“Tới lúc cô ta phàn nàn thì cậu phải giải thích đấy nhé?”
Ở thời điểm lượt tiếp theo bắt đầu, cho dù Gorou hay Rokugou không xuất hiện thì Ulffe và những gương mặt khác vẫn còn đó. [note46971]
Khi nhận ra mình cũng đã xoá sổ bọn họ biết bao lần thì gánh nặng tinh thần lên Illias sẽ càng lớn hơn nữa.
Cũng không phải không có khả năng Illias sẽ không để lại ký ức gì để phân định rạch ròi hai bên và tiếp tục các lượt kế, nhưng vào lúc đầu hàng ở lượt thứ sáu thì khả năng đó đã bị nghiền nát.
Hẳn là Illias đã không còn muốn sống tại thế giới giả tưởng nữa rồi.
Kim Ma Vương chạm vào chiếc bàn và bắt đầu công việc.
Ngay lập tức, Illias và Lacra dần động đậy.
“Ưm…. Mình đã… làm gì….”
“Ưm… Đúng là chúng ta đã vào thế giới giả tưởng vì để phân thắng bại với Kim Ma Vương…”
“Chào, mọi người dậy rồi à.”
“Ủa… Thượng Thư-sama…”
Tình trạng của hai người hầu như không khác gì lúc bắt đầu, điều này là dĩ nhiên rồi.
Tôi đã bảo Kim Ma Vương thu hồi toàn bộ ký ức mà họ trải qua ở trong thế giới giả tưởng từ lượt thứ hai.
Nếu đã có thể thực hiện thủ thuật để lại thông tin bằng cách rút gọn ký ức đã đạt được trong thế giới giả tưởng thành kết quả khi sang lượt kế tiếp, vậy thì cô ta hẳn cũng sẽ có thể thu hồi toàn bộ ký ức đó nên tôi mới thương lượng với cô ta.
Kết quả là tổn hại từ sự tấn công của Saburou cùng với đó là Shirou đều vô hiệu.
Tuy tôi vẫn bị cảm giác khó chịu, nhưng đó chính là màn báo thù từ kẻ đứng ở vị trí bị lợi dụng, xem như đây là bù đắp lại vậy.
Saburou hẳn cũng đã suy nghĩ đến chuyện đó rồi, thật là một tên khó chịu.
“…Hai người Ulffe vẫn chưa tỉnh dậy, kết quả trận đấu thế nào rồi?”
“Tôi thắng ngay từ lần đầu, bọn cô thì thất bại vì tuyên bố bỏ cuộc ở lượt thứ bảy____ à không, là ở lượt thứ năm.”
“Thất bại sao… Nhưng tôi không có ký ức gì cả…”
“Tôi đã nhờ Kim Ma Vương xoá ký ức bọn cô. Nếu hỏi lý do thì là vì tinh thần cô đã bị suy sụp, nguồn cơn là từ [tôi] trong thế giới giả tưởng.”
“Sao cơ… Nhưng mà… ra là vậy sao…”
Illias định phản bác nhưng lập tức chững lời lại.
Trong thế giới giả tưởng, cô ấy ở tại vị trí Quốc Vương của Garne, hẳn là Illias cũng sẽ lập tức nhận ra tôi thuộc phe địch nhân rồi.
“Bởi vì đối với Kim Ma Vương, nếu sau trận đấu mà các cô tự sát vì đau khổ thì sẽ vô tình lách khỏi mấy cái khế ước ma pháp và khiến cô ta không thoải mái sau việc này. Vì vậy nên tôi mới để cô ta thu hồi ký ức hai người.”
“Tự sát ư? Không lẽ tôi bị dồn ép đến mức đó sao… Rốt cuộc thì anh ở trong đó đã làm gì vậy?”
Tôi giải thích quá trình đại khái.
Tuy nghĩ đến chuyện lôi [tôi] về làm đồng minh ở lượt thứ hai, nhưng vì quá đáng ngờ nên cô ấy bị [tôi] phản bội và chết đi.
Ở lượt thứ ba, sau khi thành thật nhờ cậy thì bị [tôi] căm hận, gài bẫy và buộc cô ấy phải đầu hàng.
Ở lượt thứ tư, hắn để cô ấy xây dựng mối quan hệ giống như ở thế giới thực và phản bội [tôi] dẫn đến tinh thần sụp đổ.
Ở lượt thứ năm thì bị suy sụp bởi chính tay bản thân.
Tôi lược bỏ chi tiết và chỉ nói lại kết quả.
“…Đúng là nếu phải phản bội một người giống như anh hiện tại thì thật sự kinh khủng.”
“Điểm trí mạng là việc cô thành thật nói hết mọi thứ ở lượt thứ ba. Hắn đã vượt qua từng thế giới để tiếp tục tấn công tinh thần cô đấy, thật là một tên chả ra gì.”
“Thượng Thư-sama… cùng là Thượng Thư-sama mà anh độc mồm quá.”
“Rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là một kẻ trong thế giới giả tưởng có tính cách, tên gọi và hình dáng giống tôi thôi. [Tôi] ở tại đây lúc này chính là bạn của Illias Ratzel ở đây bây giờ, cô hãy nghiền ngẫm kỹ hơn về đối tượng cần bảo hộ đi. Tôi đã định nói trước chuyện đó nhưng lại bị Kim Ma Vương cấm thảo luận.”
Điểm quan trọng nhất trong trò chơi có người chết chính là việc nó vẫn chỉ là trò chơi mà thôi.
Suy cho cùng thì việc có người chết chỉ là một hương vị cay nồng giúp chúng ta có thể tận hưởng trò chơi.
Nếu vì chuyện đó mà cuộc đời ở thế giới hiện thực bị quay cuồng thì mất cả chì lẫn chài rồi.
Ảnh hưởng quá lớn khiến trò chơi bị cấm phát hành thì không phải mấy người chơi nặng đô sẽ đau buồn ư.
“…Do đó nên anh mới bảo tôi thoải mái hơn sao?”
“Gì đấy, quả nhiên cậu vẫn nói lời trợ giúp à.”
“Không nhìn ra được ý nghĩa thật sự thì đâu có tính được. Với tôi thì một người đồng đội quan trọng suýt nữa đã sụp đổ tinh thần đó.”
“…Xin lỗi, đây là do tôi không đủ thực lực. Đến cả thế giới giả tưởng vẫn chọn cách trông chờ vào anh và thất bại…”
“Đừng để tâm. Làm theo cách chính thống thì không thể nào huỷ diệt Turize đâu. Chuyện cô chọn việc trông cậy vào người khác đã là rất giỏi rồi.”
Không phải cô ấy kết thúc trận đấu sau khi nghĩ mình không thể thắng và chẳng làm nên thành quả gì. Illias đã suy nghĩ và tìm ra khả năng mới, thế thì tôi không thể nào trách mắng cô ấy được.
Nhất là cái người được trông cậy lại là tôi – bản gốc của cái tên đã làm chuyện xấu kia.
“Tiện thể thì làm sao mà Thượng Thư-sama có thể huỷ diệt Turize ngay lượt thứ nhất vậy? Nhìn anh thì có vẻ như vẫn còn ký ức về chuyện đó nhỉ?”
“À, cô muốn nghe sao?”
“Đúng rồi. Tôi có hứng thú làm sao mà anh có thể giành chiến thắng trong trận đấu mà hai người chúng tôi phải than thở đó.”
“Cũng phải, anh đã huỷ diệt một Turize có khác biệt áp đảo về chiến lực phải không? Không thể đảm bảo Kim Ma Vương sẽ không bắt chước mà làm chuyện xấu cả.”
“Ta tuyệttttttttt đối sẽ không làm theo cậu ta đâu!”
Hai người bất ngờ trước Kim Ma Vương đang gào thét.
Dường như cô ta nhớ đến khung cảnh đó nên khuôn mặt lại tái mét, trong mắt cũng đang rưng rưng giọt nước mắt.
“___Vậy hai người còn muốn nghe không? Sau khi xác nhận nội dung thì vị Ma Vương này đã phải nôn mửa đấy, nếu nói chi tiết quá thì tôi cũng ngại lắm.”
“Tôi xin phép dừng lại.”
“Ừ, anh đừng có nói. Cứ ôm theo mà chui xuống mồ đi.”
Cả hai đều lùi lại xin miễn.
Ừ thì đó là khung cảnh không thể cho họ thấy, nhưng thế này thì buồn quá.
Tôi thật sự mong có một đối tượng mà mình có thể hào hứng thảo luận sau trận chiến hay nói về speedrun chẳng hạn.
“Thế thì còn lại hai người Ulffe à. Tình huống của họ thế nào?”
“Cho tới lượt thứ ba, họ chọn cách của Mix là chuyên tâm vào phòng thủ và đã chịu được thời gian khá dài. Lượt thứ nhất là ba năm, thứ hai là ba năm rưỡi, thứ ba là bốn năm. Tiện thể thì các cô lần nào cũng chưa đầy hai năm.”
Sự khác biệt giữa hai quốc gia lớn đến mức nếu là chiến tranh thông thường thì cuộc chiến sẽ được quyết định chỉ trong chưa đầy một năm.
Cho dù chỉ nghĩ đến việc kéo dài, nhưng như thế đã là quá tuyệt vời rồi.
Quả nhiên là người có thể đánh đồng với Marito, năng lực của Mix vô cùng xuất sắc.
“Tuyệt thì tuyệt thật… nhưng chỉ là chịu đựng thôi sao?”
“Ở lượt thứ tư, đất nước của hai người Ulffe đã chịu đựng được 10 năm sau khi tuyên chiến đấy.”
“Cái….”
“Lượt thứ năm là 20 năm, lượt thứ sáu là 30 năm.”
Illias không thể che giấu vẻ kinh ngạc, tôi hiểu cảm xúc của cô ấy.
Cơ mà 30 năm lận đấy, Ullfe có vẻ rất tận hưởng đấy nhỉ.
“Khoan đã khoan đã, chuyện đó có khả năng sao!?”
“Được chứ, Ulffe và Mix cũng đã lý giải được bí quyết chiến thắng rồi.”
“Bí quyết….?”
“Thứ nhất là cần phải nhận thức rõ đây là thế giới giả tưởng. Nếu không phân định được nó với thế giới thực thì sẽ nâng độ khó lên ngang với cuộc đời thật sự đấy. Illias không thể làm được điểm này, cùng với việc bị chọc trúng sơ hở đó nên mới trở nên suy sụp.”
Tôi lấy bút và giấy ra như mọi khi, kẻ hai đường dọc và hai đường ngang.
Một trong các trò chơi nổi tiếng không ai không biết tại Nhật Bản hiện đại – Cờ Caro, hay còn gọi là Gomoku.
Tôi vẽ hình tròn ở trung tâm rồi đưa cho Illias.
“Illias, tôi có chỉ trò này lâu rồi, cô còn nhớ không?”
“À… ừ. Nó cũng đơn giản mà. Nếu cả hai dùng những nước đi tốt nhất thì kết quả là hoà phải không?”
Illias không hiểu ý tôi là gì và đánh dấu X ở góc phải.
Đúng vậy, đây chính là nước đi tốt nhất để giữ kết quả hoà.
Trong trò chơi này, nếu cả hai đều dùng nước đi tốt nhất thì sẽ hoà, bằng không thì phe không làm được sẽ thua cuộc.
Do đó, nếu là những người có hiểu biết mà đấu với nhau thì họ sẽ không bao giờ thắng trong trò này.
Tuy nhiên, đó chỉ nằm trong trường hợp bị giới hạn bởi luật lệ.
Tôi một lần nữa vẽ vòng tròn mới trên cái cũ và tiếp tục vẽ thêm một cái bên dưới.
Dĩ nhiên là nó đã thành một hàng và người đi trước giành chiến thắng.
“Này, đó là ăn gian!?”
“Do đó mà Turize mới bị huỷ diệt, chuyện là thế thôi.”
“…Anh nói sao cơ?”
“Tuy ví dụ cực đoan, nhưng cứ làm theo cách như vầy là đúng rồi. Dĩ nhiên cũng có trò chơi theo dạng kể lại câu truyện, đắm chìm cảm xúc vào nội dung ấy cũng không phải cách chơi tệ hại gì cả. Chỉ vì phải điều hành đất nước trong vị trí Quốc Vương thì cũng không nhất thiết phải thật sự trông nom nó. Đối với địch quốc giả tưởng thì không cần phải giành chiến thắng bằng biện pháp hiện thực.”
Thủ đoạn của tôi chính là chẳng quan tâm tương lai của Garne mà chỉ chăm chăm kéo Turize chết chung.
Ở hiện thực, nếu là một người trị vì bình thường thì sẽ không bao giờ thực hiện hành vi ngu ngốc đó, vì vậy nên tôi mới chiến thắng.
“Nếu ở thế giới thực thì chúng ta chỉ có thể ôm đầu tuyệt vọng, nhưng đây lại là trò chơi. Cứ vứt bỏ mấy yếu tố ràng buộc đầu óc đi. Chính vì Illias mang mấy thứ như chính nghĩa, con đường hiệp sĩ, cuộc đời của mình vào trong trò chơi nên mới hạn chế bản thân như vậy.”
“…Đau đầu quá đi.”
“Quay lại chủ đề chính, bí quyết chiến thắng trong trò chơi chính là tận hưởng nó.”
“…Tận hưởng?”
“Ừ, Kim Ma Vương, đưa thứ đó ra đi.”
“Ừm.”
Từ trong chiếc bàn nổi lên một quyển sách.
Đó là thứ giống như quyển sách thay thế bảng thao tác mà Kim Ma Vương nhỏ đã sử dụng.
Tuy không thể chạm vào, nhưng nó tựa như Hologram dựa theo cử động tay mà mở ra.
Sau khi thao tác một hồi thì trang cần xem được lật ra.
“Đây là lịch sử thao tác mà hai người Ulffe thực hiện ở lượt thứ nhất. Đây là lần hai và lần ba, các cô nhận ra gì chưa?”
“….Tôi có thể hiểu bọn họ đang cố thủ. Mà cuối cùng bọn họ đột nhiên lại thực hiện rất nhiều hành động.”
“Đó chính là ghi chép để mang theo đến lượt kế tiếp. Cho dù phương pháp nghĩ ra trong lượt đó có không hoàn hảo đi nữa thì họ vẫn thực thi và để lại cho lần tiếp theo. Hai người Illias cũng từng sử dụng biện pháp tương tự ở lượt thứ ba.”
Bọn họ đã dùng tên của ngày lễ và lễ hội để ghi chú lại thông tin.
Tuy hai người Ulffe không suy nghĩ đến mức ấy, nhưng khi nghĩ ra cái gì đó có thể dùng cho lượt kế tiếp, họ thực thi chúng như những điều khoản được ghi chú lại để làm gợi ý cho lần kế.
“Ra là vậy, đúng là trước khi sang lượt mới thì họ đã liên tục thực hiện chính sách ở thời điểm cuối cùng.”
“Cơ mà chỗ tôi muốn hai người chú ý nhất không phải ở đấy.”
Thao tác một lần nữa, tôi lấy ra phần ghi chép ở lượt đầu tiên của Illias.
“Đây là ghi chép trong lượt thứ nhất của Illias. Cô có ký ức về nó mà nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy. Mấy ký ức mình đã làm gì và cho ra kết quả thế nào vẫn còn sót lại đôi chút.”
“Thế cô có thấy cái gì lạ so với ghi chép của nhóm Ulffe không?”
“…Sau khi tuyên chiến thì chúng tôi tấn công liền nên khác biệt thì có nhiều chứ…”
“Illias-san cũng ra trận hết mấy lần đó. Cơ mà cuối cùng thì bị Sir Ragdo chém đầu.”
“Đúng vậy. Ngược lại thì trong trận chiến phòng thủ, Ulffe chẳng hề chiến đấu lấy một lần.”
“…Hầy.”
Tôi thở dài. Điểm khác biệt này dễ nhìn ra đến thế mà…
“Hừ, nếu thấy khác thì anh cứ giải thích đi!”
“Là cái này đây.”
Tôi chỉ vào một chỗ trong lịch sử thao tác của Illias. Đó là thao tác được sử dụng rất nhiều.
“Đây là… tua nhanh ư?”
“Đúng vậy, giờ thì nhìn qua của Ulffe nào.”
Tôi đổi sang cái của Ulffe rồi cho hai bọn họ xem.
“…Không hề có. Khoan đã, tức là Ulffe____”
“Đúng thế. Hai người Ulffe không hề sử dụng tính năng tua nhanh một lần nào cả.”
Tính năng tua nhanh thời gian – đặc trưng lớn nhất của thế giới giả tưởng. Nhờ cái này mà chúng ta mới không bị gánh nặng tinh thần mà có thể thản nhiên chuyên tâm vào trận đấu.
Thế nhưng hai người Ulffe lại không hề sử dụng thao tác này lần nào.
Họ không phải không biết đến thứ này.
Một cuộc chơi có thời gian thật dài, đây chính là ý nghĩ của Ulffe.
“Ulffe đang thoả thích tận hưởng thế giới giả tưởng. Mỗi ngày, em ấy đều đọc sách rồi luyện tập, vân vân..."
Cho tới lượt thứ ba thì em ấy hầu như chỉ luyện tập và hiếm khi ra khỏi lâu đài. Thế nhưng từ lượt thứ tư thì em ấy đã ra ngoài, mà phải nói là trở thành mạo hiểm giả thì đúng hơn.
Illias cũng từng giả mạo thân phận để tiềm nhập Turize, nhưng việc này thì hoàn toàn khác biệt.
Em ấy đang tận thưởng thế giới trong thân phận của một mạo hiểm giả.
“Khoan đã, Garne sẽ tuyên chiến vào nửa năm sau đó!? Nếu không làm gì thì chắc chắn sẽ huỷ diệt___”
“Có ba điều kiện lớn để một đất nước thành lập: sở hữu lãnh thổ, tồn tại người dân và có chủ quyền thống trị những điều đó.”
Thường thức là vậy, nhưng cũng có thể bọn họ đạt được thông tin này từ Kim Ma Vương nhỏ không chừng.
Điều kiện chiến thắng trong cuộc đấu ở thế giới giả tưởng chính là duy trì trạng thái đó.
Cho dù Quốc Vương có chết đi, trong thời gian vẫn còn chủ quyền thì nó sẽ không bị huỷ diệt.
Cho dù còn đất nước, nhưng nếu người dân chết sạch thì nó không còn là một quốc gia nữa.
Khi không thể thoả mãn các điều kiện đó thì mới bị xem rằng Garne đã “diệt vong”.
“Khi một người dân có thể điều hành đất nước như Ulffe, Quốc Vương Garne hoặc đám người Ludfein còn sống thì chủ quyền vẫn được duy trì. Lãnh thổ thì chỉ cần bảo hộ không gian khoảng một gian nhà là được. Về con dân… chỉ cần mỗi Quốc Vương còn sống thì cũng được tính là có rồi.”
Trong màn chơi ở lượt thứ nhất của tôi,
Marito được hiệp sĩ bảo vệ nên chưa hề chết đi.
Dân chúng gần như chết hết, nhưng các hiệp sĩ thì vẫn còn người sống.
Điều kiện “sự tồn tại của người dân” vẫn còn, về mặt “chủ quyền” thì Marito vẫn khoẻ mạnh.
Nhưng đáng tiếc thay, Marito đã vứt bỏ lãnh thổ Turize chỉ còn Undead và tẩu thoát sang nước ngoài.
Ngay ở thời điểm đó, Turize đã không thể thoả mãn một trong ba điều kiện và chính thức diệt vong.
“…Thật sự có chuyện đó sao?”
“Dĩ nhiên là có chứ, cũng là do thiết lập của Kim Ma Vương quá tạp nham thôi. Ulffe đã trở thành mạo hiểm giả ở lượt thứ tư. Em ấy lén lập một căn cứ bí ẩn trong rừng như nhà ở, nhưng sau khi Garne bản địa bị sụp đổ thì nơi đó vẫn dược công nhận là lãnh thổ.”
Rốt cuộc thì căn cứ bí mật đó bị người thứ ba tìm thấy và phá huỷ. Vào khoảnh khắc đó, em ấy đã bị phán định là mất đi lãnh thổ và đất nước chính thức diệt vong, sau đấy thì đón nhận thất bại ở lượt này.
Và ở lần thứ năm, hai người họ tính toán về điểm đó và cuối cùng đắm chìm vào cuộc đời dài lâu.
Em ấy lập nên một trại tập trung nho nhỏ trong rừng, bắt đầu điều hành lãnh thổ bằng phương pháp thủ công chứ không giống như Garne.
Turize đánh hạ lâu đài Garne và phóng thích người dân thì cũng chả cần làm việc gì nhiều cả.
Dĩ nhiên thì Turize vẫn sẽ truy nã tên Quốc Vương Garne đã đột ngột tuyên chiến. Nhưng với một kẻ chưa từng lộ mặt ngoài sáng thì việc tìm kiếm là không có khả năng.
“Nhưng nếu vậy thì mãi cũng chẳng thể thắng được Turize còn gì. Lỡ mà Ulffe trong thế giới giả tưởng chết đi thì___”
“Cho dù đức vua có chết, nếu chủ quyền vẫn còn thì đất nước vẫn còn. Ở lượt thứ năm và sáu, Ulffe do làm mạo hiểm giả mà vẫn quá ngây thơ nên em ấy đã chết đi khá sớm.”
Trong lần thứ năm, Ulffe lập nên một trại tập trung nhỏ, khi nghĩ rằng chuyện sẽ không sao thì em ấy tiếp tục theo nghiệp mạo hiểm giả.
Hơn nữa, em ấy còn tìm ra Parshro và thách đấu một đấu một.
Là đệ tử của Quyền Thánh Gradna và cũng là một gã đàn ông thất thường gây nhiều tội ác.
Trong thế giới của Ulffe thì cái tên đến từ dị giới và Illias vẫn tồn tại ở Turize.
Cả Lacra cũng có mặt nên đáng lẽ vụ việc xảy ra với Larheit cũng phải được tái hiện… Nhưng không rõ vì sao Parshro lại còn sống.
Và rồi Ulffe nghe được tin hắn ở đâu đó trên thế giới và tìm ra hắn.
Tôi thật sự không thể dự đoán được chuyện nguyên nhân tử vong của em ấy đã chẳng còn liên quan tí gì đến Turize nữa.
Lượt thứ năm thất bại. Ở lượt thứ sáu thì em ấy đã luyện tập mười năm và trả thù, nhưng vẫn lại thất bại.
Không có vẻ như em ấy được ai đó chỉ điểm.
Có khả năng Mix đã gợi ý con bé làm vậy, nhưng tôi cũng không có cảm giác đấy.
E rằng Ulffe muốn cố gắng tự mình đánh bại hắn ta.
Ulffe hoàn toàn quên đi mục đích huỷ diệt Turize và chỉ đang thuần tuý tận hưởng thế giới giả tưởng.
Tạm thời thì nếu chính chủ chết đi, ngôi làng em ấy lập ra sẽ mất đi người sáng lập.
Vì nguyên nhân đó nên ở hai lượt này, ngôi làng đều bị diệt vong sau khoảng vài năm dẫn đến việc Garne cũng chính thức huỷ diệt.
Mặc dù có thể đưa ra chỉ thị về nội chính với đám đại thần Garne thông qua thao tác đơn giản, nhưng với những kẻ mới tập hợp giữa chừng vào làng, Ulffe sẽ không thể can thiệp sau khi chết đi.
Hành vi để ngôi làng tiếp tục tồn tại không phải một chuyện đơn giản. Nhưng ở đây lại có một Mix được so sánh với hiền vương và đang giữ vai trò tư vấn.
Không cần phải nói, ngôi làng ở lần tiếp theo sẽ kéo dài vĩnh viễn rồi.
“Và rồi tình huống này lại chọc trúng vào chỗ hiểm trong cuộc đấu lần này.”
“Chỗ hiểm?”
“Đúng vậy. Tại sao Kim Ma Vương lại muốn cưỡng ép tuyên chiến? Đó là vì cô ta muốn một cuộc quyết chiến trong thời gian ngắn. Lý do đó đã được nói ra trước khi cô ta nói về trận đấu này ra phải không?”
“Ưm… A, là vụ do từng bị anh hùng Yugura đánh bại nên tương lai có thể kiểm chứng vẫn bị giới hạn phải không?”
Tôi gật đầu. Thế giới giả tưởng của Kim Ma Vương là một chương tình mô phỏng dùng để thử nghiệm những lựa chọn khi trị vì.
Nếu đã là thứ dùng một lần thì nó sẽ không cần hệ thống quá mạnh.
“Kim Ma Vương, tôi hỏi lại một lần nữa, thế giới giả tưởng của cô có thể nhìn thấu bao nhiêu năm trong tương lai?”
“…Thứ được dùng trong trận đấu với các cậu là 50 năm.”
“Nghĩa là…”
“Ừ, thời gian giới hạn của thế giới giả tưởng chỉ duy trì 50 năm kể từ khi tuyên chiến. Sau 50 năm thì thế giới này sẽ sụp đổ.”
Kim Ma Vương chưa từng tưởng tượng ra việc sẽ đạt đến thời gian giới hạn. Nghĩa là không hề có thiết lập rằng sẽ thất bại vì hết giờ.
Cho dù thế giới có sụp đổ thì người chơi cũng không bị tiêu diệt cùng.
Sau khi nó tan vỡ thì người chơi sẽ di chuyển sang nơi khác.
“Vậy thì khi đó, thế giới sụp đổ sẽ lấy đâu làm trục chính? Đó chính là nơi mà Ulffe – người thuộc thế giới thực – đang đứng.”
Tức là cho đến ngay trước khi thế giới sụp đổ hoàn toàn, Ulffe vẫn sẽ là Quốc Vương của Garne.
Chiếc đồng hồ cát ở cuối tầm mắt tuyên bố thế giới sụp đổ.
“Ưm….”
Ulffe và Mix từ từ tỉnh dậy.
Thời gian vẫn mới là lượt thứ bảy, điều đó có nghĩa là…
Hai người Ulffe đã thành công huỷ diệt Turize, cùng với cả thế giới giả tưởng nữa.
Ở thời điểm lượt tiếp theo bắt đầu, cho dù Gorou hay Rokugou không xuất hiện thì Ulffe và những gương mặt khác vẫn còn đó. [note46971]
Khi nhận ra mình cũng đã xoá sổ bọn họ biết bao lần thì gánh nặng tinh thần lên Illias sẽ càng lớn hơn nữa.
Cũng không phải không có khả năng Illias sẽ không để lại ký ức gì để phân định rạch ròi hai bên và tiếp tục các lượt kế, nhưng vào lúc đầu hàng ở lượt thứ sáu thì khả năng đó đã bị nghiền nát.
Hẳn là Illias đã không còn muốn sống tại thế giới giả tưởng nữa rồi.
Kim Ma Vương chạm vào chiếc bàn và bắt đầu công việc.
Ngay lập tức, Illias và Lacra dần động đậy.
“Ưm…. Mình đã… làm gì….”
“Ưm… Đúng là chúng ta đã vào thế giới giả tưởng vì để phân thắng bại với Kim Ma Vương…”
“Chào, mọi người dậy rồi à.”
“Ủa… Thượng Thư-sama…”
Tình trạng của hai người hầu như không khác gì lúc bắt đầu, điều này là dĩ nhiên rồi.
Tôi đã bảo Kim Ma Vương thu hồi toàn bộ ký ức mà họ trải qua ở trong thế giới giả tưởng từ lượt thứ hai.
Nếu đã có thể thực hiện thủ thuật để lại thông tin bằng cách rút gọn ký ức đã đạt được trong thế giới giả tưởng thành kết quả khi sang lượt kế tiếp, vậy thì cô ta hẳn cũng sẽ có thể thu hồi toàn bộ ký ức đó nên tôi mới thương lượng với cô ta.
Kết quả là tổn hại từ sự tấn công của Saburou cùng với đó là Shirou đều vô hiệu.
Tuy tôi vẫn bị cảm giác khó chịu, nhưng đó chính là màn báo thù từ kẻ đứng ở vị trí bị lợi dụng, xem như đây là bù đắp lại vậy.
Saburou hẳn cũng đã suy nghĩ đến chuyện đó rồi, thật là một tên khó chịu.
“…Hai người Ulffe vẫn chưa tỉnh dậy, kết quả trận đấu thế nào rồi?”
“Tôi thắng ngay từ lần đầu, bọn cô thì thất bại vì tuyên bố bỏ cuộc ở lượt thứ bảy____ à không, là ở lượt thứ năm.”
“Thất bại sao… Nhưng tôi không có ký ức gì cả…”
“Tôi đã nhờ Kim Ma Vương xoá ký ức bọn cô. Nếu hỏi lý do thì là vì tinh thần cô đã bị suy sụp, nguồn cơn là từ [tôi] trong thế giới giả tưởng.”
“Sao cơ… Nhưng mà… ra là vậy sao…”
Illias định phản bác nhưng lập tức chững lời lại.
Trong thế giới giả tưởng, cô ấy ở tại vị trí Quốc Vương của Garne, hẳn là Illias cũng sẽ lập tức nhận ra tôi thuộc phe địch nhân rồi.
“Bởi vì đối với Kim Ma Vương, nếu sau trận đấu mà các cô tự sát vì đau khổ thì sẽ vô tình lách khỏi mấy cái khế ước ma pháp và khiến cô ta không thoải mái sau việc này. Vì vậy nên tôi mới để cô ta thu hồi ký ức hai người.”
“Tự sát ư? Không lẽ tôi bị dồn ép đến mức đó sao… Rốt cuộc thì anh ở trong đó đã làm gì vậy?”
Tôi giải thích quá trình đại khái.
Tuy nghĩ đến chuyện lôi [tôi] về làm đồng minh ở lượt thứ hai, nhưng vì quá đáng ngờ nên cô ấy bị [tôi] phản bội và chết đi.
Ở lượt thứ ba, sau khi thành thật nhờ cậy thì bị [tôi] căm hận, gài bẫy và buộc cô ấy phải đầu hàng.
Ở lượt thứ tư, hắn để cô ấy xây dựng mối quan hệ giống như ở thế giới thực và phản bội [tôi] dẫn đến tinh thần sụp đổ.
Ở lượt thứ năm thì bị suy sụp bởi chính tay bản thân.
Tôi lược bỏ chi tiết và chỉ nói lại kết quả.
“…Đúng là nếu phải phản bội một người giống như anh hiện tại thì thật sự kinh khủng.”
“Điểm trí mạng là việc cô thành thật nói hết mọi thứ ở lượt thứ ba. Hắn đã vượt qua từng thế giới để tiếp tục tấn công tinh thần cô đấy, thật là một tên chả ra gì.”
“Thượng Thư-sama… cùng là Thượng Thư-sama mà anh độc mồm quá.”
“Rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là một kẻ trong thế giới giả tưởng có tính cách, tên gọi và hình dáng giống tôi thôi. [Tôi] ở tại đây lúc này chính là bạn của Illias Ratzel ở đây bây giờ, cô hãy nghiền ngẫm kỹ hơn về đối tượng cần bảo hộ đi. Tôi đã định nói trước chuyện đó nhưng lại bị Kim Ma Vương cấm thảo luận.”
Điểm quan trọng nhất trong trò chơi có người chết chính là việc nó vẫn chỉ là trò chơi mà thôi.
Suy cho cùng thì việc có người chết chỉ là một hương vị cay nồng giúp chúng ta có thể tận hưởng trò chơi.
Nếu vì chuyện đó mà cuộc đời ở thế giới hiện thực bị quay cuồng thì mất cả chì lẫn chài rồi.
Ảnh hưởng quá lớn khiến trò chơi bị cấm phát hành thì không phải mấy người chơi nặng đô sẽ đau buồn ư.
“…Do đó nên anh mới bảo tôi thoải mái hơn sao?”
“Gì đấy, quả nhiên cậu vẫn nói lời trợ giúp à.”
“Không nhìn ra được ý nghĩa thật sự thì đâu có tính được. Với tôi thì một người đồng đội quan trọng suýt nữa đã sụp đổ tinh thần đó.”
“…Xin lỗi, đây là do tôi không đủ thực lực. Đến cả thế giới giả tưởng vẫn chọn cách trông chờ vào anh và thất bại…”
“Đừng để tâm. Làm theo cách chính thống thì không thể nào huỷ diệt Turize đâu. Chuyện cô chọn việc trông cậy vào người khác đã là rất giỏi rồi.”
Không phải cô ấy kết thúc trận đấu sau khi nghĩ mình không thể thắng và chẳng làm nên thành quả gì. Illias đã suy nghĩ và tìm ra khả năng mới, thế thì tôi không thể nào trách mắng cô ấy được.
Nhất là cái người được trông cậy lại là tôi – bản gốc của cái tên đã làm chuyện xấu kia.
“Tiện thể thì làm sao mà Thượng Thư-sama có thể huỷ diệt Turize ngay lượt thứ nhất vậy? Nhìn anh thì có vẻ như vẫn còn ký ức về chuyện đó nhỉ?”
“À, cô muốn nghe sao?”
“Đúng rồi. Tôi có hứng thú làm sao mà anh có thể giành chiến thắng trong trận đấu mà hai người chúng tôi phải than thở đó.”
“Cũng phải, anh đã huỷ diệt một Turize có khác biệt áp đảo về chiến lực phải không? Không thể đảm bảo Kim Ma Vương sẽ không bắt chước mà làm chuyện xấu cả.”
“Ta tuyệttttttttt đối sẽ không làm theo cậu ta đâu!”
Hai người bất ngờ trước Kim Ma Vương đang gào thét.
Dường như cô ta nhớ đến khung cảnh đó nên khuôn mặt lại tái mét, trong mắt cũng đang rưng rưng giọt nước mắt.
“___Vậy hai người còn muốn nghe không? Sau khi xác nhận nội dung thì vị Ma Vương này đã phải nôn mửa đấy, nếu nói chi tiết quá thì tôi cũng ngại lắm.”
“Tôi xin phép dừng lại.”
“Ừ, anh đừng có nói. Cứ ôm theo mà chui xuống mồ đi.”
Cả hai đều lùi lại xin miễn.
Ừ thì đó là khung cảnh không thể cho họ thấy, nhưng thế này thì buồn quá.
Tôi thật sự mong có một đối tượng mà mình có thể hào hứng thảo luận sau trận chiến hay nói về speedrun chẳng hạn.
“Thế thì còn lại hai người Ulffe à. Tình huống của họ thế nào?”
“Cho tới lượt thứ ba, họ chọn cách của Mix là chuyên tâm vào phòng thủ và đã chịu được thời gian khá dài. Lượt thứ nhất là ba năm, thứ hai là ba năm rưỡi, thứ ba là bốn năm. Tiện thể thì các cô lần nào cũng chưa đầy hai năm.”
Sự khác biệt giữa hai quốc gia lớn đến mức nếu là chiến tranh thông thường thì cuộc chiến sẽ được quyết định chỉ trong chưa đầy một năm.
Cho dù chỉ nghĩ đến việc kéo dài, nhưng như thế đã là quá tuyệt vời rồi.
Quả nhiên là người có thể đánh đồng với Marito, năng lực của Mix vô cùng xuất sắc.
“Tuyệt thì tuyệt thật… nhưng chỉ là chịu đựng thôi sao?”
“Ở lượt thứ tư, đất nước của hai người Ulffe đã chịu đựng được 10 năm sau khi tuyên chiến đấy.”
“Cái….”
“Lượt thứ năm là 20 năm, lượt thứ sáu là 30 năm.”
Illias không thể che giấu vẻ kinh ngạc, tôi hiểu cảm xúc của cô ấy.
Cơ mà 30 năm lận đấy, Ullfe có vẻ rất tận hưởng đấy nhỉ.
“Khoan đã khoan đã, chuyện đó có khả năng sao!?”
“Được chứ, Ulffe và Mix cũng đã lý giải được bí quyết chiến thắng rồi.”
“Bí quyết….?”
“Thứ nhất là cần phải nhận thức rõ đây là thế giới giả tưởng. Nếu không phân định được nó với thế giới thực thì sẽ nâng độ khó lên ngang với cuộc đời thật sự đấy. Illias không thể làm được điểm này, cùng với việc bị chọc trúng sơ hở đó nên mới trở nên suy sụp.”
Tôi lấy bút và giấy ra như mọi khi, kẻ hai đường dọc và hai đường ngang.
Một trong các trò chơi nổi tiếng không ai không biết tại Nhật Bản hiện đại – Cờ Caro, hay còn gọi là Gomoku.
Tôi vẽ hình tròn ở trung tâm rồi đưa cho Illias.
“Illias, tôi có chỉ trò này lâu rồi, cô còn nhớ không?”
“À… ừ. Nó cũng đơn giản mà. Nếu cả hai dùng những nước đi tốt nhất thì kết quả là hoà phải không?”
Illias không hiểu ý tôi là gì và đánh dấu X ở góc phải.
Đúng vậy, đây chính là nước đi tốt nhất để giữ kết quả hoà.
Trong trò chơi này, nếu cả hai đều dùng nước đi tốt nhất thì sẽ hoà, bằng không thì phe không làm được sẽ thua cuộc.
Do đó, nếu là những người có hiểu biết mà đấu với nhau thì họ sẽ không bao giờ thắng trong trò này.
Tuy nhiên, đó chỉ nằm trong trường hợp bị giới hạn bởi luật lệ.
Tôi một lần nữa vẽ vòng tròn mới trên cái cũ và tiếp tục vẽ thêm một cái bên dưới.
Dĩ nhiên là nó đã thành một hàng và người đi trước giành chiến thắng.
“Này, đó là ăn gian!?”
“Do đó mà Turize mới bị huỷ diệt, chuyện là thế thôi.”
“…Anh nói sao cơ?”
“Tuy ví dụ cực đoan, nhưng cứ làm theo cách như vầy là đúng rồi. Dĩ nhiên cũng có trò chơi theo dạng kể lại câu truyện, đắm chìm cảm xúc vào nội dung ấy cũng không phải cách chơi tệ hại gì cả. Chỉ vì phải điều hành đất nước trong vị trí Quốc Vương thì cũng không nhất thiết phải thật sự trông nom nó. Đối với địch quốc giả tưởng thì không cần phải giành chiến thắng bằng biện pháp hiện thực.”
Thủ đoạn của tôi chính là chẳng quan tâm tương lai của Garne mà chỉ chăm chăm kéo Turize chết chung.
Ở hiện thực, nếu là một người trị vì bình thường thì sẽ không bao giờ thực hiện hành vi ngu ngốc đó, vì vậy nên tôi mới chiến thắng.
“Nếu ở thế giới thực thì chúng ta chỉ có thể ôm đầu tuyệt vọng, nhưng đây lại là trò chơi. Cứ vứt bỏ mấy yếu tố ràng buộc đầu óc đi. Chính vì Illias mang mấy thứ như chính nghĩa, con đường hiệp sĩ, cuộc đời của mình vào trong trò chơi nên mới hạn chế bản thân như vậy.”
“…Đau đầu quá đi.”
“Quay lại chủ đề chính, bí quyết chiến thắng trong trò chơi chính là tận hưởng nó.”
“…Tận hưởng?”
“Ừ, Kim Ma Vương, đưa thứ đó ra đi.”
“Ừm.”
Từ trong chiếc bàn nổi lên một quyển sách.
Đó là thứ giống như quyển sách thay thế bảng thao tác mà Kim Ma Vương nhỏ đã sử dụng.
Tuy không thể chạm vào, nhưng nó tựa như Hologram dựa theo cử động tay mà mở ra.
Sau khi thao tác một hồi thì trang cần xem được lật ra.
“Đây là lịch sử thao tác mà hai người Ulffe thực hiện ở lượt thứ nhất. Đây là lần hai và lần ba, các cô nhận ra gì chưa?”
“….Tôi có thể hiểu bọn họ đang cố thủ. Mà cuối cùng bọn họ đột nhiên lại thực hiện rất nhiều hành động.”
“Đó chính là ghi chép để mang theo đến lượt kế tiếp. Cho dù phương pháp nghĩ ra trong lượt đó có không hoàn hảo đi nữa thì họ vẫn thực thi và để lại cho lần tiếp theo. Hai người Illias cũng từng sử dụng biện pháp tương tự ở lượt thứ ba.”
Bọn họ đã dùng tên của ngày lễ và lễ hội để ghi chú lại thông tin.
Tuy hai người Ulffe không suy nghĩ đến mức ấy, nhưng khi nghĩ ra cái gì đó có thể dùng cho lượt kế tiếp, họ thực thi chúng như những điều khoản được ghi chú lại để làm gợi ý cho lần kế.
“Ra là vậy, đúng là trước khi sang lượt mới thì họ đã liên tục thực hiện chính sách ở thời điểm cuối cùng.”
“Cơ mà chỗ tôi muốn hai người chú ý nhất không phải ở đấy.”
Thao tác một lần nữa, tôi lấy ra phần ghi chép ở lượt đầu tiên của Illias.
“Đây là ghi chép trong lượt thứ nhất của Illias. Cô có ký ức về nó mà nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy. Mấy ký ức mình đã làm gì và cho ra kết quả thế nào vẫn còn sót lại đôi chút.”
“Thế cô có thấy cái gì lạ so với ghi chép của nhóm Ulffe không?”
“…Sau khi tuyên chiến thì chúng tôi tấn công liền nên khác biệt thì có nhiều chứ…”
“Illias-san cũng ra trận hết mấy lần đó. Cơ mà cuối cùng thì bị Sir Ragdo chém đầu.”
“Đúng vậy. Ngược lại thì trong trận chiến phòng thủ, Ulffe chẳng hề chiến đấu lấy một lần.”
“…Hầy.”
Tôi thở dài. Điểm khác biệt này dễ nhìn ra đến thế mà…
“Hừ, nếu thấy khác thì anh cứ giải thích đi!”
“Là cái này đây.”
Tôi chỉ vào một chỗ trong lịch sử thao tác của Illias. Đó là thao tác được sử dụng rất nhiều.
“Đây là… tua nhanh ư?”
“Đúng vậy, giờ thì nhìn qua của Ulffe nào.”
Tôi đổi sang cái của Ulffe rồi cho hai bọn họ xem.
“…Không hề có. Khoan đã, tức là Ulffe____”
“Đúng thế. Hai người Ulffe không hề sử dụng tính năng tua nhanh một lần nào cả.”
Tính năng tua nhanh thời gian – đặc trưng lớn nhất của thế giới giả tưởng. Nhờ cái này mà chúng ta mới không bị gánh nặng tinh thần mà có thể thản nhiên chuyên tâm vào trận đấu.
Thế nhưng hai người Ulffe lại không hề sử dụng thao tác này lần nào.
Họ không phải không biết đến thứ này.
Một cuộc chơi có thời gian thật dài, đây chính là ý nghĩ của Ulffe.
“Ulffe đang thoả thích tận hưởng thế giới giả tưởng. Mỗi ngày, em ấy đều đọc sách rồi luyện tập, vân vân..."
Cho tới lượt thứ ba thì em ấy hầu như chỉ luyện tập và hiếm khi ra khỏi lâu đài. Thế nhưng từ lượt thứ tư thì em ấy đã ra ngoài, mà phải nói là trở thành mạo hiểm giả thì đúng hơn.
Illias cũng từng giả mạo thân phận để tiềm nhập Turize, nhưng việc này thì hoàn toàn khác biệt.
Em ấy đang tận thưởng thế giới trong thân phận của một mạo hiểm giả.
“Khoan đã, Garne sẽ tuyên chiến vào nửa năm sau đó!? Nếu không làm gì thì chắc chắn sẽ huỷ diệt___”
“Có ba điều kiện lớn để một đất nước thành lập: sở hữu lãnh thổ, tồn tại người dân và có chủ quyền thống trị những điều đó.”
Thường thức là vậy, nhưng cũng có thể bọn họ đạt được thông tin này từ Kim Ma Vương nhỏ không chừng.
Điều kiện chiến thắng trong cuộc đấu ở thế giới giả tưởng chính là duy trì trạng thái đó.
Cho dù Quốc Vương có chết đi, trong thời gian vẫn còn chủ quyền thì nó sẽ không bị huỷ diệt.
Cho dù còn đất nước, nhưng nếu người dân chết sạch thì nó không còn là một quốc gia nữa.
Khi không thể thoả mãn các điều kiện đó thì mới bị xem rằng Garne đã “diệt vong”.
“Khi một người dân có thể điều hành đất nước như Ulffe, Quốc Vương Garne hoặc đám người Ludfein còn sống thì chủ quyền vẫn được duy trì. Lãnh thổ thì chỉ cần bảo hộ không gian khoảng một gian nhà là được. Về con dân… chỉ cần mỗi Quốc Vương còn sống thì cũng được tính là có rồi.”
Trong màn chơi ở lượt thứ nhất của tôi,
Marito được hiệp sĩ bảo vệ nên chưa hề chết đi.
Dân chúng gần như chết hết, nhưng các hiệp sĩ thì vẫn còn người sống.
Điều kiện “sự tồn tại của người dân” vẫn còn, về mặt “chủ quyền” thì Marito vẫn khoẻ mạnh.
Nhưng đáng tiếc thay, Marito đã vứt bỏ lãnh thổ Turize chỉ còn Undead và tẩu thoát sang nước ngoài.
Ngay ở thời điểm đó, Turize đã không thể thoả mãn một trong ba điều kiện và chính thức diệt vong.
“…Thật sự có chuyện đó sao?”
“Dĩ nhiên là có chứ, cũng là do thiết lập của Kim Ma Vương quá tạp nham thôi. Ulffe đã trở thành mạo hiểm giả ở lượt thứ tư. Em ấy lén lập một căn cứ bí ẩn trong rừng như nhà ở, nhưng sau khi Garne bản địa bị sụp đổ thì nơi đó vẫn dược công nhận là lãnh thổ.”
Rốt cuộc thì căn cứ bí mật đó bị người thứ ba tìm thấy và phá huỷ. Vào khoảnh khắc đó, em ấy đã bị phán định là mất đi lãnh thổ và đất nước chính thức diệt vong, sau đấy thì đón nhận thất bại ở lượt này.
Và ở lần thứ năm, hai người họ tính toán về điểm đó và cuối cùng đắm chìm vào cuộc đời dài lâu.
Em ấy lập nên một trại tập trung nho nhỏ trong rừng, bắt đầu điều hành lãnh thổ bằng phương pháp thủ công chứ không giống như Garne.
Turize đánh hạ lâu đài Garne và phóng thích người dân thì cũng chả cần làm việc gì nhiều cả.
Dĩ nhiên thì Turize vẫn sẽ truy nã tên Quốc Vương Garne đã đột ngột tuyên chiến. Nhưng với một kẻ chưa từng lộ mặt ngoài sáng thì việc tìm kiếm là không có khả năng.
“Nhưng nếu vậy thì mãi cũng chẳng thể thắng được Turize còn gì. Lỡ mà Ulffe trong thế giới giả tưởng chết đi thì___”
“Cho dù đức vua có chết, nếu chủ quyền vẫn còn thì đất nước vẫn còn. Ở lượt thứ năm và sáu, Ulffe do làm mạo hiểm giả mà vẫn quá ngây thơ nên em ấy đã chết đi khá sớm.”
Trong lần thứ năm, Ulffe lập nên một trại tập trung nhỏ, khi nghĩ rằng chuyện sẽ không sao thì em ấy tiếp tục theo nghiệp mạo hiểm giả.
Hơn nữa, em ấy còn tìm ra Parshro và thách đấu một đấu một.
Là đệ tử của Quyền Thánh Gradna và cũng là một gã đàn ông thất thường gây nhiều tội ác.
Trong thế giới của Ulffe thì cái tên đến từ dị giới và Illias vẫn tồn tại ở Turize.
Cả Lacra cũng có mặt nên đáng lẽ vụ việc xảy ra với Larheit cũng phải được tái hiện… Nhưng không rõ vì sao Parshro lại còn sống.
Và rồi Ulffe nghe được tin hắn ở đâu đó trên thế giới và tìm ra hắn.
Tôi thật sự không thể dự đoán được chuyện nguyên nhân tử vong của em ấy đã chẳng còn liên quan tí gì đến Turize nữa.
Lượt thứ năm thất bại. Ở lượt thứ sáu thì em ấy đã luyện tập mười năm và trả thù, nhưng vẫn lại thất bại.
Không có vẻ như em ấy được ai đó chỉ điểm.
Có khả năng Mix đã gợi ý con bé làm vậy, nhưng tôi cũng không có cảm giác đấy.
E rằng Ulffe muốn cố gắng tự mình đánh bại hắn ta.
Ulffe hoàn toàn quên đi mục đích huỷ diệt Turize và chỉ đang thuần tuý tận hưởng thế giới giả tưởng.
Tạm thời thì nếu chính chủ chết đi, ngôi làng em ấy lập ra sẽ mất đi người sáng lập.
Vì nguyên nhân đó nên ở hai lượt này, ngôi làng đều bị diệt vong sau khoảng vài năm dẫn đến việc Garne cũng chính thức huỷ diệt.
Mặc dù có thể đưa ra chỉ thị về nội chính với đám đại thần Garne thông qua thao tác đơn giản, nhưng với những kẻ mới tập hợp giữa chừng vào làng, Ulffe sẽ không thể can thiệp sau khi chết đi.
Hành vi để ngôi làng tiếp tục tồn tại không phải một chuyện đơn giản. Nhưng ở đây lại có một Mix được so sánh với hiền vương và đang giữ vai trò tư vấn.
Không cần phải nói, ngôi làng ở lần tiếp theo sẽ kéo dài vĩnh viễn rồi.
“Và rồi tình huống này lại chọc trúng vào chỗ hiểm trong cuộc đấu lần này.”
“Chỗ hiểm?”
“Đúng vậy. Tại sao Kim Ma Vương lại muốn cưỡng ép tuyên chiến? Đó là vì cô ta muốn một cuộc quyết chiến trong thời gian ngắn. Lý do đó đã được nói ra trước khi cô ta nói về trận đấu này ra phải không?”
“Ưm… A, là vụ do từng bị anh hùng Yugura đánh bại nên tương lai có thể kiểm chứng vẫn bị giới hạn phải không?”
Tôi gật đầu. Thế giới giả tưởng của Kim Ma Vương là một chương tình mô phỏng dùng để thử nghiệm những lựa chọn khi trị vì.
Nếu đã là thứ dùng một lần thì nó sẽ không cần hệ thống quá mạnh.
“Kim Ma Vương, tôi hỏi lại một lần nữa, thế giới giả tưởng của cô có thể nhìn thấu bao nhiêu năm trong tương lai?”
“…Thứ được dùng trong trận đấu với các cậu là 50 năm.”
“Nghĩa là…”
“Ừ, thời gian giới hạn của thế giới giả tưởng chỉ duy trì 50 năm kể từ khi tuyên chiến. Sau 50 năm thì thế giới này sẽ sụp đổ.”
Kim Ma Vương chưa từng tưởng tượng ra việc sẽ đạt đến thời gian giới hạn. Nghĩa là không hề có thiết lập rằng sẽ thất bại vì hết giờ.
Cho dù thế giới có sụp đổ thì người chơi cũng không bị tiêu diệt cùng.
Sau khi nó tan vỡ thì người chơi sẽ di chuyển sang nơi khác.
“Vậy thì khi đó, thế giới sụp đổ sẽ lấy đâu làm trục chính? Đó chính là nơi mà Ulffe – người thuộc thế giới thực – đang đứng.”
Tức là cho đến ngay trước khi thế giới sụp đổ hoàn toàn, Ulffe vẫn sẽ là Quốc Vương của Garne.
Chiếc đồng hồ cát ở cuối tầm mắt tuyên bố thế giới sụp đổ.
“Ưm….”
Ulffe và Mix từ từ tỉnh dậy.
Thời gian vẫn mới là lượt thứ bảy, điều đó có nghĩa là…
Hai người Ulffe đã thành công huỷ diệt Turize, cùng với cả thế giới giả tưởng nữa.
Danh sách chương