Dẫn Nora đến khu vườn, [tôi] kể phần lớn thông tin về những chuyện đang xảy ra tại Turize và khắp thế giới mà mình biết cho em ấy.
Bao gồm cả chuyện Kim mà em ấy thân thiết là Ma Vương, cùng với chuyện Ekdoic đã trở thành Ma Tộc.
Cuối cùng là cuộc trao đổi với Vô Sắc Ma Vương, Nora thì chỉ cúi đầu im lặng mà nghe [tôi] nói.
Thật ra thì vào lúc hỏi sự tình chi tiết, bản thân cũng nên trò chuyện với em ấy một chút… nhưng tôi thì chẳng bao giờ có hứng để mà hỗ trợ ai cả.
“Tóm lại là thế. Đúng là em có lỗi khi không chịu nghe lời Luco, nhưng người lớn bọn [anh] cũng có trách nhiệm vì không giải thích sự tình nguy hiểm mà giấu diếm. Xin lỗi em nhé.”
“…Nhưng nếu Nora nghe lời Luco-sama thì sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.”
“Vậy thì [anh] chỉ cần giải thích về danh sách Cấm Kỵ và siết chặt để em không bất cẩn nghiên cứu là xong chuyện rồi.”
“Anh ăn gian quá đi.”
“Ừ, người lớn đều biết những lời gian manh này cả. Đặc biệt là em đừng nghĩ mình có thể đấu khẩu thắng được [anh].”
Illias trong góc tối thì lộ vẻ mặt kiểu “Anh tự mãn chuyện đó có ích gì chứ,” nhưng mấy cái này thì cứ bơ đi.
“Anh trai, Luco-sama đã tỉnh dậy chưa?”
“Theo những gì [anh] nghe được thì có vẻ chị ấy đã tỉnh rồi, nhưng mà bên đó đã có người phù hợp. Chuyện [anh] có thể làm chính là đợi Luco khoẻ mạnh trở lại và chịu trách móc. Chúng mình hãy cùng nhau chịu mắng nhé?”
“…Nora rốt cuộc đã hiểu được một nửa ý nghĩa mà anh nói lúc trước rồi.”
Sau khi tiếp nhận yêu cầu nghiên cứu ma pháp, Đại Hiền Giả Balastos lại không tự mình đi mà gửi Nora đến Turize.
Mặc dù Nora nói rằng lý do là vì để mình tu luyện ma pháp, nhưng [tôi] đã nói rằng điều đó chỉ đúng một nửa.
“Chỉ cần lý giải theo cảm nhận cũng đủ rồi, nhưng nhân dịp này mà thử nói thành lời xem nào. Cụ thể hoá bằng lời nói rất khó đó?”
“Ưm… Cố gắng nhằm để hoàn thiện là điều quan trọng, nhưng bản thân cũng phải suy nghĩ về chuyện sau khi hoàn thiện nó. Dù Nora có năng lực nghiên cứu thì cũng không có đủ sức mạnh để nhìn thấu tương lai. Vì vậy, nhất định sư phụ đang muốn Nora đi học hỏi những người muốn nghiên cứu ma pháp mới vì tương lai quốc gia tại Turize.”
“Gần đúng rồi đó.”
“Tại sao lại là gần đúng?”
“Đúng là sư phụ của em cũng mong muốn câu trả lời đó, nhưng nó vẫn đơn giản hơn rất nhiều. Đó chính là bà ấy muốn em tự giác được rằng mình vẫn là trẻ con và biết trông cậy vào người lớn.”
“…Nora không thích bị đối xử như con nít.”
“Dĩ nhiên là thế rồi, tài năng ma pháp của em vượt trội hơn cả người lớn. Nhưng điều đó cũng không phải, liệu em sẽ cười cợt Luco là kẻ kém cỏi vì tài năng ma pháp không quá tốt của chị ấy không?”
“…Không có chuyện đó. Luco-sama vẫn tuyệt hơn Nora rất nhiều.”
“Đúng thế, Luco rất tuyệt vời. Sức mạnh ấy không phải thứ được hình thành bằng sự rèn luyện, mà là sức mạnh khi sống như một con người. Đó là đặc quyền mà người lớn nắm giữ đấy.”
“Anh trai cũng tuyệt lắm ư?”
“Ai mà biết được, nếu hỏi [anh] có đủ liều lĩnh như Luco không thì bản thân cũng không chắc lắm. Nhưng [anh] nghĩ mình cũng có điểm tuyệt vời ở mặt khác đó?”
“Bị đục cả rồi.”
“Không chỉ tài năng trong ma pháp, Nora trong tương lai cũng sẽ trưởng thành về nhiều mặt. Cho nên lúc này em vẫn còn thiếu rất nhiều thứ, trông cậy vào người khác để bổ sung chúng không phải là xấu. Trong lúc còn là con nít mà không học được điều đó thì lớn lên sẽ vất vả lắm đấy?”
Mối quan hệ giữa Đại Hiền Giả và đệ tử là mối quan hệ rất giới hạn.
Cuộc sống khi còn là trẻ con sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cách hành xử sau khi lớn lên.
Trong thân phận một Đại Hiền Giả và là một sư phụ, Balastos không thể nào dễ dãi với Nora. Dù thế, bà ta cũng đã rất cố gắng về phương diện này.
Và đối phương chính là Hiền Vương Marito, cho dù có gửi con nít đi thì có lẽ cũng không vấn đề.
“Nhiều thứ trưởng thành tức là mấy thứ như ngực hả?”
“Cái này thì hơi khó để bổ sung đấy, vẫn tồn tại người lớn không có nó đó.”
“Nora đùa thôi, nhưng Nora hiểu rồi. Mặc dù vẫn chưa hiểu được hoàn toàn, nhưng Nora cũng lý giải được một chút thứ mình bắt buộc phải hiểu rồi.”
“Vậy sao, thế thì đã giỏi lắm rồi.”
[Tôi] vỗ vỗ lên đầu Nora.
Thú thật thì [tôi] thời còn nhỏ sẽ chẳng thể nào lý giải được mấy chuyện khó hiểu như thế này.
Con nít thường được bảo hãy trông cậy vào người lớn, nhưng lý do chi tiết thì chẳng bao giờ được nghe.
Đúng là khi lớn lên thì nhận ra mấy chuyện khó hiểu ấy cũng được.
Nhưng với con nít thì chúng sẽ chỉ muốn phản pháo lại những lời ép buộc không lý do như vậy.
Còn chuyện thu xếp thế nào chính là công việc trọng đại mà người lớn phải gánh lấy.
“…Anh trai, anh còn mang ấu trùng bướm Itoella mà anh cho Vô Sắc Ma Vương ăn không?”
“Còn chứ, nó đây nè.”
[Tôi] nhét tay vào túi và lấy ra phần còn lại.
Tiện thể thì lúc nãy Marito lại bảo “Bình tĩnh nghĩ lại thì ta thấy chuyện bỏ sâu bướm vào túi hơi có vấn đề đấy.”
Ừ thì [tôi] cũng nghĩ như vậy, cần phải nhanh đem phơi lúc trời nắng mới được.
“…Ngoàm___!?”
“[Anh] biết ngay mà, thuốc này quý lắm nên cắn một cái thì phải trả lại đấy.”
[Tôi] cố không nhìn vào tàn tích sâu bướm còn lại trên tay Nora đang quằn quại mà thu về, gói lại trong mảnh vải rồi bỏ vào túi.
[Tôi] nhờ Kutou lấy ra một bình nước khác rồi đưa cho Nora.
“Đây là nước được bỏ nhiều mật ong, em súc miệng bằng nó trước đi.”
Nora lấy bình nước rồi uống vào, sau một lúc thì em ấy nhổ ra bồn hoa gần đó.
Cũng may là em ấy không muốn ăn nên chưa dùng bữa, ờ mà cũng không ổn cho lắm.
Nora vừa chảy nước mắt vừa quay về.
“Ư… ư…. đắng… đắng quá đi…”
“Đến cả Vô Sắc Ma Vương cũng phải nôn ra mà. Cứ uống thêm đi.”
“…Đã đủ rồi.”
“Đắng tới phát khóc kia mà, đừng cố quá.”
“Không sao hết, Nora phải ghi nhớ cơn đắng này. Luco-sama đã phải chịu đau khổ hơn nhiều nữa.”
Hẳn là không cần phải lo lắng về Nora nữa rồi.
Không có nhiều trẻ con có thể kiên cường như thế này. Những biến đổi trong tâm cảnh đến mức đi lệch đường cũng sẽ không đơn giản xuất hiện như vậy.
“____Hây dà, đã bảo hãy ra dáng trẻ con thêm đi mà. Hôm nay có ăn cơm cũng sẽ nôn ra thôi, vậy thì ngày mai [anh] sẽ cho em ăn thật ngon nhé.”
-------------------------------------------------------------------
Luco hiện đã tỉnh dậy và được người túc trực cạnh giường kể về đầu đuôi câu chuyện tối hôm qua.
Dù đã gõ cửa nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Bên trong vẫn có người, cô ấy không có dấu hiệu cử động.
Tôi mở cửa và bước vào phòng Luco.
Trong phòng cô ấy có vài chậu cây nhỏ được trang trí.
Chúng đều là những thực vật vô cùng khó chăm sóc, trong đó còn có loại tôi từng khiêu chiến nhưng rốt cuộc lại để nó héo mất.
…Không, chuyện đó thì để sau đi.
Luco trong bộ đồ ngủ đã ngồi dậy trên giường, nhưng cô ấy lại đang ngồi co mình và úp mặt vào chân.
Đến khi tôi bước đến gần thì cô ấy mới nhận ra sự tồn tại của tôi mà hướng mắt sang.
“Bệ… Bệ hạ!? Tại… tại sao!?”
“Ta đến đây để xem xét tình hình… nhưng dù gõ cửa vẫn không có ai trả lời cả. Xin lỗi vì đã vào phòng không phép.”
“Không… không hề! Thực ra thì bộ dạng của thần mới là____”
“Như thế thì mới là đúng chứ. Nếu buộc người phải nằm trên giường phải mặc đồng phục làm việc thì ta mới là người phải tức giận.”
“Vâng… vâng… ngài nói phải…”
Trò chuyện như thế này thì quả nhiên vẫn là Luco như mọi khi.
Nhưng nghĩ đến tình huống khi bước vào phòng thì không cần phải nói nhiều về sự nặng nề trong tâm tình cô ấy.
“Cơ thể của cô sao rồi?”
“A… Vâng, thần nghĩ là không sao… Thưa bệ hạ… được ngài giao trách nhiệm trông nom Nora-chan nhưng lại để xảy ra chuyện thế này…. Thần xin lỗi vì đã phụ sự kỳ vọng của___”
Tôi ôm đầu Luco kéo vào trong lòng mình và dịu dàng ôm lấy.
Tôi đã biết rằng Luco sẽ nói những lời này, cho nên tôi không thể để cô ấy tiếp tục câu nói.
“Bệ… Hạ?”
“Luco, đừng xin lỗi. Nàng đã không lùi bước trước một Ma Vương sở hữu sức mạnh đáng sợ và mạnh mẽ hơn bất cứ hiệp sĩ nào. Ta không thể nào lại để người dũng cảm hơn bất cứ ai nói lời tạ lỗi được.”
“Nhưng nếu thần ngăn cản đúng cách thì đã không khiến đứa trẻ còn thơ bé ấy phải trải qua sợ hãi…”
“Điều đó cũng đúng với nàng. Nàng đã đối diện với nỗi sợ hãi khó có thể chịu nổi, thế mà nàng vẫn hoàn thành tốt trách nhiệm của mình. Vào lúc này, nàng đừng ôm trong lòng bất cứ lỗi lầm gì mà hãy để ta gánh vác toàn bộ. Chính vì vậy, nàng hãy trút ra toàn bộ nỗi sợ trong lòng đi.”
“…..Ư….. a…..”
Luco trong lòng tôi run rẩy mà khóc nấc.
Luco chưa từng tiếp nhận cuộc huấn luyện chiến đấu nào.
Dù vẫn không thay đổi chuyện thề trung nghĩa với Turize, nhưng trái tim của cô ấy vẫn còn mỏng manh hơn nhiều so với những kẻ từng được rèn luyện qua.
Mặc cho sợ hãi tử vong xâm chiếm con tim, cô ấy vẫn quyết tâm đối mặt.
Song, cái giá của nó cũng vô cùng lớn lao.
“Luco, trong ngày tháng sau này, có lẽ nàng sẽ nhớ lại nỗi sợ hãi vào tối hôm qua, vừa tưởng tượng đến nỗi sợ mình có thể sẽ chết đi vào một lúc nào đó trong tương lai, vừa gặp phải những cơn ác mộng ập đến. Song, ta không chấp nhận điều đó, ta sẽ không bỏ qua điều đó. Ta sẽ phủi bỏ tất cả những uy hiếp khắc sâu trong lòng nàng, sẽ luôn luôn trao nàng hạnh phúc để không gặp phải những cơn ác mộng ấy. Nhân danh Marito Turize, ta thề rằng sẽ bảo hộ tương lai của nàng.”
Một lúc sau, dường như Luco đã khóc cạn nước mắt và chìm vào giấc ngủ.
Đặt cô ấy trở lại giường, tôi nhẹ nhàng xoa trán rồi rời khỏi phòng.
Tại khúc rẽ đã xuất hiện bóng dáng của người bạn và Sir Ratzel.
“…Không lẽ hai người đã chờ đợi ở đây suốt ư?”
“Thì vậy đấy, tôi không rõ là anh sẽ an ủi cô ấy đến mức nào nên cũng khó đến gần căn phòng. Vậy nên chúng tôi mới giết thời gian tại đây.”
“Giết thời gian sao…”
Ở dưới chân Sir Ratzel đang lộ vẻ mặt khó xử chính là bộ trò chơi cá cược mà các hiệp sĩ thường chơi trên bàn nhậu.
Đây là trò chơi đơn giản, xem trọng tâm lý chiến hơn chiến lược. Và có vẻ như người bạn đang thắng áp đảo rồi.
Đúng là chuyện cá cược không hề phù hợp với Sir Ratzel.
“Nhanh hơn tôi nghĩ đấy.”
“Hẳn là cô ấy đã mệt mỏi quá rồi, khóc xong là ngủ say luôn.”
“Nora thì chắc phải kêu rên cả ngày, nhưng cũng không vấn đề gì cả.”
“Tại sao lại kêu rên chứ?”
“Em ấy đã cắn ấu trùng một cái.”
“Ôi trời.”
Tinh thần của con nít thật quá dũng mãnh, thế này thì chẳng thể mắng con bé nữa rồi.
Có lẽ tôi cũng nên thử một lần để tự phản tỉnh cho sau này. Hơn nữa, người bạn cũng từng ăn rồi, đồng cam cộng khổ là chuyện rất quan trọng.
“À mà tôi không có ép buộc em ấy đâu nhé?”
“Nhưng mà ta nghĩ cậu là người sẽ có thể làm nếu muốn đấy.”
“Cũng tuỳ đối tượng nữa, Nora thì không cần thiết.”
“Thật tội nghiệp cho kẻ cần thiết đấy.”
“Sau khi Luco bình tĩnh lại thì gọi cô ấy giúp tôi, bản thân muốn nói về chuyện sau này.”
“Ta hiểu rồi… nhưng cậu định làm gì?”
“Tuỳ vào tình huống nữa. Nora thì sẽ tiếp tục cố gắng, chỉ là Luco thì… kệ đi, tôi cũng sẽ nói về chuyện đó."
Xét theo tính cách thì Luco nhất định sẽ mong muốn tiếp tục thực hiện công việc này, nhưng thế thì lại tạo ra gánh nặng quá lớn cho cô ấy.
Tuy nhiên, miễn cưỡng tách ra cũng lại là hành vi tước đoạt mọi thứ khỏi cô ấy.
Người bạn chắc hẳn sẽ không sai sót trong việc nhìn nhận ranh giới chuyện này.
“Ta đã hứa rằng sẽ bảo hộ tương lai của cô ấy. Nhờ cả vào cậu đó.”
“Gì đấy, anh đã cầu hôn luôn rồi à?”
“Làm gì mà có____”
Ửm? Đúng là nếu nghĩ theo hướng đó thì cũng không phải lạ.
À không, với tính cách của Luco thì tôi có thể tưởng tượng ra chuyện cô ấy sẽ tự mình phủ nhận ý tưởng đó.
“Sao vậy?”
“Không gì, ta chỉ đang bắt đầu nghĩ nhân dịp này mà thu hẹp khoảng cách cũng không phải tệ lắm.”
“Lợi dụng thế thì không chính đáng tí nào nha.”
“Vốn đã là ý định từ đầu thì có sao đâu? Một khi Luco không tự mình tiến tới thì ta chỉ còn cách bước đến mà thôi.”
“Rõ ràng anh đang muốn tận hưởng cái quá trình đó rồi.”
Nói trúng chỗ đau rồi nha, không lẽ cậu cũng dùng cái thứ đó lên ta hả? Mà nếu được như vậy thì bản thân cũng khá là vui đó.
“Nếu cậu chuẩn bị về thì uống rượu tối một lát không?”
“Trong mồm vẫn còn vị đắng dữ lắm. Giờ tôi sẽ đi về ngủ luôn.”
“Thật đáng tiếc. Ngày mai cậu sẽ quay trở lại việc thu thập thông tin trong Shenite nhỉ?”
“Ừ, bên này cũng đang tiến hành thuận lợi.”
Mặc dù muốn khen ngợi người bạn, nhưng Sir Ratzel lại trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào cậu ta. Thoạt nhìn thì trông có vẻ rất thảm hại.
Theo những gì xảy ra trong quá khứ thì chắc là cậu ta đang làm công việc vặt để đạt được tín nhiệm theo con đường bình thường rồi.
Dù thế, người bạn nhất định vẫn đang bố trí một thứ gì đó rất quan trọng. Tôi chỉ cần kỳ vọng và chờ đợi thôi.
“Ta sẽ chờ tin tốt từ cậu____ Vậy rốt cuộc cậu đã thắng được bao nhiêu từ Sir Ratzel rồi?”
“___!?”
“Tiền ăn uống tại Xương Chó cho đến tuần sau đấy.”
“Cậu nhớ đừng lấy quá nhiều tiền từ người hiệp sĩ nghiêm túc và yếu trong cá cược nhé.”
“Ăn cơm chùa sẽ có vị ngon khác biệt đó.”
“Trông hay đấy. Để lần tới ta làm một cuộc với Sir Ragdo vậy.”
“Ồ, là cưỡng chế tịch thu sao.”
Sao cậu lại nói ta kỳ vậy.
-------------------------------------------------------------------
Phần lớn công việc do thành viên bang hội Liod phụ trách đều liên quan đến chiến đấu.
Về bề nổi thì gồm những thứ như bảo kê, hộ vệ, tìm vật phẩm quý hiếm tại khu vực nguy hiểm.
Còn ẩn đằng sau sẽ là gián điệp, tình báo, thỉnh thoảng còn có yêu cầu ám sát nữa.
Đương nhiên là nếu yêu cầu công việc phạm pháp thì sẽ có rủi ro bị bang hội nắm thóp.
Liod sẽ đóng vai trung gian, chỉ truyền đạt nội dung công việc cho mạo hiểm giả và bí mật tiến hành.
Một lượng lớn tiền sẽ chảy vào túi bọn họ như phí trung gian.
Chuyện người giao nhiệm vụ lộ mặt để thương lượng như Larheit là vô cùng hiếm hoi.
Dù thay đổi cơ thể, nhưng chính vì điểm đặc biệt này nên sự tồn tại của gã mới trở nên nổi bật.
Do đó mà Girista mới có thể dễ dàng thành công đạt được thông tin về những kẻ trực tiếp gặp mặt mạo hiểm giả.
Hiện tại, chúng tôi đang muốn tìm kiếm thông tin từ những nhân vật được cho là đã tiếp xúc với mạo hiểm giả trong danh sách mà Girista chuẩn bị.
Trong danh sách bao gồm tên gọi của mạo hiểm giả đã tiếp xúc, đặc trưng kẻ tiếp xúc, vị trí và thời gian.
“…..Ô…. a…..”
“Tên này cũng sai rồi sao.”
Dù đã dùng ma pháp điều tra nhân vật trực tiếp gặp gỡ mạo hiểm giả, nhưng chúng tôi vẫn không có thu hoạch gì. Bởi vì họ cũng chỉ là điểm chuyển dịch nên chẳng thể nào sót lại thông tin gì cả.
Chuyện này cũng rất mệt mỏi vì dù xác định được địa điểm thì khả năng kết thúc trong vô ích vẫn vô cùng cao.
Kể cả đám mạo hiểm giả thì hiện giờ vẫn chưa có gì nổi bật. Đúng là có kẻ từng trực tiếp gặp mặt, nhưng cơ bản cũng chỉ là đánh giá từng mạo hiểm giả mà thôi.
Điều tra cỡ 10 người thì có 4 kẻ chúng tôi mạnh tay rồi dùng ma pháp điều tra tỉ mỉ, nhưng thông tin có thể đạt được chỉ bằng không.
Khi tôi đang thao túng ký ức và chuẩn bị thả người thì Ulffe ôm một túi đồ xuất hiện.
“Ulffe đã quay về!”
“Xin lỗi vì để em phải ra ngoài mua đồ nhé, bên anh cũng sắp xong rồi. Chúng ta cùng ăn nào.”
“Vâng! Cơ mà bên Ekdoic-san như thế nào rồi?”
“Không được gì cả. Dù có chút không đúng, nhưng cũng chẳng có thông tin cụ thể gì cả.”
“Có điểm không đúng sao?”
“Ừ, kẻ tiếp xúc nào cũng đều bàn luận xem các mạo hiểm giả có thể tiếp nhận nhiệm vụ ở mức độ nào. Cách dùng lời của họ đều giống nhau nên có thể xem như đúng là Larheit từng nhập vào bọn họ.”
Đúng thế, cho dù hoán đổi cơ thể thì bên trong hắn vẫn giống nhau.
Chính vì vậy, cách nói chuyện hay ấn tượng của tên nào cũng gần như tương tự.
Tôi cũng từng có kinh nghiệm giao dịch với Larheit, vậy nên tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Song, vẫn chưa có thông tin nào đáng để mắt đến.
“Chào hỏi rồi tạm biệt?”
“Đúng vậy. Ít nhất thì các mạo hiểm giả trong danh sách không có dấu hiệu bị can thiệp bằng ma pháp.”
“Nhưng Shishou đã nói rằng danh sách này rất quan trọng.”
“Ừ, anh ta đã bảo rằng [Hãy dùng danh sách làm khởi điểm điều tra].”
Nhưng huynh đệ lại không nói nó quan trọng như thế nào.
Cũng không phải anh ta muốn chơi khăm, e rằng chuyện này có ý nghĩa nào đó.
Trong trường hợp nó bao hàm chuyện anh ta muốn chúng tôi tự cố gắng nhằm tương lai sau này thì xin lỗi, tôi bó tay rồi.
…Khổ cái là chuyện nó vẫn có khả năng.
“Tôi về rồi nè~”
“Mừng trở về, Girista!”
“Ye~! Có cô bé đáng yêu thế này chờ về nhà thật tuyệt quá đi~!”
Girista vừa trở về sau khi thu thập thông tin liền chạy tới ôm chầm lấy Ulffe ra đón.
Hai người này có vẻ đã mở lòng với nhau rồi.
Ngoại trừ thỉnh thoảng Girista thách đấu em ấy rồi lập tức bị lật ngửa thì cũng không tệ lắm.
“Girista, có thông tin gì mới không?”
“Cũng chả rõ nữa~. Chỉ là thỉnh thoảng lại có thông tin về chuyện xảy ra giống như trong danh sách thôi~?”
“Về thông tin trong đấy thì tôi đã điều tra cả người tiếp xúc lẫn mạo hiểm giả rồi, nhưng hầu như chẳng có manh mối nào.”
“Hẳn thế rồi~. Tôi cũng thỉnh thoảng tấn công mạo hiểm giả từng tiếp xúc, nhưng tất cả đều vô ích hết đó~”
“Cô không giết người đâu nhỉ? Tôi không quan tâm chuyện cô cuồng chiến, nhưng đã làm việc bên dưới huynh đệ thì nhớ tự chủ lấy.”
“Không sao cả đâu~, không đạt đến trình độ của anh thì tôi cũng không tiến tới chuyện chém giết đâu mà~?”
Việc không thể khẳng định rằng phải chém giết mới chết người chính là điểm nguy hiểm của cô ta.
Hỏi mạo hiểm giả về giá cả thị trường không phải chuyện hiếm, bởi vì vẫn có những lúc các thương nhân muốn chắt chiu tiền bạc đi giao dịch nữa.
Song, đối với mạo hiểm giả không quen không biết thì lại khác.
Vừa không biết rõ đối tượng vừa bị họ cảnh giác. Thông thường thì phải quen biết ở một mức độ nhất định mới thảo luận về nội dung này.
Nếu là mạo hiểm giả nổi tiếng thì cũng không nhất định là vậy, nhưng trong danh sách thì chẳng có mấy kẻ như thế.
Vốn dĩ chuyện thuê mạo hiểm giả không thông qua bang hội cũng sẽ chuốc lấy đánh giá xấu từ bên đó và có rủi ro bị bang hộ để mắt đến.
Có lẽ chuyện này không hề có ý nghĩa.
Hẳn là Larheit muốn gây ra hỗn loạn bằng tin tức mình từng tiếp xúc với ai, chỉ cần như thế cũng có tác dụng rồi.
Không, qua màn thẩm vấn kia thì tôi không nghĩ đó chỉ là giả tạo.
“Ekdoic~, tôi sẽ ghi thêm nên đưa tôi mượn danh sách được không~?”
“Ừ, nhờ cô vậy.”
“Để xem nào~, tên của mạo hiểm giả được tiếp xúc là thế này~, thông tin kẻ tiếp xúc là~ mái tóc xấu xí như mào gà~….”
“Là mái tóc như thế nào ạ?”
“Chị cũng không biết đâu~?”
“Này này, là cô đi hỏi____ Khoan đã, Girista, cô điều tra danh sách này như thế nào?”
“Thì cứ hỏi bình thường chứ gì~? Kiểu như là một kẻ không liên hệ mấy tới mạo hiểm giả lại đi nói chuyện với mạo hiểm giả các thứ~”
“….Hoá ra là vậy sao…”
Chúng tôi đã luôn chú tâm đến kẻ tiếp xúc và mạo hiểm giả, nhưng lại nhìn sai điểm cần chú ý.
Vốn chuyện thông tin có nội dung giống nhau đến vậy được lưu truyền cũng quá thiếu tự nhiên rồi.
“Girista, đi nào.”
“Ơ~, ăn cơm xong rồi hẵng đi đi~?”
“Đến lúc này thì chúng ta mới tìm thấy manh mối mới, hơn nữa còn phải đi giành lại thời gian đã mất từ trước đến___”
Khi tôi quay lại thì Ulffe đang nhìn chăm chú lương thực đã được lấy khỏi túi và bày ra với vẻ tiếc nuối.
Tôi đã bảo Ulffe tự mua thứ mình thích nên hẳn là trong đấy cũng có món ăn em ấy yêu thích rồi.
“Chúng ta… không ăn cơm sao…”
“…Sau khi ăn thì chúng ta phải đi nhanh đấy.”
“Vâng!”
“Không phải anh hơi chiều chuộng Ulffe quá sao~?”
Im đi Girista, tôi biết chuyện đó chứ.
Bao gồm cả chuyện Kim mà em ấy thân thiết là Ma Vương, cùng với chuyện Ekdoic đã trở thành Ma Tộc.
Cuối cùng là cuộc trao đổi với Vô Sắc Ma Vương, Nora thì chỉ cúi đầu im lặng mà nghe [tôi] nói.
Thật ra thì vào lúc hỏi sự tình chi tiết, bản thân cũng nên trò chuyện với em ấy một chút… nhưng tôi thì chẳng bao giờ có hứng để mà hỗ trợ ai cả.
“Tóm lại là thế. Đúng là em có lỗi khi không chịu nghe lời Luco, nhưng người lớn bọn [anh] cũng có trách nhiệm vì không giải thích sự tình nguy hiểm mà giấu diếm. Xin lỗi em nhé.”
“…Nhưng nếu Nora nghe lời Luco-sama thì sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.”
“Vậy thì [anh] chỉ cần giải thích về danh sách Cấm Kỵ và siết chặt để em không bất cẩn nghiên cứu là xong chuyện rồi.”
“Anh ăn gian quá đi.”
“Ừ, người lớn đều biết những lời gian manh này cả. Đặc biệt là em đừng nghĩ mình có thể đấu khẩu thắng được [anh].”
Illias trong góc tối thì lộ vẻ mặt kiểu “Anh tự mãn chuyện đó có ích gì chứ,” nhưng mấy cái này thì cứ bơ đi.
“Anh trai, Luco-sama đã tỉnh dậy chưa?”
“Theo những gì [anh] nghe được thì có vẻ chị ấy đã tỉnh rồi, nhưng mà bên đó đã có người phù hợp. Chuyện [anh] có thể làm chính là đợi Luco khoẻ mạnh trở lại và chịu trách móc. Chúng mình hãy cùng nhau chịu mắng nhé?”
“…Nora rốt cuộc đã hiểu được một nửa ý nghĩa mà anh nói lúc trước rồi.”
Sau khi tiếp nhận yêu cầu nghiên cứu ma pháp, Đại Hiền Giả Balastos lại không tự mình đi mà gửi Nora đến Turize.
Mặc dù Nora nói rằng lý do là vì để mình tu luyện ma pháp, nhưng [tôi] đã nói rằng điều đó chỉ đúng một nửa.
“Chỉ cần lý giải theo cảm nhận cũng đủ rồi, nhưng nhân dịp này mà thử nói thành lời xem nào. Cụ thể hoá bằng lời nói rất khó đó?”
“Ưm… Cố gắng nhằm để hoàn thiện là điều quan trọng, nhưng bản thân cũng phải suy nghĩ về chuyện sau khi hoàn thiện nó. Dù Nora có năng lực nghiên cứu thì cũng không có đủ sức mạnh để nhìn thấu tương lai. Vì vậy, nhất định sư phụ đang muốn Nora đi học hỏi những người muốn nghiên cứu ma pháp mới vì tương lai quốc gia tại Turize.”
“Gần đúng rồi đó.”
“Tại sao lại là gần đúng?”
“Đúng là sư phụ của em cũng mong muốn câu trả lời đó, nhưng nó vẫn đơn giản hơn rất nhiều. Đó chính là bà ấy muốn em tự giác được rằng mình vẫn là trẻ con và biết trông cậy vào người lớn.”
“…Nora không thích bị đối xử như con nít.”
“Dĩ nhiên là thế rồi, tài năng ma pháp của em vượt trội hơn cả người lớn. Nhưng điều đó cũng không phải, liệu em sẽ cười cợt Luco là kẻ kém cỏi vì tài năng ma pháp không quá tốt của chị ấy không?”
“…Không có chuyện đó. Luco-sama vẫn tuyệt hơn Nora rất nhiều.”
“Đúng thế, Luco rất tuyệt vời. Sức mạnh ấy không phải thứ được hình thành bằng sự rèn luyện, mà là sức mạnh khi sống như một con người. Đó là đặc quyền mà người lớn nắm giữ đấy.”
“Anh trai cũng tuyệt lắm ư?”
“Ai mà biết được, nếu hỏi [anh] có đủ liều lĩnh như Luco không thì bản thân cũng không chắc lắm. Nhưng [anh] nghĩ mình cũng có điểm tuyệt vời ở mặt khác đó?”
“Bị đục cả rồi.”
“Không chỉ tài năng trong ma pháp, Nora trong tương lai cũng sẽ trưởng thành về nhiều mặt. Cho nên lúc này em vẫn còn thiếu rất nhiều thứ, trông cậy vào người khác để bổ sung chúng không phải là xấu. Trong lúc còn là con nít mà không học được điều đó thì lớn lên sẽ vất vả lắm đấy?”
Mối quan hệ giữa Đại Hiền Giả và đệ tử là mối quan hệ rất giới hạn.
Cuộc sống khi còn là trẻ con sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cách hành xử sau khi lớn lên.
Trong thân phận một Đại Hiền Giả và là một sư phụ, Balastos không thể nào dễ dãi với Nora. Dù thế, bà ta cũng đã rất cố gắng về phương diện này.
Và đối phương chính là Hiền Vương Marito, cho dù có gửi con nít đi thì có lẽ cũng không vấn đề.
“Nhiều thứ trưởng thành tức là mấy thứ như ngực hả?”
“Cái này thì hơi khó để bổ sung đấy, vẫn tồn tại người lớn không có nó đó.”
“Nora đùa thôi, nhưng Nora hiểu rồi. Mặc dù vẫn chưa hiểu được hoàn toàn, nhưng Nora cũng lý giải được một chút thứ mình bắt buộc phải hiểu rồi.”
“Vậy sao, thế thì đã giỏi lắm rồi.”
[Tôi] vỗ vỗ lên đầu Nora.
Thú thật thì [tôi] thời còn nhỏ sẽ chẳng thể nào lý giải được mấy chuyện khó hiểu như thế này.
Con nít thường được bảo hãy trông cậy vào người lớn, nhưng lý do chi tiết thì chẳng bao giờ được nghe.
Đúng là khi lớn lên thì nhận ra mấy chuyện khó hiểu ấy cũng được.
Nhưng với con nít thì chúng sẽ chỉ muốn phản pháo lại những lời ép buộc không lý do như vậy.
Còn chuyện thu xếp thế nào chính là công việc trọng đại mà người lớn phải gánh lấy.
“…Anh trai, anh còn mang ấu trùng bướm Itoella mà anh cho Vô Sắc Ma Vương ăn không?”
“Còn chứ, nó đây nè.”
[Tôi] nhét tay vào túi và lấy ra phần còn lại.
Tiện thể thì lúc nãy Marito lại bảo “Bình tĩnh nghĩ lại thì ta thấy chuyện bỏ sâu bướm vào túi hơi có vấn đề đấy.”
Ừ thì [tôi] cũng nghĩ như vậy, cần phải nhanh đem phơi lúc trời nắng mới được.
“…Ngoàm___!?”
“[Anh] biết ngay mà, thuốc này quý lắm nên cắn một cái thì phải trả lại đấy.”
[Tôi] cố không nhìn vào tàn tích sâu bướm còn lại trên tay Nora đang quằn quại mà thu về, gói lại trong mảnh vải rồi bỏ vào túi.
[Tôi] nhờ Kutou lấy ra một bình nước khác rồi đưa cho Nora.
“Đây là nước được bỏ nhiều mật ong, em súc miệng bằng nó trước đi.”
Nora lấy bình nước rồi uống vào, sau một lúc thì em ấy nhổ ra bồn hoa gần đó.
Cũng may là em ấy không muốn ăn nên chưa dùng bữa, ờ mà cũng không ổn cho lắm.
Nora vừa chảy nước mắt vừa quay về.
“Ư… ư…. đắng… đắng quá đi…”
“Đến cả Vô Sắc Ma Vương cũng phải nôn ra mà. Cứ uống thêm đi.”
“…Đã đủ rồi.”
“Đắng tới phát khóc kia mà, đừng cố quá.”
“Không sao hết, Nora phải ghi nhớ cơn đắng này. Luco-sama đã phải chịu đau khổ hơn nhiều nữa.”
Hẳn là không cần phải lo lắng về Nora nữa rồi.
Không có nhiều trẻ con có thể kiên cường như thế này. Những biến đổi trong tâm cảnh đến mức đi lệch đường cũng sẽ không đơn giản xuất hiện như vậy.
“____Hây dà, đã bảo hãy ra dáng trẻ con thêm đi mà. Hôm nay có ăn cơm cũng sẽ nôn ra thôi, vậy thì ngày mai [anh] sẽ cho em ăn thật ngon nhé.”
-------------------------------------------------------------------
Luco hiện đã tỉnh dậy và được người túc trực cạnh giường kể về đầu đuôi câu chuyện tối hôm qua.
Dù đã gõ cửa nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Bên trong vẫn có người, cô ấy không có dấu hiệu cử động.
Tôi mở cửa và bước vào phòng Luco.
Trong phòng cô ấy có vài chậu cây nhỏ được trang trí.
Chúng đều là những thực vật vô cùng khó chăm sóc, trong đó còn có loại tôi từng khiêu chiến nhưng rốt cuộc lại để nó héo mất.
…Không, chuyện đó thì để sau đi.
Luco trong bộ đồ ngủ đã ngồi dậy trên giường, nhưng cô ấy lại đang ngồi co mình và úp mặt vào chân.
Đến khi tôi bước đến gần thì cô ấy mới nhận ra sự tồn tại của tôi mà hướng mắt sang.
“Bệ… Bệ hạ!? Tại… tại sao!?”
“Ta đến đây để xem xét tình hình… nhưng dù gõ cửa vẫn không có ai trả lời cả. Xin lỗi vì đã vào phòng không phép.”
“Không… không hề! Thực ra thì bộ dạng của thần mới là____”
“Như thế thì mới là đúng chứ. Nếu buộc người phải nằm trên giường phải mặc đồng phục làm việc thì ta mới là người phải tức giận.”
“Vâng… vâng… ngài nói phải…”
Trò chuyện như thế này thì quả nhiên vẫn là Luco như mọi khi.
Nhưng nghĩ đến tình huống khi bước vào phòng thì không cần phải nói nhiều về sự nặng nề trong tâm tình cô ấy.
“Cơ thể của cô sao rồi?”
“A… Vâng, thần nghĩ là không sao… Thưa bệ hạ… được ngài giao trách nhiệm trông nom Nora-chan nhưng lại để xảy ra chuyện thế này…. Thần xin lỗi vì đã phụ sự kỳ vọng của___”
Tôi ôm đầu Luco kéo vào trong lòng mình và dịu dàng ôm lấy.
Tôi đã biết rằng Luco sẽ nói những lời này, cho nên tôi không thể để cô ấy tiếp tục câu nói.
“Bệ… Hạ?”
“Luco, đừng xin lỗi. Nàng đã không lùi bước trước một Ma Vương sở hữu sức mạnh đáng sợ và mạnh mẽ hơn bất cứ hiệp sĩ nào. Ta không thể nào lại để người dũng cảm hơn bất cứ ai nói lời tạ lỗi được.”
“Nhưng nếu thần ngăn cản đúng cách thì đã không khiến đứa trẻ còn thơ bé ấy phải trải qua sợ hãi…”
“Điều đó cũng đúng với nàng. Nàng đã đối diện với nỗi sợ hãi khó có thể chịu nổi, thế mà nàng vẫn hoàn thành tốt trách nhiệm của mình. Vào lúc này, nàng đừng ôm trong lòng bất cứ lỗi lầm gì mà hãy để ta gánh vác toàn bộ. Chính vì vậy, nàng hãy trút ra toàn bộ nỗi sợ trong lòng đi.”
“…..Ư….. a…..”
Luco trong lòng tôi run rẩy mà khóc nấc.
Luco chưa từng tiếp nhận cuộc huấn luyện chiến đấu nào.
Dù vẫn không thay đổi chuyện thề trung nghĩa với Turize, nhưng trái tim của cô ấy vẫn còn mỏng manh hơn nhiều so với những kẻ từng được rèn luyện qua.
Mặc cho sợ hãi tử vong xâm chiếm con tim, cô ấy vẫn quyết tâm đối mặt.
Song, cái giá của nó cũng vô cùng lớn lao.
“Luco, trong ngày tháng sau này, có lẽ nàng sẽ nhớ lại nỗi sợ hãi vào tối hôm qua, vừa tưởng tượng đến nỗi sợ mình có thể sẽ chết đi vào một lúc nào đó trong tương lai, vừa gặp phải những cơn ác mộng ập đến. Song, ta không chấp nhận điều đó, ta sẽ không bỏ qua điều đó. Ta sẽ phủi bỏ tất cả những uy hiếp khắc sâu trong lòng nàng, sẽ luôn luôn trao nàng hạnh phúc để không gặp phải những cơn ác mộng ấy. Nhân danh Marito Turize, ta thề rằng sẽ bảo hộ tương lai của nàng.”
Một lúc sau, dường như Luco đã khóc cạn nước mắt và chìm vào giấc ngủ.
Đặt cô ấy trở lại giường, tôi nhẹ nhàng xoa trán rồi rời khỏi phòng.
Tại khúc rẽ đã xuất hiện bóng dáng của người bạn và Sir Ratzel.
“…Không lẽ hai người đã chờ đợi ở đây suốt ư?”
“Thì vậy đấy, tôi không rõ là anh sẽ an ủi cô ấy đến mức nào nên cũng khó đến gần căn phòng. Vậy nên chúng tôi mới giết thời gian tại đây.”
“Giết thời gian sao…”
Ở dưới chân Sir Ratzel đang lộ vẻ mặt khó xử chính là bộ trò chơi cá cược mà các hiệp sĩ thường chơi trên bàn nhậu.
Đây là trò chơi đơn giản, xem trọng tâm lý chiến hơn chiến lược. Và có vẻ như người bạn đang thắng áp đảo rồi.
Đúng là chuyện cá cược không hề phù hợp với Sir Ratzel.
“Nhanh hơn tôi nghĩ đấy.”
“Hẳn là cô ấy đã mệt mỏi quá rồi, khóc xong là ngủ say luôn.”
“Nora thì chắc phải kêu rên cả ngày, nhưng cũng không vấn đề gì cả.”
“Tại sao lại kêu rên chứ?”
“Em ấy đã cắn ấu trùng một cái.”
“Ôi trời.”
Tinh thần của con nít thật quá dũng mãnh, thế này thì chẳng thể mắng con bé nữa rồi.
Có lẽ tôi cũng nên thử một lần để tự phản tỉnh cho sau này. Hơn nữa, người bạn cũng từng ăn rồi, đồng cam cộng khổ là chuyện rất quan trọng.
“À mà tôi không có ép buộc em ấy đâu nhé?”
“Nhưng mà ta nghĩ cậu là người sẽ có thể làm nếu muốn đấy.”
“Cũng tuỳ đối tượng nữa, Nora thì không cần thiết.”
“Thật tội nghiệp cho kẻ cần thiết đấy.”
“Sau khi Luco bình tĩnh lại thì gọi cô ấy giúp tôi, bản thân muốn nói về chuyện sau này.”
“Ta hiểu rồi… nhưng cậu định làm gì?”
“Tuỳ vào tình huống nữa. Nora thì sẽ tiếp tục cố gắng, chỉ là Luco thì… kệ đi, tôi cũng sẽ nói về chuyện đó."
Xét theo tính cách thì Luco nhất định sẽ mong muốn tiếp tục thực hiện công việc này, nhưng thế thì lại tạo ra gánh nặng quá lớn cho cô ấy.
Tuy nhiên, miễn cưỡng tách ra cũng lại là hành vi tước đoạt mọi thứ khỏi cô ấy.
Người bạn chắc hẳn sẽ không sai sót trong việc nhìn nhận ranh giới chuyện này.
“Ta đã hứa rằng sẽ bảo hộ tương lai của cô ấy. Nhờ cả vào cậu đó.”
“Gì đấy, anh đã cầu hôn luôn rồi à?”
“Làm gì mà có____”
Ửm? Đúng là nếu nghĩ theo hướng đó thì cũng không phải lạ.
À không, với tính cách của Luco thì tôi có thể tưởng tượng ra chuyện cô ấy sẽ tự mình phủ nhận ý tưởng đó.
“Sao vậy?”
“Không gì, ta chỉ đang bắt đầu nghĩ nhân dịp này mà thu hẹp khoảng cách cũng không phải tệ lắm.”
“Lợi dụng thế thì không chính đáng tí nào nha.”
“Vốn đã là ý định từ đầu thì có sao đâu? Một khi Luco không tự mình tiến tới thì ta chỉ còn cách bước đến mà thôi.”
“Rõ ràng anh đang muốn tận hưởng cái quá trình đó rồi.”
Nói trúng chỗ đau rồi nha, không lẽ cậu cũng dùng cái thứ đó lên ta hả? Mà nếu được như vậy thì bản thân cũng khá là vui đó.
“Nếu cậu chuẩn bị về thì uống rượu tối một lát không?”
“Trong mồm vẫn còn vị đắng dữ lắm. Giờ tôi sẽ đi về ngủ luôn.”
“Thật đáng tiếc. Ngày mai cậu sẽ quay trở lại việc thu thập thông tin trong Shenite nhỉ?”
“Ừ, bên này cũng đang tiến hành thuận lợi.”
Mặc dù muốn khen ngợi người bạn, nhưng Sir Ratzel lại trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào cậu ta. Thoạt nhìn thì trông có vẻ rất thảm hại.
Theo những gì xảy ra trong quá khứ thì chắc là cậu ta đang làm công việc vặt để đạt được tín nhiệm theo con đường bình thường rồi.
Dù thế, người bạn nhất định vẫn đang bố trí một thứ gì đó rất quan trọng. Tôi chỉ cần kỳ vọng và chờ đợi thôi.
“Ta sẽ chờ tin tốt từ cậu____ Vậy rốt cuộc cậu đã thắng được bao nhiêu từ Sir Ratzel rồi?”
“___!?”
“Tiền ăn uống tại Xương Chó cho đến tuần sau đấy.”
“Cậu nhớ đừng lấy quá nhiều tiền từ người hiệp sĩ nghiêm túc và yếu trong cá cược nhé.”
“Ăn cơm chùa sẽ có vị ngon khác biệt đó.”
“Trông hay đấy. Để lần tới ta làm một cuộc với Sir Ragdo vậy.”
“Ồ, là cưỡng chế tịch thu sao.”
Sao cậu lại nói ta kỳ vậy.
-------------------------------------------------------------------
Phần lớn công việc do thành viên bang hội Liod phụ trách đều liên quan đến chiến đấu.
Về bề nổi thì gồm những thứ như bảo kê, hộ vệ, tìm vật phẩm quý hiếm tại khu vực nguy hiểm.
Còn ẩn đằng sau sẽ là gián điệp, tình báo, thỉnh thoảng còn có yêu cầu ám sát nữa.
Đương nhiên là nếu yêu cầu công việc phạm pháp thì sẽ có rủi ro bị bang hội nắm thóp.
Liod sẽ đóng vai trung gian, chỉ truyền đạt nội dung công việc cho mạo hiểm giả và bí mật tiến hành.
Một lượng lớn tiền sẽ chảy vào túi bọn họ như phí trung gian.
Chuyện người giao nhiệm vụ lộ mặt để thương lượng như Larheit là vô cùng hiếm hoi.
Dù thay đổi cơ thể, nhưng chính vì điểm đặc biệt này nên sự tồn tại của gã mới trở nên nổi bật.
Do đó mà Girista mới có thể dễ dàng thành công đạt được thông tin về những kẻ trực tiếp gặp mặt mạo hiểm giả.
Hiện tại, chúng tôi đang muốn tìm kiếm thông tin từ những nhân vật được cho là đã tiếp xúc với mạo hiểm giả trong danh sách mà Girista chuẩn bị.
Trong danh sách bao gồm tên gọi của mạo hiểm giả đã tiếp xúc, đặc trưng kẻ tiếp xúc, vị trí và thời gian.
“…..Ô…. a…..”
“Tên này cũng sai rồi sao.”
Dù đã dùng ma pháp điều tra nhân vật trực tiếp gặp gỡ mạo hiểm giả, nhưng chúng tôi vẫn không có thu hoạch gì. Bởi vì họ cũng chỉ là điểm chuyển dịch nên chẳng thể nào sót lại thông tin gì cả.
Chuyện này cũng rất mệt mỏi vì dù xác định được địa điểm thì khả năng kết thúc trong vô ích vẫn vô cùng cao.
Kể cả đám mạo hiểm giả thì hiện giờ vẫn chưa có gì nổi bật. Đúng là có kẻ từng trực tiếp gặp mặt, nhưng cơ bản cũng chỉ là đánh giá từng mạo hiểm giả mà thôi.
Điều tra cỡ 10 người thì có 4 kẻ chúng tôi mạnh tay rồi dùng ma pháp điều tra tỉ mỉ, nhưng thông tin có thể đạt được chỉ bằng không.
Khi tôi đang thao túng ký ức và chuẩn bị thả người thì Ulffe ôm một túi đồ xuất hiện.
“Ulffe đã quay về!”
“Xin lỗi vì để em phải ra ngoài mua đồ nhé, bên anh cũng sắp xong rồi. Chúng ta cùng ăn nào.”
“Vâng! Cơ mà bên Ekdoic-san như thế nào rồi?”
“Không được gì cả. Dù có chút không đúng, nhưng cũng chẳng có thông tin cụ thể gì cả.”
“Có điểm không đúng sao?”
“Ừ, kẻ tiếp xúc nào cũng đều bàn luận xem các mạo hiểm giả có thể tiếp nhận nhiệm vụ ở mức độ nào. Cách dùng lời của họ đều giống nhau nên có thể xem như đúng là Larheit từng nhập vào bọn họ.”
Đúng thế, cho dù hoán đổi cơ thể thì bên trong hắn vẫn giống nhau.
Chính vì vậy, cách nói chuyện hay ấn tượng của tên nào cũng gần như tương tự.
Tôi cũng từng có kinh nghiệm giao dịch với Larheit, vậy nên tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Song, vẫn chưa có thông tin nào đáng để mắt đến.
“Chào hỏi rồi tạm biệt?”
“Đúng vậy. Ít nhất thì các mạo hiểm giả trong danh sách không có dấu hiệu bị can thiệp bằng ma pháp.”
“Nhưng Shishou đã nói rằng danh sách này rất quan trọng.”
“Ừ, anh ta đã bảo rằng [Hãy dùng danh sách làm khởi điểm điều tra].”
Nhưng huynh đệ lại không nói nó quan trọng như thế nào.
Cũng không phải anh ta muốn chơi khăm, e rằng chuyện này có ý nghĩa nào đó.
Trong trường hợp nó bao hàm chuyện anh ta muốn chúng tôi tự cố gắng nhằm tương lai sau này thì xin lỗi, tôi bó tay rồi.
…Khổ cái là chuyện nó vẫn có khả năng.
“Tôi về rồi nè~”
“Mừng trở về, Girista!”
“Ye~! Có cô bé đáng yêu thế này chờ về nhà thật tuyệt quá đi~!”
Girista vừa trở về sau khi thu thập thông tin liền chạy tới ôm chầm lấy Ulffe ra đón.
Hai người này có vẻ đã mở lòng với nhau rồi.
Ngoại trừ thỉnh thoảng Girista thách đấu em ấy rồi lập tức bị lật ngửa thì cũng không tệ lắm.
“Girista, có thông tin gì mới không?”
“Cũng chả rõ nữa~. Chỉ là thỉnh thoảng lại có thông tin về chuyện xảy ra giống như trong danh sách thôi~?”
“Về thông tin trong đấy thì tôi đã điều tra cả người tiếp xúc lẫn mạo hiểm giả rồi, nhưng hầu như chẳng có manh mối nào.”
“Hẳn thế rồi~. Tôi cũng thỉnh thoảng tấn công mạo hiểm giả từng tiếp xúc, nhưng tất cả đều vô ích hết đó~”
“Cô không giết người đâu nhỉ? Tôi không quan tâm chuyện cô cuồng chiến, nhưng đã làm việc bên dưới huynh đệ thì nhớ tự chủ lấy.”
“Không sao cả đâu~, không đạt đến trình độ của anh thì tôi cũng không tiến tới chuyện chém giết đâu mà~?”
Việc không thể khẳng định rằng phải chém giết mới chết người chính là điểm nguy hiểm của cô ta.
Hỏi mạo hiểm giả về giá cả thị trường không phải chuyện hiếm, bởi vì vẫn có những lúc các thương nhân muốn chắt chiu tiền bạc đi giao dịch nữa.
Song, đối với mạo hiểm giả không quen không biết thì lại khác.
Vừa không biết rõ đối tượng vừa bị họ cảnh giác. Thông thường thì phải quen biết ở một mức độ nhất định mới thảo luận về nội dung này.
Nếu là mạo hiểm giả nổi tiếng thì cũng không nhất định là vậy, nhưng trong danh sách thì chẳng có mấy kẻ như thế.
Vốn dĩ chuyện thuê mạo hiểm giả không thông qua bang hội cũng sẽ chuốc lấy đánh giá xấu từ bên đó và có rủi ro bị bang hộ để mắt đến.
Có lẽ chuyện này không hề có ý nghĩa.
Hẳn là Larheit muốn gây ra hỗn loạn bằng tin tức mình từng tiếp xúc với ai, chỉ cần như thế cũng có tác dụng rồi.
Không, qua màn thẩm vấn kia thì tôi không nghĩ đó chỉ là giả tạo.
“Ekdoic~, tôi sẽ ghi thêm nên đưa tôi mượn danh sách được không~?”
“Ừ, nhờ cô vậy.”
“Để xem nào~, tên của mạo hiểm giả được tiếp xúc là thế này~, thông tin kẻ tiếp xúc là~ mái tóc xấu xí như mào gà~….”
“Là mái tóc như thế nào ạ?”
“Chị cũng không biết đâu~?”
“Này này, là cô đi hỏi____ Khoan đã, Girista, cô điều tra danh sách này như thế nào?”
“Thì cứ hỏi bình thường chứ gì~? Kiểu như là một kẻ không liên hệ mấy tới mạo hiểm giả lại đi nói chuyện với mạo hiểm giả các thứ~”
“….Hoá ra là vậy sao…”
Chúng tôi đã luôn chú tâm đến kẻ tiếp xúc và mạo hiểm giả, nhưng lại nhìn sai điểm cần chú ý.
Vốn chuyện thông tin có nội dung giống nhau đến vậy được lưu truyền cũng quá thiếu tự nhiên rồi.
“Girista, đi nào.”
“Ơ~, ăn cơm xong rồi hẵng đi đi~?”
“Đến lúc này thì chúng ta mới tìm thấy manh mối mới, hơn nữa còn phải đi giành lại thời gian đã mất từ trước đến___”
Khi tôi quay lại thì Ulffe đang nhìn chăm chú lương thực đã được lấy khỏi túi và bày ra với vẻ tiếc nuối.
Tôi đã bảo Ulffe tự mua thứ mình thích nên hẳn là trong đấy cũng có món ăn em ấy yêu thích rồi.
“Chúng ta… không ăn cơm sao…”
“…Sau khi ăn thì chúng ta phải đi nhanh đấy.”
“Vâng!”
“Không phải anh hơi chiều chuộng Ulffe quá sao~?”
Im đi Girista, tôi biết chuyện đó chứ.
Danh sách chương