Như Oliver từng nói, căn phòng dành cho Cecilia là một phòng đơn giản.
Nhưng nó nằm ở cuối hành lang tầng 2, nên phòng có đầy đủ ánh nắng. Thích hợp để ngồi cạnh cửa sổ và mơ màng, Cecilia nghĩ vậy, vì đó vốn là cuộc sống trước đây của cô.
“Anh thỏa thuận với chủ thầu rồi, nên mọi thứ sẽ xong xuôi trong ngày mai. Có hơi bất tiện đấy, nhưng em chịu khó chờ nhé.”
“Vậy, được rồi.”
“Không! Anh không thể chịu nổi cảnh phòng Cecilia đáng yêu lại trống rỗng như vậy!”
“Em là công chúa của anh, em phải được ăn, mặc, ở trong môi trường đầy ắp thứ dễ thương.” Oliver cười toe toét nói.
--Chính xác thì, anh ta đang nghĩ gì vậy? Cô bó tay không hiểu nổi suy nghĩ của anh chàng. Cecilia thở dài một hơi và nói: “Tôi sẽ quay về sớm thôi.”
“Uh, thức khuya hại sắc đẹp lắm. Anh nghe nói con gái nhạy cảm với không khí lạnh, nên em nhớ giữ ấm khi ngủ nha.”
Vừa nhắc, Oliver vừa sửa soạn và ủ ấm giường. Ma pháp anh ta mới dùng chậm rãi làm tăng nhiệt độ căn phòng, khiến Cecilia bắt đầu buồn ngủ.
“Cái váy ngủ này dễ thương quá đi, anh chỉ muốn ngắm nó mãi thôi.”
“……………”
Tại sao anh ta làm việc rất khôn khéo, nhưng cứ mở miệng là giống y chang biến thái vậy?! Mấy chuyện đó phải nói với con gái loài người mới đúng, Cecilia nghĩ.
“Em nhanh lên giường ngủ đi. Hay… em muốn lên giường của anh ngủ chung?”
Đáp lại nụ cười “Kiểu gì anh cũng chiều” từ Oliver, Cecilia chỉ phun ra ba chữ “Tôi buồn ngủ” rồi trèo lên giường. Dùng ánh mắt bất mãn liếc Oliver – người đang tươi cười nhìn cô, Cecilia thở dài bảo anh ta nhanh ra khỏi phòng dùm.
★★★★★★
“Chiếp chiếp ~ ~”
Nghe tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ, Cecilia tỉnh dậy.
“… Trời, sáng rồi.”
Do quá mệt mỏi, Cecilia ngủ vô cùng say dù cô ấy đang ở nhà anh hùng. Cô biết mình đã phạm sai lầm rất lớn, nhưng chuyện xảy ra rồi, sửa sao được.
Dù giường được chuẩn bị sơ sài, cô lại thấy thoải mái nhờ tấm ra giường cao cấp dưới lưng. Rời khỏi giường, cô gái xỏ chân vào đôi dép mềm mại chẳng biết có từ lúc nào.
Cecilia nhìn quanh phòng, thắc mắc bây giờ là mấy giờ, nhưng không có đồng hồ nên cô không biết.
“… Giờ, mình phải rửa mặt.”
Căn phòng của Cecilia gồm phòng chính và phòng ngủ, thêm một phòng vệ sinh. Tiếc là chẳng có nhà tắm, nhưng cô có thể dùng phòng tắm lớn trong dinh thự.
Khăn mặt, bàn chải đánh răng cùng những vật dụng cần thiết đều có sẵn. Cecilia rửa và lau mặt bằng một chiếc khăn mềm mịn. Đánh răng xong thì coi như hoàn tất việc chuẩn bị, nhưng cô nhận ra không có đồ mới để thay.
Hiện giờ cô đang mặc bộ váy ngủ màu hường do Oliver đưa hôm qua.
Hình như Oliver đã xin lỗi vì chưa kiếm được thứ gì khác. Nhưng Cecilia ít nhiều đã đúng khi nghi ngờ anh ta và thắc mắc “Thật sự không còn gì sao?”.
Với Oliver, ý nghĩa câu “Xin lỗi, đây chỉ là hàng may sẵn…” còn nhiều hơn thế, nhưng làm sao Cecilia biết được…
--Bộ đồ mình mặc… đã bị rách trong trận chiến rồi.
Cô ấy sẽ không bao giờ được mặc nó nữa. Và cô nghĩ chắc anh hùng sẽ không trả lại quần áo Quỷ vương từng mang đâu. Bộ đồ chẳng đặc biệt gì lắm, nhưng cái áo choàng là vật phẩm phòng ngự cực tốt.
Nó đồng thời là kỉ vật từ cha cô, cô ấy hơi thất vọng… nhưng phải chịu thôi. Lỗi do cô đã không rèn luyện dẫn đến thất thủ quá nhanh trước anh hùng.
Bây giờ, việc cô cần làm là tiến về phía trước và suy nghĩ cho tương lai.
“… Phòng có tủ quần áo sao?”
Cô đột nhiên thấy một tủ quần áo trong phòng ngủ.
Trong này có lẽ sẽ có vài bộ quần áo để mình dùng tạm, đỡ hơn là mặc đồ ngủ đi loanh quanh.
Vừa nghĩ, cô gái liền mở tủ.
“…………….?”
Một lốc quần áo luôn!
Của phụ nữ.
“Là sao?”
Anh ta nói trong dinh thự không có đồ của con gái.
Nhưng khi Cecilia nhìn kĩ, cô nhận ra đống quần áo rất vừa với mình. Phụ nữ ở thế giới này trung bình cao trên 1m60. Cecilia cảm thấy lạ, vì cô thuộc dạng “nấm lùn” chỉ cao 1m52.
Dĩ nhiên chúng được Oliver lén lút đem vào phòng tối qua, nhưng Cecilia không biết.
Ai mà tin nổi anh hùng chăm chỉ như vậy, đêm khuya còn đi xếp đồ vào tủ quần áo, ngay bên cạnh Cecilia đang say giấc…
“Nhưng, mấy thứ này phải khá hơn cái váy ngủ mình đang mang, phải không?”
Lôi một bộ ra khỏi tủ, cô gái thay nó.
Tủ chứa toàn những bộ quần áo đáng yêu đính rất nhiều ren. Cecilia thở dài, nghĩ mình mặc chắc chắn không hợp. Cô ấy muốn những bộ đơn giản hơn chút, nhưng cô làm gì có quyền đòi hỏi. Thứ cô định mặc chính là hàng đắt tiền, tuy nhiên cô không nhận ra.
Một bộ đầm tới đầu gối, thắt bởi dải ruy băng to phía sau lưng, phối cùng bộ đầm là áo cardigan may bằng sợi len mềm mịn.
Chỉ thấy được những đầu ngón tay nhỏ của Cecilia lộ ra từ ống tay áo che kín hai cánh tay.
Cecilia thậm chí không ngờ Oliver đã tính toán kích thước và sửa luôn áo từ trước.
“… Lạ thật.”
Phản chiếu trong gương là một Cecilia siêu dễ thương.
Đáng tiếc chính chủ không nhận ra điều này, nhưng sự ngây thơ này vẫn đáng yêu vô cùng.
“… Ah, tóc mình bị cháy rồi.”
Hình như nó cháy hôm qua, trong trận chiến với anh hùng – Oliver.
Không nhìn kĩ sẽ không thấy vết này, nó khoảng 2mm. Sau khi xử lí phần tóc cháy trong phòng vệ sinh, Cecilia mỉm cười hài lòng.
“… Giờ mình làm gì đây?”
--Mình rời phòng được không?
Chẳng trách được, cô ấy chưa được dặn nên và không nên làm gì ở dinh thự này mà. Cecilia lắc lắc đầu. Vì thấy ngồi yên trong phòng rất vô vị, cô gái lặng lẽ mở cửa.
Đóng cửa ở yên trong phòng có khi an toàn hơn, tuy nhiên dạ dày Cecilia đang “biểu tình”. Cô ấy muốn kiếm chút đồ ăn lót dạ.
“……?”
Mới đặt chân ra hành lang, cô nghe vài tiếng động lớn phát ra từ tầng trệt.
Vừa định ngoan ngoãn quay về phòng ngồi im, Oliver lên lầu và đứng đối diện với Cecilia.
“Buổi sáng tốt lành, Cecilia. Có vẻ em đã ngủ ngon nhỉ.”
“……………..Chào buổi sáng.”
Nụ cười vẫn y hệt hôm qua, Oliver chào Cecilia.
“Oh, em chọn bộ này à, đẹp lắm. Em cắt bớt tóc sao? Chà, em dễ thương lắm đó, Cecily.”
“………... Là, Cecilia.”
Cô chỉ cắt có 2mm tóc…
Cecilia nhủ thầm.
“Vẫn bị sửa sao… Ah, đồ nội thất cho Cecilia được đem tới rồi. Anh lấy toàn những món dễ thương đấy, anh nghĩ em sẽ thích chúng.”
“………... Uhm.”
--Tại sao anh ta làm quá nhiều chuyện đến vậy vì một kẻ mình sắp sửa giết?
“Anh, không định giết tôi sao?”
Lần này từng câu chữ đều rõ ràng hơn trước. Hơi ngạc nhiên, Oliver chầm chậm trả lời: “Anh sẽ không làm thế.”
“Nhất là sau khi anh đã cố gắng cứu em. Ah, may mắn thay, da em không còn sẹo đâu.”
“……………”
Dù đã dùng thánh phẩm trị thương, nhưng nó vẫn là dấu vết từ đòn tấn công của anh hùng. Cecilia từng lo vết thương này sẽ rất khó chữa lành.
“….. Không, có sẹo.”
“Uhm… Anh xin lỗi, nó đau lắm đúng không?”
“…… Không. Tôi là Quỷ vương, anh là anh hùng. Anh không cần phải xin lỗi.”
“Nhưng, anh thật sự hối hận vì đã khiến Cecilia bị thương.”
Vết thương lành rồi, và do nó có trong trận chiến, nên Cecilia chẳng để tâm.
“May quá, làn da ngọc ngà của em đã được bảo vệ.” Oliver tươi cười.
Cuối cùng, Cecilia vẫn bó tay trước việc đoán Oliver nghĩ gì.
Hình như dưới tầng trệt đang xảy ra nhiều chuyện, đều bắt nguồn từ Cecilia. Cô ấy nghiêng đầu, thắc mắc nếu so với loài quỷ, con người có tỏ ra thân thiện với kẻ họ sắp kết liễu không.
Cô chưa biết, nhưng hiện giờ, Cecilia chỉ gật đầu với Oliver và bước xuống tầng trệt để tới phòng khách.
Nhưng nó nằm ở cuối hành lang tầng 2, nên phòng có đầy đủ ánh nắng. Thích hợp để ngồi cạnh cửa sổ và mơ màng, Cecilia nghĩ vậy, vì đó vốn là cuộc sống trước đây của cô.
“Anh thỏa thuận với chủ thầu rồi, nên mọi thứ sẽ xong xuôi trong ngày mai. Có hơi bất tiện đấy, nhưng em chịu khó chờ nhé.”
“Vậy, được rồi.”
“Không! Anh không thể chịu nổi cảnh phòng Cecilia đáng yêu lại trống rỗng như vậy!”
“Em là công chúa của anh, em phải được ăn, mặc, ở trong môi trường đầy ắp thứ dễ thương.” Oliver cười toe toét nói.
--Chính xác thì, anh ta đang nghĩ gì vậy? Cô bó tay không hiểu nổi suy nghĩ của anh chàng. Cecilia thở dài một hơi và nói: “Tôi sẽ quay về sớm thôi.”
“Uh, thức khuya hại sắc đẹp lắm. Anh nghe nói con gái nhạy cảm với không khí lạnh, nên em nhớ giữ ấm khi ngủ nha.”
Vừa nhắc, Oliver vừa sửa soạn và ủ ấm giường. Ma pháp anh ta mới dùng chậm rãi làm tăng nhiệt độ căn phòng, khiến Cecilia bắt đầu buồn ngủ.
“Cái váy ngủ này dễ thương quá đi, anh chỉ muốn ngắm nó mãi thôi.”
“……………”
Tại sao anh ta làm việc rất khôn khéo, nhưng cứ mở miệng là giống y chang biến thái vậy?! Mấy chuyện đó phải nói với con gái loài người mới đúng, Cecilia nghĩ.
“Em nhanh lên giường ngủ đi. Hay… em muốn lên giường của anh ngủ chung?”
Đáp lại nụ cười “Kiểu gì anh cũng chiều” từ Oliver, Cecilia chỉ phun ra ba chữ “Tôi buồn ngủ” rồi trèo lên giường. Dùng ánh mắt bất mãn liếc Oliver – người đang tươi cười nhìn cô, Cecilia thở dài bảo anh ta nhanh ra khỏi phòng dùm.
★★★★★★
“Chiếp chiếp ~ ~”
Nghe tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ, Cecilia tỉnh dậy.
“… Trời, sáng rồi.”
Do quá mệt mỏi, Cecilia ngủ vô cùng say dù cô ấy đang ở nhà anh hùng. Cô biết mình đã phạm sai lầm rất lớn, nhưng chuyện xảy ra rồi, sửa sao được.
Dù giường được chuẩn bị sơ sài, cô lại thấy thoải mái nhờ tấm ra giường cao cấp dưới lưng. Rời khỏi giường, cô gái xỏ chân vào đôi dép mềm mại chẳng biết có từ lúc nào.
Cecilia nhìn quanh phòng, thắc mắc bây giờ là mấy giờ, nhưng không có đồng hồ nên cô không biết.
“… Giờ, mình phải rửa mặt.”
Căn phòng của Cecilia gồm phòng chính và phòng ngủ, thêm một phòng vệ sinh. Tiếc là chẳng có nhà tắm, nhưng cô có thể dùng phòng tắm lớn trong dinh thự.
Khăn mặt, bàn chải đánh răng cùng những vật dụng cần thiết đều có sẵn. Cecilia rửa và lau mặt bằng một chiếc khăn mềm mịn. Đánh răng xong thì coi như hoàn tất việc chuẩn bị, nhưng cô nhận ra không có đồ mới để thay.
Hiện giờ cô đang mặc bộ váy ngủ màu hường do Oliver đưa hôm qua.
Hình như Oliver đã xin lỗi vì chưa kiếm được thứ gì khác. Nhưng Cecilia ít nhiều đã đúng khi nghi ngờ anh ta và thắc mắc “Thật sự không còn gì sao?”.
Với Oliver, ý nghĩa câu “Xin lỗi, đây chỉ là hàng may sẵn…” còn nhiều hơn thế, nhưng làm sao Cecilia biết được…
--Bộ đồ mình mặc… đã bị rách trong trận chiến rồi.
Cô ấy sẽ không bao giờ được mặc nó nữa. Và cô nghĩ chắc anh hùng sẽ không trả lại quần áo Quỷ vương từng mang đâu. Bộ đồ chẳng đặc biệt gì lắm, nhưng cái áo choàng là vật phẩm phòng ngự cực tốt.
Nó đồng thời là kỉ vật từ cha cô, cô ấy hơi thất vọng… nhưng phải chịu thôi. Lỗi do cô đã không rèn luyện dẫn đến thất thủ quá nhanh trước anh hùng.
Bây giờ, việc cô cần làm là tiến về phía trước và suy nghĩ cho tương lai.
“… Phòng có tủ quần áo sao?”
Cô đột nhiên thấy một tủ quần áo trong phòng ngủ.
Trong này có lẽ sẽ có vài bộ quần áo để mình dùng tạm, đỡ hơn là mặc đồ ngủ đi loanh quanh.
Vừa nghĩ, cô gái liền mở tủ.
“…………….?”
Một lốc quần áo luôn!
Của phụ nữ.
“Là sao?”
Anh ta nói trong dinh thự không có đồ của con gái.
Nhưng khi Cecilia nhìn kĩ, cô nhận ra đống quần áo rất vừa với mình. Phụ nữ ở thế giới này trung bình cao trên 1m60. Cecilia cảm thấy lạ, vì cô thuộc dạng “nấm lùn” chỉ cao 1m52.
Dĩ nhiên chúng được Oliver lén lút đem vào phòng tối qua, nhưng Cecilia không biết.
Ai mà tin nổi anh hùng chăm chỉ như vậy, đêm khuya còn đi xếp đồ vào tủ quần áo, ngay bên cạnh Cecilia đang say giấc…
“Nhưng, mấy thứ này phải khá hơn cái váy ngủ mình đang mang, phải không?”
Lôi một bộ ra khỏi tủ, cô gái thay nó.
Tủ chứa toàn những bộ quần áo đáng yêu đính rất nhiều ren. Cecilia thở dài, nghĩ mình mặc chắc chắn không hợp. Cô ấy muốn những bộ đơn giản hơn chút, nhưng cô làm gì có quyền đòi hỏi. Thứ cô định mặc chính là hàng đắt tiền, tuy nhiên cô không nhận ra.
Một bộ đầm tới đầu gối, thắt bởi dải ruy băng to phía sau lưng, phối cùng bộ đầm là áo cardigan may bằng sợi len mềm mịn.
Chỉ thấy được những đầu ngón tay nhỏ của Cecilia lộ ra từ ống tay áo che kín hai cánh tay.
Cecilia thậm chí không ngờ Oliver đã tính toán kích thước và sửa luôn áo từ trước.
“… Lạ thật.”
Phản chiếu trong gương là một Cecilia siêu dễ thương.
Đáng tiếc chính chủ không nhận ra điều này, nhưng sự ngây thơ này vẫn đáng yêu vô cùng.
“… Ah, tóc mình bị cháy rồi.”
Hình như nó cháy hôm qua, trong trận chiến với anh hùng – Oliver.
Không nhìn kĩ sẽ không thấy vết này, nó khoảng 2mm. Sau khi xử lí phần tóc cháy trong phòng vệ sinh, Cecilia mỉm cười hài lòng.
“… Giờ mình làm gì đây?”
--Mình rời phòng được không?
Chẳng trách được, cô ấy chưa được dặn nên và không nên làm gì ở dinh thự này mà. Cecilia lắc lắc đầu. Vì thấy ngồi yên trong phòng rất vô vị, cô gái lặng lẽ mở cửa.
Đóng cửa ở yên trong phòng có khi an toàn hơn, tuy nhiên dạ dày Cecilia đang “biểu tình”. Cô ấy muốn kiếm chút đồ ăn lót dạ.
“……?”
Mới đặt chân ra hành lang, cô nghe vài tiếng động lớn phát ra từ tầng trệt.
Vừa định ngoan ngoãn quay về phòng ngồi im, Oliver lên lầu và đứng đối diện với Cecilia.
“Buổi sáng tốt lành, Cecilia. Có vẻ em đã ngủ ngon nhỉ.”
“……………..Chào buổi sáng.”
Nụ cười vẫn y hệt hôm qua, Oliver chào Cecilia.
“Oh, em chọn bộ này à, đẹp lắm. Em cắt bớt tóc sao? Chà, em dễ thương lắm đó, Cecily.”
“………... Là, Cecilia.”
Cô chỉ cắt có 2mm tóc…
Cecilia nhủ thầm.
“Vẫn bị sửa sao… Ah, đồ nội thất cho Cecilia được đem tới rồi. Anh lấy toàn những món dễ thương đấy, anh nghĩ em sẽ thích chúng.”
“………... Uhm.”
--Tại sao anh ta làm quá nhiều chuyện đến vậy vì một kẻ mình sắp sửa giết?
“Anh, không định giết tôi sao?”
Lần này từng câu chữ đều rõ ràng hơn trước. Hơi ngạc nhiên, Oliver chầm chậm trả lời: “Anh sẽ không làm thế.”
“Nhất là sau khi anh đã cố gắng cứu em. Ah, may mắn thay, da em không còn sẹo đâu.”
“……………”
Dù đã dùng thánh phẩm trị thương, nhưng nó vẫn là dấu vết từ đòn tấn công của anh hùng. Cecilia từng lo vết thương này sẽ rất khó chữa lành.
“….. Không, có sẹo.”
“Uhm… Anh xin lỗi, nó đau lắm đúng không?”
“…… Không. Tôi là Quỷ vương, anh là anh hùng. Anh không cần phải xin lỗi.”
“Nhưng, anh thật sự hối hận vì đã khiến Cecilia bị thương.”
Vết thương lành rồi, và do nó có trong trận chiến, nên Cecilia chẳng để tâm.
“May quá, làn da ngọc ngà của em đã được bảo vệ.” Oliver tươi cười.
Cuối cùng, Cecilia vẫn bó tay trước việc đoán Oliver nghĩ gì.
Hình như dưới tầng trệt đang xảy ra nhiều chuyện, đều bắt nguồn từ Cecilia. Cô ấy nghiêng đầu, thắc mắc nếu so với loài quỷ, con người có tỏ ra thân thiện với kẻ họ sắp kết liễu không.
Cô chưa biết, nhưng hiện giờ, Cecilia chỉ gật đầu với Oliver và bước xuống tầng trệt để tới phòng khách.
Danh sách chương