Tôi đứng thẳng lưng, nghiêng nửa thân trái về phía Wyatt, đan hai tay sau lưng và mời hắn:

“Cứ tấn công ta bất cứ chỗ nào ngươi muốn.”

“—! Thằng khốn khinh người...!”

Wyatt nắm chặt thanh kiếm trong hai tay với tay phải là tay thuận, giơ cao lên trên đầu rồi từ từ tiến lại gần tôi.

“............”

“............”

Tôi đã lọt vào tầm chém của Wyatt. Tôi không mang vũ khí, trong khi thanh kiếm của hắn dài hơn 1 mét. Sự chênh lệch về tầm với giữa hai bên quá rõ ràng.

Nhưng nếu muốn cắt tôi bằng một nhát, hắn phải tiến sâu hơn nữa. Ở khoảng cách mũi kiếm chạm tới, hắn chỉ có thể uy hiếp, không thể gây thương tích.

Dù có thể chém rách da thịt, nhưng khó mà chặt đứt xương, gây vết thương nghiêm trọng. Vì vậy, Wyatt buộc phải tiến đến gần hơn.

Mặt khác, với tính cách của Wyatt, việc mình cầm vũ khí trong khi đối thủ không có lại khiến hắn tự gây áp lực, vì tự nhận mình là nhất trong giải đấu kiếm.

“...!!”

Rồi thanh kiếm ấy chém xuống vai trái tôi đúng như dự liệu... à không, chính xác thì tôi đã cố tình dụ hắn chém vào vị trí đấy. Tôi xoay người tránh né trong gang tấc.

“Cái gì!?”

Khi đòn chém nhằm vào vai rồi xuống xương đòn và tim của tôi bị né tránh, Wyatt nhận ra không phải mình chủ động tung đòn này, mà bị lừa làm thế.

Nhưng đã quá muộn. Tôi nhanh chóng tóm lấy hai cánh tay Wyatt, rồi dùng đà từ đòn chém của hắn để vật hắn.

“Á!?”

Vẫn bị tôi giữ cánh tay phải, Wyatt đập lưng xuống đất, kêu lên đau đớn. Nhưng địa ngục thực sự chỉ mới bắt đầu.

“Hãy cảm nhận nỗi đau của tiểu thư Rosalind!”

Tôi thì thầm, rồi đạp mạnh vào khuỷu tay phải đang duỗi thẳng của Wyatt.

Rắc!!!

Tiếng động giòn như cây gỗ lớn bị bẻ gãy, cánh tay phải Wyatt từ khuỷu trở xuống bị vặn về hướng không thể gập, uốn éo như sinh vật thân mềm rồi rớt kiếm.

“ÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!”

“Ồn ào quá.”

Wyatt hét lên đau đớn, tôi liền đấm thẳng vào mũi hắn. Không đến nỗi giết chết hay làm ngất đi, nhưng vẫn đủ sức để khiến xương gãy và cảm nhận đau đớn.

“GƯ!?”

Mũi Wyatt gãy nát, khuôn mặt đẹp trai biến dạng, máu mũi và nước mắt tuôn trào, cơ thể ngã lăn ra đất. Mọi người, từ thường dân đến kỵ sĩ, binh lính hoàng gia cho tới Tể tướng, ai cũng sững sờ nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trong chưa đầy một phút đó.

“Đứng dậy, chưa xong đâu.”

“Ối... kh...”

Tôi túm tóc Wyatt kéo đứng dậy, quay cái mặt đã mất hết ý chí chiến đấu của hắn về phía mình.

“Nisha đã kể lại những bạo hành ngươi gây ra cho tiểu thư Rosalind... Hơn nữa, ngươi còn dám hành hạ Nisha trước mặt ta. Đừng tưởng ta sẽ để ngươi chết dễ dàng.” Tôi thì thầm.

“Ng-ngươi...”

Khi hắn vừa mở miệng định nói gì đó, tôi tung một đấm thẳng vào hàm của hắn.

"Ó!?"

Mấy cái răng vỡ vụn, máu và răng rớt ra từ miệng Wyatt. Tiếp đó, tôi đạp mạnh vào đầu gối phải của hắn.

Rắc!!!

"Ááááááá!?"

Đầu gối phải Wyatt bị gập ngược hướng, hắn ngã xuống đất. Tôi nắm lấy bàn tay trái của hắn, bàn tay của cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn.

“A... chờ...!”

“Không chờ đợi gì cả. Vì tiểu thư Rosalind, ta phải làm cho ngươi đau đớn hơn nữa.”

Bàn tay Wyatt mềm mại, chưa từng trải qua vất vả.

“Dù từng đoạt giải đấu kiếm, nhưng chỉ tập luyện sơ sài đến nỗi không thể làm một nhát chém đúng cách. Thiên phú kiếm thuật của ngươi thật sự đáng nể, nếu mài dũa kĩ càng thì đã sáng hơn nhiều...”

Tôi trượt tay lên một chút, bẻ ngược bốn ngón tay của Wyatt ngoại trừ ngón cái.

Rắc rắc rắc rắc!!

“Ááááááááááááááááááá!!!”

Với cánh tay phải, mũi, răng, đầu gối phải và bốn ngón tay trái đã gãy, Wyatt nằm đất, máu mũi máu miệng chảy ra, vặn vẹo đau đớn và rên rỉ thảm thiết.

“Sao thế? Mới chỉ gãy vài cái xương và răng thôi mà? So với bạo hành ngươi đã gây ra cho tiểu thư Rosalind và Nisha, bẻ gãy toàn bộ xương của ngươi cũng chưa đủ bù đắp.”

“Ch... chờ đ...!”

“Không chờ đợi gì hết. Chính ngươi là kẻ thách đấu cơ mà.”

Tôi túm lấy ngón tay cái trái duy nhất còn nguyên vẹn của Wyatt rồi bẻ ngược lại.

“Ááááááááá!!!”

“...Chưa hết đâu. Còn năm ngón tay phải nữa... Cộng thêm ngón chân là 15 ngón đấy!”

“X... Xin tha cho ta! Ta thua rồi!!”

“Tha dễ như vậy sao...?”

“Đợi đã, Raptor! Cuộc đấu này tới đây thôi!”

Tể tướng Cromwell ngăn tôi lại trong lúc tôi đang tính bẻ gãy tất cả xương của Wyatt nhưng không vẫn không để hắn chết.

“...Ngài Tể tướng.”

“Raptor, thắng bại đã rõ rồi. Tiếp tục chỉ là tư thù. Tuy ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng nếu cứ thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của ngươi và Rosalind đấy. Nếu ngươi biết điều thì hãy kiềm chế lại đi.”

“Vâng! Tuân lệnh ngài Tể tướng!”

Tôi liếc nhìn Wyatt tả tơi lần cuối, quay lưng đi, nhặt thanh kiếm đã ném xuống đất, rồi bước về phía Nisha. Cô bé lao vào lòng tôi.

“Sư phụ!! Em xin lỗi!! Tại em yếu quá nên mới khiến sư phụ...!!”

Không để Nisha nói hết, tôi ôm chặt lấy cô bé.

“Không sao đâu, Nisha... Thấy em bình an là tôi vui rồi. Không nói dối đâu, em hiểu mà?”

“Vâng...! Nhưng... máu... vết thương...!”

“Như trước đây tôi từng nói, những vết thương cỡ này chẳng là gì. Gân, dây thần kinh và xương đều không sao cả. Tôi đã cố tình cho chúng chém để thu hút sự chú ý về phía mình. Em còn nhớ lúc tôi chịu đòn thay tiểu thư Rosalind không? Tôi đã nói nếu em gặp chuyện tương tự thì tôi sẽ lại làm thế mà.”

“V... vâng...!!”

“Vậy thì đi thôi. Tiểu thư Rosalind đang đợi. Chắc chắn Tiểu thư rất lo lắng khi thấy em bị bắt trước mặt mình. Phải giúp Tiểu thư an lòng càng sớm càng tốt.”

“Vâng!!”

Nisha lau nước mắt và rời khỏi vòng tay tôi.

“Bắt giam tên phản tặc Wyatt, Izabella Bellclant, Elijah Anderson, cùng đồng bọn của chúng!”

“““Rõ!!!”””

Theo lệnh Cromwell, binh lính hoàng gia xông vào dinh thự.

“Thưa ngài, tôi xin phép đi giải cứu tiểu thư Rosalind ạ.”

“Ừm, hãy đi đi. Và nhớ nhắc nhở Rosalind là đừng có vội vàng!”

“Rõ!!”

Tôi cúi đầu trước Cromwell, rồi cùng Nisha chạy xuống hầm ngục giữa những tiếng la hét của Izabella, thanh minh vô tội của Elijah, và sự kháng cự của các người hầu bị ép buộc.

“Tiểu thư Rosalind!”

“Rosalie!”

Mở cửa ngục ra, tôi thấy tiểu thư Rosalind trong tình trạng băng bó khắp người, nhưng vẫn rất xinh đẹp.

“!? Nisha!! Chị vẫn bình an sao!? Raptor cũng vậy!”

Tiểu thư Rosalind kinh ngạc khi thấy tôi và Nisha, nhưng ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm. Rồi khi nhìn thấy tôi đẫm máu, khuôn mặt đẹp đẽ của cô tái mét.

“Raptor... máu me đầy người! Đã xảy ra chuyện gì vậy!?”

“...”

Dù đang trong tình trạng đau đớn như vậy, những lời đầu tiên của cô ấy là quan tâm tới tôi và Nisha.

Nghe thấy thế, tôi và Nisha chạy tới ôm chặt Tiểu thư.

“Tiểu thư Rosalind!! Xin lỗi đã làm cô phải chịu khổ...!! Đáng lý tôi nên giết Wyatt bằng chính đôi tay này thay vì thực hiện kế hoạch tốn nhiều thời gian đến vậy!”

“Xin lỗi, Rosalie...!! Tại tôi yếu quá nên đã khiến Rosalie lo lắng!!”

“Hai người không sao đấy chứ?”

““Vết xước nhỏ thôi ạ!!!””

“Hì...”

Nghe câu trả lời của tôi và Nisha, tiểu thư Rosalind phì cười, ôm lại tôi bất chấp áo dính máu.

“...Tiểu thư cười gì vậy ạ...?”

Tôi ôm chặt tiểu thư Rosalind nhỏ bé vừa vặn trong lòng mình, không muốn rời khỏi hơi ấm này dù chỉ một giây.

“Hai người đồng thanh ghê. Làm tôi... hơi ghen tị đấy... Nhưng... cả hai đều bình an là tốt rồi...”

Tiểu thư siết chặt tay.

“Tiểu thư...”

“Như đã nói với Nisha, Raptor không cần phải bẩn tay vì tôi. Chỉ cần... an toàn ở bên tôi là đủ...”

“Vâng!! Dù có chuyện gì xảy ra, Raptor tôi cũng sẽ không rời xa tiểu thư Rosalind!!"

“Hì hì... Thật vui khi nghe thế... Thành thật mà nói, tôi rất đau đớn... Nhưng bây giờ, tất cả đã qua rồi... Mừng là cả hai đều bình an trở về...”

“Tiểu thư Rosalind...”

“Rosalie...”

Tôi nhận ra mình đang khóc. Từ khi đọc tác phẩm [Rosalind bất hạnh] và gặp tiểu thư Rosalind thật sự, tôi luôn như thế này. Tuyến lệ của tôi đã trở nên yếu ớt đến vậy sao? Sau khi từ từ buông nhau ra, tôi chuyển sang ôm Nisha.

“A...”

“Làm tốt lắm, Nisha. Em đã bảo vệ được tiểu thư Rosalind. Và chịu đựng rất tốt. Chứng kiến Tiểu thư bị đánh ắt đau đớn hơn chính mình bị đánh...”

“Vâng...”

“Cả lúc bị bắt, em cũng đã bình tĩnh ứng phó như tôi đã dạy... Em là niềm tự hào của tôi.”

“Sư phụ...!”

Nisha cũng ôm chặt tôi. Cô bé day dứt vì không thể làm gì khi chứng kiến tiểu thư Rosalind bị Wyatt hành hạ, và bản thân bị Louis bắt làm con tin.

Ôm Nisha được một lúc, tôi quay mặt về phía Cromwell đang ẩn nấp trên cầu thang không thể nhìn thấy từ dưới này và lên tiếng:

“Cảm ơn ngài Tể tướng đã giúp đỡ ạ.”

Tôi không biết Cromwell ở đó từ lúc nào. Thành thật mà nói, khi gặp lại tiểu thư Rosalind, tất cả bản năng quan sát và cảnh giác xung quanh của tôi đều biến mất. Có thể ông ấy đã nghe tất cả từ đầu.

“Xin lỗi... Ta không có ý nghe lén, nhưng nghĩ rằng cắt ngang cũng bất lịch sự...”

Cromwell vừa nói vừa bước xuống.

Tôi cúi đầu, tiểu thư Rosalind và Nisha cũng cúi theo.

“Raptor, ta đã bắt Wyatt, Izabella, Elijah và những kẻ phản bội khác. Giờ chỉ cần áp giải về thủ đô. Rosalind, ta – Tể tướng David Cromwell – đại diện Vương Quốc Albion cảm ơn cô. Cô quả là trung thần. Nhờ cô và tùy tùng của cô mà Albion đã thoát khỏi quốc nạn.”

“Cảm ơn Ngài rất nhiều. Lời nói của Ngài là niềm an ủi lớn lao cho tội lỗi của Rosalind này.”

Rồi tiểu thư Rosalind giơ hai cánh tay đầy vết roi về phía Cromwell, như muốn ông ấy còng tay mình.

“... Cô định làm gì vậy, Rosalind?”

“Thưa Ngài, theo lệ thường thì kẻ phản quốc sẽ bị tru di cả họ. Dĩ nhiên, với tư cách là em gái của phản tặc, tôi không thể tránh khỏi tội đó.”

Nghe tiểu thư Rosalind nói với vẻ nghiêm túc chứ không phải lễ nghi, Cromwell có vẻ xúc động.

“Như vậy không được!! Cô không được chết!! Cô phải sống và trở thành Hầu tước Bellclant, nâng đỡ cho Albion! Đó là ước nguyện của Bệ hạ!”

Nghe Cromwell nói vậy, tiểu thư Rosalind khẽ mỉm cười:

“... Thưa Ngài, Ngài gọi tôi là người trung thần, nhưng một kẻ bất hiếu phản bội anh trai và mẹ ruột thì không xứng đáng danh hiệu đó. Giống Wyatt, tôi cũng đi ngược lại đạo lý. Vì vậy, tôi nên bị trói lại và xử tử. Chỉ khi gia tộc Bellclant bị xử tử, triều đình mới có thể điều chỉnh chính sách.”

Cromwell xúc động thốt lên:

“T-ta nghe nói cô chỉ mới 11 tuổi... và từ lúc sinh ra đã bị giam cầm trong ngục, còn không được đối xử như con người chứ huống chi là người nhà... Thế mà, cô vẫn sẵn sàng chết cùng anh trai và mẹ...?”

“Vâng, thưa Ngài. Máu mủ, gia đình, chắc chắn là như vậy...”

──

────

──────

Bộ dạng đau thương của Rosalind, cùng nhan sắc và sự cao thượng của cô đã chạm đến trái tim Cromwell. Ông quyết tâm không để cô phải chết.

Chỉ sau chút tiếp xúc, ông đã biết Raptor không phải kẻ tầm thường, và chủ nhân anh ta sẵn sàng hy sinh cũng không phải người bình thường.

Và ông suýt rơi nước mắt trước vẻ đẹp tâm hồn của Rosalind, bị hành hạ đau đớn nhưng vẫn sẵn sàng chết cùng gia đình.

“Rosalind, đây là mệnh lệnh của Bệ hạ. Cô không được chết. Hãy thay thế Wyatt cai trị lãnh địa này, yêu thương dân chúng, và dẫn quân chiến đấu khi có chiến tranh. Chỉ có cô mới làm được điều đó. Ta khẩn cầu cô.”

──

────

──────

Nói rồi, Cromwell cúi đầu xuống.

“Không, xin Ngài đừng cúi đầu trước kẻ hèn hạ như tôi...”

“Không, cô không hèn hạ! Hèn hạ là những kẻ như Wyatt, nhận tước vị và lãnh địa nhưng chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân! Cho nên, trừ khi cô đồng ý trở thành Hầu tước Bellclant, ta sẽ không ngẩng đầu lên đâu!”

“Tiểu thư Rosalind! Tôi cũng xin Tiểu thư đảm nhiệm chức Hầu tước Bellclant! Nếu Tiểu thư quyết định chết vì đạo, Raptor tôi sẽ tự sát ngay lập tức!!”

“Rosalie, nếu sư phụ chết, tôi cũng chết theo đó.”

“Ngài Tể tướng... Raptor... Nisha...”

Tiểu thư Rosalind thốt lên đầy bất ngờ, nhưng sau một hơi thở, cô mở miệng với quyết tâm:

“Thưa Ngài, Rosalind Bellclant này xin vinh dự được tiếp nhận chức Hầu tước Bellclant và hứa sẽ nỗ lực hết mình.”

“Thật sao!? Cô không nuốt lời đấy chứ!?”

“Vâng, thưa Ngài. Vì mệnh lệnh của Quốc vương, tấm lòng của Ngài, và sinh mạng của hai thuộc hạ thân yêu, tất cả đều vô giá ạ.”

“Ưm! Vậy ta ra ngoài chuẩn bị trước đây!”

Nói rồi Cromwell bước ra khỏi hầm ngục với hơi thở gấp gáp.

“Tiểu thư Rosalind... Cuối cùng... cuối cùng ngày này cũng đến...”

Tôi nhìn cửa ngục mở toang.

“Ừm... Trước khi anh đến dinh thự này, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể bước ra khỏi hầm ngục. Olivia từng an ủi tôi rằng một ngày nào đó tôi sẽ được ra ngoài, nhưng tôi biết điều đó bất khả từ khi còn nhỏ...”

Tiểu thư Rosalind gật đầu cảm khái trước lời tôi nói.

“Nhưng... anh đã hứa với tôi, ngay lần gặp đầu tiên...”

“Vâng. Rằng tôi sẽ cứu Tiểu thư ra khỏi hầm ngục này, và mang lại hạnh phúc cho Tiểu thư.”

“Anh thật tuyệt vời, Raptor. Tôi không ngờ anh lại thực hiện được...”

Tiểu thư Rosalind nhắm mắt hít thở một hơi thật sâu, rồi mở mắt nhìn thẳng vào tôi.

“Raptor.”

“Vâng.”

“Quỳ xuống trước mặt tôi.”

“Vâng!”

Tôi quỳ xuống trước mặt tiểu thư Rosalind theo mệnh lệnh.

“... Raptor, tôi chấp nhận anh làm tùy tùng của tôi. Cho đến khi cái chết chia lìa, anh không được rời xa tôi.”

Rồi tiểu thư Rosalind đặt hai bàn tay lên má tôi, dịu dàng hôn lên trán tôi.

“............”

Tôi quá bất ngờ nên im lặng một lúc, há hốc miệng với vẻ ngu ngơ.

Cho đến khi thấy khuôn mặt tiểu thư Rosalind ửng hồng, có vẻ ngượng ngùng, tôi mới tỉnh táo trở lại.

“Vâng!! Dù chuyện gì xảy ra, Raptor tôi cũng sẽ phụng sự tiểu thư Rosalind cả đời!! Không, thậm chí cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta!! Bất kể kiếp nào, miễn vẫn là chính mình, tôi sẽ phụng sự tiểu thư!!”

“Cảm ơn, Raptor... Rất vui khi nghe thế. Dù ở kiếp nào, miễn vẫn là chính mình, tôi cũng muốn anh làm tùy tùng của tôi.”

Chúng tôi nhìn sâu vào mắt nhau, xác nhận niềm tin và tình yêu.

“Nisha.”

“Sao, Rosalie?”

“Tôi biết là thỉnh cầu này hơi ích kỉ, nhưng thay vì tùy tùng, tôi muốn chị trở thành bạn của tôi. Được không...?”

Khuôn mặt tiểu thư Rosalind ngượng ngùng và sợ bị từ chối trông rất đáng yêu, khiến tôi muốn ôm chặt vào lòng.

Đối với Nisha, đây có lẽ là lần đầu tiên có ai đó coi cô bé là bạn. Nisha bất ngờ, không biết phải phản ứng thế nào, nhưng khi thấy vẻ lo lắng của tiểu thư Rosalind, cô bé mỉm cười dịu dàng như một người chị:

“Ừ... tất nhiên rồi, Rosalie. Từ giờ chúng mình giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

“Ư... ưm!”

Sau khi được Tiểu thư và Nisha băng bó vết thương, củng cố tình cảm sâu sắc, tôi chỉ tay về phía cầu thang dẫn lên dinh thự:

“Nào, chúng ta đi thôi, Tiểu thư.”

“Nisha... cho tôi nắm tay nhé. Tôi hơi sợ. Raptor, đừng rời xa tôi.”

“Được, Rosalie.”

“Vâng, thưa Tiểu thư.”

Rồi Tiểu thư lấy hết dũng khí, bước ra khỏi hầm ngục lần đầu tiên.

“Ôi... cuối cùng thì thời khắc này cũng đến...”

Tiểu thư Rosalind dừng lại sau bước chân đầu tiên ra khỏi hầm ngục, lẩm bẩm bằng giọng xúc động. Chúng tôi đứng yên, chờ đợi cho đến khi cô ấy sẵn sàng bước tiếp.

“... Được rồi. Đi thôi!”

“Thưa Tiểu thư, đây là cầu thang dẫn lên dinh thự.”

“Ừm...”

Rồi chúng tôi men theo cầu thang, bước đi trong dinh thự đến sảnh đường. Mặc dù có phần lộn xộn hơn bình thường do quân đội đột nhập, Tiểu thư vẫn ngạc nhiên trước thảm lụa sang trọng trải dài hành lang, đồ nội thất xa hoa và mọi thứ xung quanh.

“Giống như trong chuyện cổ tích vậy... Raptor, tôi muốn xem bên ngoài...”

“Rõ, chúng ta ra ban công nhé.”

Tôi dẫn tiểu thư lên cầu thang sảnh đường, đến ban công nơi Wyatt hô hào với binh lính lúc nãy. Dĩ nhiên là che dù cho tiểu thư Rosalind để tránh ánh nắng.

“...! Chói mắt quá... Vậy ra, đây là ánh sáng mặt trời..."

Tiểu thư Rosalind nheo mắt trước ánh nắng mặt trời lần đầu tiên nhìn trực tiếp, che mắt bằng cánh tay. Khi mắt đã quen với ánh sáng, cô hạ tay xuống, mở mắt ra ngắm sân dinh thự Bellclant, rừng cây và cánh đồng bên dưới, thành phố Pendragon xa xa, rồi nuốt nước bọt, thốt lên đầy xúc động:

“Đây là... thế giới bên ngoài... mà Olivia hay kể...”

“... Tiểu thư cảm thấy thế nào ạ?”

“Ưm... rất đẹp...”

Tiểu thư Rosalind trả lời như vậy, rồi im lặng ngắm tiếp cảnh vật bên ngoài như không biết diễn tả thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện