Khôi Âm dưới sự điều khiển của Diệp Quân, thân hình rung lên, phi thẳng chỗ của kỵ sĩ Huyết Diễm!



Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều không ra tay, bởi vì kiếu chiến đấu với cấp bậc này, hai người bọn họ cũng không giúp được gì.



Rất nhanh, đại chiến bắt đầu!



Ba cường giả cảnh giới gần bảy phần Chân vây quanh tấn công tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia, nhưng mà, lại không thể làm gì được tên kỵ sĩ Huyết Diễm, sức mạnh của bọn họ dùng ở trên người nó, đều bị tấm khiên trong tay nó ngăn cản lại.





Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đồng thời nhìn về phía Hồn Linh đang ở phía xa xa, hai người lại đồng thời chạy về phía của Hồn Linh kia.



Mà đúng lúc này, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên rống giận, tay trái cầm tấm khiên mạnh mẽ đi về phía trước, Khôi Âm, linh hồn thần bí, Cổ Bàn trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó, nó mạnh mẽ xoay người một cái, một kiếm hung hăng đập về phía chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân đang chạy về phía hồn linh kia.



Kiếm còn chưa đánh tới, hai người đã cảm nhận được một cỗ cảm giác cực kỳ áp bức.







Hai người quyết đoán từ bỏ hồn linh kia, thân hình run lên, lùi về phía sau.



Phanh!



Thanh kiếm lớn chém vào không khí, rơi xuống đất, thiên địa rung lên kịch liệt.



Tên kỵ sĩ Huyết diễm kia đưa tay ra, thanh kiếm lớn đã trực tiếp bay trở lại về trong tay, hắn ta xoay người lạnh lùng nhìn chăm chằm vào đám người Diệp Quân, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.



Vẻ mặt của Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo Bút ngưng trọng lại, thực lực của tên kỵ sĩ Huyết Diễm này thật sự đã vượt quá dự đoán của bọn họ.



Tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia không ra tay nữa, hắn ta đứng ở nơi đó giống như một ngọn núi, không thể lay động được.



Sắc mặt của Cổ Bàn cũng hơi khó coi, ánh mắt của gã nhìn chằm chằm về phía hồn linh đang ở phía xa xa kia, nếu như gã lấy được món đồ đó, vậy có cơ hội giải được phong ấn bản thể của mình…



Nhưng bây giờ, đối mặt với tên kỵ sĩ Huyết Diễm này, gã cũng cảm giác được sự bất lực một cách sâu sắc.



Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Trận này chúng ta đánh không nổi, chúng ta đổi sang cái khác, chờ sau khi thực lực tăng lên thì lại đến”.



Nói xong, ông ta xoay người rời đi.



Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta có một cách có thể đánh được”.



Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Các vị hãy tin tưởng ta, ta có thể đánh được!”



“Cút!”



Chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp nổi giận, chỉ thẳng vào Diệp Quân, giận dữ quát: “Trời có bao xa thì cút bấy nhiêu xa cho ông đây!”



Diệp Quân: “…”



….

Chủ nhân bút Đại Đạo cảm thấy thật là tức cười.



Thằng ranh chuyên phản bội này lại dám có ý nghĩ như vậy... Đúng là đang nằm mơ hão huyền!



Nhưng mà, Cổ Bàn lại đột nhiên nói: “Tin tưởng ngươi? Ngươi tu đạo Trật Tự?”



Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.



Mục tiêu thật sự của hắn không phải là chủ nhân bút Đại Đạo, mà là Cổ Bàn, bởi vì hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo không thể nào tin tưởng hắn được.



Nhưng cái tên Cổ Bàn này lại rất có bản lĩnh, bởi vì gã rất để ý đến Hồn Linh kia, mà chỉ cần Cổ Bàn này tin tưởng hắn, hắn sẽ giết chết tên chủ nhân bút Đại Đạo này ngay.



Lúc đó hắn đã nắm chắc được phần thắng!



Cổ Bàn có hơi động tâm.



Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Cổ Bàn, chỉ cần ngươi tin tưởng hắn, thực lực của hắn có thể đạt được mức độ cực kì lớn mạnh, hơn nữa còn có thêm người giấy trong tay hắn kia nữa. Đến khi đó, cứ coi như là ngươi đã có được hồn linh, cuối cùng cũng sẽ để cho hắn chuộc lợi, hơn nữa tên nhóc này còn dám lấy một con người giấy ra, có nghĩa là hắn chắc chắn không chỉ có một người giấy…”


Sắc mặt Cổ Bàn trầm xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện