Dựa theo số liệu chính thức được công bố bởi công ty giải trí Fantasista, chiều cao của Rei là 1m62, Mia 1m64 và Kanon là 1m54.

Tóm lại lùn đi 1cm nghĩa là chiều cao hiện tại của Kanon sẽ là 1m53.

Nói thật tôi không nhận định nổi chuyện này.

“Rintaro, thật ra Kanon đã khai gian thêm 2cm chiều cao. Nên chiều cao thật của cậu ấy phải là 1m51 cơ.”

“Tui khai gian có tí thui mà……”

Dù muốn giữ thể diện đi nữa thì cũng quá thiếu tầm cỡ.

Chỉ 2cm thôi á. Ít nhất cũng phải nâng hẳn 5cm đi chứ. Cơ mà nếu làm vậy thì sớm muộn cũng bị lộ.

“Sao bà lại nói ra làm gì!? Tui định để dành nó cho lần thua tiếp theo mà!”

“Vô dụng thôi Kanon. Nếu là chuyện tụi mình ai cũng biết thì không được tính là bí mật.”

“C-cũng đúng……!”

“Tôi không biết vụ cô lùn đi đấy, nên chắc nó cũng được tính là một bí mật. Mà cô biết chuyện đó khi nào vậy?”

“……Lúc lấy số đo đồ bơi. Khi họ đo chiều cao cho tui, hóa ra tui lùn hơn 1cm so với kết quả đo lường thể chất ở trường.”

Cả bọn nghe chuyện của Kanon trong bầu không khí đầy khó xử.

Tôi không cười nổi vì vẻ mặt Kanon lúc nói ra rất nghiêm túc. Chuyện thể chất đúng là khó mà đem ra đùa được.

“……Khoan, có sao đâu? Cứ cười thoải mái đi.”

“Nhưng Kanon luôn tự ti về chiều cao của mình mà phải không? Mình nghĩ tốt nhất là không nên nhắc đến chuyện đó”

“Đừng lo về mấy chuyện vô bổ đó! Tui yêu bản thân mình, bao gồm cả chiều cao! Tui chỉ quan tâm đến độ cân bằng của tụi mình trên sân khấu thôi!”

“Thật vậy ư?”

“Đúng vậy đấy! Cơ mà…… tui muốn chiều cao của mình ít nhất phải đạt 1m55.”

Chuyện này, theo góc nhìn của người ngoài có vẻ đó là mong muốn thực sự của nhỏ.

“Mấy bà không biết à? Con gái lùn nổi tiếng với đám con trai hơn đấy.”

“Hử~m, bà nói thì ai tin. Thử hỏi Ritaro-kun xem.”

“Chơi luôn! Nào Rintaro, nói cho tụi này nghe thử đi.”

Sao lại vạ sang thằng này rồi.

Dù có ngẩn ngơ tự vấn thế nào thì ba cô nàng vẫn không rời mắt khỏi tôi.

“Hầy…… với tôi chiều cao không quan trọng. Mị lực mới là điểm mấu chốt.”

“Ý ông là?”

“Nếu không ưa nổi tính cách của đối phương thì có lùn hay dễ thương cũng vô dụng. Mặt khác một khi đã thích một người thì tôi sẽ thích người đó bất chấp chiều cao. Mà cũng có người thích tất miễn đối phương đủ xinh.”

“Tóm lại cậu không đánh giá con gái qua chiều cao nhỉ”

“Nếu buộc phải chọn thì tôi sẽ chọn mấy cô gái thấp hơn.”

“Lúc hòa bình tưởng như đã đến thì cậu thả nguyên một trái bom to đùng ha.”

Đằng sau Mia đang bình luận, nhỏ Kanon vui ra mặt.

Nhỏ xáp lại gần và tựa đầu vào vai tôi.

“Mừ, biết ngay mà. Nào, phần thưởng vì đã chọn con gái lùn nè, tui sẽ cho ông xoa đầu nhé?”

“Xin lỗi vì phá hỏng tâm trạng tốt của cô, nhưng tôi không hề nói là tôi thích con gái lùn.”

“Hả?”

“Ý của tôi là tôi thích con gái thấp hơn mình cơ.”

Tôi nhìn vào từng người một.

Người cao nhất trong đám là Mia, với chiều cao 1m64.

Cơ mà cổ vẫn thấp hơn tôi cỡ 10cm.

“Rintaro, cậu cao bao nhiêu vậy?”

“Một mét bảy mươi tám.”

“Phạm vi đối tượng của cậu rộng nhỉ.”

Một người sững sờ, một an tâm và một người thán phục.

“Tôi không thích kiểu nửa mùa. Nếu đã cao thì phải cao hơn hẳn tôi, còn nếu thấp thì phải thấp hơn rõ ràng.”

“……Nghĩa là, ba người bọn mình đều thuộc gu của cậu phải hông.”

“Tôi không phủ nhận chuyện đó. Thế nên tôi mới nói chiều cao không quan trọng.”

“Tui nè! Tui có cảm giác hôm nay ông vờn tui như chuột ấy!”

Kanon kêu lên, mặt nhỏ ửng đỏ.

Dừng, nhỏ là người khởi xướng mấy trò bọn tôi chơi hôm nay, còn thằng này mới là đứa bị quay như chong chóng.

“Thôi kệ vậy…… tui đã nói ra bí mật của mình rồi, qua ván tiếp thôi.”

“Tụi mình có cần đổi chỗ không?”

“Sao vậy? Ông muốn đổi chỗ à?”

“À không……Không phải vậy.”

“Đổi chỗ rối lắm nên cứ giữ vị trí hiện tại đi. Thay vào đó, tui sẽ nhường ông chia bài.”

Đây là vì lợi ích của nhỏ cả thôi

――――Cơ mà, tôi muốn giữ thứ tự hiện tại hơn. Miễn giữ được thứ tự này thì tôi sẽ biết được vị trí của là Joker.

Ván tiếp theo bắt đầu một cách thuận lợi.

Bất ngờ thay Kanon về nhất còn tôi về nhì.

Thế là trận đấu biến thành cuộc so găng giữa Rei và Mia, Rei là người cầm trên tay lá Joker.

“Mình ghen tị với vẻ mặt lạnh lùng của cậu vào những lúc như thế này ghê.”

“Quá khen, vô thức cả thôi.”

Rei đã trưng ra bộ mặt lạnh tanh kia từ khi rút trúng lá Joker.

Nếu thêm Kanon rồi chia đôi nữa thì có khi cô đã thắng.

“……Kệ, lá này vậy.”

Cuối cùng Mia ngừng suy nghĩ và rút đại một trong hai lá.

Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Rei chợt tối đi trong giây lát.

“A, mình thắng rồi.”

Nói rồi, Mia thả lá bài cuối cùng trên tay xuống.

Trận đấu kết thúc, người thua cuộc trong ván này là Rei.

“Mừ……xui quá, thua rồi”

“Xin lỗi nhá.”

“Đành chịu vậy. Vậy thì mình sẽ nói ra bí mật của mình.”

Bí mật của Rei à.

Do Rei luôn cởi mở và trung thực với tôi nên tôi rất tò mò muốn biết bí mật được giấu kín của cô ấy.

“……Lâu lâu khi đói bụng lúc nửa đêm, mình sẽ thức dậy và dùng chìa khóa sơ cua mò vào phòng Rintaro để ――――”

————Hả? “Ăn chút cơm với tí món phụ còn thừa.”

““Haha””

Tôi và Kanon cười phá lên.

Sau đó bọn tôi cùng xáp lại gần Rei.

“Mình đã nói bảo cậu đừng ăn đêm coi chừng béo lên rồi nhỉ!?”

“Còn tôi cứ đinh ninh không biết có phải mình nấu ít quá không, hóa ra cô là thủ phạm à!”

“Ưư……mình xin lỗi.”

Chuyện này không xảy ra thường xuyên, khoảng một lần một tuần. Đôi khi tôi tỉnh dậy vào sáng sớm để làm bữa trưa nhưng lại không có đủ cơm hay món phụ.

Tuy có chút nghi ngờ, nhưng tôi không tính đến khả năng chúng bị ăn vụng. Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình đã đánh giá sai lượng thức ăn hiện có.

Ai ngờ nhà mình lại có một bé chuột vàng dễ thương chứ.

“Lần sau, nếu đói thì cứ gọi tôi dậy…… tôi sẽ nấu bù phần thiếu vào hôm sau.”

“Nhưng vậy thì phiền cậu lắm.”

“Còn tôi lại không nỡ để cô ăn mấy món nguội còn thừa. Nên…… tôi sẽ làm chút cơm nắm cho cô vào bữa tối, cố chịu nhé?”

“Cố chịu gì chứ……mình phải cảm ơn cậu mới đúng.”

Thế là tạm thời giải quyết xong vấn đề.

Vấn đề còn lại là――――

“Re~i~? Chỉ vì Rintaro chiều chuộng bà không có nghĩa là tui cũng sẽ tha cho bà à nha.”

“Ưư……xin lỗi.”

“Tui không giận, nhưng nguyên nhân bà không mập lên là do bà vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn thôi nhé? Sau này kiểu gì cũng ú lên cho coi.”

“……Suy ra từ kinh nghiệm à?”

“Tụi mình cùng tuổi đấy nhỏ ngốc này!”

Trong lúc hai người kia đang bận tấu hài, Mia âm thầm tiến lại gần tôi.

“Kanon giống người giám hộ thật nhỉ.”

“Ừm. Cổ đảm nhiệm vai trò đó khá tốt nữa là đằng khác.”

“Chắc vì nhà nhỏ có nhiều em trai em gái. Nên khi nghiêm túc nhỏ rất đáng tin cậy.”

Đáng tin cậy à. Có vẻ đúng thật.

Nói gì thì nói, ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã biết ít nhất nhỏ đáng tin cậy hơn Rei.

Tuy nhiên ấn tượng sâu đậm nhất của tôi về nhỏ là vào đêm Kanon để lộ mặt yếu đuối của mình với tôi.

Việc chỉ mình tôi biết được mặt yếu đuối đó của nhỏ lại mang đến cho tôi cảm giác vượt trội lạ thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện