Diễn ra sau đó là hành vi bạo lực một chiều. Louis tung ra những đòn chém và đâm không thương tiếc, Raptor né tránh trong đường tơ kẽ tóc. Kiếm thuật của Louis rõ ràng cao hơn Nisha một bậc, lưỡi kiếm của hắn thẳng và chính xác, dần gây ra những vết thương trên cơ thể Raptor.
“Ha ha ha ha! Tốt lắm, Louis! Hãy làm khổ hắn thêm nữa rồi giết hắn đi!!”
“Vâng, thưa ngài Wyatt.”
Wyatt cười lớn trong khi Louis tấn công Raptor mà không hề do dự, không chút lưu tình, chỉ toàn ý định giết chóc. Raptor tặc lưỡi:
“Tsk... phiền thật...”
“Sư phụ! Đừng quan tâm tới em, hãy giết bọn chúng đi!”
“Câm mồm, con chuột này!!”
“Hự...!”
Nắm đấm của Wyatt dộng vào bụng Nisha, khiến cô bé lại khuỵu gối.
“Im lặng đi, Nisha!”
Ánh mắt Raptor và Nisha giao nhau, sau đó Nisha nhắm mắt lại.
“Daaa!”
Đòn đâm của Louis xé rách phần cánh tay phải của Raptor, máu bắn tung tóe.
“Kư...!”
"Sơ suất quá đấy... Thật sự, nếu để ngươi cầm kiếm... chỉ nghĩ tới thôi cũng đáng sợ rồi. Bằng chứng là dù ta đang ra sức vung kiếm để giết ngươi, nhưng vẫn chưa gây được vết thương nghiêm trọng nào...!”
Raptor né sát nút đòn đâm tiếp theo của Louis, ngực áo bị cắt rách.
“Raptor! Ngươi không cần phải đối đầu với bọn tội đồ này! Quân đội hoàng gia bọn ta sẽ trừng trị chúng trước khi ngươi hy sinh!”
Không thể đứng im nhìn bọn Wyatt làm trò hèn hạ được nữa, Tể tướng Cromwell lên tiếng, nhưng Raptor ngăn lại:
“Khoan đã, ngài Tể tướng! Nisha là người quan trọng thứ hai của tôi sau tiểu thư Rosalind! Dù thế nào tôi cũng không thể để cô bé chết được!”
“Raptor...”
“Sư phụ...”
Lời của Raptor khiến Cromwell xúc động.
Nisha càng tin quyết định trở thành đệ tử của Raptor là đúng đắn. Cô vui đến nỗi muốn rơi nước mắt. Vì vậy, cô phải bình tĩnh nhớ lại bài học của Raptor, không thể mắc thêm sai lầm nào nữa khi đã bị bọn Wyatt bắt làm con tin...
“Hây!”
Đòn chém của Louis lướt qua vai và chân Raptor, xé rách quần áo, máu chảy ra từ lớp biểu bì.
“Trông thì như ngươi đang nhìn ta, nhưng thực ra ngươi chỉ nhìn Nisha phía sau ta... Thong thả quá ha!”
“Gì... Ta chỉ tin thôi.”
“Tin? Vào điều gì?”
“Hai người duy nhất tôi yêu trên thế giới này... tiểu thư Rosalind... và Nisha...”
Khoảnh khắc tiếp theo sau khi Nisha nhìn Raptor và nhắm mắt lại.
“AAAAAAAAAAAAAA!!!!”
Raptor thét dữ dội, dồn hết sức xuống chân khiến đôi giày da lún xuống mặt đất.
“!?”
“Úi!?”
Tiếng thét và bước chân nặng nề của Raptor khiến Wyatt và Louis giật mình, tập trung vào anh. Nhân lúc đó, Nisha thoát khỏi còng tay, cúi người xuống, nhanh tay tháo khớp mắt cá nhân và rút chân ra khỏi còng, sau đó nối khớp lại và đứng dậy.
“Tốt!! Chạy lại đây, Nisha!!”
“Vâng! Oraaaa!!”
“Á!?”
Nisha đá mạnh vào mặt Wyatt đang cầm dây thừng trói quanh cổ để giật dây ra khỏi tay hắn, rồi chạy thẳng về phía Raptor.
Nhờ kỹ thuật tháo khớp Raptor dạy trước đây, Nisha đã tháo khớp ngón tay cái mà không bị Wyatt hay lính canh phát hiện, rồi thoát khỏi còng tay.
Có điều, ngoài còng tay thì còn có dây trói siết chặt đến mức tay tím tái, nên cô phải dùng kỹ thuật cao cấp hơn: tháo khớp ngón tay cái, rút tay khỏi còng, sau đó nối khớp lại và tháo dây. Do đó mất khá nhiều thời gian.
“Nói chuyện sau nhé, Nisha! Đứng phía sau tôi đi!!”
“Vâng!!”
Raptor rút kiếm bên hông và cầm bằng tay trái, vào tư thế chiến đấu.
──
────
──────
“Tình thế có vẻ đảo ngược rồi nhỉ, Louis.”
“...Phải, nhất định đây cũng là do vận mệnh rồi.”
Louis nhắm mắt một chút như chấp nhận tình huống, rồi nhìn tôi với ánh mắt quyết tâm, mở miệng:
“...Đối đầu với ngươi thực sự rất đáng sợ... Nhưng, ta sẽ không thua đâu...”
Hắn tự răn mình, chuẩn bị lại kiếm và tuyên bố:
“Người hầu số một của Hầu tước Wyatt Bellclant, Louis xin nghênh chiến!”
“Louis... sẵn sàng chưa? Bất kể lý do gì, khi ngươi đã khiến Nisha đau khổ thì chỉ có thể chuộc tội bằng cái chết.”
“Tất nhiên ta đã sẵn sàng rồi.”
Nghe Louis nói, tôi cũng đáp lễ:
“Người hầu của tiểu thư Rosalind Bellclant, Raptor xin nghênh chiến!”
Hai chúng tôi chĩa kiếm vào nhau.
“Hừm... Thật đáng ghét... Trước đó ta hoàn toàn không có cảm giác có thể thắng ngươi... Ngươi diễn xuất giỏi đến mức nào vậy?”
Louis mỉm cười khó tả.
“Tự tưởng tượng đi, Louis.”
Rồi cả hai im lặng nhìn nhau.
“............”
“............”
Trong lúc im lặng, chúng tôi hiểu ý nhau rằng nhát kiếm kế tiếp sẽ quyết định tất cả. Louis tập trung sức lực vào toàn thân để chuẩn bị một đòn tấn công tổng lực.
Hắn lao tới với nhát đâm liều chết. Dù bị thương tới mức nào, hắn cũng không gục ngã, quyết tấn công tôi bằng một đòn trí mạng.
“Daaa!!”
Nhưng, tôi đã đoán được trước, nên khi Louis đâm tới, tôi đỡ lấy mũi kiếm của hắn bằng mũi kiếm của mình rồi vặn mạnh.
“?!”
Kiếm bị văng khỏi tay Louis, bay lên trời.
Phập! Trước khi kiếm của Louis rơi xuống đất, kiếm của tôi đã đâm sâu vào tim hắn.
“Khục... Ha!!”
Đúng lúc thanh kiếm chạm đất, hắn nôn ra máu, loạng choạng ngã về phía trước, tựa vào tôi và mở miệng với vẻ tiếc nuối:
“... Thiệt tình... Ta... không giết... được ngươi... Thật đáng tiếc...”
“... Louis... Tại sao ngươi bắt Nisha làm con tin chứ không phải tiểu thư Rosalind?”
Thực ra nếu ở vị trí của Louis, tôi đã nhẫn tâm bắt Tiểu thư làm con tin. Lúc đó, cục diện sẽ hoàn toàn khác.
Trước câu hỏi ấy, Louis mỉm cười:
“...Ta cũng... có cảm xúc... như con người bình thường mà... Hơn nữa... Rosalind... là em gái của ngài Wyatt...”
“............”
“Với lại... nói thật... ta cũng... không muốn... bắt Nisha làm con tin... Nhưng... nếu cứ thế mà chiến đấu... ta và ngài Wyatt... sẽ không... thắng được ngươi...”
Tôi biết đó là lời thật lòng, và nhận ra Louis khác mình. Dù tận tụy với Wyatt đến mức cuồng tín, nhưng hắn vẫn là một con người chính trực.
“Louis... ngươi có hối hận không?”
Nghe vậy, Louis đáp trả bằng nụ cười châm chọc.
“Câu hỏi ngớ ngẩn... Ngươi có... hối hận... vì đã phục vụ Rosalind không...?”
“...Quả thật là câu hỏi ngớ ngẩn nhỉ.”
“Ta cũng... muốn hỏi một câu... Cuối cùng thì giữa ngươi và ta... khác biệt chỗ nào...?”
Tôi trả lời câu hỏi đó với sự tự tin vững chắc:
“...Chính là sự khác biệt về năng lực thuần túy, và phương châm sống. Ngươi chấp nhận bất kỳ vận mệnh nào, còn ta sẽ chống lại những vận mệnh không thể chấp nhận. Những ai chấp nhận vận mệnh đã được định sẵn thì sẽ không nỗ lực. Bởi vì họ cho rằng cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng vô ích, vận mệnh đã quyết định rồi. Thật ra ta cũng từng như vậy. Ta đã chọn cái chết trước nỗi tuyệt vọng do Đấng Sáng Thế mang lại. Nhưng giờ thì khác rồi. Bây giờ, vì tiểu thư Rosalind, ta sẽ chống cả Đấng Sáng Thế nếu hắn ngáng đường, thậm chí giết hắn nếu cần. Đó là sự khác biệt của ta và ngươi.”
Khoảnh khắc tiếp theo, một đồng xu rơi ra từ túi Louis, lăn trên mặt đất rồi nằm hướng mặt lên.
“Ra vậy... Quả nhiên... là mặt...”
Nhìn Louis hướng mắt xuống nhìn đồng xu, tôi bộc bạch những suy nghĩ mà trước giờ mình không định nói với ai:
“... Louis, nếu kịch bản không thể chấp nhận được, ta sẽ chống lại và thay đổi nó triệt để. Dù Sakusha nghĩ sao cũng không quan trọng.”
“............”
Nghe tôi nói, Louis tròn xoe đôi mắt rồi cười nhẹ:
“Ha ha... Ta hiểu rồi...”
Đó là nụ cười đồng tình.
“Vĩnh biệt, Louis.”
Tôi rút lưỡi kiếm ra khỏi tim Louis, máu phun ào ào từ ngực hắn. Hắn loạng choạng lùi lại, rồi ngã ngửa ra đất.
──
────
──────
(Từ khi được Ngài Wyatt cứu, mình đã thề... Dù chuyện gì xảy ra, mình cũng sẽ tận tụy với ngài ấy. Cho dù bị đánh đập, mắng chửi, bị bỏ ngoài tai lời khuyên, mình vẫn chẳng đau đớn hay ức chế. Mình chỉ đau lòng khi thấy ngài Wyatt đau khổ, thế thôi. Vì vậy, mình không hối hận khi bỏ mạng ở đây...)
Cùng với dòng hồi tưởng từ nhỏ đến giờ, Louis hướng ý thức về phía chủ nhân đang đứng phía sau.
(Ngài Wyatt... Tôi đã... trở thành... một thuộc hạ trung thành... như ngài mong muốn chưa ạ...?)
Đứng thẳng phía sau Louis nằm hấp hối trên biển máu đỏ rực như hoa anh túc, Wyatt nhìn xuống anh với ánh mắt phức tạp, rồi quỳ một gối, nhìn thẳng vào mắt anh...
“Louis... ngươi đã trung thành và tận tụy với ta đến cùng...”
... và động viên anh.
Nghe vậy, Louis trố mắt, sau đó rơi lệ.
“Vâng... thật đáng tiếc... thưa ngài Wyatt... Tôi rất... vinh dự... được phục vụ ngài... cho đến giây phút... cuối cùng...”
Rồi Louis qua đời trong những giọt nước mắt hạnh phúc.
Wyatt nắm lấy bàn tay dần mất hơi ấm của Louis đã tắt thở một lúc, rồi vuốt nhẹ má anh lần cuối và đứng dậy, nhìn chằm chằm Raptor.
“Đến lượt ta đấu với ngươi, Raptor! Ta sẽ cắt ngươi ra từng mảnh!!”
Wyatt rút kiếm ra và hét lên, nhìn Raptor với nụ cười khinh bỉ và nói tiếp:
“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Lũ chuột nhắt như anh em các ngươi và Olivia, tất cả đều là rác rưởi!”
“............”
Raptor liếc nhìn Louis đã ra đi thanh thản, rồi quăng kiếm xuống và đối mặt với Wyatt.
“... Ngươi... làm gì đấy...?”
Wyatt mặc áo giáp kim loại, khăn choàng đỏ thêu huy hiệu gia tộc và cầm thanh trường kiếm bảo vật gia truyền. Trong khi Raptor chỉ mặc bộ vest rách nát, đầy vết máu và không mang vũ khí.
“Kiếm dùng để chém người, áo giáp dùng để hộ thân. Nghĩa là cả hai đều không cần thiết để giết loại súc vật như ngươi. Wyatt... sẵn sàng chưa...?”
Đôi mắt đen ngòm và nụ cười của Raptor khiến Wyatt, dù tràn đầy khát khao trả thù, bỗng cảm thấy sợ hãi, toàn thân nổi da gà.
“...!? Ngươi đang khinh ta nhỉ!”
Wyatt gạt nỗi run sợ sang một bên bằng tiếng hét to, rồi chuẩn bị tư thế. Dù từng chiến thắng giải đấu kiếm, thường hay nóng nảy, nhưng lần này hắn nén cơn giận và tập trung sát khí về phía Raptor.
“Ha ha ha ha! Tốt lắm, Louis! Hãy làm khổ hắn thêm nữa rồi giết hắn đi!!”
“Vâng, thưa ngài Wyatt.”
Wyatt cười lớn trong khi Louis tấn công Raptor mà không hề do dự, không chút lưu tình, chỉ toàn ý định giết chóc. Raptor tặc lưỡi:
“Tsk... phiền thật...”
“Sư phụ! Đừng quan tâm tới em, hãy giết bọn chúng đi!”
“Câm mồm, con chuột này!!”
“Hự...!”
Nắm đấm của Wyatt dộng vào bụng Nisha, khiến cô bé lại khuỵu gối.
“Im lặng đi, Nisha!”
Ánh mắt Raptor và Nisha giao nhau, sau đó Nisha nhắm mắt lại.
“Daaa!”
Đòn đâm của Louis xé rách phần cánh tay phải của Raptor, máu bắn tung tóe.
“Kư...!”
"Sơ suất quá đấy... Thật sự, nếu để ngươi cầm kiếm... chỉ nghĩ tới thôi cũng đáng sợ rồi. Bằng chứng là dù ta đang ra sức vung kiếm để giết ngươi, nhưng vẫn chưa gây được vết thương nghiêm trọng nào...!”
Raptor né sát nút đòn đâm tiếp theo của Louis, ngực áo bị cắt rách.
“Raptor! Ngươi không cần phải đối đầu với bọn tội đồ này! Quân đội hoàng gia bọn ta sẽ trừng trị chúng trước khi ngươi hy sinh!”
Không thể đứng im nhìn bọn Wyatt làm trò hèn hạ được nữa, Tể tướng Cromwell lên tiếng, nhưng Raptor ngăn lại:
“Khoan đã, ngài Tể tướng! Nisha là người quan trọng thứ hai của tôi sau tiểu thư Rosalind! Dù thế nào tôi cũng không thể để cô bé chết được!”
“Raptor...”
“Sư phụ...”
Lời của Raptor khiến Cromwell xúc động.
Nisha càng tin quyết định trở thành đệ tử của Raptor là đúng đắn. Cô vui đến nỗi muốn rơi nước mắt. Vì vậy, cô phải bình tĩnh nhớ lại bài học của Raptor, không thể mắc thêm sai lầm nào nữa khi đã bị bọn Wyatt bắt làm con tin...
“Hây!”
Đòn chém của Louis lướt qua vai và chân Raptor, xé rách quần áo, máu chảy ra từ lớp biểu bì.
“Trông thì như ngươi đang nhìn ta, nhưng thực ra ngươi chỉ nhìn Nisha phía sau ta... Thong thả quá ha!”
“Gì... Ta chỉ tin thôi.”
“Tin? Vào điều gì?”
“Hai người duy nhất tôi yêu trên thế giới này... tiểu thư Rosalind... và Nisha...”
Khoảnh khắc tiếp theo sau khi Nisha nhìn Raptor và nhắm mắt lại.
“AAAAAAAAAAAAAA!!!!”
Raptor thét dữ dội, dồn hết sức xuống chân khiến đôi giày da lún xuống mặt đất.
“!?”
“Úi!?”
Tiếng thét và bước chân nặng nề của Raptor khiến Wyatt và Louis giật mình, tập trung vào anh. Nhân lúc đó, Nisha thoát khỏi còng tay, cúi người xuống, nhanh tay tháo khớp mắt cá nhân và rút chân ra khỏi còng, sau đó nối khớp lại và đứng dậy.
“Tốt!! Chạy lại đây, Nisha!!”
“Vâng! Oraaaa!!”
“Á!?”
Nisha đá mạnh vào mặt Wyatt đang cầm dây thừng trói quanh cổ để giật dây ra khỏi tay hắn, rồi chạy thẳng về phía Raptor.
Nhờ kỹ thuật tháo khớp Raptor dạy trước đây, Nisha đã tháo khớp ngón tay cái mà không bị Wyatt hay lính canh phát hiện, rồi thoát khỏi còng tay.
Có điều, ngoài còng tay thì còn có dây trói siết chặt đến mức tay tím tái, nên cô phải dùng kỹ thuật cao cấp hơn: tháo khớp ngón tay cái, rút tay khỏi còng, sau đó nối khớp lại và tháo dây. Do đó mất khá nhiều thời gian.
“Nói chuyện sau nhé, Nisha! Đứng phía sau tôi đi!!”
“Vâng!!”
Raptor rút kiếm bên hông và cầm bằng tay trái, vào tư thế chiến đấu.
──
────
──────
“Tình thế có vẻ đảo ngược rồi nhỉ, Louis.”
“...Phải, nhất định đây cũng là do vận mệnh rồi.”
Louis nhắm mắt một chút như chấp nhận tình huống, rồi nhìn tôi với ánh mắt quyết tâm, mở miệng:
“...Đối đầu với ngươi thực sự rất đáng sợ... Nhưng, ta sẽ không thua đâu...”
Hắn tự răn mình, chuẩn bị lại kiếm và tuyên bố:
“Người hầu số một của Hầu tước Wyatt Bellclant, Louis xin nghênh chiến!”
“Louis... sẵn sàng chưa? Bất kể lý do gì, khi ngươi đã khiến Nisha đau khổ thì chỉ có thể chuộc tội bằng cái chết.”
“Tất nhiên ta đã sẵn sàng rồi.”
Nghe Louis nói, tôi cũng đáp lễ:
“Người hầu của tiểu thư Rosalind Bellclant, Raptor xin nghênh chiến!”
Hai chúng tôi chĩa kiếm vào nhau.
“Hừm... Thật đáng ghét... Trước đó ta hoàn toàn không có cảm giác có thể thắng ngươi... Ngươi diễn xuất giỏi đến mức nào vậy?”
Louis mỉm cười khó tả.
“Tự tưởng tượng đi, Louis.”
Rồi cả hai im lặng nhìn nhau.
“............”
“............”
Trong lúc im lặng, chúng tôi hiểu ý nhau rằng nhát kiếm kế tiếp sẽ quyết định tất cả. Louis tập trung sức lực vào toàn thân để chuẩn bị một đòn tấn công tổng lực.
Hắn lao tới với nhát đâm liều chết. Dù bị thương tới mức nào, hắn cũng không gục ngã, quyết tấn công tôi bằng một đòn trí mạng.
“Daaa!!”
Nhưng, tôi đã đoán được trước, nên khi Louis đâm tới, tôi đỡ lấy mũi kiếm của hắn bằng mũi kiếm của mình rồi vặn mạnh.
“?!”
Kiếm bị văng khỏi tay Louis, bay lên trời.
Phập! Trước khi kiếm của Louis rơi xuống đất, kiếm của tôi đã đâm sâu vào tim hắn.
“Khục... Ha!!”
Đúng lúc thanh kiếm chạm đất, hắn nôn ra máu, loạng choạng ngã về phía trước, tựa vào tôi và mở miệng với vẻ tiếc nuối:
“... Thiệt tình... Ta... không giết... được ngươi... Thật đáng tiếc...”
“... Louis... Tại sao ngươi bắt Nisha làm con tin chứ không phải tiểu thư Rosalind?”
Thực ra nếu ở vị trí của Louis, tôi đã nhẫn tâm bắt Tiểu thư làm con tin. Lúc đó, cục diện sẽ hoàn toàn khác.
Trước câu hỏi ấy, Louis mỉm cười:
“...Ta cũng... có cảm xúc... như con người bình thường mà... Hơn nữa... Rosalind... là em gái của ngài Wyatt...”
“............”
“Với lại... nói thật... ta cũng... không muốn... bắt Nisha làm con tin... Nhưng... nếu cứ thế mà chiến đấu... ta và ngài Wyatt... sẽ không... thắng được ngươi...”
Tôi biết đó là lời thật lòng, và nhận ra Louis khác mình. Dù tận tụy với Wyatt đến mức cuồng tín, nhưng hắn vẫn là một con người chính trực.
“Louis... ngươi có hối hận không?”
Nghe vậy, Louis đáp trả bằng nụ cười châm chọc.
“Câu hỏi ngớ ngẩn... Ngươi có... hối hận... vì đã phục vụ Rosalind không...?”
“...Quả thật là câu hỏi ngớ ngẩn nhỉ.”
“Ta cũng... muốn hỏi một câu... Cuối cùng thì giữa ngươi và ta... khác biệt chỗ nào...?”
Tôi trả lời câu hỏi đó với sự tự tin vững chắc:
“...Chính là sự khác biệt về năng lực thuần túy, và phương châm sống. Ngươi chấp nhận bất kỳ vận mệnh nào, còn ta sẽ chống lại những vận mệnh không thể chấp nhận. Những ai chấp nhận vận mệnh đã được định sẵn thì sẽ không nỗ lực. Bởi vì họ cho rằng cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng vô ích, vận mệnh đã quyết định rồi. Thật ra ta cũng từng như vậy. Ta đã chọn cái chết trước nỗi tuyệt vọng do Đấng Sáng Thế mang lại. Nhưng giờ thì khác rồi. Bây giờ, vì tiểu thư Rosalind, ta sẽ chống cả Đấng Sáng Thế nếu hắn ngáng đường, thậm chí giết hắn nếu cần. Đó là sự khác biệt của ta và ngươi.”
Khoảnh khắc tiếp theo, một đồng xu rơi ra từ túi Louis, lăn trên mặt đất rồi nằm hướng mặt lên.
“Ra vậy... Quả nhiên... là mặt...”
Nhìn Louis hướng mắt xuống nhìn đồng xu, tôi bộc bạch những suy nghĩ mà trước giờ mình không định nói với ai:
“... Louis, nếu kịch bản không thể chấp nhận được, ta sẽ chống lại và thay đổi nó triệt để. Dù Sakusha nghĩ sao cũng không quan trọng.”
“............”
Nghe tôi nói, Louis tròn xoe đôi mắt rồi cười nhẹ:
“Ha ha... Ta hiểu rồi...”
Đó là nụ cười đồng tình.
“Vĩnh biệt, Louis.”
Tôi rút lưỡi kiếm ra khỏi tim Louis, máu phun ào ào từ ngực hắn. Hắn loạng choạng lùi lại, rồi ngã ngửa ra đất.
──
────
──────
(Từ khi được Ngài Wyatt cứu, mình đã thề... Dù chuyện gì xảy ra, mình cũng sẽ tận tụy với ngài ấy. Cho dù bị đánh đập, mắng chửi, bị bỏ ngoài tai lời khuyên, mình vẫn chẳng đau đớn hay ức chế. Mình chỉ đau lòng khi thấy ngài Wyatt đau khổ, thế thôi. Vì vậy, mình không hối hận khi bỏ mạng ở đây...)
Cùng với dòng hồi tưởng từ nhỏ đến giờ, Louis hướng ý thức về phía chủ nhân đang đứng phía sau.
(Ngài Wyatt... Tôi đã... trở thành... một thuộc hạ trung thành... như ngài mong muốn chưa ạ...?)
Đứng thẳng phía sau Louis nằm hấp hối trên biển máu đỏ rực như hoa anh túc, Wyatt nhìn xuống anh với ánh mắt phức tạp, rồi quỳ một gối, nhìn thẳng vào mắt anh...
“Louis... ngươi đã trung thành và tận tụy với ta đến cùng...”
... và động viên anh.
Nghe vậy, Louis trố mắt, sau đó rơi lệ.
“Vâng... thật đáng tiếc... thưa ngài Wyatt... Tôi rất... vinh dự... được phục vụ ngài... cho đến giây phút... cuối cùng...”
Rồi Louis qua đời trong những giọt nước mắt hạnh phúc.
Wyatt nắm lấy bàn tay dần mất hơi ấm của Louis đã tắt thở một lúc, rồi vuốt nhẹ má anh lần cuối và đứng dậy, nhìn chằm chằm Raptor.
“Đến lượt ta đấu với ngươi, Raptor! Ta sẽ cắt ngươi ra từng mảnh!!”
Wyatt rút kiếm ra và hét lên, nhìn Raptor với nụ cười khinh bỉ và nói tiếp:
“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Lũ chuột nhắt như anh em các ngươi và Olivia, tất cả đều là rác rưởi!”
“............”
Raptor liếc nhìn Louis đã ra đi thanh thản, rồi quăng kiếm xuống và đối mặt với Wyatt.
“... Ngươi... làm gì đấy...?”
Wyatt mặc áo giáp kim loại, khăn choàng đỏ thêu huy hiệu gia tộc và cầm thanh trường kiếm bảo vật gia truyền. Trong khi Raptor chỉ mặc bộ vest rách nát, đầy vết máu và không mang vũ khí.
“Kiếm dùng để chém người, áo giáp dùng để hộ thân. Nghĩa là cả hai đều không cần thiết để giết loại súc vật như ngươi. Wyatt... sẵn sàng chưa...?”
Đôi mắt đen ngòm và nụ cười của Raptor khiến Wyatt, dù tràn đầy khát khao trả thù, bỗng cảm thấy sợ hãi, toàn thân nổi da gà.
“...!? Ngươi đang khinh ta nhỉ!”
Wyatt gạt nỗi run sợ sang một bên bằng tiếng hét to, rồi chuẩn bị tư thế. Dù từng chiến thắng giải đấu kiếm, thường hay nóng nảy, nhưng lần này hắn nén cơn giận và tập trung sát khí về phía Raptor.
Danh sách chương