“Hạ cấp chín phần, trung cấp sáu phần, thượng cấp thì nhờ chúng tự mình phán đoán và rút lui nên thiệt hại chỉ khoảng hai phần đó?”

“Vậy sao. Tổng lại thì hạ cấp hầu như mất sạch toàn bộ quân lực rồi nhỉ.”

“Tôi cũng không ngại đâu? Vậy cũng đỡ công phải mang chúng ra khỏi Ma Giới Methys rồi ẩn giấu đó? Hơn nữa, nếu cần thiết thì tôi chuẩn bị bao nhiêu quân lính cũng được mà?”


Tôi xác nhận quân lực còn lại với Tử trên đường hướng đến lâu đài Garne. Tuy cho rằng năng lực của Phi Ma Vương còn chưa nhìn thấy đáy, nhưng nếu hắn vẫn còn lý do để phân tách quân đội thì thật sự rất nguy ngập. Nếu không phải Mix giăng kết giới thường xuyên thì thần kinh của kẻ tự xưng là yếu nhất như tôi sẽ ra sao nhỉ? Ngoài ra, nhờ bảo Ulffe tự giăng kết giới liên tục nên em ấy hầu như chẳng chịu ảnh hưởng gì. Trong trường hợp của Illias và Mix, tôi không trông thấy bất cứ dấu hiệu nào ở họ dù không có kết giới. Hẳn là nó được quyết định bởi ma lực sở hữu của từng cá thể. Vậy thì nó không chỉ giới hạn ở Á nhân… thật là một năng lực phức tạp.


“Cô suy nghĩ tích cực thật đấy. Cảm ơn nhé, mọi chuyện đều nhờ cô cả. Thật tốt khi có Tử ở bên này.”

“___Chỉ cần lời đó cũng đáng công tôi bỏ ra rồi. Vậy thì chúng ta sẽ làm gì sau này?”

“Tôi sẽ nói chuyện với Marito về kế sách phá giải. Vào lúc tiến hành thì các cô sẽ có thừa cơ hội để ra mặt đấy. Nhờ cô bảo với Duvleori luôn nhé.”

“Ừ, đúng là chỉ chuẩn bị cho cuộc chiến mà không thể ra mặt thì cũng buồn thật nhỉ?____Mix có ở đó không?”

“Tôi đây!”

“Trong tình trạng hiện giờ, cô đừng quên chuyện có thể sử dụng thứ đó hai lần nhé?”

“Dĩ nhiên rồi! Nhìn vậy chứ đến màn chính thì tôi mạnh lắm đó!”

“Tôi biết mà. Vậy thì tạm biệt, hãy bảo vệ anh ấy giúp tôi nhé?”


Tín hiệu ngắt đi, tôi bất giác thở dài. Chỉ xét số lượng Ác ma hạ cấp của Tử thì chúng nhiều hơn bất cứ Ma Vương nào. Tôi có thể nghĩ ra rất nhiều phương pháp để tận dụng chúng hiệu quả, chỉ là lần này lại tiêu phí hết làm tường thịt rồi. Điều này có nghĩa chiến lực tổng hợp của Tử sẽ mất đi rất nhiều.

Tuy hoàn cảnh hiện tại rất khó khăn, nhưng để duy trì quan hệ với con người sau này mà cô ấy lại bị yếu đi trông thấy thì không tốt tí nào. Chính vì bình đẳng nên họ mới bỏ qua cho cô ấy. Tôi còn cần phải suy nghĩ cho những chuyện sau này nữa.


“Người bằng hữu, nói chuyện với Tử-dono mệt mỏi đến vậy sao?”

“Không phải, đừng làm vẻ mặt lo lắng như vậy. Tôi đang suy nghĩ phía con người sẽ tiếp cận thế nào trước việc trận doanh của Tử yếu đi nên mới thở dài mà thôi.”

“Là chuyện đó sao. Trong lúc chiến tranh mà anh đã nghĩ đến chuyện trong tương lai rồi nhỉ!”

“Nếu suy tính chuyện cùng sinh tồn với con người thì việc thể hiện hành động cắt da cắt thịt trong cuộc chiến này là rất quan trọng. Chỉ là nếu làm quá thì cũng sẽ có kẻ tiện tay hành động. Muốn suy xét ở khoản này thì thật sự rất khó khăn.”

“Cũng không phải ai đều sống ngay thẳng như Turize nhỉ.”


Chúng tôi đặt chân đến lâu đài Garne, đi vào căn phòng mà bọn Marito đưa ra mệnh lệnh. Kim thì chạy đến với vẻ rất mừng rỡ, nhưng Marito thì lại không thấy đâu.


“Marito đi đâu rồi?”

“Tên đó bảo muốn ra ngoài hít thở không khí một chút nên đang loanh quanh bên kia rồi.”

“Vậy à, để tôi đi tìm anh ta.”

“Kiểu gì tên đó cũng lập tức quay về thôi. Trước hết thì động viên ta đi.”

“Chuyện đó thì sau khi Marito trở về rồi làm cũng được mà.”

“Hừm… Đúng là làm trước mặt hắn sẽ vui vẻ hơn. Được thôi, cậu cứ đi đi!”


Giờ thì… chỗ Marito có vẻ sẽ đi ư… trong lâu đài Garne không có nơi nào giống như khu vườn. Hơn nữa, anh ta cũng không nắm rõ kết cấu bên trong. Nếu tâm tình hiện tại của Marito là vậy thì… bên này nhỉ.


“Anh đi đâu đấy? Anh biết chỗ bệ hạ đang ở sao?”

“Cũng tương đối. Nếu không ở đó thì còn tốt hơn ấy chứ.”

“….?”


Tôi dẫn theo Illias đang nghiêng đầu mà đi bộ bên trong lâu đài. Tuy có nhiều chỗ rẽ, nhưng tôi vẫn không do dự mà đi đến căn phòng có thể nhìn xuống khu phố Garne từ tầng trên.

Và ở đó đang có bóng dáng Marito đang im lặng nhìn xuống Garne đang tắm mình trong ánh chiều tà.


“Anh ở đây sao.”

“___Cậu biết rõ thật nhỉ? Ta chỉ tuỳ tiện đi vào đây mà.”

“Ừ thì tôi chỉ chọn phương hướng mà có vẻ anh sẽ đi qua thôi.”

“Tức là quả nhiên nội tâm của ta cũng bị cậu nhìn thấu rồi nhỉ. Về khoản này thì ta thật không thể nào địch lại cậu.”


Marito nở nụ cười khổ. Quả nhiên anh ta không có đủ bá khí như bình thường. Một cuộc đại chiến tranh, quân đoàn dị dạng phớt lờ thường thức mà dồn ép bên này. Một tình huống chỉ có thể dùng thủ đoạn tiêu cực, không thể tạo ra thành quả mà dần bị dồn ép. Đối với Marito, người luôn được mọi người công nhận khả năng trị vì, thì đây là lần đầu tiên anh ta bị dồn đến đường cùng như thế này.


“Về khoản chỉ huy thì anh cũng không tệ đâu. Nếu chỉ tấn công hời hợt thì quân đội đã phải đụng độ ma vật được sử dụng năng lực Đấu Tranh từ chính diện rồi nhận thiệt hại lớn hơn rồi.”

“Binh lính không có đủ thoải mái để suy nghĩ những thứ khác. Hiện tại, các binh lính tự biết rằng mình đang bị áp đảo và phải khổ chiến. Thế thì đương nhiên sẽ xuất hiện người ôm lòng hoài nghi trước kẻ đang chỉ huy như ta. Một khi đã như vậy thì không chỉ sĩ khí bị suy giảm, mà nó còn ảnh hưởng đến cả việc điều phối sau này.”


Khi đã tồn tại quan hệ trên dưới thì mấy vấn đề như vậy sẽ xuất hiện nhiều đến mức khó chịu. Người ở vị trí làm thuê sẽ cảm thấy bất mãn trước thượng cấp chỉ nhìn bản thân như công cụ kiếm tiền, người ở vị trí lãnh đạo thì mang lòng bất mãn với thuộc cấp không thực hiện hành động phù hợp nhất để vận hành công việc. Nếu trải qua cả hai vị trí thì hẳn là có thể lý giải được tâm tình lẫn nhau, chỉ là vẫn khong thể tránh khỏi ma sát trong quá trình làm việc.


“Cũng không phải mỗi người đều đứng ở vị trí Quốc Vương. Nhưng các hiệp sĩ Turize vẫn không nghi ngờ mà tin tưởng anh mà.”

“Cũng đúng, bởi vì họ đều ở nhìn vào ta ở vị trí rất gần. Nhưng với binh sĩ Garne hay bên Methys thì lực ảnh hưởng ấy lại giảm đi. Muốn được tín nhiệm thì phải đưa ra chiến tích, tuy nhiên… đây là tình huống quá khó khăn.”


Tuy Marito đang cười, nhưng nó không mang cảm giác ngạo nghễ như thường ngày. Đối với bạn bè như [tôi], Marito vẫn luôn cố gắng thể hiện mình là vị vua tốt. Thế này thì quả nhiên chỉ nói bằng lời cũng không được.

Được rồi, cái thứ vừa phù hợp trong lúc này… A đây rồi. Tôi tìm thấy một chiếc bình có vẻ cổ kính, cầm nó lên rồi đưa cho Illias.


“Illias, cô có thể mang cái này giúp tôi được không?”

“Hửm? Ờ… ừ.”

“Cẩn thận đấy nhé? Lỡ mà làm vỡ thì tôi không biết sẽ bị Kim yêu cầu giao ra cái gì đâu.”

“…Cậu định làm gì đấy?”

“Có gì đâu, chỉ là chuẩn bị một chút thôi.”

“Đôi khi hành động của cậu khó hiểu thật đó?”


Tôi vừa đặt tay lên hông vừa gửi tín hiệu vài lần cho Kutou bằng ngón tay. Vì để không phát ra tiếng, tôi đã suy nghĩ vài tín hiệu cho Kutou và huấn luyện để nó thực hiện hành động theo hiệu lệnh. Tôi giơ hai tay thật rộng và bước đến gần Marito. Bên kia thì… mong rằng tên đó sẽ quan sát được điều này.


“Marito, [tôi] hiểu cảm giác trở nên yếu đuối của anh, cả cảm xúc muốn than thở ấy nữa. Nếu là [tôi] thì nhất định cũng sẽ than thở, tệ hơn nữa là sẽ chạy luôn không chừng.”

“Vậy sao… điều cậu phải gánh vác cũng cỡ như ta mà phải không? Nhưng cậu lại không hề chạy trốn.”

“Xét về số người thì bên anh___ Mà kệ đi, bỏ chuyện đó sang một bên. Với vai trò người bạn, [tôi] cũng có thể tiếp nhận chừng ấy.”

“___Cảm ơn cậu.”

“Nhưng tôi cũng phải hoàn thành vai trò của người có lòng.”


Tay phải đang giang ra tạo thành nắm đấm và giáng thẳng vào mặt của Marito. Vào khoảnh khắc ấy, [tôi] cho Kutou bao bọc quanh tay phải, cưỡng ép nâng cao tốc độ di chuyển. Một cú móc phải mà [tôi] bình thường không thể nào tưởng tượng được đã đánh trúng Marito và khiến cơ thể anh ta rung động mãnh liệt. Nếu dùng toàn lực chuẩn bị trước mà đấm cũng không đau thì [tôi] sẽ mượn sức mạnh Ác ma thôi… Chỉ là bảo hộ ở tay phải quá mỏng nên bản thân đang vô cùng đau đớn. Cảm giác như dùng nắm đấm ngăn cản hòn đá đang bay tới vậy, dĩ nhiên là phải đau rồi.

Marito bị chấn động từ cú đấm mà bất ngờ đặt mông xuống đất, nhìn lên [tôi] với vẻ mặt hoảng hốt. Tiện thể thì [tôi] cũng cực kỳ muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Illias đằng sau, cơ mà bản thân phải nhịn lại. Do nghĩ đến khả năng Illias sẽ lập tức ngăn cản nên [tôi] mới phong toả hành động của cô ấy, nhưng liệu có thật sự cần thiết không? Ờ thì điểm quan trọng nhất vẫn là anh chàng ám bộ sẽ không bảo vệ Marito, không biết là do anh ta đã nhận ra điều [tôi] định làm hay là hoàn toàn không chút phòng bị.


“Cậu… làm gì…”

“Đúng là bản thân [tôi] cũng muốn làm thế này, nhưng nếu là Marito thường ngày thì chắc chắn đã đi đấm vào mặt anh rồi. Thế nên [tôi] mới làm thay cho anh. Kẻ mà anh muốn cho [tôi] thấy là anh lúc này ư? Sai rồi. Đó phải là bóng dáng của Marito Turize luôn muốn thể hiện hình ảnh đáng tự hào trong thân phận hiền vương Turize, trong thân phận một người bạn của [tôi].”


Tuy Marito thể hiện thái độ xuề xoà trước mặt [tôi], nhưng anh ta vẫn luôn duy trì bộ dạng của một vị vua uy nghiêm trước Illias hay các hiệp sĩ Turize. Nếu ý thức đến chuyện tránh công tư bất phân thì khi có người thứ ba, anh ta cũng nên nghiêm khắc kể cả với [tôi].

Lý do anh ta cố ý làm ra quan hệ quái lạ như thế này là vì muốn [tôi] xem Marito như một vị vua, đồng thời cũng muốn thể hiện rằng mình là bạn của [tôi].

[Tôi] đã nắm rõ ý đồ của Marito và chấp nhận nó. Vì vậy, khi Marito phá vỡ tư tưởng ấy thì [tôi] buộc phải chỉnh sửa. Đó chính là [tôi] trong tư cách người bạn mà anh ta mong muốn.


“…..”

“Hay chẳng lẽ anh muốn được an ủi? Anh muốn người liếm vết thương cho anh sao? Anh yếu ớt đến mức mong [tôi] làm vai trò đó ư? [Tôi] có nên hiểu như vậy không?”

“Làm sao mà… có thể như vậy chứ.”


Marito từ tốn đứng dậy và sờ vào chiếc má bị đánh. Nó đang sưng tấy lên một chút. Nhưng đấm với lực như vậy mà chỉ thế sao? Con người ở Turize chắc không phải quái vật đâu hả?
“Thế thì anh muốn thế nào? [Tôi] có món nợ với anh nên [tôi] sẽ an ủi dỗ dành cho.”

“Một câu hỏi ngu ngốc. Cậu cứ tiếp tục là cậu. Ta muốn là bạn với cậu hiện tại. Hơn nữa, món nợ cũng vừa mới được xoá bỏ rồi.”


Mairto cười lên. Ánh mắt ấy khác với lúc nãy, hào quang tràn đầy tự tin như mọi khi đã trở về.


“Thế thì tốt quá. Nếu thế này còn không đủ thì [tôi] phải đánh tới lúc tay hỏng mới được.”

“Tuy không phải là lời nên nói của người bị đánh, nhưng mà tay cậu có sao không? Không cường hoá ma lực mà chỉ dùng sức mạnh của Ác ma thì sẽ không thể nào lại bình an vô sự đi?”

“Đau vãi ra ấy. Nếu không phải đang lúc nghiêm túc thì [tôi] đã khóc thét rồi.”

“Cậu hãy chữa trị đi, ta thì cứ để tới mai cũng tự lành được.”


Rõ ràng là bên đấm bị nặng hơn rồi. Chắc là bản thân sẽ không thể cầm bút một thời gian.


“Để mà nói thì [tôi] còn muốn đánh gãy thêm một cái răng nữa cơ.”

“Nếu làm thế thì chắc sẽ bị ngăn cản thật đó?”

“[Tôi] thì nghĩ anh chàng ám bộ đã nhận ra cơ.”

“Ai da, thú thật là do cậu dùng phương pháp ngoài dự đoán nên tôi đã lơ đễnh mất đấy. Haha, nếu có thêm cường hoá ma lực thì tôi đã chặt xuống cánh tay đó rồi.”

“Nguy hiểm thật đó nha!?”


Có vẻ như nếu anh ta chỉ nghĩ nó giống như ruồi muỗi thì vẫn có thể thông qua. Tại sao bên đấm lại phải chịu cảnh cửu tử nhất sinh chứ. Thế giới này thật phi lý quá đi.


“Nhưng đúng là đau thật. Không, thế này thì ta lại thấy rất vui.”

“Kẻ vui vì bị đau thì ở thế giới bên này sẽ bị xem là thành phần có sở thích kỳ dị đấy.”

“Ta thì nghĩ ở thế giới này cũng không khác gì đâu. Nhưng ở thời điểm này thì ta cũng không ngại chịu đánh giá như vậy.”


Cái tên này không phải trở nên ngáo vì bị đấm đấy chứ? Không, [tôi] có thể hiểu đại khái điều anh ta nghĩ, nhưng cảm khái nhiều như vậy thì có hơi sợ thật.


“A, Illias. Bỏ xuống được rồi đó.”

“…Hả!? Anh… anh vừa làm gì đấy hả!?”

“Trả đũa lại lần trước thôi. Tại vì hiệp sĩ Turize sẽ hành động theo phản xạ nên [tôi] đành phải phong toả cử động của cô.”

“Cái bình này là vì… Không, chuyện đó___”

“Đừng trách cậu ta, Sir Ratzel. Nếu trách móc cậu ấy thì cô sẽ mất đi vị thế vì vừa bị lừa dối và cho phép cậu ta hành hung Quốc Vương ngay trước mặt đấy. Chiếc bình này chính là vì quan tâm đến cô thôi. Nhất định cậu ta đã trù tính trước chuyện đấm ta trên đường đến đây. Trong quá trình ấy mà người bạn lại bảo rằng ‘Tôi sẽ đi đấm Quốc Vương trước mặt cô nên im lặng mà nhìn’ thì hiệp sĩ như cô sẽ phải nhẫn nhịn vô cùng khó chịu rồi.”

“Ư… chuyện đó…”

“Đúng rồi đó. Illias không nhìn thấy gì hết. Xem như vậy là đủ rồi.”

“Anh đấy…”


Quả nhiên là Marito, bảo vụ chiếc bình khó hiểu mà cứ như đã đọc trước ý đồ của [tôi] vậy. Thế thì chắc không cần phải lo lắng nữa rồi.


“Nhưng đây là chuyện cần thiết để ta vực dậy. Xin lỗi vì đã lộ ra bộ dạng thảm hại. Hãy thứ lỗi cho ta.”

“Đây… đây không phải chuyện bệ hạ cần phải tạ lỗi!”

“Không hề. Không chỉ trước mặt người bạn, ta đã để lộ bộ dạng không tốt trước người hiệp sĩ đang cầm kiếm vì đất nước và cả bản thân.”

“Tiện thể thì cả cô em gái đang núp đằng kia nữa.”


Một tiếng động vang lên ở trước cửa. Cô giật mình hơi quá đấy, Mix.


“Còn có cả Mix nữa sao? Không, điều này cũng là hiển nhiên. Thật xin lỗi, để em phải nhìn thấy bộ dạng thảm hại của người anh trai này rồi.”

“Kh.. kh… không hề có chuyện đó! Tr… trước… trước khi là vua thì huynh trưởng vẫn là một con người mà!”


[Tôi] có thể biết rõ cô ấy đang hoảng loạn dù cách một bức tường. Chuyện cải thiện có lẽ vẫn còn lâu lắm.


“Được rồi. Thời gian cũng không còn nhiều. Nếu rảnh rỗi như thế này thì chúng ta nên suy nghĩ đối sách vẫn hơn.”

“Ừ, về chuyện đó thì bên này cũng chuẩn bị xong rồi. Nhờ các anh không mất đi quân số từ đầu đến giờ nên chúng ta có thể phản kích đấy.”

“Chuyện đó trông thật đầy mị lực. Ta có thể nghe được không?”


[Tôi] giải thích những việc đã chuẩn bị, thủ đoạn và chiến dịch khái quát sẽ thực hiện. Nếu làm tốt thì trận doanh của Phi Ma Vương sẽ đồng loạt sụp đổ.


“Tóm lại là như vậy. Cả lời truyền đạt lúc trước cũng là đặt nền móng cho chuyện này.”

“…Cậu hay nghĩ ra mấy phương pháp điên rồ thật. Ta không thể dùng lời tuyệt vời nữa, mà phải khen rằng cậu rất tục luôn đấy.”

“Thế thì đó là lời khen tuyệt nhất rồi. Nhưng hiệu quả lắm phải không?”

“Ừ, với những thông tin về năng lực của Phi Ma Vương từ trước đến nay thì nó vô cùng hiệu quả. Tiện thể thì sĩ khí bên chúng ta cũng sẽ nhanh chóng dâng cao. Là một vị vua và là người chỉ huy cuộc chiến, ta đồng ý thực hiện chiến dịch này. Nhờ cậu đấy. Vậy thì ta quay lại vị trí đây. Bên này sẽ tự điều chỉnh thời gian nên cậu cứ tự do mà làm.”


Marito vừa vực dậy tinh thần, cộng với việc đạt được phương pháp phá giải tình huống nên đang tràn trề tinh thần hăng hái. Anh ta rời khỏi căn phòng với những bước chân còn thoải mái hơn mọi khi. Được rồi, [tôi] cũng phải chuẩn bị thêm thôi.

Khi rời khỏi phòng thì [tôi] nhìn thấy Mix đang ngồi xuống. Hẳn là khi Marito rời đi thì họ đã chạm mặt nhau rồi.


“Có sao không đấy, Mix?”

“…Vâng. Không sao cả. Chỉ là tôi thật sự rất bất ngờ trước việc người bằng hữu làm đó…”

“Xin lỗi nhé. [Tôi] nghĩ đó là phương pháp nhanh nhất rồi.”


Đối với Mix, Marito gần như là tồn tại được thần thánh hoá. Nếu đấm Marito ngay trước mặt thì hẳn là Mix cũng có điều suy nghĩ. Sau này phải chăm lo cô ấy gì đó để tạ lỗi vậy.


“Không hề có gì xấu cả! Không một chút nào luôn! Anh đã cho tôi thấy một thứ rất tuyệt vời! Đây sẽ là báu vật một đời của tôi!”

“Ờ… ờ…”


À, ừm. Bản thân có cảm giác sắp lý giải được tâm tình hiện tại của Mix thông qua khuôn mặt này… Nhưng chắc không hiểu thì tốt hơn. Bởi vì cô ấy đang lộ vẻ mặt thật sự dễ hiểu đến mức như vậy.


=========================

Kim: “Sao cậu ta vẫn chưa trở về?”

Marito: “Cậu ta đi mất rồi.”

Kim: “Cái.. gì cơ…?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện