Tên của tôi là Harkdoc, là cánh tay phải của đại ca Jestaff đang sắp sửa trở thành một vị vua. Hiện tại, tôi đang làm chân chạy vặt cho người anh em ở Turize nhằm học hỏi nhiều thứ.

Tuy người anh em không phải anh em ruột thịt, nhưng tôi có cảm giác khoảng cách khá là gần nên mới gọi như vậy.

…Lúc này, anh ta còn đang toan tính để trợ giúp dã tâm của đại ca nên bản tính cũng không xấu… Không, anh ta đúng là người xấu, chuẩn đồ đểu cáng luôn.

Lý do là vì anh ta đối xử với người đang nghiêm túc muốn làm thân như tôi tệ đến mức bản thân đang phải lải nhải một mình.

“Tại sao mở mắt tỉnh dậy thì ai cũng ra ngoài hết vậy… sụt sịt.”

Ở trên mặt tôi còn có tờ ghi chú “Ở lại trông nhà nhé!” của Ulffe nữa cơ…

Hình như đó là lúc tôi mở cửa định đón khách thì phải. Tự dưng ngài bản năng giật một phát rồi ý thức bay đi luôn.

Tôi nhớ là có một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp cùng với một quản gia điển trai… Mà cái này lại giống với hiện tượng kia.

Nhờ vào chiếc kính râm mà người anh em chuẩn bị cho tôi mà bản thân mới có thể nhìn anh ta mà không bị ngất đi. Không lẽ cái này chỉ giới hạn anh ta thôi ư? Mà tôi còn không biết kết cấu của nó ra sao nữa.

Do diện mạo cũng ổn hơn nên tôi mới không ngần ngại mà đeo vào. Có lẽ tôi nên nghiên cứu từ nguyên lý trước ấy chứ? “…Nhưng chỉ một mình nghiên cứu thì cũng vô dụng. Hay là đi dọn dẹp… cơ mà hồi sáng làm xong cả rồi…”

Không có gì để làm hết. Mấy thứ tại phòng trống cũng không có gì hay ho. Phòng riêng thì… bản thân không có hứng đi vào phòng nữ giới, phòng của người anh em… thì tôi có chút hứng thú. Nhưng không cần ngài bản năng cảnh báo thì tôi cũng biết nó rất khủng bố.

Thế thì tôi sẽ phải ở phòng khách một mình… Thôi đi tập luyện tay phải vậy.

Tôi gỡ băng gạc ra và nhìn chằm chằm vào cánh tay đã chuyển thành màu đen. Chiều cao giữa tôi và đại ca không khác mấy nên độ dài tay cũng không có gì đáng để tâm.

Tuy nhiên, dù có thể bắt đầu sử dụng tay phải, nhưng Ác ma phủ bên ngoài để kết nối có chút to hơn nên cũng ảnh hưởng thăng bằng hai bên.

“Nếu có thể giảm đi nguy cơ tổn thương tay của đại ca thì thôi cũng được.”

Trước mắt, con Ác ma này có thể hoạt động một chút dựa vào ý chí của tôi. Tôi có thể bảo nó làm đầu nhọn và biến cả cánh tay thành kiếm, hoặc là mở rộng ra và hoá thành khiên, v..v..

Chỉ là ma lực của tôi không tốt lắm nên độ hoá cứng khá là thấp. Thế này cũng chỉ cỡ như vũ khí làm bằng gỗ.

Nếu dùng để tấn công đối phương đang không phòng bị thì còn đỡ, chứ dùng để phòng thủ thì vô dụng.

Tôi cần phải tìm ra phương pháp sử dụng ngầu hơn nữa. Đòn tối hậu cũng là cánh tay phải nên giờ chẳng thể dùng, mình phải bắt đầu tập luyện cách dùng bằng tay trái rồi.

“Mà chuyện dùng thế nào thì bỏ qua một bên đi, nếu không làm liền thì chẳng có ích gì cả.”

Tôi biến nó thành hình dạng mình tuỳ tiện nghĩ ra rồi biến trở lại bình thường. Sau đó lại biến thành hình dạng mới rồi lặp lại như vậy.

Một lần biến đổi là khoảng 5 giây sao… Đại ca còn có thể dùng cánh tay này viết bằng hai bút nên tuyệt thật đấy.

Không, đại ca tuyệt vời là lẽ dĩ nhiên, nhưng tôi cần phải nỗ lực để chính mình trở nên tốt hơn. Điều tôi nên suy nghĩ phải là về bản thân mới đúng.

Nếu có thể biến đổi ngay lập tức thì còn có thể hoá thành tấm màn để cản trở tầm nhìn đối phương… Nhưng cứ để nó phấp phới hoài thì cũng chỉ bị đối phương cảnh giác thôi… Khoan, cái đấy cũng được ấy chứ?

Tôi thử biến cánh tay thành tấm màn rủ xuống… Không được rồi, nó phất phơi nhiều tới phát bực ấy. Cái này chỉ cản trở chuyển động lúc bình thường mà thôi.

“Có lẽ nên thảo luận với người anh em thì nhanh hơn nhỉ…”

“Tôi không biết dùng kỹ thuật chiến đấu nên không trợ giúp anh được nhiều đâu.”

“Gù oạ!?”

Tôi giật mình cất tiếng vì người anh em và chị đại đứng đằng sau như đúng rồi. Khi tôi điều khiển Ác ma thì sẽ ít để ý tới ma pháp Truy Tìm lắm đó!?

“Tiếng hét khá là lạ đấy.”

“Hai người về rồi sao… Cơ mà sao anh lại không đánh thức tôi hả!?”

“Do Tử cũng đồng hành cùng bọn tôi nữa. Tôi sẽ giải thích đại khái cho anh.”

Người anh em giải thích nguyên lý tại sao tôi ngất đi. Người phụ nữ xinh đẹp mà tôi nhìn thấy là Tử Ma Vương, và ngài bản năng của tôi đã thể hiện phản ứng kịch liệt trước Ma Vương.

Và bên trong cơ thể của người anh em đang có ma lực của Hắc Ma Vương, kẻ đã gọi anh ta đến thế giới này. Chiếc kính râm này là chỉ để không nhìn thấy chút xíu ma lực đó thôi.

“Ra là vậy. Tức thứ ngài bản năng cảnh giác thật ra không phải người anh em, mà là đang phản ứng với tàn tích của Hắc Ma Vương đang ở trong cơ thể sao?”

“Anh biết dùng mấy từ khó như tàn tích cơ à.”

“Tôi đây cũng biết một hai từ khó nhá!?”

“Kiểu gì cũng là do lời của Jestaff nói ra ngầu quá nên anh mới tự đi tìm hiểu chứ gì.”

Quả nhiên là người anh em, nói trúng phóc luôn. Mà thế thì tôi đã có thể an tâm một chuyện.

Sự khủng bố tôi cảm nhận được từ người anh em là do Hắc Ma Vương. Có nghĩa là độ nguy hiểm vốn có của người anh em cũng không thể khiến ngài bản năng phản ứng.

Đương nhiên là tôi đã tự trải nghiệm sự tuyệt vời của người anh em. Tôi biết mình không phải người có thể khinh thường anh ta.

Dù vậy, nếu anh ta không phải là đối tượng mà chính bản thân muốn né tránh thì tôi có thể an tâm cho mối quan hệ sau này rồi.

“Nhưng người anh em này, ma lực của Ma Vương ở trong người có sao không đấy? Nó giống với ma lực của Ma Giới phải không? Người bình thường mà ở Ma Giới thời gian dài sẽ bị suy nhược cơ thể đó?”

“Tôi không cảm thấy cơ thể nặng nề gì lắm. Ngược lại thì thể lực tôi còn tốt hơn kể từ khi đến thế giới này cơ.”

“Vậy mà chỉ thế này sao.”

“Kệ người ta đi.”

Cho dù không dùng ma pháp Truy Tìm, tôi vẫn có thể hiểu được sự yếu ớt của người anh em. Cho dù anh ta có đột nhiên tấn công thì tôi cũng có tự tin chiến thắng. Ờ mà nếu có chị đại ở đây thì tuyệt đối không thể rồi.

“Nhưng vậy tức là chỉ cần không nhìn vào ma lực của Ma Vương thì tôi sẽ không phải ngất đi nhỉ.”

“Hồi chiến đấu dưới lòng đất thì anh không sao, cho nên chắc lúc anh ở trong trạng thái chiến đấu thì không thành vấn đề.”

“Ừ thì đúng là vậy rồi. Hửm? Vậy là tôi chỉ cần chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nhìn vào người anh em là được nhờ?”

Tôi hít thở sâu rồi thử nhích kính râm lên.

“Ư… hự…”

Quả nhiên ngài bản năng vẫn nhảy loạn lên. Cảm giác khó chịu như trái tim bị nắm chặt đang dậy lên nỗi ác cảm trong người tôi.

Chỉ cần lơ đễnh một chút là tôi sẽ lập tức ngất đi… Nhưng tôi biết rồi, cũng không phải là không được. Sau khi hiểu rõ thì tôi đưa kính râm về vị trí cũ.

“Có vẻ anh chịu đựng được kha khá rồi nhỉ. Chỉ là duy trì trạng thái đó hoài thì không được.”

“Hộc… hộc… Nhưng chẳng phải cái này là điềm báo tốt hay sao. Trong lúc ở chung với người anh em thì cơ hội gặp gỡ Ma Vương cũng sẽ xuất hiện. Mỗi lần như vậy mà cứ ngất đi thì lại vướng tay vướng chân lắm. Thỉnh thoảng tập luyện cũng không tệ.”

“Anh nói cũng đúng. Xét theo một mặt thì nó cũng giúp rèn luyện tinh thần nữa. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ mỗi khi anh muốn vậy.”

“Ừa, nhờ anh đấy. Đến một lúc nào đó, tôi sẽ có thể cười vào mặt người anh em mà không cần kính râm đâu!”

Thú thật thì tôi cũng không thích chuyện ngất đi mỗi khi nhìn khuôn mặt của người anh em đang giúp đỡ mình. Có thể cảm nhận được chút ít trưởng thành thế này cũng tốt rồi.

“Tôi thì nghĩ đi cải thiện cái mắt kính sẽ nhanh hơn ấy chứ.”

“Hah! Đừng có xem thường nỗ lực của tôi. Mà bỏ qua chuyện đó đi___”

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

Có ai đó vừa xen vào. Đương nhiên là tôi sẽ dời mắt về phía giọng nói ấy.

Ở đó là một nữ Á nhân có tóc và tai màu vàng, cùng với một chiếc đuôi vĩ đại. Trông cô ấy có cảm giác người lớn hơn Ulffe đôi chút… A, ngài bản năng đang…

“___A hiu.”

Ngay trước khi ý thức tắt đi, người anh em đã lộ vẻ mặt “À, quả nhiên là như vậy.”

Tức người vừa rồi là Kim Ma Vương sao? Có cái nhà dân nào mà một ngày có tận hai Ma Vương đến thăm cơ chứ.

-------------------------------------------------------------------

“Cái gì đây, nhìn mặt người ta rồi ngất đi luôn. Cứ như bảo rằng bản thân sẽ không gục ngã trước sắc đẹp của ta vậy.”

“Anh ta nhạy cảm nhiều thứ lắm nên tha dùm đi. Nhưng cô đến đây vào thời gian này thì hiếm thật đấy.”

Sau khi quay trở về từ chỗ của Thorid thì tôi đang định dẫn Harkdoc đến chỗ nghiên cứu ma pháp. Nhưng không ngờ là Kim lại trực tiếp đến đây. Harkdoc đúng là người không gặp đúng thời điểm mà.

“Lúc ta đưa ý thức về đây thì không có ai hết. Tử thì chắc là đến chỗ của cậu nên ta mới chạy đến làm phiền này.”

“Tử thì đang cùng đi mua sắm với Mix rồi.”

“Cái gì cơ! Không ngờ Tử lại có ý nghĩ sẽ hành động cùng con người ngoài cậu đấy.”

Cũng không đến mức ấy, nhưng chuyện cô ấy có thể mở lòng với Mix chính là biến hoá mà tôi cảm thấy rất vui mừng. Mặc dù tôi vẫn hơi tò mò về cách cô ấy xử sự với Duvleori, mà chắc không sao đâu.

“Đúng rồi, tôi có chuyện cần báo với cô trước.”

Trước tiên thì tôi kể về cuộc trò chuyện với gã Vô Sắc tại lâu đài. Tiện thể thì cũng giải thích luôn cả vụ của Harkdoc.

“Hoá ra là vậy sao.”

“Có gì khiến cô để ý ư?”

“Lúc cậu di chuyển đến thế giới giả tưởng của ta, số ma lực còn lại hoàn toàn không có chút nào cả.”

“Thật ư?”

Tôi nhìn sang Illias. Cô ấy gật đầu như nhớ ra.

“Vốn dĩ thì nếu không cố tình để ý đến ma lực của anh thì cả chuyện cảm nhận cũng rất khó khăn. Lúc hoán đổi cơ thể thì tôi còn tưởng là cả chức năng cảm nhận ma lực cũng bị tê liệt, hoá ra là không có.”

Đúng là Illias từng nói rằng “không có một chút ma lực”, còn Lacra thì bảo là “ma lực cạn kiệt.” Đó không phải là kiểu so sánh tượng trưng, mà là thật sự không hề có gì cả.

“Hiện tại thì không có thiệt hại thực tế nào phải không? Nếu có thì cậu chắc sẽ lập tức chạy đến thảo luận với ta thôi.”

“Thì cũng đúng. Chuyện về Ma Vương thì Kim hoặc Tử sẽ biết nhiều hơn.”

“Có lẽ đó chỉ là tàn tích của của ma pháp Triệu Hồi. Nhưng thế mà vẫn có thể khiến cậu mơ thì quả nhiên là Hắc. Nhưng cái tên đàn ông này, không ngờ năng lực Truy Tìm của ‘con rơi’ lại có thể phân biệt cả Ma Vương bằng thị giác. Những người khác sẽ cảm thấy rất đáng sợ đấy.”

Tài năng của Harkdoc chính là năng lực cảm nhận nguy hiểm đến từ bản năng, xét về điểm đó thì chẳng ai có thể vượt qua được.

Cả lượng ma lực trong cơ thể của Ulffe cũng vậy. Những người mang tài năng đã đơm hoa kết trái của ‘con rơi’ sẽ là anh hùng, là người sở hữu một phần sức mạnh tương đương với Yugura Nariya.

Không chừng ngay cả bây giờ, những tài năng mới ấy vẫn đang được sinh ra.

“Có lẽ chúng ta nên sớm tiến hành điều tra xem Leytis hiện đang bảo hộ bao nhiêu ‘con rơi’ mới được.”

Marito đã ra chỉ thị cho ám bộ đi điều tra Leytis. Tuy vậy, một khi đối phương đã sở hữu ‘con rơi’ thì họ cần tránh sơ suất trong hành động.

Phải chi bên này có người mang năng lực chuyên về ẩn nấp thì tốt rồi.

“Bản thân ta cũng muốn hợp tác chuyện này… nhưng thú thật là ám bộ Garne lại có chút nổi bật.”

“Bọn cô lại có ám bộ cơ à.”

“Tạm thời là thế. Nói vậy chứ ta chỉ gửi họ như thương nhân bình thường vào nước khác rồi thu thập thông tin trong khả năng của mình như người bình thường mà thôi.”

Có lẽ là họ bị ép phải làm thương nhân chứ không phải chỉ đơn giản là hoá thành dân buôn. Muốn truy tìm thông tin chi tiết của tổ chức bí mật thì không hợp lắm.

Nhưng nếu chỉ tìm hiểu tình thế của các nước thì họ vẫn hoạt động an toàn hơn mấy chuyên gia khác.

“Garne chắc sẽ bắt đầu bận rộn việc quân sự kể từ bây giờ, nên là cứ giao cho nước khác là được.”

Xét theo căn cứ của Phi Ma Vương, nơi hắn dễ tấn công nhất chính là Garne và Methys. Quama và Turize thì có chút giới hạn về đường di chuyển. Nơi xảy ra chiến tranh kịch liệt nhất như Garne và Methys cũng cần phải chuẩn bị cho chuyện này thật kỹ càng.

“Đúng rồi, ta có chuyện này muốn nói với cậu. Trong thời gian sắp tới, bọn ta sẽ tiến hành hội nghị để đối đầu Phi tại Garne. Chắc ngày mai vua Turize sẽ nhận được thư mời. Dĩ nhiên là cậu phải đến đó?”

“Ừ thì tôi sẽ góp mặt thôi. Cơ mà Ma Vương lại đi gọi vua các nước tới là thế quái nào ấy nhỉ.”

Người biết Quốc Vương Garne là Ma Vương chỉ có người đứng đầu ba quốc gia là Marito, Giáo Hoàng Eupalo và vua Zenotta.

Các Đại Giám Mục Yugura giáo thì cũng biết tương đối, nhưng họ hạn chế truyền đạt thông tin ấy cho các nước khác.

Nếu ở đây là Trái Đất thì chuyện này sẽ dễ dàng truyền đi như truyện tai vua là tai lừa. Hẳn là các Đại Giám Mục cũng muốn tránh sự hỗn loạn không cần thiết. [note50966]

Dù sao thì mấy chuyện tự biên tự diễn của Yugura Nariya cũng sẽ lộ ra nếu lan truyền không khéo. Họ không thể hành động khinh suất được.

“Nfufu, ta cũng đã nói về thân phận mình trong thư gửi cho vua Trine và Serend. Nếu quá nhát cáy mà không đến thì ta sẽ lấy họ làm trò cười.”

“Tức là cô đã tự xưng là Ma Vương à. Tuỳ theo tình huống thì không chừng cô sẽ bị tấn công đấy?”

“Ở giữa Garne và Trine có Quama, với Serend thì có Methys. Gặp lúc bất trắc thì cả hai sẽ kiềm chế giúp ta thôi.”

Cô ta chơi gian thật đấy. Tiếp giáp Garne gồm ba nước Turize, Quama và Methys. Nếu Trine hay Serend muốn tiến công thì họ phải hành quân qua mỗi nước.

Đương nhiên là sẽ không có quốc gia nào dễ dàng cho phép quân đội trang bị đầy đủ của nước khác băng qua lãnh thổ của mình.

Cả Methys lẫn Quama đang đề cao cảnh giác với Phi Ma Vương, tạm thời thì không phải lo lắng chuyện họ đột nhiên trở giáo.

“Nhưng đó chỉ là trong lúc Phi Ma Vương xâm lược thôi. Nếu dư luận nghiêng về một hướng thì cũng không đảm bảo họ sẽ hợp tác.”

“Lúc đấy thì đất nước của cậu cũng thành hình rồi phải không? Sau khi đánh đuổi Phi, sẽ không có quốc gia nào lại lập tức tự mình tiến công thế lực có ba Ma Vương co cụm. Chỉ cần làm gì đó với dư luận trong thời gian đó là được.”

Kim nói với vẻ tự tin tràn trề. Là người có thể thực hiện nhiều chiến lược trong không gian giả tưởng nhờ năng lực Thống Trị, cô ta nói như thể mấy chuyện thao túng hình tượng cũng không khó khăn như vậy.

“Cô tự tin thật nhỉ.”

“Nfufu, ta có một người đàn ông có thể thuần phục ba Ma Vương lận mà. Ta trông cậy vào cậu đấy?”

“Hoá ra là đẩy việc đi à. Ừ thì đúng là tôi vẫn giúp thôi.”

Dĩ nhiên là tôi không thể bỏ mặc cô ta. Tính cách của mình thật là nan giải quá đi. Ngoài ra gần đây cũng bị lợi dụng hơi nhiều nha.

“Nếu là phần thưởng thì ta có thể cho bao nhiêu cũng được. Không thì cả ta___”

“Để xem nào. Tôi cũng cần Garne giúp đỡ Jestaff dựng nước.”

“Cậu đúng là không có ham muốn gì cả. Rõ ràng là có người ngất đi sau khi nhìn thấy dung mạo mỹ miều của ta đó.”

“Có mỗi Harkdoc chứ đâu.”

Trong trận chiến này, tất cả các quốc gia sẽ biết được sự tình của thế giới này. Cho dù cuộc xâm lược của Phi Ma Vương có yên ổn thì xu hướng của thế giới sau này vẫn sẽ khác biệt so với trước đây.

“Nào, giờ thì thử gọi tên này dậy một lần xem.”

“Làm ơn đừng có chơi đùa với anh ta. Nhìn kìa, một khuôn mặt ngất lịm thật đáng thương.”

Dù gì thì sau này cũng sẽ xảy ra sự cố như vậy. Nhóm ba người Ma Vương bên này đều là đám người tuỳ hứng và hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của Harkdoc.

Điều tôi có thể làm chỉ là giúp đỡ chăm sóc tinh thần cho Harkdoc mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện