ra đòn rồi.

Ta nhắm vào đầu ngay khi hắn tiến vào phạm vi chiếc búa. Một đòn với động tác tối thiểu, nếu hắn phản ứng chậm chạp thì sẽ trúng____

“Hự!”

Một cú vung kiếm của hắn gạt phăng đòn đánh của ta. Cảm giác như hắn đang trả đũa lại việc lúc nãy vậy. Nhưng mà ta đã nhận ra vài điều. Sức mạnh lẫn tốc độ của hắn đều gia tăng một bậc. Nếu là một đòn toàn lực thì ta nghĩ bản thân vẫn mạnh hơn, nhưng với tình huống hiện tại thì ta kém hơn rồi.

Hắn tiếp tục vung kiếm. Chỉ một lần thì ta có thể né tránh, nhưng muốn né liên tục thì có hơi khó khăn. Vì vậy, ta vừa dùng búa vừa bình tĩnh gạt đi đòn đánh của hắn.

Tuy nhiên, tốc độ của hắn dần dần gia tăng, mắt cũng khó có thể đuổi kịp. Tuy có thể đọc trước nhờ chuyển động cơ thể, nhưng búa của ta lại không theo kịp chuyển động ấy. Vậy thì hãy dùng búa nhận một đòn trực tiếp và giữ khoảng cách vậy.

Một kích nặng nề hơn xa dự đoán, nhưng công kích cỡ này thì ta đã nhận phải rất nhiều lần rồi. Ta thật sự cảm thấy lo lắng cho tương lai của người sẽ trở thành chồng Illias.

“Sao vậy hả, Bolveractian! Ngươi ra ngoài vòng tròn rồi đấy!”

Lời khiêu khích như chế giễu. Sức mạnh tăng lên thì hắn lại tự mãn rồi. Thế thì cũng đến lúc nên giải quyết vậy.

“Đúng rồi. Thế nên ta phải lập tức quay lại… rồi!”

Ta cường hoá ma lực nhiều hơn và nhảy thật cao. Kế đó, bản thân kéo cường hoá ma lực lên mức tối đa rồi dồn vào chiếc búa. Hắn từng nhận phải một kích này rồi, nếu không phải não chim thì chắc sẽ nhớ thôi. Thật tốt khi hắn là Kobold.

“Tới đi, Bolveractian! Ta sẽ triệt phá công kích mạnh nhất của ngươi!”

“Ta nói trước, nếu trúng phải cái này thì ngươi chắc chắn sẽ bị chôn xuống đất đấy?”

“Fuhahaha! Đó chỉ là một kỹ năng của con người! Ta sẽ cho ngươi biết nó chỉ là vô ích thôi!”

Gã quan sát công kích đang đến và tiến vào tư thế phòng thủ. Thông thường thì kẻ địch sẽ né tránh, nhưng hắn hiện đang có tự tin sẽ đỡ được. Bản năng sinh tồn của hắn đang được nâng cao nhờ sức mạnh của Phi Ma Vương nên chắc hẳn ước lượng của hắn không sai. Cơ mà vào thời điểm này thì hắn xem như rơi vào ngõ cụt rồi.

“Hừ!”

Ta giáng chiếc búa lên gã bằng sức mạnh được ăn cả ngã về không. Một kích mạnh nhất mà ta có thể thực hiện, và đúng là hắn đã ngăn cản thành công. Tuy nhiên, hắn chỉ phòng ngự được một đòn ấy. Còn chuyện ma pháp ta thiết lập sẵn trên “vòng tròn” được phát động thì đến cuối cùng hắn mới nhận ra.

“___Cái gì cơ!?”

Vòng tròn là do ta đã thiết lập ma lực sẵn. Ma pháp vừa phát động được dùng để biến mặt đất thành lớp cát mềm vừa đủ phạm vi cho cơ thể hắn. Cho dù hắn kiên cố, nhưng nếu tiếp nhận sức mạnh của ta từ bên trên thì đương nhiên cơ thể hắn sẽ bị lún xuống lòng đất ngay lập tức. Cơ thể của gã chỉ còn mỗi phần đầu trên mặt đất. Vốn dĩ đây chỉ là kỹ xảo phá huỷ nơi đặt chân của đối phương, còn đây là lần đầu nó có tác dụng lớn đến như vậy.

“Hả? Là ta chôn ngươi xuống đó?”

“Tên khốn! Vòng tròn này là bẫy sao!?”

“Khi đội Ragdo so tài thì chẳng ai lại cất công đánh bay đối phương cả. Nếu sử dụng kỹ thuật như vậy thì cả bọn đều sẽ đau hông hết. Ờ thì vẫn còn một cô bé chẳng hề khoan nhượng chút nào.”

“Chỉ là đống cát này thì…!”

Ấy khoan, đâu có như vậy được. Sau khi ta giậm chận, mặt đất xung quanh tay hắn cũng đồng thời bị cứng lại. Tuy nó không mang ảnh hưởng nhiều so với sức mạnh của hắn, nhưng nếu bị cố định không chút kẽ hở thì hắn cũng không thể lập tức chuyển động.

“Được rồi, giờ thì hãy xem đầu ngươi bay xa đến đâu này.”

“____!?”

Ta nhìn xuống đầu của kẻ trước mặt. Bản thân nắm chặt lấy phần cuối cán mà giơ búa lên. Không phải là giơ thẳng lên trên, mà là từ trái sang phải, rồi từ phải lên trên. Ta đưa búa đến vị trí phía sau bên trái đầu hắn rồi cố định quỹ đạo. Kế tiếp, ta lấy hông làm trục mà xoay một vòng và thẳng tay vung búa. Cú vung này không phải là để đập xuống, mà là để đánh bay đầu hắn thật xa.

“Bo… Bolveractiannnnnnnn!”

Trung tâm mặt búa đánh thẳng vào đầu Kogagyous.

=======================================

*Xin hãy tưởng tượng nó giống như một cú Golf Swing.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện